Editor: Kẹo Mặn Chát
Khương Kiền chậm rãi mở mắt ra, đầu óc hỗn độn lại trở nên nặng trĩu, giống như bị hồ dán dính chặt cuộn thành đống. Cậu quan sát căn phòng xa lạ này, thầm chấp nhận sự thật là mình đã vào bệnh viện tâm thần.
Bệnh nhân ở giường bên cạnh còn đang ngáy khò khò, loa phát thanh bên ngoài đã vang lên, cực kỳ giống tiếng loa đánh thức đòi mạng gọi hồn ở ký túc xá hồi cấp ba, từng đợt âm thanh va đập vào lòng cậu.
"Đã đến giờ thức dậy, mời tất cả bệnh nhân đến hội trường ăn sáng!"
Hai mắt lờ đờ, cậu nhanh chóng kéo chăn trùm kín đầu, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích giống như xác ướp bị phong hóa ngàn năm trong sa mạc, tâm trạng cũng dần dần sa sút.
Bây giờ mới sáu giờ sáng, tôi không muốn thức dậy, hãy để tôi nằm như thế này.
Bây giờ tôi là một cái xác, ai cũng đừng nghĩ tới việc làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ cắn chết người đó.
Thức dậy có ý nghĩa gì?
Tại sao mọi người phải thức dậy?
Tại sao con người phải sống?
...
Đầu óc giống như một cái máy xúc, xúc lên đủ loại suy nghĩ vớ vẩn cùng với những tiếng đập bình bịch lạo xạo. Mỗi câu hỏi đều không có đáp án, mỗi vấn đề đều không có ý nghĩa. Nhưng cậu luôn không khống chế được mà suy nghĩ lung tung, tự hỏi bản thân từng câu một, và càng ngày càng cảm thấy thế giới này không chân thật. Chỉ có một mình cậu bị cách ly trong thế giới của riêng mình.
Không ai trả lời câu hỏi của cậu, cuối cùng cậu nhắm hẳn mắt lại và suy nghĩ nghiêm túc: "Tại sao con người phải nhắm mắt? Con người nhắm mắt rồi buông xuôi tất cả luôn được thì tốt biết bao."
Vô vàn những câu hỏi nghi vấn cùng với sáng sớm mịt mờ trĩu nặng cứ giày vò suy nghĩ của cậu, đẩy cậu rơi xuống vực sâu vạn trượng, khiến cho cậu đau đầu tức ngực.
Những ngày tháng ở đây quả thực là những ngày tháng chi tiền để trải nghiệm cuộc sống nhà tù. Tuy nhiên, sẽ có một ngày nào đó, cậu chắc chắn có thể trình diễn một màn "The Shawshank Redemption"* và trốn thoát khỏi nơi ma quái này.
(*Bộ phim Nhà tù Shawshark với kế hoạch vượt ngục của nhân vật chính bằng cách đào hầm trong 20 năm)
Buổi sáng mấy ngày trước, khi cậu đang ở trong phòng và chuẩn bị đi vệ sinh, cậu bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt toàn thân tê dại hành động giống như bị người khác khống chế. Và rồi một nỗi ưu sầu dâng lên trong lòng, cậu lưu loát viết một bức thư tuyệt mệnh cảm động lòng người mà không chút do dự.
Cửa ban công đã bị bịt kín từ lâu, với tâm thế một lòng muốn chết, cậu nhanh chóng cạy mở chúng ra. Đang định cắm đầu ngã xuống từ tầng tám thì đúng lúc này chú hàng xóm nhà bên ra ban công tưới hoa, trên người còn chưa kịp kéo chiếc áo ba lỗ xắn cao như bikini che đi cái bụng bự lồ lộ, đã lập tức hét lớn gọi cậu lại.
"Chú em, không không đúng... Anh hai ơi đừng nhảy, tôi tính bán căn nhà này, đừng hại tôi mất tiền, cầu xin anh đó."
Khương Kiền khóc như mưa, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi vì đã mang phiền phức đến cho anh, tôi sẽ đổi phương thức khác."
Vợ của chú hàng xóm đã từng nói chuyện với mẹ Khương Kiền, lúc nghe được Khương Kiền muốn nhảy lầu thì lập tức đi gọi mẹ cậu, cũng nhiệt tình gọi một đám người đến giúp đỡ.
Mấy bác trai bác gái hàng xóm hùng hổ xông vào phòng, lúc này Khương Kiền đang định tìm dây sạc để kết liễu chính mình. Một giây sau, cậu bị các bác hàng xóm tràn đầy lòng chính nghĩa đè rạp trên mặt đất.
Sự thực chứng minh đừng cố gắng chống cự quần chúng nhân dân, cậu chính là ví dụ tốt nhất.
Chống cự là mông còn bị ăn vài cái đánh no đòn.
Hic, tôi là bệnh nhân đấy.
Bác sĩ nói nếu vẫn còn tình trạng tự làm hại bản thân và các triệu chứng cơ thể rõ rệt hơn, thì gia đình buộc phải đưa cậu đến bệnh viện.
Trước đó cậu thà chết cũng không chịu vào, giờ lại giống như tù nhân cổ đại sắp đi lên máy chém, chính là kiểu hành hình chém đầu sau giờ Ngọ, cậu bị cưỡng chế trói vào bệnh viện tâm thần. Lúc ấy có bác gái túm chặt lấy cậu, như thể cậu chính là thủ phạm đâm người xong muốn bỏ chạy, tinh thần chính nghĩa đầy mình.
(*Giờ Ngọ: 11h-13h)
Hỏi người khác rằng người đó vào viện bằng cách nào, những bệnh nhân khác ngoan ngoãn trả lời: "Bản thân tôi tích cực phối hợp, muốn vào đây điều trị."
Hỏi Khương Kiền thế cậu vào viện bằng cách nào, Khương Kiền chỉ ném lại một cái lườm nguýt.
Hu hu hu, tôi là bị bác trai bác gái hàng xóm áp giải vào đó.
Kể từ lúc đi vào, ngày nào y tá cũng đứng ở cửa phòng bệnh lớn tiếng gọi cậu: "Khương Kiền giường B145 mau dậy ăn cơm."
Khương Kiền giống như một con cá muối, trốn trong chăn giả chết.
(*Cá muối là cá đã chết nhưng được ướp muối nên vẫn tươi. Ý chỉ những người không còn mục tiêu phấn đấu, chỉ muốn sống bình đạm qua ngày.)
Y tá lại đến lần nữa, trực tiếp kéo chăn của cậu ra: "Dậy ăn cơm, nếu không tôi sẽ nói cho mẹ anh biết."
Một chàng trai khác cùng phòng đã quen với kiểu cuộc sống của người già như thế này, tự động viên bản thân, cố gắng để hôm nay không phát bệnh: "Ăn sáng thôi, một ngày mới một khởi đầu mới, cố gắng sống sót qua ngày hôm nay."
Khương Kiền chỉ có lòng muốn dâng mạng mình cho giường, nằm đến khi biến thành một cái xác khô, nằm đến khi Trái Đất tận thế. Cậu khao khát muốn hòa làm một với chiếc giường, tốt nhất là biến thành một con tắc kè hoa, hòa mình vào màu ga trải giường, như vậy sẽ không có người đến quấy rầy giấc ngủ của cậu nữa.
Nhóm bệnh nhân lũ lượt ra khỏi phòng bệnh, lắc lư trên hành lang giống như những cái xác không hồn, riêng chỉ còn lại mỗi mình Khương Kiền.
Kết quả là, hiện trường giống như cậu nằm ngủ nướng ở nhà dịp năm mới, còn mẹ dẫn người thân vào thăm cậu. Đi xem động vật trong sở thú còn phải thu vé vào cửa, cậu thì khỏi cần.
Cỗ "thi thể" này chỉ có thể bị mọi người thay phiên nhau chỉ trỏ, khuyên nhủ đi ăn sáng, nhưng cậu vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ.
Y tá kéo cậu rời giường xong, lúc cô đi ra ngoài gọi những người bệnh khác thì một giây sau Khương Kiền lại giống như bị gió thổi ngã, yếu ớt nằm vật xuống giường.
Ông chú giường bên cất tiếng hát, âm điệu càng ngày càng cao: "Dậy... dậy... dậy... ăn sáng nào... các bạn trẻ. Tất cả các anh em trong năm châu bốn bể, cùng nhau đi ăn sáng nào."
Lăn qua lộn lại một lúc như đang đấu tranh giằng co, Khương Kiền mới kéo thân thể nặng nề như zombie của mình từ từ rời giường. Cậu không khống chế được nỗi buồn khổ trong người, vừa khóc vừa đánh răng rửa mặt rồi chậm chạp đi đến bàn ăn trong hội trường dùng bữa.
Thức ăn thật khó nuốt, chẳng có chút hương vị gì cả.
Tại sao cậu lại phải trả tiền để ăn thứ này?
Bệnh nhân trầm cảm không có hứng thú với bất cứ thứ gì, cậu cũng vậy, ngay cả việc ăn cơm cũng là cực hình. Bởi vì đã lâu rồi cậu không nếm được thứ đang ăn có mùi vị gì, hơn nữa mỗi lần nuốt xuống, lồng ngực đều đau nhức đến mức cậu chỉ muốn khóc. Từ khi chẩn đoán bệnh đến khi nhập viện tháng này, cậu đã quên sạch hương vị của món cháo, nhưng cậu vẫn phải ép mình ăn nó.
Nếu không, cậu sẽ bị mắc chứng biếng ăn giống như cô gái ở bàn bên cạnh đang ngồi đối diện với cậu.
Y tá cũng sẽ giám sát bệnh nhân có ăn cơm hay không, chỉ cần không ăn hai bữa, y tá sẽ không nói gì mà trực tiếp phục vụ ống thông dạ dày, ép uống dịch dinh dưỡng. Hình ảnh khủng bố ấy có thể so sánh với cảnh Dung ma ma hầu hạ Tử Vy.
Cậu cũng có thể tưởng tượng ra được y tá trưởng dịu dàng thường ngày sẽ nhe răng nanh, phát ra tiếng gầm rống giận dữ: "Có ăn hay không? Không ăn à, người đâu, mau đâm ống thông dạ dày vào cổ họng cậu ta để rót dịch dinh dưỡng."
Cậu không muốn nhắc tới mấy chữ "ống thông dạ dày" nữa. Vả lại, tháng trước cậu nuốt cả một lọ thuốc, phải cắm ống thông dạ dày mới sống lại được.
Mỗi lần cậu không muốn ăn cơm, mẹ Khương luôn có mặt tiếp máu gà* cho cậu: "Ăn cơm đi, không ăn thì phải chịu khổ", "Không muốn ăn cũng phải ăn", "Làm người thì phải ăn cơm"
(*打鸡血 Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích.)
Bệnh tình của anh giai cùng phòng dường như sắp khỏi, mỗi ngày trước khi ăn cơm sẽ cổ vũ: "Cố lên nào, dũng sĩ diệt mồi!"
Mẹ Khương học theo lời của anh giai kia, hò hét tiếp máu gà cho đứa con trai đang nhìn mình với vẻ mặt 'chán mớ đời': "Cố lên, dũng sĩ diệt mồi!"
Mấy câu cổ vũ kiểu này thật vô dụng, tất cả đều là lời nói nhảm nhí. Vẫn cứ cần ví dụ sống sờ sờ như ông chú Độc Cô mới kích thích được Khương Kiền, khiến cậu khó chịu phải nuốt thức ăn không ngon kia để gắng gượng chống đỡ.
Ông chú giường bên từng là một giáo viên dạy Ngữ văn, nghiện tiểu thuyết Kim Dung và tiểu thuyết giả tưởng, sở thích hàng ngày là chơi bóng bàn. Nhưng thế mà chú ấy lại kết hợp hai sở thích này vào với nhau, ảo tưởng rằng mình đang luyện "Độc Cô Cửu Phách" nên phải trải qua muôn vàn khó khăn trên trần gian. Vì vậy đây cũng là nguyên nhân mọi người gọi chú là "ông chú Độc Cô".
Ước mơ của chú là tạo ra "võ công bóng bàn" độc nhất, đánh bại các đối thủ bóng bàn trên toàn thế giới, tất nhiên cũng bao gồm cả các vận động viên bóng bàn Trung Quốc.
Tham vọng thật lớn!
Khi vào ở bên trong này, bệnh viện chắc chắn không cho bạn mang theo vợt bóng bàn, nhưng lại đặt một cái bàn đánh bóng ở ngay giữa hội trường. Cho nên ngày nào ông chú Độc Cô cũng phải chiếm lấy cái bàn đó. Nhìn thấy thứ gì hình tròn thì đều phải vung lên đánh vài cái.
Ông chú Độc Cô mưu toan dựa vào việc "rèn luyện võ công" để đạt tới trạng thái Tịch Cốc, tuyệt thực không chịu ăn. Cuối cùng ống thông dạ dày đã chế ngự chú trở nên ngoan ngoãn, từ đó về sau chú từ bỏ việc rèn luyện đến cảnh giới Tịch Cốc.
Một buổi sáng đấu tranh tư tưởng, các triệu chứng bệnh lý cực kỳ đau đớn đã giày vò cậu đến mệt mỏi.
Thuốc hàng ngày đều được y tá phân phát, bệnh nhân phải xếp hàng để uống thuốc. Sau khi uống thuốc xong, cậu còn phải ngoan ngoãn mở miệng của mình, lè lưỡi: "Chị y tá, tôi uống rồi."
Y tá: "Gọi chị cái gì, rõ ràng tôi còn nhỏ hơn anh hai tuổi."
Thuốc hôm nay là Sertraline, một loại thuốc phổ biến để điều trị trầm cảm, tác dụng phụ cũng tương đối mạnh. Uống thuốc xong, cả người giống như say rượu, nghiêng trái đổ phải, không vịn tường và thành giường thì cậu hoàn toàn không quay về được chỗ nằm của mình.
Cuối cùng cậu đã có thể trở lại giường rồi nằm ngẩn người cho đến khi trời tối mịt.
Nhưng nằm được vài giây, y tá vội vã gọi cậu đến hội trường để tập thể dục.
Tập thể dục qua đài ở cấp hai và cấp ba đều chỉ là đi bộ vòng quanh bình thường, nhưng mà ở chỗ này, một đám bệnh nhân "phê thuốc" bị bệnh lý hành hạ đến độ chân tay hoạt động không nhịp nhàng, tập thể dục là biến thành một lũ yêu ma múa loạn. Thật quá mất mặt.
Vậy nên một ngày nào đó, có người không biết mà nhìn thấy hình ảnh múa may điên dồ như thế này, khẳng định sẽ cho rằng bệnh viện tâm thần rất đáng sợ. Bệnh nhân giống như zombie nhảy múa tán loạn, phỏng chừng sẽ bị dọa sợ lùi về sau vài bước, rồi từ đó không dám đi vào nữa.
Nghe lời ngụy biện của chúng tôi, chúng tôi nhảy múa như vầy, à không, tập thể dục theo đài đều là bị ép buộc.
Đợi tinh thần Khương Kiền tốt hơn một chút, triệu chứng chi phối cảm xúc và cảm giác của cậu dần dần lắng xuống, cậu chịu đựng sự xấu hổ đi nhảy một đoạn thể dục không biết gọi là gì.
.
Một cô gái tóc ngắn nhìn trái nhìn phải nhìn quanh một vòng, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, mỗi lần cười lên đều rất ngọt ngào, giọng điệu khi gọi cậu cũng nũng nịu đến mức mềm nhũn cả xương cốt.
"Anh ơi, em tên là Hạ Vân, hôm nay trông anh tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều nha."
Khương Kiền cẩn thận quan sát cô, chỉ cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, nhưng cậu không dám tới gần cô ấy một chút nào.
Trong bệnh viện này không phải người điên thì cũng là sắp trở thành người điên, cậu tuyệt đối không thể biến thành người điên.
"Anh Khương Kiền, anh ở đây là đẹp trai nhất, sau này em cưới anh được không?" Cô gái hỏi cậu với một cái nhìn hồn nhiên ngây thơ.
Đời nào cậu dám nói đồng ý, đây chính là một cô gái trẻ vị thành niên đấy, hơn nữa cô ấy nhìn thấy người trẻ tuổi nào cũng sẽ nói những lời này. Ngày đầu tiên cậu đến đây, cô bé này đã đơn phương ước định với cậu.
Khương Kiền ngồi trên sô pha trong khu vực hoạt động: "Cô còn đi điều tra xem tôi tên là gì à?"
Hạ Vân cười thẹn thùng: "Mỗi buổi sáng chị y tá đều gọi Khương Kiền B145 mau rời giường. Thức dậy muộn nhất chính là anh."
Khương Kiền: "..."
"Em rất xứng đôi với anh nha."
"Cô lấy đâu ra ảo giác đó vậy?"
"Anh ấy nói." Hạ Vân chỉ chỉ sô pha dưới mông Khương Kiền, vẻ mặt nghiêm túc. "Anh Sô pha nói bế anh rất nhẹ, anh ấy thích anh. Sau này anh phải thường xuyên đến đây ngồi một chút."
Hic, tôi nhát gan, cô đừng làm tôi sợ.
Khương Kiền biết cô là một người bị bệnh tâm thần, nhưng cô cứ chỉ tay như vậy, cậu còn tưởng rằng thật sự có ma, suýt chút nữa bị dọa tè ra quần.
Điều này có phần tương tự như lý thuyết "vạn vật có linh hồn" trong ngành giáo dục, chính là trong việc khám phá tâm trí con người ở từng giai đoạn đã chỉ ra, trẻ nhỏ sẽ trao sự sống cho vật chết. Nhưng Hạ Vân lại chỉ có thể là một bệnh nhân, bởi vì cô luôn tin chắc quan niệm của mình là chính xác.
Khương Kiền không có hứng thú biết quá nhiều, nhưng cô bé giống hệt một kẻ bám đuôi theo sát sau lưng, hoạt bát nói: "Chồng ơi, vách tường cũng nói chúng ta rất xứng đôi, anh bao tuổi rồi? Bây giờ chúng ta yêu đương được chưa? Hôm nay có thể hẹn hò không?"
Khương Kiền dừng bước, bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc: "Tôi thích đàn ông."
Hạ Vân lập tức lạnh mặt, u ám nói: "Vách tường nói anh không xứng với tôi, tối nay tôi sẽ để giường của anh ăn anh! Hu hu hu, tôi thất tình rồi..." Cô bé quay đầu chạy về phòng, gào khóc một trận.
Khương Kiền tỏ vẻ, tôi thật sự không cố ý chọc đứa nhỏ này khóc.
Cô nói những câu chuyện kinh dị làm tôi sợ, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu.
Tôi nhát người lắm đấy.
Các dì bên ngoài hành lang đã nhao nhao "chỉ trích" bệnh nhân mới vô lương tâm, bắt nạt cô bé tốt bụng.
Ông chú Độc Cô giơ sách bắt chước động tác chơi bóng bàn, không vui nói: "Cô ấy chưa từng tỏ tình với ta."
Anh giai cùng phòng đang ngồi thiền nói: "Cũng chưa tỏ tình với tôi, cô ấy chỉ nhìn mặt. Lúc trước ở khu bệnh nữ có một người đẹp mới tới, cô ấy trực tiếp chạy lên giường người ta tỏ tình. Bình thường thôi, mọi người đã quen rồi."
Ông chú vuốt vuốt tóc: "Không sao, chờ đến khi ta luyện xong Độc Cô Cửu Phách đã thất truyền, ta có thể trở về thời trẻ tuổi, lúc đó rồi sẽ có người yêu ta sâu đậm."
Mấy người vui vẻ là được.
Tôi vừa mới rời khỏi thế giới siêu nhiên, giờ lại trở về thế giới võ hiệp sao?
Hai người một người ngồi thiền, một người Độc Cô Cửu Phách, tổ chức đại hội võ lâm hay gì? Là tôi thiện cẩn, đừng làm tôi sợ.
Ông chú sảng khoái phun ra một ngụm sốt cà chua, toàn thân co giật, dồn sức víu lấy cánh tay Khương Kiền: "Thời gian của ta không còn nhiều, bây giờ ta sẽ giao Độc Cô Cửu Phách đã thất truyền cho cậu. Phiền cậu sau này hãy cưới con gái ta, à khoan, ta không có con gái..."
Khương Kiền bó tay luôn: "Chú ơi, tôi thích đàn ông."
Ông chú lau sốt cà chua, hoảng sợ ôm lấy chính mình: "Cẩu tặc, dám to gan ngấp nghé sắc đẹp của ta, ăn Độc Cô Cửu Phách của ta đây..."
Giờ phút này Khương Kiền cảm thấy mình vẫn là người bình thường, nhưng cậu sợ bản thân cũng bị lây nhiễm giống như bọn họ, ý thức trở nên hỗn loạn. Về sau cậu có thể cũng sẽ biến thành kiểu vậy sao?
Tháng trước khi khám bệnh, cậu vốn định chọn bác sĩ chủ nhiệm hói đầu làm bác sĩ điều trị chính, nhưng mà không xếp hàng được, vì thế quyền sinh tử của Khương Kiền giao cho bác sĩ Dương.
Bác sĩ Dương là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đeo kính, trông mập mạp ngu ngu, nhưng thực tế là một người đàn ông không ngu một chút nào.
Con người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng chỉ nhìn vào số tóc của bác sĩ Dương mà nói, chắc hẳn anh ta học hành không giỏi. Bằng không khi Khương Kiền nói tám giờ tối uống thuốc thì hai ba giờ sáng sẽ tỉnh lại, có thể đổi thành uống thuốc lúc chín giờ được không, thế mà anh ta lại cự tuyệt không chút do dự, còn châm chọc một trận, "Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ, ở trong này anh phải nghe lời tôi.", "Tất cả đều dựa theo quy định, anh không nghe lời sao?"
Đe dọa tôi? Được, anh là nhất!
Bệnh nhân của bác sĩ chủ nhiệm đầu hói có thể, tại sao đến bệnh nhân của anh lại không thể?
Tôi nhất định là bỏ tiền ra để đến đây chịu khổ.
Anh đừng để tôi gặp được anh ở bên ngoài, đến lúc đó tôi sẽ giật trụi tóc của anh luôn đấy.
____________________
*Cảnh Dung mama hầu hạ Tử Vy: