Bé con đã được 3 tuổi, Lục Dã liền bí mật mang cả gia đình về thủ đô một lần. Cha mẹ ngoài miệng không nói gì nhưng thật ra rất vui vẻ. Em gái cũng sắp tốt nghiệp đại học, nghe tin anh hai và anh dâu trở về liền cố ý từ ký túc xá về nhà, mĩ danh: làm ít điểm tâm cho mọi người. Đi một chặng đường dài, đổi vài trạm dừng chân, cuối cùng sau 3 ngày, cả nhà cũng đến thủ đô. Lúc này, thủ đô đang mùa đông rét buốt, tuyết phủ trắng xóa. Lục Huy với Lục Dã vừa nhìn đã biết là hai cha con, bất kể bề ngoài hay là tính cách đều có điểm giống nhau. Lục Huy biết tự đeo khăn quàng cổ thế nhưng vẫn đưa khăn cho ba ba sau đó ngoan ngoãn nói: "Ba ba, đeo khăn quàng cho con đi ~ ". Ba ba ôn nhu của bé chưa bao giờ từ chối. Hạ Ngôn Tân mặc áo khóa trắng như tuyết ngồi xổm, kiên nhẫn quàng khăn cổ đỏ rực cho bé cưng, còn hôn bé một cái. Lục Huy đeo khăn quàng cổ hí hửng nói: "Hì hì, con là cậu bé quàng khăn đỏ nè ~ ". Lục Dã đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên nhi tử quay qua, hai người đối mặt với nhau - ánh mắt nhi tử tràn đầy kiêu ngạo vì được cưng chiều - sau đó hai cha con đều dời tầm mắt đi. Lục Dã cười khinh một tiếng: "Ừ, nhóc là cậu bé bán diêm.". Lục Huy rì rầm muốn Hạ Ngôn Tân ôm bé. 

"Con mấy tuổi rồi còn để người khác ôm, không có chân à?"

Lục Huy dỗi, làm mặt quỷ, đáp: "Hứ, con thích baba ôm đấy."

Hạ Ngôn Tân vừa ôm con vừa cười, đi đến bên người Lục Dã, giữ chặt tay hắn nói: "Tôi hơi đói."

Lục Dã lấy một khối chocolate từ túi áo khoác đưa cho Hạ Ngôn Tân. Hạ Ngôn Tân cầm, xé nhẹ rồi ngậm viên chocolate. Lông mi anh vừa dài vừa cong, mi dưới cũng không ngắn, lúc nhìn Lục Dã, mắt cười hơi cong cong, ánh mắt Lục Dã mềm mại hơn vài phần. Bố mẹ cho xe đến đón họ, trên đường đi, Hạ Ngôn Tân hơi say xe, dựa đầu lên vai Lục Dã. Sau khi Omega sinh nở có rất nhiều biến hóa, trước kia Hạ Ngôn Tân không hề say xe. Lục Dã ấn nhẹ hai bên thái dương của anh, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Đến nơi rồi.". Hạ Ngôn Tân nhanh chóng mở mắt, ngồi dậy khẩn trương. 

"Đừng khẩn trương, cũng không phải lần đầu gặp."

Người nhà Lục Dã chờ sẵn ở cửa, Lục Dã mới mở cửa xe, Tiểu Huy đã xông ra ngoài. 

"Ông, bà, cô ~" Lục Huy vui vẻ chạy đến "Năm mới vui vẻ."

Tiểu hài tử đang tuổi hiếu động, không thèm mặc áo khoác đã nhảy ra khỏi xe. Hạ Ngôn Tân cầm áo khoác của Tiểu Huy, vội vàng đi xuống mặc cho con, Tiểu Huy ngoan ngoãn quay người nhìn baba nói: "Xin lỗi baba, con quên mất tiêu.". Thần thái này giống hệt lúc Lục Dã rối rắm chuyện gì đấy. Lục mẫu vui mừng nói: "Tiểu Hạ cuối cùng cũng trông có da có thịt hơn."

< Xin phép để Lục mẫu vì mình thấy để thế thuận hơn. Bên mình dùng tên để chỉ người còn ở bển dùng họ. Định gõ mẹ Lục mà cấn quá @ @ Mong mọi người thông cảm > 

Hạ Ngôn Tân cười ngọt ngào:" Dạ, cũng béo lên 5 6 cân ạ."

"Thế mới tốt". Lục mẫu sờ eo Hạ Ngôn Tân " Vẫn teo tóp quá. Mấy hôm ở đây ăn nhiều một chút"

Lục Dã nhìn theo chuyển động tay của mẹ mình, mẹ hắn nhìn hắn một cái, không biết nói gì:" Mẹ con mà con cũng không cho sờ một chút à?"

Lục Dã nhếch khóe miệng cười: "Được ạ." 

Lúc ăn cơm, mẹ Lục Dã luôn trò chuyện với Hạ Ngôn Tân. Mẹ thuộc cung Kim Ngưu, là người rất nhiệt tình. Hạ Ngôn Tân chỉ biết đáp lại vài từ, anh không am hiểu chuyện giao tiếp, đồ ăn trong chén cao như ngọn núi, anh không biết ăn đến bao giờ, vĩnh viễn không ăn hết. Lục Dã thừa dịp mẹ không chú ý, nâng chén ăn giúp Hạ Ngôn Tân một nửa. Bàn tay Hạ Ngôn Tân nhẹ nhàng đặt lên đùi Lục Dã xoa nhẹ, nhìn hắn vô cùng cảm kích, đôi mắt màu hổ phách mềm mại như ánh mặt trời. Ánh mắt của anh truyền ý - cậu ăn thêm ít nữa đi. Lục Dã trầm mặc trong chốt lát rồi đáp: "Anh ăn đi không lát nữa lại đói." 

Lục Huy cười hì hì nói: "Để con giúp baba ăn."

Lục Dã nhìn con trai bưng bát cơm, nghĩ thầm, tiểu hài tử thật ra rất đáng yêu, có thể ăn có thể ngủ, dễ nuôi, biết lau nhà lại hoạt bát hiếu động, leo được câu. Không gì không tốt trừ bỏ thích cùng cha tranh vợ.  Hạ Ngôn Tân ôm Lục Huy ngồi lên đùi mình, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Con ngồi ngoan với bà nội đi, baba tự ăn được. Bà chuẩn bị quay lại, con ngoan một chút." 

Lục Huy chu miệng, tranh sủng chưa đủ đã nhưng vẫn nghe lời, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của bé. Lục phụ ngồi một bên nhìn cháu trai, không nói chuyện. Cháu trai gắp miếng thịt bò đặt vào bát ông nội, ngẩng mặt nói: "Con mời ông."

Lục Huy là một em bé đẹp trai, làn da trắng, diện mạo giống Lục Dã. Lục phụ mềm lòng, gật đầu: " Tiểu Huy ngoan với nghe lời hơn cha con nhiều."

Lục Dã liếc mắt nhìn con trai một cái, nhẹ giọng nói: "Nó cũng có lúc không nghe lời."

Lục phụ nhìn về phía Hạ Ngôn Tân, trầm giòn nói:" Tính tình Lục Dã không tốt, từ nhỏ đã đối nghịch với tôi. Ngôn Tân, nếu nó khi dễ con, con báo ngay cho tôi, chúng tôi sẽ xử lý nó." 

Hạ Ngôn Tân gật đầu: "Vâng ạ, Lục Dã tốt với cháu lắm."

Lục phụ nhíu mày, Lục Dã vỗ nhẹ đùi Hạ Ngôn Tân:"Kêu ba ba."

Lúc này, Hạ Ngôn Tân chậm một chút mới nói: "Ba ba."

Lục phụ mới giãn mày ra, con gái ngồi bên cạnh cười, nói:"Tẩu tử, chiều em mang anh ra ngoài chơi, không mang theo anh trai ~"

Hạ Ngôn Tân thụ sủng nhược kinh, nhẹ nhàng gật gật đầu. Em chồng của anh tính cách khá hoạt bát, buổi chiều, Lục Nhu kể không ít chuyện hồi cao trung của anh trai mình. 

"Lúc ấy anh trai em thi đấu bóng rổ, giỏi nhất trường. Hôm đấy, lúc em đến trường tìm anh ấy đi về, năm omega chặn em vào góc tường, hỏi em là gì của Lục Dã. Em mới bảo em là em gái ruột, họ mua cho em tận 5 ly trà sữa."

Hạ Ngôn Tân cười cười: "Lục Dã chắc hẳn được mọi người thích nhiều lắm."

"Em nghĩ thảm nào em cũng có thể có chị dâu sớm, thế mà, đến khi anh ấy tốt nghiệp đại học cũng chả mang ai về, em đau đớn, em gục ngã, em không biết nói gì."Lục Nhu cười hì hì nói:"Hehe, tẩu tử, anh là người đầu tiên anh em mang về nhà đó. Anh chắc hẳn là mối tình đầu của anh ý, anh trai thích anh muốn chết đi được ~" 

Hạ Ngôn Tân cùng em chồng uống trà chiều, trong khu thương mại có không ít cửa hàng quần áo. Ở cửa hàng đồ nam, Hạ Ngôn Tân dừng chân nói:"Tiểu Nhu, anh muốn vào xem một chút."

"Vâng ạ, nói thế mới để ý, tẩu tử, gu ăn mặc của anh tốt ghê á..."Lục Nhu nói:"Rất hợp với anh."

Hạ Ngôn Tân cúi đầu nhìn quần áo mình mặc, tất cả đều là Lục Dã mua. Lục Dã mua quần áo cho anh không biết mjeet, mỗi một quý đều mua một ít, cũng mua cho bảo bảo nhưng toàn mấy bộ hình thù kỳ quái. Có lần Lục huy đội một cái khăn trùm đầu kì dị đi nhà trẻ, hôm đó, Hạ Ngôn Tân đứng ở cửa, không muốn nhận đấy là con mình đẻ ra. 

Hạ Ngôn Tân có chút ngượng ngùng: "Đều là anh em mua đó."

Lục Nhu kinh ngạc: "Anh em còn biết mua đồ cơ á? Cũng chưa bao giờ mua cho em cái gì!"

Hạ Ngôn Tân chọn đồ cho Lục Dã mất một buổi trưa, thuận tiện mua cho em chồng một cái váy. Lục Dã ở nhà cùng con trai nghịch tuyết, lúc Hạ Ngôn Tân về nhà trùng hợp nhìn thấy cảnh Lục Dã chơi ném tuyết với bảo bảo. Lục Huy như một con cún nhỏ nằm trên nền tuyết ném tới ném lui. Lục Dã cười khẽ ném cầu tuyết: "Ngu ngốc, bị ném trúng suốt."

Lục Huy giận dỗi:" Hừ! baba, cha chê con ngu ngốc!" 

Lục Dã quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Ngôn Tân trắng như tuyết đứng cách đó không xa, tay còn xách vài cái túi. Lục Dã không cười nhạo con trai nữa, đi qua hỗ trợ xách đồ, hỏi:"Chơi vui không?"

Hạ Ngôn Tân gật đầu:"Vui lắm, không nặng lắm đâu, tôi tự xách được."

Cuối cùng, Lục Dã vẫn xách phu, hắn không nhìn kĩ đồ trong túi, lúc lên tầng còn hỏi:" Em gái không nói xấu tôi chứ?"

"Nói có năm omega đưa nước cho cậu thôi."

Lục Dã cười nhạo: "Nó nói bậy."

Hạ Ngôn Tân cười, nói:"Có phải cậu thường xuyên được người khác thổ lộ không?"

Lục Dã diễn như thật, bình tĩnh lắc đầu:"Không, không có nợ đào hoa, còn bị cha mẹ an bài vài lần xem mắt."

Hạ Ngôn Tân không tiếp tục nói đề tài này nữa:"Tôi mua cho cậu mấy bộ quần áo, muốn thử không?" Lục Dã kinh ngạc. Hắn cho rằng Hạ Ngôn Tân mua đồ cho con trai. Hắn mở túi ra, Hạ Ngôn Tân mua rất nhiều thứ, đều theo số đo của mình. 

Hạ Ngôn Tân ngồi ở mép giường, nhìn hắn: "Không biết cậu thích kiểu gì nên tự chọn vài thứ."

Lục Dã đặt túi qua một bên nói:"Tất cả đều đẹp."

"Nhưng hôm nào thử sau, giờ có chuyện khác."

Hạ Ngôn Tân ngửi thấy trên người Lục Dã nồng nặc hương tuyết tùng, đột nhiên cảm thấy có chuyện không thích hợp. Anh ngốc nghếch hỏi: "Có phải cậu..."

Buổi chiều anh không ở nhà, Lục Dã đã tiêm một thanh thuốc ức chế. Lúc này lão bà đã trở lại, còn mang theo quà cho hắn, hắn lại có chút nóng. 

Lục Dã đẩy Hạ Ngôn Tân xuống giường, nói: "Ừ, kỳ dễ cảm của tôi tới rồi."

