CHƯƠNG 42 – CHIM SẺ RÌNH SAU
Đào
Minh cùng Lương Tĩnh nghe được Bao Đại Nhân nói “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình
sau”, liền xoay đầu nhìn Tô Cửu Cô —— chẳng lẽ là nàng cùng sư huynh Mai Bất
Thanh…
Tô Cửu
Cô liếc mắt nhìn lên, “Sư phụ, sư huynh, hai ngươi có đầu óc hay không a?”
Đào
Minh cùng Lương Tĩnh khuôn mặt đều đen lại, ngay cả Tiểu Lương Tử đứng một bên
cũng lắc đầu một cái, “Là không có đầu óc mà, nếu như có cũng không đến nỗi hỗn
thành như vậy.”
Hai
người nghe được chỉ biết cúi đầu than thở.
“Các
khác thì ta không hiểu.” Tô Cửu Cô cũng rất tức giận, “Nhưng nếu như Mao Sơn
Phái ta bị diệt, như vậy được lợi nhất, chỉ có một nhà.”
Vừa
nói, Tô Cửu Cô vừa quay mặt sang, nhìn một vị cao thủ có liên quan đến vụ án mà
mọi người nhất thời quên mất —— Lỗ Nguyệt.
Theo
ánh mắt Tô Cửu Cô, mọi người cũng đều nhìn về Lỗ Nguyệt.
“Tam
Nguyệt Trai…” Tô Cửu Cô nhìn Lỗ Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Mao Sơn Phái ta tại
Trung Nguyên nếu như bị diệt, thì chỉ có Mao Sơn Phái của ngươi tại Tây Vực trực
tiếp lấy được lợi. Trích Nguyệt cũng đã chết, sau này sẽ do Lỗ Nguyệt ngươi định
đoạt.”
Lỗ
Nguyệt cũng nổi giận, “Ai! Tô Cưu Cô, ngươi dứt khoát đừng có mà ngậm máu phun
người! Ngươi có chứng cớ gì mà nói ta như vậy? !”
“Chiêu thức ngươi dùng để đánh lén Ngọc Đường, thật ra thì cùng đạo lý với một
chiêu của Đào Minh.” Thiên Tôn liếc Lỗ Nguyệt một cái, “Nói cách khác, ngoại trừ
Đào Minh có thể khống chế vô đồng quỷ thực hiện đánh lén ra, ngươi cũng có thể,
chẳng qua là ngươi một mực không ở trước mặt chúng ta dùng qua mà thôi.”
Lỗ
Nguyệt không ngừng lắc đầu, “Ai! Lão thần tiên coi trọng ta rồi, nếu ta có võ
công lợi hại như vậy cũng không đến nỗi bị đồ đệ của người thu thập a.”
Thiên
Tôn vừa tức giận vừa buồn cười, “Ngươi là cái đồ ngu ngốc cho nên mới bị đồ đệ
của ta dọn dẹp a!”
Bạch
Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ vỗ vỗ sư phụ mình một cái để cho người bớt giận.
“Việc
ma quỷ lộng hành ở Thiên Vũ Hiên không phải người bình thường có thể làm ra,
nơi này trừ Đào Minh ra, thì ngươi cũng có thể làm được.” Thẩm Thiên Vũ càng
nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, “Hơn nữa, hồ nước mặn của Thiên Vũ Hiên ta là nước
hồ trong suốt thấy đáy, trước kia chưa thấy qua quan tài, thế nhưng đột nhiên lại
xuất hiện ra một cỗ quan, ta luôn cảm thấy là có người cố ý bỏ vào có khả năng
cao hơn!”
“Hơn
nữa Trích Nguyệt võ công cao cường, ông ấy chết là do trúng độc, ngươi lại là
người gần gũi với ông ấy, ngươi hạ độc cũng thuận lợi hơn so với người khác.” Bạch
Ngọc Đường cũng nói, ” Mao sơn phái ngoại trừ Đào Minh cùng Lương Tĩnh, thì Mai
Bất Thành và Tô Cửu Cô đều không phải là đối thủ của ngươi, ngươi muốn Trích
Nguyệt đến Tây Bắc để dẫn người Tam Nguyệt Trai đưa về chính là để thay thế Mao
Sơn Phái, sự việc nếu xảy ra như vậy chính là thuận theo ý của ngươi rồi.”
“Cứ
như vậy, cả ba đầu lĩnh thuộc ba chi nhánh của Mao Sơn Phái đều chết hết.” Triệu
Phổ gật đầu một cái, cảm thấy kế hoạch của Lỗ Nguyệt rất chu đáo, “Ngươi lại muốn
thống nhất nhân mã cả ba phái này, đích xác là dã tâm không nhỏ a.”
“Các
ngươi…” Lỗ Nguyệt sốt ruột, “Các ngươi chớ có oan uổng người tốt! Các ngươi có
chứng cớ gì chứng minh ta cùng vụ án này có liên quan?”
“Không cần ngươi nhắc, chúng ta vẫn còn nhân chứng!” Vừa nói, Triển Chiêu đối vối
Giả Ảnh đứng ở đại sảnh bên cạnh tấm bình phong nhẹ nhàng ngoắc tay.
Giả Ảnh
liền từ phía sau bình phong, đỡ ra một vị phụ nhân mắt mù.
Vị phụ
nhân này, chính là người sống duy nhất còn lại trong vụ án Thái úy phủ diệt
môn, Tô bà bà bị mù hai mắt.
“Bà
bà.” Triển Chiêu hỏi Tô bà bà, “Ngươi vừa rồi nghe thẩm án từ trên xuống dưới,
có nghe ra giọng nói của vị quản gia kia hay không?”
Tô Bà
Bà gật đầu một cái, nói cho mọi người, Lỗ Nguyệt mới vừa nói chuyện, chính là vị
quản gia ngày đó ở trong hầm trú ẩn Thái úy phủ!
Triển
Chiêu hỏi Lương Tĩnh, “Ngươi mới vừa nói, Tào Khôi lao ra cho nên sư phụ ngươi
mới giết ông ấy… Vậy ông ấy từ nơi nào lao ra?”
Lương
Tĩnh cùng Đào Minh nhìn nhau một cái, trả lời, “Phòng a…”
“Hai
ngươi chưa từng vào hầm trú ẩn sao?” Công Tôn cũng hỏi.
Hai
thầy trò vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, “Hầm nào a ?”
“Căn
cứ theo miêu tả của Tô bà bà, vào hôm xảy ra vụ án, Tào Khôi muốn bà sử dụng
đổi hồn thuật, nhưng lại xảy ra việc hài cốt sống lại tập kích người khác cũng
tương tự như vụ án thi thú năm sưa, cho tới khi bà bị mù hai mắt. Lúc ấy ở
trong hầm trú ẩn, trừ Tào Khôi ra, còn có một quản gia một mực không xuất hiện
qua.” Triển Chiêu nói tiếp, “Phải thông qua hữu hình nội lực, mới có thể khống
chế hài cốt để tập kích, Tô bà bà là người chứng kiến cho nên bà nhất định phải
còn sống, bởi vì phải mượn miệng của bà để nói chuyện gì xảy ra lúc ấy, mới
có thể đem vụ án này cùng vụ án Thi Vương năm đó mà liên hệ với nhau. Đặc biệt
là không thể lưu lại tướng mạo của mình cho người chứng kiến biết, cho nên
phương pháp tốt nhất là thông qua nội lực làm cho mắt bà bà bị mù. Đáng tiếc,
bà không nhớ rõ khuôn mặt của ngươi nhưng còn nhớ được giọng nói của ngươi
nha!”
” Cái
này …” Lỗ Nguyệt vẫn tranh cãi, “Tất cả chỉ là nói bậy bạ! Bà ta cũng có thể
nghe lầm!”
Triển
Chiêu gật đầu một cái, “Không nhận đúng không? Vậy thì lại mời thêm một nhân chứng
nữa đi ra.”
Lỗ
Nguyệt cau mày, nghi ngờ nhìn Triển Chiêu —— còn có nhân chứng nào nữa? !
Lúc
này, Tử Ảnh bưng trên tay một vật gì đó từ phía sau bình phong đi ra, đem vật
kia bỏ trên mặt đất, mọi người nhìn một cái, lại là một con rùa đen lớn.
“Con
rùa này là bị ngươi nhốt ở trong quan tài tại cổ mộ kia.” Triển Chiêu nói, “Loại
rùa này ở Trung Nguyên không có, là loại rùa bốn móng, vô cùng hi hữu.”
Đang
khi nói chuyện, con rùa kia lại bò về hướng Lỗ Nguyệt, tựa hồ đối với hắn rất
quen thuộc, sau khi bò đến cạnh chân hắn thì ngẩng đầu lên, nhìn hắn.”
Trong
nháy mắt sắc mặt Lỗ Nguyệt tái nhợt.
Triển
Chiêu khẽ mỉm cười, “Trích Nguyệt trước khi chết, muốn ta chiếu cố đệ tử Tam
Nguyệt Trai … Ta đem bọn họ an bài trong biệt viện ở Khai Phong Phủ, cái viện
kia cách chuồng ngựa rất gần, mà con rùa này liền được nuôi ở trong chuồng ngựa.
Mấy ngày trước, ta thấy mấy tiểu đồ đệ đang đút thức ăn cho con rùa này, ngươi
đoán xem bọn họ nói gì?”
Lúc
này, Lỗ Nguyệt không tự chủ được, toàn thân đã run rẩy.
“Bọn
họ nói, đây là con rùa mà sư tổ Trích Nguyệt bọn họ nuôi dưỡng, kêu là Nguyệt Ảnh
Sơn. Sư tổ rất thích con rùa này, một mực mang theo bên người, từ Tây Bắc mang
tới Trung Nguyên, chẳng qua là lúc vào ở khách sạn, không biết nó đi nơi nào.
Nghe nói Nguyệt Ảnh Sơn thích nhất là chui cát, thấy cát liền chui vào đem cả
thân mình vùi xuống… Hơn nữa ngươi còn thường xuyên hái bồ công anh đút nó, cho
nên nó rất thích ngươi.”
Nói đến
chỗ này, Lỗ Nguyệt tê liệt ngồi bệt trên đất.
“Ta
đã nói tại sao thi thể trong quan tài lại có một con rùa a.” Bàng Dục nhỏ giọng
cùng Bao Duyên thảo luận, “Hóa ra là thấy một đống cát cho nên tự nó chui vào,
kết quả bị bỏ vào trong quan tài không ra được.”
Bao
Duyên cũng gật đầu, “Cho nên nói lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt a, đây
đều là thiên ý!”
…
Con
rùa này hết sức linh tính, Triệu Trinh kêu mấy tiếng Nguyệt Ảnh Sơn, nó từ từ
bò qua, tính khí ôn hòa rất là khôn ngoan, Triệu Trinh đưa tay sờ nó một cái liền
liếc mắt nhìn Lỗ Nguyệt đang tê liệt ngồi bệt trên đất, “Kết quả là sư phụ
ngươi nuôi con rùa này vạch trần tội ác của, ngươi chính là kẻ khi sư diệt tổ!”
Đến
đây, vụ án Thái úy phủ diệt môn bị phá, Lỗ Nguyệt cũng khai báo toàn bộ, ở trên
Thiên Vũ Hiên đặt quan tài đá vào cùng ngụy trang thành ma quỷ lộng hành chính
là hắn.
Lỗ
Nguyệt những năm này một mực nghiên cứu võ học Mao Sơn Phái, hắn từ Trích Nguyệt
nghe được không ít chuyện liên quan đến ba phái tranh đấu năm đó, những năm
này, hắn biết được thân thể Đào Minh càng ngày càng kém, Trích Nguyệt cũng dần
dần suy thoái, Lỗ Nguyệt liền muốn cướp lấy.
Căn cứ
theo lời khai báo của Lỗ Nguyệt, toàn cảnh vụ án hiện ra ở trước mắt mọi người.
Năm
đó sau khi Diêm Quan Công Chúa chết, xử lý hậu sự cho nàng chính là vị đạo sĩ
năm đó thay nàng trả thù tình nhân.
Đạo
sĩ kia là một vị thượng cổ thánh giả Mao Sơn Phái, nắm giữ tất cả võ học mao
sơn bí thuật, ông đem võ học chia ra ghi chép lại ở trong táng phẩm chôn
theo công chúa
Những
táng phẩm kia có một số thứ bị Yêu Phi Xuy Yên lấy được, một phần khác lưu lạc ở
các nơi trong Tây Vực.
Thi
Vương, Trích Nguyệt cùng Đào Minh, năm đó cũng đến Tây Vực tìm kiếm những táng
phẩm này, cũng đều thu được một ít, nhưng không toàn vẹn.
Sau
đó Xuy Yên yêu cầu Tào Mạt (cũng chính là Thi Vương về sau) giúp nàng soán vị,
cái giá là táng phẩm theo Diêm Quan Công Chúa trong tay nàng.
Thế
nhưng kế hoạch chưa thành công, liền bị Khuê Thiện là bạn hữu tốt của Tào Mạt
khám phá. Khuê Thiện là trưởng bối Mao Sơn Phái, là sư phụ của Trần Thông và
Đào Minh.
Nghe
nói năm đó là Lý Biện an bài Khuê Thiện cùng xử lý chuyện của Xuy Yên, có thể
thấy được thật ra Lý Biện trong lòng cũng hiểu rõ, dựa theo Yêu Vương giải
thích, muốn gạt Lý Biện cũng không dễ dàng.
Kế hoạch
của Xuy Yên cùng Tào Mạt sau khi thất bại, chỉ có thể lựa chọn là “Biến mất” .
Bọn họ
năm đó chạy tới Hi Châu Phủ, Tào Mạt cùng Khuê Thiện bất hòa, trong lúc khách sạn
bị hỏa hoạn thì từ đây Tào Mạt cũng không tồn tại nữa… Hắn chuyển đến Thục
Trung, lấy thân phận ” Thi vương ” để sống tiếp.
Quan
hệ giữa Tào Mạt và Xuy Yên vốn là lợi dụng lẫn nhau, nhưng Xuy Yên trong tay có
số lớn di vật của Diêm Quan Công Chúa, nàng đem đồ giấu ở Hi Châu Phủ, lấy điều
này làm uy hiếp để Thi Vương bảo vệ an toàn cho nàng. Qua một đoạn thời gian,
Xuy Yên liền cho Tào Mạt một ít táng phẩm, giúp hắn luyện công.
Nhưng
mà Thi Vương sau khi luyện công được một khoảng thời gian, phát hiện võ học hiện
tại cùng nội lực trước kia của chính hắn bị bài xích lẫn nhau, nếu để cho hắn
phát hiện những thứ táng phẩm này đối với hắn hoàn toàn không có giá trị, như vậy
đồ vật Xuy Yên dùng lợi dụng để uy hiếp điểm yếu người khác cũng sẽ không có.
Cho
nên Xuy Yên dùng kế, lừa gạt hắn luyện công dẫn tới bị tẩu hỏa nhập ma, cuối
cùng gây nên vụ án thi thú vây thành, đưa đến việc Thi Vương chết ở trong tay Lục
Thiên Hàn.
Thi
Vương trước khi chết nói mình bị lừa gạt, người lừa gạt hắn chính là Yêu Phi
Xuy Yên.
Cùng
mấy vị cao thủ võ lâm bất đồng, cái mà Xuy Yên xem trọng, nhưng thật ra
là quỷ thuật của Mao Sơn Phái.
Thi
vương sở dĩ luyện ra thi thú, cũng bởi vì Xuy Yên một mực si mê với chiêu hồn
thuật của Mao Sơn Phái.
Xuy
Yên dần dần già rồi, thanh xuân không còn nữa, quyền lợi cũng không cướp được,
thế nên nếu có thể nắm giữ được chiêu đổi hồn thuật của Mao Sơn Phái, vậy
nàng ngày sau cho dù chết, hậu nhân tại thời điểm thích hợp đều có thể đem nàng
triệu hồn trở về, tìm một cô gái trẻ tuổi để đổi hồn, như vậy thì Xuy Yên nàng
có thể suốt đời không chết.
Cuộc
đời của Xuy Yên, đều dùng cho việc nghiên cứu chiêu hồn thuật, bao gồm việc
nàng thu nuôi Tào Khôi.
Tào
Khôi cùng Tào Mạt lúc còn trẻ dáng dấp giống nhau vô cùng.
Xuy
Yên nhận nuôi Tào Khôi còn dạy hắn cả bí thuật, Tào Khôi võ công không tính là
cao, nhưng lại rất tinh thông và si mê với quỷ thuật.
Xuy
Yên sở dĩ ngụy tạo bức họa Diêm Quan Công Chúa vì chính là để Cho Tào Khôi tin
tưởng đổi hồn thuật có tồn tại, chỉ cần nghiên cứu thật tốt là có thể suốt đời
không chết.
Ở
trong đoạn thời gian này, khi Tào Khôi còn trẻ, biết một tiền bối Mao Sơn Phái
có võ công cao cường—— chính là Lỗ Nguyệt!
Hai
người bọn họ quen biết ở Tây Bắc, Tào Khôi khi còn rất nhỏ liền đến Hi
Châu Phủ, thay Xuy Yên tìm di vật thất lạc của Diêm Quan Công Chúa, hắn cùng Lỗ
Nguyệt chính là quen biết ở nơi đó.
Trích
Nguyệt năm đó cũng bởi vì ngộ luyện võ công, dẫn đến mình thi triển nhiếp hồn
thuật sai lầm làm cho rất nhiều người vô tội trong giang hồ nhảy xuống vực mà
chết dẫn đến thảm án.
Chẳng
qua là Trích Nguyệt không giống Thi Vương vừa vặn gặp phải Lục Thiên Hàn, người
biết bí mật của Trích Nguyệt, chỉ có Đào Minh.
Đào
minh cùng Trích Nguyệt làm một giao dịch, Trích Nguyệt phải đi đến Tây Vực,
không cho tìm “Thượng cổ võ học” nữa, mà những thứ Trích Nguyệt tìm được phải
giao lại toàn bộ cho Đào Minh.
Chỉ
như vậy, Đào Minh xem ra, Trích Nguyệt cùng Thi Vương hai người đồng môn đều bị
hắn diệt trừ, từ nay về sau, “Thượng cổ võ học” đều thuộc về một mình hắn, hắn
cũng bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu hữu hình nội lực, kết quả là luyện thành Vô
Đồng Quỷ, đi lên đường tà đạo.
Nhưng
mà sau khi Trích Nguyệt bị đuổi, đệ tử đắc ý nhất của ông là Lỗ Nguyệt lại
không cam lòng.
Thời
điểm Lỗ Nguyệt đến Hi Châu Phủ tìm di vật của Diêm Quan Công Chúa, cùng Tào
Khôi quen biết, hai người liền kết thành mối quan hệ “Đồng minh”.
Tào
Khôi muốn quỷ thuật trong di vật, Lỗ Nguyệt muốn võ học trong di vật, hai người
không hề mâu thuẫn.
Làm
sao mới có thể tìm được di vật của Diêm Quan Công Chúa nhiều hơn chứ ? Dựa vào
việc mình đần độn đào hố muốn tìm được cũng không biết đến năm nào? Nếu như có
quyền, có tiền cùng nhân mạch, lúc đó dễ dàng hơn.
Cho
nên Tào Khôi đi tới Trung Nguyên, chuẩn bị tham gia thi võ.
Ngày
đó, Đa Khải ở nhà Tào Khôi thấy được vị nương tử kia, nhưng thật ra là người mà
Tao Khôi mới cưới để dùng “Đổi hồn” với Yêu Phi Xuy Yên.
Tào
Khôi nhiều năm xem xét, đặc biệt cưới người phụ nữ có tướng mạo tương tự “mẫu
thân” của mình làm vợ.
Nhưng
sau đó, người phụ nữ kia phát hiện được “Bí mật”, bị Tào Khôi giết chết, thành
một vò tro cốt.
Đa Khải
ngày đó tới cửa, thấy lão phụ nhân nhưng thật ra là Xuy Yên.
Bởi
vì, nương tử của Tào Khôi cùng Xuy Yên lúc còn trẻ rất giống, cho nên Đa Khải
hiểu lầm nàng bị mắc bệnh nặng sắp chết. Tào Khôi cũng không nói đây chính là
“mẫu thân” của hắn, bởi vì nương tử hắn đã chết, Đa Khải nếu như hỏi nương tử của
hắn đi đâu vậy thì ngược lại không thể che dấu.
Cuối
cùng Xuy Yên vẫn chết, Tào Khôi đem Xuy Yên hạ táng, ngụy tạo thành hũ tro cốt
của nương tử mình, sau đó vào Khai Phong thi đạt Võ Trạng Nguyên.
Dưới
sự phối hợp của Lỗ Nguyệt, hắn dễ dàng thi đạt Võ Trạng Nguyên.
Mà
Bùi Viêm Thư, là Lỗ Nguyệt cùng Tào Khôi sau khi thương lượng lưu lại. Dù sao
cũng là thi gian, ngày sau nếu có biến cố gì phát sinh, lưu lại một người chịu
tội thay, ngày nào đó xảy ra chuyện khó bảo toàn tính mạng, có thể dùng tới hắn
để thoát thân.
Đạt
được Võ trạng nguyên Tào Khôi một bước lên mây, càng bò càng cao, cũng là vì muốn
tìm di vật của Diêm quan công chúa dễ hơn, theo đuổi quỷ thuật chí cao vô thượng,
vì để Xuy Yên sống lại, cũng vì phá tan cấm kỵ sinh tử, truy cầu cái gọi là
vĩnh sinh bất tử.
Tào
Khôi ở trong nhà làm thêm hầm trú ẩn, đem hài cốt Xuy Yên đào ra, làm thành trận
pháp trừ tà, hết thảy đều bố trí theo căn cứ của “Bí thuật”, thế nhưng lại
dẫn đến bị tẩu hỏa nhập ma.
Tào
Khôi lấy được càng nhiều di vật, Lỗ Nguyệt luyện võ cũng càng nhiều, hắn tham
khảo một ít kinh nghiệm thất bại của sư phụ năm đó, cẩn thận luyện công hơn, dần
dần đi lên cùng còn đường với Đào Minh, công phu luyện ra được cũng càng ngày
càng giống.
Chuyện
chuyển biến phát sinh ở trước đây không lâu.
Lúc ấy
Tào Khôi sửa sang lại một ít vật cũ của Xuy Yên, tình cờ sau khi bị ngã thì tìm
được muộn cuộn giấy cũ mà Xuy Yên giấu kín, trên cuồn giấy có tấm bản đồ, chỗ
đánh dấu là khu nhà ở Khai Phong.
Chủ
nhân tòa nhà này là một vị nữ tử, cũng chính là vị tân nương tử thân bí “Phùng
Thị” mà sau khi chết bị phân thây thành hai phần.
Tào
Khôi điều tra một chút, bối cảnh Phùng thị tương đối không đơn giản, tổ tiên
nàng là một vị từng theo hầu Lý Biện, bởi vì thân phận đặc thù, Phùng Thị tương
đối khiêm tốn, ngày thường ru rú trong nhà, bán chút son phấn, nhưng thừa kế
gia sản không nhỏ, cho nên áo cơm không lo.
Tào
Khôi lợi dụng phương pháp mua phấn son cho vợ quá cố để tiếp cận vị nữ tử này,
đồng thời muốn lấy lòng, thậm chí muốn lấy nàng làm vợ, vì thật ra cái Tào Khôi
muốn chính là ngôi nhà của nàng.
Sau
khi cưới Phùng Thị về nhà, Tào Khôi sai người đem nhà nàng đào lên, quả thật liền
đào được chiếc quan quách đặt ở trong sân Tào phủ.” .
Tào
Khôi đọc không hiểu ký tự trên quan tài, liền tìm tới Lỗ Nguyệt.
Lỗ
Nguyệt thật ra cũng đọc không hiểu, nhưng hắn cảm thấy, đây là một cái cơ hội
ngàn năm một thuở.
Lỗ
Nguyệt lừa Tào Khôi, nói rằng ký tự phía trên này chính là bí thuật đổi hồn, chỉ
cần tìm được linh sư Tô Cửu Cô, lại tìm một cô nương trẻ tuổi, là có thể thực
hiện đổi hồn thuật cho Yêu Phi Xuy Yên sống lại!
Cứ
như vậy, Tào Khôi liền ở trong hầm trú ẩn.
Lỗ
Nguyệt giả trang thành quản gia trợ giúp Tào Khôi, hắn tự nhiên cũng biết Tô bà
bà cũng không phải là Tô Cửu Cô, nhưng hắn căn bản không nói cho Tào Khôi, bởi
vì hắn muốn tính mạng của Tào Khôi.
Lúc ấy
hài cốt bao lấy Phùng Thị công kích Tào Khôi, Tào Khôi chạy ra khỏi hầm trú ẩn
thì gặp phải Đào Minh đang lẻn vào, kết quả bị Đào Minh giết chết.
Mà
máu tanh tại hiện trường, thật ra là Lỗ Nguyệt ngụy tạo, làm như vậy để cho người
Khai Phong Phủ phát hiện hầm trú ẩn, hoài nghi vô đồng quỷ giết người, cùng với
lưu lại một nhân chứng “Nhìn thấy tận mắt” hài cốt sống lại tập kích người rồi
sau đó liên hệ với vụ án thi thú năm xưa.
Chỉ
đáng thương cho vị Phùng thị vô tội kia, cuối cùng đầu lìa khỏi xác, bộ
phận thi thể của nàng còn dư lại kia cùng hài cốt Xuy Yên đều bị Lỗ Nguyệt ném
vào bãi tha ma. Lưu lại một phần thi thể khác, bị Lỗ Nguyệt đặt ở trong quan
tài, giấu trong quan tài ở cổ mộ. Chẳng qua là ai cũng không ngờ tới đúng lúc
như vậy, con rùa đen mà Trích Nguyệt nuôi dưỡng lại đang ẩn núp giữa đống cát
trong quan tài. Lỗ Nguyệt lúc ấy cũng là dùng nội lực đem cát đổ vào quan tài,
lúc ấy trời tối trăng cao và thời gian gấp rút cho nên hắn cũng không nhìn kỹ…
Lỗ
Nguyệt dã tâm bừng bừng, muốn nhân cơ hội này, diệt trừ Đào Minh cùng Trích
Nguyệt, nhất thống Mao Sơn Phái. Đồng thời xử lý luôn Tào Khôi để độc chiếm bí
thuật vĩnh tuyệt hậu hoạn. Hắn cặn kẽ vạch ra kế hoạch này, lợi dụng khát
vọng của Đào Minh đối với “Thượng cổ võ học “. Đầu tiên là lợi dụng Thiên
Vũ Hiên dẫn Đào Minh vào bẫy. Đào Minh cùng Lương Tĩnh vốn là chỉ muốn trộm bí
tịch, kết quả giết lầm Thái úy, sợ chuyện bại lộ, liền muốn giá họa cho Thiên
Vũ Hiên cùng Bùi Viêm Thư. Lỗ Nguyệt chỉ ở trong bóng tối đem đầu mối cung cấp
cho Khai Phong Phủ, lẻn vào Thái sư phủ trộm đồ, viết tên Triệu Trinh lên tỏa
tâm quan, ném cho Triển Chiêu hắc vô thường, những thứ này cũng dẫn dắt Khai
Phong Phủ điều tra đến diêm quan công chúa và vụ án Thi Vương, thuận tiện giết
chết Trích Nguyệt là sư phụ của hắn.
Một
người là Thái Úy Tào Khôi vì quá điên rồ muốn thông qua mao sơn bí thuật cho
Yêu Phi Xuy Yên chiêu hồn, một người là Đào Minh vì si mê thượng cổ võ học
muốn nhất phi trùng thiên, một người khác chính là Lỗ Nguyệt dã tâm bừng bừng,
muốn diệt trừ tất cả chướng ngại để nhất thống Mao sơn phái.
Cả ba
người đều vì việc muốn làm mà bất chấp thủ đoạn nào, khiến cho bản án phức tạp
dị thường. Các hung thủ lợi dụng lẫn nhau đồng thời cũng bại lộ lẫn nhau.
Đào
Minh cũng tốt, Lỗ Nguyệt cũng được, ác giả ác báo, thà nói người định không bằng
trời định, không bằng nói, Yêu Vương thật sự biết kể chuyện.
Một
câu chuyện nhỏ về “Nông phu cùng bia đá ” , liền nói lên những rắc
rối trong vụ án này.
Bao Đại
Nhân rất cảm khái, Yêu Vương nói không sai một chút nào—— vốn dĩ là một người
chỉ nên lập phép trừ tà thế nhưng lại bị quỷ mê đầu óc.
Nhóm
Triển Chiêu cũng nghĩ tới câu nói của Trần Thông lúc trước—— quỷ trên đời này,
không ở âm phủ cũng không ở địa phủ, mà là ở trong lòng người .
…
Một vụ
án lớn như vậy, không nghĩ tới chưa hết một tháng mà đã phá án được, Triệu
Trinh rất hài lòng.
Thi
võ vẫn cử hành đúng kỳ hạn, không có các loại quấy nhiễu, thành tích thi võ đều
trong dự liệu của mọi người.
