Thôi Cửu mặc dù đã uống rượu ở trên sơn đình, nhưng vẫn chưa ăn no bụng. Hắn một đường xuống núi, đến lúc này thật đúng là có chút đói.

Cho nên, hắn không đợi Liễu Miên Đường phân phó liền giương giọng gọi: “Lý ma ma bưng chút cơm canh đến.”

Đáng tiếc chủ tử đột nhiên quay lại, Lý ma ma cũng không có chuẩn bị, nhất thời sốt ruột, dưới bếp có nguyên liệu nấu ăn gì hay không, cũng chỉ có thể đem đồ ăn buổi tối nấu cho Liễu Miên Đường bưng lên.

Bữa tối hôm nay là ăn củ cải khô mua ở đầu đường, sau khi ngâm nước, rắc một nắm muối quấy, ngoài ra còn có một miếng đậu hũ thối đặc trưng của địa phương, đổ dầu nóng vào là có thể ăn được.

Thôi Hành Chu tuy rằng không quá chú trọng ăn uống, nhưng cũng không nghĩ tới Lý ma ma lại bưng lên bữa ăn qua loa không chịu nổi như này. Nếu không phải là một chén cơm trắng, quả nhiên là cơm tù cho tội nhân trong lao ngục.

Nhưng Liễu Miên Đường lại rất thản nhiên, theo nàng thấy quản gia sống qua ngày, tự nhiên là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nhưng thấy Thôi Cửu hơi nhíu mày, liền một bên kêu Lý ma ma bưng dầu vừng tới, một bên khuyên giải an ủi quan nhân dịu dàng nói: “Phu quân tới một nơi mới, nâng nâng tay đều phải tiêu phí bạc, ngày thường không thể thiếu cần kiệm một chút, hôm nay quá muộn, ăn nhiều hại dạ dày, phu quân tạm chấp nhận trước, đậu hũ thối rưới dầu vừng đặc biệt ngon miệng. Nếu ăn không quen, ngày mai ta gọi Lý ma ma đến đầu phố mua gạo nếp cùng gà cho chàng ăn...”

Thôi Hành Chu sao lại không nghe ra giọng điệu của người phụ nữ đang dỗ dành đứa con tham ăn này? Trong lòng hắn cười lạnh, nhưng lại bưng bát lên, trầm mặc ăn một chén cơm đơn giản.

Liễu Miên Đường thì ân cần dùng dầu vừng trộn đậu hũ thối, còn rót cho Thôi Hành Chu chén trà nóng.

Đợi cơm nước xong xuôi, sắc trời đã tối, Thôi Hành Chu biết nếu như lúc này nói đi lên giường lập sổ sách, chỉ sợ người bị hỏng đầu óc cũng sẽ không tin.

Lần này hắn đến lại là lập ý muốn bắt nhược điểm của nàng, nếu muốn xem nàng có tâm ám sát hay không, chung quy phải cho nàng cơ hội mới được.

Cho nên khi cơm nước xong xuôi, bát đũa đều dọn đi, căn phòng lại khôi phục trầm mặc một hồi, Thôi Cửu gia chậm rãi mở miệng nói: “Hôm nay có chút mệt mỏi, vẫn là nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Liễu Miên Đường tuy rằng đã sớm đoán được hôm nay quan nhân sẽ nghỉ ở trong phòng của nàng, nhưng thật sự nghe được hắn nói như vậy, trong lòng vẫn là gõ trống, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.

May mà trong một năm sau khi bệnh nặng, nàng đã sớm tiếp nhận sự thật mình là vợ Thôi Cửu, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng cũng không tiện đẩy quan nhân ra ngoài.

Nàng mấp máy miệng, nhanh chóng đi đến bên giường, sửa sang lại chăn đệm, sau đó quay đầu hỏi: “Phu quân có thói quen ngủ bên nào?”

Thôi Hành Chu một bên uống trà, một bên thản nhiên nói: “Ta ngủ ở bên ngoài là được...”

Bởi vì trong phòng không có quần áo của Thôi Hành Chu, hắn tự nhiên không thể thay quần áo mà ngủ như ngày thường, chỉ đơn giản rửa mặt, cởi áo khoác, chỉ mặc áo lót bên trong liền nằm lên giường.