Hạ Ngôn Tân cảm thấy bất ổn, Lục Dã vẫn bình tĩnh. 

"Cậu từ từ... Hay là đi khách sạn đi...."Hạ Ngôn Tân hơi choáng" Bố mẹ vẫn còn ở nhà..."

Lục Dã cắn một ngụm vào cổ anh, nói:"Không kịp."

Hạ Ngôn Tân nghĩ đến kỳ dễ cảm của Alpha cảm thấy hơi khủng hoảng thế nhưng người này là Lục Dã, Lục Dã ôm anh, anh lại thấy mọi chuyện thật ra không đáng sợ như vậy. Cha mẹ Lục Dã thức thời, ngửi được mùi tin tức tố dày đặc, liền mang bé con 3 tuổi đi căn hộ khác ở, quản gia để lại cho Lục Dã. 

Bé cưng 3 tuổi Lục Huy ôm gấu bông màu nâu, tò mò hỏi:"Bà nội ơi, có phải ba ba bị bệnh không ạ?". Ông nội hút điếu thuốc nói:" Ông bà đưa cháu ra ngoài chơi.". Hạ Ngôn Tân da mặt mỏng, cắn rách môi cũng không phát ra tiếng. Anh không biết cha mẹ chồng đã đi rồi, giãy giụa muốn xuống giường nói:" Chúng ta đi khách sạn đi."

Đáp lại anh chính là tiếng cười xấu xa cùng cậu nói:" Vậy anh nhỏ giọng một chút."

Bảy ngày sau, Lục phụ Lục mẫu mang theo thuốc bổ về. Bạn nhỏ Lục Huy còn mang về cho ba ba trái cây tươi ngon, nhóc mang rổ chạy đến: "Ba ba thơm quá ~"

Hạ Ngôn Tân kéo cao cổ áo rồi mới ôm bé. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Lục mẫu đưa thuốc bổ của Omega cho Hạ Ngôn Tân, nói:" Tiểu Hạ, uống cái này đi, bổ cho cơ thể lắm.". Da mặt Hạ Ngôn Tân trắng trẻo giờ đây đỏ cả mặt, quả thật không có chỗ chui. Lục Dã dựa vào cửa sổ phía sau hút thuốc, cười hỏi: "Mẹ, không có thuốc bổ cho tốc độ của Alpha ạ?"

Lục mẫu trợn mắt:"Mày thì bổ cái gì hả con?"

Kì nghỉ đông dài cũng qua, Lục Dã cũng làm xong một chuyện quan trọng. Tâm tình hắn rất vui, nhẹ nhàng cười, nói:"Mẹ, ngày mai, ba người bọn con đi về."

Lúc này Lục mẫu mới nói:" Gấp thế? Sao không ở thêm mấy ngày?"

Lục Dã lắc đầu:" Công ty ở đó còn nhiều chuyện ạ. Chờ Tiểu Huy nghỉ hè, bọn con lại đến."

Kỳ thật, hắn không phải không muốn ở bên cha mẹ. Nhưng bố vẫn là quan chức làm trong liên minh, em gái còn chưa tốt nghiệp đại học, hắn cùng Hạ Ngôn Tân ở thủ đô sẽ bất ổn. Lục Huy đem mấy quả cam trong rổ bày ra cho mọi người xem. Nhóc đem chín quả cho baba lại cầm một quả, chầm chậm giơ lên:" Ba ơi, cho ba nè."

Lục Dã bị chọc cười, bế vật nhỏ lên:" Con bất công thế."

Bé cưng càng ngày càng đẹp, lông mi dài, chớp một cái đủ làm người khác động tâm. Lục Dã nhìn chằm chằm vào bé con một lúc, nói:" Vẫn là có nét giống."

Lục Huy:"Sao ạ?"

"Có nét giống baba của con."

Lục Dã ôm bé con ngắm tuyết tan ngoài cửa sổ. Hạ Ngôn Tân uống xong thuốc liền cùng hai cha con ngắm. Anh đặt cằm lên vai Lục Huy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ ấm áp, bé cưng hôn anh một cái, cũng hôn Lục Dã một cái. Lục Huy giống chú cún nhỏ vui vẻ dựa vào tai Hạ Ngôn Tân nói:" Baba, cha vừa khen con đáng yêu, bảo con giống baba nè ~ "

Tuyết tan, ánh mặt trời tươi sáng. 

Trước mặt Hạ Ngôn Tân là tất cả hạnh phúc của anh trong cõi đời này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play