Trong con hẻm dài của phố Tam Nguyên, có một tòa phủ đệ lớn.
Đây là nhà của Thẩm Hành Chi, vị Tướng quân tiền triều vĩ đại bảo vệ đất nước.
Sau khi Thẩm gia không còn, tòa phủ đệ được mang đi bán đấu giá, sau đó được một người bán trà họ Vương mua lại.
Thân hình gầy gò ốm yếu của Thẩm Tinh Phong được bọc lại trong bộ y phục rộng thùng thình, gió lạnh thổi qua như có thể thổi bay cậu đi bất cứ lúc nào.
Cậu đứng trước cửa lớn phủ đệ, ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo trên cao.
Mắt không tự chủ được mà đỏ lên, nhìn chằm chằm dòng chữ "Vương phủ" trên tấm ván bằng gỗ đàn hương, trong ngực hơi đau nhói.
Đây là nhà của cậu a.
Là nơi cậu cùng phụ thân luyện kiếm, làm nũng với mẫu thân....ngôi nhà mà cậu đã sống mười mấy năm.
Tất cả đều giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Hai con sư tử đá ở cửa lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm như thể chúng đang chờ đợi một đứa trẻ bị thất lạc quá lâu rồi, cuối cùng cũng đã trở về nhà.
Cánh cửa sơn màu đỏ được mở, một người phụ nữ giàu sang phú quý từ bên trong bước ra.
Bà mỉm cười với Thẩm Tinh Phong, gật đầu nhẹ nhàng nở nụ cười ấm áp sau đó cất tiếng gọi: "Tinh nhi."
Tim Thẩm Tinh Phong đập thình thịch, hai mắt như đông cứng lại, vừa đột ngột lại vừa tủi thân.
"Nương...."
Cậu bước về phía người phụ nữ kia một bước, nhưng đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng chạy tới từ phía sau cậu.
"Nương!"
Đó là một đứa trẻ khoảng mười tuổi lao đến nhà vào vòng tay của người phụ nữ.
Trên mặt bà toàn là ý cười, vuốt vuốt gương mặt đứa trẻ kia: "Tinh nhi lại đi đâu nghịch ngợm đó? Xem trên đầu con toàn là mồ hôi này....."
"Nương, con đói rồi!"
"Hôm nay mẫu thân tự tay làm món ngỗng quay đó." Người phụ nữ dẫn đứa trẻ vào trong phủ.
"Bịch" một tiếng, hai cánh cửa sơn đỏ đóng lại ngay trước mắt Thẩm Tinh Phong.
Nước mắt Thẩm Tinh Phong không nhịn được mà lăn dài xuống hai má.
Ba năm trước, cậu lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ nắm chặt thanh kiếm của mình ra khỏi cửa, như một chú chim sẻ, lúc nào cũng hồ hồ nháo nháo cùng với Tiêu Kì Hàn.
Đến khi trời tối, mẫu thân cùng đại tỷ cũng ở trước cửa đợi cậu quay trở về.
Hiện tại.....
"Hết rồi, tất cả đều chấm hết rồi."
Chân Thẩm Tinh Phong không tự chủ được mà tiến về phía trước, cậu muốn đến gần hơn một chút.
Gia đinh trước cửa trông thấy Thẩm Tinh Phong, lông mày nhăn lại, từ trên bậc thềm bước xuống, "Ngươi là ai? Cút cút cút! Nơi này là chỗ ngươi có thể đến sao?"
Nói xong liền xô ngã Thẩm Tinh Phong.
Cố Thập Tứ cau mày kéo Thẩm Tinh Phong từ dưới mặt đất lên, sau đó hung hăng mắng tên gia đinh kia: "Ngươi làm cái gì vậy, cũng đâu có vào trong phủ nhà ngươi, hung dữ cái gì chứ, con đường này viết tên nhà ngươi sao?"
Tên gia đinh thấy Cố Thập Tứ tuổi còn nhỏ, giơ tay lên định đánh hắn một cái.
Ánh mắt Cố Thập Tứ liền lạnh đi, đuôi mắt hiện lên ba phần sát khí.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, thanh kiếm nhanh chóng rời khỏi vỏ như xé gió đặt trên cổ tên gia đinh kia.
Tên gia đinh sợ hãi tới nỗi khuôn mặt trắng bệch, hai tay không tự chủ được mà giơ lên.
Cố Thập Tứ lúc này trông như một sát thủ thực sự, lạnh lùng phun ra một từ, "Cút."
Tên gia đinh sợ tới mức suýt tiểu ra quần, vội vàng chạy về trước cửa phủ.
Cố Thập Tứ thu lại kiếm.
Hắn phủi phủi bụi cho Thẩm Tinh Phong, một bộ dáng cười khúc khích: "Không sao đó chứ? Sao trông ngươi lại yếu ớt như vậy, người ta vừa đẩy nhẹ một cái liền ngã rồi, giống hệt Tiểu Nguyên cô nương hầu hạ bên người Hoàng hậu."
Thẩm Tinh Phong trợn tròn mắt lên trừng hắn, "Ngươi mới là tiểu cô nương."
"Ta biết dùng kiếm!"
Thẩm Tinh Phong hắng giọng, "Ai mà chưa từng biết dùng?"
Cậu nói xong liền quay đầu rời đi.
Cố Thập Tứ quay đầu lại nhìn tòa phủ đệ đầy khí thế kia, sau đó đi vài bước liền đuổi kịp cậu: "Không vào trong nhìn một chút sao?"
Mắt Thẩm Tinh Phong tối lại, "Đó không phải nhà của ta nữa rồi."
"Thiên hạ này chẳng có chỗ nào mà Cố Thập Tứ ta không vào được cả."
Cố Thập Tứ nói xong liền trực tiếp kéo Thẩm Tinh Phong, sử dụng khinh công, nhẹ nhàng bay lên trên nóc nhà, sau đó mang theo Thẩm Tinh Phong tiến vào bên trong phủ đệ.
Ban đêm, viện tử mà họ hạ xuống một người đều không có.
Thập phần yên tĩnh.
Thẩm Tinh Phong đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó đột nhiên chỉ tay về một hướng: "Ngươi xem."
Xem cái gì?
Cố Thập Tứ nhìn sang, chỉ trông thấy một chòi nghỉ mát giữa hồ.
Thẩm Tinh Phong hoài niệm nở nụ cười thích thú: "Trước kia ta rất thích đọc sách trong cái chòi đó, Tiêu Kì Hàn sẽ ngủ ở bên cạnh."
"Hắn không thích đọc sách sao?" Cố Thập Tứ có chút kinh ngạc: "Mọi người đều nói Hầu gia là một nhân tài."
"Không phải là tài..." Thẩm Tinh Phong cau mày: "Tài của hắn đều là do ta dạy."
"Ngươi cũng dạy hắn viết thơ sao?"
"Ừm, "Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong/ Họa lâu tây bạn quế phường đông." Thẩm Tinh Phong kiêu ngạo khịt mũi một tiếng, "Đây là bài thơ đầu tiên mà ta dạy cho hắn."
Cố Thập Tứ không hiểu, hừ một tiếng: "Văn thơ nho nhã, thật vô vị!"
"Làm sao lại vô vị chứ? Trong đó có tên của ta."
Cố Thập Tứ chen tới trước mặt Thẩm Tinh Phong, cười hắc hắc, "Tiểu Tinh Tử, ngươi khá lắm, bé tí đã một bụng ý xấu với người ta. Trong lòng ngươi thích hắn."
Thẩm Tinh Phong mỉm cười: "Sao lại không thể chứ? Hắn đã ấn vào giấy bán thân đương nhiên là người của ta rồi!"
Cố Thập Tứ đưa hai tay ra phía sau đầu, liếc qua Thẩm Tinh Phong, châm chọc nói: "Dạy hắn một thân tài hoa thì sao chứ, bây giờ chẳng phải hắn đã có phu nhân của mình rồi đấy ư! Ngươi này là may hỉ phục cho người khác! Thật ngu ngốc!"
Ánh mắt Thẩm Tinh Phong đột nhiên tối sầm lại.
"Sẽ không ngốc nữa....không bao giờ như vậy nữa."
Cố Thập Tứ nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó nắm lấy tay cậu: "Đưa ta đi xem nơi khác trong....nhà của ngươi đi." Hai người tránh hạ nhân trong phủ, lén lén lút lút đi dạo, cuối cùng ghé đến một cái hồ.
Cố Thập Tứ cúi đầu nhìn xuống mặt nước, thốt lên kinh ngạc: "Có cá! Có thể bắt lên nướng ăn không?" Nói xong liền vén ống quần lên, dáng vẻ thật sự muốn nhảy xuống hồ để bắt cá.
"Không được!" Thẩm Tinh Phong vội vàng chạy tới, đẩy Cố Thập Tứ ra, nhìn con cá chép đang bơi dưới nước: "Đây là...cá do đại tỷ nuôi, nàng rất thích những con cá này." Cố Thập Tứ bĩu môi: "Những con cá này không sống được lâu, lâu nhất thì cũng chỉ sống được chừng hai ba năm, cá mà đại tỷ ngươi nuôi sớm đã chết rồi!"
Thẩm Tinh Phong ngồi xổm trên mặt đất, cái đầu nhỏ nhắn rũ xuống, nức nở một tiếng rất nhỏ.
"Ai ở đó?!"
Hạ nhân gác đêm hét lên.
Cố Thập Tứ kéo lấy Thẩm Tinh Phong sau đó bay đi như một cơn gió. (Khinh công cao siêu quá ạ:)
Về đến trước cửa Hầu phủ, bên trong tiệc vẫn chưa tàn.
"Đưa ngươi đi ăn đồ ngon." Cố Thập Tứ lại kéo Thẩm Tinh Phong bay vào trong Hầu phủ.
Trong Hầu phủ treo đầy hoa và đèn lồng, khắp nơi đều dán chữ hỉ đỏ.
Cố Thập Tứ và Thẩm Tinh Phong ngồi cạnh nhau trên mái nhà, nhìn Tiêu Kì Hàn mặc hỉ phục đi từ bàn này sang bàn khác, uống đến say khướt.
Sau đó khách khứa trong phủ thưa dần, trong viện tử chỉ còn lại một mình Tiêu Kì Hàn.
Cố Thập Tứ không biết bay đi đâu rồi, nhưng Thẩm Tinh Phong từ xa nhìn thấy Tiêu Kì Hàn đang bước đi loạng choạng, sau đó say khướt nằm dưới hành lang.
Thẩm Tinh Phong cắn chặt răng, từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Đầu gối đập xuống đất, đau đến đổ mồ hôi lạnh, Thẩm Tinh Phong lấy sức đứng dậy chạy đến bên cạnh Tiêu Kì Hàn.
Cậu định đỡ Tiêu Kì Hàn đứng dậy, tốt nhất nên kiếm một người hỏi xem phòng của Hầu phu nhân ở đâu.
Đêm động phòng nếu như tân nương bị bỏ rơi nhất định sẽ bị những người khác đàm tiếu.
Đột trên eo cậu có thêm một đôi tay, người nọ nắm chắc lấy eo của cậu sau đó lật người trực tiếp đè cậu xuống đất.
Thẩm Tinh Phong hoảng sợ đẩy Tiêu Kì Hàn ra, người đã thành thân làm sao có thể ở cạnh cậu được....
Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Tinh Phong lấy tay tát mạnh vào mặt Tiêu Kì Hàn.
Tiêu Kì Hàn hơi tỉnh táo lại, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Thẩm Tinh Phong, sau đó cúi đầu xuống một chút, vùi mặt vào hõm cổ cậu.
"Tinh Phong, xin lỗi...."
Đêm đó, Thẩm Tinh Phong và Cố Thập Tứ quay trở lại Hoàng cung.
Thục phi đại khái đã hành hạ cậu đủ rồi nên trả cậu về cung của Duẫn Tu Duệ.
Duẫn Tu Duệ cả đêm đã phờ phạc đi rất nhiều, nhìn thấy Thẩm Tinh Phong đang quỳ gối trước mặt mình, hắn cũng chẳng muốn làm khó dễ cậu nữa.
"Thẩm Tinh Phong, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi tùy ý chọn một nơi trong cung mà ở, bổn Điện sẽ để ngươi qua đó."
Thẩm Tinh Phong cúi đầu xuống lạy, "Vậy thỉnh Điện hạ để nô tài trở lại Huấn hình ti."