“Dân tộc Hung nô là
di dân triều Hạ dung hợp với huyết thống ngoại tộc bản địa mà hình thành. Bọn
họ đều tự cho mình là chính thống của Hoa Hạ, lòng tham không đáy. Mỗi khi trẫm
bận bình định lục quốc, không rảnh chú ý phía Bắc, thì bất ngờ quấy nhiễu phía
Bắc của của Đại Tần ta. Trẫm lấy an cư làm vui, ghét nhất là loại người làm
điều ác, trong mắt không có pháp luật kỷ cương.” Doanh Chính nói xong, nheo lại
đôi mắt ngời sáng có thần.
Hắn ôm chặt Tần Tử Sở
trong ngực, ngữ điệu đè nén nói: “Dân tộc Hung nô lúc này đã có vương đình*
trung ương, chia làm tả hiền vương, hữu hiền vương, kiểm soát lãnh thổ quốc gia
cực kỳ rộng lớn. Lại thêm tộc Hung nô giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, người dân vô
cùng hung hãn, đối với dân chúng Đại Tần ta là uy hiếp cực lớn. Trẫm há có thể
để cho họ chiếm cứ phương bắc Đại Tần, dòm ngó non sông quý báu?!”
*vương đình: trung
tâm thống trị của dân tộc ít người trong xã hội phong kiến
Tần Tử Sở hết sức
hiểu ý của Doanh Chính.
Đồ vật trong kho nhà
mình, mình phá hoại ra sao cũng được, nhưng bị người khác trộm đi hoặc gióng
trống khua chiêng đoạt lấy, ai có thể không đau lòng?
Dân tộc Hung nô gieo
tai họa cho dân chúng Tần triều, Doanh Chính đương nhiên muốn xua quân ra Bắc,
đánh đến bọn chúng kêu cha gọi mẹ.
Chuyện quân Tần đánh cho tộc Hung nô sợ hãi, vẫn luôn là việc mà người dân Hoa Hạ thấy kiêu ngạo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.