Vương
Lân, Nam Cung Khâm cùng Thẩm Mậu bằng bản lãnh lấy được tiền tam danh, Triệu
Trinh cho phép mười võ sinh vào Thái Học Viện đọc sách một năm, Thái học Viện mới
mở một thư viện, thu nhận một nhóm võ sinh, như vậy võ sinh có thể học văn,
trong thư viện văn sinh cũng có thể tập võ, trợ giúp lẫn nhau. Lần sau nếu có
cái gì mà Tứ viện tỷ thí các loại hoạt động thì Thái học viện cũng có cái để mà
so sánh cũng không quá mức thua thiệt.
Một
trận sóng gió lắng xuống, Triệu Trinh rốt cục thì được như nguyện, thiết yến quần
thần ăn mừng một phen, hơn nữa ban hôn cho Long Kiều Quảng cùng Đường tiểu muội,
lệnh cho hai người lựa ngày thành hôn, Triệu Trinh muốn ăn mừng ba ngày liền.
Người
giang hồ tại Đường môn Tứ Xuyên, cùng địa vị của Long Kiều Quảng trong quân đội.
Lập tức, cả triều đình và giang hồ đều động, rất nhiều người nhận được
thiệp mừng liền chuẩn bị lên đường đến Khai Phong uống rượu mừng, hoàng
thành một lần nữa náo nhiệt.
Đảo mắt
xuân đi thu tới, sắp tới Trung Thu, hôn lễ của Quảng gia cùng Đường tiểu muội
cũng tới gần.
Khai
Phong Thành song hỷ lâm môn, vô cùng náo nhiệt, ngay cả người đi đường cũng vui
vẻ hân hoàn.
Khoảng
thời gian này Khai Phong Thành rất thái bình, không xảy ra đại án tử.
Theo
như lời Ân Hậu nói, cuộc sống quá yên ổn, Miêu nhi nhà mình cũng thả lỏng, mỗi
ngày đều cùng Tiểu Tứ Tứ đi nếm thử món ăn, mỗi ngày lượn tới lượn lui rất là
hăng hái.
Thiên
Tôn cũng cảm thấy, tiểu hài tử luôn vui vẻ khi có chuyện để làm, hơn nữa Triển
Chiêu càng trong tình cảnh vui vẻ lại càng gặp xui xẻo, ngày lễ ngày tết suy vận
sẽ gấp bội a.
Triệu
Phổ, Lâm Dạ Hỏa, một đám người bọn họ lại bắt đầu đánh cuộc xem Triển Chiêu lúc
nào lại nhặt được thi thể nữa.
Sáng
sớm hôm nay, Triển Chiêu thần thanh khí sảng đi ra Miêu Miêu Lầu, mới vừa duỗi
người một cái, đột nhiên một con ong mật bay qua trước mắt.
Triển
hộ vệ nghiêng đầu né tránh, đụng phải Công Tôn bên cạnh đang cầm ly uống trà.
Ly
trà trong tay Công Tôn tiên sinh, rơi trên mặt đất “Ba” một tiếng, bể nát.
Nha
hoàn cầm chổi tới muốn thu dọn, Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên đưa tay ra.
Tất cả
mọi người cúi đầu nhìn bé.
Tiểu
Tứ Tử mấy ngày gần đây đang theo Yêu Vương học xem bói, chỉ thấy bé đứng cạnh mảnh
vụn ly trà, đưa bàn tay mập mạp nhỏ nhắn bấm hai cái, nghiêng đầu một cái.
Triển
Chiêu cảm thấy động tác Tiểu Tứ Tử bấm ngón tay tính toán này đặc biệt khả ái,
vừa định chọc cười bé mấy câu, Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên chỉ Triển Chiêu một cái,
“Sắp xảy ra chuyện a!”
Triển
Chiêu cả kinh.
Tiểu
Lương Tử cũng lại gần, “Tối hôm qua lúc Yêu Vương xem sao cũng nói, Miêu Tinh
sai lệch a.”
Triển
Chiêu hít một hơi —— Miêu… Miêu Tinh là ngôi sao nào a? !
Bạch
Ngọc Đường đang xách một hộp đựng thức ăn sáng đi tới vừa vặn mắt thấy một màn
này.
Ngũ
gia cũng bấm ngón tay tính toán, ” Ừhm… Tính một chút cũng đã hơn ba tháng rồi
mà chưa nhặt được thi thể nào, cái này gọi là quá tam ba bận …”
Triển
Chiêu đưa tay che mắt phải, “Ai nha! Mí mắt nhảy a!”