Hoàng hôn, Hạ Ngôn Tân bị tin tức tố tra tấn đến đầu óc mơ hồ. Anh nằm trên nền xi-măng lạnh lẽo của ngục giam, mỗi một lần xoay người, xích chân đều phát ra tiếng vang thanh thúy. Không thể kiềm chế được những cơn sóng rạo rực trong người, anh hung hăng cắn tay mình lần nữa. Mùi máu tươi sực lên làm đầu óc thanh tỉnh chốc lát nhưng mau thôi, lại cảm thấy lâng lâng như là nằm ở trên chín tầng mây. Hạ Ngôn Tân như một con cá nhỏ mắc cạn, cuộn tròn cơ thể vốn mỏng manh, cố gắng giữ thể diện cho bản thân. Cố gắng đến vậy nhưng vẫn không thể chịu đựng được nữa, anh nhắm mắt lại,lông mi cong dày chuyển động như cánh bướm bay. Cửa sắt của nhà tù đang đóng chặt thế nhưng đột ngột mở ra. Mật thất âm lãnh ẩm ướt chốn ngục tù này giờ đây ngập tràn hương hoa hồng.
Vị đại tá Alpha cao to của liên bang đứng trước mặt anh, nhìn Hạ Ngôn Tân bị dục vọng tra tấn đến quằn quại, lãnh đạm nói: "Hạ Ngôn Tân, đế quốc bị hủy diệt. Hiện tại, anh là tù binh của liên bang."
Hạ Ngôn Tân ngẩng đầu, gắng sức nhìn rõ ngũ quan của nam nhân này nhưng lại chỉ có thể ngửi được tin tức tố của Alpha phiêu du ở không trung, như là mộng ảo, cay nhẹ giống tuyết tùng. Anh kéo lấy ống quần của người trước mặt, ngón tay dùng sức nắm chặt làm cho khớp xương hơi trở nên trắng. Lục Dã cúi đầu nhìn về phía Hạ Ngôn Tân, mặt không biểu tình cũng không nói gì.
"Thuốc ức chế...... Cho tôi một thanh......"
"Thuốc ức chế......"
Anh không có nhận ra Lục Dã nhưng Lục Dã nhận ra được anh.
Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay cắm vào mái tóc đen nhánh mềm mại của Hạ Ngôn Tân, dựa vào bên tai Hạ Ngôn Tân, nhẹ giọng nói: "Nhìn bộ dạng này của anh, có dùng thuốc ức chế cũng vô dụng.". Hắn nắm lấy cằm của Hạ Ngôn Tân, nhẹ giọng nói: "Cầu xin tôi."
Ánh mắt của Hạ Ngôn Tân dần dần dại ra, vô định, đồng tử xinh đẹp màu hổ phách phản chiếu khuôn mặt anh tuấn. Anh mím chặt môi, không có bất luận cái gì ý định muốn mở miệng. Lục Dã cười nhạo một tiếng, buông tay ra, châm điếu thuốc, vừa hút vừa nói: "Được." Hạ Ngôn Tân lại ở ngay lúc này, ôm lấy ống quần của hắn, đứt quãng mà nói: "Cầu...... Cầu ngài, giúp giúp tôi." Lục Dã liếc mắt nhìn Hạ Ngôn Tân một cái, dụi tắt tàn thuốc, nói: "Là anh cầu tôi.". Mùi tin tức tố điềm mỹ tràn ngập không trung, đầu gối Hạ Ngôn Tân quỳ đến mức đỏ cả lên, âm thanh phát ra như có như không. Xích chân va chạm phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng chuông gió, cọ cổ chân ửng hồng. Hạ Ngôn Tân cắn đến rách môi, dùng trầm mặc đáp lại Lục Dã. Tâm trí không phải tự nhiên mà sụp xuống mà là theo thời gian dần trôi một chút một chút mà làm tê dại nội tâm. Lục Dã vòng từ sau vòng ôm lấy anh hôn một cái thật sâu.
