Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 48 – NHA DỊCH


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 48 – NHA DỊCH

          Sau khi thuyền Ngũ Long Trại rời đi, thuyền Thái Học cũng chậm rãi đi qua gầm cầu, dựa theo kế hoạch tiếp tục tiến về phía trước.

          Nhóm Triển Chiêu nguyên bản còn hiếu kỳ Tạ Viêm có biểu thị gì hay không, bất quá Tạ Viêm nhìn giống như là chưa có chuyện gì phát sinh, tiếp tục cùng bằng hữu ở Thái Học du hồ.

          Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn phải tra vụ án Tử Ngọ Hạng, cho nên cũng không dừng lại lâu, liền dẫn theo Công Tôn cùng nhau lên bờ trước.

          Ba người để lại Tiểu Tứ Tử cho Thiên Tôn cùng Ân Hậu, hẹn một hồi sẽ gặp nhau ở Thái Bạch Cư.

          Đưa mắt nhìn thuyền đi xa, Công Tôn có chút để ý hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Tạ Viêm là không thèm để ý, hay là có tính toán khác a?”

          Triển Chiêu lắc đầu một cái, “Hôm nay thật ra thì cũng khá tốt, phụ tử Ngũ Gia đa phần chỉ là thăm dò, ước chừng cũng không nghĩ tới lại để cho Bàng Dục cùng Lâm Tiêu làm rối kế hoạch.”

          “Nếu như phụ tử Ngũ Gia thức thời biết cách dừng lại đúng lúc, như vậy cũng có thể cho qua đi.” Bạch Ngọc Đường vừa nhìn bức tường bên ngoài dịch quán vừa nói, “Dẫu sao cũng muốn tổ chức tiệc vui, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

          “Thế nhưng hai cha con nhà này có dáng vẻ rất tự tin a.” Công Tôn có chút bận tâm.

          Triển Chiêu nhẹ nhàng “A ” một tiếng, sờ cằm một cái.

          Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triển Chiêu —— thế nào?

          Triển Chiêu nhìn chung quanh một chút, ôm cánh tay lắc đầu một cái, “Luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.”

          Bạch Ngọc Đường ở trên thành tường tìm được một lỗ thủng, tỏ ý Công Tôn nhìn, vừa hỏi Triển Chiêu, “Làm sao không đơn giản?”

          Công Tôn xua tay, “Làm sao có thể là cái lỗ lớn như vậy, vị đầu bếp kia nếu thật đụng thành cái lỗ như vậy thì đã sớm mất mạng luôn rồi!”

          Ngũ gia cảm thấy cũng đúng, tiếp tục tìm.

          Triển Chiêu đi theo bên cạnh hai người về phía trước, vừa thở dài, “Phụ tử Ngũ gia  thật sự là tới để cầu hồn sao?”

          Công Tôn hỏi, “Chẳng lẽ chúng ta bát quái có sai lầm gì chăng?”

          “Nhưng hai người bọn họ đúng là phí hết tâm tư cho việc tình cờ gặp gỡ này.” Ngũ gia tuy cảm thấy có chút uổng công vô ích, nhưng hai cha con họ có mưu đồ thì điểm này không giả.

          “Ngũ Sơn Xuyên đắc tội Đường môn, chuyện này vẫn là ông ấy đuối lý. Hôm nay Tiểu Muội cùng Long Kiều Quảng thành hôn, ông ấy nếu như lại tới gây chuyện, như vậy đắc tội liền không chỉ là Đường môn. Dù sao cũng là hoàng đế ban hôn, lúc này gây loạn không chỉ không làm được còn  có tai ương lao ngục.” Triển Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, “Mưu đồ cái gì chứ ? Ngũ Sơn Xuyên dù gì cũng là nhân vật có mặt mũi trên giang hồ, tuổi đã cao còn bồi thêm tính mạng toàn gia chỉ vì muốn cùng Đường môn tranh cãi hay sao? Đường môn lại không giết cả nhà ông ấy, vì sao a?”

          “Cũng có đạo lý.” Công Tôn cũng gật đầu, “Nói thật, nếu như lão đầu sáng suốt chút, ông ấy chỉ cần nhân dịp thời cơ này nhận sai với Đường Muội, hai nhà tiêu tan hiềm khích lúc trước đó mới là thượng sách, hơn nữa chính là ông ấy không đúng a, chịu nhận lỗi cũng có thể a.”

          “Mới vừa rồi Tiểu Muội cũng ở trên thuyền… Chẳng lẽ là phụ tử Ngũ Gia thật sự là muốn đi xin lỗi hay sao?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng lắm, “Làm gì phải  phức tạp như vậy chứ?”

          “Thật sự  muốn nhận lỗi thì nên đi đến biệt viện Đường môn tìm Đường Lão Thái mới đúng, chuyến này của ông ấy rõ ràng cho thấy là chuẩn bị hướng về phía Tạ Viêm mà tới a.”

          Vừa đi vừa tán gẫu, Ngũ gia đột nhiên đối với hai người chỉ về phía mặt đất một cái.

          Chỉ thấy trên đất có vết máu.

          Ba người nhìn nhau một cái, cũng đi theo dấu máu, cuối cùng tìm được trên tường nơi cao bằng một người có một hòn đá nhô lên, phía trên đều là máu.

          “Lão Phùng phỏng đoán chính là đụng đầu ở chỗ này.” Công Tôn lắc đầu một cái, “Khó trách đụng nghiêm trọng như vậy.”

          “Thật nhiều máu.” Triển Chiêu cau mày, nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

          “Như vậy là ảo giác của ông ấy sao?” Ngũ gia trước sau nhìn chung quanh một chút, “Phụ cận đây cũng không có ngõ hẻm càng không có cửa hàng hương liệu.”

          “Không biết có người nào sẽ gặp lão nha dịch tóc trắng kia nữa hay không.”

          Triển Chiêu tìm những cửa hàng mua bán phụ cận cùng người đi đường hỏi một chút, hỏi thử xem có nhìn thấy một vị nha dịch Khai Phong Phủ rất lớn tuổi hay không.

          Ba người đi dọc theo tường vây xung quanh dịch quán một vòng, người có thể hỏi cũng hỏi, cũng không thấy bất kỳ người nào nhìn thấy nha dịch kia.

          “Có thể nha dịch kia cũng là ảo giác hay không?” Công Tôn hỏi Triển Chiêu.

          “Như thế nào lại kì lạ như vậy?” Triển Chiêu buồn bực, cao thủ nào lại có nhiếp hồn thuật lợi hại như vậy? Lại ăn no rỗi việc đi tính toán với một  đầu bếp kia chứ?

          Ba người không thu hoạch được gì, mắt thấy mặt trời sắp lặn, cảm giác một ngày vội vàng  cái gì cũng đều không tra được, ngược lại là đói bụng.

          Rời dịch quán trở về thành, ba người chuẩn bị chạy tới Thái Bạch Cư ăn một bữa cơm sau đó về lại Khai Phong Phủ.

          Thời điểm đi qua biệt viện Đường môn, chỉ thấy ngoài cửa có một đống người, hò hét ầm ỉ không biết làm gì vậy.

          “Chuyện gì vậy?” Công Tôn hỏi, “Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ ?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ liền nghe được cái gì “Gấu Trúc bị mất ….”

          Hai người đồng thơi đưa tay lôi Công Tôn chuẩn bị đi nhìn tình huống một cái, “Chúng ta đi qua chỗ ngõ nhỏ kia đi…”

          Chẳng qua là không đợi mấy người bọn họ đi vào ngõ hẻm, liền nghe phía sau có người kêu, “Triển huynh Bạch huynh!”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ quay đầu, chỉ thấy Đường Tứ Đao chạy về phía bọn họ.

          Đường Tứ Đao chạy đến đối diện bọn họ, nhìn chung quanh một chút, lại đi nhìn phía sau bọn họ.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng tận lực giả dạng dáng vẻ vô tội, tới câu, “Xảo ngộ a…”

          “Hai ngươi bớt đi!” Đường Tứ Đao cũng sinh khí, “Gấu trúc nhà ta đâu!”

          Triển Chiêu nghiêng đầu một cái, “Gấu trúc nào a?”

