Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 7 – HỶ SỰ


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 7 – HỶ SỰ

          Lúc đám người Triển Chiêu chạy tới Thái úy phủ, nha dịch Khai Phong Phủ cùng Hoàng Thành Quân đã đem toàn bộ phủ nha bao vây lại.

          Ngoài cửa tụ tập không ít bách tính vây xem, Hoàng Thành Quân  đứng ở hai bên đường chánh lối cho bọn họ tiến vào Thái úy phủ.

          Âu Dương Thiểu Chinh cau mày chống nạnh đứng ở trên bậc thang trước cửa Thái úy phủ, chỉ huy Hoàng Thành Quân duy trì trật tự.

          “Triển đại nhân.”

          Vương Triều, Mã Hán đến sớm liền chờ ở cửa, thấy Triển Chiêu bọn họ đến, chạy tới.

          Triển Chiêu hỏi, “Chết bao nhiêu người?”

          “Đã kiểm tra qua, tổng cộng mười lăm người, bao gồm Thái úy ở bên trong.”

          Triển Chiêu ngược lại có chút bất ngờ, “Thái úy phủ chỉ có mười lăm người ?”

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đứng bên cạnh cũng không hiểu gì lui về sau hai bước, ngẩng đầu lên nhìn quy mô Thái úy phủ, tòa nhà này so với Thái sư phủ cũng không nhỏ, hàng năm trong Thái sư phủ ở ít nhất cũng mấy trăm người, còn vị này trong nhà chỉ có mười lăm người a? Chẳng lẽ những vị tham quan cùng thanh quan mà chúng ta đã nghe kể lại có sự phân biệt đến như vậy?

          Triệu Phổ lắc đầu, “Thái úy phủ làm sao lại chỉ có mười lăm người, trong triều quan viên là dựa theo phẩm cấp mà phân công hạ nhân cùng thị vệ, thủ vệ phụ trách Thái úy phủ nói ít cũng phải năm mươi người, người làm ít nhất cũng phải năm mươi người, hơn nữa những công chức muốn ở lại bên cạnh Thái úy, chính ông ấy còn cần phải thuê a … Tóm lại loại địa phương giống như Thái úy phủ này, hàng năm ở nơi này nhất định có trên trăm người, làm sao chỉ có thể có mười lăm người, những thị vệ kia ở đâu chứ?”

          Âu Dương Thiểu Chinh ở phía sau chép miệng, “Quản gia đem bọn thị vệ cũng gọi tới, nghe nói là hôm làm hỷ sự, Thái úy lần lượt cho hạ nhân cùng thủ vệ trong nhà tạm nghỉ.”

          Lý Việt nghe rồi nghi hoặc, “Tào Khôi đem người đều đuổi đi là có ý tứ gì?”

          Âu Dương gật đầu.

          Triệu Phổ khó hiểu, “Chỉ là một ngày lễ thành thân làm gì mà thần bí như vậy?”

          Triển Chiêu bọn họ quyết định theo như trình tự mà làm, trước tiên xem tình huống hiện trường một chút.

          Công Tôn nhận lấy hòm thuốc mà ảnh vệ đưa tới, đi vào Thái úy phủ, mọi người còn lại cũng đều đi vào theo.

          Trong tiền viện Thái úy phủ nằm ba cỗ thi thể của thị vệ, trên đất còn có những vết máu lớn.

          Triển Chiêu dù sao cũng là người trên giang hồ liếc mắt liền nhìn ra mấy thị vệ này là “Ngã chết”, nói đơn giản một chút chính là bị người dùng nội lực đẩy ra ngoài, đụng vào tường hoặc thân cây sau đó ngã xuống, đầu hoặc cổ bị thương nặng, hoặc là xương ngực sai vị  trí gây thương tổn tới nội tạng.

          Công Tôn đại khái kiểm tra một chút, lắc đầu một cái, “Đều là ngoại thương dẫn tới cái chết, hung thủ công phu có vẻ rất cao!”

          “Có thể im hơi lặng tiếng giết nhiều người như vậy, công phu cao cũng hợp lý…” Bạch Ngọc Đường vừa nói, nhìn ra phía ngoài, hỏi Công Tôn, “Sư phụ ta cùng Yêu Vương bọn họ đi đâu rồi ?”

          Triển Chiêu cũng kỳ quái, mới vừa rồi còn cùng nhau trở lại. Còn đem đám thư sinh Thái Học viên đuổi đi a, mấy vị lão nhân gia giờ ở đầu rồi?

          Tiểu Lương Tử đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, “Yêu vương mới vừa rồi nói đói bụng, cùng Thiên Tôn, Ân Hậu đi dùng bữa, sau khi dùng bữa xong buổi chiều còn có giờ giảng bài ở Thái Học Viện a.”

          Trong lòng mọi người đều có đáp án, xem ra Yêu Vương, Thiên Tôn và Ân Hậu cũng không muốn quản chuyện Khai Phong Phủ tra án các loại, chỉ muốn sống cuộc sống an dật qua từng ngày.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy như vậy cũng không tệ, bọn họ cũng an tâm một chút.

          Công Tôn kiểm tra thi thể xong, đứng lên vỗ tay một cái, gật đầu, “Lão nhân gia cùng tiểu hài tử vẫn nên làm chuyện mình nên làm a.”

          Nói xong, liếc Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử một cái, “Hài tử nhà người ta cũng đang đi học, sau khi tan học ở trong sân chơi đá cầu hoặc luyện chữ một chút, làm gì có hài tử nào suốt ngày đều ở bên mấy cái thi thể này a!”

          Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử một bé lôi Triệu Phổ, một bé lôi Bạch Ngọc Đường, nói muốn đi sang một tiểu viện khác nhìn một chút.

          Mọi người tiếp tục đi sang một tiểu viện khác quan sát.

          Lâm Dạ Hỏa nhìn xung quanh một chút, tò mò, “Ta nói, nhà này làm hỷ sự tại sao lại kém như vậy a? Trong viện ngay cả một cái chữ “Hỷ” cũng đều không thấy, đến nỗi một cái đèn lồng đỏ cũng không treo, còn có pháo đốt cũng còn không thấy a!”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đích xác là rất cổ quái.

          Tiểu Lương Tử chạy tới gần Triệu Phổ hỏi hỏi, “Đúng vậy sư phụ, kiệu hoa cùng thảm đỏ cũng không có nha ~.”

          Triệu Phổ cũng cảm thấy thật kỳ quái, “Nếu muốn làm hỷ sự đơn giản một chút cũng không thể nào lại làm đến trình độ này đi.”

          Cứ như vậy, mọi người đi từng phòng từng phòng  xem xét, phát hiện ngoại viện trong viện tổng cộng có sáu thị vệ và tám tên gia đinh đều chết hết, kiểu chết cũng giống nhau, đều bị đánh chết, cơ bản đều là do nội lực đả thương hoặc là một chưởng kích đầu, tóm lại chết rất dứt khoát.

          “Có phát hiện cái gì khác thường hay không?” Lâm Dạ Hỏa tựa hồ nhìn ra một chút môn đạo, hỏi Trâu Lương bên cạnh.

          Trâu Lương dĩ nhiên đã nhìn ra, gật đầu một cái, “Tất cả mọi người bị đánh trúng đều đưa lưng về phía viện môn.”

          “Nói cách khác bọn họ không phải bởi vì ngăn trở người đi vào mà bị giết, mà là ngăn trở người đi ra.” Triệu Phổ sờ cằm, “Lão Tào giở trò quỷ gì? Đây không phải là làm hỷ sự sao? Nha hoàn người làm không có một người, thân bằng quyến thuộc cũng không còn một mống, liền một viện tử chỉ có thị vệ cùng hộ viện, ngay cả quản gia cũng không lưu lại?”

          Cuối cùng, mọi người đi tới trước phòng ngủ. Cửa phòng rộng mở, ngay tại ngưỡng cửa, Thái úy nằm ở đó, hai mắt trợn tròn, trên cổ có mấy đạo vết thương, máu chảy đầy đất, tử trạng dị thường thê thảm.

          Công Tôn ngiêng đầu nghiên cứu một chút, xoay cổ  Thái úy đưa tay ra bóp lấy cổ Thái úy so sánh một chút.

          “Ông ấy bị người ta bóp cổ, khiến cho phần cổ bị gãy.” Triển Chiêu nhìn một đạo vết máu kèo dài trong phòng, còn có vết máu trên giầy của ông ấy, “Là bị người khác nắm cổ kéo tới nơi này, sau đó để ở ngưỡng cửa.”

          “Hung thủ đi ra ngoài, trên đường bị thị vệ ngăn trở liền giết chết toàn bộ…” Triệu Phổ cảm thấy quá trình gây án ngược lại không phức tạp, bất quá , “Hung thủ tại sao phải tránh ở trong phòng, hơn nữa thủ đoạn hung tàn như vậy, chẳng lẽ là có thù oán gì?”

          Tất cả mọi người vẻ mặt phức tạp nhìn tử trạng dữ tợn của Thái úy, quỷ dị nhất là, vị này còn mặc hỷ phục tân lang, cho nên chuyện thành thân cũng không phải là giả.

          “Có tân lang, vậy tân nương tử ở đâu ?” .

          “Lúc trước chúng ta ở cổ quan tìm được đầu người cùng tay chân … Như vậy còn có một cái thân thể “. Lâm Dạ Hỏa đi vào nhà kiểm tra.

          Bạch Ngọc Đường chính là cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, Hỏi Triển Chiêu, “Bên ngoài chết sáu thị vệ, tám hộ viện, như vậy là mười bốn người, hơn nữa Tào Khôi là mười lăm. Tổng cộng chính là mười lăm người chết, cho nên không có tân nương tử ?”

          “Thật sự là không còn ai!” Lâm Dạ Hỏa chạy đến trong phòng, vòng vo một vòng, phát hiện trên giường chỉ có một khối khăn voan cô dâu đội đầu màu đỏ “Cùng với đôi giày thêu tìm được trong cổ quan như vậy là ai chơi trò gian trá gì a.”

          “Như vậy thì phần thân thể ở đâu ?” Triển Chiêu cũng đi vào, Ngũ gia cự tuyệt vào bên trong, đứng ở cửa viện cạnh bàn đá, thuận tiện giúp Công Tôn níu lại Tiểu Tứ Tử  muốn chạy vào trong phòng.

          Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn Bạch Ngọc Đường đang túm áo mình, biểu tình kia còn thật bất mãn.

          Ngũ gia nhìn khuôn mặt tròn của Tiểu Tứ Tử, cũng bất đắc dĩ, “Cha đệ không cho đệ đi vào a.”

          Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay bĩu môi ngồi trên một cái ghế đá, ngẩng đầu nhìn khắp nơi, đột nhiên chú ý tới một cái rương gỗ lớn ở một góc sân.

          Tiểu Tứ Tử túm túm Bạch Ngọc Đường, chỉ chỉ cái rương kia.

          Ngũ gia cũng nhìn thấy liền cùng bé đi qua nhìn.

          Trong sân, một cái rương gỗ tựa vào một góc tường, bên ngoài phần gỗ đều là bùn, cũ nát, xem như cũng sắp mục nát rồi.

          Cái rương không có nắp, rương gỗ  trước sau bị buộc lại cùng với hai cây đòn gánh, nhìn dây thừng và đòn gánh có vẻ còn mới. Xem ra cái rương gỗ này là mới đào lên từ trong đất.

          Tiểu Tứ Tử không thấy được phía trong rương, đụng hai cái, ngửa mặt nhìn Bạch Ngọc Đường đang nhìn bên trong cái rương.

          Ngũ gia đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, “Bên trong không có gì.”

          Tiểu Tứ Tử nhìn vào trong một chút, “Thật là nhiều bùn.”

          Ngũ gia cau mày nhìn phần mép rương một hồi, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Đệ có mang bút lông không?”

          “Có.”

          Tiểu Tứ Tử cầm ra một cây bút lông ngắn từ trong túi tiền nhỏ của mình, bởi vì lang y thường hay kê đơn thuốc, cho nên Tiểu Tứ Tử thật sớm đã học theo Công Tôn, tùy thân mang bút.

          Ngũ gia để Tiểu Tứ Tứ xuống đất, mình cũng ngồi xuống, dùng bút lông ở trên rương gỗ chà hai cái, cà xuống một ít bùn.

          Tiểu Tứ Tử cũng nhìn ra chút môn đạo, “Phía trên có chữ.”

          “Đệ biết sao?” Ngũ gia cà đi lớp bùn liền hiện lên mấy dấu hiệu, hỏi Tiểu Tứ Tử.

          ” Ừm…” hai tay Tiểu Tứ Tử chống lên đầu gối  Bạch Ngọc Đường đích, mặt tiến tới phía trước rương gỗ, nhìn chằm chằm hồi lâu, quay đầu lại nói, “Hình như là hình vẽ!”

          Ngũ gia lại phủi lớp bùn, phát hiện xác thực không phải là chữ, càng giống như hình vẽ, một loạt hình vẽ rậm rạp chằng chịt cơ hồ khắc đầy toàn bộ rương gỗ, hơn nữa sau khi phủi đi lớp bùn, còn có một một ít nước sơn màu vàng.

          “Trước kia hình như là hình vẽ nạm vàng, cũng không biết là có ý gì.”

          ” Ừm… Cái này nhìn giống như là cổ vật a.”

          Lúc này, có người sau lưng nói chuyện.

          Ngũ gia quay đầu, là Bát vương gia.

          Bát vương cười híp mắt cùng Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử chào hỏi, Ngũ gia sau khi trở về cũng chưa có dịp gặp Bát Vương gia liền đứng dậy thi lễ. Ngũ gia cũng  rất tôn trọng vị vương gia này, Bát Vương gia vội vàng đáp lễ với Bạch Ngọc Đường, lại đưa tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử, vừa nói, “Tào Khôi này cũng không biết đang làm gì, cũng không nhìn ra dáng vẻ muốn làm hỷ sự gì a.”

          Bát Vương gia đang nói, cũng cảm giác trên vai bị người vỗ một cái.

          Trên đời này cũng không có nhiều người dám vỗ vai Bát Vương gia, người nào lại như vậy sao không biết tôn ti trật tự là gì ?

          Bát Vương gia xoay mặt,  chỉ thấy trên vai có một bàn tay khô héo màu nâu.

          “A!”

          Vương gia bị dọa sợ kêu lên.

          Theo tiếng kêu của Bát Vương gia, trên nóc nhà “Soạt soạt” liền nhảy xuống mấy ảnh vệ, vốn Triệu Phổ đang đi vào phòng  cũng vội chạy ra.

          Hỏa Kỳ Lân ở ngoài viện vừa nghe tiếng kếu của Bát Vương gia cũng vội vàng xông vào, để cho cánh cửa đẩy một cái thiếu chút nữa té cắm mặt xuống đất.

          Trong sân một mảnh hỗn loạn, nhìn lại lần nữa, chỉ thấy Khánh Bình Hầu Lý Việt cầm cái tay giả dọa cho Bát vương gia hoảng sợ mà ha ha cười.

          Bát Vương gia sau khi tỉnh táo lại, liền kích động xắn tay áo lên tiến về phía Lý Việt chuẩn bị cho Khánh Bình Hầu một cái bạt tai.

          Lý Việt liền cầm cái tay giả để ngăn cản.

          Triệu Phổ vội vàng tới ngăn Bát Vương gia đang giận đến đỏ mặt lại, Đa La đem Khánh Bình Hầu đỡ ra.

          Bát Vương gia chỉ Khánh Bình Hầu, để cho Đa La đánh hắn.

          Đa La không nói gì nhìn Triệu Phổ —— vị này làm sao ở chỗ này?

          Triệu Phổ một bên trấn an Bát Vương gia, một bên trợn mắt nhìn Lý Việt  một cái —— ngươi mà chọc hắn nữa ta liền đánh ngươi a!

          Lý Việt cười hì hì vừa đem tay giả để lên bàn, vừa vỗ bả vai Đa La đang cản trở, “Tại sao không gọi người thân a?”

