CHƯƠNG 45 –MẤT TÍCH LY KÌ
Triển Chiêu cùng Bạch
Ngọc Đường đi ra Khai Phong Phủ đến bến tàu ở thành tây, trên đường người còn
đông hơn so với hai ngày trước, các cửa hàng lớn hai bên đuồng cũng nhân cơ hội
buôn bán, tiếng rao hàng thay nhau vang lên, rất náo nhiệt. Tại trước một số cửa
tiệm buôn bán lớn cũng có người xếp hàng dài để mua hàng, trước cửa Thái Bạch
Cư còn dựng một mái che nắng thật lớn, để cho khách ngồi chờ mà có chỗ nghỉ
ngơi uống ly trà.
Tại
giao lộ cùng một ít địa phương bắt mắt cũng dán cáo thị tìm người, tướng mạo
lão Trần cũng phổ thông không có gì đặc thù rõ ràng, cứ như vậy khắp phố đâu
đâu cũng toàn là lão đầu, cảm giác cũng không dễ tìm cho lắm.
Hai
người tới Thành Tây, đúng như Tiểu Lương Tử hình dung, khu vực này đường phố đều
rất rộng, xe ngựa nhiều cũng không có hẻm nhỏ.
Trong
Khai Phong Thành không ít cửa hàng mua bán tổng hợp đều ở chỗ này, bởi vì có bến
tàu cùng đường phố Thành Tây, hàng hóa ra vào thuận lợi.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới Lan Phương Các, chỉ thấy ngoài cửa có đỗ mấy
chiếc xe ngựa, trên xe còn có từng cuộn từng cuộn giấy Tuyên Thanh lớn, bọn tiểu
nhị đang bận xuống hàng.
Một
lão đầu có bộ dáng thư sinh đang cầm sổ sách tính toán, bên cạnh còn có mấy tiểu
hỏa kế đang ghi chép lại.
“Đại
chưởng quỹ.”
Triển
Chiêu cùng lão đầu kia chào hỏi.
Lão đầu
nhìn thấy Triển Chiêu, vội vàng buông sổ sách tính toán xuống cũng lên tiếng
chào hỏi, “Triển đại nhân.”
Lão đầu
này là Đào Bản cũng chính là chưởng quỹ Lan Phương Các.
Lan
Phương Các kinh doanh rất tốt, các nơi đều có phân đường.
Đào Bản
nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền vui vẻ, hỏi, “Hai vị thiếu hiệp,
tìm Tử Ngọ Hạng sao?”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút lúng túng.
Đào Bản
không ngừng lắc đầu, “Hôm nay đã có tới mấy nhóm người hỏi ta tại phụ cận Lan
Phương Các có Tử Ngọ Hạng hay không rồi, có phải là liên quan đến vị sư phụ nhuộm
vải ở Xảo Ký bố phường hay không?”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
Đào Bản
xua xua tay, “Ta chính là người địa phương ở Khai Phong, ở chỗ này cũng hơn nửa
đời người rồi, trong Khai Phong Thành ta khẳng định là không có địa phương nào
là Tử Ngọ Hạng cả.”
Triển
Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng dự liệu được, nhưng vẫn không khỏi thất vọng một
chút.
“Lại
nói chả lẽ là có cái ngõ nhỏ nào được đặt tên là Tử Ngọ Hạng hay sao a.” Đào Bản
cảm thấy cái tên của ngõ hẻm này cũng không giải thích được, “Tử là hướng
Chính Bắc, Ngọ lại là Chính Nam, Tử Ngọ Hạng ý chính là một ngõ nhỏ đi từ
hướng Bắc đến hướng Nam hay sao, Khai Phong Thành có nhiều ngõ hẻm như vậy,
không phải đi hướng nam bắc chính là đi hướng đông tây, đây chẳng phải là khắp
thành đều có các ngõ hẻm là Tử Ngọ Hạng hay sao?”
Đào Bản
thuận miệng nói ra hai câu sau đó tiếp tục cầm lấy sổ sách tính toán, Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng tại chỗ nhìn nhau một cái, khó hiểu cảm thấy
lão đầu này nói cũng có chút đạo lý.
Tử Ngọ
đơn giản nhưng lại có hai ý khác nhau, nếu không phải giờ Tý buổi trưa, nhưng
nói đến giờ giấc thì giống như cùng ngõ hẻm càng không có quan hệ, còn lại
chính là chính Bắc chính Nam… Nói ngõ hẻm ngược lại là nói xuôi được.
Hai
người rời khỏi Lan Phương Các đi về hướng bến tàu, vừa đi vừa thảo luận chuyện
này.
“Có
phải hay không là phương ngôn nào đó?” Triển Chiêu hỏi, “Nếu ngõ hẻm nào cũng đều
đi theo hướng bắc nam thì cùng gọi là Tử Ngọ Hạng “
“Trở
về rồi điều tra một chút xem lão Trần kia cùng Vương sư phó là người nơi nào?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Không chừng thật sự là có chuyện như vậy,
cũng không phải mỗi ngõ hẻm đều có tên, đa số những hẻm nhỏ đều không tên mà,
có thể có một giải thích thống nhất nào hay không, đi hướng bắc nam liền kêu Tử
Ngọ Hạng?”
Triển
Chiêu gật đầu một cái, “Nghe ra cũng có ý nghĩa a, nhưng không có lý nào lại
không có ai nghe thấy điều đó!”
“Cũng
đúng a.” Ngũ gia cũng gật đầu, “Hỏi nhiều người như vậy, đến một người cũng
không biết thuyết pháp này.”
Hai
người vừa đi vừa trò chuyện đã đến phụ cận bến tàu.
Lúc
này vừa qua khỏi giữa trưa, thời điểm này đi ra đường chính là phơi nắng a,
thuyền công cùng người vận chuyển hàng đa phần là đang ngủ trưa, người ở bến
tàu không nhiều.
Thuyền
ở Hãm Không Đảo còn chưa tới, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm một trà lâu,
đi lên lầu hai kiếm một bàn gần cửa sổ liền ngồi xuống, vừa uống trà vừa chờ
thuyền đến.
Xa
xa, mấy chiếc thuyền lớn đang lái về phía bến tàu, một chiếc thuyền lầu màu đen
tương đối khí phái.
“Đậy
là thuyền nhà ai a?” Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường.
Ngũ
gia nhìn lá cờ cắm trên mũi thuyền một cái, “Thuyền của Ngũ Long Trai a.”
“Đây
là môn phái nơi nào a?” Triển Chiêu chưa từng nghe qua cái trại nào như vậy,
“Sơn trại hay là Thủy trại a?”
Ngũ
gia nói, “Thủy trại, ở Ba Châu, đoán chừng là người quen với Đường môn. Ta trước
nghe Nhị ca nhắc qua, Ngũ Long Trại là môn phái mới, sau khi Cao Hà Trại
sa sút thì Ngũ Long Trại liền nhân cơ hội làm lớn, giống như rất có tiền,
nhưng cụ thể ra sao ta cũng không quá rõ.”
“Đi
thuyền nên kiếm tiền rất nhanh sao, có phải chinh là nuốt luôn cái gốc của Caop
Hà Trại hay không?” Triển Chiêu cũng tò mò.
“Đoán
chừng là vậy.” Ngũ gia cũng biết đại khái, “Ta cũng không biết trại chủ là ai,
nhìn dáng điệu đội thuyền này, còn rất khoa trương a.”
Triển
Chiêu gật đầu một cái, đưa tay chỉ xa xa một chi thuyền đội khác xuất hiện, “Có
phải là thuyền của Hãm Không Đảo hay không?”
Bạch
Ngọc Đường cũng nhìn thấy, ” Ừhm, hẳn là đang đến.”
Hai
người ra tửu lầu liền chạy tới bến tàu.
Lúc
này, đội thuyền Ngũ Long Trại cũng vừa vặn lái vào bến tầu, trên thuyền lần lượt
có người xuống, mấy chiếc xe ngựa cũng chất lên rất nhiều thứ, cũng dán lên
trên chữ “Hỷ” đỏ thẫm, chắc hẳn là quà tặng.