Năm ngày sau, chờ đến khi tâm trí Hạ Ngôn Tân thanh tỉnh, Lục Dã đã đóng lại cửa lao. Hạ Ngôn Tân an tĩnh mà nằm ở trong phòng giam, tỉnh táo hơn phân nửa. Anh mặc sơ mi rách, an tĩnh mà ngồi ở nhà tù chờ người của tòa án gọi đến tên mình. Theo pháp luật, người mang quân hàm cao như anh là phải bị xử tử. Anh cảm thấy như vậy cũng tốt, mọi chuyện đã xong, anh nguyện ý chết cùng đế quốc đã bị hủy diệt của mình. Nhưng kỳ lạ thay, chờ hoài chờ mãi, cuối cùng vẫn là vị đại tá cao lớn kia.
"Tôi mang anh đi bệnh viện kiểm tra thân thể."
Lục Dã nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Ngôn Tân , bàn tay nhẹ nhàng kiểm tra trán Hạ Ngôn Tân. Hạ Ngôn Tân nhắm mắt nhưng lại không né tránh.
"Đi bệnh viện làm gì?"
"Anh phát sốt."
"Liên bang đối xử với tù binh nhân đạo như vậy à?"
"Hạ Ngôn Tân, anh ở liên bang không có tư cách ngỗ nghịch với tôi."
Hạ Ngôn Tân mở mắt ra nhìn về phía Lục Dã. Đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách như cũ vẫn bình tĩnh. Có thể nói đây là Omega xinh đẹp nhất mà Lục Dã gặp trong đời mình, cũng là một vị tướng lãnh thông minh hơn người của đế quốc. Người thích Hạ Ngôn Tân nhiều đến mức không đếm được, rơi rụng trong toàn bộ vũ trụ giống như là trời đầy sao.
Lục Dã ném cho Hạ Ngôn Tân một bộ quần áo bông, môi mỏng khẽ mở: "Thay."
Hạ Ngôn Tân làm theo.
Anh tự sa ngã, tiếp tục ở trước mặt nam nhân làm lộ thân thể mình. Thân thể trắng trẻo có rất nhiều vết xanh tím mà Lục Dã tạo ra, làm thân thể thon gầy nhìn qua càng thêm yếu đuối.
"Rốt cuộc là kiểm tra cái gì?"
Lục Dã liếc liếc mắt nhìn vết tích, tiếp tục nói: "Kiểm tra xem anh có mang thai hay không."
Trên đường đi bệnh viện, Hạ Ngôn Tân không nói một lời nào nhưng vẫn luôn thầm xin lỗi tiểu bảo bảo trong bụng. Anh nghĩ thầm vị đại tá này đại khái là dẫn mình đi phá thai. Đây là đứa bé duy nhất mình mang thai trên đời này, nếu có khả năng, anh rất muốn sinh nó ra.
Hạ Ngôn Tân đúng là mang thai. Hạ Ngôn Tân nằm ở trên giường, dụng cụ di chuyển trên bụng, anh an tĩnh mà nhìn dựng túi nho nhỏ, bất tri bất giác liền rơi lệ. Lục Dã nhíu mi, cho dù là thời điểm bất kham nhất, Hạ Ngôn Tân cũng không khóc ở trước mặt hắn. Hắn không rõ Hạ Ngôn Tân vì cái gì khóc. Lục Dã lấy đơn xét nghiệm nhẹ nhàng thở ra, đưa cho phó quan, nói: " Cầm lấy, đi khai báo đơn xin tạm tha.". Phó quan nhìn hắn đầy hoang mang khó hiểu, nói: "Hạ Ngôn Tân là cái đinh trong mắt chính khách của liên bang, ngài làm vậy..."
"Về sau, tôi sẽ coi trọng anh ấy." Lục Dã nói, "Vậy nên cứ tuân theo luật bảo vệ Omega của liên bang mà làm."