          Đa La bất đắc dĩ nhìn Lý Việt gọi mội tiếng cha nuôi.

          Bát Vương gia híp mắt nhìn Đa La —— Vậy là ngươi theo phe kia a? !

          Đa La cũng là tình thế khó xử, cha hắn Đa Khải đem vị anh em Lý Việt này để cho hắn kêu một tiếng cha nuôi, Bát Vương gia cũng là từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, nay lại là người hắn phải bảo vệ, bị kẹt ở chính giữa quá khó a~.

          Lý Việt đối với Bát Vương gia cười xấu xa một tiếng, “Tiểu Đức Tử đã lâu rồi không gặp, ngươi vẫn gầy như vậy a, chỉ một cơn gió cũng có thể bị quật ngã  a.”

          Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử trước tiên nhìn trái nhìn phải một cái, khá tốt Công Tôn cùng Triển Chiêu đã đi vào phòng ngủ của Tào Khôi, không nghe được.

          Bát Vương gia trừng mắt nhìn Triệu Phổ, “Mau tránh ra! Bổn vương hôm nay muốn cùng tên đó lấy mạng đổi mạng a!”

          Nói xong, đưa tay cướp bảo kiếm của Đa La.

          Đa La vội vàng đè lại kiếm của mình, lòng nói người hảo a, người rút kiếm ra đâm trúng Lý Việt chỉ là chuyện nhỏ, vạn nhất tự khiến mình bị thương thì phải làm thế nào a.

          Bạch Ngọc Đường ôm lấy Tiểu Tứ Tử, bước ra mấy bước nhường lại địa phương.

          Đang lúc hai bên giằng co liền ở trong viện nghe được hai tiếng “Khụ Khụ” trầm thấm truyền tới.

          Mọi người theo tiếng ho nhìn lại, ngoài cửa, Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái Sư đi vào.

          Bao Đại Nhân nhìn thi thể Tào Khôi ở ngưỡng cửa một chút, lại nhìn mọi người trong viện một chút, híp mắt, “Vương gia, Hầu gia, Thái úy thi cốt chưa lạnh, trước tra án quan trọng hơn.”

          Bát Vương gia cuối cùng cũng tĩnh táo lại, buông kiếm của Đa La trong tay ra, chỉnh lại y phục, thuận tiện liếc Khánh Bình Hầu một cái, cùng Bao đại nhân đi.

          Triệu Phổ cùng Đa La đều thở phào nhẹ nhõm, thời khắc mấu chốt vẫn là Bao đại nhân có cách.

          Lý Việt cũng không lộn xộn, đàng hoàng buông tay giả xuống.

          Triệu Phổ liếc Lý Việt —— ngươi không phải là không thích thư sinh sao? Bao đại nhân cũng là thư sinh, biết sợ rồi? !

          Lý Việt ” Hừ ” một tiếng —— nơi này là địa bàn lão Bao a, phải cho ông ấy mặt mũi.

          Thái sư cũng tới, cùng Lý Việt thi lễ.

          Lý Việt đưa tay đặt lên bả vai Bàng thái sư, một tay vỗ một cái lên cái bụng mập mạp, nhìn cách cư xử xem ra giao tình cũng tốt lắm a.

          Tất cả mọi người đều đi đến ngưỡng cửa nhìn thi thể Thái úy đang nằm, Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn cái rương gỗ, vừa tiếp tục giúp Công Tôn quản Tiểu Tứ Tử.

          Tiểu Lương Tử nhảy lên cái bàn đi về phía cái rương gỗ nhìn xung quanh, cũng không nhìn ra cái gì, liền hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cận Nhi, đây là cái rương gì a?”

          “Cái này không phải cái rương đâu.” Tiểu Tứ Tử chậm rãi nói, “Ngày hôm qua trong giờ giảng bài của Yêu Yêu có nói chính là tập tục mai táng a, cái này chính là cái quách mà hoàng tộc cổ đại hay dùng a.”

[guǒ]: Quách: (quan tài lớn chứa quan tài nhỏ thời xưa)

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp