CHƯƠNG 41 – BỌ NGỰA BẮT VE
Sau
khi nghe Yêu Vương phân tích, Đào Minh khẽ cau mày, ra vẻ không nhịn được, “Cái
gì tướng mạo giống nhau, cùng ta không liên quan!”
Mọi
người cũng đều quay đầu nhìn Yêu Vương một chút.
Yêu
Vương khẽ mỉm cười, “Hoàn toàn chính xác, việc này là Xuy Yên dùng để lừa người
khác.”
“Đào
Minh, Thi Vương, Trích Nguyệt” Bạch Ngọc Đường dựa theo câu nói của Yêu
Vương tiếp tục phân tích, “Ba người bọn họ đều là ba chi nhánh của Mao Sơn
Phái, mà người năm xưa giúp gia chủ Thẩm Vân của Thiên Vũ Hiên khi đó bài ưu giải
nạn chính là Khuê Thiện, là thế hệ sư phụ của ba người bọn họ. Thời điểm liên
quan tới Diêm Quan Công Chúa, xuất hiện một đạo sĩ, hẳn là cao thủ của Mao Sơn
Phái khi đó.”
“Cho
nên a,” Yêu Vương nói lên hai tiếng để cho mọi người đang thất thần hoàn hồn lại,
“Lại trở lại vấn đề trước hết kia, Xuy Yên có tội danh là mưu triều soán vị mới
bị ban cho cái chết, nói đến mưu triều soán vị, các ngươi nghĩ đến cái gì?”
Mọi
người đang ngồi đều là người thông minh, càng là người thông minh trong người
thông minh.
Thái
sư một mực đang uống trà xem náo nhiệt đột nhiên cười, tựa hồ là cảm thấy rất
thú vị, “Xuy Yên là học theo câu chuyện năm đó của vị Diêm Quan Công Chúa kia
mà soán vị sao ?”
Ngón
tay Yêu Vương nhẹ nhàng gật một cái —— rốt cục thì nghĩ thông suốt a.
“Trẫm
cũng biết.” Triệu Trinh cũng biết sự tình liên quan trong đó, “Truyền thuyết
Diêm Quan Công Chúa, mọi người chú ý đều là Diêm Quan cùng Kim Trụ những thứ
này đều là những quái lực loạn thần gì đó, nhưng trên thực tế, vị công chúa bị
điên này cũng không phải điểm chính, trọng điểm chân chính là việc sảy ra sau
này! Sau khi việc ác của Diêm Quan Công Chúa bị phơi bày ra, cung đình đại loạn,
thậm chí ngay cả hoàng đế đều biến thành muối mà chết … Đây chính là có người
mượn truyền thuyết Diêm Quan Công Chúa, tới mưu triều soán vị. Hoặc có thể nói
là có người nào đó sau khi soán vị liền đem tất cả tội lỗi của mình đều đổ lên
trên người Diêm Quan Công Chúa.”
“Trong
này hay nhất chính là vị đạo sĩ xử lý Diêm Quan Công Chúa.” Bát Vương gia hỏi,
“Cái gọi là thượng cổ võ học bị phân chia, chính là bắt đầu từ ông ta có đúng
hay không?”
Nhóm
người Triển Chiêu nghe mấy vị trọng thần nêu ra cái nhìn của mình, có thể ngồi
vào vị trí này này chính xác là không có kẻ ngu, chỉ nói một liền hiểu mười.
“Các
ngươi trước kia cũng nói, Tào Khôi nhiều năm như vậy, một mực ở Tây Bắc tìm
quan tài, tìm các loại mảnh gỗ, cùng các đồ vật liên quan đến Diêm Quan Công Chúa.”
Yêu Vương vừa nói vừa nhắc nhở cho mọi người, “Nhưng vì cái gì hắn một mực chỉ
đào ở Tây Bắc, nhưng cuối cùng lại đào được trong một cửa hàng bán phấn sơn ở
Khai Phong Thành ?”
“Tào
Mạt năm đó tại sao phải mang ‘Thi thể’ Xuy Yên đi Hi Châu Phủ?” Yêu Vương thấy
mọi người không có đầu mối, lại cho một lời nhắc nhở, “Các ngươi cảm thấy, thân
phận của Diêm Quan Công Chúa sẽ được ghi chép ở nơi nào?”
Triển
Chiêu suy nghĩ một chút, thử hỏi dò, “Phía trên diêm quan sao?”
“Rất
nhiều thứ gần ngay trước mắt, chẳng qua là các ngươi cũng bỏ quên mà thôi a.”
Yêu Vương bưng ly trà nhấp một hớp trà.
Bạch
Ngọc Đường ngẩng đầu lên, đột nhiên nói vang, “Chiếc quan quách trong sân Thái
úy phủ!”
Nói tới
chỗ này, mọi người cũng đều nghĩ đến, ngày đó mọi người đều đi xuống hầm trú ẩn
của Thái úy phủ, chỉ còn Bạch Ngọc Đường lưu ở trong sân, hơn nữa Yêu Vương lúc
ở Thái Học Viện giảng bài còn nói tập tục mai táng trong hoàng cung là
dùng quan quách.
“Đúng
a!”
Tiểu
Tứ Tử ngày đó nghe giảng cũng gật đầu, “Đúng thật là có người sẽ đem thân phận
của chủ nhân quan quách khắc ở trên quan quách a!”
“Những
chữ khắc kia…” Công Tôn hỏi Yêu Vương, “Là một loại văn tự nào đó sao?”
“Đạo
sĩ làm phép trừ ta thường xài nhất là thứ gì?” Yêu Vương hỏi ngược lại.
“Bùa
chú…”
” Bùa
chú Mao sơn phái không phải tùy tiện vẽ một chút là được.” Yêu Vương nói, “Đó
là một bộ chữ viết đặc thù, chỉ có đạo sĩ nghiên cứu bùa thuật đời đời tương
truyền, đến nay cũng đã thất truyền nhiều rồi, hơn nữa cái đó thật ra không có
ích gì, người nghiên cứu cũng không nhiều, nhưng Mao Sơn Phái chắc có một người
am hiểu thuật này nhất…”
Tất cả
mọi người nghĩ tới một người, “Linh sư Tô Cửu Cô? !”
Bao đại
nhân phái người đi đem quan quách lại, rồi mời Tô Cửu Cô tới.
“Mao
Sơn Thuật có phải đều là chia thành ba phái hay không a?” Triển Chiêu cảm thấy
hứng thú hỏi Đào Minh, “Thiên sư , Địa sư và Linh sư. Tất cả mọi người học đều
hoàn toàn khác nhau và không can thiệp chuyện của nhau hay sao, đó là truyền thống
của người phái Mao Sơn?”
Lâm Dạ
Hỏa cũng phát giác vấn đề trong đó, “Thi Vương, Đào Minh, Trích Nguyệt, cũng là
ba phái …”
“Chẳng
lẽ là cố tình chia thành ba loại như vậy, mỗi người chỉ có thể học một loại?” Bạch
Ngọc Đường hỏi Đào Minh.
Đào
Minh cau mày, “Bởi vì thượng cổ võ học bị ăn cắp, chúng ta chỉ có một ít mảnh vụn
để lại, cho nên mỗi một người cũng chỉ có thể luyện giống nhau, luyện nhiều sẽ
tẩu hỏa nhập ma…”
“Trích Nguyệt năm đó đại khai sát giới… Cũng bởi vì bị tẩu hỏa nhập ma đúng
không ?” Ân Hậu hỏi.
“Còn
có tính cách Thi Vương đột nhiên đại biến.” Lục Thiên Hàn cũng sắp xếp lại một
số chuyện có liên hệ với nhau.
“Đó
không phải vì thượng cổ võ học bị thiếu sót a, ngốc nghếch.” Thiên Tôn cảm thấy
buồn cười, “Vậy sư phụ các ngươi hoặc là vị sư tổ của các ngươi cố ý đem võ học
này tách rời ra để dạy cho các ngươi, cũng là vì muốn tốt cho các ngươi.”
Ân Hậu
cũng gật đầu, là có chuyện như vậy.
“Tại
sao?” Đào Minh không hiểu.
“Tại
sao?” Yêu Vương nhíu mày lại, giọng mang trào phúng, “Ngươi là đứa trẻ chẳng ra
gì, làm nghề trừ tà, lại bị quỷ mê tâm hồn. Cái gọi là thượng cổ, bất quá là do
tổ tiên đời thứ nhất sáng chế, phần lớn là bản thô ráp nhiều lỗi. Muốn phát huy
phải chia thành miếng nhỏ để học từng cái tinh tiến. Võ Lâm Trung Nguyên từ sơ
lược, nam phái, bắc phái, chính phái và tà phái. Từng đời một mà phân chia và
chú ý cái tinh diệu trong đó để cho đến bây giờ các đại môn phái trăm hoa đua nở.
Bây giờ võ công càng ngày càng dễ học, luyện công càng ngày càng an toàn, ngưỡng
cửa luyện võ cũng càng ngày càng thấp, những thứ này đều là chuyện tốt không phải
là chuyện xấu. Ngươi nếu thừa kế một chi của Mao Sơn Phái, đều phải cố gắng đem
cái sư phụ dạy ngươi để nó ngày cáng lớn mạnh chứ không phải suy nghĩ những thứ
sư phụ không dạy ngươi. Số tuổi cũng không sai biệt lắm, ngươi làm sao ngay cả
bàn chân của nhóm Tương Du nhà ta đều không sờ tới? Bởi vì ngươi ngu xuẩn,
không cố gắng, không thiên phú! Không biết tự mình tìm nguyên nhân, đem tất cả
cái sai đỗ lên trên người người khác, cái này gọi là không chí khí. Ta cũng lấy
sở học cả đời mà chia thành hai loại để dạy cho hai người bọn họ, bọn họ tính
cách bất đồng thiên phú bất đồng, học tự nhiên là công phu bất đồng. Ta dạy bọn
họ mười mấy năm mà thôi, mà một trăm năm sau đó ta cũng không ở bên cạnh ,
nhưng bọn họ đã đem hai loại bất đồng võ công hoàn toàn luyện đến trình độ cao
nhất. Vậy tại sao hai người bọn họ lại không tàn sát lẫn nhau để cướp đoạt võ
công của đối phương chứ ? Coi như thật sự có thượng cổ võ học cũng là do cổ
nhân tự mình tìm tòi chế tạo ra, cổ nhân có thể vì sao ngươi không thể? Đồ
vô dụng!”
Mọi
người nghe Yêu Vương thay tổ sư gia mao sơn phái dạy dỗ đồ đệ, cảm thấy mắng thật
ác độc a.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu nhìn trời —— đây coi là cái gì? Khi còn bé hắn mắng hai ta còn
ác hơn.
Đào
Minh lúc này sắc mặt biểu hiện trên mặt đặc sắc hơn, lúc đỏ lúc trắng.
Triệu
Trinh nghe được cũng cảm thấy có ý tứ, cái gì gọi là nghiêm sư ra cao đồ a, sư
phụ mắng mấy câu thì độ đệ mới có thể ít đi đường quanh co hơn.
Lúc
này, Tô Cửu Cô tới, cái quan quách kia cũng được mang vào nhìn hình dạng cũng
quá tàn phá rồi.
Bởi
vì không đành lòng nhìn sư phụ và sư huynh bị thẩm vấn, Tô Cửu Cô ở hậu viện
chiếu cố Mai Bất Thanh, cũng không tới nghe thẩm.
Bao đại
nhân để cho nàng nhìn hình vẽ trên quan quách một chút xem có nhận biết được
hay không.
Tô Cửu
Cô nhìn một hồi, gật đầu, nói là có một phần ghi chép và thân phận của một người,
đại khái có thể đọc hiểu.
Tất cả
mọi người theo bản năng nhìn qua Đào Minh.
Nhưng
mà, Đào Minh lại cũng xem không hiểu.
Di vật
Diêm Quan Công Chúa đều là dùng chữ cổ văn của Mao Sơn Phái ghi lại, chữ cổ
phân hai loại, một loại là ghi chép võ học, một loại là linh thuật, phần nhiều
là ghi chép chuyện vụn vặt mấy ngày thường. Bởi vì chuyện thường ngày hoàn toàn
vô dụng, cho nên những thứ này Đào Minh cũng chỉ có thể nhìn hiểu một khối có
hình vẽ liên quan đến võ học, duy chỉ có Tô Cửu Cô là bởi vì thích linh thuật
cho nên học hỏi biết nhiều hơn.
Vì thế,
Đào Minh cùng Lương Tĩnh còn luôn nói nàng không biết tiến thủ, toàn học thứ vô
dụng, sống uổng thời gian.
“Nhìn
thấy không?” Lâm Dạ Hỏa nhạo báng Đào Minh, ” Đồ đệ của ngươi so với ngươi
không chịu thua kém, biết hảo hảo nghiên cửu, không giống như ngươi không tiền
đồ còn tham thì thâm a.”
Bạch
Ngọc Đường cũng nghĩ đến trước đó Tô Cửu Cô cùng mình nói qua, tự lựa chọn việc
hàng yêu trừ ma nghe mơ hồ như vậy, là bởi vì mình thích, không phải là vì ai…
Đào
Minh mặt mày xanh mét.
“Chủ
nhân của quan quách này là một cô gái, bởi vì tình nhân di tình biệt luyến,
cùng em gái nàng lập gia đình, cho tới khi nàng thương tâm quá độ uống thuốc độc
tự tử.” Tô Cửu Cô đọc ghi chép trên quan quách.
Mở đầu
một câu liền đem tất cả mọi người nói cho mơ hồ.
“Diêm
Quan Công Chúa là tự sát?” Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu lên nhìn nói ngoại
công khi xưa có kể chuyện cho mình nghe, ý kia —— không phải nói là bị điên rồi
sau đó bị làm thành Diêm Quan hay sao?”
Lục
Thiên Hàn sờ cằm cũng suy nghĩ mình đem chuyện này kể ra có chút không đáng tin
cậy.
“Nhưng là nơi này viết lên, nàng trước khi chết, có nhờ một vị bằng hữu xếp đặt
một kế hoạch đối với vị tình nhân đã thay lòng của mình” Tô Cửu Cô tiếp tục đọc,
“Nàng nói nàng sau khi chết, hy vọng vị bằng hữu kia lợi dụng trò xảo quyệt tới
giả thần giả quỷ, ngụy tạo hồn phách của nàng không tiêu tan, một mực đi theo
người phụ tình, để cho người phụ tình kia ăn ngủ không yên. Cuối cùng, nàng còn
nguyền rủa người cha thiên vị của mình đã đem em gái nàng mà gả cha người phụ
tình kia biến thành diêm trụ! Tất cả người phản bội nàng, tổn thương
nàng, cũng chết không được tử tế!”
Tô Cửu
Cô đọc xong, cảm khái một câu, “Cô nương này thật sự là quá điên rồi, ngay cả
cha ruột cũng nguyền rủa.”
“Cho
nên vị “bằng hữu” của Diêm Quan Công Chúa, chính là thượng cổ đại thần của Mao
Sơn Phái?” Triển Chiêu hỏi, “Hắn thay Diêm Quan Công Chúa trả thù người phụ
tình, thế nhưng kết quả lại bị người có lòng lợi dụng, biến thành truyền thuyết
Diêm Quan Công Chúa, dễ dàng đem mọi tội lỗi đẩy lên người Diêm Quan Công Chúa,
mình thì soán vị thành công?”
“Việc
này chính là khởi nguyên của trò lừa trên. Yêu phi Xuy Yên vì soán vị cho nên
được ban chết, mà nàng gỉa chết, chính là vì soán vị, nàng muốn học theo truyền
thuyết Diêm Quan Công Chúa, sau khi chết thì tới quấy loạn cung đình, hại chết
Lý Biện. Mà người năm đó thay nàng làm trò xảo quyệt, chính thức Tào Mạt, cũng
chính là Thi Vương về sau. Nhưng Xuy Yên cũng không thành công, Tào Mạt cùng
nàng cùng nhau trốn đến Tây Vực, đem trọng điểm từ đoạt quyền chuyển biến thành
võ học. Diêm Quan Công Chúa có Mao Sơn Phái thời kỳ đầu cao thủ tương trợ, sở
dĩ liên quan đến võ học, là do Mao Sơn Phái tách ra thành nhiều mảnh. Thi vương
năm đó sở dĩ sẽ nổi điên, rất có thể bởi vì luyện võ công không nên luyện… Hắn
lúc lâm chung trăn trối nói ‘Hắn’ lừa gạt ta, cái ‘Hắn’ này cũng có thể là
‘Nàng’, cũng chính là Xuy Yên. Ngươi tin chắc có thượng cổ võ học, bất quá là
năm đó vị đạo sĩ trợ giúp Diêm Quan Công Chúa ở nơi đó lưu truyền xuống, sau đó
phân thành võ học Mao Sơn Phái”
Tất cả
mọi người đều nhìn Đào Minh
Lúc
này Đào Minh cũng là mặt xám như tro tàn.
“Võ học
tách thành nhiều mảnh là có lý do.” Ân Hậu chỉ điểm Đào Minh một câu, “Sở dĩ muốn
chia thành ba phần để hình thành ba trường phái khác nhau, là bởi vì nguyên bản
ba dạng này không tương thích với nhau. Ba dạng hợp lại chung một chỗ hiệu quả
khi luyện thành không bằng tách ra để luyện. Vì vậy sau khi tách ra, nó sẽ được
củng cố từng phần một. Từ đó làm cho ba loại phái sản sinh bài xích lẫn nhau.
Trích Nguyệt cùng Thi Vương đều đánh mất lý trí, đại khai sát giới, chính là
như vậy tạo thành.”
“Xuy
Yên nuôi dưỡng Tào Khôi có tướng mạo tương tự Thi Vương làm người nối
nghiệp, Tào Khôi học được không ít quỷ thuật, vì mình mưu cầu đến chức Thái
úy.” Thái Sư liên tưởng đến tình huống trong hầm trú ẩn của Tào Khôi, “Tào Khôi
đào mộ phần tìm vật phẩm liên quan đến Diêm Quan Công Chúa, cũng là vì bí thuật
thất truyền, hắn muốn người sống lại cũng không phải là người vợ quá cố của
mình mà chính là Yêu Phi Xuy Yên. Mà Đào Minh cũng muốn tìm bí thuật đó chính
là võ học, hai ngươi là hai phương hướng bất đồng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.”
“Ngươi tiếp nhận dạy dỗ của Thi Vương cùng Trích Nguyệt, đem nội lực phóng khu
ra bên ngoài cơ thể để luyện công, luyện thành hữu hình nội lực giả tạo, nhưng
thật ra là một loại thuật đánh lén.” Thiên Tôn đánh giá võ công Đào Minh một
chút, “Như vậy có thể tránh cho tẩu hỏa nhập ma, thật ra thì rất thông minh.
Nhưng phương hướng ngươi luyện sai rồi, loại nội lực này giống như khống chế tượng
gỗ, vô luận ngươi luyện mấy trăm năm nữa, tượng gỗ sẽ không sống lại. Hữu hình
nội lực có trí chỉ có thể dựa vào huyết thống, thiên phú trời sinh, muốn luyện
là điều không thể.”
Công
Tôn cũng nghe hiểu đoạn này, gật đầu, “Là đạo lý này, phụ nữ yếu đuối thông thường
cũng có thể sinh hạ đứa trẻ có trí khôn và ý chí. Nhưng cao thủ cho dù có cường
đại hơn nữa, cũng không có khả năng tay không mà tạo thành một con người, võ
công có cao hơn nữa cũng không được.”
Những
người đang ngồi đây cũng đều là cao thủ, nghe được Công Tôn dùng phép so sánh
như vậy, cũng đều biết nguyên lý trong đó.
“Ngươi nếu như năm đó dốc lòng nghiên cứu thu phóng nội lực, đem bộ phận hữu
hình nội lực cùng vô hình nội lực kết hợp, là có thể luyện đến đại thành.” Ân Hậu
lắc đầu một cái, cảm thấy Đào Minh có chút đáng tiếc, một lòng muốn trở thành
võ lâm chí tôn, đi đường vòng nhiều năm như vậy nhưng không biết cơ hội vẫn ở
trong tay mình.
Nói đến
chỗ này, vụ án có lẽ đã sáng tỏ.
Đào
Minh cũng cuối cùng thừa nhận, đích xác là mình giết cả nhà Thái úy.
Thế
nhưng Bao đại nhân nhưng cũng chưa kết án, bởi vì còn có một điểm khả nghi
vẫn chưa giải thích rõ, nói thí dụ như —— Mộ phần của Diêm Quan Công Chúa tại
phía tây Ngư Tâm núi là ai gây ra? Thi hài nương tử mới cưới của Thái úy là ai
bỏ vào, còn có con rùa đen, và việc Triển Chiêu nhặt được hắc vô thường…
Những
thứ này đối với phạm án của Đào Minh thật ra thì một chút chỗ dùng cũng không
có, ngược lại càng giống như là đầu mối cùng chứng cớ, để cho mọi người đem vụ
án Diêm Quan công chúa năm xưa mà liên hệ lại, cùng Yêu Phi Xuy Yên và cả vụ án
võ sinh biến thành muối trước kia cũng liên hệ tới, dễ dàng phá án hơn.
“Bắt
đầu việc này là bởi vì Thiên Vũ Hiên tìm được quan tài đá cùng chuyện ma quỷ lộng
hành, có đúng hay không?” Triển Chiêu hỏi Đào Minh cùng Lương Tĩnh.
Lương
Tĩnh gật đầu, “Sư phụ lúc ấy cùng ta thương lượng một chút, ta cũng cảm thấy,
có lẽ có thể tìm được thượng cổ võ học, có thể khiến võ nghệ sư phụ nâng cao một
bước, cùng Ân Hậu và Thiên Tôn giống nhau, luyện đến đại thành… Việc võ sinh biến
thành muối … vốn là định giá họa cho Thiên Vũ Hiên.
Tất cả
mọi người có chút đồng tình nhìn về Thẩm Thiên Vũ tới tham gia dự thẩm.
Thẩm
Thiên Vũ liền bực mình, lòng nói Thiên Vũ Hiên của ta đã làm gì chọc ngươi, lớn
như vậy rồi còn đổ lỗi cho ta ? !
“Nhưng theo tính toán của ta, là để cho Bùi Viêm Thư cùng Thiên Vũ Hiên làm người
chết thế, ai biết vụ án vừa ra, vậy mà sẽ nhanh như vậy liên hệ với Diêm quan
công chúa và Thi Vương.” Lương Tĩnh cũng rất nghi hoặc, “Đến nổi Tào Khôi…
Chúng ta vốn chỉ là muốn trộm đi võ học ghi lại mà Thi Vương lưu lại trong tay
hắn, thế nhưng ngày đó hắn lao ra hầm trú ẩn giống như bị điên rồi vậy, sư phụ
ta bóp chết hắn cũng là lỡ tay.”
Đào
Minh cũng lúng túng, “Tào Khôi lúc đi ra, bộ dáng kia giống như Thi Vương lúc
còn trẻ… Ta cũng không ngờ tới võ công của hắn nguyên lai yếu như vậy. Kết quả
làm kinh động thị vệ, ta bị nhìn thấy, mới giết sạch tất cả mọi người.”
Tất cả
mọi người không biết nói gì mà nhìn Đào Minh, đây chính là mười mấy mạng người
a, ngươi nói thật dễ dàng a!
“Thế
nhưng ta cũng không có phái người đi giết Đa Khải.” Đào Minh nói rõ.
“Chúng ta cũng không đi mua chuộc người Tam Nguyệt Trại giả dạng võ sinh đến cướp
tiệm vàng.” Lương Tĩnh cũng không biết làm sao, “Ta làm sao có thể ngu xuẩn khi
cầm Tảo Hồn Vân Triển đi mua chuộc người khác, vốn là không ai hoài nghi ta, kết
quả trực tiếp ta bị bại lộ… Cảm giác giống như một đường đều có người cố ý cùng
chúng ta đối nghịch!”
…
Triệu
Trinh nghe thật có ý tứ, hỏi Bao Chửng, “Nói như vậy, là có người trong bóng tối
trợ giúp phá án sao?”
Bao Đại
Nhân chính là cười một cái, khẽ lắc đầu, “Sợ rằng chính là bọ ngựa bắt ve, chim
sẻ rình đằng sau a.”