Tiêu Hà nghe nói như
thế, phản ứng đầu tiên không phải là may mắn hoặc khó xử, mà theo bản năng nhìn
về bốn phía.
Xác định tửu khách
chung quanh vẫn tự thảo luận, không bất luận kẻ nào chú ý bọn họ, Tiêu Hà mới
chậm rãi phun ra giọng nói nghẹn ở ngực.
Hắn hung hăng trừng
mắt nhìn Lưu Quý một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Luật pháp Tần quốc
nghiêm khắc, ta bây giờ lại làm quan coi ngục cho Tần quốc, nếu dám làm như vậy
chính là biết pháp phạm pháp, tội thêm một bậc, ngươi muốn cho ta bị nghiền
xương thành tro sao?”
Lưu Quý cà lơ phất
phơ liếc mắt xem thường, đối diện vẻ nghiêm túc của Tiêu Hà, xoay mặt lại nở nụ
cười.
Hắn vuốt tay: “Nếu
không còn có thể làm sao? Bên cạnh đó không xa chính là sáu mươi vạn đại quân
Tần quốc. Bách Việt cũng không có binh khí để đánh, đã không có hy vọng dùng
công trạng để thăng quan. Nếu ngươi không chịu làm chuyện này, đời này chỉ có
thể thành thật làm quan coi ngục lãng phí thời gian.”
Lưu Quý dùng khuỷu
tay đụng nhẹ Tiêu Hà, mở miệng lần nữa: “Ngươi không phải bắt chước chữ viết
của người khác sao? Có thể sao chép hoán đổi một phần không? Dù sao không có ai
biết —— đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết.”
Tiêu Hà không chút nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Lưu Quý, thần sắc trang nghiêm nói: “Ta muốn trong nhà khá một chút, nhưng làm như vậy là mất đạo đức, không phải hành động của đại trượng phu. Ta thà rằng cả đời ở Phái Huyền làm quan coi ngục.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.