Triển
Chiêu có chút bát quái, nhìn Bạch Ngọc Đường —— không phải cùng Đường môn rất
quen sao? Tại sao lại khách khí như vậy a?
Bạch
Ngọc Đường cũng cảm thấy phần quà tặng này cũng quá nhiều rồi, chẳng lẽ
là thân thích sao?
Hai
người đứng ở bến tàu chờ thuyền Hãm Không Đảo tới, cũng tò mò nhìn quanh đội
thuyền Ngũ Long Trại bên kia.
Lúc
này, chỉ thấy một lão đầu rất già từ trên thuyền đi xuống.
Lão đầu
kia liếc mắt nhìn cũng hơn sáu mươi tuổi, vóc người cường tráng cùng một
đầu tóc xám, bên hông còn đeo một bảo đao, xem ra là cao thủ.
Triển
Chiêu sờ cằm một cái… Lão đầu này quen mắt a!
Bạch
Ngọc Đường nhẹ nhàng đụng Triển Chiêu, “Đó không phải là Ngũ Sơn Xuyên sao!”
Triển
Chiêu được Bạch Ngọc Đường nhắc cũng nhớ ra rồi, ” Ngũ Sơn Xuyên chính là đại
đương gia Ngũ Gia Trại a, ta liền nói quen mắt, cho nên tiền thân của Ngũ Long
Trại chính là Ngũ Gia Trại sao?”
“Hẳn
là vậy, Ngũ Gia Trạo cũng ở Ba Châu.” Bạch Ngọc Đường như có điều suy nghĩ lẩm
bẩm một tiếng, “Có chút ý tứ a…”
Triển
Chiêu từ trong câu nói không có nhiệt độ của Ngũ gia, khó hiểu liền nghe được mấy
phần mùi vị xem kịch vui.
Bạch
Ngọc Đường nhỏ giọng ở bên tai Triển Chiêu nói, “Ngươi nghe qua chuyện giữa Ngũ
Sơn Xuyên và mẹ nuôi ta bao giờ chưa?”
Triển
Chiêu nháy mắt mấy cái, “Ta chỉ nghe Cửu nương nói qua là Ngũ Sơn Xuyên cùng Đường
phu nhân là bằng hữu cũ, hai người bọn họ thì có chuyện gì a?”
“Nghe
nói hồi Ngũ Sơn Xuyên còn trẻ tuổi đặc biệt thích mẹ nuôi ta, thật sớm đã phái
người đến cửa cầu hôn, kết quả mẹ nuôi ta không chịu gả cho hắn. Sau đó mỗi người
thành gia, mấy năm trước, Ngũ Sơn Xuyên muốn đem đại khuê nữ nhà mình gả cho Đường
đại ca, cũng đến cửa hỏi hôn sự, kết quả đại ca ta đã có ý trung nhân, cho nên
cũng cự tuyệt. Cuối cùng hắn có một con trai nhỏ, cũng đến cửa cầu hôn muốn cưới
Đường tiểu muội, kết quả…”
Triển
Chiêu dở khóc dở cười, “Chính là ý ba lần muốn cầu hôn đều bị cự tuyệt ba lần
sao?”
Bạch
Ngọc Đường gật đầu.
“Đó
là có chút thảm rồi…” Triển Chiêu không hiểu, “Vậy vì sao còn khách khí như vậy
đưa quà mừng nhiều như vậy a?”
“Có
thể không đơn giản như vậy.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp, “Ta trước nghe Đường Tứ
Đao nhắc tới, có một năm Tiểu Muội cũng cự tuyệt hết mấy thiếu chủ môn phái tới
cầu hôn, Ngũ Sơn Xuyên gặp người liền nói Tuổi Muội lòng cao hơn trời, mệnh so
với giấy bạc, cũng không phải là cành vàng lá ngọc, cái này không muốn vậy
không muốn, chẳng lẽ còn muốn gả cho Vương gia tướng quân hay sao?”
Triển
Chiêu cảm thấy lão đầu lắm mồm đầu óc cũng nhỏ, tuổi đã cao còn nói xấu hậu bối,
“Kết quả không phải thật sự là gả cho Đại tướng quân hay sao? Lão đầu cũng coi
như bị đánh mặt a.”
“Cái
hồi ngươi để cho con gấu trúc lên lôi đài …”
Ngũ
gia mới vừa nhắc lại, Triển Chiêu liền đạp một cước, “Đang nói chuyện, ngươi nhắc
cái này làm gì?”
“Lúc ấy
khi Tiểu muội cùng gấu trúc đính hôn, thật ra thì mọi người đều biết là nàng
không muốn gả cho nên cố ý.” Bạch Ngọc Đường, nói, “Nhưng Ngũ Sơn Xuyên cố
ý phái người đưa tới ba chậu mẫu đơn, một chậu Tử Giáp, một chậu Hoàng Bố,
một chậu Hồng Xuất, “Giáp Bố Xuất” ý chỉ Tiểu muội chính là ‘Không
ai thèm lấy’ .”
Triển
Chiêu cau mày, “Lão đầu này cũng quá kỳ cục rồi! Đường Tứ Đao không ra tay xé
lão ta ra sao?”
“Lúc ấy
nghe nói Đường môn mấy người ca ca cũng tức giận không nhẹ.” Ngũ gia nói, “Cho
nên sau đó Tuổi Muội đính hôn, Đường Tứ Đao sai người đưa Hoàng Khẩu Sơn Tước
qua cho Ngũ Sơn Xuyên , nói cám ơn hắn mở kim khẩu, cũng phúng hắn bể miệng tiểu
nhân.”
Triển
Chiêu cảm thấy rất buồn cười, “Cho nên lão đầu đây là chuẩn bị tới hóa giải hiềm
khích lúc trước a, hay là chuẩn bị đấu nhau một trận nữa a?”
“Mẹ
ta nói Ngũ Sơn Xuyên buông lời muốn cho con trai cưới công chúa, tóm lại chính
là muốn áp một đầu Đường môn… Không chừng lần này chính là hướng về phía
công chúa mà tới nha ?”
“Công
chúa?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Triệu Lan?”
” Bên
Triệu Trinh giống như chỉ có một cô công chúa có niên kỷ như vậy a?” Bạch Ngọc
Đường cười, “Cảm giác tính khí còn lớn hơn so với Tuổi Muội, hơn nữa Thái hậu
chịu đem nàng gả đi xa như vậy sao?”
“Xong
rồi a.” Triển Chiêu không ngừng lắc đầu, “Triệu Lan tâm tâm niệm niệm đều là thần
tượng Tạ Viêm của nàng a, Ngũ Sơn Xuyên chính là chuẩn bị tốt việc
bị từ hôn lần thứ tư đi nha.”
“Tạ
Viêm ngược lại không tệ.” Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Có thể được sao?”
“Hai
ngày trước Thái hậu đặc biệt để Bàng Dục dẫn Tạ Viêm vào trong cung nha,
nghe nói rất hài lòng.” Triển Chiêu vừa nói vừa xua tay, “Nếu không lão đầu nhi
lại sinh thêm một đứa, chờ Hương Hương lớn lên thử một chút?”
“Sau
đó liền bị cự tuyệt lần thứ năm a?”
…
Hai
người trò chuyện rất hứng khới, chỉ thấy xa xa Ngũ Sơn Xuyên tựa hồ là thấy hai
người bọn họ.
Lão đầu
nhi chắp tay, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều đối với lão chắp tay.
Ngũ
Sơn Xuyên nhìn tâm tình không tệ, lên xe ngựa, một đội xe lớn đi vào Khai Phong
Thành.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn đứng từ phía sau nhìn ra, luôn cảm thấy bóng
lưng của đoàn xe trùng trùng điệp điệp đằng, chuyến này đoán chừng là không đơn
giản a không đơn giản…
Trong
lúc hai người đang bát quái, thuyền từ Hãm Không Đảo cũng đến.
“Ngũ
đệ, Triển Tiểu Miêu, ha ha ha!”
Trong
không trung liền có tiếng cười lớn truyền tới, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
cũng biết là tam ca Từ Khánh.
Quả
nhiên, Từ Khánh đứng ở đầu thuyền đối diện hai người bọn họ đang vẫy tay, Hàn
Chương cùng Lư Phương cũng đều đi ra, Tưởng Bình còn cầm theo một giỏ cua lớn
cho Triển Chiêu.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cười híp mắt vẫy tay a vẫy tay —— Ca ca nhà mình tới
a!
…
Hãm
Không Đảo tới cũng là một đoàn xe trùng trùng điệp điệp, toàn bộ đồ đạc đều được
đưa tới Bạch Phủ.
Sau
khi thu xếp ổn thỏa cho mấy vị ca ca, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trở về
Khai Phong Phủ, chuẩn bị tiếp tục tra án mất tích.
Mới vừa
vào cửa Khai Phong Phủ liền đụng phải Lâm Dạ Hỏa đang xách giỏ chạy ra.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu mà nhìn Lâm Dạ Hỏa xách theo giỏ mang
theo chó, còn chưa mở miệng hỏi Hỏa Phượng đi chỗ nào, Lâm Dạ Hỏa liền mở miệng
trước, “Hai ngươi có thể trở lại a, có người báo án.”
“Lại
xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Đi
vào nhìn một chút đi, rất tà môn.” Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa chạy ra cửa.
Triển
Chiêu hỏi hắn, “Ngươi đi đâu vậy a?”
“Tên
Câm kia nói Đường môn có chở mấy con gấu trúc nhỏ tới muốn mang vào trong cung,
ta đi trộm một con a!” Hỏa Phượng nói xong cũng chạy mất dạng.
Triển
Chiêu sững sốt hồi lâu, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu ta đi trộm cái gì?”
Bạch
Ngọc Đường chính là sờ cằm gật đầu, “Chuồng ngựa còn có chỗ trống, trồng một ít
cây trúc nuôi gấu trúc ngược lại cũng không tệ.”
…
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa thảo luận về gấu trúc cũng đi vào trong
sân, Thiên Tôn bọn họ cũng còn chưa có trở lại, Yêu Vương cũng không biết
đi nơi nào, trong sân chỉ có Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn tiên sinh đang đón
khách.
Triển
Chiêu nhìn thấy hai người quen, đang ngồi uống trà, một người là Mãn Mộ Hoa thiếu
đông gia của Mãn Ký, một người là Thiên Âm Phu Nhân bà chủ của Thiên Âm Các.
Mãn
Ký cùng Thiên Âm Các đều là cửa hàng lớn ở Khai Phong Thành, Mãn Ký bán điểm
tâm ngọt, Thiên Âm Các bán nhạc khí. Mãn Mộ Hoa và Tiểu Tứ Tử cùng
nhau làm kinh doanh, cùng mọi người Khai Phong Phủ rất quen. Thiên Âm Phu
Nhân là học trò của Gia Cát Âm, Thiên Âm Các là địa phương mà người đọc
sách thường tụ họp nhất ở Khai Phong, cũng là người quen cũ.
Triển
Chiêu nhớ tới mới vừa rồi Lâm Dạ Hỏa nói có người báo án, liền hỏi, “Báo án
chính là hai người sao?”
Mãn Mộ
Hoa cùng Thiên Âm Phu Nhân đều gật đầu.
Bạch
Ngọc Đường thấy Công Tôn cầm trong tay mấy bức họa, liền cau mày, hỏi, “Chẳng lẽ…
Lại cùng Tử Ngọ Hạng có quan hệ?”
Công
tôn thở dài, “Mãn Ký mất tích một sư phụ làm kẹo, Thiên Âm Các mất tích một
cầm sư.”
Triển
Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng tất cả mọi người ngồi xuống, hỏi hai người tình
hình rõ ràng.
Mãn Mộ
Hoa, nói, “Trong cửa hàng ta nửa tháng trước có một vị sư phụ là Lão Hứa chuyên
làm đồ ngọt đã về quê, nói là hôm nay sẽ đi làm lại, nhưng hôm nay người không
tới, chưởng quỹ liền phái người đi hỏi một chút. Kết quả con dâu lão Hứa nói
ông ấy ngày hôm qua trở về, sáng sớm hôm nay đã ra ngoài, người nhà nhìn ông ấy
ra cửa, còn tưởng rằng đã tới Mãn Ký. Ta xế trưa mới biết, phái người đi tìm,
khi đến giờ ngọ cũng không tìm được, liền thấy tấm bảng trong thành có dán cáo
thị tìm người chính là sư phụ huân trà ở trà phường cùng với sư phụ nhuộm vải ở
Xảo Ký bố phường. Ta cảm thấy trong này có thể có chút kỳ hoặc, cho nên tới báo
án, ở cửa Khai Phong Phủ thì gặp được Thiên Âm tỷ.”
Thiên
Âm Phu Nhân cũng gật đầu, ” Trong các ta thiếu một nhạc công, Trương thư sinh.”
Triển
Chiêu suy nghĩ một chút, “Trước kia trong cung có bày tiệc rượu, người được mời
đến tấu nhạc chính là Trương thư sinh sao?”
Thiên
Âm Phu Nhân mặt đầy lo lắng, “Còn không phải sao, ba ngày trước thì mất tích, vốn
dĩ ta tưởng rằng lại say ngủ ở trong nhà tiểu tình nhân nào đó, thế nhưng
đã tìm ba ngày rồi cũng không tìm thấy, hắn mặc dù phong lưu nhưng không phải
không giao phó cho người khác a, ta cũng là thấy cáo thị tìm người cho nên mới
tới.”
“Hai
người bọn họ không nói Tử Ngọ Hạng sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Mãn Mộ
Hoa cùng Thiên Âm Phu Nhân đều lắc đầu.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Công Tôn.
Công
Tôn đưa hai tờ đơn cho hai người bọn họ nhìn.
Trên
tờ đơn có bốn hàng chữ, trong đó bốn người được tìm bị khoanh vòng đỏ, theo thứ
tự là: Người huân trà ở Lạc Văn Trà Phường, Nhạc công tại Thiên Âm Các, sư phụ
nhuộm vải ở Xảo Ký bố phường, thợ làm kẹo ở Mãn Ký.
“Đây
đều là những cửa hàng mà tiệc cưới lần này đều có đặt hàng.” Công Tôn, nói
“Trong tiệc cưới tất cả trà phẩm cùng điểm tâm ngọt đều do Lạc Văn Trà Phường
bà Mãn Ký cung cấp, người tấu nhạc góp vui là ở Thiên Âm Các, vải lụa trong tiệc
cưới cần dùng đều từ Xảo Ký bố phường.
Nhìn
vào tờ đơn, muốn tổ chức tiệc lớn đương nhiên cần mua rất nhiều, huống chi lại
là tiệc cưới lớn như vậy, mấy cửa hàng mua bán ở Khai Phong Phủ đều cạnh tranh,
đươc chọn trúng cơ bản đều là cửa hiệu mua bán lâu đời.
“Điểm
giống nhau a!” Công Tôn chỉ chỉ tờ đơn.
Triển
Chiêu há to miệng, “Không phải là những cửa hàng như vậy cũng có người mất tích
chứ? Thái Bạch Cư phụ trách cung cấp món ăn… Chẳng lẽ còn có đầu bếp bị mất
tích?”
Triển
Chiêu vừa dứt lời, bên ngoài Triệu Hổ vội vả chạy vào, “Triển đại nhân! Tiểu Lục
Tử báo án, nói đầu bếp làm vịt quay ở Thái Bạch Cư bị mất tích!”
Mọi
người đều ngẩn ra, hồi lâu, liền nghe rắc rắc một tiếng, triển chiêu kích động
một cái, bẻ xuống một cạnh bàn đá.
Thiên
Âm Phu Nhân và Mãn Mộ Hoa đồng thời xúc động với nội lực của Triển Chiêu, lại
nghe đến “Xoẹt” một tiếng, chỉ thấy một bên trên tờ giấy mà Tiểu Tứ Tử đang luyện
chữ cũng bị rách một mảng.
Một lớn
một nhỏ cùng đập bàn, “Lẽ nào lại như vậy!”