Đạo làm thê, phải chú ý đến sự ấm lạnh của phu quân, tùy theo mùa mà chuẩn bị y phục thích hợp.
Những ngày gần đây, sức khỏe nàng tốt lên, rảnh rỗi không có gì làm, trước đây lúc ở nhà mẹ đẻ học được khóa thêu thùa may vá hơn một tháng, dựa vào số đo hỏi được từ Lý ma ma, dùng vải dư may áo của nàng thêm chút bông, cuối cùng cũng may được một cái.
Lúc này, Thôi Cửu mặt không biến sắc nhìn đường kim mũi chỉ có phần thô kệch trên mặt áo, ánh mắt đó như thể không thể nói nên lời.
Thấy vậy Liễu Miên Đường có chút hối hận, thật không nên lấy nhược điểm của mình ra cho người khác xem, phu quân nếu không thích, thì thật khiến người ta mất mặt.
Nhưng quan nhân của nàng xem một lúc, cuối cùng cũng cầm lấy, lại tự cởi áo khoác ngoài ra, chuẩn bị mặc vào.
*Quan nhân: vợ gọi chồng, thường thấy trong bạch thoại thời kì đầu.
Liễu Miên Đường mắt sáng ngời, lại lần nữa bị rung động, ân cần giúp chồng khoác áo vào, may mà kích thước vừa đúng, cũng coi như vừa vặn. Dáng vẻ đĩnh bạt của Thôi Cửu càng thêm nổi bật, mặc vào nhìn cũng rất ra gì, đường chỉ dày cộp kia cũng không còn chướng mắt nữa.
Thế là, Thôi Cửu đứng trước sự ân cần của hiền thê Miên Đường lại lần nữa mặc áo ngoài, lại khoác thêm áo choàng.
Chẳng qua là lúc thắt dây áo, những ngón tay mảnh khảnh ưu mỹ của Miên Đường có chút vụng về, mấy lần thắt không được, cố lần cuối nhưng lại không thành.
Thôi Cửu thấy cổ có hơi chật, dùng tay vòng qua gáy nàng, khóe miệng hơi hếch lên: “Nàng định bóp chết ta sao?”
Bị hắn ôm gáy, cả người nàng cũng bị áp sát vào hơi thở thoang thoảng mùi hương khó đoán của hắn. Nàng gần hắn như vậy, có thể nhìn thấy cả hàng mi rậm đen cong vút của hắn, còn có đôi mắt thâm sâu dường như đang chứa ý cười.
Miên Đường cảm thấy tay hắn đang ôm hơi mạnh, theo bản năng dùng chiêu nhỏ xoay người, dễ dàng thoát khỏi vòng tay của hắn.
Không phải bất kính với phu quân, đơn thuần chỉ là hành động tự vệ theo bản năng của những người từng luyện võ.
Nhưng trước đây dùng chiêu này rất thành thạo, giờ cổ tay không có sức, hoàn toàn vô lực, kết quả cơ thể bị mất thăng bằng, liền ngã vào lòng của Thôi Cửu.
Nàng có hơi thất vọng: “Không phải Triệu thần y nói ta sức khỏe tốt lên rồi sao? Sao tay vẫn chưa có tí sức lực nào vậy?”
Mẫu thân đã qua đời của nàng, từng là con gái độc nhất của đại ca tiêu cục tự thần uy tiếng tăm lẫy lừng khắp Đại Yến, vậy nên nàng vừa mới ba tuổi đã cùng mẫu thân luyện võ, tuy nhiên năm mười tuổi mẫu thân nàng đã mất sớm, nhưng nàng vẫn giữ nguyên thói quen luyện võ mỗi ngày.
Nhưng giờ xem ra, tay chân nàng vì ốm nặng, không còn sức lực, chắc không thể giữ được những kĩ năng mẫu thân truyền cho mình rồi.
Thôi Cửu cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của nàng, liền giảm nhẹ lực đạo, từ từ đỡ nàng dậy, hạ tầm mắt liền thấy nàng ủ rũ đến nỗi sắc mặt phờ phạc, chậm rãi nói: “Không phải tốt lên rất nhiều rồi sao? Đi ra ngoài nhiều một chút, hoạt động gân cốt, có lẽ sẽ rất nhanh tốt lên thôi.”
Nói đến đây, hắn nghĩ ngợi một hồi, lấy ra một cái hộp nhỏ dẹt xinh xắn: “Đây là phấn nén hàm hương ở Giang Nam, mùi rất dễ chịu, ngày mai nàng trang điểm có thể dùng thêm chút.
Miên Đường nhận lấy cái hộp vô cùng tinh xảo đó, hàm hương này chắc chỉ dành cho nhà giàu ở Đại Yến, khác với những hộp sứ đựng phấn son trang trí tầm thường, hóa ra là kiểu dáng mạ vàng khảm đá ngọc lam xa xỉ.
Đã là tâm ý của phu quân, thì nàng mỉm cười thản nhiên nhận lấy, nhưng trong lòng lại có chút cảm thán. Người ta nói xa nhập kiệm nan, chắc là như vậy đây. Phu quân đã quen ăn xài phung phí, tiêu tiền như nước, ở nhà bây giờ không thể ăn tiêu như lúc ở kinh thành nữa.
*Xa nhập kiệm nan: đã quen với ăn xài xa xỉ, rất khó quay lại sống tiết kiệm.
Đợi hôm khác, nàng sẽ khéo léo lựa lời khuyên phu quân, những thứ đắt tiền như vậy, không cần mua thêm cho nàng. Nhưng lúc cầm hộp phấn lên, nàng vẫn mỉm cười một cái cảm ơn hắn.
Nét mặt vui tươi như hoa, khiến người ta không muốn rời mắt, Thôi Cửu đứng yên nhìn một hồi, liền im lặng quay người rời đi.
Liễu Miên Đường đưa mắt nhìn theo bóng hình cao lớn của phu quân đến lúc dần khuất hẳn khỏi bức tường xây trong sân nhà, trong lòng nghĩ: Hắn trông khá gầy, nhưng lực tay lại rất mạnh, hắn thật ra cũng là người mạnh mẽ anh lãng, dáng vẻ nhìn giống như đã từng luyện võ.
Lúc ở kinh thành, nàng hầu như chỉ quanh quẩn trong nhà, cũng đã rất lâu không bước chân ra đường. Nghĩ đến ngày mai có thể ra ngoài đi dạo, xem xem phong tục tập quán ở trấn Linh Tuyền, trong lòng có chút phấn khích.
Sáng sớm hôm sau, chưa đợi nàng thức dậy, Lý ma ma đã bưng chậu nước ấm rửa mặt vào phòng gọi to: “Phu nhân, dậy thôi.”
Liễu Miên Đường lười nhác chui khỏi chăn bông, nghĩ thầm: Ngày thường sai khiến không làm, hôm nay lại niềm nở ân cần, không cần kêu cũng đến hầu hạ. Có thể thấy phu quân trở về, khiến lão nô lười biếng cũng quy cũ trở lại, chăm chỉ làm việc.
Nước ấm đã bưng vào, nàng cũng không thể nằm lại trên giường, chỉ có thể thức dậy rửa mặt, búi tóc trang điểm.
Ngày thường Miên Đường không thích phấn son, nhưng cô không thể phụ lòng phu quân hôm qua, vì thế nên đã thoa một lớp phấn mỏng, điểm chút son môi.
Lý ma ma nhìn qua gương đồng, chỉ cảm thấy nữ tử này thực sự xinh đẹp đến lóa mắt, vẻ đẹp đó lại có chút mê hoặc của yêu nghiệt, không chịu được phải hừ lạnh một tiếng.
Liễu Miên Đường cũng đã quen với tính tình cổ quái của Lý ma ma, nhân lúc trang điểm, lơ đãng hỏi: “Lý ma ma,trước khi mất trí nhớ ta có từng quá đáng với hạ nhân không?”
Lý ma ma giúp nàng đeo vòng bạc, nói: “Phu nhân đối đãi khoan dung, chưa từng phạt nặng hạ nhân.”
Miên Đường nghe xong, quay đầu về hướng bà, cười hỏi: “Nếu chưa từng, vậy tại sao Lý ma ma luôn khó chịu với ta, dường như còn có chút bất mãn?”
Lý ma ma cơ hồ như không lường được nàng bộc trực thẳng thắng như vậy, lặng người một lúc, cắn răng, quỳ xuống: “Nô gia xuất thân thôn dã, lời lẽ thô tục nếu có chỗ nào không chu toàn, xin phu nhân lượng thứ.”
Thấy Lý ma ma nhận sai, Liễu Miên Đường cũng không muốn trách mắng gì nữa, chỉ ôn nhu gọi bà đứng dậy.
Bản thân vẫn còn trẻ, giờ còn đang bệnh nặng, lúc trước, ngồi dậy còn không thể tự làm, cũng khó trách hạ nhân mất đi quy củ, không để nàng trong tầm mắt.
Lý ma ma dù gì cũng là lão nhân của Thôi gia, nghe nói là nhìn thấy Thôi gia lớn lên, nếu đã như vậy, vì thể diện của phu quân cũng không nên quở trách nhiều.
Nếu đã quở trách, bà ta cũng đã biết điều, cũng nên dừng ở đây thôi.
Trang điểm xong xuôi, nàng uống chút cháo loãng, chọn trong rương một bộ váy không quá cũ màu trắng điểm hoa đen mặc lên.
Nhưng Lý ma ma lại nói: “Hôm qua chủ nhân rời đi đã đặc biệt phân phó lão nô, hôm nay đưa phu nhân đi dạo phố, Triệu thần y cũng đã nói, người nên đi lại nhiều hơn, như vậy tay chân mới nhanh hồi phục.”
Lời này cũng có lí, ánh nắng bên ngoài cũng tốt, tiện thể hôm nay nắng không quá chói chang, đi dạo trong hương hoa xuân rực rỡ, quả thực rất thoải mái và thư giãn.
Vậy nên Liễu Miên Đường mang theo Lý ma ma ra khỏi ngôi nhà ngói xanh.
Giờ đã quá giờ ăn sáng, đàn ông ở Bắc nhai đều đã đi làm từ sớm, phụ nữ may vá ở đây đều tụ tập ở cửa phơi nắng.
Doãn lão bà nhiều lời nhìn thấy phu nhân xinh đẹp bước ra từ trong sân ngôi nhà ngói xanh, lập tức đi lại chào hỏi làm quen: “Xin hỏi vị tiểu nương tử xưng hô thế nào?”
Liễu Miên Đường biết đây đều là hàng xóm của nhau, cho dù Thôi gia không sa cơ, cũng chỉ là thương nhân mà thôi, không thể làm giá, làm phật lòng láng giềng, nàng đành thôi, cười nhẹ nói: “Nhà chồng họ Thôi, cứ gọi ta là Thôi nương tử là được rồi.”
Nhưng bà Doãn vẫn chưa xong, tiếp tục chất vấn: “Chồng của Thôi nương tử làm gì thế? Từ đâu đến?”
Miên Đường cười đáp: “Chồng ta là thương nhân, từ kinh thành đến.” Nói xong liền cất bước rời đi.
Nhưng bà ta lại sốt sắng đứng dậy: “Nếu là thương nhân, vậy cửa tiệm ở đâu?”
Cái này Liễu Miên Đường cũng không thể trả lời, không nhịn được liền quay đầu nhìn Lý ma ma.
Nói ra, câu này nàng cũng phải hỏi Lý ma ma, lúc đó bà cũng chỉ lơ mơ nói ở trong trấn, nhưng ở đâu thì không nói rõ.
Bây giờ hàng xóm hỏi, tất nhiên Lý ma ma phải trả lời.
Lý ma ma sáng sớm đã bị nàng khiển trách một phen, tâm tình vốn đã không tốt, giờ lại bị mấy bà nhiều lời chắn đường, mặt vốn đã đen lại, cơ hồ còn lộ ra sắc xanh tím, chỉ trừng mắt mút lưỡi một hồi nói: “Nô gia cả ngày theo phu nhân, cửu hiệu ở đâu cũng không rõ lắm.”
Thấy không hỏi ra được gia cơ dầy mỏng của láng giềng mới, Doãn bà không cam tâm, lại nhiệt tình như cũ: “Nương tử đừng chê ta nhiều lời, thật ra bọn ta đều là lão nhân trên trấn, cửa hiệu nhà ai phong thủy thế nào, đều đã qua tay ta một lần, rất quen thuộc, nương tử sau này nếu có gì muốn hỏi, cứ việc đến tìm ta, lão già ta nhất định biết thì thưa thốt...”
Sau khi cáo biệt người hàng xóm nhiệt tình, Miên Đường cuối cùng cũng có thể thuận lợi đi dạo phố.
Mặc dù Linh Tuyền là một trấn nhỏ, nhưng khách thương trời nam biển bắc đều tụ lại, cũng rất náo nhiệt.
Nhưng tâm trí cô không để trên những quầy hàng la liệt sặc sỡ kia. Láng giềng quen biết muốn hỏi thăm tình hình, nàng đường đường là phu nhân, hỏi một không biết ba, đúng là xấu hổ.
“Lý ma ma, nếu hôm nay đầy tớ của phu quân về lấy cơm, nhớ hỏi cửa hàng ở đâu, phu quân ngày đêm vất vả, chắc hẳn ba bữa đều không đúng giờ, tối nay, ngươi làm chút đồ ngon, ta đích thân mang qua đó cho chàng.”
Nghe phu nhân nói vậy, mặt Lý ma ma đen lại như bị úp cả hũ nước tương lên, chần chừ nói: “Chủ nhân bận rộn, chắc mấy ngày này không về, phu nhân không cần lo lắng, mấy tiểu tử bên cạnh chủ nhân đều rất chu đáo, sẽ chăm sóc tốt cho ngài ấy thôi.”
Miên Đường cười cười, không nói nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Phong tục Đại Yến rất cởi mở, hầu hết nữ tử ra ngoài đều không đội mũ trùm đầu, đặc biệt là ở Giang Nam, thậm chí còn mặc áo ngắn váy dài, cái cổ trắng nõn xinh đẹp được phô ra trước mắt mọi người.
Miên Đường nhập gia tùy tục, cũng làm như vậy. Nhưng vóc dáng nàng cao gầy, ngũ quan minh diễm, hôm nay lại thêm chút son phấn, ở trên phố này thực sự rất trêu người, kẻ bán hàng người đi đường xung quanh liên tiếp quay đầu nhìn lại, xì xầm bàn tán đây là nương tử nhà ai. Lẽ nào là tiên nữ hạ phàm?
Nhưng chỗ bày bán đúng ngay nơi nhộn nhịp nhất Linh Tuyền trấn, bởi vậy người theo sau Liễu Miên Đường ngày càng đông.
Đến nỗi Lý ma ma đi theo bảo vệ nàng cũng không nhích được một bước.
Trấn Linh Tuyền có lắm thương nhân, những con hẻm trăng hoa cũng không ít, tay ăn chơi nhiều vô kể. Thấy người đẹp đơn lẻ một mình, bên cạnh lại không có nam nhân đi theo, khẳng định không phải gì mà phu nhân tiểu thư nhà giàu, liền đánh bạo đến trêu ghẹo.
“Xin hỏi tiểu nương tử đi đâu? Đôi chân như măng ngọc đừng đi nhiều kẻo sưng, bổn công tử có kiệu cực kì êm ái, nếu không chê, có thể đi với ta a!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT