CHƯƠNG 46 – ĐẦU BẾP
Đầu bếp
ở Thái Bạch Cư bị mất tích
Lần
này, không chỉ Triển Chiêu nổi giận, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng phát bực.
Công
Tôn cùng Bạch Ngọc Đường chứng kiến một lớn một nhỏ cùng nhau đập bàn nổi giận,
cũng cảm giác một cỗ oán khí đang bùng cháy.
“Đi!”
Triển Chiêu cầm Cự Khuyết lên, “Đi tìm đầu bếp!”
” Được
!” Tiểu Tứ Tử từ trên ghế nhảy xuống.
Công
Tôn vội vàng ôm con trai, bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Ngũ
gia cũng thuận tay níu Triển Chiêu lại.
Mãn Mộ
Hoa cùng Thiên Âm Phu Nhân còn có chút ghen ghét a, nâng cằm nhìn Tiểu Tứ Tử một
cái lại nhìn Triển Chiêu một cái, hóa ra cùng mua bán với Khai Phong Phủ như vậy
lại còn có xếp thứ tự a, Thái Bạch Cư mới là vị thứ nhất!
Bên
này đang gấp gáp, bên ngoài Mã Hán lại chạy vào, “Triển đại nhân! Đầu bếp tìm
được rồi!”
Triển
Chiêu hơi bất ngờ.
Bạch
Ngọc Đường cùng Công Tôn cũng giật mình, quay đầu cùng nhau hỏi, “Tìm được
sao?”
“Mới
vừa rồi Thái Bạch Cư có sai tiểu nhị tới kêu Tiểu Lục Tử đi, nói là mới vừa tìm
được, bị thương nhẹ.”
“Nghiêm trọng không?” Công Tôn lấy rương thuốc, cùng Bạch Ngọc Đường và Triển
Chiêu cùng nhau chạy tới Thái Bạch Cư.
…
Mấy
người chạy tới Thái Bạch Cư, phát hiện ngoài cửa khách nhân chờ dùng bữa còn ngồi
khoảng mười mấy người, nhìn ra có vẻ ổn thỏa, phỏng đoán chưởng quỹ cũng không
có làm lớn chuyện lên.
Trong
Thái Bạch Cư khách khứa cũng ngồi đầy các bàn, Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn cảm
khái một chút —— người tới dùng bữa càng ngày càng nhiều! rất tốt là tìm được đầu
bếp, nếu không hậu quả thật sự là không chịu nổi.
Đi tới
sau bếp, Tiểu Lục Tử vừa vặn chạy đến, thấy mấy người tới, vội vàng kéo Công
Tôn chạy vào trong, “Tiên sinh! Mau mau xem một chút, Phùng đầu bếp không đúng
lắm!”
Bạch
Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái —— đầu bếp thế nào?
…
Mọi
người đi theo Tiểu Lục Tử hậu viện Thái Bạch Cư, chưởng quỹ bọn họ cũng ở trong
trạch viện, ngoài cửa viện vây quanh không ít tiểu nhị, ngay cả trù thần Quách
Thiên cũng ở đây.
Quách
Thiên nhìn thấy Triển Chiêu cũng không ngừng lắc đầu, “Đầu năm nay như thế nào
làm đầu bếp lại có nhiều nguy hiểm như vậy a?”
…
Trong
phòng, trên giường, một đại thúc trung niên với thân thể hơi mập đang nằm ở nơi
đó.
Vị
này là đầu bếp ở Thái Bạch Cư, cũng là vị đầu bếp đặc biệt phụ trách món vịt
quay, gọi là Phùng Đại Phương. Phùng đầu bếp có nhân xưng là Áp Tử Vương (Vịt
Vương), từ nhỏ có xuất thân làm nghề nuôi vịt, ông rất có tay nghề, cái gì mà vịt
quay rồi nước sốt, chỉ cần qua tay ông mùi vị liên cao cấp hẳn lên. Năm trước,
ông được Thái Bạch Cư ra giá cao mời tới làm đầu bếp, ngay cả Triệu Trinh cũng
mời ông vào cung mấy lần để làm vịt quay. Lúc Triển Chiêu bọn họ đi Hắc Phong
Thành khi trở về có đến Thái Bạch Cư hỏi xem có món mới nào hay không, Tiểu Lục
Tử liền đề cử món vịt quay này cho Triển Chiêu.
Hết lần
này tới lần khác Trù Thần Quách Thiên còn cùng Phùng đầu bếp trêu chọc, nói Triển
Chiêu chính là đệ nhất ăn hàng ở Khai Phong.
Đầu bếp
đối với người thích ăn uống dĩ nhiên là rất thích! Huống chi đây lại là đệ
nhất ăn hàng ở Khai Phong. !
Phùng
đầu bếp kích động một cái, vô tình quá tay làm ra một bàn toàn vịt yến, xuất sử
tuyệt học trọn đời.
Bữa
cơm này ăn xong, nghe nói Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử khi phủi tay đi ra
khỏi Thái Bạch Cư thì luôn liếc nhìn mấy con vịt, từ đó về sau một lớn một nhỏ
này cứ hễ gặp ai cũng khen món vịt quay ở Thái Bạch Cư, kết quả làm cung không
đủ cầu.
Vào
lúc này, Phùng đầu bếp nửa người dựa vào trên thành giường, trên đầu còn quấn một
lớp vải, cặp mắt ngây ngốc nhìn về phía trước, dáng vẻ rất yếu ớt.
“Hắn
thế nào?” Triển Chiêu hỏi chưởng quỹ Thái Bạch Cư.
Chưởng
quỹ đem sự tình kể rõ ràng từ đầu đến cuối.
Sáng
sơm hôm nay, Phùng đầu bếp tới làm việc, nghe nói có người đặt hơn tám mươi bàn
tiệc, Chưởng quỹ Thái Bạch Cư thì mừng như điên bất quá nhóm đầu bếp lại mệt đến
điên rồi
Phùng
đầu bếp đem vịt chuẩn bị xong bỏ vào lò nướng, phát hiện hương liệu dùng hết rồi,
ông liền chạy ra ngoài mua hương liệu. Có mấy hương liệu làm sao cũng mua không
được, Phùng đầu bếp liền chạy khắp nơi trong thành để tìm, kết quả khi đến giờ
ngọ cũng chưa trở lại.
Quách
Thiên phát hiện mấy con vịt trong lò cũng bị nướng khét, cũng biết là nhất định
đã xảy ra chuyện, liền để cho Tiểu Lục Tử nhanh đến Khai Phong Phủ báo án, nói
Phùng Đại Phương bị mất tích.
Ngược
lại cũng không phải do Quách Thiên chuyện bé xé ra to, đồng dạng cùng là trù thần,
cho nên không một ai hiểu rõ Phùng đầu bếp hơn ông, Phùng đầu bếp nhất định là
biết canh chuẩn thời gian để trở về nướng vịt, tuyệt đối sẽ không để cho vịt nướng
bị khét.
Chưởng
quỹ cũng cảm thấy không ổn, cũng để cho Tiểu Lục Tử đi báo án.
Thế
nhưng Tiểu Lục Tử mới vừa đi không bao lâu, Phùng đầu bếp lảo đảo trở lại, đầu
ông dường như bị thương, chảy rất nhiều máu, chưởng quỹ bị dọa sợ cũng nhanh
chóng kêu tiểu nhị dẫn ông vào trong nhà.
Sau
khi nằm xuống Phùng Đại Phương không nói lời nào, dường như thần chí có
chút không rõ, trạng thái giống như người bị mộng du.
Công
Tôn đem băng vải cắt ra, vết thương đã được xử lý qua, chẳng qua là ngoại
thương bình thường, cảm giác là do đụng vào tường hoặc là cây cột, có chút sưng
lên, nhìn vào có cảm giác rất đau.
“Đầu
bếp!” Công Tôn lớn tiếng gọi ông mấy tiếng, nhưng Phùng Đại Phương một chút phản
ứng cũng không có.
Triển
Chiêu cũng ở trước mặt ông vỗ tay hai cái thế nhưng ánh mắt đầu bếp đều không
chớp lấy một cái.
“Bị đụng
đến hư luôn sao.” Công Tôn kê toa thuốc, để ảnh vệ đi lấy thuốc, lại lấy ra
rương thuốc của mình, cầm ra kim châm vội ghim kim vào đầu Phùng đầu bếp, chỉ
chốc lát sau, liền một đầu toàn kim châm, nhìn giống như là lông của con nhím vậy.
Mãn Mộ
Hoa bởi vì tò mò, cũng đi theo, ôm Tiểu Tứ Tử đứng ở cửa nhìn quanh, hắn hỏi Tiểu
Tứ Tử đây là đang làm gì?
Tiểu
Tứ Tử nói, Phùng đầu bếp có thể là bị đụng hư, trong đầu có máu bầm, cho nên muốn
nhanh chóng làm tan máu bầm.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở một bên lo lắng chờ đợi, đại khái sau nửa giờ, vốn
là Phùng đầu bếp mặt đầy ngơ ngác bỗng nhiên thở hắt ra một hơi.
Chúng
tiểu nhị Thái Bạch Cư cũng đều thở hổn hển —— rốt cuộc động rồi!
Dần dần,
trên mặt Phùng đầu bếp bắt đầu có sinh khí, ánh mắt cũng không ngơ ngác như vừa
rồi, liền nghe ông “Ai nha…” Một tiếng, tựa hồ là nhức đầu, đưa tay muốn sờ lên
đầu.
Triển
Chiêu lanh tay lẹ mắt đem tay ông giữ lại.
Công
Tôn cũng tỏ ý ông đừng động.
Chờ ảnh
vệ đem thuốc cầm tới, Công Tôn cũng đã đem kim châm gỡ xuống.
“Đây
là đụng vào tường hay là có người dùng búa đánh ông a?” Công Tôn hỏi Phùng Đại
Phương cuối cùng cũng khôi phục ý thức, “Đụng phải cũng rất nghiêm trọng a!”
Phùng
đầu bếp đau đến mức trách móc, “Ai u, lần này ta đụng phải a u…”
“Thật
sự là tự đụng sao?” Triển Chiêu hỏi, “Không phải có người tập kích ông?”
“Không a, ta cũng không biết đụng chỗ nào …” Phùng Đại Phương cũng thật buồn bực.
Công
Tôn chỉ chỉ vết thương trên trán ông cùng một cục sưng to, “Vết thương là chính
diện, hẳn không phải bị người đánh lén, đoán chừng là do đi nhanh, sau đó lập tức
bị đụng vào tường, đụng vào còn rất xảo a, đụng chúng nơi có góc cạnh. Khá tốt
đầu cũng không bị rách to, nếu không thì phiền phức lớn rồi.”
“Phùng
Phùng ông đụng vào nơi nào nha?” Tiểu Tứ Tử đưa cho ông một chén thuốc cùng
thoa thuốc giảm đau ngoài da cho ông, cầm lấy cây thước gỗ mà bôi thuốc cho
Phùng đầu bếp.
Dược
cao mát như nước đá được đá bôi lên, cơn đau cũng giảm hơn phân nửa, Phùng đầu
bếp mới tính tốt hơn được chút xíu.
“Ta vốn
là đi mua hương liệu, cũng chạy khắp thành tìm một loại hương diệp nhưng làm
sao cũng không tìm được, ta còn đang tính thời gian, vịt nướng cũng rất mau
chín, rất cấp bách. Khai Phong Thành ta cũng không phải quá quen thuộc, đúng
lúc đụng phải một nha dịch tóc bạc, hỏi hắn gần đây có cửa tiệm nào chuyên bán
hương diệp hay cửa hàng dược liệu nào hay không, hắn liền chỉ cho ta một con đường,
nói phía trước Tử Ngọ Hạng có một nhà…”
Phùng
đầu bếp là không chú ý tới, thời điểm ông nói ra ba chữ “Tử Ngọ Hạng”, nhóm Triển
Chiêu bọn họ cũng trợn mặt to một vòng.
“Ta dựa
theo đường hắn chỉ, chạy đến phía trước tìm được Tử Ngọ Hạng, liền thấy bên
trong có một cửa hàng hương liệu thật là lớn, ta rất vui vẻ a! Với lại ta cũng
không có nhiều thời gian, cho nên liền chạy một mạch vào, ai biết “Rầm” một tiếng
trước mắt ta liền tối sầm a!” Phùng Đại Phương vừa nói vừa lắc đầu, “Chuyện về
sau ta cũng không thế nào nhớ, ta lúc ấy giống như là người uống rượu say, mơ
mơ hồ hồ chỉ muốn chạy về để kịp thời nướng vịt a…”
Cả
nhóm người Triển Chiêu cũng quá bất đắc dĩ, làm đầu bếp cũng quá vất vả rồi, đụng
trúng đầu thiếu chút nữa mạng cũng không có, còn nghĩ tới nướng vịt…
“Cho
nên ông tìm được Tử Ngọ Hạng?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy cái ngõ hẻm đó cụ thể ở
vị trí nào?”
” Nơi
đó ngay tại phía bắc chợ a.” Phùng đầu bếp suy nghĩ một chút, “ừ! Tại phí Bắc đối
diện cầu Hồ Nhật Nguyệt a.”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, một hồi thành tây, một hồi ở phố
Nam Thiên, kết quả ở thành Bắc a!
“Vậy
cái ngõ hẻm đó cái dạng gì?” Triển Chiêu muốn Phùng đầu bếp miêu tả một chút.
“Chỉ
là cái ngõ hẻm thông thường … Nhìn cũng không phải rất dài, trong ngõ hẻm có một
cửa hàng.” Phùng đầu bếp vừa nói vừa đưa tay khoa tay múa chân, “Ngay tại cửa
vào ngõ, bên tay phải, trên bức tường màu trắng có một bảng hiệu màu đen, bên
trên viết ba chữ ‘Tử Ngọ Hạng’.”
“Ông
nói là do một nha dịch nói cho ông biết sao?” Triển Chiêu hỏi, “Vậy nha dịch đó
có hình dáng gì? Mặc quan phục của nha môn nào?”
” Nha
dịch Khai Phong Phủ a, quần áo cũng là Khai Phong Phủ.” Phùng đầu bếp nhớ lại một
chút, “Dáng dấp chỉ là một lão đầu tóc bạc phổ thông, nhìn vào cũng đến
bảy tám chục tuổi rồi.”
Ở bên
cạnh, Tiểu Lục Tử đang lắng tại nghe không nhịn được cũng chen miệng vào, “Ai
nha má ơi! lão Phùng a, ông có phải bị trúng tà hay không? Nha dịch Khai Phong
Phủ đều là mấy đại tiểu tử thôi, người lớn nhất cũng chỉ chừng năm mươi tuổi, từ
đâu tới lão đầu tóc bạc bảy tám chục tuổi a.”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
Phùng
Đại Phương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy vậy, bây giờ nghĩ lại,
là có chút tà môn.
“Ngươi suy nghĩ kỹ một chút.” Triển Chiêu hỏi, “Lúc ông đi vào cửa hàng hương
liệu trong ngõ kia, bên trong có người không?”
“Thật
giống như có… lại giống như không…” Phùng Đại Phương cau mày suy nghĩ hồi lâu,
liền đưa tay xoa xoa huyệt Thái dương, “Ai u đầu ta thật đau a… Không nhớ nổi,
cảm giác…”
“Giống
như đang nằm mơ phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đúng
vậy a.” Phùng đầu bếp gật đầu liên tục.
Công
Tôn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển
Chiêu gật đầu một cái, “Cảm giác ông ấy giống như đã trúng nhiếp hồn thuật
hoặc là quỷ thuật nào đó.”
…
Công
Tôn kê toa thuốc cho Phùng đầu bếp, nói ông nên nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó cùng
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau rời Thái Bạch Cư.
Mãn Mộ
Hoa còn phải làm ăn, sau khi báo án cũng trở về trước.
Triển
Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau đi đến Thành Bắc, muốn
tìm cái ngõ “Tử Ngọ Hạng” kì dị kia.
Tiểu
Tứ Tử kéo tay Công Tôn vừa đi vừa hỏi, “Cha, tại sao Phùng Phùng chỉ là quẹo
vào ngõ hẻm nhưng lại bị đụng nghiêm trọng như vậy chứ ? Không nhìn thấy bức tường
sao?”
“Có
thể là bị trúng quỷ thuật nào đó nên bị nó lừa gạt a.” Công Tôn hỏi Triển Chiêu
cùng Bạch Ngọc Đường, dạng công phu gì có thể làm được như vậy.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không biết chính xác, hơn nữa kỳ quái nhất
chính là… Phùng Đại Phương cũng không mất tích, tại sao ông ấy đã về rồi, mà mấy
vị sư phụ nhà khác lại không ai về chứ?
“Nếu
như đụng mạnh một tý nữa…” Bạch Ngọc Đường Hỏi Công Tôn, “Đầu bếp kia có thể
nguy hiểm tánh mạng hay không?”
Công
Tôn gật đầu, “Chết chắc a! Ông ấy như vậy cũng phải dưỡng bệnh rất lâu, hơn nữa
sau này cũng sẽ luôn choáng váng đầu óc nữa.”
“Vậy
nếu như phía trước không phải tường mà là sông thì sao ?” Bạch Ngọc Đường hỏi
tiếp.
“Nếu
không biết bơi không chừng chết chìm luôn nha.” Triển Chiêu cau mày, “‘Nha dịch’
kia nhất định là cố ý muốn dẫn ông ấy đi, chẳng qua là để cho ông ấy đụng tường
một cái cũng không làm gì khác, làm sao có cảm giác như đang đùa dai vậy, thật
là quá đáng!”
Bạch
Ngọc Đường cùng Công Tôn đều gật đầu, quả thật rất đáng ghét.
Bốn
người đi tới thành Bắc, căn cứ vào miêu tả của đầu bếp, tìm được cây cầu Hồ Nhật
Nguyệt tại thành Bắc
Trên
hồ có rất nhiều thuyền hoa, có một số môn phái giang hồ cũng tới du hồ, Cầu Nhật
Nguyệt tại Thành Bắc là một cây cầy lớn, từ trên cầu nhìn xuống, phía đối diện
cũng không có ngõ hẻm, chỉ có một bức tường lớn.
“Đây
không phải là bức tường bên ngoài quán dịch hay sao?” Triển Chiêu có chút dở
khóc dở cười, người ở trong quan dịch đều là sứ giả các nước tới, vì an toàn
cho nên mới xây tường cao như vậy, cũng gần bằng tường thành luôn rồi, vậy mà
có người đụng phải, khó trách đụng vào lạu nghiêm trọng như vậy.
Triển
Chiêu liền chuẩn bị đi tìm một chút xem trên tường có “dấu tích” mà Phùng đầu bếp
đụng vào lưu lại hay không.
Còn
chia xuống cầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chạy về một phía trên cầu, hướng về phía xa
xa mà vẫy tay, “Tôn Tôn, Ân Ân a!”
Nhóm
Triển Chiêu cũng nhìn sang hướng Tiểu Tứ Tử đang vẫy tay, chỉ thấy cách đó
không xa, một chiếc thuyền hoa mỹ đang chậm rãi lái tới, trên thuyền hoa có cả
nhóm thư sinh ở Thái Học Viện, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng ở đây, một đám tiểu
tài tử đang đánh đàn, chơi đối câu, nhìn rất náo nhiệt.
Trên
đầu thuyên cũng có cả Qua Thanh, phỏng đoán Triệu Lan cũng ở bên trong thuyền.
“Đây
là thuyền hoa nhà ai a?” Công Tôn cảm thấy những bức tranh trên chiếc thuyền
này rất đẹp, liền hỏi Bạch Ngọc Đường.
Ngũ
gia suy nghĩ một chút , nói, “Tạ Viêm a? Lúc trước hình như ta có nghe Bạch
Phúc nhắc tới, bên cạnh bến thuyền ở Hãm Không Đảo hình như có một chiếc thuyền
hoa mới mua, chủ nhân họ Tạ, là một thiếu gia đọc sách ở Thái Học Viện.”
“Tạ
Viêm có tiền như vậy sao?” Triển Chiêu tò mò.
“Hình
như cũng xếp hàng phú hộ ở Giang Nam.” Công Tôn nhớ lúc trước cũng có nghe Bao
Duyên nhắc tới.
” Tạ
gia ở Hàng Châu…” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi, “Sẽ không phải là con
trai Tạ Quảng Duyên chứ?”
“Hình
như là vậy a.” Công Tôn gật đầu.
Triển
Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Quen biết sao?”
“Tạ
Quảng Duyên cùng cha ta là đồng môn a, cũng là một đại tài tử, Tạ gia của cải
đúng là rất nhiều, gia đại nghiệp đại.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Nói
như vậy, xác thực là dáng dấp rất tốt a.”
Công
Tôn khẽ mỉm cười, “Tạ Viêm vẫn tương đối điệu thấp, thuyền hoa này hẳn là mấy
ngày trước cậu ta mới vừa mua.”
Triển
Chiêu tò mò, “Một mực điệu thấp tại sao lại mua một chiếc thuyền hoa đắt như vậy?
Kỳ quái a.”
“Lúc
trước, Bàng Dục dẫn Tạ Viêm vào cung một lần, là Thái hậu tìm cậu ta uống trà,
các ngươi biết không?” Công Tôn hỏi.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— mới vừa nghe qua.
”
Ngày đó Tiểu Tứ Tử cũng ở trong cung Thái hậu, đều nghe được.” Công Tôn sờ đầu
Tiểu Tứ Tử một cái.
Tiểu
Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu.
“Thái
hậu nói, Triệu Lan đừng xem như là cành vàng lá ngọc, ngày thường Hoàng
thượng để ý nàng rất nghiêm, cũng không giống như đại tài nữ nhà bình thường,
có thể du hồ gì gì đó, mỗi ngày liền bị nhốt ở trong cung, lúc đi ra đi vào bên
cạnh cũng có rất nhiều thị vệ, chỉ sợ quá rêu rao lại khiến cho người chú ý.
Trùng hợp mấy ngày nay Khai Phòng Thành náo nhiệt như vậy, cho nên nàng đi ra
ngoài chơi một chút cũng sẽ không bị phát hiện…” Công Tôn vừa nói vừa đối với
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, “Nghe nói Tạ Viêm sau khi ra
khỏi hoàng cung liền để cho quản gia đi mua một chiếc thuyền hoa tốt nhất. Hôm
nay bọn họ du hồ cũng là Tạ Viêm an bài, còn đặc biệt mời đồng môn ở Thái Học
Viện và Thiên Tôn cùng Ân Hậu nữa, chính là vì để cho Triệu Lan chơi được vui vẻ
còn không cho nàng biết là cậu ta chuẩn bị vì nàng ấy, tránh cho nàng xấu hổ.”
Triển
Chiêu vừa nghe Công Tôn nói, vừa nhìn chiếc thuyền hoa kia đang chậm rãi lái tới,
cảm thấy một cổ bát quái ập vào mặt, thật là muốn lên thuyền cảm thụ a.
Triển
Chiêu đang suy nghĩ về cuộc gặp gỡ này thì đột nhiên bị Bạch Ngọc Đường
kéo tay áo.
Triển
Chiêu quay đầu, Ngũ gia tỏ ý hãy nhìn bên kia.
Triển
Chiêu theo phương hướng Bạch Ngọc Đường tỏ ý mà nhìn sang, chỉ thấy một chiếc
thuyền màu đen thật khí phái cũng đang từ một hướng khác lái tới.
“Thuyền
này nhìn quen mắt a!” Triển Chiêu sờ cằm một cái.
Ngũ
gia tỏ ý để Triển Chiêu nhìn gia huy trên thuyền, “Là thuyền của Ngũ Long Trại!”
Triển
Chiêu há to miệng, “A a!”
Công
Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cũng xoay mặt qua nhìn Triển Chiêu —— ngươi kích động
như vậy làm gì?
Triển
Chiêu nhìn trái nhìn phải một chút, liếc mắt rất nhanh hai chiếc thuyền cũng sẽ
gặp nhau rồi, dười cầu chỉ có thể đi qua một chiếc thuyền, cảm giác rất
thú vị a!
Công
Tôn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng ở trên cầu tựa hồ không có ý xuống
cầu, không hiểu mà hỏi, “Hai ngươi không đi?”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, liền đem chuyện trại chủ Ngũ Long
Trại và Đường môn nói qua một chút, cũng bát quái luôn chuyện muốn con trai cưới
công chúa nói cho Công Tôn luôn thể.
Công Tôn tiên sinh híp một cái mắt, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, “Chúng ta đừng nên ở trên cầu chờ a, quá xa không thấy rõ đâu, chi bằng tìm cách như vô tình gặp một chút đi!”