Editor: Kẹo Mặn Chát
Gần đây, bệnh tình của Khương Kiền đã có chút ổn định, mỗi ngày đều chơi đấu địa chủ thắng được vài món đồ ăn vặt. Sau đó cậu mang đồ ăn vặt đi khắp nơi, chia cho các bệnh nhân khác cùng ăn, cực kỳ hòa đồng với đủ loại bệnh nhân tâm thần.
Tuy nhiên, những ngày tháng tốt đẹp không kéo dài cho đến khi bạn bè của cậu đến thăm cậu. Một đối tác cũ, Trần Trí, và một người bạn đại học chơi cực kỳ thân với cậu, Triệu Duy Đằng.
Thời đại học, Khương Kiền bắt đầu viết tiểu thuyết nam tần. Mới đầu cậu là một kẻ vô danh tiểu tốt trên một trang web nào đó, dần dần trải qua bao thăng trầm cũng có thể coi là một tác giả có chút danh tiếng. Sau đó nghe nói thị trường truyện dành cho phái nữ phát triển tốt hơn, cậu lập một tài khoản phụ chuyên viết tiểu thuyết Đam Mỹ, cũng kiếm được một khoản kha khá trong mảng này.
Sau khi mua được nhà mua được xe, tiền bạc còn dư dả, cậu dự định hợp tác với Trần Trí mở studio truyền thông mới. Thời điểm ấy áp lực cực kỳ lớn, tiểu thuyết đam mỹ mà cậu viết đã bị một tác giả ngôn tình sao chép, sau đó tác giả kia bán bản quyền, chuyển thể thành phim truyền hình và phim điện ảnh, chúng hot đến mức mang lại cho tác giả cả danh tiếng và lợi nhuận.
Đương nhiên cậu muốn kiện tác giả này, chẳng những đổi tên bộ chuyện của cậu, thay đổi câu từ cách diễn đạt trong cốt truyện, mà còn chuyển đổi giới tính, thay quần áo cho nhân vật. Cuốn tiểu thuyết của cậu đã hoàn toàn trở thành tác phẩm của người khác.
Giải thích về chuyện đạo văn, người nọ còn nói đây là "chắt lọc tinh túy", nói cốt truyện tình tiết này chẳng mới mẻ gì, giật dây fan yêu truyện của cô đi công kích cậu, fan phim truyền hình bạo lực mạng cậu, thường xuyên có người gửi vòng hoa tang và búp bê bị cắt cụt chân cho cậu.
Ngày nào cậu cũng lo lắng đến nỗi không ngủ được, cậu sợ đi ra ngoài, sợ người ta chỉ trỏ mình, càng về sau cậu càng sợ gặp người khác.
Nhìn vào những dòng bình luận bên dưới tiểu thuyết của mình, cậu thấy có rất nhiều người mắng chửi mình. Cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân, cảm thấy mình không có cách nào chứng minh cho tác phẩm mà mình đã dốc hết tâm huyết sáng tác, cảm thấy mình vô dụng. Đầu cậu càng ngày càng nặng, kéo theo một loạt triệu chứng cơ thể khác như mờ mắt, chán ăn, mất ngủ, không viết được chữ, ù tai, suy giảm trí nhớ v.v....
Lần đầu tiên kết liễu bản thân, cậu đã nuốt nguyên một lọ thuốc, sau đó bị mẹ phát hiện phải đưa đi rửa dạ dày mới sống lại.
.
Trước khi đến thăm cậu, Trần Trí và Triệu Duy Đằng cũng rất sợ hãi, bệnh viện tâm thần trong ấn tượng của mọi người đều vô cùng đáng sợ.
Khi hai người Trần Trí chờ Khương Kiền đi ra đón thì đã gặp một bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng bị theo dõi. Người nọ âm trầm tiến đến bên cạnh Trần Trí nói một câu: "Trên người anh có ba mươi hai con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi."
