CHƯƠNG 5 – TRỌNG ÁN
Tới
gần xế trưa, bên trong Hỏa Phượng Trang.
Lâm Dạ
Hỏa lười biếng nằm ở trong chăn ấm không chịu dậy, ôm gối nằm sấp ở trên giường,
đưa ra một cánh tay, đang chọc Câm nằm ở mép giường.
Một
người một chó chơi rất vui vẻ, Hỏa Phượng bỗng nhiên ngửi được một mùi khét, giống
như có vật gì đang bị đốt cháy.
Đầu
tiên Hỏa Phượng còn tưởng mình bị ảo giác, nhưng mùi khói càng ngày càng nồng nặc.
…
Chỉ
chốc lát sau, chỉ thấy cửa phòng ngủ của Lâm Dạ Hỏa bị một cước đá văng, Hỏa
Phượng mặc áo khoác ngoài ôm Câm nhà mình chạy ra “Nơi nào cháy rồi? ! Đem tất
cả chó từ trong ổ mang ra ngoài!”
Sau
khi hô xong, trong sân một mảnh an tĩnh.
Hỏa
Phượng nháy mắt mấy cái, chỉ thấy trong đại viện trước mắt có một đống lửa lớn,
bọn nhà hoàn còn đang hơ lửa.
Song
phương nhìn nhau một hồi, Phó bang chủ Túc Thanh đang ngồi tựa trên một cái ghế
mây nhàn nhã cầm ly rượu lên uống một hớp.
Lâm Dạ
Hỏa phục hồi tinh thần lại, đem Câm bỏ xuống, hỏi, “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Túc
Thanh chậm rãi trả lời một câu, “Hơ lửa a, trời lạnh mà.”
Hỏa
Phượng đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một ly, cầm ly rượu bắt
đầu dạy bảo đám tiểu nha hoàn kia.
Người
trong Hỏa Phượng Trang cũng là đệ tử Hỏa Phượng Đường tới từ Ma Quỷ
Thành, bọn nha hoàn cũng là đệ tử của Gia Cát Âm, cũng giống như Thần Tinh Nhi
và Nguyệt Nha Nhi, công phu tốt còn có thể phụ giúp chút việc. Một người, hai
người thường rất bướng bỉnh, lại cùng hay đấu võ mồm với Hỏa Phượng.
“Không nên đốt lửa như vậy!”
“Người
ta nhớ nhà nha!”
“Hơ lửa
chỉ cần làm một chậu than là được!”
“Lửa
than thì không đủ độ ấm a!” “
“Vạn
nhất lửa cháy thì làm thế nào!”
“Đường
chủ dập lửa là lợi hại nhất nga!”
“Không cho phép cãi lại!”
“Càng
muốn cãi lại a!”
“Ta
là Đường chủ!”
“Ngươi là Phượng Nhị a !”
“Củi
đốt là dùng để nấu cơm!”
“Nói
như ngươi biết nấu cơm lắm vậy!”
“Các
ngươi đáng ghét!”
“Chúng ta rất khả ái mà!”
“Ta
đói rồi!”
“Ngươi mập a!”
…
Cuối
cùng, Lâm Dạ Họa toàn bại, đứng ở bên cạnh bàn mà răn dạy chó nhà mình, ủy ủy
khuất khuất cùng Câm nói bọn nha hoàn khi dễ hắn, hắn muốn bỏ nhà ra đi, đi qua
Khai Phong Phủ ở.
Túc Thanh rất quen thuộc với việc này vẫn một bên nhàn nhã uống
rượu, lắc đầu tự xét lại, cái gọi là nam nhân sợ đi nhầm đường a, mình sao lại
đi làm Phó bang chủ của cái nhà ngu ngốc này chứ ?
Thật
vất vả mới ăn được điểm tâm, Lâm Dạ Hỏa đang ngồi ở bên cạnh bàn gặm một cái
bánh bao, liền nghe được chân trời “Ba ba ba” ba tiếng vang, cơ hồ đồng thời,
ba tên lệnh liên lạc màu đỏ bắn lên trời.
Tên
liên lạc thường dùng nhất ở Khai Phong Phủ có hai loại màu sắc, một loại
màu đỏ và một loại màu xanh da trời, màu xanh da trời bày tỏ có nhiễu loạn, màu
đỏ bày tỏ chính là có án mạng.
“Xôn
xao!” Hỏa Phượng bưng ly sữa đậu nành ngước mặt phân biệt phương vị, “Triển
Chiêu lợi hại! Lập tức nhặt được ba cổ thi thể.”
Túc
Thanh cũng bất đắc dĩ, “Cũng không nhất định là do Triển Chiêu a.”
Nói
xong, chính mình cũng cảm thấy không có gì chắc chắn.
Lâm Dạ
Hỏa ừng ực ừng ực uống sữa đậu nành, mang Câm liền chạy ra khỏi cửa, “Đi xem một
chút lại loạn ra cái gì rồi.”
…
Mà
lúc này khó xử nhất, phải kể tới nhóm ba người ném tên lệnh lên trời cao.
Công
Tôn ngước mặt nhìn về phía hai bên khác cũng bắn lên hai quả tên lệnh, nghi ngờ
—— Di? Tên lệnh thăng cấp sao? Cái này chỉ một mủi tên lại có thể bắn ra ba tiếng
vang lợi hại như vậy?
Triệu
Phổ cũng ghét bỏ mà nhìn Giả Ảnh đi bắn tên lệnh —— không phải chỉ nói bắn một
tên lệnh thôi sao? Làm sao lại nổ thành nhiều tiếng như vậy? Kỹ thuật kém như vậy
sao?
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chính là nhìn Tiểu Tứ Tử xung phong nhận việc
bắn tên lệnh ——Ai u! Tiểu thần tiên chính là không giống người thường a, bắn
tên lệnh cũng bắn ra kiểu Tán Hoa Tiến Nữ a!
仙女散花 : Tán Hoa Tiến Nữ (Ý hai anh nhà chính là nói Tiểu Tứ Tử bắn một tên lệnh mà cũng có thể ra nhiều tiếng a)
Không bao lâu sau,
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử ở trên quan đạo chờ được hai nhóm
người đến từ hai phương hướng khác nhau.
Nhóm
thư sinh bên Thái Học Viện cũng chạy tới nói, “Không được rồi Triển đại nhân!
Công Tôn tiên sinh đào cổ mộ moi ra được một cổ thi thể tươi a! Ngươi nhanh đi
nhìn một chút nha!”
Bên
kia nhóm ảnh vệ cũng chạy tới cùng nói, “Không được rồi Triển đại nhân! Cửu
vương gia đang xem thi võ, trên lôi đài một người đang tỷ võ linh hoạt bỗng
nhiên biến thành muối ăn, người nhanh đi nhìn một chút nha!”
Triển
Chiêu đứng ở chính giữa đường lấy tay che ngực —— lâu rồi không trở về Khai
Phong làm gì mà kích thích quá vậy nga ~!
Bạch
Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử lui về phía sau hai bước.
Tiểu
Tứ Tử che lỗ tai Bạch Ngọc Đường, “Mọi người cũng nhặt được thi thể nha! Như vậy
thì người nào thắng a?”
Ngũ
gia chớp mắt, “Dĩ nhiên mèo này thắng!”
Tiểu
Tứ Tử trợn to hai mắt không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường —— thắng ở chỗ nào nha?
Ngũ
gia chỉ chỉ nhóm ảnh vệ, “Muối!” Vừa chỉ chỉ nhóm thư sinh, “Thi thể!”
Sau
đó tỏ ý để Tiểu Tứ Tử nhìn cái rương nhặt được sau lưng bọn họ, “Vừa có muối, lại
có thi thể!”
Tiểu
Tứ Tử bừng tỉnh hiểu ra, “Ra là vậy a!”
Chỗ này Ngũ gia nói mèo nhà mình thắng chính là Triển Chiêu
vừa nhặt được Muối và thi thể ở trong cái rương đó a. Cũng mệt cho Nhã tỷ nghĩ
ra được cách thắng này =]]
Triển
Chiêu không biết làm sao quay đầu hỏi một lớn một nhỏ, “Chúng ta đi bên nào
đây?”
Ngũ
gia chỉ về phương hương nhóm ảnh vệ, Tiểu Tứ Tử chính là đưa ngón tay chỉ về
phương hướng thư sinh Thái học, hai người nhìn nhau một cái, Tiểu Tứ Tử đưa
tay, đem ngón tay Bạch Ngọc Đường lộn lại, cùng với bé chỉ về hướng nhóm thư
sinh.
Triển
Chiêu bất đắc dĩ, để cho nhóm ảnh vệ hỗ trợ đem cái rương chứa muối và thi thể
cùng mang trở về Khai Phong Phủ, để bọn họ trước tiên đi theo nhóm thư sinh xem
cổ mộ sau đó sẽ lại đi đến quân doanh sau. Dẫu sao người biến thành muối loại
chuyện này không quá đáng tin, nhưng Công Tôn đích xác là phát hiện thi thể.
Bên
này đang thương lượng, xa xa một bóng người đỏ rực chạy như bay đến, vừa chạy vừa
hướng về phía bọn họ vẫy tay, bên cạnh còn mang theo một con chó săn uy vũ.
Tiểu
Tứ Tử ngồi trên cánh tay Bạch Ngọc Đường, hướng về phía Lâm Dạ Hỏa vẫy vẫy tay,
sau đó đột nhiên không nhịn được “Phốc ” một tiếng.
Bạch
Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng nhìn bé, “Làm sao vậy?”
Tiểu
Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Nhìn xa Tiểu Lâm Tử thật giống như … Một con bướm đỏ đang
vỗ cánh a.”
Mọi
người tại đây cũng cắn chặc hàm răng, tận lực nín cười.
…
Trong
thao trường, Triệu Phổ đợi một hồi, chỉ thấy nhóm ảnh vệ đi tìm Triển Chiêu thì
chỉ có Tử Ảnh đi về.
Tử Ảnh
nói Triển Chiêu cùng Công Tôn bọn họ cũng nhặt được thi thể, nói một hồi sẽ tới.
Hạ Nhất
Hàng ít khi đến Khai Phong, cũng là lần đầu tiên thấy được một trận như vậy, nhỏ
giọng hỏi chưởng quản hoàng thành Âu Dương Thiểu Chinh, “Khai Phong Phủ nguy hiểm
như vậy a?”
Hỏa Kỳ
Lân cũng xúc động, trước tiên hắn về nơi đóng quân của Quân hoàng thành
sau đó lại an bài ít nhân thủ qua đây.
Triệu
Phổ còn tò mò, để cho các quan giám khảo đừng động, hiện trường cũng phong tỏa
lại, tạm ngừng thi võ, chính mình mang mấy vị Phó tướng cùng Tiểu Lương Tử chạy
đến cổ mộ xem thử trước.
Lý Việt
nghe được Tử Ảnh bẩm bảo vừa nãy, khẽ nhíu mày một cái, nói cũng muốn đi xem,
cuối cùng đi cùng Triệu Phổ.
Trên
đường, Triệu Phổ liền chú ý tới thần sắc Lý Việt có chút dị thường, tựa hồ là
có tâm sự, liền hỏi, “Tam ca? Thế nào?”
Lý Việt
nhẹ nhàng “A” một tiếng, “Không biết, có thể là do ta suy nghĩ nhiều.”
Triệu
Phổ tiến tới một chút, ý kia —— nói nghe một chút.
Lý Việt
nhìn hai bên đường một chút, thấp giọng nói, “Tào Khôi…”
Triệu
Phổ hơi sững sờ, “Thái úy Tào Khôi?”
Lý Việt
gật đầu.
Triệu
Phổ suy nghĩ một chút, “Nhắc tới lão Tào hôm nay đều không đi đến chỉ huy quân
tràng, hắn thân là Thái úy dầu gì cũng là đứng đầu võ quan, làm sao thi
võ lại không đi a?”
“Ngươi mới vừa trở lại có thể không biết, Hoàng thượng cho Thái úy nghỉ nửa
tháng, lão Tào muốn thành thân.”
“Thành thân? !”
Long
Kiều Quảng kinh hô thành tiếng, Hạ Nhất Hàng cũng mặt đầy kinh ngạc.
Triệu
Phổ không nhịn được bát quái, “Sau khi phu nhân lão Tào qua đời, ông ấy một mực
cũng không chịu tái giá, đã một mình nhiều năm như vậy, hắn không phải thề cả đời
không lập gia đình, có chết cũng muốn cùng vợ quá cố bồi táng cùng một chỗ hay
sao? Đây là đột nhiên gặp phải chân ái hay sao?”
“Người
lão Tào muốn kết hôn là ai nha?” Long Kiều Quảng cũng cảm giác máu bát quái
phun trào, vừa định nói linh tinh, miệng liền bị Trâu Lương bưng kín.
Hạ Nhất
Hàng cùng Triệu Phổ cũng không để cho Quảng Gia ngắt lời, chăm chú nhìn Lý Việt.
