Sau lần động dục này, Hạ Ngôn Tân ốm suốt 3 ngày, không thể xuống được giường nên Lục Dã ngồi ở mép giường bón cơm. Hạ Ngôn Tân ăn chậm, Lục Dã cũng để bát cháo lên bàn chờ anh nuốt xuống. Hạ Ngôn Tân nhìn động tác của hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi có thể tự ăn.". Lục Dã hết giận nhưng rất mau phát hiện Hạ Ngôn Tân hình như sợ hắn. Do trong kỳ động dục, bị đối đãi thô bạo nên sợ hãi đã khắc sâu vào xương cốt tạo thành thiên tính của Omega. Hạ Ngôn Tân so với một năm trước đã trở thành hai người hoàn toàn khác biệt, không có ngạo cốt, thân thể cũng yếu đi, ở trước mặt trượng phu của mình lên ở thế yếu.
Lục Dã đứng lên, không quan tâm đến anh. Lúc đi ra khỏi cửa thì đụng phải quản gia.
Quản gia hỏi: "Ngài trở về lúc nào vậy?"
Tan làm thì Lục Dã liền về với Hạ Ngôn Tâm, ngồi còn chưa ấm mông, hắn nói: "Vừa mới về."
"Thưa, tôi định báo với ngài, Hạ tiên sinh đã hạ sốt."
"Ừ, tôi biết." Hắn vừa mới sờ qua trán anh, "Vội thì đi đi, không cần chuẩn bị cơm cho tôi, tôi ăn ngoài rồi."
Lục Dã sấm rền gió cuốn, nhanh giận cũng nhanh hết. Nhưng Hạ Ngôn Tân không phải như thế, nước mắt cứ lẳng lặng rơi vào bát cháo, đến lúc anh phát hiện, cháo cũng ăn xong rồi. Lục Dã đứng ở cửa phòng ngủ, ngơ ngẩn nhìn Hạ Ngôn Tân khóc. Khóc được một lúc, Hạ Ngôn Tân đặt bát xuống, an tĩnh mà cuộn tròn trong chăn. Anh bi ai phát hiện ra, tại kỳ động dục, ngực lại ướt một mảng, cảm thấy khả năng đã lại mang thai. Lục Dã cũng không cho anh uống thuốc tránh thai, vừa mới mang thai đẻ được hơn bốn tháng, sức khỏe còn chưa phục hồi nếu lại mang thai nữa thì có chút gian nan. Nhưng Lục Dã cũng không để bụng đi. Anh nhận ra, kỳ thật bản thân hy vọng Lục Dã có thể để ý mình thêm. Đối với phát hiện trọng đại này, anh thấy thẹn trong lòng, lại cảm nhận được cả sự lạnh nhạt của Lục Dã trong mấy ngày nay, anh an tĩnh mà khóc trong chốt lát cũng không phát hiện Lục Dã đã xuất hiện ở phía sau. Lục Dã ôm nhi tử. Mấy này nay, Hạ Ngôn Tân ốm bệnh, cũng chưa được nhìn hài tử. Em bé ê ê a a vài tiếng, Hạ Ngôn Tân mới hoảng loạn mà lau khô nước mắt ngước mắt. Đôi mắt màu hổ phách của anh thật xinh đẹp, giống như đá quý, vừa cao quý vừa mê người. Rưng rưng lệ cũng thật xinh đẹp.
Lục Dã hỏi: "Sao lại khóc?"
Lục Dã chưa từng dỗ ai, hắn thở dài, hỏi tiếp: "Bởi vì tôi à?"
Hạ Ngôn Tân lắc đầu, ôm em bé, cầm tay em bé, nói: "Không có gì , chỉ là hơi cay mắt thôi."
( ở đây bản QT là "đôi mắt thực toan" mà mình nghĩ toan là chua thì không phù hợp nên để là cay mắt, nếu không phù hợp mọi người cmt mình sẽ để lại như bản QT là "toan" nha)
Lục Dã nhìn Hạ Ngôn Tân một lát, ôm lấy hài tử mang đi sau đó về phòng ngủ, đóng cửa lại. Theo bản năng, Hạ Ngôn Tân lùi về sau một ít không may đụng trúng đầu giường. Lục Dã nói: "Là lỗi của tôi không nên cáu với anh.". Hạ Ngôn Tân hơi hoảng hốt nhưng bộ dáng vẫn đề phòng như cũ. Lục Dã nghĩ thầm, , hắn nói cái gì, Hạ Ngôn Tân đều không tin. Vậy thôi, sau này đối xử tốt với anh ấy một chút, không làm anh ấy sinh bệnh. Lục Dã kéo cà vạt, Hạ Ngôn Tân mở to mắt, hướng sang bên cạnh né tránh. Mới đầu Lục Dã cũng không để ý, một lát sau hắn ngửi thấy hỗn hợp mùi hoa hồng với sữa mới phát hiện Hạ Ngôn Tân đã co nhúm người lại.
"Hạ Ngôn Tân." Lục Dã nói, "Lại đây."
Hạ Ngôn Tân lắc lắc đầu, lại bị Lục Dã kéo vào trong lòng ngực. Mấy ngày nay đều nằm mơ thấy ác mộng làm anh bắt đầu sợ hãi cùng tiếp xúc với Lục Dã. Anh sợ những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, thậm chí đến mức sợ cả mùi thuốc lá. Lục Dã ấn lên tay anh, nói: "Anh thả lỏng một chút.". Hạ Ngôn Tân nhắm mắt lại, anh thở dài khe khẽ, thống khổ đang nảy lên trong ngực bị giải tỏa nhưng linh hồn đã chia năm xẻ bảy.
"Còn đau không?"
Hạ Ngôn Tân mở mắt ra nhìn lục Dã, trôi qua lâu rồi mới nói: "Không đau, cảm ơn cậu."
Anh trả lời lễ phép làm Lục Dã đau lòng đến nhíu mày. Lục Dã ôm Hạ Ngôn Tân đi tắm rửa. Năm ngày hoang đường, hắng cũng không biết phải dỗ bao lâu Hạ Ngôn Tân mới có thể không cần dùng ánh mắt này nhìn mình. Hạ Ngôn Tân nằm trong bồn tắm phát ngốc, nhẹ giọng hỏi Lục Dã: "Cần đi bệnh viện kiểm tra thân thể không?". Lục Dã đang gội đầu cho Hạ Ngôn Tân, hỏi lại: "Gì cơ?"
"Cần đi bệnh viện làm siêu âm không?" Hạ Ngôn Tân nói, "Cậu không phải muốn có hài tử sao?"
Lục Dã nhíu mày, nói: "Tôi không muốn.". Hạ Ngôn Tân ngẩn người, có chút kinh ngạc.
"Anh cũng không có được." Lục Dã làm đỉnh đầu anh nổi nhiều bọt bồng bềnh, "Đừng suy nghĩ bậy bạ.". Hạ Ngôn Tân càng thêm mê mang, nhẹ nhàng gật gật đầu. Có lẽ Lục Dã đã cho anh uống thuốc tránh thai trong kỳ động dục, chỉ là anh không biết mà thôi. Lục Dã có thể cảm giác được tinh thần anh dần sa sút. Vậy nên sau khi anh khỏi bệnh, hắn chủ động dẫn anh ra ngoài. Hạ Ngôn Tân nghĩ rằng chỉ là mang hài tử đi bể bơi trong nhà bơi thôi. Anh liền đi giúp bảo bảo tìm phao bơi, không nghĩ rằng Lục Dã lại kéo tay anh nói: "Không cần tìm, hôm nay bảo bảo không đi bơi." Kể cả Lục Dã dẫn anh đi địa ngục, anh cũng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng rồi đi theo. Lục Dã trầm mặc trong chốc lát, đưa tay lấy mảnh lá cây dính trên tóc Hạ Ngôn Tân.
Hắn nói: "Đi thủy cung xem cá sau đó đi ăn."
Hạ Ngôn Tân cảm thấy điều này hơi ngoài ý muốn. Anh đã thật lâu không đi đến nơi công cộng, ra cửa liền đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt thật đẹp. Tóc cũng dài hơn một chút, quản gia từng giúp anh tỉa qua. Ngoại hình nhìn càng nhu hòa tinh tế so với lúc trước, mặc dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể cảm giác được đây là đại mỹ nhân rất có khí chất.
Hạ Ngôn Tân cùng Lục Dã ngồi song song ở ghế sau. Hạ Ngôn Tân ngồi một lát liền mệt rã rời. Sau khi sinh hài tử, thân thế yếu đi rất nhiều, thậm chí khiến anh say xe. Mỗi khi nghĩ đến điều này, Lục Dã đều lo lắng cho Hạ Ngôn Tân. Hắn suy tư như thế nào mới làm Hạ Ngôn Tân khỏe mạnh hơn. Hạ Ngôn Tân mệt mỏi, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn. Tuy rằng đã 28 tuổi nhưng nhìn Hạ Ngôn Tân vẫn còn rất trẻ. Gần đây anh lại gầy đi một chút, đêm hôm qua, Lục Dã sờ eo anh, eo vừa gầy vừa nhỏ. Bụng nhỏ bằng phẳng, một chút thịt thừa đều không có. Lục Dã nghĩ thầm, có thể do chính mình làm Hạ Ngôn Tân lăn lộn quá mức chứ không thể làm mọi cách mà Hạ Ngôn Tân vẫn không béo lên. Hắn rõ ràng biến đổi đa dạng thực đơn, chưa nghe qua Omega nhà nào sinh hài tử xong lại càng gầy đi trừ bỏ mỗi vị nhà mình.
Lục Dã xoa xoa tóc Hạ Ngôn Tân, Hạ Ngôn Tân nhẹ giọng nói: "Đến nơi rồi sao?"
"Còn chưa đến."
"Nơi này của anh......" Lục Dã nhẹ nhàng sờ sau cổ Hạ Ngôn Tân, "Tối hôm qua, bị tôi cắn có hơi sưng."
Mấy đêm gần đây, tiểu bảo bảo luôn khóc, mấy ngày nay Hạ Ngôn Tân đều không ngủ ngon,Lục Dã cũng hỗ trợ nhưng bảo bảo chỉ thích Hạ Ngôn Tân. So với tin tức tố mang tính công kích của Alpha thì rõ ràng tiểu bảo bảo càng thích hương hoa hồng như hòa hơn. Nhưng Lục Dã không đành lòng nhìn Hạ Ngôn Tân suốt đêm không ngủ được, Hạ Ngôn Tân ru tiểu bảo bảo xong, hắn sẽ ôm Hạ Ngôn Tân, ngậm tuyến thể sau cổ Hạ Ngôn Tân an ủi. Hạ Ngôn Tân thích hương vị tin tức tố của Lục Dã cho nên cũng không phản cảm khi bị ngậm gáy.
"Có đau không?"
Lục Dã dùng ngữ điệu ôn nhu như dỗ anh. Hạ Ngôn Tân lắc đầu: "Không đau."
Lục Dã nói: "Ngủ thêm chút nữa, tới nơi tôi gọi anh.".
Radio báo tin Lục Dã đã đạt được thành tựu lớn sau khi chuyển sang lĩnh vực thương nghiệp, mới nửa năm thôi, Lục Dã đã phát triển mạnh mẽ ở chòm sao Tiên Nữ. Hắn là Alpha đỉnh cấp, thông minh lại thêm dã tâm bừng bừng. Dù là làm gì, đều có thể làm được tốt nhất. Hạ Ngôn Tân nghe xong, ngẫm trong chốc lát, cuối cùng minh bạch, Lục Dã đã chuyển công tác, đã thế còn rất lợi hại. Cá ở thủy cung nhìn thật vừa lạ vừa kỳ. Khi còn nhỏ, Hạ Ngôn Tân không được ai dẫn đi thủy cung, không nghĩ tới, tuổi không còn nhỏ lại được tới nơi này. Anh đứng ở sau pha lê nhìn cá mập bơi, Lục Dã không có hứng thú với cá, ngậm thuốc lá theo sau Hạ Ngôn Tân. Hạ Ngôn Tân ngoái đầu lại nhìn hắn, có điểm biệt nữu quay đi.
Lục Dã hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Ngôn Tân nói: "Tôi muốn đi toilet."
Lục Dã gật đầu, hắn đưa Hạ Ngôn Tân tới cửa toilet, hắn cố ý nói: "Tôi không đi cùng, anh cứ đi đi.". Toilet có cửa sổ có thể chạy ra ngoài, hắn hút một điếu thuốc thật sâu, muốn nhìn một chút xem Hạ Ngôn Tân chạy hay không. Năm phút trôi qua, Hạ Ngôn Tân còn chưa đi ra. Sắc mặt Lục Dã trầm xuống, đúng lúc muốn đi vào thì Hạ Ngôn Tân đi ra.
"Rất nhiều người chờ, phải xếp hàng."
Hạ Ngôn Tân cúi đầu, không nói nữa.
"Cậu vừa muốn đi tìm tôi sao?"
Lục Dã cũng không nói dối: "Ừ."
Hạ Ngôn Tân cười khổ một giây: "Cậu nghĩ nhiều, tôi không chạy thoát được đâu. Chỉ bằng tình trạng thân thể bây giờ,chạy cũng không thoát." Lúc cơm chiều, Hạ Ngôn Tân thất thần, anh có hơi khẩn trương. Lục Dã nói với anh buổi tối không quay về, ở khách sạn gần đấy thuê một phòng. Lục Dã cảm thấy, bọn họ nên có một ngày không cần trông hài tử, ngủ một giấc thật ngon, thật trọn vẹn. Nhưng Hạ Ngôn Tân hiểu sai ý mất rồi, anh nghĩ đến buổi tối có khả năng phải làm một số chuyện liền khẩn trương. Vết thâm tím từ lần trước còn chưa mất, bên hông vẫn còn dấu vết. Nửa tháng sau, Lục Dã cũng không chạm vào anh. Hạ Ngôn Tân thất thần, Lục Dã bón anh một chút chè lại thêm một ngụm cá, nói: "Đừng thất thần, chú ý ăn." Hạ Ngôn Tân gật gật đầu,bình thường ăn cơm chậm, hôm nay lại càng chậm. Cũng may Lục Dã có kiên nhẫn, chờ Hạ Ngôn Tâm ăn no, mới động đũa ăn một lát, giống như hắn ăn còn chậm hơn Hạ Ngôn Tân.
Phòng rất đẹp, trên giường lớn thả rất nhiều cánh hoa hồng. Hạ Ngôn Tân vào phòng lên không động tĩnh, Lục Dã cởi cúc áo sơ mi hỏi: "Cùng nhau tắm không?"
"Được"
Hạ Ngôn Tân nghĩ Lục Dã sẽ làm gì đấy trong phòng tắm nhưng Lục Dã không hề, chỉ cùng anh ngâm mình trong chốt lát, thân thể thon dài lặng như một con báo tùy lúc sẽ động đậy, còn kiên nhẫn giúp anh sấy tóc. Hạ Ngôn Tân nhắm mắt lại, có chút mệt, không muốn nghĩ gì nữa.
Lục Dã ôm anh nói: "Ngủ ngon, ngủ một giấc thật bình yên nhé."
Hạ Ngôn Tân nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nằm trong lòng ngực hắn đi vào giấc ngủ. Hạ Ngôn Tân rúc vào trong lòng ngực Lục Dã, Lục Dã hôn hôn chóp mũi anh. Sáng sớm hôm sau, cự vật của Lục Dã để giữa đùi Hạ Ngôn Tân. Hạ Ngôn Tân tỉnh lại liền phát hiện mình bị tin tức tố trêu chọc hơi khó chịu, Lục Dã ở phía sau hỏi anh: "Ngủ ngon không?"
Hạ Ngôn Tân gật gật đầu.
Lục Dã dựa vào bên tai nói: "Tôi có thể ôm anh sao?"
Hạ Ngôn Tân nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu. Điều gì nên tới sớm muộn cũng sẽ tới.
Anh nằm an tĩnh, ngửa mặt nhìn Lục Dã cởi từng cúc từng cúc một sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Đây là lần đầu tiên bọn họ thân mật khi không trong kỳ động dục. Hạ Ngôn Tân hơi khẩn trương nhưng may mắn, Lục Dã đủ tinh tế, ôn nhu. Sau, Hạ Ngôn Tân nhẹ giọng nói: "Ưm .... Đừng .......... Sẽ mang thai....". Anh nói vậy làm Lục Dã càng hưng phấn hơn. Hạ Ngôn Tân ngậm nước mắt xem hắn, Lục Dã hôn môi anh, từng nụ hôn rơi xuống như mưa, cuối cùng Hạ Ngôn Tân thả lỏng rất nhiều.
"Tại sao anh thích khóc như thế."
"Thích tôi hôn anh, phải không?"
Hạ Ngôn Tân nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đỏ mặt nói: "Cậu muốn đứa thứ hai đúng không,nếu không tại sao......"
Anh dùng biểu tình thẹn thùng lấy lòng Lục Dã, Lục Dã nổi hứng muốn trêu anh:" Vậy anh định sinh không?"
Hạ Ngôn Tân nhận mệnh đáp: "Cậu muốn thì sinh thôi."
Lục Dã vừa lòng, thân thể vừa lòng, tinh thần cũng vừa lòng.
"Sẽ không mang thai, tôi đã làm tiểu phẫu."
Lúc này, Lục Dã mới nói đáp án cho Hạ Ngôn Tân. Lục Dã thừa nhận chính mình hơi ác nhưng giờ phút này, hắn thật thỏa mãn.