Thẩm Tinh Phong ngơ ngẩn nhìn Duẫn Tu Duệ.
Cậu vừa như không hiểu, vừa như không muốn tin vào điều đó.
Miệng nở nụ cười cứng ngắc, đầu không ngừng lắc lắc liên tục.
Trông thấy biểu cảm của cậu, trong mắt Duẫn Tu Duệ toàn là châm chọc.
Hắn không thèm nói chuyện với cậu nữa, cứ thế mà lôi cậu rời khỏi Huy Xuân cung.
Chiếc xe ngựa phi nước đại rời khỏi Trịnh Dương Môn của cung điện tiền triều, sau khoảng một nén nhang, bên ngoài truyền đến tiếng chiêng trống, pháo giấy ồn ào.
Thẩm Tinh Phong bị lôi từ trên xe ngựa xuống.
Ninh Nguyên Hầu phủ trang nhã, sang trọng ở ngay trước tầm mắt.
Một dãy đèn lồng đỏ đẹp đẽ và rực rỡ được treo ở ngay lối cổng chính.
Ở Tề quốc, việc thành thân thường diễn ra vào ban đêm, hàng đèn lồng đỏ sẽ được thắp nến chiếu sáng rực rỡ nửa bầu trời.
Hai con sư tử đá uy nghi ở trước cửa Hầu phủ được treo hoa đỏ trước ngực.
Hạ nhân trong Hầu phủ tất cả đều mặc y phục mới màu đỏ, ra ra vào vào rất bận rộn.
Không khí trông rất sôi động, náo nhiệt.
Tuy nhiên, Thẩm Tinh Phong bất chợt cảm thấy cả thế giới bỗng trở nên chậm rãi và rất yên tĩnh. Cậu đứng giữa dòng người qua lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Hầu phủ náo nhiệt kia, ánh mắt hiện lên vẻ thương cảm, mất mát.
Không biết là âm thanh của tiểu tư nào, thanh âm cao vút hét lên: "Tân nương vào phủ..."
Sau lưng là tiếng vó ngựa vang lên sau đó dần dần dừng lại.
Thẩm Tinh Phong chậm rãi quay đầu lại.
Một con ngựa dũng mãnh soái khí ngẩng cao đầu đứng trước tầm mắt của cậu.
Người ngồi trên lưng ngựa mặc một thân hỉ phục, hào hoa phong nhã.
Thẩm Tinh Phong như bị đông cứng lại, trái tim dường như mất đi nhịp đập, ngay cả máu toàn thân cũng chẳng lưu thông nữa.
Hóa ra Tiêu Kì Hàn mặc y phục tân lang sẽ trông như vậy.....
Rất đẹp mắt.
Tiêu Kì Hàn cúi đầu xuống trông thấy cậu, đôi lông mày sắc nét và khuôn mặt tuấn tú có phần bị ánh đèn lồng làm cho mờ đi.
Không nhìn ra là biểu cảm như thế nào.
Thẩm Tinh Phong lại liếc nhìn đến chiếc kiệu lớn màu đỏ phía sau Tiêu Kì Hàn, ánh mắt có chút dịu dàng ấm áp.
Đó chính là người sẽ chung chăn chung gối với hắn tới già.
Cử án tề mi, cầm sắt hài hòa*.
(*) Vợ chồng hòa hợp, xứng đôi vừa lứa.
Sau đó sẽ sinh con dưỡng cái, con cháu đầy đàn.
Đó là người mà hắn đã chọn.
Không biết tại sao, trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tinh Phong đột nhiên sinh ra mấy phần chúc phúc chân thành.
Tiêu Kì Hàn ở cùng bất kì ai trên thế giới này đều sẽ tốt hơn là ở chung với cậu.
Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ phát ra từ trong cỗ kiệu cưới: "Phu quân, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiêu Kì Hàn thắt lại dây cương, quay đầu ngựa, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chiếc kiệu.
"Không có chuyện gì, đừng lo lắng." Một âm thanh ấm áp phát ra.
Thẩm Tinh Phong chậm chạp cúi thấp đầu.
Hạ nhân Hầu phủ đẩy Thẩm Tinh Phong sang lề đường và bắt cậu phải quỳ xuống.
Tiêu Kì Hàn lên ngựa, phía sau là kiệu tân nương đi ngang qua Thẩm Tinh Phong.
Thẩm Tinh Phong đứng từ xa nhìn chiếc kiệu hoa dừng lại ở trước phủ Hầu gia, tân nương dưới sự giúp đỡ của hỉ bà xuống kiệu sau đó bước lên bậc đá từng bước một, chậm rãi bước qua chậu than.
Sau đó giữa tiếng hò hét và pháo nổ, tân nương được Tiêu Kì Hàn từ từ đỡ lấy, tiến vào cửa lớn Hầu phủ.
Thị vệ Minh Lan vẫn còn đứng ở cửa lớn, hô to, "Hôm nay là ngày đại hỉ của Hầu gia, những người nào có mặt ở đây ngày hôm nay, bất luận giàu sang phú quý, thấp kém nghèo hèn hay là nô lệ, tất cả đều có quà, mọi người có thể đến cửa Tây nhận kẹo hỉ và một phần bạc! Hầu phu nhân cũng có quà cho tất cả mọi người!"
Bách tính xung quanh nghe xong liền đứng lên hò reo nhảy nhót.
"Đa tạ Hầu gia! Đa tạ Hầu phu nhân!"
Trong phút chốc, những người ở cửa chính liền giải tán đi nhận quà hết.
Trên mặt đất chỉ còn lại một mình Thẩm Tinh Phong vẫn quỳ ngốc ngốc ở đó, một cơn gió lạnh thổi qua, cậu bất chợt rùng mình một cái.
Duẫn Tu Duệ đi về phía Hầu phủ, liếc nhìn Thẩm Tinh Phong chế nhạo, "Bổn Điện thực sự đánh giá ngươi quá cao rồi, ta còn tưởng rằng trong lòng hắn ngươi cùng những người khác không giống nhau."
Thẩm Tinh Phong nở nụ cười, "Làm sao có thể như vậy được? Ta thì tính là cái gì chứ? Bất quá chỉ là một tên nô lệ mà thôi."
Duẫn Tu Duệ cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Phong một hồi, tựa hồ có chút chán ghét, "Ở đây chờ bổn Điện, đừng có mà chạy lung tung, Thập Tứ!"
Cố Thập Tứ nhẹ nhàng từ trên cây bay xuống, "Điện hạ."
"Canh chừng hắn, đừng để hắn chạy mất."
Cố Thập Tứ quỳ xuống nhận mệnh, "Vâng."
Sau khi Duẫn Tu Duệ vào Hầu phủ dự tiệc, Thẩm Tinh Phong mới từ mặt đất từ từ đứng dậy. Do quỳ quá lâu, lúc cậu đứng dậy, ánh mắt tối sầm lại suýt chút nữa thì ngã.
Cố Thập Tứ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cậu.
Cách đó không xa, Minh Lan đang cung kính tiếp đón Duẫn Tu Duệ. Đột nhiên hắn liếc mày sang phía cậu, lông mày nhíu lại một cách khó nhận thấy.
Cố Thập Tứ vuỗi vuỗi bụi trên đầu gối Thẩm Tinh Phong, miệng buông lời chọc ghẹo, "Nhìn ngươi xem, lúc trước không phải ta đã nhắc nhở rồi sao,kêu ngươi đừng có đi tin lời của Tiêu Kì Hàn, bây giờ thì sao, tốt rồi chứ? Trong lòng không phải chết lặng rồi ư?"
Thẩm Tinh Phong chớp mắt nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh: "Không có."
"Ngươi thôi đi, cần gì phải giả bộ như vậy, ngươi thích hắn, hôm nay hắn lại thành thân, có người phụ nữ của riêng mình, ngươi nói ngươi không cảm thấy đau lòng, ai mà tin cho được?"
Thẩm Tinh Phong cười nhẹ hai tiếng, giọng nói khàn khàn méo mó khiến cho người nghe cảm thấy nghẹt thở, "Hắn...có tiền đồ rộng mở, nên thành hôn. Nếu như là ở cùng với người như ta......sẽ có kết cục không tốt."
Cố Thập Tứ nhướng mi, "Vậy còn ngươi thì sao?"
"Ta?" Thẩm Tinh Phong giật mình, cười khổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên đầu, lẩm bẩm nói: "Ta hi vọng....từ ngày mai sẽ bị đánh đập ít hơn, có thể ăn no."
Cố Thập Tứ bật cười thành tiếng, "Ngươi vậy mà cũng xem là nguyện vọng sao? Ngươi một chút chí khí cũng không có!"
Thẩm Tinh Phong cúi thấp đầu, "Người như ta thì có thể có chí khí gì?"
"Phải không đó?" Cố Thập Tứ nghiêng người, "Nhưng ngươi có biết gì không? Thẩm Tinh Phong, ngươi là người có chí khí nhất đời này mà ta đã gặp."
Thẩm Tinh Phong không nói gì, im lặng bước về phía trước.
Cố Thập Tứ kéo cậu lại, "Này, ngươi định đi đâu vậy?!"
"Đến cửa Tây." Thẩm Tinh Phong mỉm cười, "Ở đó phát bạc và kẹo a!"
Cố Thập Tứ thở dài: "Kẹo hỉ của Tiêu Kì Hàn và nữ nhân đó, ngươi nuốt nổi sao?"
Nụ cười trên môi Thẩm Tinh Phong hơi nhạt đi, trong mắt có chút đăm chiêu, "Cuộc sống luôn luôn tiếp diễn, quá khứ sẽ qua đi...không phải sao?"
Tiêu Kì Hàn đã có cuộc sống của riêng mình, cậu một mình ôm mộng sống trong quá khứ, thật ngốc nghếch.
Trước cửa Tây xếp một hàng người thật dài, đám đông chậm rãi tiến về phía trước.
Những người nhận được phần quà đều phải quỳ gối cúi đầu hành lễ.
Còn phải nói lời chúc phúc nữa.
Thẩm Tinh Phong đứng chờ đến nỗi tê cứng cả chân, cuối cùng cũng đến lượt cậu.
Cậu từ tay gia nhân của Hầu phủ nhận được một ít kẹo, một chút cháo cùng một ít bạc vụn.
Thấp giọng cúi đầu: "Đa tạ Hầu gia."
Một thiếu niên như Thẩm Tinh Phong có thể dễ dàng khơi dậy cảm tình của người khác, vì vậy hạ nhân kia liền nhét thêm một túi bánh lớn vào túi cho cậu.
"Đây là quà của phu nhân!"
Thẩm Tinh Phong liền vội vàng quỳ xuống, viền mắt có chút hồng hồng: "Đa tạ Hầu phu nhân ban thưởng, chúc Hầu gia cùng phu nhân, đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử."
Cố Thập Tứ đứng cách đó không xa, không nhịn được mà lắc lắc đầu.
Thẩm Tinh Phong nhận đồ xong liền đi sang một bên, đúc bạc cùng bánh ngọt vào trong túi, sau đó ngồi xuống bên vệ đường.
Cậu cúi thấp đầu, từ từ mở ra viên kẹo bỏ vào trong miệng.
Kẹo vừa cho vào miệng liền lập tức tan ra, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp trong khoang miệng sau đó trượt xuống cổ họng.
"Ngọt không?"
Cố Thập Tứ nhẹ nhàng bước qua.
"Không ngọt." Thẩm Tinh Phong lắc lắc đầu.
Làm sao mà ngọt cho được chứ.
Cố Thập Tứ bóp một viên kẹo rồi ném vào trong miệng, nó là vị ngọt nhưng ngoài miệng lại nói, "Tinh Phong, kẹo của ngươi đắng quá."
Thẩm Tinh Phong ngồi yên ở chỗ cũ, ăn hết viên kẹo hỉ, sau đó nhìn sang Cố Thập Tứ, "Có thể cùng ta đến một nơi không?"
"Nơi nào?"
"Nhà." Thẩm Tinh Phong liền sửa lại, "Nơi ta ở trước đây."