Lý Việt
thở dài, “Người lão Tào muốn đón về làm vợ chừng hai mươi, lai lịch không biết,
quen biết nhau tại đường phố Nam Thiên, có mở một cửa hàng bán son phấn, nghe
nói dung mạo rất xinh đẹp.”
Đám
người Triệu Phổ cũng có chút bất ngờ, Thái úy đó là đại quan nhất phẩm đương
triều, lão Tào đã hơn năm mươi, vóc người cũng không khó coi. Chồng già vợ trẻ
cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, dẫu sao trong triều quan viên có quyền thế
phần lớn đều là tam thê tứ thiếp. Nhưng phần lớn không có nghĩa là tất cả, cũng
có một số người là một lòng, nhưng người một lòng cũng có tình huống có bất đồng
riêng, cũng như Bao đại nhân và Bát vương gia như vậy đều cùng người vợ là tình
đầu ý hợp tự nguyện một lòng cùng một chỗ, cũng tỷ như Phò Mã gia, con rể quyền
quý như vậy là bị buộc phải một lòng cũng không dám loạn làm. Tào Khôi vẫn luôn
được xem như giống với Bao đại nhân, Bát Vương giá, hắn chưa tới ba mươi liền
tang thê, từ nay về sau chỉ nghĩ về người vợ quá cố, lại cũng chưa từng thấy hắn
động tâm bao giờ.
Lý Việt
nói tình huống của Tào Khôi lúc này, giống như Bao đại nhân đột nhiên làm một
chuyện như Bàng Thái Sư như vật … Vô cùng khác thường.
“Nhưng cái này cùng vụ án có quan hệ thế nào?” Triệu Phổ không hiểu.
Lý Việt
nói: “Tử Ảnh mới vừa nói, Thần Y nhà ngươi tìm được thi thể trên tay có một chiếc
nhẫn khảm san hô bảo châu.”
Triệu
Phổ nhìn Tử Ảnh.
Tử Ảnh
gật đầu, mới vừa rồi Bàng Dục còn tỷ mỉ miêu tả cho hắn chiếc nhẫn kia một
chút, Tiểu Hầu gia vẫn là có hiểu biết, hắn nói chiếc nhẫn khảm san hô bảo châu
có giá trị liên thành, khẳng định không phải vật bình thường, không chùng có thể
thông qua chiếc nhẫn tra được thân phận thi thể.
Lý Việt
do dự một chút, “Hoàng thượng nghe nói Tào Khôi muốn thành thân liền ban cho hắn
một chiếc nhẫn có khảm san hô bảo châu cách đây không lâu. Lúc ấy ta mới vừa trở
về cung, cùng Hoàng thượng ở hoa viên uống trà, Tào Khôi vừa vặn tới xin nghỉ.”
Triệu
Phổ chân mày liền nhíu lại.
“Ngươi cảm thấy… Có thể trùng hợp như vậy hay không?” Lý Việt hỏi.
Triệu
phổ nhìn Hạ Nhất Hàng một chút, Hạ Nhất Hàng lắc đầu một cái, “Nhẫn khảm san hô
bảo châu không thường thấy, Tào Thái úy khi nào thì thành hôn?”
Lý Việt:
“Hẳn là ngày hôm qua, Tào Khôi không mời quan viên trong triều, chỉ có một ít bằng
hữu thân thích.”
Triệu
Phổ cũng là tương đối cẩn thận, nghiêm túc hỏi Lý Việt, “Tam ca, ngươi cùng Tào
thái úy tư giao (giao lưu cá nhân) rất tốt phải không?”
Lý Việt
suy nghĩ một chút, “Dù sao khẳng định không phải là không tốt, nhưng Tào Khôi
làm người rất chính trực, có điểm cự người ngoài ngàn dặm, với ai cũng không
quá thân thiện, nhưng cũng không phải coi ngươi là kẻ địch.”
Triệu
Phổ khẽ mỉm cười, “Có thể làm đại quan phần lớn đều là người như vậy
nga?”
Lý Việt
vỗ vai Triệu Phổ một cái, “Thi võ hàng năm ta cũng cùng Tào Khôi làm việc,
trong một năm cũng chỉ vào mấy ngày này là hắn bận rộn nhất, vậy mà cứ khăng khẳng
chọn vào lúc này lập gia đình, bản thân liền rất kỳ quái! Tào Khôi không phải
người không đáng tin cậy.”
Triệu
Phổ gật đầu một cái, để cho hắn không cần quá lo lắng, đến núi Ngư Tâm nhìn một
chút rồi nói sau.
Mà
phía sau hai người, Hạ Nhất Hàng cùng Long Kiều Quảng nhìn nhau một cái, hai
người cũng biết chuyện nghiêm trọng —— Tào Khôi chính là quan nhất phẩm đương
triều, nếu như người chết chính là vợ hắn mới cưới, đó cũng không phải là vụ án
nhỏ! Ngoài ra, thời gian này cũng để cho hai người có chút nghi ngờ, không phải
nói hôm qua thành hôn sao? Mặc đồ cưới chết, chứng tỏ tối hôm qua khẳng định
không động phòng a… Hôm nay cũng không thấy Tào Khôi sai người đi Khai Phong Phủ
bảo án vợ mất tích, đây là chuyện gì xảy ra?
Hạ Nhất
Hàng càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cũng đừng nói Tào Khôi cũng xảy ra chuyện,
phía trước Triệu Phổ hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, quay đầu hướng lão Hạ
nháy mắt.
Hạ Nhất
Hàng đối với Long Kiều Quảng ngoắc ngoắc tay, hai người trước tiên tách khỏi mọi
người, chạy tới Thái úy phủ nhìn một chút.
…
Triệu
Phổ bọn họ chạy tới nơi, ngay tại cửa hang nho nhỏ đã vây quanh một vòng
người.
Tiểu
Lương Tử liếc nhìn thấy Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên một tảng đá đang theo Ngân Yêu
Vương nói chuyện trời đất liền mau chóng chạy qua.
Ân Hậu
cùng Thiên Tôn nghe được Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử nói trong thao trường
cũng phát sinh chuyện. Nhị lão lặng lẽ liếc mắt nhìn Ngân Yêu Vương—— cùng cuốn
Long Đồ Án ngươi giấu trước kia có quan hệ?
Yêu
Vương ngẩng mặt lên nhìn sắc trời một chút, ý nghĩa không rõ nói một câu, “Trời
muốn nổi bão tuyết rồi.”
Phía
trước cửa hang, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa cũng mới vừa đến,
ba người cũng đang nhìn con rùa đen kia.
Công
Tôn mới vừa nghe ảnh vệ nói trong thao trường trên lôi đài có chuyện người biến
thành muối, cả người cũng không bình tĩnh, “Người làm sao có thể biến thành muối?
! Gạt người! Khẳng định gạt người!”
Triệu
Phổ mới vừa đi tới bên cạnh, Công Tôn liền nhìn thấy, kéo lại hỏi, “Ngươi nhìn
thấy rồi? Ngươi chính mắt nhìn thấy người biến thành muối rồi?”
Triệu
Phổ nhún vai, vừa định nói mình không nhìn thấy nhưng rất nhiều người nhìn thấy…
Lúc
này, xa xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm đánh chuông.
Tất cả
mọi người bất ngờ một chút.
Lý Việt
vốn là tâm sự nặng nề, nhìn thấy Tiểu Tứ Tử cảm giác tốt hơn chút, đang theo
Ngân Yêu Vương hành lễ muốn nói chuyện đôi câu, nghe được tiếng chuông này người
cũng cứng lại.
Bạch
Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Tiếng chuông này…”
“Là
tiếng chuông trong cung để Hoàng thượng triệu tập văn võ bá quan.” Lữ Lâm nói,
“Đã lâu rồi không đánh chuông, có phải xảy ra đại sự gì hay không…”
Lời
còn chưa dứt, chỉ thấy Long Kiều Quảng đột nhiên trở lại, Hữu tướng quân chạy rất
cấp bách.
Triệu
Phổ mới vừa rồi để cho hắn cùng Hạ Nhất Hàng đi Thái úy phủ, tại sao lại nhanh
trở lại như vậy? Hơn nữa nhìn thần sắc Long Kiều Quảng, Triệu Phổ cũng biết là
có điềm xấu!
Quả
nhiên, Hữu tướng quân chạy đến bên cạnh, liền đối với Triệu Phổ và Triển Chiêu
nói một câu, “Xảy ra chuyện lớn, cả nhà Thái úy Tào Khôi bị giết.”
Lời vừa
nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ra tại chỗ, Triệu Phổ đã chuẩn bị tâm lý,
nhưng đây là vượt qua sự tưởng tượng của Cửu gia, Triển Chiêu có chút phát mộng
—— diệt môn án? !