Lúc này sắp chạng vạng, sót lại vài tia le lói màu vàng, đọng lại trên gương mặt ưu nhã cao quý của nam nhân, khiến dung mạo của hắn càng thêm phần sâu sắc. Đôi mắt dưới cặp chân mày kiếm không chút nộ khí.

Nam nhân này anh tuấn khôi ngô đến bức người, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng có khóe miệng trời sinh đã biết cười, lúc nào cũng hơi cong lên, trái lại làm dịu đi vài phần u ám tiêu điều từ con ngươi hắn phát ra.

Liễu Miên Đường vẫn còn nhớ rằng bản thân sau khi lâm trọng bệnh lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong lòng lập tức có suy nghĩ: Lớn lên tuy dung mạo xuất chúng, nhưng nhìn không giống người an phận, gương mặt có tới mấy phần đào hoa, ai làm phu nhân hắn, nhất định sẽ mệt tâm.

Cổ nhân có câu, không được nhìn mặt mà đối xử, nếu không trời sẽ trừng phạt.

Vẫn còn nằm trên giường bệnh cho nên nàng không biết chuyện gì, rất nhanh sau đó mới phát hiện báo ứng oán thầm người khác đến rồi... túi thơm chính mình chuẩn bị trước ngày xuất giá định tặng cho phu quân tương lai, lại đang sáng loáng trên khóe miệng đào hoa của vị công tử anh tuấn.

Thêm nữa nghe thấy lang trung trẻ tuổi bắt mạch cho nàng gọi hắn là Thôi Cửu gia, nàng mới lờ mờ đoán ra, thì ra nàng chính là vị phu nhân mệt tâm xui xẻo kia.

Nghe được đáp án chính xác từ miệng lang trung, nàng nhất thời hỗn loạn, không biết nên đối mặt thế nào với vị phu quân xa lạ này.

Nàng lúc đó không nói được nhiều, chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường nhìn Thôi Cửu ngồi bên cạnh, cẩn thận hỏi thăm lang trung: “Bệnh tình nàng ấy thế nào? Bao lâu mới nói được?”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính đó khiến người ta cảm thấy an tâm lạ thường...

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Thôi Cữu đã vén rèm, bước vào, thấy nàng đang ngẩn người nhìn mình, bước chân đột nhiên chững lại, trầm mặc một hồi mới nhàn nhạt nói: “Ta về rồi.”

Tính ra, nàng với hắn cả tháng chưa gặp.

Thật đáng tiếc, nàng cùng Thôi Cửu thành thân cũng mấy năm rồi, nhưng hiện giờ trong đầu nàng chẳng có chút dấu tích gì, nàng cũng tuyệt đối không sinh sự, đàn ông đi xa không về đe dọa trách móc tâm tư cảm xúc

Có điều nàng lâu lâu từ miệng của người khác biết được chút chuyện cũ, chỉ nghe nói sau khi hai người thành hôn xong, vẫn luôn phu thê ân ái.

Mặc dù xa lạ, nhưng cảm kích vị phu quân Thôi Cửu này vì đã chịu khó chăm sóc mình và Liễu gia, nàng vẫn đứng dậy đi tới, chuẩn bị cởi áo choàng xuống cho hắn, phủi phủi chút bụi bặm.

Nhưng nàng chưa kịp đến gần, ngón tay thon dài của Thôi Cửu đã tự tháo dây thắt ra, sau đó đem áo choàng ném xuống băng ghế phía sau hắn.

Miên Đường thấy hắn đã ngồi xuống, liền đi tới bàn lấy cốc nước, tiện thể rót cho hắn, nói: “Lý ma ma đang ở nhà bếp nấu cơm chưa kịp đưa nước ấm lên, ấm này đã nguội pha trà không ngon, phu quân dùng trước thấm giọng.”

Lời nói bản thân tự học trước khi xuất giá, từ lớp dạy vợ của một nữ phu tử học được quy cũ, cúi gập nửa người, đưa cốc nước lên trán, mời phu quân.

Nâng khay ngang mày, nhưng nữ tử xem trọng phu quân vẫn nên có chút lễ nghi.

*Nâng khay ngang mày: do tích vợ của Lương Hồng thời hậu hán khi dâng cơm cho chồng luôn dâng khay ngang mày, ý nói vợ chồng tôn trọng nhau.

Đôi mắt thâm thúy của Thôi Cửu hơi nheo lại, thay vì nhận lấy cốc nước nàng đưa lại cầm quyển sách bên cạnh lên vạch vạch, mở miệng toàn là lời ân cần: “Triệu thần y nói rồi, nàng đang bệnh nặng, sợ nhất hàn khí, nên kiêng uống nước lạnh.”

Nói xong, hắn la to ra ngoài: “Lý ma ma, mang nước trà nóng vào đây.”

Lý ma ma làm việc nhanh nhẹn, không mất nhiều thời gian, liền mang bình pha trà nóng lên.

Thôi Cửu nhận lấy tách trà Lý ma ma mang lên, rất thản nhiên tùy ý xắn tay áo gạt bọt trên nắp, chậm rãi nho nhã nhấp một ngụm trà.

Trước đây lúc Liễu Miên Đường cùng nữ phu tử học trà đạo, đã từng nghe bà nói về cách thưởng trà, nhấc nắp, gạt trà, xoay tách, đều phải chú ý.

Lúc đó nàng nhìn thấy phu tử làm mẫu lưu loát sinh động, trong lòng thầm ngưỡng mộ, nhưng giờ nhìn dáng vẻ Thôi Cửu dùng trà ưu nhã, dường như cảm thấy vị phu nhân trước kia có chút dung tục.

Nàng chỉ nhớ Thôi gia là phú hộ giàu có nhất kinh thành, nhưng bất quá cũng chỉ là xuất thân thuyền phu Tào Bang bán muối mà phát tài, không ngờ rằng tên Thôi Cửu con cháu thương gia này lại có phong thái của quý tộc.

So ra, nữ tử của một viên quan nghèo túng, cùng với vị quân tử như ngọc kia không tương xứng lắm...

Lý ma ma hầu trà xong, liền cung kính lui xuống, để phu thê hai người Liễu Miên Đường cùng Thôi Cửu ngồi với nhau.

“Hai người ở riêng như vậy, thật ra không được mấy lần. Lúc nàng bệnh nặng triền miên trên giường, đều do lão nha hoàn hầu hạ săn sóc, sau này sức khỏe nàng tốt lên một chút, Thôi Cửu lại ra ngoài buôn bán.

Giờ hai người mặt đối mặt trong phòng ngủ yên tĩnh, nàng mới nhớ lại làm thê thử không chỉ có nâng khay ngang mày, mà còn phải uyên ương song phi...

Nghĩ đến đây, đột nhiên nàng có chút căng thẳng, bây giờ sắc trời cũng dần sập tối, nhưng dường như bản thân nàng vẫn chưa sẵn sàng.

Nhưng Thôi Cửu đặt tách trà xuống, lại ôn hòa hỏi thăm sức khỏe của nàng điều dưỡng có tốt lên chút nào không.

Thấy phu quân trò chuyện phiếm với mình, Liễu Miên Đường ngầm thả lỏng khẩu khí, trả lời từng câu một.

Hỏi vài câu phiếm xong, Thôi Cửu đột nhiên lúc không chú ý liền hỏi: “Nàng lần đầu đến đây, ngày mai tranh thủ ra trấn dạo xem, nếu thấy thích thứ gì cứ việc mua.”

Miên Đường nghe vậy nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cái gì cũng không thiếu, trên trấn người đông tấp nập, chi bằng ở nhà yên tĩnh thu xếp dọn dẹp một chút.”

Thôi gia bây giờ gia cảnh sa sút, cửa hàng có giá trị ở kinh thành đều đã bán hết, nay đến Linh Tuyền trấn kinh doanh đồ gốm. Vạn sự bắt đầu, chỗ nào cũng cần dùng tiền, nếu không tiết kiệm một chút, vẫn ăn xài phung phí như trước, chẳng phải miệng ăn núi lở sao?

Nhưng nàng không muốn làm đả thương chàng phu quân tự ái này, vậy nên cũng không nói sợ ra ngoài tiêu tiền.

Nhưng nói đến đây, nàng đột nhiên đứng dậy, lại túi hành lí lấy ra hộp nữ trang của mình.

Bên trong đó là hai tờ ngân phiếu trước khi xuất giá ông ngoại cho người mang đến cho nàng.

Sau khi qua cơn bạo bệnh, những của hồi môn kia đã không còn, chỉ có thủ sức và hộp bạc mà nương nàng truyền lại, còn nguyên dưới đệm giường của nàng. Sau này gia đình khó khăn, nhưng Thôi Cửu trước giờ chưa từng mở miệng hỏi đến giá trang kia.

*Thủ sức: trang sức trên đầu phụ nữ thời xưa.

*Giá trang: của hồi môn của tân nương.

Giờ đây, Miên Đường không do dự lấy ra một tờ, đưa cho hắn nói: “Nghe Lý ma ma nói, bây giờ chàng mua một mặt tiền mới trên trấn, cơ đồ phát triển, chỉ trong tầm tay, giá trang của ta không nhiều, bấy nhiêu cũng như hùng vốn, tiệm khai trương, ta cũng có thể theo phu quân chia ít tiền lời.”

Nàng nói vậy là để giữ cho Thôi Cửu chút thể diện nam nhi, không tiện nói thẳng, phu quân, chàng bây giờ mất hết tất cả, ta sợ chàng không có vốn, liền giúp cho chàng vậy.

Thôi Cửu dường như không đoán được nàng sẽ làm vậy, chăm chăm nhìn nàng một lúc, không nhận, chỉ lên tiếng: “Nàng không sợ kinh doanh thua lỗ, giá trang của nàng có đi không có về sao?”

Miên Đường thấy hắn không nhận, liền đặt ngân phiếu lên bàn, cười nói: “Làm kinh doanh, phải có lỗ có lời, chẳng lẽ tiền bạc trong thiên hạ một người có thể kiếm hết về sao? Chàng cứ lấy mà dùng, còn tốt hơn hai mắt đen tịt của ta.” Vừa nói vừa nhìn hắn, hi vọng hắn sẽ nhận lấy.

Miên Đường vốn dĩ đã đẹp, nhưng mỹ nhân nếu không tinh thông nhạy bén, chẳng qua cũng chỉ là một viên ngọc chạm khắc, không có linh phách mà thôi. Nhưng lúc nàng cười duyên, cảm giác lại xa lạ như mỹ nhân băng sơn mà không ai có thể đến gần, lập tức nụ cười như hoa vụt tắt. Lúm đồng tiền vươn trên hai má trắng hồng, trông vô cùng ngọt ngào, có cảm giác như một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên.

Thôi Cửu nheo mắt nhìn một hồi, vươn tay nhận lấy ngân phiếu: “Nếu đã vậy, ta thay nàng giữ nó... có điều chợ vẫn phải đi, ta đã đặt vài khúc vải ở tiệm cho nàng may y phục, nàng đi xem xem, nếu không vừa ý, cứ đổi theo kiểu nàng thích...”

Vì chồng muốn thể hiện quan tâm, nàng cũng không tiện từ chối nữa, đã gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này Lý ma ma vào hỏi ý Cửu gia có dùng cơm không, sau khi nghe gia chủ nói dọn cơm, liền bưng mâm thức ăn gỗ sơn mài lên.

Món ăn hôm nay theo phong cách Giang Nam, củ sen thái lát xào thịt tươi thơm ngon vàng giòn, gà tơ nướng đất sét tỏa ra mùi lá sen thoang thoảng, còn có canh đậu hủ, mặt trên rưới một lớp gạch cua, vô cùng tươi ngon.

Có lẽ do gia chủ Cửu gia trở về, Lý ma ma ngày thường có thể làm cơm canh đạm bạc, nhưng hôm nay lại vô cùng để tâm.

Trên đường Liễu Miên Đường đến đây, đều chỉ ăn cháo loãng với rau củ là chính, không có thịt cũng được, giờ mới phát hiện bản thân cũng thèm đồ mặn, nhất thời mải mê ăn.

Đợi thịt vào bụng, giải tỏa cơn thèm ở đầu lưỡi, nàng mới nhận ra, bản thân ban nãy dùng cơm hình như thất lễ rồi. Lập tức múc một chén canh đậu phụ nhỏ, làm lại các nghi thức trước khi xuất giá, lại lần nữa nâng khay ngang mày, đưa lên cho phu quân dùng.

Nàng cũng quá hí hửng, trước đây ở nhà mẹ đẻ, vì tướng ăn xấu đã bị phụ thân khiển trách. Từ đó về sau mỗi lần ăn cơm trước mặt người khác, luôn phải kềm chế vài phần.

Nhưng bây giờ nàng chỉ quan tâm đến bản thân thôi, thật sự không đáng. Ở nhà bây giờ không còn nhiều ngân lượng, một bàn thức ăn đầy rượu thịt như lúc này, cũng không có mấy lần. Phu Quân ngày thường bận rộn buôn bán, chắc chắn sức khỏe tổn thất, đang cần bồi bổ, bản thân ở nhà nhàn rỗi sao lại có thể ăn nhiều?

Nghĩ đến đây, nàng vội bỏ đũa, chỉ có miệng nhỏ vẫn đang nhai cơm.

Thôi Cửu ăn không nhiều, bất quá chỉ gắp mấy đũa, chủ yếu là nhìn Miên Đường đối diện đang ăn uống thỏa thích.

Mỹ nhân ăn cơm, luôn chú ý đến dáng vẻ trang nhã, như ăn cơm không để lộ răng, uống canh không phát ra tiếng. Đáng tiếc vị nương tử này của hắn đẹp thì có đẹp, nhưng lại ăn đến mức mắt trừng to, hai má phúng phính, vô cùng chuyên tâm.

Nhưng loại chú tâm ăn bằng cả thể xác lẫn tâm hồn này, không khiến người ta cảm thấy thô bỉ, trái lại còn bị đả động đến mức cũng có chút thèm ăn theo.

Hắn vốn không muốn ăn thêm lại vô tình gắp thêm vài đũa. Sau đó có lẽ nàng đã no rồi, không thấy động đũa gắp đồ ăn nữa.

Hai người ngồi đối diện nhau, tâm tư không còn nghĩ đến chuyện ăn uống nữa, liền không nói chuyện nữa.

Ăn cơm xong, Thôi Cửu dùng trà tráng miệng, liền nói với nàng: “Bến tàu có lô hàng mới nhập, ta phải qua kiểm kê, có lẽ đêm nay về không kịp, nàng đi đường mệt nhọc, lát nữa nghỉ ngơi đi.”

Vốn dĩ Miên Đường vẫn thầm lo lắng không biết hai người đêm nay có ngủ chung hay không, nghe Thôi Cửu nói vậy, liền thở phù một hơi, ngữ khí khoan thai: “Tuy là Giang Nam, nhưng đêm khuya cũng có gió lạnh, phu quân cũng nên mặc dày một chút...”

Vừa nói, liền lấy ra cái áo khoác nhỏ đã may mấy ngày trước, đưa cho phu quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play