Trần Trí tái mét mặt mày vì sợ, lập tức mắng chửi thô tục, muốn đánh người.
Khương Kiền đi ra từ khoa phục hồi chức năng, nhìn thấy bạn bè đã lâu không gặp khó có khi đến thăm mình, cậu cố nén nỗi sợ giao tiếp xã hội cố nén tâm trạng u uất "thật muốn đi chết", nhiệt tình đùa giỡn với bọn họ, nói chuyện phiếm, rồi dẫn bọn họ đến ngồi trong hội trường.
Một vài bệnh nhân nhìn thấy Khương Kiền chủ động chào hỏi cậu, còn hẹn cậu buổi chiều cùng chơi đấu địa chủ.
Trần Trí lạnh lùng châm chọc nói: "Một người bình thường như cậu sống chung đụng thân thiết với bọn họ làm gì? Lỡ như họ điên lên đánh cậu, cậu cũng không biết mình chết như thế nào đâu. Hòa nhập vào một đám người điên cậu sẽ chỉ càng điên hơn thôi."
Khương Kiền nhíu mày: "Mặc dù bọn họ bị bệnh, nhưng mọi người đều rất tốt."
Những bệnh nhân này thường ngụy trang thành người bình thường. Cho dù trong mắt họ, bạn có thể thiếu một bộ phận cơ thể nào đó, hoặc là mọc một đống thứ linh tinh trên người, trừ phi không thể chịu đựng được thì bằng không họ rất hiếm khi nói ra. Họ biết không ai hiểu hay sẵn sàng chung sống với nỗi sợ sâu thẳm trong lòng họ.
Họ cũng muốn cố gắng sống sót, nhưng ý chí đến từ não bộ vô cùng kỳ diệu. Nó kiểm soát bạn, cho phép bạn làm những chuyện quái đản không bình thường, hoặc khiến bạn nảy sinh ra đủ ý nghĩ kỳ lạ, và khiến bạn hoang tưởng rằng đây là sự thật, một ảo tưởng mà không ai khác hiểu được.
Như trường hợp của Hạ Vân và ông chú Độc Cô, bọn họ chỉ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cho rằng suy nghĩ của mình là đúng đắn, nhưng bọn họ sẽ không làm hại người khác. Có đôi khi khóc to gây rắc rối, đều là vì đại não đang khống chế bọn họ, sinh ra một vài suy nghĩ sợ hãi trong đầu mà thôi.
Triệu Duy Đằng kể lại chuyện bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng bị theo dõi ban nãy, bối rối nói: "Thực sự rất đáng sợ, ông đừng để bọn họ lây nhiễm, ra ngoài sớm một chút. Ông và Trần Trí đã hợp tác mở phòng làm việc, bây giờ lại bỏ mặc vứt đấy, không thể vô trách nhiệm thế được. Còn cả chuyện đạo văn, ông không thể trốn tránh, khả năng chịu áp lực quá kém. Mẹ ông chăm ông quá rồi, là con trai thì cần phải tôi luyện ý chí thì ông mới không bị xã hội này quật cho."
"Tôi không trốn tránh, tôi cũng muốn nhanh chóng khỏe lên, nhưng đại não và thân thể của tôi đều không cho phép tôi."
Trần Trí bĩu môi: "Cậu chỉ biết già mồm, tôi chưa từng thấy người nào bị trầm cảm còn vào ở bệnh viện tâm thần đâu. Cậu không ra ngoài này thì kế hoạch của chúng ta chỉ có thể hủy bỏ."
Khương Kiền nén nhịn cơn giận trong lòng, thế nhưng trái tim vẫn đập mạnh dồn dập, cậu nói thẳng: "Tôi không già mồm, là mấy người ngu ngốc!"
Giọng điệu của Trần Trí có chút tức giận: "Chúng tôi có lòng tốt đến thăm cậu, mà cậu còn mắng chúng tôi, có phải cậu cũng bắt đầu điên rồi không?"
