Tuân Huống kinh ngạc
nhìn về phía Tần Tử Sở, thốt ra: “Tử Sở công tử vì sao nói thế?”
Tần Tử Sở mỉm cười
một chút, thấp giọng nói: “Quốc chủ lập nên trụ cột cho Đại Tần ta nhất thống
thiên hạ, mà Cửu Châu sinh thời ta sẽ thu nạp. Nhưng trị thiên hạ khác với
giành thiên hạ, Pháp gia có thể làm dân giàu binh mạnh, nhưng khi đã thiên hạ
vô địch, tiếp tục dùng cách quản lý nặng nề, thì sẽ dẫn đến lời oán thán của
dân chúng.”
Tuân Huống gật đầu,
nhưng không mở miệng chen vào.
Tần Tử Sở giọng điệu
ôn hòa, tiếp tục nói: “Tiên sinh đã từng nói qua với quốc chủ, nho sinh là
người coi trọng lễ nghi, bọn họ cẩn thận và tôn kính làm hết phận sự, lại trung
thành với quân vương. Nếu quân vương có thể phân công nho sinh làm quan, như
vậy có lợi đối với triều đình; nếu chẳng may chưa được quân vương tán thưởng,
cũng sẽ không có oán hận, sẽ làm một bách tính trung thành phục tùng.”
Tuân Huống gật đầu
lần nữa, nhưng vẫn chưa từng mở miệng.
Tần Tử Sở theo thói
quen, giống như một diễn viên chính kịch, sắc mặt vẫn không chút thay đổi.
Hắn lắc đầu, nói với Tuân Huống: “Hy vọng của quốc chủ là thống nhất thiên hạ, nhưng thiên hạ sắp trở thành thiên hạ của Doanh thị ta. Bởi vậy, Tử Sở cần chính là một người có thể trợ giúp ta sáng lập thịnh thế. Lúc trước sau khi nghe về đoạn đối thoại này, Tử Sở liền rõ, Tuân Huống tiên sinh khiêm tốn khéo léo, cũng không phải là người ba hoa, cho nên, Tử Sở hy vọng có thể được tiên sinh trợ giúp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.