Lục Dã là có chút tư tâm. Nhưng đây là hắn có thể nghĩ đến, phương pháp duy nhất thuận lý thành chương giúp Hạ Ngôn Tân thoát chết, cũng là hạ sách có thể giúp hắn chiếm lấy Hạ Ngôn Tân.Hắn trở lại phòng bệnh, Hạ Ngôn Tân mặc sơ mi trắng, mái tóc đen nhãn rũ ở bên vai. Lục Dã tới gần, dùng tay cưỡng chế làm Hạ Ngôn Tân ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống lòng bàn tay.
Nóng hổi.
Vẫn đang khóc.
Lục Dã ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy trước mắt không phải là danh dương tứ hải tướng quân Omega của đế quốc mà chỉ là một Omega đơn thuần, yếu đuối.
Hắn nói: "Vì sao khóc?"
Hạ Ngôn Tân không trả lời.
Lục Dã nhíu mi, chỉ cảm thấy trái tim như bị vò nát, hô hấp có chút khó khăn.
"Nghỉ ngơi đi, tôi còn có chút việc, anh phải đợi trong chốc lát."
Hắn ra khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa phòng hút điếu thuốc.
Hắn minh bạch, Hạ Ngôn Tân không muốn sinh hài tử. Hai người cùng nhau đợi tới chiều. Lục Dã mua bánh kem nhỏ mà em gái Omega của mình thích ăn kèm theo đồ ăn thanh đạm để trước mặt Hạ Ngôn Tân. Hạ Ngôn Tân vẫn là trầm mặc không nói lời nào. Phó quan khai đơn tạm tha xong đã là buổi tối, Lục Dã cũng nhận được điện thoại của phụ thân, ở đầu kia, ông mắng một tràng, nói: "Lục Dã, mày phát điên chạy đến tận trại giam?"
Hạ Ngôn Tân đã khóc đến mệt. Cơ thể Omega mang thai vẫn luôn dễ mệt mỏi vậy nên anh đã chìm vào giấc ngủ. Lục Dã treo máy, bế Hạ Ngôn Tân mang về nhà của mình. Phụ thân Lục Dã hiện đang làm chính khách của liên minh. Từ nhỏ gia cảnh đã giàu có, sau khi thành niên liền sống một mình tại biệt thự ven biển này. Đúng lúc hoa hồng nở rộ, hương thơm tràn ngập trong không khí như đặc sánh lại. Hạ Ngôn Tân được Lục Dã ôm vào phòng tắm tầng hai. Anh quá mệt mỏi, lại sốt vài ngày, ngay cả tự mình tắm rửa đều cố lắm mới làm xong. Vốn định lau qua thân mình thế mà một lúc sau lại ôm đầu gối, ngồi trong bồn tắm, nhìn dấu vết trên người ngốc ngốc, cuối cùng mơ màng lim dim ngủ luôn trong bồn tắm. Hạ Ngôn Tân ở phòng tắm được nửa giờ, Lục Dã thấy người vẫn chưa chịu đi ra liền gõ cửa đi vào, được một phen đem người vớt từ bồn tắm ra. Hạ Ngôn Tân mỏi mệt đến không chịu được, như là một con búp bê rách nát loang lổ mấy vết xanh xanh tím tím. Có lẽ là bởi vì buổi chiều, gió thổi lạnh quá khiến sốt lại càng cao hơn. Hạ Ngôn Tân khó khăn mở mắt, đôi mắt màu hổ phách chậm rãi mang theo đề phòng nhìn Lục Dã.
"Đây là nhà cậu?"
Lục Dã rót một ly nước ấm, bẻ hai viên thuốc được bác sĩ kê đơn đưa cho Hạ Ngôn Tân, nói: "Uống.". Hạ Ngôn Tân suy nghĩ, như cũ dùng ánh mắt đầy phẫn hận uất ức: "Thuốc phá thai?"