Khương Kiền phẫn nộ kích động, hốc mắt ẩm ướt, gầm thét nói: "Anh thì biết cái gì? Tại sao tôi lại ở đây à? Tôi chỉ muốn để bản thân mình khỏi bệnh nhanh hơn, chứ tôi không hề già mồm như anh nói. Tại sao anh lại trách móc tôi? Tôi cũng muốn làm việc, nhưng tôi không thể nhìn rõ chữ, tôi không thể nhớ bất cứ điều gì... Sao anh lại làm thế với tôi?"
Trương Tự Lưu vẫn luôn ngồi bên cạnh nghe cậu nói chuyện, thấy cậu kích động bắt đầu gào khóc, hắn vội vàng ôm lấy đầu cậu an ủi cậu.
Khương Kiền chỉ muốn khóc lớn một trận, ý nghĩ "Thật muốn đi chết" đè nặng lên đầu cậu. Cậu ngã vào ngực Trương Tự Lưu, cuồng loạn mặc kệ hình tượng, khóc lóc nói: "Tại sao bọn họ lại đối xử với tôi như vậy?"
Trần Trí và Triệu Duy Đằng khiếp sợ tái mặt, lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống thế này.
Toàn bộ người trong hội trường đều tò mò nhìn qua, tuy rằng tất cả mọi người đều sẽ có lúc mất khống chế cảm xúc, nhưng mỗi lần họ nhìn thấy chuyện này đều cảm thấy vô cùng mới lạ.
Khương Kiền khóc đến mức không thể khống chế cảm xúc, cảm giác tuyệt vọng kéo tới tấn công cậu dữ dội, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ: "Mẹ tôi đâu? Hu hu hu... Tôi muốn mẹ tôi... Nưu Nưu, anh đi tìm mẹ tôi, tôi muốn mẹ tôi... Mẹ ơi..."
Trương Tự Lưu áp trán lên trán cậu, khẽ nói: "Kiền, em hít thở sâu, hít thở sâu nào, quan sát nhịp thở, chú ý cả hơi thở của em, hít vào thở ra... thả lỏng..."
Mẹ Khương vừa mới đi rửa chút hoa quả cho bạn bè của Khương Kiền ăn, không ngờ rằng đến lúc về lại nhìn thấy cảnh tượng đau lòng như vậy, bà vội vàng chạy tới ôm Khương Kiền vào trong lòng, vỗ lưng cậu an ủi, dẫn cậu đến nơi khác đi dạo.
Đôi mắt sáng trong như băng tuyết của Trương Tự Lưu tỏa ra ý lạnh thấu xương, giọng nói lạnh lùng thờ ơ: "Các anh tự xưng là bạn bè của em ấy mà trước khi đến lại không hiểu rõ về bệnh trầm cảm. Em ấy nói đúng, các anh thật ngu ngốc, không bằng đừng đến."
Nói xong Trương Tự Lưu đi theo phía sau Khương Kiền, lẳng lặng chờ Khương Kiền bình tĩnh lại.
Trần Trí và Triệu Duy Đằng ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ thực sự không hiểu. Người bình thường đều cho rằng bệnh trầm cảm chính là tình trạng buồn bã chán nản, không cảm thấy hứng thú với bất cứ điều gì mà thôi, nào biết lại nhạy cảm như thế.
Đợi đến lúc Khương Kiền tỉnh táo và ổn định tâm trạng, bọn họ lập tức đi qua xin lỗi Khương Kiền.
Khương Kiền khóc mệt lả, dùng rất nhiều khăn giấy lau mặt, mũi đỏ bừng lên, cậu nghẹn ngào nói: "Hai người về đi, sau này cũng đừng đến thăm tôi, tôi sợ hai người."
"Sao cậu có thể nói mấy câu như vậy? Chúng ta đã làm bạn bè nhiều năm, tất nhiên là tôi sốt ruột lo lắng cho cậu rồi. Trước đây chúng ta thường xuyên chọc khoáy cà khịa lẫn nhau, tôi nào nghĩ nhiều đến thế." Trần Trí cuống quýt nhận lỗi.
Triệu Duy Đằng gật gật đầu: "Chúng tôi sai thật rồi, cậu tha thứ cho chúng tôi đi. Chúng tôi chắc chắn sẽ tìm hiểu kỹ càng về bệnh tật của cậu."
Khương Kiền đã nghĩ thông suốt: "Trong khoảng thời gian ngắn sắp tới tôi không thể ra khỏi bệnh viện, Trần Trí, anh vẫn nên tìm đối tác khác đi, tôi sẽ không làm liên lụy đến anh."
Trần Trí vội vàng nói: "Không được, sao cậu có thể quyết định chuyện lớn thế này trong lúc giận dỗi?"
"Trầm cảm không phải là bệnh có thể chữa khỏi trong vòng ba bốn tháng, Trần Trí, anh tìm người khác đi. Ban đầu khi tôi nằm viện tôi đã muốn nói với anh, nhưng tôi không có đủ sức để giải thích mọi thứ với anh, bây giờ là cơ hội tốt nhất."
Ba bốn tháng...
Nếu không may, có thể mất cả đời cũng không chữa khỏi được, cậu thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng chết đi bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ, thì có ra sao cậu cũng phải sống vì mẹ.
Mẹ Khương nhìn Trương Tự Lưu vẫn lẳng lặng không nói lời nào, tức giận nói: "Con luôn đi theo Thiên Thiên, có phải là muốn tái hợp với nó hay không?"
Trong đôi mắt bình tĩnh của Trương Tự Lưu chợt có rung động.
"Con đã bao giờ nghĩ đến, nếu ở bên nhau, sau này hai đứa đều phát bệnh, ai cứu các con đây, còn phải liên lụy lẫn nhau."
Thực ra, mẹ Khương rất hài lòng với một Trương Tự Lưu không mắc bệnh. Tình độ học vấn cao, lương hàng năm cao, dáng dấp đẹp trai, làm việc chu toàn lại biết quan tâm chăm sóc, là một người kiếm có khó tìm. Vậy mà sao hắn có thể nhìn trúng nhóc con không thể tự lo liệu nhà mình được.
"Chúng con cũng sẽ khỏe lên thôi." Trương Tự Lưu kiên quyết nói, cuối cùng, hắn mỉm cười: "Dì à, em ấy vẫn chưa quyết định tái hợp lại."
Nếu như trước kia mẹ Khương nghe được con trai mình là đồng tính luyến ái thì bà nhất định phải đánh chết Khương Kiền. Nhưng đối diện với hiện thực giữa mạng sống và chuyện cưới vợ, bà thà rằng Khương Kiền sống thật khỏe mạnh.
Đàn ông và phụ nữ kết hôn với nhau vẫn không có cuộc sống tốt đẹp như thường, bà là một ví dụ sống.
Bây giờ bà đã thông suốt, chỉ cần là người Khương Kiền thích, là người đối xử tốt với Khương Kiền, thì bà có thể chấp nhận bạn đời của cậu.
"Tại sao con lại chia tay với con trai dì? Tại sao con lại muốn làm tổn thương nó?"
Điều mà mẹ Khương lưu tâm chính là vấn đề này. Nếu đúng là hắn thích người khác rồi mới chia tay Khương Kiền, vậy thì hai người thật sự không cần thiết phải tiếp tục như thế này nữa.
Trương Tự Lưu không thể nói ra khỏi miệng, bởi vì một khi đã nói ra rồi tất cả mọi người sẽ chỉ phản đối việc hắn và Khương Kiền ở bên nhau.
Bởi vì đến lúc thân mật với Khương Kiền, cảm xúc của hắn dao động nghiêm trọng, cuối cùng sẽ phát bệnh.
Bởi vì trong nửa năm xa cách, hắn quá nhớ Khương Kiền, mỗi lần gọi điện thoại xong đều lập tức phát bệnh.
Bởi vì phát bệnh quá thường xuyên, kéo theo tinh thần sa sút. Hắn đã nhắn tin nói chia tay với Khương Kiền trong lúc đang phát bệnh, cúp điện thoại rồi kết liễu chính mình ngay tại chỗ bằng cách đâm thẳng dao vào trái tim.
Bởi vì bị thương nên phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai năm. Sau đó hắn lén chạy về nước tìm Khương Kiền, phát hiện Khương Kiền đã có bạn trai. Sau khi trở về hắn suy sụp không chịu đựng nổi, vào ở trong bệnh viện tâm thần một năm.
Mẹ vẫn luôn không tán thành việc hắn liên lạc với Khương Kiền, lo lắng bệnh tình của hắn sẽ tái phát trở lại.
Hắn biết đời này của mình chỉ có thể sau khi chết đi mới có được Khương Kiền, hoặc là ở bên cạnh Khương Kiền với tư cách bạn bè. Hắn muốn lựa chọn cái sau, dù cho sau này sẽ nhìn thấy Khương Kiền có người yêu mới.
Trương Tự Lưu trầm buồn nói: "Xin lỗi dì, lúc ấy con bị bệnh, không dám để cho em ấy biết, sợ làm lỡ em ấy."
"Rối loạn lưỡng cực à?"
Trương Tự Lưu im lặng không nói, bệnh của hắn không phải là do ngày một ngày hai tạo thành, có thể phải uống thuốc điều trị cả đời.
Trước kia hắn còn chưa chín chắn, chỉ cố chấp lo lắng Khương Kiền sẽ sợ hãi, sẽ ghét bỏ nếu biết mình bệnh tật như vậy. Cho nên hắn muốn lùi bước theo bản năng, hắn muốn bảo vệ chính mình.
Năm đó trong lúc phát bệnh hắn đã gửi tin nhắn chia tay cho Khương Kiền, sau khi tỉnh táo, hắn đã rất hối hận, nhưng rồi lại không hối hận nữa. Không có hắn, có lẽ Khương Kiền có thể tìm một người đàn ông bình thường yêu cậu, chứ không phải là một kẻ điên kiên trì tìm đến cái chết.
Giờ đây, hắn chỉ cảm thấy quá khứ của mình thật điên cuồng và ngu xuẩn, hắn chưa bao giờ hỏi Khương Kiền cảm nhận thế nào.
Dù sao nếu đã phải chết thì chi bằng ở gần thêm một chút. Điên lên bởi trái tim loạn nhịp vì em, rồi chết đi bởi những cơn điên dại mất trí, chết không hối tiếc.
Đổi lại là trước kia, nếu có một bệnh nhân tâm thần dám mơ tưởng tới con trai mình, bà tuyệt đối sẽ không cho phép. Nhưng từ khi ở trong bệnh viện này một thời gian, quen biết với rất nhiều bệnh nhân, mẹ Khương đã bắt đầu đồng tình thương xót cho đứa trẻ này.
Hắn bị bệnh tâm thần nhưng vẫn cực kỳ tài giỏi, nếu như hắn hoàn toàn khỏe mạnh, chẳng phải sẽ là một người siêu siêu tài giỏi sao?
"Nhưng vẫn làm tổn thương nó."
"Con biết, con có lỗi với em ấy."
"Bản thân con đã nghĩ tới việc phải bù đắp cho nó thế nào chưa? Đừng làm tổn thương nó nữa, nếu không dì sẽ liều mạng với con." Mẹ Khương thấy Khương Kiền đi tiễn bạn bè sắp quay lại, bà đi một mình đến hội trường chia sẻ một chút hoa quả cho những người nhà bệnh nhân thân thiết với bọn họ.
