Thục phi mất tích vốn là một chuyện lớn.
Nhưng nàng dám đến Huấn hình ti phóng hỏa giết người diệt khẩu, Hoàng đế cũng chẳng có hơi sức đâu mà quản nàng.
Ban đầu, có tin đồn cho rằng Thục phi chết trong trận hỏa hoạn, bị người lén lút bỏ xác vào túi, sau đó đổi thi thể của người khác vào.
Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, người khám nghiệm tử thi đột nhiên mắc bệnh, cáo lão về quê, cuối cùng nghe nói cũng chết vì bệnh.
Đến cuối cùng, tất cả mọi người trong cung đều truyền tai nhau rằng, Thục phi cùng một thị vệ âm thầm cấu kết với nhau sau đó bí mật cùng nhau bỏ trốn.
Có cung nói tận mắt tận mũi chứng kiến Thục phi cùng một nam nhân bí mật gặp gỡ riêng tư sau giả sơn ở vườn thượng uyển, lúc đi ra quần áo xộc xệch.
Hoàng đế nghe thấy lập tức giận dữ, tuyên bố với bên ngoài rằng Thục phi đột ngột qua đời vì bạo bệnh, nếu cung nhân còn dám bàn tán nửa lời về Thục phi lập tức xử trảm.
Ngoại ô phía Tây Bắc của Kinh thành có một đình viện trang nhã, gọi là Tứ Qúy Trai.
Đây là một biệt viện khác mà Ninh Nguyên Hầu Tiêu Kì Hàn mua vào năm ngoái.
Ngày thường nơi đây có ít người qua lại vì vậy cảnh sắc đẹp đẽ lại yên tĩnh, chỉ là sáng sớm và đêm khuya có chút tịch mịch.
Tề thúc quản gia Hầu phủ năm nay đã ngoài sáu mươi, bởi vì lớn tuổi, chân luôn đau đến dữ dội mỗi khi khí lạnh mùa đông tràn về.
Tề Ngọc con trai cả của ông bóp chân cho ông cau mày nói: "Hầu gia cũng thật là, cha tuổi đã lớn như vậy rồi, tại sao lại để cha đến biệt viện kia chứ..."
Tề quản gia thở dài, "Thôi được rồi, chúng ta chỉ là nô tài, sao lại có thể nói xấu chủ tử sau lưng kia chứ, hơn nữa Hầu gia để ta qua đó chính là đang trọng dụng ta a."
Tề Ngọc giận không thôi, "Hừ, trước khi xuất chinh đã kêu người sửa lại viện tử kia. Hầu gia trước giờ luôn luôn cần kiệm, vì sửa lại viện tử kia mà đã tiêu tốn biết bao nhiêu là bạc chứ?! Còn có lần trước đưa đến đó rất nhiều chăn đệm toàn được làm bằng lông ngỗng khảm vàng nữa! Vì sao lại phải xa xỉ phung phí như vậy?"
Hắn ta càng nói càng cảm thấy tức giận.
"Nếu như là vì phu nhân thì không tính là gì nhưng Hầu gia làm những chuyện này vì một nâm nhân!" Tề Ngọc nghiến răng: "Đã điều động rất nhiều người sửa soạn rồi lại còn để cho cha từ Hầu phủ qua đó. Sao lại coi trọng một nam nhân như vậy chứ, vậy còn thê tử vừa mới cưới hỏi đàng hoàng đặt đi đâu?"
Tề quản gia cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng mà thở dài.
Một lúc sau, Tề Ngọc mới trầm giọng hỏi: "Cha, thân phận của người đó là gì a?"
"Chuyện của chủ tử thì nên bớt bàn tán thì hơn." Tề quản gia bỏ chân xuống đứng dậy, "Con đi xem xem thuốc từ Đông Dược Đường hôm nay đã giao tới chưa? Nếu như đã giao tới rồi liền lập tức phân phó cho người đi đến trù phòng sắc lên."
Tề quản gia còn dặn dò thêm: "Còn có, Hầu gia đã nói, tiểu công tử kia sợ đắng, con bỏ thêm mứt quất cùng mật ong vào trong thuốc, đến lúc đó tiểu công tử uống thuốc sẽ bớt đi vị đắng."
Tề Ngọc thở dài một tiếng liền rời đi luôn, "Còn phiền phức hơn so với con gái!"
Thẩm Tinh Phong được nuôi dưỡng trong viện tử này cũng đã được tròn một tháng rồi.
Ngày đó lúc cậu vừa mở mắt ra, tỉnh dậy liền nhìn thấy Tiêu Kì Hàn đang ngồi trên giường bên cạnh mình, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cậu.
"Ngươi chỉ cần chú tâm dưỡng thương, mọi chuyện khác không cần phải suy nghĩ."
Tiêu Kì Hàn nói xong câu đó liền rời đi luôn.
Thẩm Tinh Phong ở viện tử đó hồi phục rất nhanh, mỗi ngày đều có đồ ăn thức uống lúc nhỏ cậu ưa thích được đưa tới trước mặt.
Thân thể gầy gò ốm yếu được chăm sóc tỉ mỉ cuối cùng cũng tăng lên được mấy lạng thịt.
Hạ nhân ở đây không nhiều.
Hai người ở trù phòng, hai người quét dọn, dọn dẹp phòng ốc, hầu hạ bên mình có hai nha hoàn, còn có hai người nữa chính là Tề quản gia và con trai của ông ấy.
Bọn họ và Thẩm Tinh Phong từ không tiếp xúc quá nhiều cuối cùng cũng thành ngày ngày đều phải giáp mặt với nhau, tuy nhiên Thẩm Tinh Phong vẫn nhìn ra trong mắt bọn họ có chút không phục cùng khinh thường cậu.
Đối với bọn họ mà nói, bản thân cậu chỉ là một nam sủng được Tiêu Kì Hàn nuôi ở ngoài.
Bởi vì là nam nhân, nên lại càng không thể tính là thị thiếp.
Tiêu Kì Hàn vừa mới thành thân được một tháng, cậu liền trở thành người hèn hạ chia rẽ tình cảm phu thê người ta, làm sao mà có thể thể nhận được sự tôn trọng của người khác chứ?
Thẩm Tinh Phong mỗi khi nghĩ tới liền chỉ cười lạnh một cái.
Nhưng là võ công của cậu đã bị phế hoàn toàn, trốn cũng không thoát, nếu không nhất định cậu sẽ không ở lại đây.
Nha hoàn Xuân Ý mang thuốc đi vào, mặt vô biểu cảm đặt trước mặt Thẩm Tinh Phong.
"Công tử, đến giờ uống thuốc rồi."
Cái thứ thuốc đen ngòm như mực vừa tanh lại vừa đắng kia chỉ nhìn thôi cũng khiến đầu lưỡi người ta cảm thấy muốn ói.
Thẩm Tinh Phong nhíu mày, "Có mứt quất không?"
Vẻ mặt Xuân Ý thờ ơ: "Mùa này quất cùng cam quýt rất hiếm, trước đó trong phủ đã mua một ít, nhưng là phải để cho phu nhân nếm thử trước, không thể vượt qua quy củ phép tử, công tử, người nói có phải hay không?" (Ô tức bọn này quá thể, trước đọc truyện mấy đoạn này tui hay lướt qua để đọc mấy cái đoạn bọn này nhận quả báo, giờ tức một bụng ạ)
Thẩm Tinh Phong khẽ cắn môi dưới, đôi mắt đỏ ngầu lên vì nhục nhã.
Cậu không nói gì, cầm bát thuốc lên, ngẩng đầu trực tiếp một hơi uống hết.
Vị đắng cùng mùi thuốc nồng nặc kia khiến Thẩm Tinh Phong từ nhỏ đã sợ đắng thực sự không chịu nổi, "phụt" một tiếng đem toàn bộ thuốc trong miệng phun sạch ra ngoài.
Xuân Ý kêu "ai da" một tiếng, trên mặt toàn là kinh tởm tránh ra.
Một nha hoàn còn lại là Thu Tứ nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy vào, nhìn thấy cảnh này, cô ấy cau mày bước tới vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Tinh Phong: "Công tử, người không sao chứ?"
Thẩm Tinh Phong chưa bao giờ thích gây sự với người khác, luôn luôn khiêm nhường, yếu ớt nói: "Thực xin lỗi, ta liền lập tức đi dọn dẹp ngay bây giờ."
Thu Tứ lập tức ngăn lại cậu: "Loại việc này sao có thể để công tử động tay động chân chứ, sắc mặt công tử không tốt, người mau vào trong phòng nghỉ ngơi đi."
Thẩm Tinh Phong ngẩng đầu lên liếc nhìn Xuân Ý, trong mắt cô toàn là vẻ chán ghét gật gật đầu liền đi vào trong phòng.
Thu Tứ gọi Xuân Ý: "Mau lại đây thu dọn, lát nữa để phòng bếp đun lại bát khác mang qua đây."
Cô nhìn Xuân Ý có chút bất mãn: "Ngươi cũng thật là, hôm qua Hầu gia không phải đã gửi quýt cùng mứt quất tới đây sao? Sao lại không đưa cho cậu ấy...."
Xuân Ý không vui nói: "Đó không phải là mua cho phu nhân sao, chua chua ngọt ngọt, để cho phu nhân sớm sinh tiểu Thế tử, cho hắn ăn để làm cái gì? Đồ tốt như vậy để hắn ăn không phải là lãng phí à."
Thu Tứ thở dài: "Dù sao cũng phải nể mặt mũi Hầu gia, đừng làm khó cậu ấy quá."
Xuân Ý tức giận nói: "Thu Tứ, ngươi thật là kỳ lạ, chúng ta là nha hoàn bên cạnh phu nhân, tại sao ngươi lại luôn nói giúp người ngoài? Theo ta thì chuyện này là Hầu gia không đúng, vừa mới thành hôn không lâu, lại ở bên ngoài nuôi sủng nam, phu nhân mà biết thì sẽ buồn như thế nào chứ."
Xuân Ý cố tình nói lớn một chút, "Ta nghe nói, Thẩm Tinh Phong kia là con trai của một Tướng quân, đồ đê tiện, dám đi câu dẫn phu quân người khác, lau giày cho phu nhân chúng ta cũng không xứng."
Thu Tứ lại thở dài: "Chuyện này không nên để cho phu nhân biết thì tốt hơn a."
"Theo ta thấy, không bằng cứ để cho phu nhân biết, Thẩm Tinh Phong ngày thường luôn tỏ ra thanh cao, ta muốn xem xem đến lúc đứng trước mặt phu nhân có còn thanh tao nho nhã được nữa hay không a."
Trong phòng, Thẩm Tinh Phong nằm ở trên giường, cuộn mình lại thành một đoàn.
Bên ngoài, từng tiếng trò chuyện của Xuân Ý và Thu Tứ cứ thế truyền vào trong, giống như là những mũi dao sắc bén cứa từng nhát từng nhát một vào tim cậu.
Không biết qua bao lâu, cậu mơ mơ hồ hồ thiếp đi, lúc tỉnh lại, bên ngoài đã tối rồi.
Thẩm Tinh Phong khoác lên y phục ra ngoài, cậu đứng trước cửa ngẩng đầu lên bầu trời ngắm nhìn vầng trăng sáng ngời.
Xuân Ý bưng bữa tối trên tay, trông thấy cậu liền cười lạnh: "Đang đợi Hầu gia sao?"
Thẩm Tinh Phong cau mày.
"Ngươi không cần phải đợi nữa!" Xuân Ý cười chế nhạo nói: "Hôm nay là lễ Tư Duyên, là ngày ở bên người thân. Hầu gia chúng ta đau lòng phu nhân nhớ nhà nên đã đặc biệt đưa phu nhân về nhà rồi, tối nay không có qua đây đâu, ngươi đừng có mà mơ!"
Xuân Ý tuổi tác tuy còn nhỏ nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén, thấy sắc mặt Thẩm Tinh Phong tái nhợt, lời nói lại càng thêm ca nghiệt: "Hiểu rõ chưa? Thê là thê, thiếp là thiếp, ở trước mặt phu nhân ngươi mãi mãi là một kẻ đê tiện, lau giày cũng không xứng, càng không nói ngươi đến thiếp thất cũng không xứng đáng!"
Thẩm Tinh Phong vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhìn bữa tối tinh xảo trong tay Xuân Ý, khàn giọng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, y phục trong viện tử ta sẽ giặt, những việc khác ta cũng có thể giúp đỡ mọi người."
Xuân Ý sững sờ: "Cái gì?"
"Ta muốn chân chân chính chính kiếm cơm cho mình."
Thẩm Tinh Phong nói xong quay đầu trở về phòng, để lại Xuân Ý ngốc nghếch đứng ở bên ngoài.