Lục Dã lãnh đạm nói: "Hạ Ngôn Tân, anh bắt buộc phải mang thai, cần thiết sinh đứa nhỏ này ra bằng không tôi cũng chả có cách nào đem anh ra ngoài.". Hạ Ngôn Tân sốt cao, đầu óc không tỉnh táo lắm, vẫn như cũ cuộn tròn người rúc vào đầu giường, không có sức phản kháng Lục Dã đang từng bước tới gần.
"Uống thuốc rồi lại ngủ một giấc."
Hạ Ngôn Tân nhẹ nhàng nhíu mày, trong mắt còn có nghi vấn.
"Thuốc trị cảm, không ảnh hưởng đến đứa nhỏ."
Hạ Ngôn Tân bán tín bán nghi, Lục Dã hơi cưỡng bách làm anh uống thuốc sau đó lại đưa cho nước để súc miệng. Thật nhanh thuốc đã có tác dụng, Hạ Ngôn Tân hôn hôn trầm trầm chìm vào giấc ngủ.
Lục Dã nhìn Hạ Ngôn Tân dần chìm vào giấc ngủ, nghĩ thầm, dáng vẻ này của Hạ Ngôn Tân nhìn cũng ngoan ghê. Hắn ngủ ở cạnh Hạ Ngôn Tân tựa như một đôi vợ chồng bình thường. Trời tờ mờ sáng, Hạ Ngôn Tân tỉnh giấc, Lục Dã đã mặc áo ngủ ngồi ở bên cạnh đọc sách.
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Hạ Ngôn Tân bắt đầu quan sát, anh gắng cách Lục Dã xa một chút mà lại không cẩn thận, thiếu chút nữa từ đầu giường ngã xuống. Thân mình lảo đảo chuẩn bị ngã, Lục Dã nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh.
"Tự giới thiệu một chút. Tôi kêu Lục Dã, hiện đang làm đại tá phòng không không quân của liên minh cũng là người bảo lãnh của anh."
Hạ Ngôn Tân nghe xong, ý tưởng đầu tiên, chính là cầm đèn bàn đầu giường ném về phía Lục Dã. Lục Dã quay đầu né, đèn bàn văng xuống mặt đất vỡ nát phát ra tiếng vang chói tai. Lục Dã cũng khoogn giận, chỉ lấy xích chân từ trong ngăn kéo tủ sau đó bắt lấy cẳng chân đang ra sức giãy dụa chống đối của Hạ Ngôn Tân mà đeo lên. Hắn nhẹ giọng nói: " Cảnh cáo lần nữa, đế quốc đã bị huỷ diệt, anh hiện tại là tù binh của liên bang.". Trên trán chảy lấm tấm mồ hôi, thân thể Hạ Ngôn Tân giờ đây quá yếu không thể nào chống chế được Lục Dã nhưng vẫn vươn lên bóp cổ Lục Dã. Lục Dã nhẹ nhàng ấn Hạ Ngôn Tân ở dưới thân, dùng tin tức tố áp chế Omega mà hắn đã đánh dấu, Hạ Ngôn Tân chân lập tức mềm xuống, sắc mặt cũng dần ửng hồng. Lục Dã buông tay, sửa sang lại nếp nhăn trên áo, bình tĩnh mà nói: "Anh nên thành thật một chút thì tôi sẽ không làm anh khổ.". Hạ Ngôn Tân phẫn hận liếc xéo, lại cuộn tròn thân mình. Đây là một loại tư thế phòng hộ của Omega. Khi người ở trạng thái này chứng tỏ họ đang sợ hãi. Nhưng dù vậy, Hạ Ngôn Tân cũng sẽ không cúi đầu khuất phục.
Note: Mình edit từ bảng QT nên có thể không chính xác 100% nhưng mình cố bám để không làm sai lệch truyện. Mong mọi người thấy lỗi thì có thể góp ý cho mình sửa đổi trong thời gian ngắn nhất. Mình xin chân thành cảm ơn!
Về xưng hô của Lục Dã với Hạ Ngôn Tân thì mình không muốn để ta - ngươi nghe kiểu gì không gu mình lắm nên đã để tôi - anh.