          Đường Tứ Đao giậm chân, “Ngày hôm qua mới từ Thục Trung đứa tối bốn đôi là tám con gấu trúc nhỏ, mới vừa rồi liền bị mất hai con!”

          “Một đôi ý là một công  một mẫu hay sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

          Triển Chiêu cùng Công Tôn cũng nhìn Bạch Ngọc Đường —— trọng điểm ngươi chú ý là cái này…

          “Gấu trúc ngày hôm qua vừa đưa tới, cũng tới bốn năm lần có người lén trộm gấu rồi!” Đường Tứ Đao mặt đầy khó chịu, “Ta trong ba tầng bên ngoài ba tầng cũng phái nhiều người trông nom như vậy, vậy mà cũng bị mất một đôi!”

          Vừa nói, Đường Tứ Đao vừa chỉ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi nói xem! Có phải hai ngươi làm hay không? !”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu —— không có a!

          Công Tôn cũng nói, “Chúng ta mới vừa rồi còn đi tra án, vừa vặn đi ngang qua!”

          Công Tôn chữa khỏi cho Đường đại ca một căn bệnh dữ, như vậy cũng là  đại ân nhân của Đường môn, Đường Tứ Đao dĩ nhiên là tin tưởng lời Công Tôn, “Thật sự không phải là hai ngươi sao?”

          Triển chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên tâm thoải mái gật đầu —— đúng là không phải a!

          “Tốt lắm!”  Đường Tứ Đao kéo Triển Chiêu một cái, “Ta phải báo án! Gấu Trúc nhà ta bị mất tích!”

          Nói xong, Đường Tứ Đao lôi Triển Chiêu đi “Hiện trường phát hiện án ” .

          Công Tôn cũng bất đắc dĩ, nhìn Bạch Ngọc Đường đăng sờ cằm mà đi theo.

          Bạch Ngọc Đường vẫn  còn lẩm bẩm nói thầm, “Người đần độn rốt cuộc cũng làm một chuyện đứng đắn.”

          Đường Tứ Đao dẫn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn đi vào biệt viện.

          Trong sân còn mấy người giang hồ, nghe nói đều là tới để trộm gấu trúc, các đại môn phái cũng có, nhiều người trong đó còn có chút thân phận.

          Thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, mấy vị bằng hữu giang hồ còn không quên chào hỏi, “Hai vị thiếu hiệp lâu rồi không gặp!”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều đáp lễ, “Hồi lâu không thấy, trộm gấu trúc a?”

          “Đúng vậy.”

          Đường Tứ Đao giậm chân, “Cũng đuổi ra ngoài!”

          Mấy vị ” kẻ gian trộm gấu ” đều bị thủ hạ Đường môn đuổi ra ngoài.

          Đường Tứ Đao nói một chút đều không sai, Đường môn cũng xếp đặt mấy tầng cửa ải rất tốt, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng có mấy nhóm người vây quanh, ngoài ra còn có cơ quan, ở chính giữa sân có một vòng hàng rào tre, bên trong dựng luôn một vườn hoa nhỏ, một gian phòng nhỏ, trồng rất nhiều cây trúc.

          Đường nhị ca cầm hai cây măng non, đi ra một cái nhìn thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, liền hỏi Đường Tứ Đao, “Bắt được a? Ta đã nói là thấy một bóng ảnh màu đỏ mà!”

          Triển Chiêu nhìn trời —— người mặc y phục màu đỏ rõ ràng còn có một người so với Miêu gia ta càng không đáng tin cậy hơn sao các ngươi không bắt nha!

          Đi tới bên cạnh phòng nhỏ, chỉ thấy trên giường gỗ to có sáu con gấu trúc nhỏ đang nằm phơi nắng, mỗi một con đều có những đốm lông màu trắng và màu đen, bên ngoài bộ lông màu trắng còn ánh lên một màu lông hồng phấn nhạt, có thể nhìn ra mấy con gấu trúc nhỏ này là mới vừa dứt sữa.

          Triển Chiêu chạy tới ôm lấy một con, nhéo nhéo phần thịt trên mấy cái chân mập mạp của mấy con gấu trúc nhỏ, thở ra một hơi dài, trong nháy mắt cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.

          Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn mỗi người cũng ôm lấy một con mà vuốt lông, đối với cảm giác êm ái mượt mà vô cùng hài lòng.

          Đường Tứ Đao cũng sốt ruột, “Để cho các ngươi tới bắt trộm chứ không phải tới để cho các ngươi ôm gấu a!”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Đường Tứ Đao, ý kia —— nhỏ giọng một chút, đám nhóc nhà ngươi đang ngủ nha!

          Đường Tứ Đao nhìn Nhị ca nhà mình.

          Đường Nhị cũng buông tay, quay đầu nhìn Triển Chiêu bọn họ.

          Vào lúc này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang chụm đầu lại cùng nhau nghiên cứu a  —— mấy con gấu trúc này mới lớn có một chút như vậy thì làm sao phân biệt được công mẫu a? Hay là cũng giống mèo  hay sao?

          Công Tôn ôm một con mà ước lượng cân nặng, cảm thấy cảm giác không sai biệt lắm so với Tiểu Tứ Tử hồi nhỏ mới vừa dứt sữa, vỗ hai cái, quả nhiên là âm thanh khi vỗ tiểu hài tử a, như vậy cũng khiến cho Công Tôn tiên sinh rất vui vẻ.

          Đường Tứ Đao đoạt lại gấu trúc, nói Đường Tam Ca đuổi kẻ gian đi, để cho Triển Chiêu bọn họ cũng đi hỗ trợ, dù sao mình cũng báo án rồi!

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc gần đi, đúng lúc đụng phải một nhóm người leo tường vào để trộm gấu trúc, rơi vào trong bẫy rập, bị Đường Tứ Đao chỉ huy người loạn côn đánh ra ngoài.

          Công Tôn có chút đồng tình với người của Đường môn, vốn là muốn tổ chức tiệc vui liền bể đầu sứt trán, còn có nhiều người quấy rối như vậy.

          Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chính là tương đối quan tâm —— Lâm Dạ Hỏa không phải mang theo một cái giỏ sao? Cái giỏ kia bên trong có thể chứa hai con gấu trúc sao? Lúc nhìn vào chỉ có thể để một con thôi,  còn có một con hẳn là ôm trong ngực, Đường Lão Tam xem ra là đuổi không kịp.

          Ba người ra biệt viện, trước đi đến Hỏa Phượng Đường rồi tính tiếp.

          Đường môn bắt kẻ gian trộm gấu cũng không tốt lắm, bởi vì nghi phạm hiềm nghi quá nhiều.

          Với lại nói, trước là Đường gia giống trống khua chiêng nói muốn đưa gấu trúc cho Triệu Trinh, Triệu Trinh rất phấn khởi, đặc biệt để cho người ở Ngự Hoa Viên làm một vườn trúc nhỏ chuẩn bị nuôi gấu trúc, Hương Hương mỗi ngày đều mong đợi gấu trúc nhanh tới một chút, trông mong đến độ cơm ăn cũng không được nhiều.

          Tin tức này vừa truyền ra cũng gây nên nguy cấp vượt trội, mọi người cũng muốn trộm, người giang hồ cả thành cũng đều nghĩ tới gấu trúc.

          “Đưa bốn đôi thì gặp nhiều xui xẻo a!” Bạch Ngọc Đường cảm thấy ba đôi là vừa vặn, “Cho Triệu Trinh sáu con là đủ rồi.”

          “Còn hai con nuôi ở Khai Phong Phủ có thể trấn trạch a.” Công Tôn hiếm thấy không phản đối, đại khái là cảm thấy Tiểu Tứ Tử nhất định sẽ thích.

          “Gấu trúc thì làm sao trấn trạch a?” Triển Chiêu buồn bực.

          ” Gấu trúc ngoại trừ ngươi gọi biệt hiệu nó là gầu mèo ra…”

          Công Tôn mới vừa khởi đầu, Triển Chiêu vội vàng xua tay, “Chuyện đã qua không muốn nói…”

          “Người ta còn gọi nó là  “Thực Thiết Thú” a!” Công Tôn nhíu nhíu mi, “Gấu trúc chính là mãnh thú hàng thật giá thật”!”

          Triển Chiêu nhớ lại một chút, ban đầu ở sau núi Đường môn có một con gấu trúc đuổi theo mình chạy khắp núi, gật đầu, “Đích xác rất hung a, xuống núi đều là lăn xuống! Ta cảm thấy sức chiến đấu còn hơn so với Tiểu Ngũ.”

          Ba người một đường trò chuyện trở về Thành Nam, còn chưa tới Hỏa Phượng Đường, chỉ thấy phía trước một đội Hoàng Thành Quân vội vả chạy tới, Âu Dương Thiếu Chinh mang đội, dáng vẻ nhìn giống như là đã xảy ra chuyện gì.

          Triển chiêu nhìn biểu tình Âu Dương Thiếu Chinh một cái, nhìn không giống như là giúp Đường Môn  tìm kẻ gian trộm gấu, liền đối với Âu Dương vẫy tay gọi.

          Âu Dương níu Phong nha đầu lại một cái, tỏ ý thủ hạ hoàng thành quân đi trước.

          “Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu hỏi.

          Âu Dương xuống ngựa, nhỏ giọng cùng Triển Chiêu bọn họ nói, “Xảy ra chút chuyện, nghe nói mới vừa rồi ở Duyệt Lai tửu lầu có người giang hồ đánh nhau, xảy ra án mạng a.”

          Triển Chiêu cau mày, lại có thể xảy ra chuyện này, đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

          “Vấn đề là người giang hồ ở đây không có dùng binh khí đánh nhau.” Âu Dương nhíu chân mày lại.”Mấu chốt là bọn họ đánh nhau, có quan sai đi ngăn cản, kết quả đánh chết quan sai!”

          Triển Chiêu bất ngờ một chút, Công Tôn cũng kinh ngạc, “Đánh chết quan sai nơi nào?”

          “Nói là trên người mặc quần áo nha dịch Khai Phong Phủ, còn là một lão đầu nữa.” Âu Dương buông tay, “Ta trước hết để Hoàng Thành Quân đem hiện trường vây lại, chuyện trước mắt không nên gây ồn áo lớn chuyện…”

          Chẳng qua là Âu Dương Thiếu Chinh còn chưa nói hết, Triển Chiêu đã chạy như bay hướng tới Duyệt Lai tửu lâu.

          “Ai nha!” Âu Dương cuống cuồng.

          Công Tôn cũng hỏi, “Nha dịch kia là một ông lão sao? Có phải là đã bảy tám chúc tuổi rồi đầu tóc còn bạc trắng nữa phải không?”

          “Ta không nhìn thấy a, lúc xảy ra án mạng là do hoàng thành quân thấy, Tào Lan đem hiện trường vây lại, phái người báo cho ta một tin…”

          Đang nói, cách đó không xa Vương Triều, Mã Hán mang hai đội nha dịch Khai Phong Phủ cũng chạy tới, bộ dáng kia hiển nhiên là đang tìm Triển Chiêu khắp thành a, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường một cái cũng vội vàng chạy tới.

          Bạch Ngọc Đường liền hỏi hai người bọn họ, “Khai phong phủ có nha dịch nào bị mất tích không?”

          Vương Triều, Mã Hán đều lắc đầu, nói nha dịch Khai Phong Phủ không phụ trách tuần thành, đều giao cho hoàng thành quân, nha dịch ở trong nha môn. Mới vừa nãy Hoàng Thành Quân cho người đưa tin, Vương Triều, Mã Hán vừa nghe miêu tả, lòng nghĩ Khai Phong Phủ làm gì có nha dịch già như vậy a, cũng là đầu óc mơ hồ.

          Công Tôn nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Trùng hợp như vậy không phải là cái người đã lừa gạt Phùng đầu bếp hay sao?”

          Bạch Ngọc Đường để Vương Triều, Mã Hán đi một chuyến đến Thái Bạch Cư, mang theo một chiếc xe ngựa mời Phùng đầu bếp đến Khai Phong Phủ chờ nhận dạng thi thể một chút, nói xong cùng Công Tôn cùng nhau chạy tới Duyệt Lai tửu lầu.

          …

          Ngoài cửa Duyệt Lai tửu lầu, hoàng thành quân vây quanh một vòng, bên ngoài còn có mấy tầng bách tính vây xem, cũng nghe nói là xảy ra án mạng, có người giang hồ đánh chết quan sai.

Loại tin tức này truyền đi nhanh nhất, chỉ chốc lát sau đã không sai biệt lắm khắp thành đều biết.

          Âu Dương Thiếu Chinh cùng Bạch Ngọc Đường còn có Công Tôn xuyên qua đám người, đi tới cửa tửu lầu.

          Chưởng quỹ tửu lầu cùng bọn tiểu nhị đều ở đây, vẻ mặt đau khổ ở một bên than thở. Duyệt Lai tửu lầu cũng là một nhà kinh doanh lớn, là một tiệm ăn tốt ở Khai Phong Phủ, bên trong có không ít người giang hồ đại môn phái, mọi người cũng đi ra nhìn tình huống một chút.

          Trước cửa chính tửu lầu phía dưới bậc thang đá, một lão đầu tóc bạc trắng đang mặc quần áo nha dịch Khai Phong Phủ nằm đó.

          Trên Đất có một vũng máu, Công Tôn qua đi kiểm tra một chút, cau mày, “Ông ấy là té chết.”

          Công Tôn chỉ một bậc thang đá có nhuộm máu, nói, “Lúc ngã xuống, đầu đụng tới nơi này thì chết.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày —— trùng hợp sao, lúc nãy Phùng đầu bếp cũng là đụng một cái.

          “Hung thủ đâu ?” Âu Dương hỏi Tào Lan.

          Tào Lan nói hung thủ là ba người, mặc quần áo màu đen, nhìn ra là một môn phái nào đó. Khi bọn họ chạy đến, ba người kia cũng chạy trốn, Tào Lan phái người theo đuổi nhưng  không đuổi kịp, võ công cũng không tệ.

          “Không biết là của môn phái nào sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

          Triển Chiêu đưa tay, trên tay cầm một bản vẽ giấy cho Bạch Ngọc Đường nhìn.

          Triển Chiêu đã hỏi Tào Lan bọn họ, hoàng thành quân mặc dù không bắt hung thủ, nhưng nhìn được hình vẽ trên quần áo những người mặc đồ đen kia, liền đại khái vẽ xuống.

          Bạch Ngọc Đường nhìn đồ án hình tròn Ngũ Long chính là chau mày.

          Công Tôn cũng nhận ra, đây không phải là hình vẽ gia huy trên chiếc thuyền hoa của người Ngũ Long Trại hay sao?

          “Là người Ngũ Long Trại  hay sao ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

          “Có phải là người Ngũ Long Trại hay không còn chưa biết…” Triển Chiêu cau mày chỉ lão đầu nằm kia, “Nhưng Khai Phong Phủ tuyệt đối không có người như vậy!”

          “Vậy quần áo lão ấy đang mặc là của Khai Phong Phủ sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy trang phục lão đầu mặc trên người này nhìn thế nào cũng đều giống như đúc với trang phục mà nha dịch Khai Phong Phủ mặc.

          “Trang phục là thật.” Công Tôn ngồi xuống kiểm tra một chút, chợt phát hiện trong ngực lão đầu kia thật giống như có vật gì hơi hơi cộm lên, liền đưa tay lật vạt áo trước của lão đầu ra nhìn.

          Chỉ thấy trong ngực lão đầu cất nửa cục gạch.

          Công Tôn cầm cục gạch thông thường kia lên nhìn một chút, cục gạch chỉ có nửa khối, giống như là bị đập bể, một cạnh trên đó dính đầy máu, khó hiểu cảm thấy có chút quen mắt.

          Công Tôn cầm lên cho Triển Chiêu nhìn.

          Triển Chiêu hơi kinh ngạc nhìn khối gạch kia, Bạch Ngọc Đường cũng cau mày —— đây không phải là cục đá mới vừa rồi bọn họ thấy, là cục đá Phùng đầu bếp đụng vào kia sao? Là ai từ trong tường bên ngoài dịch quán lấy ra?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp