Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 49 – TÔ TÂM NHÂN


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 49 – TÔ TÂM NHÂN

          Triển Chiêu tra xét chuỗi án mất tích này, cuối cùng thì cũng thấy được một cỗ thi thể sau ba tháng.

          Nói đi nói lại thì, thi thể này cũng không phải do Triển hộ vệ nhặt.

          Thời điểm phát sinh án mạng người xem rất nhiều, người trong tửu lâu cũng đều nhìn thấy, chưởng quỹ, tiểu nhị, kể cả thực khách hơn nữa còn có đội hoàng thành quân. Tất cả mọi người đều thất chủy bát thiệt (**)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói. ) đem vụ án phát sinh nói qua một lần.

          Vụ án thật ra cũng đặc biệt đơn giản, lúc nãy ba người mặc quần áo Ngũ Long Trại đang ngồi ở Duyệt Lai tửu lầu ăn cơm, ba người đang ăn chẳng biết tại sao liền cãi nhau, sau đó liền động thủ.

          Cũng có tiểu nhị bát quái nghe được bọn họ ồn ào cái gì, thật giống như nói gì Tam Nãi Nãi như thế này như thế nọ, nhìn ra là trong đó có hai người  tranh đoạt tình nhân, một người khác thì can ngăn.

          Kết quả ba người cãi nhau đạp đỏ bàn ghế hù cho thực khách chạy, vừa vặn bên cạnh có một nha dịch đang uống rượu. Nha dịch kia tiến lên khuyên can, cũng không biết nói cái gì, ba người kia đột nhiên liên thủ đánh nha dịch kia. Bốn người xô đẩy nhau, cuối cùng nha dịch liền bị đẩy ngã, đầu vừa vặn nện ở bậc thang trên cửa lớn, liền chết tại chỗ.

          Lúc ấy cũng có nhiều người đi đường cũng kêu lên “Giết người”, sau đó có một đội hoàng thành quân đang ở phụ cận, cho nên chạy tới kiểm tra.

          Ba người Ngũ Long Trai kia nhìn lão đầu đã chết một cái, lại thấy xa xa hoàng thành quân đang chạy tới, vội vàng liền bỏ chạy.

          Hoàng thành quân chưa bắt được ba người, chỉ thấy gia huy của Ngũ Long Trại, lại thấy nha dịch đã chết chính là mặc quần Áo Khai Phong Phủ, vội vàng liền thông báo Âu Dương Thiếu Chinh cùng Khai Phong Phủ.

          Triển Chiêu nghe nhiều người kể  về vụ án phát sinh xong, liền hỏi, “Lão ấy sau khi ngã xuống, có người nào khác đến gần để xem qua cho lão ấy không ?”

          Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn cũng đều tương đối hiếu kỳ cái vấn đề này —— lão đầu này trong ngực cất đích nửa cục gạch kia, là có người nhét vào trong ngực lão ấy, hay là lão ta tự mình nhét vào trong ngực?

          Lần này có thể hỏi chưởng quỹ cùng tiểu nhị liễu… Lúc ấy rối bời, đích xác là vây quanh không ít người, mọi người bận bịu bắt kẻ gian để báo án, đến nổi có người đi tới nhét đồ vật vào trong ngực lão ấy hay không cũng không có ai chú ý.

          Triển Chiêu lại hỏi chưởng quỹ có biết lão đầu nhi này hay không, tất cả mọi người nói cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua.

          Công Tôn cũng buồn bực, một nha dịch đầu tóc bạc, còn mặc quần áo Khai Phong Phủ, hẳn là khiến người để mắt nhìn kỹ mới đúng, chẳng lẽ lão đầu này là biết thuật ẩn thân hay sao? Làm sao ai cũng không nhận ra hắn, cũng không biết hắn từ đâu tới, quá kì lạ rồi.

          Cuối cùng, Vương Triều, Mã Hán đem thi thể mang trở về Khai Phong Phủ, Công Tôn cùng trở về nghiệm thi.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không để ý đến Lâm Dạ Hỏa đi trộm gấu trúc, hai người theo đường cũ trở về, lại tới bức tường vây bên ngoài dịch quán, tìm tới chỗ mà Phùng đầu bếp dụng phải.

          Quả nhiên, chỉ thấy trên bức tường bị lủng một khối, một nửa cục gạch dính máu nhô lên khỏi mặt tường đã bị ai lấy ra ngoài.

          Triển Chiêu đem một nửa cục gạch trong tay hướng về phía lỗ thủng trên tường so một chút, vừa vặn trùng khớp.

          “Bên trong hình như có đồ.” Ngũ gia thấy phần đáy của lỗ tường có một mảnh màu trắng, liền đưa tay lấy ra.

          Chỉ thấy trong động để một mảnh giấy.

          Đem mảnh giấy mở ra, tờ giấy có kích thước bằng bàn tay, bên trên viết ba chữ “Tố Tâm Nhân” .

          ” Tố Tâm Nhân?” Triển Chiêu cau mày, “Quen tai…”

          “Nghe thấy nhiều tố tâm nhân, vui vẻ đón nắng ban mai.”(*) (闻多素心人,乐与数晨夕) Ngũ gia nói, “Trong bài thơ “Di cư nhị thủ” của Đào Uyên Minh di có câu này.”

          Triển Chiêu sờ cằm một cái, “Lão Đào đời này chỉ nghĩ đến việc dọn nhà ở ẩn rồi.”

          Bạch Ngọc Đường cũng bị chọc cười.

          “Có ý kiến gì?” Triển Chiêu đầu tiến tới, cũng nhìn ba chữ được ghi trên mảnh giấy, “Nét chữ rất có đẹp”

          Ngũ gia do dự một chút , nói, “Cảm giác giống như do phụ nữ viết vậy.”

          “Cái này có thể nhìn ra sao?” Triển Chiêu hỏi.

          Ngũ gia nhún nhún vai, “Chỉ là cảm giác thôi, đi về hỏi nhóm Bao Duyên thử xem.”

          Triển Chiêu nhìn cục gạch trong tay một chút, nhìn cái lỗ trên tường, lại nhìn mảnh giấy kia một chút, cau mày hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có liên hệ gì sao?”

          Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, “Khó khăn lắm mới có một nghi phạm, kết quả mới đó đã chết, mà bốn vị sư phụ mất tích kia cũng không tìm thấy.”

          Triển Chiêu cũng gãi đầu —— không giải thích được.

          “Đi tìm Ngũ Sơn Xuyên thử xem?” Bạch Ngọc Đường đề nghị.

          Triển Chiêu buông tay, “Căn cứ tình huống hiện trường, nhân chứng vật chứng đều có, trực tiếp để nha dịch đi bắt người là được.”

          Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Ngũ Sơn Xuyên ở đâu?”

          Triển Chiêu “Nga ” một tiếng, “Khai Phong Phủ có ghi chép, trước đi về nhìn xem Công Tôn nghiệm thi có kết quả gì, sau đó để cho Bao Đại Nhân ký công văn để chúng ta đi tìm lão Ngũ bắt người!”

          Nói xong, hai người cầm cục gạch cùng tờ giấy chạy về Khai Phong Phủ.

          Vừa mới tới trước cửa Khai Phong Phủ, chỉ thấy dưới bậc thang có một chiếc xe ngựa, trên xe ngựa có gia huy Ngũ Long Trại.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— ai u?

          Hai người đi nhanh vào nha môn, hỏi nha dịch giữ cửa, xe ngựa phía dưới là chuyện gì xảy ra.

          Nha dịch nói, mới vừa rồi một lão đầu có bắt ba tên đồ đệ tới, nói đến Khai Phong Phủ để tự thú, ở trên đường đánh nhau làm hại mạng người, muốn Bao đại nhân tùy tiện xử lý.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất ngờ, hỏi, “Người đâu?”

          “Ở trên công đường a.”

          Hai người chạy về phía đại sảnh, quả nhiên Bao đại nhân thăng đường rồi. Thời điểm hai người đến sau tấm bình phong cũng đúng lúc vừa nghe đại nhân hỏi xong, nói nha dịch trước tiên đem ba đệ tử Ngũ Long Trại giải vào đại lao chờ xử lý.

          Triển Chiêu cầm hồ sơ ghi chép của sư gia lên nhìn.

          Ngũ Sơn Xuyên là mang ba tên đệ tử đến đầu thú, nội dung tự thú đại khái cũng giống như tiểu nhị ở tửu lầu nói vậy.

          Trong ba tên đệ tử Ngũ Long Trại có hai người vì một vị nữ tử mà tranh đoạt tình nhân, sư huynh bọn họ mang hai người tới Duyệt Lai tửu lầu ăn cơm, vốn là muốn để hai người bọn họ hòa giải một chút.

          Ai biết một lời không hợp hai người lại đánh nhau, sư huynh đang khuyên can, đột nhiên tới một nha dịch.

          Nhưng trong đó có một ẩn tình mà mọi người không biết.

          Căn cứ miêu tả của ba tên đệ tử Ngũ Long Trại, nha dịch kia đi lên cũng không phải tới khuyên can, mà là tới khiêu khích, nói Ngũ Long Trạo chính là thượng bất chính hạ tắc loạn, đồ đệ cùng sư phụ vậy đều là người không biết xấu hổ.

          Ba tên đệ tử bị chọc giận, muốn cùng hắn lý luận, kết quả vừa đẩy ghế đứng lên, nha dịch kia vì bất ngờ, không cẩn thận liền ngã xuống mà chết.

          Ngũ Sơn Xuyên nói mấy tên đệ tử còn trẻ vô tri là xông ra đại họa, nhưng nghe nói nha dịch kia cũng là giả trang, kể ra chuyện này cũng có chút nguyên nhân kỳ hoặc, cho nên mang các đệ tử đến tự thú, cầu Bao đại nhân tra rõ vụ án sau đó nhẹ nhàng xử lý.

          Triển Chiêu nhìn ghi chép trên công đường xong, Bao đại nhân bên kia cũng thẩm vấn xong rồi. Nể tình Ngũ Long Trại chủ động tự thú, thái độ tốt, cho nên Bao đại nhân không truy cứu trách nhiệm với Ngũ Sơn Xuyên. Đem ba đệ tử gây án nhợt tại trại giam chờ thẩm án sau, dặn dò Ngũ Sơn Xuyên trở về quản thúc môn hạ thật tốt, Bao đại nhân cũng không làm khó hắn nữa, để cho hắn trở về.

          Ra đại đường, Ngũ Sơn Xuyên mặt đầy xui xẻo, lắc đầu than thở liền hướng về xe ngựa của mình đi.

          Lúc này nghe được có người sau lưng kêu hắn.

          Ngũ Sơn Xuyên vừa quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu cùng đi ra.

          “Nga, Triển đại nhân.” Ngũ Sơn Xuyên đối với Triển Chiêu chắp tay thi lễ.

          Triển Chiêu mời Ngũ Sơn Xuyên vào trong ngồi một chút, có một số việc muốn hỏi.

          Ngũ Sơn Xuyên liền gật đầu đi theo Triển Chiêu vào hậu viện Khai Phong Phủ.

          Trong sân, Bạch Ngọc Đường cũng ở đây. Ngũ gia mới từ phòng ngỗ tác ra. Công Tôn bên kia nghiệm thi cũng sắp xong, nói lão đầu này đúng là tuổi đã cao, kiểu chết cùng miêu tả của chưởng quỹ tửu lầu không sai biệt lắm, không có gì không ổn. Về phần thân phận còn chưa tra được, nhưng Công Tôn nói vị này lúc còn trẻ khẳng định cũng không phải là nha dịch, bởi vì nhìn tình huống thân thể, đây cũng là một người đọc sách không phải là nha dịch gì, thân thể vô cùng yếu.

          Mới vừa nãy, Phùng đầu bếp ở Thái Bạch Cư cũng tới nhận hơn người, đầu bếp nói chính là người này chỉ đường cho mình.

          Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Ngũ Sơn Xuyên ngồi chung trò chuyện một chút.

          Ngũ Sơn Xuyên còn rất thẳng thắn, ông cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giải thích một chút chuyện “Vô tình gặp được” trên hồ ở Bắc Thành, thật ra thì bọn họ là muốn cùng Tạ Viêm làm quen.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu.

          Ngũ Sơn Xuyên giải thích, Ngũ Gia Trại nhà ông cũng thâu tóm rất nhiều địa bàn cùng đội ngũ  của Cao Hà Trại, gần đây phát triển rất nhanh, có mấy cái bến tàu ông nhìn trúng muốn mua, nhưng đều thuộc về cha của Tạ Viêm là  Tạ Quảng Duyên. Tạ Quảng Duyên một giới thư sinh, không thích cùng người luyện võ giao thiệp, nhưng ông ấy cũng thương nhất chính là Tạ Viêm con trai của mình. Ngũ Sơn Xuyên cảm thấy cơ hội khó được, liền muốn để cho con trai cùng  Tạ Viêm làm quen một chút, tốt nhất có thể làm bằng hữu, ngày sau dễ  bàn chuyện. Nhưng cũng bất đắc dĩ con trai ông cũng là một thô nhân, Ngũ Nhậm cũng học văn đôi chút, chỉ là một gà mờ… Kết quả lộng khéo thành vụng.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không có cách nào —— hóa ra là có chuyện như vậy…

          Ngũ Sơn Xuyên nói ông cũng biết là đã đắc tội Đường Môn, lúc ấy cũng là nhất thời sinh khí, nhưng lần trở lại này ông đến Khai Phong Thành không phải là nghĩ muốn gây sự. Có cho ông lá gan lớn cũng không dám tới gây rối hôn sự giữa Đường Tiểu Muội cùng Hữu Tướng Quân a, lần này mang tới rất nhiều lễ vật, liền muốn tìm một cơ hội cùng Đường Lão Thái nhận thức nho nhỏ , cùng Đường Môn cải thiện quan hệ . Lúc đầu cũng đã chuẩn bị rất tốt, ai biết lại đụng phải loại chuyện này…

          “Ai…”

          Ngũ Sơn Xuyên đang than thở.

          Triển Chiêu liền hỏi, “Tiểu nhị của tửu lầu nói nghe được mấy tên đồ đệ nhà ông đang nói về Tam Nãi Nãi…”

          Triển chiêu lời còn chưa nói xong, Ngũ Sơn Xuyên mặt đã đỏ lên, “Ai, một lời khó nói hết… Mất mặt a, mất mặt a!”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cũng nhìn Ngũ Sơn Xuyên —— làm sao lại mất mặt a? Chuyện mất mặt ông cũng làm không ít, không kém một lần hai lần này, nói nghe một chút a?

          Ngũ Sơn Xuyên gãi gãi đầu , nói, “Là có chuyện như vậy mà, năm ngoái ta co nạp một tiểu thiếp… Ừhm… Chính là Tam Nãi Nãi trong miệng đệ tử ta.”

          Triển Chiêu liền hỏi, “Vị Tam Nãi Nãi này thế nào?”

          Trên mặt Ngũ Sơn Xuyên cũng đổi nhan biến sắc, “Nàng ta… kêu là Liễu Nhi, vốn là phu nhân của bằng hữu ta…”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày —— cho nên ông là đoạt phu nhân của bằng hữu sao?

          Ngũ Sơn Xuyên Lúng túng, “Ai, cái này… Ta cùng Liễu Nhi là thật lòng yêu nhau a…”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút im lặng, nhìn Ngũ Sơn Xuyên —— ông tuổi cũng đã cao, nhìn ông như vậy mà có tiền đồ quá a…

          Bạch Ngọc Đường liền hỏi, “Bằng hữu ông là người nào?”

          “Khụ” Ngũ Sơn Xuyên có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn thẳng thắn nói, ” Bằng hữu ta kia là một người vận chuyển ở tiêu cục, quanh năm không có nhà, muốn ta chiếu cố Liễu Nhi. Ta cùng Liễu Nhi sớm chiều sống chung liền nảy sinh tình cảm… Sau đó Liễu Nhi liền cùng hắn hòa ly, quay đầu gả cho ta! Tuy nói trên giang hồ có chút nói bóng nói gió, nhưng ta cùng Liễu Nhi không phải vụng trộm, ta cũng không có đào góc tường nhà huynh đệ, nàng  ấy cũng là sau khi hòa ly mới cùng ta!”

          Triển Chiêu hỏi, “Bạn ngươi là ở tiêu cục nào?”

          Ngũ Sơn Xuyên nhìn trời một chút, lầm bầm một câu, “Trình Vân tiêu cục… Đại tiêu đầu…”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bất ngờ một chút, sau đó hai miệng đồng thanh, “Lỗ Trình Vân?”

          Ngũ Sơn Xuyên ” Hừ ” một tiếng.

          Triển Chiêu trợn to hai mắt, “Ngươi đào góc tường Trung Nguyên đệ nhất tiêu đầu Lỗ Trình Vân  sao?”

          Ngũ Sơn Xuyên bỉu môi, “Cái gì mà đào góc tường…”

          Lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường ngắt lời ông, “Ta nhớ… Lỗ Trình Vân là anh em kết nghĩa của ông đúng không ?”

          Ngũ Sơn Xuyên tiếp tục nhìn trời.

          Triển CHIÊU cùng Bạch Ngọc Đường cũng câm nín —— Ngũ Sơn Xuyên lại đội mũ xanh cho hảo huynh đệ Lỗ Trình Vân của ông a, hảo ~ bát ~ quái ~ !

          “Lỗ Trình Vân lần này cũng tới uống rượu mừng chứ ?” Triển chiêu hỏi.

          ” Khụ.” Ngũ Sơn Xuyên ôm cánh tay ho khan một tiếng, “Thời còn trẻ, hắn cùng ta cũng đều đi cầu hôn Hỉ Nhi a, kết quả đều bị cự tuyệt, hai ta hồi đó là do uống rượu giải sầu mới quen biết…”

          Triển Chiêu tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường —— Hỉ Nhi là ai ? Hồng Anh Trại của mẹ ta ngược lại là một nha đầu mập kêu Hỉ Nhi.

          Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đối với Triển Chiêu nháy mắt —— mẹ nuôi ta!

          Triển Chiêu cả kinh —— Đường Môn lão thái?

          Ngũ gia không nói —— gần đây làm sao lại có nhiều chuyện bát quái như vậy, lần đầu tiên biết Lỗ Trình Vân hồi trẻ tuổi còn theo đuổi qua Đường lão thái, loạn quá loạn a? Hóa ra Tuổi Muội cự tuyệt cầu hôn cũng là theo mẹ nàng a…

          Triển Chiêu chính là gật đầu một cái, sự thật chứng minh hai huynh đệ này vẫn luôn  cùng thích một người a…

          “Vậy ông cảm thấy chuyện lần này, cùng Lỗ Trình Vân có quan hệ không?” Triển Chiêu hỏi.

          Ngũ Sơn Xuyên cau mày lắc đầu một cái, “Ta cùng Trình Vân đã cắt áo đoạn nghĩa rồi, hắn mặc dù là giận ta, nhưng con người cũng rất chính trực…

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn ông —— Lỗ Trình Vân có tiếng anh hùng hảo hán, ông thất đức a, ngay cả vợ hắn mà cũng cướp!

          Ngũ Sơn Xuyên cũng không nói chuyện, biết đại khái là mình đuối lý.

          Triển Chiêu cuối cùng lại mang ông đi nhìn thi thể nha dịch kia một cái.

          Ngũ Sơn Xuyên nhìn thật lâu, cuối cùng lắc đầu một cái, nói xác định là không nhận biết, khả năng thực sự là gặp chuyện xui xẻo.

          “Thế nhưng lão ta khiêu khích đồ đệ của ông mấy câu giống như biết rõ sự tình của ông vậy.” Triển Chiêu hỏi Ngũ Sơn Xuyên, “Ngươi chắc chắn không nhận biết lão ấy sao?”

          Ngũ Sơn Xuyên lắc đầu một cái.

          Triển Chiêu cũng bế tắc, không thể làm gì khác hơn là đưa Ngũ Sơn Xuyên ra cửa.

          Bạch Ngọc Đường cũng đi theo ra ngoài.

          Thời điểm đi tới cửa lớn, Triển Chiêu đột nhiên nói, “Tố Tâm Nhân.”

          Ngũ Sơn Xuyên bất ngờ một chút, quay đầu nhìn Triển Chiêu.

          Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng quan sát biểu tình của ông.

          Triển Chiêu cũng có ý muốn đột nhiên thử ông một chút, quả nhiên, Ngũ Sơn Xuyên trên mặt thoáng qua một tia khác thường, nhưng rất nhanh lại khôi phục, hỏi Triển Chiêu, “Cái gì?”

          Triển Chiêu nhìn chằm chằm ông một hồi, lắc đầu một cái, “Không có gì.”

          Ngũ Sơn Xuyên cũng không nói thêm cái gì, tiếp tục bước xuống bậc thang.

          Trước khi ông lên xe, Triển Chiêu đưa tay, cho ông một món đồ.

          Ngũ Sơn Xuyên nhận lấy, chỉ thấy là một quả tên lệnh liên lạc rất nhỏ.

          Ngũ Sơn Xuyên có chút bất ngờ nhìn Triển Chiêu.

          Triển Chiêu, nói, “Tiền bối dường như có thể đã đắc tội người khác…”

          Ngũ Sơn Xuyên mặt đỏ tới mang tai.

          Triển Chiêu chỉ chỉ tên lệnh, ” Thời điểm cần cứu mạng, ném lên trời là được.”

          Ngũ Sơn Xuyên nhìn Triển Chiêu một chút, ông cùng Triển Chiêu không quen không biết, Triển Chiêu quả nhiên là người hiệp nghĩa.

          Vừa định nói cảm ta, lại nghe Triển Chiêu tiếp một câu, “Vợ bạn không thể lừa gạt a, Khai Phong Phủ ta xử án nhiều nhất chính là án gian tình a…”

          Ngũ Sơn Xuyên mặt đỏ bừng, dậm chân một cái, phẩy tay áo một cái, lên xe.

          Nhìn xe ngựa Ngũ Long Trại đi xa, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thấy thế nào ?”

          Ngũ gia suy nghĩ một chút, “Lỗ Trình Vân ta cũng đã gặp, nhân phẩm tướng mạo võ công đều tốt hơn Ngũ Sơn Xuyên, nương tử hắn làm sao lại cùng Ngũ Sơn Xuyên chạy a ?”

          Triển Chiêu quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

          Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đối mặt.

          Triển Chiêu đưa tay nhéo da mặt mong mỏng của con chuột nhà mình một cái, “Ngươi lúc nào học xấu nha?”

          Bạch Ngọc Đường đi gần đến bên cạnh Triển Chiêu dựa vào một chút, thấp giọng nói, “Ta mới vừa rồi hình như nhìn thấy xe ngựa Trình Vân Tiêu Cục, liền dừng ở không xa cửa Thái Bạch Cư.”

          Triển Chiêu kéo tay Ngọc Đường một cái, “Nhanh đi Thái Bạch Cư, không chừng có thể vô tình gặp được a!”

          “Lại vô tình gặp được?”

          “Ừm! Thuận tiện đi ăn vịt quay a!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp