Editor: Kẹo Mặn Chát

Mỗi ngày ngoại trừ đi chơi đấu địa chủ, hoạt động bình thường của Khương Kiền chính là chơi điện thoại. Ổ cắm trong phòng bệnh là đồ trang trí, chỉ có ổ ở quầy tiếp tân mới có thể sạc điện, nhưng chỉ được sạc một lần một ngày.

Đôi khi chơi hết cả pin, cậu lại đi tìm sạc dự phòng như một con nghiện tìm thuốc. Mẹ Khương cố ý không mang theo sạc dự phòng, một phần là vì mắt Khương Kiền không nhìn rõ mọi thứ, phần còn lại là lo Khương Kiền nghiện internet ảnh hưởng đến cảm xúc. Nhưng Khương Kiền luôn có thể tìm được thứ gọi là sạc dự phòng "không mang theo" ở trong túi mẹ Khương.

Hôm nay trong nhà có việc, Mẹ Khương không thể tới bệnh viện được.

Không còn cách nào khác, Khương Kiền đành phải mặt dày chuyển ánh mắt đến Trương Tự Lưu, muốn dùng điện thoại của hắn để lên mạng, chỉ là cậu quá ngại mở miệng hỏi mượn điện thoại.

Người này vô cùng kỳ lạ, có điện thoại lại không dùng, thường tự chơi cờ vây một mình, suy luận công thức, hoặc là ngồi lẳng lặng một chỗ.

Lần đầu tiên Trương Tự Lưu cảm giác được Khương Kiền đang nhìn mình rất lâu, hắn nghe thấy tiếng thông báo hết pin của chiếc điện thoại trong tay cậu, cuối cùng cũng ngước mắt lên khỏi bàn cờ vây, đưa điện thoại qua: "Cho em."

Lần đầu tiên Khương Kiền cảm thấy tên khốn nạn này có ích.

Ít nhất hôm nay cậu không cần nguyền rủa tên khốn chết tiệt đó nữa.

Khương Kiền cầm lấy điện thoại, bà Diêu ở bên cạnh trêu chọc nói: "Ồ, Tiểu Lưu biết thương người ta nhỉ."

Khương Kiền nghi hoặc nhìn bà, cậu muốn trả lại nhưng Trương Tự Lưu lại bổ sung một câu: "Mật khẩu là ngày sinh nhật của em."

Khương Kiền tỏ ra càng thêm ghét bỏ, lập tức quăng trả cho hắn như đang quăng một củ khoai lang nóng bỏng: "Không cần."

Trương Tự Lưu không hiểu tại sao cậu lại không cần?

Bà Diệu mỉm cười: "Chê con đó."

Trương Tự Lưu vội vàng đứng lên, đuổi theo Khương Kiền: "Anh không biết thiết lập mật khẩu gì đâu. Bắt đầu từ hồi cấp ba đến giờ anh vẫn chỉ sử dụng số này, mật khẩu thẻ ngân hàng, mật khẩu thanh toán cũng y vậy."

Hai mắt Khương Kiền phát sáng, nghĩ thầm nếu đã vậy thì có thể chuyển toàn bộ tiền của tên khốn này cho mình không?

"Em biết mật khẩu tài khoản của anh mà. Ngày trước sau khi chia tay em còn đăng nhập vào tài khoản QQ của anh gửi tin nhắn mắng giáo viên chủ nhiệm cấp ba của anh, còn mắng chửi tất cả mọi người trong danh sách bạn một lần."

Khương Kiền: "..."

Chuyện đã lâu như vậy rồi mà còn đến tính sổ.

Lúc ấy, trước khi chia tay một tháng, cậu quá tức giận, muốn thử đăng nhập vào tài khoản của Trương Tự Lưu xem nhỏ yêu tinh nào đã quyến rũ hắn, nhưng cậu không tìm thấy dấu vết nào để lại.

Cậu giận điên cả người, mở danh sách bạn bè ra rồi lấy danh nghĩa Trương Tự Lưu, dùng những lời lẽ không hay cho lắm ân cần hỏi thăm từng người một.

"Anh nói gì cơ, tôi nghe không hiểu."

"Em chơi đi nhưng đừng chơi quá lâu, em cho anh một viên kẹo làm tiền thuê là được."

