CHƯƠNG 43 – TIẾNG BÚA NỬA ĐÊM
Khai Phong Thành lúc nửa đêm, yên lặng như tờ.
Phía
trên cổng thành có rất nhiều binh lính gác đêm, cửa thành không khóa, mặc dù trời
đã khuya, nhưng người vào thành lại đông.
Phần
lớn là người giang hồ ở nơi khác tới, đều là tân khách tới tham gia đại hôn của
Long Kiều Quảng và Đường tiểu muội.
Thị vệ
giữ cửa liếc mắt nhìn thiệp mừng, lại đăng ký thân phận liền cho người vào
thành.
Cửa
thành có Lam Hồ Bang trợ giúp, căn cứ môn phái cùng số người lui tới để an bài
chỗ ở cho họ cũng rất chu đáo.
Hoàng
đế tứ hôn, lại ở hoàng thành bày tiệc vui lớn, phô trương nhất định không nhỏ,
người tự nhiên cũng sẽ không thiếu.
Rượu
mừng yến thỉnh khách khứa và bạn bè chủ yếu phân thành ba đợt: Đợt đầu tiên
chính là các sứ giả của các nước khác, những người này đều được an bài tại
nhà nghỉ hoàng thành. Đợt tiếp theo chính là những quan viên trong triều, những
người này cũng đều có quan gia an bài chỗ ở.
Tương
đối khó an bài chính là đợt thứ ba cũng chính là người giang hồ.
Đường
môn tại Thục Trung giao thiệp cực kỳ rộng lớn, hắc bạch lưỡng đạo không sai biệt
lắm mỗi một môn phái cũng cùng bọn họ có chút giao tình, cho nên lần này cơ hồ
là võ lâm Trung Nguyên dốc toàn bộ lực lượng tới uống rượu mừng.
Người
giang hồ có bất đồng riêng, muốn thu xếp cũng không dễ, đặc biệt dưới chân
thiên tử, vạn nhất đánh nhau sẽ không tốt.
Đường
môn ở Xuyên Thục là nói một không hai, muốn cái gì cũng có thể an bài yên ổn,
thế nhưng ở Khai Phong Thành thì không thể thu xếp như vậy được.
Đường
Tứ Đao lúc đầu rất khó xử, bất quá Triển Chiêu cùng hắn nói không cần quan tâm,
Long Kiều Quảng cũng có nhân thủ “Nhà mẹ đẻ”, những chuyện này cứ để cho người
nhà mẹ hắn làm đi.
Người
nhà Quảng gia là ai chứ? Mặc dù hữu tướng quân không cha không mẹ, nhưng là có
sư phụ sư nương a.
Cái gọi
là một ngày gia nhập Ma cung thì suốt đời cũng là người Ma cung, Long Kiều Quảng
nếu đã lạy Bệnh thư sinh là thầy, vậy dĩ nhiên là đã gia nhập Ma Cung rồi.
Những
lão đầu lão thái Ma cung cũng đặc biệt thích vị đồ đệ nhị thập tứ hiếu này của
Bệnh thư sinh, Ân Hậu trước kia cũng nói, Long Kiều Quảng có chuyện vui, cũng
chính Ma cung có chuyện vui.
Ma
cung người tài giỏi nhiều a, trong Khai Phong Thành, cần người có Lam Hồ Bang,
đòi tiền có An Vân Mặc, đem việc tiếp đãi người giang hồ làm được rất rõ ràng.
Vô luận
ngươi là môn phái nào, khi tới sẽ được tiếp đón như khi ở nhà. Hòa thượng được
an bài ở trong miếu, đạo sĩ cũng được an bài trong quan; thích đơn giản thì có
nhà dân, thích xa hoa thì có đại trạch; nhiều người thì ở trang viện, ít người
thì ở khách trọ; muốn yên tĩnh thì có thể an bài trong những khu nhà gần cánh rừng,
lại muốn ồn ào thì được sắp xếp cho ở gần chợ. Môn phái nào có điều gì cấm kị,
chương môn nào có sở thích gì đều được an bài thỏa đáng. Người có thù oán tuyệt
đối không ở cùng một chỗ, người quan hệ tốt thì không thể ở đối diện nhau
mà được ở cách vách nhau, một chút sơ suất cũng không có, tất cả đều vui vẻ.
Cho
nên Quảng gia lần này rất thoải mái, sư phụ không những là thần tượng còn có
gia đại nghiệp đại, còn có rất nhiều chiêu bài tốt a!
Người
của Đường môn cũng rất thoải mái, Đường Tứ Đao thấy muội phu nhà mình rất thuận
mắt, nhân phẩm và gia sự mọi thứ đều tốt, văn võ toàn tài đều không thiếu chỉ
trừ nói nhiều một chút chứ cơ bản không có khuyết điểm!
Kể cả
Âu Dương Thiếu Chinh lần này phụ trách trị an hoàng thành đều rất thoải mái,
nhiều người như vậy, trừ náo nhiệt ra, phiền toái gì cũng đều không thấy, thật
là mưa thuận gió hòa!
…
Trong
lúc mọi người đều vô cùng thoải mái, chỉ có một người lại có điểm hoảng hốt…Là
ai nha? Chính là Triển Chiêu a.
Đêm
khuya Khai Phong Phủ cũng rất an tĩnh, mọi người bận rộn một ngày đều chuẩn bị
đi ngủ, ngày mai còn phải dạy sớm tiếp tục một ngày bận bịu.
Ngũ
gia nằm trong Miêu Miêu Lầu, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, liền nghe được tiếng
cót két bên cạnh giường.
Bạch
Ngọc Đường mở mắt ra nhìn một chút, chỉ thấy trên chiếc giường đối diện Triển
Chiêu đang trở mình trằn trọc. Từ tần số trở mình đến xem, Ngũ gia gật đầu một
cái, mèo này đang rất lo lắng a…
“Khụ
khụ.”
Ngũ
gia nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Tiểu
Ngũ ngủ cạnh mép giường cùng Yêu Yêu nằm trên xà nhà cùng đồng thời mở mắt ra,
liếc một cái.
Thấy
Bạch Ngọc Đường đều không phải nhìn hai tụi nó, một rồng một hổ này liền nhắm mắt
ngủ tiếp.
Trên
giường đối diện, Triển Chiêu trở mình mặt hướng về Phía Bạch Ngọc Đường,
quả nhiên, hơn nửa đêm lại có một đôi mắt mèo sáng lấp lánh rất có thần.
“Miêu
nhi, làm gì vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển
Chiêu sâu kín nhìn Bạch Ngọc Đường, đưa ra ba ngón tay, “Miêu Gia đã ba tháng rồi
mà vẫn chưa nhặt được thi thể! Quá khác thường!”
Bạch
Ngọc Đường cũng trở mình, nhìn Triển Chiêu.
Sáng
sớm, lúc Triển Chiêu đụng rớt cái chén trong tay Công Tôn, Tiểu Tứ Tử nhìn chén
bể liền nói sắp có chuyện xảy ra, từ đó về sau Triển Chiêu liền lo lắng hẳn
lên, cơm tối đều ăn không yên lòng.
“Tiểu
Tứ Tử có nói sẽ xảy ra chuyện gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển
Chiêu cười khổ lắc đầu một cái, “Không, chỉ nói là quái tượng không phải là quẻ
tốt.”
Bạch
Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, Tiểu Tứ Tử mới vừa cùng Yêu Vương học coi quẻ chưa
được mấy ngày, chỉ là “thùng rỗng kêu to”, nhìn thấy cái gì cũng muốn xem quẻ,
nhưng lại không nói ra được nguyên nhân gì, tuy nhiên hết lần này tới lần
khác tiểu bán tiên này nói cái gì cũng đều chuẩn xác.
“Miêu
nhi.” Ngũ gia quyết định an ủi Triển Chiêu một chút, “Phải biết rằng… Ngươi dù
sớm hay muộn cũng đều nhặt được thi thể.”
Triển
Chiêu ai oán nhìn Bạch Ngọc Đường một cái —— ngươi tại sao như vậy a?
Ngũ
gia suy nghĩ một chút, tiếp tục “Khuyên bảo” triển chiêu, “Ngươi gia nhập Khai
Phong Phủ không phải là vì bắt người xấu sao? Nếu như không có người xấu thì
ngươi bắt ai a?”
Triển
Chiêu híp mắt.
“Ngươi nói ngươi làm bộ khoái, không bắt kẻ gian thì làm sao lĩnh bổng lộc, cho
dù ngươi ăn cơm nhiều cũng không mập lên được…”
Ngũ
gia chưa nói xong, Triển Chiêu “Hừ” một tiếng nghiêng người, quyết định trước
khi trời sáng tạm thời không cần để ý con chuội này nữa! Lớn lên dù cho dễ nhìn
ta cũng không thèm để ý ngươi!
Bạch
Ngọc Đường cười, đưa tay sờ Tiểu Ngũ đang ngẩng đầu lên ngáp một cái.
Cái
đuôi Tiểu Ngũ lắc qua lắc lại hai cái, nằm xuống phơi cái bụng lên trời tiếp tục
ngủ.
“Đông… Đông đông…”
“Đông… Đông đông…”
Trong
đêm khuya yên tĩnh, từng tiếng gõ truyền tới, trong Khai Phong Thành không ít
nhà ở cũng sáng đèn lên, có vài người mở cửa sổ ra nhìn xung quanh một chút.
Còn một số người chưa tỉnh ngủ còn cho là mình đang nằm mơ. Thế nhưng có những
người đã mở cửa sổ ra nhìn cũng là mặt đầy nghi hoặc, liền chắc chắn mình không
có nghe lầm.
“Đông… Đông đông…”
Lại một
âm thanh vang vọng trên một con đường nào đó ở Khai Phong.
Bạch
Ngọc Đường và Triển Chiêu mới vừa nằm xuống cũng mở mắt.
Triển
Chiêu quay người lại liếc Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch
Ngọc Đường chỉ chỉ lỗ tai, hỏi Triển Chiêu —— có phải là ta nghe nhầm hay
không?
Triển
Chiêu lắc đầu một cái —— không! Ta cũng nghe được!
Hai
người đều không hiểu, nhà ai hơn nửa đêm lại đi đập tường hay là đào hầm sao?
Trong
phòng Công Tôn, Tiểu Tứ Tử cũng bị đánh thức, hung hăng hướng tới cái gối của
cha bé mà ôm một cái.
Cửu
Vương Gia ngáp một cái, cúi đầu nhìn Tiểu Lương Tử đang gối đầu trên bụng mình
mà ngủ chảy nước miếng, bất đắc dĩ lắc đầu, ” Uổng công học võ a, một chút tính
cảnh giác cũng không có!”
Triệu
Phổ đưa tay khều khều cái bụng Tiểu Lương Tử một cái thế là cậu nhóc liền “Bủm”
một tiếng, thả cái rắm.
Cửu vương
gia vội vàng vừa bịt lỗ mũi vừa đi mở cửa sổ ra cho tán vị, đưa tay nhéo lỗ mũi
tiểu đồ đệ nhà mình.
Tiểu
Lương Tử ban ngày luyện công mệt mỏi, đừng nói là đập tường, cho dù là pháo nổ
bé cũng đều không tỉnh. Tiểu Lương Tử chỉ trở mình, xoa xoa lỗ mũi ngủ tiếp.
Công
Tôn cũng tỉnh, vừa bịt lỗ tai cho Tiểu Tứ Tử, vừa đi đến mở cửa sổ
ra nhìn xung quanh bên ngoài một cái, “Là ai a! Đã hơn nửa đêm rồi còn
gây động tĩnh lớn như vậy?”
Cửa sổ
phòng đối diện cũng mở ra, Lâm Dạ Hỏa cũng thò đầu ra bên ngoài nhìn quanh,
“Cái đứa điên nào đã hơn nửa đêm còn đục tường a, quấy rầy giấc ngủ thẩm mỹ của
đại gia ta a!”
Mọi
người oán trách mấy tiếng sau đó lại nằm xuống ngủ tiếp, suy nghĩ chẳng mấy chốc
âm thanh kia sẽ ngừng a, nhưng ai biết được thanh âm kia vẫn không ngừng, hơn nữa
tựa hồ còn càng ngày càng vang.
Trong
hoàng cung, Hương Hương đang được Bàng phi dỗ ngủ liền bị đánh thức bắt đầu
khóc nháo, Bàng Phi cũng bất đắc dĩ nhìn Triệu Trinh.
Triệu
Trinh cũng thật buồn bực, người nào lại thiếu thông minh như vậy, đã hơn
nửa đêm như vậy mà còn gây động tĩnh lớn như vậy.
Triệu
Trinh để Nam Cung đi hỏi một chút, Nam Cung đi ra ngoài một hồi, trở lại nói
hơn một nửa người trong Khai Phong Thành không sai biệt lắm đều bị đánh thức.
Hoàng thành quân đã lục soát khắp thành, nhưng không tìm được là nơi nào phát
ra tiếng vang.
Trong
Khai Phong Phủ, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cầm gối ném Yêu Vương.
Yêu
Vương ôm hai cái gối có chút ủy khuất nhìn hai người bọn họ, “Hai ngươi lại ném
vi sư, các ngươi là hai đứa bất hiếu mà!”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu cũng hoài nghi mà nhìn Yêu Vương —— đây là thanh âm gì? !
Yêu
Vương ôm gối xoay mình ngủ —— Vi sư làm sao mà biết được? ! Nghe giống như là
tiếng đập tường.
Tiếng
vang này kéo dài không ngừng, vào lúc này cơ hồ dân chúng toàn thành đều tỉnh dậy,
người không bị thanh âm này đánh thức, cũng bị đánh thức bởi tiếng chân của
hoàng thành quân chạy dọc các con đường tìm kiếm nơi phát ra tiếng vang
Trong
Khai Phong Thành còn có nhiều người giang hồ như vậy, không ít cao thủ cũng nhảy
lên nóc nhà để tìm kiếm xung quanh, trong này cũng bao gồm cả Triển Chiêu
vốn dĩ đang không ngủ được.
Triển
Chiêu đứng ở trên Miêu Miêu Lầu, nghiêng lỗ tai nghe âm thanh mà xác định vị
trí, thế nhưng thanh âm này cũng không giống như là từ đàng xa truyền tới,
giống như là ở trong nhà nào đó ở phụ cận Khai Phong Phủ.
Nhưng
mà nghe một hồi, âm thanh thế nhưng lại vừa nhẹ vừa xa, sau đó lại vang lên gần…
“Là
đang di động sao?”
Bạch
Ngọc Đường cũng lên nóc phòng, Yêu Yêu vừa giang cánh vừa lắc đầu, hiển nhiên
cũng bị tiếng vang này làm phiền.
Ngay
tại lúc Trâu Lương chuẩn bị đem chó trong quân doanh thả ra để tìm kiếm ,
bỗng nhiên… Chung quanh khôi phục an tĩnh, âm thanh kia cũng biến mất.
“A…”
Lâm Dạ Hỏa lấy cây bông vải đang nhét vào lỗ tai ra, xoa xoa huyệt thái dương,
“Cuối cùng cũng thanh tĩnh.”
Trên
đường, Hoàng Thành Quân tìm kiếm xung quanh một chút, theo nhà nhà đèn đuốc tắt,
Khai Phong Hoàng Thành lại lâm vào yên tĩnh, tựa như vừa rồi hết thảy
cũng chưa có phát sinh chuyện gì.
“Kỳ
quái.” Âu Dương Thiếu Chinh ngáp, xoa xoa mớ tóc lộn xộn trên đầu, kết quả cũng
không hiểu rõ là âm thành nào vang lên!
Khai
Phong Phủ, trong phòng Yêu Vương đang ngồi ở trên giường, hai tay ôm gối, mép
giường, Thiên Tôn cùng Ân Hậu một người một tay nắm cái gối, đang theo Yêu
Vương cướp gối, còn một tay khác lại đang cầm gối ngủ của chính mình.
Thầy
trò ba người ra sức giằng co không nghỉ, Ngân Yêu Vương bất mãn, “Hai ngươi đã
có gối rồi, tại sao phải cướp gối của vi sư!”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu không buông tay, ngươi một câu ta một câu Hỏi Yêu Vương:
“Thật
sự không phải là ngươi giở trò quỷ? !”
“Đứa
trẻ nhà ta muốn thành thân ngươi không nên làm loạn a!”
“Đúng
vậy a! Vạn nhất người lại quấy nhiễu hôn lễ nhà người ta thì làm sao đây bây giờ?”
Yêu
Vương sinh khí ôm chặt gối của mình, “Nói hết rồi, không phải ta a! Các ngươi
là hai đứa ngốc!”
“Thật
sự không phải là người sao? !” Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng không tín nhiệm Yêu
Vương cho lắm.
Ngân
Yêu Vương cũng tức giận, “Ánh mắt của hai ngươi như vậy là sao hả? Ta có lúc
nào lừa gạt hai ngươi? !”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, đột nhiên ăn ý thả tay ra.
“Ai
nha!”
Yêu
Vương ôm gối lăn vào trong giường.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu xoay mặt một cái, trở về trên giường mình đi ngủ.
Yêu
Vương từ trong giường bò ra ngoài, trong miệng nói nhỏ, “Các ngươi a, cái đồ tiểu
tử khi sư diệt tổ a!”
Vỗ gối
nằm xuống, Yêu Vương nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu đối diện đang yên lặng quan sát
xem mình có gạt người hay không, đột nhiên nói, “Bên ngoài thật là tối a, có muốn
nghe quỷ sự hay không nha… Phốc.”
Yêu
Vương lời còn chưa dứt, lại bị hai cái gối đập trúng.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu phất tay, hai cái gối lại trở lại trên tay hai người, hai người
bọn họ vỗ gối một cái, nghiêng người, đi ngủ!
Yêu
Vương xoa lỗ mũi tiếp tục lẩm bẩm, “Khi còn bé rõ ràng khả ái như vậy, ai nha,
con ta lớn lên lại phản nghịch như vậy a, tổn thương quá mà…”
…
Sáng
sớm hôm sau, dân chúng Khai Phong Thành ngủ không ngon ngáp liên ngáp xuống mà
bắt đầu một ngày bận rộn.
Trong
hoàng cung, Triệu Trinh cũng ngáp nhìn vào hai vành mắt đen của văn võ cả triều,
hỏi, “Các vị ái khanh biết đêm qua là người nào đang tác quái không?”
Văn
võ quần thần đều lắc đầu, vào lúc này vô luận trung thần hay gian thần mọi người
cũng chỉ có một ý tưởng, tìm được cái người gây rối kia nhất định phải treo lên
đánh một trận cho hả giận mới được.