Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 6 – PHẤN SON


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 6 – PHẤN SON

          Triển Chiêu từ lúc vào Khai Phong tới nay, những án kiện lớn nhỏ gặp phải không ít, nhưng trên thực tế, “Diệt môn án” hàng thật giá thật lại rất ít khi đụng phải. Lần gặp phải nhiều nhất là án “Đao Phủ Trấn Đoạn Đao” (Quyển 1 Long Đồ Án)  là loại án giang hồ diệt môn. Hơn nữa phần lớn là phát sinh ở  nơi Trời Cao Hoàng Đế xa. Nơi này chính là Khai Phong Phủ, dưới chân thiên tử! Binh lực Hoàng thành đầy đủ, sớm tối trên đường đều có Hoàng Thành Quân tuần thành, trừ Khai Phong Phủ còn có Đại Lý tự, các ti các bộ đều phụ trách nhân mã giữ an toàn. Vả lại mà nói, người bình thường trong nhà chết bốn năm người đã có thể kinh động Triệu Trinh rồi, bây giờ người chết thế nhưng lại là Thái úy! Tam công đứng đầu nhất phẩm đại quan, đó là đẳng cấp trọng thần như Bao Đại Nhân, Bàng Thái Sư. Mặt khác Thái úy vốn chính là quản võ quan, trong phủ cao thủ không ít, người nào lại có bản lĩnh lớn như vậy có thể vô thanh vô tức đã đem cả nhà Tào Khôi tiêu diệt? Vô luận từ góc độ nào đến xem đều là không thể tưởng tượng nổi!

          Mà lúc này đã hỗn loạn còn có hoàng cung.

          Triệu Trinh hôm nay vốn là tâm tình cực tốt, thời điểm ăn điểm tâm, Hương Hương còn hát mấy phần “Thục Đạo Nan” cho mình nghe, Tiểu Hương Hương còn chưa nhận được bao nhiêu chữ, nghe Bàng Phi đọc mấy lần lại có thể hát được mấy câu chọc cho Triệu Trinh vui vẻ đến nỗi ăn điểm tâm quá no.

       [蜀道 / shǔ dào nán/ Thục Đạo Nan: Đường Thục Khó – Là một bài thơ của Lý Bạch]

Là tác phẩm tiêu biểu của  Bạch- nhà thơ vĩ đại của nhà Đường ở Trung Quốc. Bài thơ này sử dụng tư tưởng chủ nghĩa , và thực hiện trí tưởng tượng phong phú theo cách lãng mạn. Nó tái tạo một cách nghệ thuật động lực ly kỳ và bất khả chiến bại của sự tử đạo, đột ngột, sức mạnh và sự hiểm trở, để hát lên những ngọn núi và dòng sông. Mượn lấy ca vịnh của vùng đất Thục Sơn cho thấy sự tráng lệ của những ngọn núi và dòng sông của quê hương, thể hiện đầy đủ khí chất lãng mạn và tình yêu thiên nhiên của nhà thơ. Toàn bộ bài thơ là hai trăm chín mươi bốn chữ. Nó sử dụng hỗn hợp luật thể (ngôn ngữ) và văn xuôi. Các câu được đặt so le, bút ý ngang dọc, hào phóng và cảm xúc rất mạnh mẽ. Nhiều hình ảnh trong các bài thơ được ẩn giấu, cho dù đó là chiều cao của núi, sự khẩn cấp của nước, sự thay đổi của sông và núi, sự tàn phá của rừng, sự nguy hiểm của các đỉnh núi và vách đá, tất cả đều hấp dẫn, khí tượng hùng vĩ. Nhà thơ Thẩm Đức Tiềm (1673 – 1769) đời nhà Thanh đã nhận xét các đặc tính nghệ thuật và cá tính sáng tạo của thơ Lý Bạch  về bài thơ này: “Thế bút tung hoành, như Rồng bay lượn, khí thế sấm xét”

          Đang vui vẻ tản bộ tiêu thực ở trong sân, Nam Cung Kỷ đột nhiên vọt vào.

          Triệu Trinh cũng lâu rồi không thấy bộ dáng mặt mày tái xanh của Nam Cung, còn giễu cợt Nam Cung, “Làm sao rồi? Có phải bị tiêu chảy hay không? Trẫm cũng cảm thấy sữa đậu nành buổi sáng hôm nay mùi vị là lạ, ái phi  còn nói là do bỏ thêm táo đỏ, Trẫm thế nhưng ăn vô không phải mùi vị táo đỏ!”