"Anh đổi mật khẩu đi." Khương Kiền mừng thầm, móc ra một viên kẹo nhỏ song lại sĩ diện giả vờ lạnh lùng vô tình ném cho Trương Tự Lưu.

"Được, đổi thành 571000, dùng cả vân tay của em, để sau này khi em chơi game còn tiện mở khóa."

Khương Kiền ngẫm lại cũng đúng, cậu đổi mật khẩu, ấn "571000", nhưng càng nghĩ càng thấy là lạ, hỏi: "Con số này có ý nghĩa gì?"

"Ý nghĩa tốt đẹp."

Khương Kiền lười suy nghĩ nhiều, thay đổi mật khẩu rồi bắt đầu thời gian chơi game vô tư không cần lo nghĩ của mình.

Bởi vì mắt mờ, tay lại run, vậy nên cậu chơi game luôn luôn thua. Chơi đến khi buồn rầu đau khổ, rồi bị người chơi mắng vài câu, cậu suy sụp tinh thần ngồi khóc bên cạnh Trương Tự Lưu.

Trương Tự Lưu rút mấy tờ khăn giấy bên cạnh mẹ mình lau nước mắt cho cậu, ôm đầu cậu: "Kiền, em hít thở sâu nào... Quan sát nhịp thở của em, quan sát nó, không sao cả..."

Khương Kiền nghẹn ngào khóc toáng lên: "Rõ ràng là tôi có thể chơi rất giỏi, nhưng bây giờ tôi thậm chí còn chẳng thể chơi thắng, rải gạo lên màn hình rồi để gà nó mổ còn chơi tốt hơn tôi. Tại sao lại như vậy? Tại sao tôi lại mắc bệnh? Tại sao cả thế giới lại chỉ có mình tôi thế này?"

"Mỏ gà không thể cảm ứng được với màn hình, em chơi chắc chắn tốt hơn nó. Hít thở sâu, hít thở sâu, ngoan nào... Không sao nữa đâu, sau này khỏe lên em vẫn sẽ chơi cực kỳ đỉnh..." Trương Tự Lưu cúi đầu an ủi cậu.

"Hu hu hu, tôi không cần anh, tôi muốn mẹ... Mẹ tôi đâu? Mẹ ơi..." Khương Kiền khóc không thành tiếng, suy nghĩ trong đầu như bị keo dán dính lại, vừa nhầy nhụa vừa nặng nề. Tựa như cả thế giới đều cách ly với cậu, chỉ có mình cậu tuyệt vọng sống trong đám người.

Từ khi mắc bệnh cho đến nay, mẹ Khương vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh cậu, cậu đã sớm dựa dẫm vào mẹ. Cho nên tới lúc phát bệnh cậu luôn luôn lần theo tiềm thức muốn đi tìm mẹ.

Trương Tự Lưu gọi điện thoại cho mẹ Khương, nói muốn gọi video Wechat với bà.

Vừa kết nối xong, Khương Kiền đã ôm điện thoại chạy vào góc, khóc òa lên tố cáo bạn mạng vô lương tâm, mẹ Khương bất đắc dĩ nói: "Mẹ còn tưởng là chuyện lớn gì. Tìm mẹ, tìm mẹ, bao tuổi rồi, tìm mẹ bú sữa hả? Không khóc nha, lần sau chúng ta khỏe hơn rồi sẽ lại chơi game, con không được tiếp tục chơi điện thoại nữa, có biết không? Mấy ngày nay mẹ phải đến nhà cậu con một chuyến, con phải theo sát Tiểu Trương, để cậu ấy trông con."

Khương Kiền cực kỳ tủi thân, khóc đến co giật nấc lên: "Mẹ mau về đi, con nhớ mẹ."

Mẹ Khương: "Con thôi đi, chỉ bao giờ phát bệnh mới nhớ mẹ, tên mẹ gì chắc cũng quên cả rồi."

"Hu hu hu, sao mẹ lại nói con như vậy? Con khó chịu quá... Mẹ ơi..."

"Được rồi được rồi, không khóc không khóc nữa, mẹ nói sai, xin lỗi con. Thiên Thiên là cục cưng của mẹ, bao nhiêu tuổi cũng là cục cưng, năm mươi tuổi vẫn là cục cưng."

Khương Kiền nói chuyện với mẹ Khương qua điện thoại rất lâu, khóc đến mệt lả, quai hàm đau nhức. Đến lúc tỉnh táo, cậu cảm giác mình giống như bị thiểu năng trí tuệ, cuống quýt nói với mẹ là mình đã bình thường lại rồi lập tức cúp điện thoại.

Trương Tự Lưu nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, đưa mấy tờ khăn giấy cho cậu: "Lau đi em."

"Trả anh, tôi không chơi nữa, internet chính là một nơi rắc rối, phải tránh xa." Khương Kiền trả lại điện thoại cho hắn, chán nản đi về hội trường.

Trương Tự Lưu: "Anh sẽ dạy em chơi cờ vây."

"Anh cũng biết là tôi chỉ biết chơi mỗi cờ ca rô thôi còn gì."

Trước kia khi Trương Tự Lưu đến lớp học tìm cậu, Khương Kiền đều giải đề rất mệt, cậu rất muốn chơi điện thoại nhưng chẳng bao giờ Trương Tự Lưu cho phép, sau đó Trương Tự Lưu cũng nói muốn dạy cậu chơi cờ vây.

Đầu óc của Khương Kiền không linh hoạt, ít nhất là không linh hoạt trước mặt học bá.

Khương Kiền lấy ra một tờ giấy viết tập làm văn, hai người cùng vẽ hình tròn rỗng và hình tròn tô đậm lên giấy bắt đầu chơi cờ ca rô. Nhưng Khương Kiền chưa từng thắng một trận, cậu tức giận đến mức xị dài cả mặt.

Thua thậm tệ, cậu giận dữ kêu ca: "Nưu Nưu, anh không thể nhường em sao?"

"Nhường em, vậy em làm thêm năm câu hỏi bắt buộc* nữa được chứ?"

*Đề thi bên Trung thường gồm trắc nghiệm, tự luận câu hỏi bắt buộc và câu hỏi tự chọn. Ngoài ra Toán có thêm phần điền vào chỗ trống.

Khương Kiền giận đến bật cười: "Thôi cứ quên đi. Thật hâm mộ những cặp đôi khác đều được đi chơi cuối tuần, còn chúng ta thì ngồi giải đề mỗi ngày."

"Vậy không giải đề nữa."

"Thật sao?" Khương Kiền vui vẻ suýt chút nữa nhảy dựng lên, đôi mắt to phát sáng nhìn chăm chú vào Trương Tự Lưu.

Khóe miệng Trương Tự Lưu khẽ cong lên: "Chúng ta học thuộc lòng từ vựng, anh đọc một từ em ghi một từ."

Nụ cười của Khương Kiền lập tức cứng đờ trên mặt, Trương Tự Lưu nhéo nhéo mặt cậu: "Rồi chiều muộn đi chơi bóng rổ."

Khương Kiền than thở: "Chơi bóng rổ là hoạt động đã lên lịch phải đi, còn muốn làm gì thì phải làm giống hoạt động khác chứ."

"Vậy mình đi đánh bóng ở khu vui chơi trong trung tâm thương mại."

Khương Kiền hồi đầy máu: "Em có thể học thuộc lòng từ vựng rồi, anh cứ hành hạ em đi!"

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ chạy đến khu vui chơi chơi trò chơi, từ đua xe đến máy câu cá, Trương Tự Lưu chơi rất vui vẻ, nhưng Khương Kiền chơi trò nào cũng thua.

Đứng trước máy ném bóng rổ, cậu muốn biểu diễn kỹ thuật ném rổ bách phát bách trúng, cùng với tư thế oai phong mạnh mẽ khi James nhập vào thân, nhưng vẫn không quên khiêu khích Trương Tự Lưu.

Trương Tự Lưu nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt khiến cậu ném bóng càng ngày càng hăng. Cậu chính là một thằng nhóc tự luyến, nghĩ thầm chắc chắn mình quá đẹp trai, Nưu Nưu nhìn mình, nhất định là cảm thấy mình rất đẹp, rất rất yêu mình.

Trương Tự Lưu vẫn luôn bất động bỗng nhiên tiến đến bên cạnh cậu, bờ môi ghé đến bên tai cậu, tiếng hít thở trầm nặng quanh quẩn rõ rệt bên tai khiến cho trái tim của Khương Kiền đập nhanh thình thịch.

Đây là tình tiết phim thần tượng nào vậy? Nó chỉ xảy ra thường xuyên trong tiểu thuyết thôi đúng không.

"Bé đáng yêu à, dáng ném rổ của em khiến anh mê mẩn." Khương Kiền tự thỏa mãn bản thân bằng cách tưởng tượng Trương Tự Lưu sẽ nói với cậu những lời tâm tình đó.

Đừng như vậy mà, làm thế trước mặt công chúng, tôi sẽ ngại đấy.

Trương Tự Lưu hạ thấp giọng nghiêm túc nói: "Khi em giơ tay, áo đồng phục bị kéo lên, để lộ mép quần lót, em nên chú ý ở nơi công cộng."

Khương Kiền như bị sét đánh trúng, cậu xách quần lên, lúng túng đỏ mặt, kêu than: "Sao anh lại nói như thế?"

"Không thì nói gì đây?"

Hu hu hu, trả lại tình tiết phim thần tượng cho tôi.

Trương Tự Lưu không hiểu tại sao Khương Kiền lại gào khóc rất lâu, cuối cùng hắn gắp một con gà bông màu trắng có biểu cảm gào khóc bù lu cho Khương Kiền.

Khương Kiền chê bai ra mặt nhưng trong lòng vẫn thầm vui vẻ: "Anh không thể gắp một con trông đẹp đẹp tí sao?"

Trương Tự Lưu sờ sờ đầu gà con: "Biểu cảm khóc bù lu này giống bộ dáng gào khóc hồi nãy của em."

Khương Kiền lại gào khóc thêm một lúc, dù thế nào cũng không chịu nhận, nhưng lúc về vẫn ôm gà con vào trong ngực, hôn đầu gà con: "Không giống, trông em đẹp hơn."

...

Nhiều năm trôi qua, Khương Kiền và Trương Tự Lưu lại gặp nhau trên chiến trường cờ ca rô, Khương Kiền đã không còn là nhóc gà ngốc nghếch trước kia, giờ cậu đã là một sinh viên đại học thông minh.

Vẫn muốn thắng cậu sao, không có cửa đâu!

Khương Kiền cởi giày ra, vừa lo lắng vừa căng thẳng ngồi xổm trên ghế, thần hồn nát thần tính mà quan sát ván cờ. Cậu đã học được cách nhìn trước ngó sau, cẩn thận quan sát nước cờ của Trương Tự Lưu.

Bà Diêu cắn hạt dưa âm thầm chỉ nước đi cho Khương Kiền, giải cứu Khương Kiền nhiều lần, Khương Kiền lập tức cảm động, có cảm giác như cả hai người đang hợp lực tác chiến, chuẩn bị nghênh đón thời khắc thắng lợi vĩ đại đầu tiên trước Trương Tự Lưu.

Khương Kiền hưng phấn đứng lên ghế, lớn tiếng khen hay, la hét: "Tiếp đê, tiếp một ván nữa."

Bà Diêu mỉm cười xoa đầu Khương Kiền: "Mẹ chồng tương lai tốt với con chứ, con đến nhà họ Trương chúng ta đi, dì còn đối tốt với con hơn."

Ý cười trên mặt của Khương Kiền đông cứng lại, cậu xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống.

Trương Tự Lưu vội vàng nói: "Mẹ, mẹ không được giúp em ấy nữa. Nếu không có mẹ, em ấy không thể thắng con."

Kế kích tướng à? Được lắm, đồ đàn ông đáng ghét, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!

"Ai nói vậy? Tôi có thể thắng."

Chỉ hai người, thuần túy là bàn chiến đấu của hai người.

Chơi được khoảng mười phút, Khương Kiền thua.

Thêm một ván nữa, vẫn là Khương Kiền thua.

Thêm một ván nữa, Khương Kiền vẫn thua như cũ.

Khương Kiền ăn vạ, giận dữ hét lên: "Không chơi nữa, từ trước đến giờ anh chẳng biết nhường tôi gì cả."

Trương Tự Lưu nghiêm túc nói: "Thắng là thắng, thua là thua, chơi một ván nữa."

"Không chơi!"

"Chơi thêm ván nữa là em sẽ thắng."

"Thật à?"

Khương Kiền bán tín bán nghi, ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ thắng lợi mới của cậu. Nhưng chơi đến cuối, vẫn là Trương Tự Lưu thắng.

"Anh lừa tôi, tôi không chơi nữa..." Khương Kiền tức giận đến mức xáo trộn quân cờ trên bàn, kêu gào vài tiếng: "Tôi sẽ không bao giờ chơi với anh nữa."

Trương Tự Lưu vừa mới nhường xong, chỉ thiếu điều nói thẳng cho Khương Kiền biết nước đi tiếp theo, nhưng hắn không ngờ Khương Kiền vẫn thua, vội nói: "Chơi ván nữa."

"Không chơi!"

Bà Diêu không nhìn nổi nữa, chỉ trích: "Con cũng thật là, chơi như thế là còn muốn Khương Kiền vui vẻ không? Khương Kiền chơi cờ với dì, đừng chấp nhặt với nó. Nó chính là một thằng nhóc đầu gỗ mắt mù làm tốn thời gian của con."

Trương Tự Lưu: "..."

Khương Kiền ngại từ chối dì, đành phải gật đầu, kiềm chế tính khí của mình rồi chơi cờ cùng dì.

Trương Tự Lưu cảm giác mình đã làm sai, đáng thương ngồi bên cạnh Khương Kiền, thỉnh thoảng còn xen vào giúp Khương Kiền.

Khương Kiền bực bội nói: "Anh xê ra, xem cờ không được nói."

Trương Tự Lưu bị hai người ghét bỏ, bèn yên lặng thu dọn sạch sẽ vỏ hạt dưa mà mẹ làm rơi. Rảnh rỗi không có việc gì, hắn đành phải ngồi dựa vào phía sau một chút, lén lút vươn tay nghịch tóc Khương Kiền, ánh mắt sáng như bấc đèn châm lửa, sáng rực lấp lánh.

Bà Diêu ngồi đối diện với Trương Tự Lưu lắc đầu ngán ngẩm.

Bà vẫn cho rằng con trai mình là một người bình tĩnh điềm đạm, lạnh lùng sống bằng lý trí, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, đối xử với bất kỳ ai cũng đều hờ hững lạnh nhạt. Nhưng cho đến khi bà nhìn thấy con trai tràn đầy vẻ tươi mới, sức sống và hy vọng trước mặt Khương Kiền.

Nếu không mắc bệnh thì thật tốt.

Bà Diêu cố tình nói: "Tiểu Kiền à, có một con ruồi sau tóc con kìa."

Khương Kiền đưa tay vuốt vuốt tóc đằng sau nhưng rồi đụng tới tay của Trương Tự Lưu: "..."

Tên này lại nghịch tóc của mình hả?

Đồ khốn chết tiệt, tôi biết tôi đẹp trai mê người, anh có thể tém tém lại một chút trước mặt mẹ anh không?

"Anh giúp em đuổi đi." Trương Tự Lưu xấu hổ thu tay về, không ngừng hồi tưởng xúc cảm còn xót lại nơi đầu ngón tay.

Buổi trưa ăn cơm, lần đầu tiên Trương Tự Lưu có thể ăn cơm cùng bàn với Khương Kiền. Khương Kiền không muốn ăn, không có mẹ Khương ở đây, chỉ cần y tá không chú ý, cậu có thể sẽ không ăn cơm.

Trương Tự Lưu nhanh chóng nhìn thấu tâm tư của cậu.

"Tôi không ăn, anh có thể làm gì tôi?"

"Không tốt lắm đâu, anh sẽ nói với y tá trưởng đấy."

Khương Kiền hung hăng trừng hắn: "Quỷ cáo trạng!"

Bà Diêu vội vàng làm người trung gian khuyên giải: "Tiểu Kiền ngoan ngoãn ăn cơm nha. Trước kia Tiểu Lưu phát bệnh cũng thường xuyên không ăn cơm, sau đó dạ dày có vấn đề. Con đừng học nó, chúng ta phải làm tốt hơn nó."

Trương Tự Lưu: "..."

Khương Kiền bơ phờ cầm thìa lên, chật vật nuốt cơm xuống, lồng ngực bắt đầu đau nhói cực kỳ.

Trương Tự Lưu thực sự không biết dỗ dành cậu ăn cơm như thế nào, hắn lạnh lùng nói: "Em ăn đi, ăn xong rồi em muốn làm gì thì anh đều làm cùng em."

"Thật hả?" Ánh mắt của Khương Kiền lập tức chuyển từ ảm đạm tối tăm trở nên rạng rỡ sáng sủa.

Khương Kiền lao ngay vào sự nghiệp dũng sĩ diệt mồi, nhưng vừa ăn vừa phải chịu đau, ăn suốt hơn một tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng ăn xong bữa cơm.

Khương Kiền lau miệng, tiến đến trước mặt Trương Tự Lưu, nghiêm túc nói: "Gọi tôi là ba đi."

Trương Tự Lưu: "..."

"Không phải là anh nói làm gì cũng đều làm cùng tôi sao? Đóng vai nhân vật, tôi là ba của anh, còn anh là con trai tôi, gọi ba nào."

Trương Tự Lưu: "..."

Khương Kiền đứng lên, đang chuẩn bị giơ ngón giữa về phía hắn, nhưng ngón tay của cậu bị tóm lấy, nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói: "Đừng dựng thẳng ngón giữa."

"Tôi sẽ không tin tên khốn như anh nữa đâu."

"Anh không phải tên khốn."

"Vậy tôi cũng không tin anh."

Trương Tự Lưu không vui nói: "Em thích mẹ anh à?"

"Ba này không phải là ba kia, anh có gọi không?" Khương Kiền chắc chắn hắn sẽ không gọi, cậu cười xì kinh bỉ rồi xoay người muốn đi.

"Lúc trước em có nói, chỉ cần anh gọi thì chuyện cũ đều được xóa bỏ, là thật sao?"

Khương Kiền hơi nhướng mày, dựng thẳng lỗ tai: "Nghe giọng điệu này của anh là muốn gọi rồi à. Để tôi rửa tai lắng nghe..."

"Ba."

Khương Kiền đắc ý đến nỗi sắp vểnh đuôi lên trời, tâm trạng lâng lâng, phấn khích hét lên một tiếng. Không nghĩ tới lúc còn sống còn có thể nghe học bá gọi mình là ba, cậu vui mừng sảng khoái, thậm chí cảm thấy sống đời này quả không uổng, hiện tại có thể đi chết được rồi.

Trương Tự Lưu không ngờ một tiếng "Ba" có thể khiến Khương Kiền sung sướng đến vậy, dường như hắn có nói nhiều hơn thì cũng không bằng một chữ này.

Trên mặt Khương Kiền tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng đã hò hét từ lâu, tràn đầy nhiệt huyết, hoan hô rộn rã: "Anh gọi thêm lần nữa đi."

"Ba?"

"Biến đi, tôi không có đứa con trai khốn nạn như anh."

Trương Tự Lưu: "..."

_________________

Chú thích:

*Cờ ca rô ở đây là Cờ gomoku: Còn được gọi là Gobang hoặc Five in a Row. được chơi bằng các quân cờ vây (quân cờ màu trắng và đen) trên một bàn cờ vây (19x19). Người thắng là người đầu tiên có được một chuỗi liên tục gồm 4 quân hàng ngang, hoặc dọc, hoặc chéo không bị chặn đầu nào. Nếu bị chặn một đầu thì người đó cần có chuỗi 5 quân liên tục mới thắng. Nếu chuỗi 5 quân liên tục bị chặn cả hai đầu thì trò chơi tiếp tục. Một khi đã đặt xuống, các quân cờ không thể di chuyển hoặc bỏ ra khỏi bàn, do đó loại cờ này có thể chơi bằng giấy bút. Ở Gomoku thì cách đặt quân ở các giao điểm trên bàn cờ.

*Tác giả giải thích: 571000 吾心意千 "Lòng tôi dành cho Thiên", Nưu Nưu vốn định thiết lập thành 574000 吾妻是千 ý là "Vợ tôi là Thiên", nhưng với trí thông minh của Thiên Thiên nhất định sẽ đoán ra ý của 574000, lúc này hai người đang ở trong quan hệ không hòa hợp, như vậy cậu sẽ không dùng điện thoại của Nưu Nưu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play