Tần Tử Sở nghe
vậy liền hôn lên gò má của Doanh Chính, cười nhẹ nói: “Đừng nói đến ủy khuất
như vậy a. Kỳ thật ngày thường ngươi luyện kiếm, thức dậy sớm hơn ta nhiều, hơn
nữa, từ đó về sau, ổ chăn lạnh lẽo cũng là ta phải hưởng thụ.”
“… Ách!” Bên hông hắn
đột nhiên nhiều hơn một cánh tay, chủ nhân của cánh tay đem đầu ngón tay xoa
nhẹ trên da thịt của hắn.
Cả người Tần Tử Sở
run lên, quên điều mình vừa muốn nói.
“Tử Sở, chẳng lẽ
ngươi định sau này mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào sao?” Ngón
tay của Doanh Chính cách lớp miện phục nặng nề, nhẹ nhàng chuyển động trên da
thịt mềm mại bên hông của Tần Tử Sở.
Kỳ thật, cách lớp
miện phục thật dày, Tần Tử Sở căn bản không cảm nhận được loại đụng chạm tinh
tế này, nhưng hắn vẫn co người lại, cảm thấy cả người mình ngứa ngáy.
Tần Tử Sở chống thân
thể ngồi dậy, thoát khỏi ôm ấp của Doanh Chính, ngoái đầu nhìn cho hắn một ánh
mắt trách cứ, thấp giọng nói: “Thời gian rời giường bây giờ căn bản là vô nhân
đạo.”
Nói xong, Tần Tử Sở đưa tay sờ hai má Doanh Chính, bỗng cười nói: “Chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người. A Chính, ngày sau người phải dậy sớm là ngươi, cần phải chịu đựng a.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.