Tuy rằng cách một cái chăn, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được thân thể nữ tử cả người thơm tho bên cạnh có chút hơi hơi cứng ngắc như cũ, cũng không biết là không quen, hay là muốn lúc nào đến đánh lén hắn......

Kỳ thật Liễu Miên Đường hiện tại trong đầu tràn đầy hối hận, mới vừa rồi vì sao phải mở miệng hỏi hắn? Trực tiếp để cho hắn ngủ ở bên trong là được rồi.

Buổi tối, bởi vì Lý ma ma trộn củ cải khô quá mặn, sau khi ăn xong nàng uống một bình nước. Nghĩ đến ban đêm tất nhiên phải thức dậy, bò tới bò lui như vậy, chẳng phải là quấy nhiễu giấc ngủ của phu quân sao

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi hơi hơi nghiêng người, xem xét động tĩnh của phu quân.

Lúc này cửa sổ trong phòng ánh trăng chiếu vào, chiếu sáng chóp mũi Thôi Cửu một chút.

Phu quân kề sát nàng như vậy, duỗi đầu ngón tay là có thể đụng tới...Liễu Miên Đường nghe tiếng hít thở vững vàng của hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia ngọt ngào.

Từ khi nàng bệnh nặng, phu quân tuy rằng chiếu cố nàng chu đáo, lại chưa từng ở chung phòng cùng nàng. Lúc đầu, trong lòng nàng có chút thoải mái, dù sao cũng không muốn ngủ chung với một phu quân hoàn toàn xa lạ. Nhưng lâu ngày, nàng lại rơi vào trạng thái lo lắng sâu sắc.

Thôi Cửu là thương nhân, luôn ở bên ngoài kinh doanh buôn bán, khó tránh khỏi phải đến những nơi hoa liễu ngủ nghỉ xã giao, cộng thêm Thôi Cửu bộ dáng rất tốt, nữ nhân bên ngoài thấy chẳng phải là như thấy thịt thơm sao?

Nếu hắn lây dính cái thói xấu gì, chẳng phải là vợ chồng sẽ lục đục với nhau sao?

Cũng may hiện tại bọn họ định cư ở trấn Linh Tuyền, quan nhân cuối cùng cũng không cần bôn ba khắp nơi. Nàng cũng muốn tu dưỡng tốt tâm tình bàng hoàng không nơi nương tựa sau khi mất trí nhớ, kiên định làm thê tử (vợ) của hắn, hơn nữa tuổi phu quân (chồng) cũng nên có con rồi...

Nghĩ đến đây, Liễu Miên Đường cảm thấy hai má đột nhiên nóng lên, chậm rãi đưa tay sờ tay Thôi Cửu.

Khác với bàn tay nhỏ nhắn của nàng, bàn tay to của hắn gân cốt rõ ràng, có thể hoàn toàn bao lấy tay nàng......

Phu quân không nhúc nhích, tựa hồ quá mức mệt mỏi, đã ngủ say.

Liễu Miên Đường trong lòng buông lỏng, yên tâm đặt tay lên bàn tay hắn.

Một năm qua đi, chỉ có giờ khắc này, nàng mới đột nhiên có cảm giác vợ chồng đứng đắn sống qua ngày.

Trong lúc âm thầm mừng rỡ, nàng làm nương tử này cũng là chuyện rất nhức đầu: ngày mai nhất định phải dậy sớm hầu hạ phu quân rửa mặt, nơi này không có quần áo để thay, dù sao cũng phải làm nóng hỏa đấu, đem áo khoác của hắn ủi một chút mới có thể gặp người khác. Nhất là phải nhớ phân phó Lý ma ma, đi mua gạo nếp gà cho phu quân ăn...Nghĩ đi nghĩ lại, Miên Đường cứ như vậy đặt tay lên tay hắn, nhắm mắt ngủ.

(*) Hỏa đấu: một công cụ có tác dụng để ủi quần áo, có tác dụng tương tự bàn là.

Sau khi Liễu Miên Đường ngủ thiếp đi, Thôi Cửu mới chậm rãi mở mắt ra.

Hắn rất ít khi hối hận, nhưng lúc này thật sự cảm thấy mình không nên đêm khuya đến đây một chuyến. Vốn tưởng rằng nữ tử này sẽ thừa dịp mình ngủ say, sẽ có hành động, mưu đồ gây rối, nàng lại chỉ là đem bàn tay ngọc non mềm, đặt vào trong bàn tay mình, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Nương theo ánh trăng, hắn quay đầu nhìn lại, gần trong gang tấc chính là một nữ tử mười tám tuổi xinh đẹp, tóc dài xõa trên gối, hơi thở dài, ngủ ngây thơ mà không tự biết...

Thôi Hành Chu nhìn một hồi, cảm thấy thử đến đây thôi. Tuy rằng ban đêm, nhưng lúc này khởi hành có thể bắt kịp thao luyện quân doanh sáng mai. Nhưng khi hắn muốn rút tay ra, nữ tử bên cạnh lại phát ra tiếng hừ như mèo con, chỉ ôm cánh tay hắn cọ cọ, tiếp tục ngủ say.

Hoài Dương vương nằm nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một hồi, đột nhiên nổi lên tâm tư bại hoại, lại nhắm mắt lại: Nếu đã đến rồi, cũng không cần phải đi đường đêm, đợi ngày mai lại sắp xếp đi.

Đêm trước trăng sáng sao thưa, sau nửa đêm mưa phùn rả rích. Hạt mưa gõ vào song cửa sổ, làm cho người ta ngủ vô cùng ngọt ngào.

Nhưng vì trong lòng còn có chuyện, hoặc là buổi chiều hôm qua ngủ quá lâu, Liễu Miên Đường nương theo mưa phùn thức dậy rất sớm.

Ban đêm, Liễu Miên Đường quả nhiên thức đêm, bởi vì quan nhân ở trong phòng, nàng không tiện ở trong phòng dùng thùng cung*, cố ý che dù chạy ra ngoài sân.

(*) Thùng cung: Xô dùng để đi đại tiện.

Không ngờ Lý ma ma lại không về phòng nghỉ ngơi. Cầm mã trát* ngồi ở dưới mái hiên, một đoàn đen thùi lùi, rất dọa người.

(*) Mã trát: ghế gập thời cổ đại.

Nàng kinh ngạc hỏi, Lý ma ma chống mắt Ngao Hồng nói: “Đông gia đã trở lại, cần người hầu hạ, sợ Đông gia và phu nhân ban đêm dùng nước, không gọi được người.”

Quả nhiên lão bộc trung thành, làm cho người ta không thể xoi mói.

Nhưng đêm nay muốn ngủ, tựa hồ có thâm ý khác, Liễu Miên Đường lại đỏ mặt một trận.

So với việc nàng lăn qua lăn lại, tướng ngủ của Thôi Cửu quy củ hơn nhiều, giống như khí chất ôn nhuận của bản thân hắn, gần như cả đêm đều là một tư thế, trên áo lót hầu như không có nếp nhăn.

Bất quá hắn ngủ nướng, sau khi Liễu Miên Đường rời giường, lại ước chừng ngủ một canh giờ sau mới dậy.

Khi tỉnh lại, một đôi mắt tuấn tú còn mang theo tơ máu, căn bản nhìn không ra bộ dáng mệt mỏi khi ngủ.

Lúc hầu hạ quan nhân rửa mặt, Liễu Miên Đường nhìn thấy có chút đau lòng. Sau khi Thôi gia lụi bại, quan nhân nhất định sẽ lo lắng hết lòng, vì kế sinh nhai mà bôn ba khắp nơi, không được ngủ yên?

Nhưng sau khi quan nhân tỉnh lại, không hề oán giận, cho dù thân mặc áo lót, lại ưu nhã như mặc áo nho giáo thong dong rửa mặt súc miệng.

Liễu Miên Đường rất hâm mộ sự ôn lương văn nhã sinh ra từ trong xương tủy của Thôi Cửu gia, cho nên nhặt quần áo của quan nhân treo trên bình phong, tự mình ra sức ủi áo ngoài, muốn quan nhân ra khỏi cửa càng chu đáo hơn.

Nhưng sau khi đặt than vào hỏa đấu có chút nặng, cổ tay Miên Đường vô lực, có chút không cầm nổi hỏa đấu, làm cho Lý ma ma ở một bên nhìn mà kinh hãi, sợ nàng lật ngược hỏa đấu, đốt hỏng áo khoác của chủ tử, làm cho hắn không thể ra ngoài.

Thừa dịp thời gian Lý ma ma ủi quần áo, trước tiên Liễu Miên Đường thay quan nhân múc cháo nóng vừa mới nấu xong, lại đem những món phụ tinh tế do câm phụ (người phụ nữ câm) bưng tới đặt lên mặt bàn, sau đó hỏi: “Cửa hàng của quan nhân ở đâu? Đêm qua chàng ăn không ngon, trưa nay, ta gọi Lý ma ma nướng thịt, sau đó trưa nay mang tới cho chàng ăn.”

Tuy rằng hôm qua Thôi Hành Chu phân phó gã sai vặt mua cửa hàng, nhưng bây giờ còn chưa có hồi âm, hắn làm sao có thể nói ra cửa hàng hư ảo này.

Có lẽ là do đêm qua không được nghỉ ngơi tốt, khuôn mặt tuấn tú luôn luôn ôn nhuận như ngọc của Cửu gia có chút âm trầm, nghe nàng hỏi, cũng lười phí tâm tư lừa gạt nàng, chỉ bớt việc nói: “Cửa hàng lúc trước định ra, chủ cửa hàng ban đầu đổi ý, trả lại tiền đặt cọc rồi thu hồi, lúc này...Còn chưa có cửa hàng.”

Liễu Miên Đường nghe vậy có chút tức giận, nặng nề buông đũa xuống nói: “Thương gia nào, sao lại không có tín như vậy?”

Thôi Hành Chu cũng không đáp lời, chuyên chú ăn bát cháo trắng của mình.

Liễu Miên Đường tự giác thất thố, vội vàng điều chỉnh tư thế ngồi, rụt rè nói: “Phu quân tuyệt đối không nên tức giận, cái gọi là chuyện tốt thường khó khăn, có lẽ hắn đổi ý lại là chuyện tốt!”

Nàng ấy nói thật lòng. Theo nàng thấy, quan nhân tuy rằng làm người rất tốt, nhưng lại có chút ngây thơ của con cháu phú quý, ngay cả cửa hàng đã xác định đều bị người ta ép buộc hủy bỏ liền có thể thấy được.

Nàng thân là nương tử của hắn, không thể ở một bên chê cười, tự mình giúp đỡ hắn mới xứng với hai chữ hiền đức.

Vì thế Liễu Miên Đường còn nói thêm: “Quan nhân, hàng xóm trước cửa đều là hộ gia đình cũ ở đây, chọn mua cửa hàng là chuyện lớn, không thể nóng vội, nếu chủ cửa hàng kia đổi ý, chi bằng cẩn thận cân nhắc lại rồi mới mua.”

Nghe nàng nói như vậy, Thôi Hành Chu cũng không lừa gạt nàng ra ngoài dong dài, liền ôn hòa nói: “Ta muốn đi huyện lân cận xã giao, nàng đã không có việc gì, vậy chuyện chọn mua cửa hàng liền giao hết cho nàng.”

Liễu Miên Đường nghe xong, lại chớp chớp đôi mắt quyến rũ, chần chờ nói: “Lúc trước ta bị bệnh nặng, rất nhiều chuyện đều không nhớ được. Nếu làm hỏng thì phải làm sao?”

Thôi Cửu mỉm cười: “Dù sao chuyện tồi tệ cũng xảy ra rồi, chẳng qua là ở trong tối để hại người, chọn mua một cửa hàng mà thôi, gặp được cái nàng thích, mua là được.”

Miên Đường đối với nửa câu trước của phu quân làm như không nghe thấy, lại cảm thấy nửa câu sau này rất có khí khái nam nhi, thiên kim tán tận còn trở lại.

Tuy rằng gia cảnh sa sút, phu quân rốt cuộc cũng lớn lên trong đống phú quý, tầm mắt kiến thức cũng không phải là loại tiểu dân phố phường.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn trầm tĩnh của hắn, ánh mắt Miên Đường không khỏi lại nhu hòa thêm vài phần.

Nàng thầm hạ quyết tâm: nhất định không được phụ sự tín nhiệm của quan nhân, mua một cửa hàng làm ăn phát đạt.

Lời của kẻ thầu bộ này: Aizzz mọi người ạ, tưởng truyện hay, nhưng khó làm quá, tác giả viết truyện sai chính tả không nói, truyện còn bị đánh bản quyền, khổ cái thân già cỗi của tôi, còn chưa nói tác giả còn dùng từ địa phương viết truyện, quá nhọc nhằn, muốn bỏ cuộc, mọi người vote 5 sao cho tui có động lực nhe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play