Ở đây vẫn giống như cũ, đầy những lời mắng mỏ và đòn roi của thái giám.
Xung quanh toàn những khuôn mặt vô cảm, gần như là tê liệt.
Ở đây như là một vũng nước đọng, cuối cùng viên đá nhỏ như Thẩm Tinh Phong rơi và trong liền nổi lên mấy gợn sóng nhỏ sau đó chìm nghỉm.
Thẩm Tinh Phong đang ngồi dưới hành lang ăn bánh hấp thì "đông" một tiếng, một hòn đá đập vào trán cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, chính là cặp anh em sinh đôi đã bắt nạt cậu ngày đó, Vương Cường Vương Hạo.
Thẩm Tinh Phong im lặng tránh đi tầm mắt của họ, nhanh chóng nhét nửa chiếc bánh còn lại vào trong ống tay áo sau đó ngồi im không nhúc nhích.
Hai người kia đi đến trước mặt Thẩm Tinh Phong, một tên ngồi xổm xuống, một tên dựa vào cột, nở nụ cười quỷ dị.
Vương Hạo đột nhiên túm lấy tóc Thẩm Tinh Phong.
Da đầu Thẩm Tinh Phong đau rát, cậu buộc phải ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn.
Biểu cảm của Vương Hạo vừa vặn vẹo vừa hung dữ.
"Thẩm Tinh Phong, không nghĩ đến ngươi lại quay trở lại đây, thế nào, ngươi không phải bị Điện hạ gọi đến làm thái giám bên mình sao?"
Thẩm Tinh Phong mím môi, nghiến răng nghiến lợi, một âm thanh cũng không phát ra ngoài.
Vương Cường cười châm chọc: "Hắn sao có thể vừa mắt Điện hạ chứ, còn không phải bị trả lại đây sao."
Hắn ta cúi đầu xuống cười nghiêng ngả: "Ca, nghe nói làm thái giám đều phải tịnh thân, ta chưa trông thấy chỗ đó của thái giám tịnh thân xong sẽ trông như thế nào, hay là chúng ta...." (Mịa cái thằng biến thái vặn vẹo này.)
Sắc mặt Thẩm Tinh Phong liền trắng bệch.
"Thả ta ra....trên người ta....có bạc, có thể cho các ngươi."
Vương Cường và Vương Hạo sửng sốt một chút, nghi hoặc chạm vào hông Thẩm Tinh Phong, quả nhiên lấy ra được chút bạc vụn.
Vương Hạo cầm bạc trong tay, hài lòng nói, "Được, hôm nay tha cho ngươi."
Vương Cường gõ một cái lên đầu Thẩm Tinh Phong, "Này, ngươi nghe ta nói đây, sau này có đồ vât gì tốt, đều phải dâng lên cho chúng ta , biết chưa? Đồ ăn cũng phải đưa cho bọn ta, bọn ta ăn no rồi mới đến lượt ngươi."
Thẩm Tinh Phong khẽ gật gật đầu.
Vương Cường cùng Vương Hạo mãn nguyện rồi liền rời đi.
"Tiểu tử này sau khi vào cung thành thật hơn nhiều rồi a."
"Haha, thủ đoạn tra tấn trong cung còn kinh khủng hơn nhiều so với Huấn hình ti, nhưng không phải đã đem hắn dạy dỗ lại một phen sao...."
Thẩm Tinh Phong cúi thấp đầu, lắng nghe âm thanh xa dần rồi biến mất mới chậm rãi lấy ra chiếc bánh đã nguội cắn một miếng lớn.
"Ai da, tiểu tổ tông của ta!"
Dương công công vội vàng chạy tới hất chiếc bánh hấp từ tay Thẩm Tinh Phong xuống đất.
Khóe miệng Thẩm Tinh Phong vẫn còn dính vụn bánh, mắt nhìn chằm chằm chiếc bánh nằm trên mặt đất, viền mắt có chút ửng hồng.
Dương công công cúi đầu xuống cằn nhằn: "Tiểu tổ tông của ta ơi, sao ngươi lại ăn thứ đồ này? Đây không phải là muốn mạng của chúng ta sao? Hôm nay phòng bếp làm món bánh ngọt, ta đã kêu người lưu lại phần ngon nhất cho ngươi, ngươi trước đây không phải thích ăn nhất là bánh ngọt sao?"
Thẩm Tinh Phong khó khăn nuốt miếng bánh khô cứng trong miệng xuống, chế nhạo nói: "Chắc là công công hiểu nhầm rồi? Ta chỉ là một nô lệ hèn mọn, nào có từng ăn món ngon như vậy?"
Thẩm Tinh Phong đứng dậy, nhặt chiếc bánh đã rơi trên đất lên sau đó phủi phủi đi lớp bụi bên ngoài, chuẩn bị cho vào trong miệng cắn một miếng.
Dương công công trông thấy sợ hãi mà quỳ xuống: "Tiểu tổ tông a, chiếc bánh này sao có thể ăn nữa!"
Chuyện này nếu như để vị đại nhân kia biết, không phải là muốn mạng của ông ta sao?
Thẩm Tinh Phong nhìn ông ta một cách khó hiểu, cắn xuống một miếng bánh, quay người rời đi.
Đi được một đoạn, cậu bất chợt dừng lại, âm thanh có chút khàn khàn: "Công công vẫn nên đối với ta như trước thì hơn, nếu như hắn lại tới tìm ngài, nhờ ngài giúp ta nói với hắn nên quan tâm đến gia đình, làm tròn trách nhiệm của một phu quân thì hơn. Còn những chuyện, những người không can hệ đến hắn.....thì nên sớm quên đi."
...............
"Cậu ấy thực sự nói như vậy?"
Bên ngoài Huấn hình ti, lông mày Tiêu Kì Hàn cau chặt lại, chiếc quạt trên tay gần như bị bóp đến biến dạng.
Trên đầu Dương công công toàn là mồ hôi lạnh, "Vâng...vâng thưa Hầu gia, nô tài không dám nói sai nửa lời."
Tiêu Kì Hàn hít một hơi thật sâu.
Tinh Phong, ngươi là đang trách ta, đúng không?
"Hầu gia, ngài xem...."
Tiêu Kì Hàn hồi thần, "Nếu đã như vậy, liền thay đổi toàn bộ phần ăn của Huấn hình ti đi."
Dương công công cúi đầu: "A, chúng ta liền đi làm ngay lập tức, Hầu gia an tâm, có chúng ta ở đây, sẽ không có người dám khi dễ tiểu công tử."
Đồ ăn ở Huấn hình ti đột nhiên được cải thiện tốt hơn, từ những chiếc bánh hấp khô cứng, cháo loãng toàn là nước đột nhiên được đổi sang ăn cơm với thịt cá.
Nô lệ còn được cấp thêm chăn bông dày dặn, y phục ấm áp cho mùa đông.
Thẩm Tinh Phong nhìn thịt cá trong bát của mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đi vài phần.
Dương công công cười nói: "Tiểu tổ tông của ta, ngươi mau ăn đi a." Thẩm Tinh Phong liếc ông ta một cái lạnh lùng.
Đồ ăn của mọi người đều giống nhau, Thẩm Tinh Phong chẳng có lí do gì mà không ăn cả.
Cậu rất đói.
Thực sự là rất đói.
Cơ thể đang trong kỳ phát triển, giống như thảo nguyên trong mùa xuân, sinh sôi nảy nở không ngừng, cậu cần được cung cấp đủ dinh dưỡng, cái dạ dày của cậu cũng cần được lấp đầy.
Thẩm Tinh Phong cầm lấy đôi đũa, ăn như hổ đói.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tinh Phong bị sai đi quét dọn phòng.
Mới quét được một nửa, Vương Cường liền chạy vào, "tạch" một tiếng khóa cửa lại.
Thẩm Tinh Phong cầm chặt cái chổi trong tay, cảnh giác mà nhìn hắn.
Vương Cường cười "hắc hắc" hai tiếng, "Thẩm Tinh Phong, lại đây vui vẻ cùng ca ca một chút. (Ôi mịa thằng n*ng sảng này:)
Thẩm Tinh Phong gằn giọng: "Đừng tới đây.!"
"Làm gì vậy, cũng đâu phải lần đầu tiên của ngươi a, lại nói, ngươi không phải đã thành thái giám rồi sao, về sau không thể làm chuyện đó cùng nữ nhân, Dương công công ra ngoài rồi...." Vương Cường nhảy về phía cậu, "Không bằng ngươi cứ vui vẻ cùng ta đi a."
Thẩm Tinh Phong cầm lấy chổi đập hắn một cái.
"A..."
"Ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Lão tử muốn cùng ngươi vui vẻ một chút là phúc đức của ngươi, bằng không một tên thái giám đáng chết, lão tử nhìn thôi cũng thấy kinh tởm!"
Vương Cường giật chổi ra khỏi tay Thẩm Tinh Phong, đè Thẩm Tinh Phong xuống nền đất, giữ chặt hai tay cậu, sau đó hai tiếng "chát chát" vang lên là hai cái vả vào mặt cậu.
Khóe miệng Thẩm Tinh Phong chảy ra một ít máu.
Đầu óc choáng váng, trước mắt toàn là sao, nhưng vẫn cố gắng nhoài cơ thể về phía cánh cửa.
Tiểu thái giám ở gần đó nghe thấy tiếng động liền chạy tới, nhưng thay vì ngăn cản hắn ta lại cười đùa chế nhạo.
Thẩm Tinh Phong bị xé rách áo ngoài, cuối cùng không nhịn được mà hét lên.
.............
Sau khi ngọn lửa được dập tắt, cung nhân và thị vệ tìm được bốn mươi hai thi thể ở Huấn hình ti đã bị thiêu rụi không thể nhận dạng.
Chỉ có thể mơ hồ xác nhận bốn mươi hai xác chết đó bao gồm ba mươi tư nô lệ và tám vị thái giám.
Khiến cho người cảm thấy kinh ngạc đó chính là, bọn họ...
Đều chết vì bị kiếm đâm.
Có người đã cắt cổ bọn họ bằng một thanh kiếm.
Một nhát liền cắt đứng cổ họng, không thể kêu lấy một tiếng.
Sau đó lại phóng hỏa thiêu đốt thi thể.
Thủ đoạn tàn nhẫn, hận ý sâu đậm.
Cũng vào đêm đó, Thục phi được Hoàng thượng sủng ái cũng biến mất khỏi Hoàng cung.