Khương Kiền tiễn bạn xong trở về, trông thấy Trương Tự Lưu đang đứng lẳng lặng bên tường, im lặng chờ đợi, cậu chợt nhớ tới cảnh hắn an ủi mình ban nãy, bèn tiến lại gần chìa tay ra, ngượng nghịu nói: "Cho anh viên kẹo này."
Trương Tự Lưu vươn tay, nắm lấy kẹo vào trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi cong lên: "Lúc trước em chơi đấu địa chủ thắng cũng chưa từng cho anh đồ ăn vặt."
"Không thích chứ gì! Cho anh kẹo mà còn nhiều lời, có ăn là tốt lắm rồi." Nói xong Khương Kiền muốn đoạt về nhưng Trương Tự Lưu giấu kẹo ở phía sau, trong mắt đong đầy ý cười lấp lánh như ánh sao sáng.
"Không được cười, đồ hồ ly tinh!" Khương Kiền hung ác trừng mắt nhìn hắn, quay đầu bỏ đi.
Trương Tự Lưu lập tức đi theo phía sau cậu, tủi hờn nói: "Anh không cười, em đừng tức giận."
Khương Kiền: "Anh đừng đi theo tôi, tôi đi vệ sinh đấy, đi cùng tôi làm gì?"
"Ồ!" Trương Tự Lưu chỉ đi theo đến phòng bệnh, thành thật đứng canh giữ ở cửa phòng vệ sinh.
Tỏ ra yếu đuối có hữu dụng không nhỉ?
Hắn ngồi xổm xuống trước cửa, viết đi viết lại tên Khương Kiền trên tường, viết từng nét từng nét một, vừa nghiêm túc vừa chăm chú.
Khương Kiền mở cửa đi ra, nhìn thấy dáng vẻ ngồi xổm trên mặt đất của hắn, trong lòng khẽ dao động, nhất thời thẹn quá hóa giận: "Anh làm gì vậy?"
Tên hồ ly tinh này đang muốn dụ dỗ mình đây mà, khá lắm, nhưng anh không được giở trò như vậy.
Anh cứ ngoan ngoãn làm học bá lạnh lùng vô tình thì mất miếng thịt à? Quyến rũ tôi để làm gì?
Khương Kiền à, con người té ngã một lần là được rồi, không cần phải tiếp tục thích loại đàn ông dễ đến dễ đi này nữa.
Đừng thương hại anh ta.
Trương Tự Lưu ngửa đầu ngước mắt nhìn cậu, hắn đứng lên, vừa bị cậu quát một câu, ỉu xìu nói: "Chờ em."
Mọe! Tên khốn chết tiệt này, sư bố anh có thể đừng ra vẻ vô cùng đáng thương thế được không? Với khuôn mặt này, còn làm biểu cảm em bé đáng thương này nữa, nếu tôi là một cường công thì cũng muốn đâm anh một cách thật mãnh liệt.
Âu mai gót! Vậy mà tôi lại có ý nghĩ thần kỳ này, xem ra là bệnh cũng không nhẹ.
Bác sĩ Dương, anh mau đến đây, kê đơn thuốc nhỏ mắt cho tôi, hoặc cách ly tên khốn này đi.
Cứu con với, mẹ ơi!
Anh làm em bé thảo mai đáng thương à, được rồi, đừng trách tôi không khách khí.
Mama boy online!
"Mẹ tôi nói không được chơi với anh!"
Nói xong Khương Kiền vội vàng chạy đến hội trường, tìm kiếm vòng tay của mẹ, ngoan ngoãn làm con trai cưng của mẹ.
Mẹ Khương ghét bỏ đẩy cậu ra: "Gì đây? Con lại làm chuyện gì xấu với Trương Tự Lưu rồi hả?"
Khương Kiền: "..."
Chẳng còn gì để nói, đây chính là người mẹ tốt trần gian của tôi.