          Nam Cung cũng vội muốn chết, thế nhưng Triệu Trịnh lại nói huyên thuyên không xong, làm thần tử người náo có gan dám ngắt ngang lời hoàng đế nói a.

          Triệu Trinh cũng nhìn ra Nam Cung  rất gấp liền cau mày, cũng ý thức được có thể đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi, “Làm sao rồi? Có nhà nào sắp sập? A! Có phải Triển hộ vệ lại nhặt được thi thể hay không?”

          Nam Cung hướng về phía bàn đá chỉ một cái, “Hoàng thượng… Ngài có muốn ngồi nghe hay không?”

          Triệu Trinh đứng ưỡn ngực thật thẳng, chắp tay sau lưng ngước cổ lên, ý kia —— Nói đi! Trẫm cái gì còn chưa thấy qua!

          Nam Cung đến gần một bước thấp giọng nói, ” Cả nhà thái úy Tào Khôi bị giết.”

          Nam Cung nói xong, Triệu Trinh liền bất động.

          Một bên Trần Công Công đang nấu trà tay cũng run một cái, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung chằm chằm, hắn hầu hạ hai vị hoàng đế rồi, còn chưa đụng phải loại chuyện này.

          Triệu Trinh sững sốt một hồi mới rõ ràng, xoay mặt hỏi Nam Cung, “Ai?”

          “Tào Khôi!”

          “Thái úy?”

          “Vâng !”

          “Thái úy của Trẫm?”

          “Dạ phải!”

          “Diệt môn?”

          “Dạ !”

          “Thật?”

          ” Thật sự !”

          “Không thể tin được!”

          ” Thật sự !”

          Cuối cùng Triệu Trinh đưa tay một cái, “Đỡ Trẫm ngồi xuống!”

          Nam Cung cùng Trần Công Công vội vàng đỡ Triệu Trinh ngồi xuống.

          Hoàng thượng sau khi ngồi xuống hít sâu một hơi, ngẩng đầu trừng Nam Cung, “Làm sao có thể!”

          Nam Cung không biết làm sao, “Thần mới vừa đặc biệt đi xem… Thật sự là trong Thái úy phủ thi thể đầy đất.”

          “A…” Triệu Trinh hít một hơi, vỗ bàn một cái đứng lên, “Mau!  Đem Bao khanh tìm tới cho Trẫm! Không đúng! Đều tìm tất cả văn võ bá quan cho trẫm!”

          Nói xong, Triệu Trinh phất ống tay áo đi ra ngoài, vừa đi vừa sinh khí, “Lẽ nào lại như vậy! Còn có vương pháp hay không!”

          Nam Cung cùng Trần Công Công đuổi sát theo, thái giám cung nữ dọc đường rối rít tránh lui, thật lâu rồi chưa nhìn thấy sắc mặt này của Hoàng thượng, mọi người có thể nghĩ tới duy nhất một câu chính là —— Long nhan đại nộ.

          Triệu Trinh nhận được tin tức, đồng thời, trong triều trên dưới đã oanh động, Bao Chửng mới vừa nhận được tin tức cũng có chút không tiếp thu nổi, lao ra Khai Phong Phủ, mấy ảnh vệ đã đến, nói cho Bao đại nhân biết Triển Chiêu cùng Công Tôn đã đi tới Thái úy phủ trước.

          Bao Chửng gật đầu, lên xe ngựa phi nước đại tiến vào hoàng cung, nửa đường khi đi qua Thái sư phủ, Bàng Thái Sư đang ôm bụng muốn lên kiệu, đưa mắt nhìn một cái thấy đội ngũ Khai Phong Phủ, vội vàng kêu, “Ai! Lão Bao!”

          Bao Đại Nhân vén màn xe, tỏ ý —— Lão mập đi lên!

          Bàng Phúc đỡ Thái sư lên xe ngựa, còn không chờ Thái sư ngồi vững vàng xe ngựa liền chạy.

          Thái sư ở trong xe té chõng vó lên trời, xoa cái mông, “Ai da, chậm một chút chậm một chút.”

          Bao Đại Nhân chỗ nào để ý đến Thái sư a, đối với phu xe nói, “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”

          Bàng Thái sư nắm lấy cửa xe để đỡ thân hình mập mạp của mình ngồi lên, vừa hỏi Bao Chửng, “Người nào ác như vậy, trong phủ Thái úy Tào Khôi nói ít cũng một trăm người, diệt môn mà làm như giết heo không bằng? Như vậy là chết bao nhiêu người? Ai nha! Đứa trẻ nhà ngươi có phải đem thi thể trong Khai Phong một lần cùng lượm bù vào khoảng thời gian ly khai nơi này hay không a? !”

          “Sách.” Bao đại nhân liếc Bàng thái sư một cái, “Nói bậy gì đấy! Ta mới vừa rồi có hỏi qua, đêm Lão Tào thành thân đem tất cả hạ nhân trong nhà cho nghỉ việc một buổi, nói là chỉ muốn cùng người thân trong gia đình tụ họp một chút, không muốn có người quấy rầy. Không biết Thái úy phủ giữ lại mấy người lính gác, tóm lại sáng nay quản gia vào nhà phát hiện tất cả mọi người đều chết, vội vàng phái người báo quan. Bản phủ đã dẫn người đem Thái úy phủ phong tỏa. Vương Triều lúc trở lại gặp Hạ tướng quân cùng Long Tướng quân, phỏng đoán vào lúc này Cửu vương gia cùng mọi người cũng đến Thái úy phủ, Bản phủ sau khi vào cung cũng lập tức đến Thái úy phủ.”

          Thái sư nghe Bao đại nhân nói xong, nhích mông một cái, ngồi lại đàng hoàng, cánh tay lại khều Bao Chửng, “Ai, ta nói, ngươi có cảm giác kỳ quái hay không?”

          Bao đại nhân cau mày, “Nói nhảm! Đã bao lâu không có vụ án lớn như vậy…”

          “Không phải.” Bàng Thái sư lắc lắc tay, “Ta nói là việc lão Tào thành thân!”

          Bao đại nhân cũng cúi đầu không nói, hồi lâu, hỏi, “Ngươi có cái tin tức gì không a?”

          Thái sư cùng lúc đều lắc đầu xua tay, “Ta làm gì có tin tức.”

          Bao đại nhân híp mắt nhìn Bàng thái sư “Ngươi bớt đi, chuyện Tào Khôi khác thường như vậy ngươi chẳng lẽ sẽ không đi hỏi một chút? Ngươi cũng nghĩ xem ngươi là người như thế nào!”

          Thái sư hừ hừ một tiếng, tựa hồ là suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định mở miệng, “Ta trước là nghe ngóng chút, nhưng không nhiều, ngươi nghe một chút, đừng nói gì, chờ lát nữa ta trở về kêu người cặn kẽ hỏi thăm một chút.”

          Bao đại nhân gật đầu.

          Thái sư hạ thấp giọng nói, “Nương tử nhà lão Tào mới cưới, nghe nói quen biết nhau không tới mười ngày liền quyết định thành thân.”

          Bao đại nhân trợn to hai mắt nhìn Bàng thái sư .

          “Không tưởng tượng nổi phải không? Cái đó cũng không phải là tính cách của hắn!” Thái sư lắc đầu một cái, “Lão phu cũng có lòng hiếu kỳ, liền để người giúp tra xét cô nương kia một chút… Cô gái này họ Phùng, thân nhân không rõ, xuất thân không rõ, tuổi không rõ, chỉ biết là nhìn qua đoán chừng là cô nương xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi.”

          Bao đại nhân gật đầu một cái, “Điểm chính đâu ?”

          “Điểm chính chính là a… Không người nào biết tướng mạo của người phụ nữ đó như thế nào!”

          Bàng Thái sư nói một câu cũng khiến cho Bao đại nhân bất ngờ, “Có ý gì? Không phải nói là một cô nương xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi …”

          “Đúng vậy! Cô nương hai mươi tuổi lại xinh đẹp thì đầy phố muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Thái sư nói tiếp, “Lão phu chính là tò mò nàng đến tột cùng là xinh đẹp đến mức nào mà khiến cho Tào Khôi đầu gỗ kia lại động tâm, cho nên ta tìm người muốn họa một bức hình vị mỹ nhân kia, hoặc là người nào đó có thể cặn kẽ miêu tả một chút, thế nhưng hỏi tới hỏi lui, đều là hai câu này, hai mươi tuổi a, dáng dấp rất tốt.”

          Bao đại nhân cau mày, nhẹ nhàng sờ càm, “Như vậy a… Lão Tào làm thế nào lại quen biết nữ tử bán son phấn đó?”

          “A a, cái này lão phu cũng tò mò, kết quả càng tò mò lại càng có nhiều điểm bất ngờ a.” ngón tay Thái sư mập mạp nhẹ nhàng quơ quơ, “Nương tử của lão Tào ngươi biết được chôn cất ở đâu không?”

          Bao đại nhân bất ngờ một chút, “Còn có thể chôn chỗ nào? Phần mộ tổ tiên thôi?”

          “Hừ hừ hừ.” Thái sư sâu kín nói, “Ngươi đây không biết đi! Lão Tào để người ta đem nương tử quá cố của hắn làm thành trụ nhân, sau đó để trong hầm trú ẩn ở nhà mình.”

          Bao đại nhân nghe không hiểu, “Trụ nhân là cái gì?”

          “Đó là một loại phương pháp xử lý thi thể tại khu vực Tây Bắc… Chính là người sau khi chết, đem nội tạng lấy ra, chỉ để lại trái tim, miệng và mũi đều được nhét thảo dược,  chôn sâu vào trong muối, đem thi thể hong gió thành thây khô.

          Bao đại nhân chân mày càng nhíu càng chặt.

          “Sau khi thi thể đã hong gió cho khô thì đem sáp cùng tùng dầu bôi lên, sau đó đem băng vải quấn lại, bỏ vào giữa một cái quan tài bằng đá. Quan tài chia làm hai tầng, tầng bên trong là quan tài hình người, tìm thợ mộc có thủ pháp tinh sảo làm, làm sao để hình dáng quan tài giống với thi thể đó, tầng ngoài lại đậy lên nắp quan tài. Mà quan tài này để dưới chỗ thông gió có thể bảo tồn lâu dài sẽ không thối rữa.” Thái sư vừa nói lắc đầu một cái, tựa hồ có chút ghét bỏ, “Nghe nói Tào Khôi nhớ nhung thê tử, cơ hồ hàng đêm cũng sẽ đi bồi thi thể nương tử hắn, cầm chút son phấn nàng thường xài để trang điểm cho quan tài có dáng hình người của nàng, huân hương cũng là nương tử hắn thường xài, tựa như khi nương tử hắn còn tại thế! Thê tử hắn dùng phấn son vô cùng hiếm thấy, trước kia thường xuyên mua tại cửa tiệm ở cửa khẩu, nhưng giờ trong tay Tào Khôi có phối phương liền tìm một cửa tiệm phấn son nhà khác để điều phối, cứ như vậy liền quen biết vị nương tử mới kia.”

          Bao đại nhân nghe xong trăm mối cảm xúc ngổn ngang cộng thêm một lời khó nói hết, cùng lúc cảm thấy thương cảm cho Tào Khôi, người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất quá mức tiếc nuối. Về phương diện khác lại cảm thấy quỷ dị, này đến cùng là cái gì cùng cái gì a!

          Lúc này, xe ngựa ngừng lại, đã đến cửa hoàng cung. Bởi vì Triệu Trinh lại cho đánh chuông cấp chiêu văn võ bá quan, cho nên cửa cung không cần dừng xe hoặc cỗ kiệu, có thể trực tiếp vào nhưng vẫn phải kiểm tra, vì vậy xếp thành hàng dài, có vài đại thần dứt khoát xuống ngựa đi bộ vào cung, tụ năm tụ ba đều ở đây vừa đi vừa thảo luận chuyện Tào Khôi.

          Bao đại nhân cũng chuẩn bị xuống xe, Thái sư đi theo xuống, vừa hỏi, “Lão Bao, ngươi biết sau khi ta nghe chuyện Tào Khôi tái giá ta nghĩ đến chuyện gì không?”

          Bao đại nhân quay đầu nhìn hắn, “Nghĩ đến cái gì? Lão Tào đột nhiên trúng tà hay là đột nhiên tỉnh mộng, quyết định vứt bỏ thi thể lựa chọn người sống?”

          Thái sư cười hắc hắc hai tiếng, xuống xe vỗ Bao Chửng, “Lão phu lúc đó là nghĩ cô nương  này có khi nào là vợ hắn chuyển thế không ? Nếu không lão Tào làm sao lại đột nhiên thay đổi a.”

          Thái sư nói xong nhẹ nhàng vẫy tay một cái, lắc lư đi bộ vào trong cung, dọc đường gặp phải mấy người quen vừa đi vừa tán gẫu.

          Bao đại nhân chính là cau mày đi ở phía sau, suy nghĩ những lời Thái sư mới vừa nói.

          “Hi Nhân.”

          Lúc này, có người sau lưng kêu Bao đại nhân.

      Bao đại nhân nghe thanh âm cũng biết là Bát vương gia, quay đầu nhìn.

     Bát vương gia lo lắng đi lên, “Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy, không nghe nói Tào Khôi cùng người nào kết oán a!”

          Bao đại nhân hơi gật đầu một cái, hỏi Bát Vương gia, “Vương gia cùng Tào Khôi trước kia cùng đi một chuyến qua Tây Bắc có phải hay không a?”

          Bát Vương gia gật đầu, “Đúng vậy, đi Thổ Phiên tham dự  kế vị đại điện của Thổ Phiên Vương, Tào khôi tinh thông Thổ Phiên ngữ, võ thuật cũng không tệ. “

          “Hắn thế nào lại học Thổ Phiên ngữ a?” Bao chửng tò mò.

          ” Ừm… Cái này không có hỏi qua, đại khái giống Công Tôn vậy, thích xem sách lại thông minh đi…”

          “Vương gia, Tào Khôi hình như là sau khi thi võ liền làm quan, công phu hắn như thế nào?” Bao đại nhân hỏi tiếp.

          “Là tốt vô cùng, nhắc tới… Đa Khải rất quen thuộc với hắn.”  Bát vương nói, “Hai người bọn họ tuổi tác không sai biệt lắm, Đa Khải trước kia còn cùng hắn uống rượu với nhau, đúng rồi, Đa Khải còn biết nương tử quá cố của hắn.”

          Bao đại nhân theo bản năng quay đầu nhìn Đa La sau lưng Bát vương gia.

          Đa Khải là cha của Đa La, trước kia vẫn là Đa Khải phụ trách an toàn của Bát vương gia.

          Đa La ngược lại là chưa từng nghe cha nói qua, gãi gãi đầu, “Rất quen sao? Cha ta vẫn ở biệt viện ngay tại ngoại ô, nhiều năm như vậy, chưa từng nghe ông nhắc qua. Ông ấy vẫn cùng một nhóm bạn già qua lại, ta chưa thấy qua Thái úy… Hơn nữa công phu cha ta so với Tào Thái úy cũng còn kém nửa điểm, Thái úy năm đó hình như là Võ trạng nguyên ? .

          Bát vương gia cùng Bao đại nhân đều gật đầu, mặc dù là chuyện cực kỳ lâu trước đây, hồi đó Đa La còn chưa  ra đời.

          “Vậy Thái úy (*) mấy năm này là không luyện công sao?” Đa La nghi ngờ, “Thụt lui nhiều như vậy…”

(*) Chỗ này Nhã tỷ để là ông ấy, ta cũng không biết là ai, quăng bom đại vậy. >.<!

          “Lệnh tôn có ở nhà không?” Bao đại nhân hỏi, “Không bằng bổn phủ một hồi phái người đi thăm viếng…”

          “Ai.” Đa La xua xua tay, “Đại nhân Ngài một hồi đều bận rộn, để ta một hồi nói cho cha ta biết đi, để cho ông ấy đến Khai Phong Phủ tìm đại nhân.”

          Bao đại nhân cao hứng, nói lời cám ơn Đa La… Mọi người cũng đến cửa đại điện.

          Quần Thần xếp hàng đứng nghiêm, theo thứ tự đi vào đại điện, hô vạn tuế, hành lễ với Triệu Trinh.

          Triệu Trinh mặt trầm như nước, “Bình thân, đều nghe nói rồi phải không?”

          Quần thần cúi đầu nói phải.

          Triệu Trinh gật đầu một cái, “Thật ra thì trẫm cũng phát hiện Tào Thái úy gần đây làm việc có chút khác thường, không nghĩ tới vậy mà sẽ biến thành như vậy, cũng là trẫm sơ sót.”

          Chúng thần hướng lên trên nhìn một chút, trên thực tế Tào Khôi khác thường mọi người cũng phát hiện, nhưng cũng  không ai để ý chuyện này.

          Bao đại nhân yên lặng nhìn Thái sư một cái, Bàng thái sư mập mạp kia lúc này cũng đứng bên cạnh mọi người lắc đầu than thở, biểu hiện trên mặt cũng thật là tự trách, hoàn toàn không nhìn ra Bàng thái sư đã sớm phái người điều tra Tào Khôi.

          Triệu Trinh quan sát một chút phản ứng của quần thần, “Bao khanh, án này Khai Phong Phủ đã bắt đầu điều tra sao?”

          “Hồi bẩm Hoàng thượng.” Bao đại nhân đứng ra, “Triển hộ vệ cùng Công Tôn Tiên Sinh đã đến Thái úy phủ điều tra.”

          Triệu Trinh gật đầu một cái, “Án này quan sự trọng đại, người Khai Phong Phủ nhất định phải toàn lực phá án, nghiêm trị hung thủ!”

          Bao Chửng nói phải.

          Triệu Trinh lại kêu Thái sư.

          “Thái sư, ngươi trước thay thế giải quyết chuyện Thái ủy phủ một chút, đặc biệt là lần Thi võ này, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì không may.”

          Thái sư tự nhiên lĩnh mệnh.

          Cuối cùng, Triệu Trinh mặt đầy nghiêm túc hạ chỉ, để Âu Dương Thiếu Chinh gia tăng số lần Hoàng Thành Quân tuần tra, bảo đảm Khai Phong an toàn, các bộ các phủ toàn lực trợ giúp Khai Phong Phủ phá án, lấy một tháng làm hạn định, sau một tháng, Triệu Trinh muốn nhìn thấy hung thủ sát hại cả nhà Tào Khôi bị xử tử.

          Tan triều, Triệu Trinh mang Nam Cung Kỷ cùng Trần công công trở về hậu cung, vừa đi còn vừa sinh khí.

          Nam Cung cùng Trần Công Công liền nghe Triệu Trinh lẩm bẩm, “Có nên tìm một vị thánh tăng đáng tin hay là một vị bán tiên gì gì đó đến nhìn Triển Chiêu một chút không, hoặc là ngày nào đó hỏi Ân Hậu  phần mộ tổ Triển  gia ở nơi nào  đến xem thử có nên dời mộ phần hay không.”

          Nam Cung nhỏ giọng nhắc nhở, “Hoàng thượng, vụ án Thái úy phủ này không phải Triển Chiêu nhặt.”

          Triệu Trinh ngược lại là có chút bất ngờ, “Vậy ai nhặt?”

          “Thần mới vừa hỏi thăm ảnh vệ một chút, quá trình cũng phức tạp, hình như là Công Tôn tiên sinh đào mộ cổ tìm được thi thể, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở trên đường nhặt được thi thể, sau đó Vương gia ở cuộc thi võ trong quân doanh cũng xảy ra chút chuyện, cuối cùng liền hệ với Tào Thái úy…”

          Nam Cung Kỷ chưa nói xong, lại thấy Triệu Trinh miệng há to đến nỗi có thể nhét được quả trứng gà.

          Triệu Trinh mặt đầy khâm phục, “Người ở Khai Phong Phủ thật ngưu bức a! Mới trở lại mấy ngày, vừa ra cửa ai ai cũng có thể nhặt được thi thể a? Mưa thi thể ở dưới Khai Phong Hoàng Thành của Trẫm là sao? Bọn họ lúc không trở lại ngay cả một tên trộm cũng không có, bọn họ trở lại một cái lập tức tinh phong huyết vũ a? ! Rốt cục là ai trong bọn họ mang mệnh phạm hung sát tinh a hay là bọn họ ai ai cũng mang trong người mệnh suy a! Tức chết trẫm! Trẫm phải đem tất cả mọi người bọn họ đuổi đến Thiên Trúc (Thiên Trúc ngày nay gọi là Ấn Độ)! Chỉ lưu lại Tiểu Tứ Tử! Những thứ khác toàn bộ đuổi đi!”

          Nam Cung Kỷ cùng Trần Công Công cũng than thở, Hoàng thượng mất lý trí…

___________

Triển Chiêu ăn ở làm sao mà để Bàng thái sư với Triệu Trinh nói như thế a. =]]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp