CHƯƠNG 50 – GẠO
Đến
khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới Thái Bạch Cư, chỉ thấy quán trà dưới
tửu lầu rất đông khách ngồi.
Triển
Chiêu cau mũi một cái, nhìn Bạch Ngọc Đường —— không có chỗ ngồi a.
Ngũ
gia cũng bế tắc, mấy ngày nay Thái Bạch Cư làm ăn quá tốt, xem ra là phải hẹn
trước mới có chỗ ngồi.
Đang
suy nghĩ có nên đổi địa điểm hay hông, liền nghe trên lầu có người kêu hai người
bọn họ, “Miêu Miêu, Bạch Bạch ~ “
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu một cái, chỉ thấy cửa sổ lầu hai, có một
bàn tay nhỏ bé mập mạp thò ra ngoài cửa sổ, đối với hai người bọn họ mà vẫy tay
a vẫy tay.
Hai
người vui mừng gật đầu một cái —— Tiểu Đoàn Tử a!
Dưới
đại sảnh căn bản đã đầy ắp càng không có chỗ ngồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường
sau khi vào cửa nhìn một vòng, cũng không thấy người quen, liền nhanh chóng lên
lầu hai.
Nhã
gian ở lầu hai so với dưới lầu thì khách ít hơn một chút, nhưng cũng ngồi đầy
người.
Nhóm
thư sinh Thái Học Viện trước đó đã đặt chỗ ngồi, ở chỗ cửa sổ có đặt một tấm
bình phong tách rời ra một gian, Tiểu Lương Tử đang đứng bên cạnh bình phong,
nhìn thấy hai người bọn họ liền vẫy vẫy tay.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hướng về phía trước, ánh mắt cũng không tự chủ được
mà nhìn quanh một vòng … Cái gọi là trùng hợp đến kì lạ a, đang đến gần vị trí
cầu thang lên lầu ba, chỗ đó cũng ngồi một bàn, đúng lúc là Trình Vân Tiêu Cục.
Lỗ
Trình Vân khí sắc cũng không tệ lắm, đang cùng các huynh đệ uống rượu, nhìn ra
tâm tình cũng tốt vô cùng.
Triển
Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lỗ Trình Vân không tính là quen thuộc, liếc mắt
nhìn một cái, liền chuyển qua bình phong, tìm người trong nhà đi ăn cơm.
Thái
Học Viện đã đặt chỗ ngồi từ sớm, bất quá nghe nói vị sư phụ làm món vịt quay
còn phải nằm mười ngày nửa tháng mới có thể xuống bếp, cho nên ngày hôm nay ăn
lẩu.
Bởi
vì khách từ Thục Xuyên tới rất đông, cho nên các tửu lầu cũng bắt đầu bán món
cay Tứ Xuyên.
Tiểu
Tứ Tử bưng ly trà lạnh, vừa uống vừa le đầu lưỡi, bàn tay nhỏ thì đang quạt gió
, nhìn vào có vẻ là bé ăn cay quá sức rồi.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử còn thật lo lắng cho vị sư phụ
làm kẹo ở Mãn Ký, hỏi hai người có đầu mối hay không.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ lắc đầu một cái —— còn chưa tìm được.
Ân Hậu
nhìn ngoại tôn nhà mình một chút.
Triển
Chiêu còn đang cong người, đưa tay lấy thịt ăn, xem ra rất ổn định a.
Ân Hậu
cùng Bạch Ngọc Đường cũng buồn cười —— thi thể hôm nay không phải do con mèo
này nhặt, cảm giác gần đây vận thế có vài điểm luôn vòng vo a.
Tiểu
Tứ Tử cũng ở một bên vừa uống trà lạnh, vừa ngước mặt nhìn Triển Chiêu chằm chằm.
Triển
Chiêu mới vừa lấy rất nhiều thịt để ăn, xoay mặt nhìn thấy bé, liền cười híp mắt
đem thịt thổi cho nguội bớt rồi gắp một đũa đưa đến bên miệng Tiểu Tứ Tử.
Tiểu
Tứ Tử nhai a nhai, mắt to mắt cũng nhìn chằm chằm Triển Chiêu.
Triển
Chiêu mới vừa muốn hỏi bé một chút thế nào, bên ngoài Tiểu Lục Tử bưng vào một
mâm hào ướp lạnh, sức chú ý của Triển Chiêu rất nhạnh bị mấy mấy con hào hấp dẫn
đi.
Tiểu
Lương Tử thì hình như không có tâm trạng ăn cơm, cầm nửa trái bắp, vừa gặm vừa
đến bên cạnh cửa sổ nhìn quanh, giống như đang chờ người nào đó.
Bạch
Ngọc Đường thuận tay đem nhóc kéo lại, đưa cho Tiểu Lương Tử mấy con hào.
Tiểu Lương Tử cũng không có tâm tư ăn, liền hướng ra ngoài cửa
sổ nhìn quanh.
Ngũ
gia liền hỏi nhóc, ” Chờ gấu trúc a?”
Tiểu
Lương Tử nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hỏa Kê đi cũng lầu rồi
mà giờ này còn chưa quay lại ! Có thể đã thất thủ hay không?”
Bạch
Ngọc Đường cười một tiếng, chỉ chỉ mấy xó xỉnh kín đáo bên ngoài, nói, “Nhìn thấy
không?”
Tiểu
Lương Tử bám vô cửa sổ cẩn thận nhìn một chút, liền rụt trở lại, hỏi, “Là người
của Đường Môn sao?”
“Đường
Môn bị mất gấu trúc khẳng định là tìm khắp cả thành, bây giờ cả thành đều là
nhãn tuyến. Có thể từ những cơ quan trùng điệp trong đại việt Đường Môn trộm gấu
trúc ra cũng không có mấy người, chúng ta bên này nhất định là người bị hoài
nghi nhất.” Bạch Ngọc Đường kéo Tiểu Lương Tử về để cho nhóc ăn cơm tử tế, “Ở
Thái Bạch Cư gặp nhau thì là người không thông minh rồi, Lâm Dạ Hỏa vào lúc này
không chừng đã ở nơi nào đó chợp mắt rồi, chờ cơ hội thừa dịp đem gấu trúc giấu
đi, để cho Đường Môn tìm không ra a.”
Như vậy
Lâm Dạ Hỏa có trộm được gấu trúc con hay không? Trộm được a.
Nơi ở
của Đường Môn bây giờ vốn dĩ là biệt viện của Trâu Lương, Trâu Lương cơ bản đều
ở cùng cha mình, cho nên trang viện này một mực vô dụng, lần này thì sửa sang lại
một chút để cho Đường Môn mượn ở tạm.
Cho
nên khi Trâu Lương biết được Đường Môn đưa tới gấu trúc con, thì đã đưa cho Lâm
Dạ Hỏa một tấm bản đồ.
Người
của Đường môn không biết, biệt viện này nhưng thật ra là có cơ quan sẵn, dưới đất
có hai cái địa đạo.
Lâm Dạ
Hỏa thừa dịp quấy rối, trộm gấu trúc con đi, sau đó giao cho Trâu Lương ở trong
địa đạo, chính mình thì dẫn theo Đường Lão Tam chạy khắp nơi trong thành.
Đường
Môn thiên tính vạn tính, cũng không tính tới vào lúc này gấu trúc con đã sớm bị
Trâu Lương mang về hậu viện Trâu Nguyệt Phủ nuôi rồi, Lâm Dạ Hỏa trong tay mang
theo một cái giỏ, bất quá là trộm một cái giỏ măng non mà Đường Môn dùng để cho
gấu trúc ăn mà thôi.
Vào
lúc này Hỏa Phượng chính là đang cầm một giỏ măng non mà nằm ở trên nóc Thái Bạch
Cư, chuẩn bị một hồi đi tìm tên Câm nhà mình rồi cho gấu trúc con ăn măng.
…
Triển
Chiêu bọn họ vừa ăn lẩu, vừa trò chuyện về vụ án mất tích.
Trời
cũng dần tối, Bao Duyên, Bàng Dục ở bên cửa sổ nhìn cảnh đường phố, cũng có kế
hoạch tối nay đi du thuyền nhìn hoa đăng, trên sông giờ này cũng có nhiều thuyền
hoa đang lái tới, hai ngày sau khẳng định là vô cùng náo nhiệt.
Lúc
này, dưới lầu cũng có rất nhiều người đang đẩy xe hàng tới, Tiểu Lục Tử từ
ngoài cửa Thái Bạch Cư chạy ra ngoài, chào hỏi đoàn xe đang dỡ hàng xuống.
Triển
Chiêu cũng ăn no, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng đang suy nghĩ không biết
đi đâu để tìm một chút đầu mối.
“Miêu
Miêu.”
Triển
Chiêu đang nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử sáp tới gần, cũng bám lấy cửa sổ mà đứng,
ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.
Triển
Chiêu cùng bé đối mặt một hồi, tiến tới, “Đệ không muốn nói chuyện gì sắp xảy
ra sao? Hay là ta rất nhanh cũng gặp xui xẻo a?”
Tiểu
Tứ Tử đưa tay chỉ đoàn xe đang dỡ hàng dưới lầu, “Bọn họ là mang theo cái gì
nha?”
“Cận
Nhi, hình như là gạo a.” Tiểu Lương Tử cũng tới nhìn, “Mấy ngày nay Thái Bạch
Cư làm ăn siêu cấp tốt, mỗi buổi tối đều có người tới đưa gạo.”
“Mang
gạo…” Triển Chiêu sờ cằm một cái, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, nhảy một cái, từ
trên lầu nhảy xuống.
Nhóm
đại tài tử Thái Học Viện vào lúc này cũng uống chút rượu, tâm tình cũng rất tốt,
cảm thấy vẫn là người giang hồ tương đối tốt hơn a, lầu hai lầu ba suy nghĩ một
chút liền trực tiếp nhảy, tiết kiệm bao nhiêu là sức lực leo cầu thang a, sớm
biết như vậy khi còn bé đã chăm chỉ học võ công rồi.
Bao
Duyên cũng tò mò, hỏi Bàng Dục, “Triển đại ca đi làm gì a?”
“Mấy
người chở hàng này có chút quen mắt.” Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, “Chúng ta
trước đó hình như ở Xảo Ký bố phường có thấy qua mấy người này.”
“Mấy
người làm việc chân tay ở Khai Phong Thành cũng chỉ có mấy người như vậy a.”
Bàng Dục tương đối biết, “Gần đây, tất cả các cửa hàng buôn bán gạo đều bận rộn,
bọn họ cũng không đủ nhân lực, cho nên đến bến tàu mướn một số người tới để
chuyển hàng hóa a.”
Ngũ
gia dựa vào cửa sổ nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu nhảy xuống, đến gần một công nhân
bốc vác. Vóc dáng công nhân kia vừa nhìn cũng biết là rất khỏe, hai cánh tay rất
khí lực, trên vai vác một chồng đến bảy, tám bao gạo, trong hai tay còn xách
theo hai bao.
Triển
Chiêu đến bên cạnh hắn, đưa tay giúp hắn xếp lại mấy bao gạo bị lệch vị trí.
“Trần
Nhị.”
Người
bốc vác kia cũng thấy Triển Chiêu, nhanh miệng trả lời, “Nga! Triển đại nhân.”
Triển
Chiêu cùng những người bốc vác ở bến tàu này dĩ nhiên là rất quen thuộc, liền hỏi,
“Các ngươi chính là chuyển hàng khắp Thành sao?”
“Đúng
vậy, không đủ người a, tối nay chúng ta không chừng còn phải làm suốt đêm.” Trần
Nhị vác đồ lên vai liền đi vào trong.
Triển
Chiêu đi cùng hắn
“Triển
đại nhân, người muốn hỏi ta cái gì a?” Trần Nhị buông bao gạo xuống, lau mồ hôi
hỏi Triển Chiêu.
Triển
Chiêu gật đầu, “Trong Khai Phong Thành này hẻm lớn hẻm nhỏ ngươi cũng rất quen
đúng không?”
“Đúng
vậy.” Trần Nhị mở túi nước uống một hớp.
Triển
Chiêu liền hỏi hắn, “Vậy ngươi có nghe nói qua Tử Ngọ Hạng bao giờ không?”
Trần
Nhị cười, “Gần đây làm sao lại có nhiều người hỏi thăm Tử Ngọ Hạng như vậy?”
Triển
Chiêu tò mò, “Trừ ta còn có những người khác hỏi qua ngươi?”
“Trước
ở bến tàu có gặp mấy người giang hồ, xuống thuyền liền hỏi ta Tử Ngọ Hạng đi
như thế nào.” Trần Nhị vừa nói, chú ý tới một người cách đó không xa đang vác mấy
bao gạo đi nhanh tới.
“Ai,
lão Vương ngươi vác ít một tý.” Trần Nhị liền đi tới.
Triển
Chiêu còn chưa hỏi xong, liền đi theo qua, chỉ thấy lão Vương kia tựa hồ đi đứng
có chút tốn sức, giống như là bị thương.
Bên cạnh
cũng có mấy công nhân đi lên giúp hắn đem mấy bao gạo trên bả vai lấy xuống.
Lão
Vương xoa bụng.
Triển
Chiêu hỏi hắn làm sao bị thương, lão Vương còn tức giận, nói là mới vừa rồi lúc
dọn hàng, bị một tiểu nhị đẩy xe nước đụng trúng.
Trần
Nhị cũng than phiền, mấy ngày nay quá bận rộn, nhân thủ nơi nào cũng không đủ.
Tiểu
Lục Tử cầm hóa đơn tới kiểm kê, đếm đếm, liền chỉ một bao gạo bị mở ra, nói,
“Ai! Cái bao này làm sao lại bị rách như vậy?”
Tất cả
mọi người đi qua xem.
Triển
Chiêu cũng đi theo.
Trên
lầu hai, Bạch Ngọc Đường dựa vào cửa sổ uống trà, nhìn Triển Chiêu cùng mấy
công nhân đang nói chuyện phiếm.
Xa
xa, mấy người đang đi bộ tới, nhìn vào cũng giống như tới Thái Bạch Cư ăn cơm,
chính là Ngũ Sơn Xuyên mang theo con trai cùng mấy tên thủ hạ.
Bạch
Ngọc Đường quay đầu nhìn một chút, đầu kia người của Trình Vân tiêu cục vừa vặn
ăn xong, đang chuẩn bị đứng dậy đi.
Ngũ
gia sờ cằm một cái, liếc mặt một cái, xem ra khả năng ở cửa đụng mặt có đến
chín thành trở lên.
Lúc
này, Tiểu Lục Tử cùng Trần Nhị có chút tranh chấp.
Tiểu
Lục Tử chỉ vào một bao gạo, trên bao gạo có một vết rách, gạo đang rơi vãi đầy
đất.
Trần
Nhị nói bọn họ chỉ phụ trách chuyên chở, bao gạo bị rách thì tìm lão bản bán gạo
mà trả hàng lại.
Thế
nhưng, Tiểu Lục Tử nói miệng bao gạo không rách thì không thể trả hàng, mà trên
bao gạo lại có một vết rạch dài như vậy rõ ràng cho thấy lúc vận chuyển là có
người làm ra.
Trần
Nhị cũng thật buồn bực làm sao trên bao gạo lớn như vậy lại có một vết rạch như
vậy, là do ai cầm đao mà rạch ra sao a?
Triển
Chiêu cũng cảm thấy bao gạo này không giống như bị xé ra mà càng giống như là
dùng đao để rạch ra, liền đưa tay tới mở ra nhìn một chút.
Triển
Chiêu cúi đầu đưa tay muốn nhìn xem chỗ vết rách, trên lầu, Tiểu Tứ Tử đột
nhiên lôi Bạch Ngọc Đường một chút.
Ngũ
gia cúi đầu nhìn.
Tiểu
Tứ Tử nhón chân, bám lấy cửa sổ nhìn Triển Chiêu chằm chằm.
Ngũ
gia hỏi Tiểu Tứ Tử, “Đệ muốn đi xuống sao?”
Tiểu
Tứ Tử gật đầu một cái.
Cùng
lúc đó, dưới lầu, Ngũ Sơn Xuyên đã đến cửa Thái Bạch Cư, Lỗ Trình Vân cũng đang
mang thủ hạ ở tiêu cục đi ra cửa, song phương ở ngoài cửa mặt đối mặt.
Bạch
Ngọc Đường đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, cặp mắt chính là nhìn chăm chú vào Ngũ
Sơn Xuyên cùng Lỗ Trình Vân ở lầu dưới, hai người này đối mặt nhau hiển nhiên
cũng đều bất ngờ, vào lúc này không ai nhường ai, đứng ở ngoài cửa Thái Bạch Cư
mà trừng mắt nhìn nhau.
Bỗng
nhiên, liền nghe được bên này truyền tới một trận tiếng kinh hô, ngay cả hai vị
chưởng môn oan gia hẹp ở cửa đều bị thu hút sự chú ý.
Bạch
Ngọc Đường thấy tiếng kinh hô phát ra là những người chuyển hàng lúc nãy, lòng
nói không phải Triển Chiêu lại đụng phải chuyện lạ gì nữa chứ ? Liền ôm tiểu Tứ
Tử nhảy xuống.
Dưới
lầu, mấy chục bao gạo lớn chất đống ở một nơi, Triển Chiêu ôm cánh tay, đứng
bên cạnh cái bao gạo bị rách lúc nãy, vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn chằm chằm bao đựng
gạo.
“Thế
nào vậy?” Bạch Ngọc Đường đem Tiểu Tứ Tử buông xuống.
Triển
Chiêu bất đắc dĩ, đối với Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ cái bao gạo bị rách
kia.
Ngũ
gia dùng Vân Trung Đao nhẹ nhàng đâm một chút vào cái bao kia, gạo trong bao
cũng rơi ra ngoài, liền thấy trong đống gạo rơi ra ngoài, có cái gì đó đen thùi
lùi, hơn nữa gạo rơi ra ngoài lại là màu đỏ.
Ngũ
gia suy nghĩ một chút, cau mày nhìn Triển Chiêu.
Vẻ mặt
Triển Chiêu cũng chán nản.
Lúc
này, xa xa truyền tới tiếng ngựa chạy, Tiểu Tứ Tử liền hướng bên kia vẫy tay,
“Cha, Cửu Cửu ~ “
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên, chỉ thấy Triệu Phổ cùng Hạ Nhật Hàng
đều tới, Triệu Phổ cưỡi ngựa, ngồi phía sau còn có Công Tôn Tiên Sinh.
Triệu
Phổ bận rộn một ngày, trở về Khai Phong nghe nói lại có vụ án cũng rất bất đắc
dĩ, mang theo Công Tôn tới Thái Bạch Cư ăn cơm, mới vừa xuống ngựa, chỉ thấy
con trai hướng về phía hai người bọn họ vẫy tay.
Triệu
phổ quan sát biểu tình Triển Chiêu một chút, gật đầu một cái, “Xem ra lại nhặt
được thi thể.”
“Không phải chứ.” Công Tôn vừa đi vừa lẩm bẩm, “Vừa rời Khai Phong Phủ thời
gian ước chừng mới một bữa cơm mà thôi…”
Đi tới
gần, chỉ thấy bao gạo cũng không có thi thể, Công Tôn có chút không hiểu nhìn
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút.
Bạch
Ngọc Đường chỉ chỉ bao gạo kia.
Công
Tôn ngồi xuống, đưa tay đem bao gạo xé ra chút, rào một tiếng, gạo rơi ra hơn
phân nửa, theo gạo rơi ra là một cái đầu người máu me be bét cũng lăn đi ra.
“Nương a!” Tiểu Lục Tử hô lên.
Công
nhân bốc vác ở bến tàu cũng lui ra hai bước.
Trần
Nhị xua tay, “Tại sao có thể có cái đầu người a? ! Chúng ta chỉ phụ trách vận
chuyển cùng án kiện giết người không quan hệ a!”
“Vậy
cùng nhà ta cũng không có quan hệ a, gạo ta còn chưa mang vào khố phòng a !” Tiểu
Lục Tử nhanh chóng đi tìm chưởng quỹ.
Bạch
Ngọc Đường nhỏ giọng đối với Triển Chiêu mặt đầy buồn bực nói, “Ngươi nói thử
xem sau này Thái Bạch Cư có cấm ngươi tới dùng cơm hay không a?”
Triển
Chiêu giật mình, trợn to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường —— không phải chứ?
Lúc
này, người vây lại càng ngày càng nhiều, trên lầu nhóm học sinh Thái Học cũng đến
bên cửa sổ nhìn xuống, liền nghe đám người dưới lầu đang nghị luận.
“Triển
đại nhân lại nhặt được thi thể!”
“Nghe
nói lần này là cái đầu người.”
“Ai
nha! Triển đại nhân của chúng ta rõ ràng là có mặt trắng như vậy a!”
“Đúng
vậy a! Nhưng tay làm sao lại đen như vậy…”
Công
Tôn cũng đã quen rồi, đã sớm có chuẩn bị tâm lý Triển Chiêu sớm muộn gì cũng
mang “đồ vật” trở lại, đầu người liền đầu người a.
Công
Tôn quan sát một chút, đó là đầu của một người phụ nữ, người chết thoạt nhìn
cũng chỉ chừng hai mươi, dáng dấp rất đẹp mắt, da trắng mỹ mạo, trên tóc còn
cài một cái trâm vàng , xem ra là một tiểu thư nhà giàu.
“Đây
không phải là Tiểu Thường Tô (小 嫦 苏 [xiǎo cháng sū ]
– Thường này là Hằng Nga – Tô ở đây là Họ Tô) hay sao?” Trong đám người có
người nói một câu.
“Đúng
a! Thật sự là nàng!”
“Oa!
Làm sao lại chết ở chỗ này!”
“Ta
ngày hôm trước mới vừa nghe nàng hát a.”
Triển
chiêu hỏi bạch ngọc đường, “Cái gì Tiểu Tràng Tô (小肠酥
[xiǎo cháng sū] – Nghĩa cái tên này là Ruột Mềm / Ruột Xốp Giòn)?”
Ngũ
gia cảm thấy cái tên này nghe vào có chút ngán, liền chọt chọt Tiểu Tứ Tử.
Tiểu
Tứ Tử cũng lắc đầu một cái, không biết a.
Có
người từng thấy qua người chết liền nói cho Triển Chiêu, cô gái này là ca cơ
hát khúc ở Nguyệt Liên Các.
Triển
Chiêu nghe càng bối rối, Khai Phong Phủ có một Nguyệt Liên Các sao? Mình còn ở
Khai Phong Phủ lâu như vậy còn chưa nghe nói qua a, đầu tiên là Tử Ngọ Hạng tiếp
theo là Nguyệt Liên Các, mình ở Khai Phong lăn lộn chưa đủ lâu hay sao a?
“Nguyệt
Liên Các không phải cửa hiệu bản xứ ở Khai Phong.”
Lúc
này, phía sau nhóm Triển Chiêu có người nói chuyện.
Mọi
người quay đầu, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa cả người quần áo đỏ nghiêm trang đứng chắp
tay sau lưng.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy Lâm Dạ Hỏa phản ứng đầu tiên chính là nhìn phía
sau lưng Hỏa Phượng.
Tiểu
Tứ Tử cũng ngẩng đầu nhìn Hỏa Phượng, ánh mắt kia giống như là hỏi —— Gấu trúc
con đâu rồi ?
Lâm Dạ
Hỏa đưa tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói, “Nguyệt
Liên Các là một chiếc thuyền lầu, cao ba tầng, rất lớn, mấy ngày trước mới vừa
mở, bên trong vừa ăn cơm vừa có thể nghe khúc, làm ăn rất phát đạt, thuyền ngừng
ở phụ cận cầu Bạch Hồ.
Triển
Chiêu thở dài, để cho Vương Triều, Mã Hán mới vừa chạy tới đi thăm dò kho gạo,
Trương Long, Triệu Hổ mang nhóm người Trần Nhị về Khai Phong Phủ để thẩm vấn,
mình thì lôi Bạch Ngọc Đường đi đến cầu Bạch Hồ.
Tiểu
Tứ Tử cùng Công Tôn nói chuyện, “Cha con cũng đi.” Liền theo Triển Chiêu và Bạch
Ngọc Đường chạy đi.
Trên
lầu Tiểu Lương Tử thấy Tiểu Tứ Tử rời đi, cũng vội vàng chạy theo.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu đại khái cũng ăn no, Nhị lão chợt lóe, cũng đi theo.
Lâm Dạ
Hỏa cười híp mắt kéo Trâu Lương vội vã chạy tới một cái, cũng chạy mất.
Triệu
Phổ ôm cánh tay nhìn mọi người chạy đi, hiện trường chỉ còn lại Công Tôn cầm lấy
đầu người trên tay tỷ mỉ quan sát.
Cửu
vương gia vốn dĩ rất đói bụng cho nên muốn tới Thái Bạch Cư ăn cơm, lần này thì
tốt rồi cái gì cũng ăn không vô nữa.
Công
Tôn nhìn hồi lâu, ngẩng đầu lên, lầm bầm lầu bầu một câu, “Làm sao chỉ có đầu
a… thân người ở đâu a ?”
Tất cả
mọi người ngẩn người, chỉ thấy Công Tôn tiên sinh nhìn về phía mấy bao gạo gần
đó.
“Không phải chứ?” Tiểu Lục Tử nhảy một cái.
Chưởng
quỹ cũng sắp khóc, một bên để cho bọn tiểu nhị lại đi đến tiệm gạo để mua gạo,
một bên thúc giục người đem tất cả bao gạo cũng mở ra nhìn một chút.
Chờ tất
cả bao gạo đều mở ra, bên trong lại tìm ra một cái tay cùng một ít nội tạng,
Công Tôn cau mày, “Thực sự .”
Triệu
Phổ hỏi Trần Nhị, “Các ngươi đưa gạo đến mấy tửu lầu?”
Trần
Nhị cầm tờ đơn đưa cho bọn họ nhìn, “Đây đều là cửa hàng Lưu gia giao gạo, ta
ngày hôm nay đã đưa hơn bốn mươi tửu lầu, hơn một ngàn bao.
Âu Dương Thiếu Chinh cảm thấy mình cũng không cần ăn cơm, hóa ra hôm nay gạo trong cả thành cũng có thể là theo thi thể ở chung với nhau, Âu Dương liền cầm lấy hai cái bánh bao, an bài hoàng thành quân dựa theo ghi chép trên tờ đơn, đến tửu lầu từng nhà mà thu hồi gạo.