Diêu Cổ im lặng gật
đầu, sắc mặt nặng trĩu không giống bình thường —— hắn tựa hồ vô cùng băn khoăn
đối với lời mình muốn nói.
Tần Tử Sở cũng không
thúc giục Diêu Cổ mở miệng, ngược lại quan tâm nói: “Diêu Khanh không cần phiền
não vì việc này, nếu quả nhân có suy đoán như vậy, sẽ cùng Phạm Tuy tướng quốc
và Chương Lê tiên sinh thảo luận một phen.”
Nghe Tần Tử Sở an ủi,
Diêu Cổ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn có chút thấp thỏm
nhìn về phía Tần Tử Sở, ngay sau đó, nằm sấp trên mặt đất tự trách nói: “Đa tạ
quốc chủ rộng lượng. Diêu Cổ, Diêu Cổ sinh ra không phải là người Tần quốc,
việc này không thể mở miệng lung tung.”
Tần Tử Sở trầm mặc
xuống theo.
Sau đó, mặt hắn mang
nụ cười khổ tâm, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày, quả nhân có thể làm
khắp thiên hạ đều là dân chúng của Đại Tần, không bao giờ để cho nhân tài gặp
oan khuất hoặc không dám mở miệng vì lợi ích của quốc gia. Diêu Khanh đứng lên
đi, ngươi lập công lớn, châu báu này đều mang về, quả nhân còn muốn ban thưởng
thêm cho ngươi.”
Lời vừa dứt, nội thị lập tức bưng lên vàng bạc châu ngọc đã chuẩn bị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.