Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 44 – TỬ NGỌ HẠNG


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 44 – TỬ NGỌ HẠNG

子午巷 [zǐ wǔ hàng]  [hàng]: Hạng,  ngõ hẽm nhỏ

          Trong Khai Phong Phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cơ hồ đồng thời bị một trận mùi thơm “Xông” cho tỉnh ngủ.

          Ngũ gia mở mắt ra nhìn vào chiếc giường đối điện, lòng nói mèo kia là dậy sớm đi ra ngoài mua bánh chiên rồi sao?

          Trên giường, Triển Chiêu vừa vặn “Hoắc” ngồi bật dậy, “Người nào làm bánh chiên a? !”

          Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu đang bò dậy vui tươi hớn hở chạy ra bên ngoài, yên lặng bội phục mình một chút —— lại có thể ngửi ra  mùi bánh chiên, còn có thể nghe được mùi bánh chiên có bỏ thêm hành hay không a …

          Ngũ gia lắc đầu một cái, đứng lên mặc quần áo tử tế, nhìn mình cả người quần áo trắng anh tuấn tiêu sái qua gương đồng, xoay người ra cửa, quyết định nếu có bánh chiên cũng ăn một cái, nếu như không có thì cướp một nửa của Triển Chiêu cũng được.

          Bên ngoài Miêu Miêu Lầu, trong sân càng náo nhiệt, nhóm thư sinh Thái Học Viện đều mặc đồng phục, cầm bánh chiên trong tay, vừa ăn vừa đi ra ngoài.

          Ngũ gia đi tới trong sân, chỉ thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu đã ngồi ăn bên cạnh bàn.

          Giữa sân, Ngân Yêu Vương không biết từ nơi nào lấy ra một cái bếp than cùng một cái chảo lớn, còn đang chiên bánh.

          Yêu Vương thủ pháp rất thuần thục đến nỗi Ngũ gia cũng hoài nghi Yêu Vương trước khi làm thần tiên có phải hay không là người bán bánh chiên a. Chiếc bánh mỏng như cánh ve, phía trên được rắc mấy cọng hành lá cắt nhỏ cùng hạt mè, kể cả động tác quét nước tương và tiếng gọt trái cây…

          Nhìn một hồi, Ngũ gia tiếp tục lắc đầu —— mình lại biết các bước chiên bánh nữa a.

          Đang lắc đầu, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc bánh chiên nóng hổi. Phía trên chiếc bánh còn có một lỗ hổng hình nửa vòng tròn rất quen thuộc …

          Ngũ gia ngẩng đầu, chỉ thấy Triển Chiêu đang phồng má mà nhai bánh a, tỏ ý —— cắn một cái thử một chút a!

          Bạch Ngọc Đường cúi đầu cắn một cái, ánh mắt liền sáng một cái.

          “Ha ha ha…”

          Bên cạnh bàn, Thiên Tôn, Ân Hậu và Lục Thiên Hàn cùng nhau cười nhạo Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ gia liếc mấy lão đầu một cái, đi tới bên cạnh Yêu Vương nói muốn ăn bánh chiên có thêm hai trứng gà!

          Yêu Vương cười híp mắt làm cho Ngọc Đường.

          Thiên Tôn cùng Lục Thiên Hàn vừa gặm bánh vừa bất mãn —— Ngọc Đường cùng yêu nghiệt kia tại sao lại thân như vậy a!

          Ân Hậu chính là nhìn Triển Chiêu —— Tiểu Bạch Đường nhà ngươi vốn là không ăn khói lửa nhân gian a, nhìn xem bị ngươi mang theo thành cái dạng gì a!

          Triển Chiêu đưa tay cầm lấy ly sữa đậu nành của ngoại công mình mà uống.

          “Trong quân doanh ta thường ăn điểm tâm nhất chính là bánh chiên a.” Triệu Phổ vừa gặm vừa khen ngợi, “Chưa ăn qua bánh nào ngon như vậy.”

          Công Tôn cũng gật đầu, “Hảo thủ nghệ a!”

          Tiểu Lương Tử hướng về phía Yêu Vương giơ ngón tay cái, Tiểu Tứ Tử phồng má mà gật đầu a gật đầu, trên mép còn dính một hạt mè.

          Sáng sớm, mọi người trừ thảo luận tay nghề của Yêu Vương ra, nói nhiều nhất chính là tiếng động lạ tối hôm qua.

          Cách vách sân, Công Tôn Mỗ cũng tới, vừa bưng chén sữa đậu nành vừa ngáp, lão gia tử hiển nhiên cũng ngủ không ngon.

          Ngân Yêu Vương hỏi Công Tôn Mỗ biết tối hôm qua là âm thanh nào vang lên không?

          Lão gia tử lắc đầu một cái, “Nghe không hiểu, giống như là âm vang có quy luật.”

          “Hay là nhà ai đang đập tường?”

          “Không giống.”

          Ngoài cửa viện, Âu Dương Thiếu Chinh dậy sớm đã quan sát đường phố một chuyến chạy vào, “Sáng nay cũng có nhiều cư dân đến Hoàng Thành Quân báo lại án, nói sát vách khu dân Lãnh Cư Gia  nửa đêm có người đập tường, quấy rối giấc ngủ mọi người, nhưng là chúng ta tra xét mấy nhà, thanh âm cũng không phải là từ nhà nào trong đó phát ra, mà tường nhà người ta cũng không sập.”

          “Ta cảm giác thanh âm kia giống như là đang di động.” Triển Chiêu nói ra sự nghi ngờ của mình, “Hơn nữa có thanh âm lại không có cảm gichấn động ác.”

          “Đúng vậy” Thiên Tôn có kinh nghiệm nghiên cứu đối với các bức tường cũng cảm thấy không đúng lắm, “Bình thường lúc đập tường đều có tiếng vang, nghe rõ như vậy sở chính là ở không xa, như vậy có thể cảm giác được chấn động mới đúng.”

          Mọi người cũng đều gật đầu, đúng là như vậy.

          Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh Thiên Tôn ngồi xuống, Triển Chiêu lấy cho Chuột nhà mình một chén sữa đậu nành, liền hỏi một hồi có chuẩn bị gì không, có muốn đi điều tra một chút về thanh âm kia  hay không.

          Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nói một chút đến giờ ngọ phải đi bến tàu để đón mấy vị đại ca của mình  sắp tới.

          Triển Chiêu suy nghĩ vậy thì cùng đi, thuận tiện đi bến tàu phụ cận hỏi cư dân một chút, thử xem tối hôm qua có nghe tiếng vang gì hay không.

          Bên này đang trò chuyện, Mã Hán chạy vào, cùng Triển Chiêu nói, “Triển đại nhân, có người tìm.”

          “Ai a?”

          “Họ Văn.” Mã Hán nói, ” chưởng quỹ Lạc Văn Trà Phường.”

          “Văn Diệu?” Triển Chiêu hỏi.

          Mã Hán gật đầu một cái, “Nói là bạn của ngươi.”

          ” Ừhm.” Triển Chiêu để cho Mã Hán mời người đến phòng khách ngồi.

          Lạc Văn Trà Phường là một trà phường nổi danh ở Khai Phong Thành, Trà Hoa Lài ở đó là danh phẩm nổi danh thiên hạ, thuộc về một cửa hiệu lâu đời trong Khai Phong Thành. Ân Hậu thích uống trà hoa lài chỗ ấy nhất, cho nên Triển Chiêu thường xuyên chạy đi mua cho ngoại công mình, thường xuyên qua lại với Văn Diệu liền trở thành bằng hữu.

          Triển Chiêu đứng dậy đi về trước viện, Bạch Ngọc Đường cùng Văn Diệu cũng rất quen cho nên cùng đi với Triển Chiêu.

          Triển Chiêu vừa đi vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đúng rồi, lần này tiệc mừng chiêu đãi khách nhân,  trà được dùng có phải đều từ Lạc Văn Trà Phường có phải hay không?”

          Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Không ít trà lâu cạnh tranh, nghe nói Long Kiều Quảng chọn nhà Văn Diệu,  cũng bởi vì Ân Hậu thích uống.”

          Triển Chiêu cười hì hì, “Ngoại công cũng rất có mặt mũi a.”

          Trong khách phòng, có một văn sinh khoảng chừng hơn ba mươi tuổi đang ngồi uống trà, chính là chưởng quỹ Lạc Văn Trà Phường – Văn Diệu.

          Văn Diệu dáng người hơi mập, khuôn mặt cũng hiền hòa, nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng tới, liền đứng dậy, “Triển huynh, Bạch huynh.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều cùng hắn chào hỏi, song phương rất quen cho nên cũng không cần khách sáo.

          Văn Diệu ngồi xuống liền bắt đầu nói chuyện, nhìn có chút cấp bách, “Nhị vị có rảnh không? Ta nơi này xảy ra chút tai vạ.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng nhau hỏi hắn, “Xảy ra chuyện gì?”

          “Ai! Đây chẳng phải là thời điểm bận rộn sao!” Văn Diệu tỏ ra rất bất đắc dĩ, “Trong xưởng huân hoa trà nhà ta có một vị sư phụ không biết là đã đi đâu!”

          “Đi đâu?” Triển Chiêu không hiểu, “Ý là mất tích sao?”

          Văn Diệu gật đầu, “Huân hoa trà cần quả mộc, trà phường nhà ta có vị sư phụ gọi là Lão Trần, vào ngày hôm qua ra cửa nói đi mua quả mộc, kết quả đi một lần rồi không trở về, cái này cũng đã một ngày một đêm, ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

          Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Đi chỗ nào mua quả mộc? Vườn trái cây nhà nào sao?”

          “Trước kia chúng ta vẫn luôn là đi vườn trái cây mua, thế nhưng mấy vườn trái cây gần đây, quả mộc đều bị Thái Bạch Cư mua đi.”

          Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Thái Bạch Cư mua quả mộc làm gì?”

          Triển Chiêu ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở, “Vịt quay a!”

          Ngũ gia không nói chỉ liếc Triển Chiêu bên cạnh có chút chột dạ một cái. Gần đây Thái Bạch Cư làm ăn đặc biệt tốt, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử gặp người liền giới thiệu đến Thái Bạch Cư ăn vịt quay, có thể thấy được là cung không đủ cầu, cho nên thành ra đào hố cho trà phường nhà người ta luôn.

          Công nhân trà phường nhà ta khắp nơi tìm quả mộc, lão Trần nói ông ấy hỏi thăm được trên phố Nam Thiên trong Tử Ngọ Hạng có một nhà có bán, trước đi xem một chút,  nếu như có nhiều thì đặt hàng… Thế nhưng ông ấy cửa liền nữa không trở về trà phường cũng không về nhà.

          “Vậy ngươi để ông ấy đi mua quả mộc ở chỗ đó có nghe ai nói bao giờ không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

          Văn Diệu cũng buông tay, “Vấn đề ở chỗ này…”

          Không đợi Văn Diệu nói xong, Triển Chiêu cũng vẻ mặt nghi hoặc, “Trên phố Nam thiên làm gì có Tử Ngọ Hạng a?”

          Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Không có sao?”

          Triển Chiêu lắc đầu, “Ta hằng ngày đi con đường này, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua ngõ hẻm nào như vậy, nghe cũng chưa từng nghe qua.”

          Văn Diệu cũng gật đầu, “Ta hàng năm ở tại thành tây cũng là không quen thuộc khu vực này, hôm nay cũng tìm không ít người trên đường hỏi thăm, đều nói phố Nam Thiên căn bản không có  ngỏ hẻm này!”

          “Thật kỳ quái.” Triển Chiêu sờ cằm suy nghĩ, lão Trần ta cũng đã gặp, chỉ là một lão đầu nhi huân lá trà phổ thông, ai còn có thể đem hắn bắt mất sao?

          Văn Diệu sau khi báo án liền trở về trà phường tiếp tục bận rộn.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra cửa, trước đi tìm Âu Dương Thiếu Chinh.

          Hỏa kỳ lân quen thuộc địa hình Khai Phong Phủ nhất, vừa nghe Tử Ngọ Hạng trên phố Nam Thiên, tiên phong quan mặt đầy ngơ ngác mà gãi đầu, “Cái gì Tử Ngọ Hạng a? Đừng nói Nam Thiên phố không có, toàn bộ Khai Phong Thành cũng không có a!”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một mực tìm đến trưa, vẫn là không thu hoạch được gì.

          Buổi trưa trên đường người liền nhiều hơn, hai người cảm thấy tìm như vậy cũng không phải biện pháp, trước hết trở về phủ, chuẩn bị vẽ một bức tranh về lão Trần để dán lên bảng tìm.

          Trở lại Phố Nam Thiện, thật xa đã nhìn thấy Bao Duyên cùng nhóm thư sinh Thái Học Viện đứng ở  cửa Khai Phong Phủ, trong tay bao lớn bao nhỏ, nhìn giống như là muốn đi ra ngoài chơi mà.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đếm đếm số người, phát hiện tiểu phân đội Thái Học Viện hay tiếp xúc với người Khai Phong Phủ nay lại có thêm nhân số không ít

          Bao Duyên, Bàng Dục, Vương Kỳ, Âu Dương Thuần Hoa, Lâm Tiêu, Giang Nam ba đại tài tử, lại tăng thêm mấy võ sinh năm nay mới nhập học, Vương Lân, Nam Cung Khâm cùng Thẩm Mậu.

          Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nói, ” Hai ngày trước Lâm Phu Tử nói võ sinh đến Thái Học Viện không đủ, còn hỏi Lục Phong có muốn để cho tiểu đồ đệ mười đại cao thủ phái Thiên Sơn cùng tuổi với mấy đứa  đi vào đọc sách hay không.”

          Triển Chiêu cũng buồn cười, “Lão gia tử là muốn Thái học viện ngày sau xưng bá võ lâm sao?”

          Ngũ gia cũng cười.

          Đang khi nói chuyện, chỉ thấy trong cửa Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng chạy ra ngoài, nhị lão cùng một đám con nít có số tuổi chỉ bằng số lẻ của mình vừa nói vừa cười cùng đi.

          Triển Chiêu buồn bực, “Đi chỗ nào a?”

          “Nhìn thấy không phải đi đạp thanh thì chính là đi du hồ.” Ngũ gia sờ cằm một cái, “Không chỉ ngươi ba tháng nay không nhặt thi thể, sư phụ ta cũng đã ba tháng nay không gây họa rồi!”

          “Nga, mí mắt lại nhảy!” Triển Chiêu che mắt phải cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau đi vào Khai Phong Phủ .

          Trong nha môn, quả nhiên Công Tôn đã cùng mấy sư gia bắt đầu chuẩn bị cáo thị tìm lão Trần rồi, Vương Triều, Mã Hán bọn họ cũng ở đây phân phát nha dịch phân vùng mà đi tìm.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới hậu viện, phát hiện trong sân lớn như vậy chỉ có Yêu Vương, Công Tôn Mỗ, Hắc Thủy bà bà, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ở đây.

          Tiểu Tứ Tử trước mắt có một ít bản vẽ, Yêu Vương tiếp tục dạy bé nhìn quái tượng, Tiểu Tứ Tử miệng lẩm bẩm học thuộc lòng khẩu quyết.

          Công Tôn Mỗ một tay cầm sách nhìn nhập thần, một tay kia chậm rãi giúp mài mực.

          Tiểu Lương Tử ở một bên đang luyện công, Hắc Thủy bà bà ngồi đang ngủ gật trên lưng Tiểu Ngũ thế nhưng luôn luôn có thể chỉ điểm nhóc đôi câu.

          Triển Chiêu liếc mắt một cái, vào lúc này không phải là Hắc Thủy bà bà mà là Dư Khiếu Nguyên.

          Trong sân lá rụng rực rỡ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng ý thức được, cảnh tượng trước mắt này, nếu là đem Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đổi thành nhóm Tương Du khi còn bé, đó có phải là Thiên Sơn Bách hoa cốc thường ngày  không ?

          Thấy hai người trở lại, Công Tôn Mỗ ngẩng đầu lên, hỏi, “Có đầu mối không?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu, “Hỏi một vòng, không ai biết có cái địa phương nào là Tử Ngọ Hạng.”

          Yêu Vương rót cho hai người ly trà, để cho hai người bọn họ ngồi xuống nghỉ một lát, “Nếu như là bắt cóc, sẽ có người đòi tiền chuộc, một chút tin tức cũng không có, có thể xảy ra ngoài ý muốn hay không?”

          “Nếu không để cho Hoàng Thành Quân đến sông tìm một chút?” Công Tôn Mỗ cũng cảm thấy có thể không quá lạc quan.

          Triển Chiêu than thở —— chẳng lẽ muốn nhặt thi thể chính là lão Trần? Lão đầu này trêu ai ghẹo ai a…

          Lại ngồi một hồi, Bạch Ngọc Đường đứng dậy chuẩn bị đi bến tàu đón tiếp mấy vị ca ca của mình, lại thấy bên ngoài Thần Tinh Nhi rất gấp rút mà chạy vào, “Thiếu gia thiếu gia!”

          Ngũ gia hỏi, “Có phải đại ca bọn họ đã đến hay không?”

          Thần Tinh Nhi hơi bất ngờ một chút, sau đó vội vàng lắc đầu, “Không phải a! Các người có phải tìm Tử Ngọ Hạng hay không?”

          Triển Chiêu kể cả Yêu Vương bọn họ mấy người cũng ngẩng đầu nhìn Thần Tinh Nhi, “Ngươi có đầu mối?”

          “Ta mới vừa rồi cùng Nguyệt Nha Nhi cùng nhau đến bố phường đặt hồng trù tử.” Thần Tinh Nhi nói, “Nghe nói đúng dịp trong Xảo Ky bố phường cũng có một sư phụ nhuộm vải cũng không thấy! Nghe nói ông ấy là mấy ngày trước ra cửa, hẹn người ở Tử Ngọ Hạng để đánh bạc, sau đó cũng không trở lại nữa. Bất quá Vương sư phó ngày thường thích uống rượu yêu đánh bạc, thường xuyên không thấy mấy ngày, cho nên người trong vải phường cũng không để ý. Nhưng tay nghề nhuộm vải tốt, mỗi ba bốn ngày cũng phải đi vải phường phối thuốc nhuộm một lần, lúc này đã mấy ngày không lộ diện, vải phường cũng rất gấp.”

          “Cũng đúng dịp không phải Xảo Ký bố phường cũng ở tại phố Nam Thiên hay sao?” Triển Chiêu hỏi.

          “Đúng vậy! Tà môn liền tà môn ở chỗ này nha!” Thần Tinh Nhi trả lời, “Những người trong bố phướng nhớ lúc ấy cũng hỏi ông ấy đánh bạc ở đâu, ông ấy nói mới giới thiệu bạn, sòng bạc ở Tự Ngọ Hạng bên cạnh Lan Phương Các ở thành tây.

          Tiểu Tứ Tử nghe được Lan Phương Các cũng buồn bực, ” Là Lan Phương Các bán văn phòng tứ bảo sao?”

          Thần Tinh Nhi gật đầu.

          “Nơi đó làm gì có Tử Ngọ Hạng a?” Tiểu Tứ Tứ cũng lắc đầu, nàng cùng Tiểu Tứ Tử thường đi phụ cận Lan Phương Các nghe kịch, đối với khu vực kia rất quen, “Phụ cận Lan Phương Các cũng là nhà lớn, cũng có nhiều trang viện lớn để nghe kịch, tất cả đều là đường phố lớn có thể qua ba bốn chiếc xe ngựa,  không có hẻm nhỏ  a.”

          Tiểu Tứ Tử gật đầu a gật đầu, không có đâu!

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày nhìn nhau một cái —— tà môn a.

          Triển Chiêu cầm Cự Khuyết lên cùng Bạch Ngọc Đường cùng đi ra cửa, vừa vặn bến tàu cũng ở đây thành tây, hai nguồi chuẩn bị xong tốt đi tìm một chút. Triển Chiêu thật ra  là không tin tà, cái gì mà Tử Ngọ Hạng a? Biết  chạy hay sao? !

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp