CHƯƠNG 39 – HUNG THỦ
Đêm
khuya tại Hoàng cung,
Bên
ngoài tẩm cung Triệu Trinh, Qua Thanh phụ trách việc canh phòng tối nay dẫn
theo một đội thị vệ đi qua…
Trong
gió đêm, ẩn ẩn một tia hàn khí khác thường, có mấy thị vệ cũng rụt cổ một cái,
cảm thấy lạnh đến không giải thích được.
Qua
Thanh cúi đầu, chú ý tới trên mặt đất chẳng biết lúc nào đã nổi lên một tầng mỏng
băng sương.
Tiểu
Qua Thanh cũng không động thanh sắc, tất cả đểu làm theo phân phó của Nam Cung,
có chuyện gì xảy ra cũng tỏ vẻ đều không nhận ra được.
Chờ
Qua Thanh mang thị vệ đi qua, trên mặt đất cửa viện tẩm cung, tầng băng sương
kia không biết bị gió nơi nào đến thổi ra mấy đạo dấu vết nhàn nhạt.
Cơn
gió kia xuyên qua hành lang, xuyên qua vườn hoa…
“Cót
két” một tiếng, cửa sổ tẩm cung Triệu Trinh bị thổi mở ra một cánh cửa.
Bên
trong tẩm cung, tấm màn rũ xuống bị thổi bay lên.
Một
người nằm trên giường, hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm tấm màn trước mắt theo gió
tung bay phấp phới.
Ngủ ở
trên long sàng cũng không phải là Triệu Trinh, mà là Triển Chiêu.
Triển
Chiêu nâng cằm tựa hồ đã đợi thật lâu, khẽ mỉm cười, từ bên gối cầm lên quyển
trục kia, ở trong tay chuyển qua chuyển lại hai vòng.
Bên
ngoài tẩm cung, trên mặt đất lớp băng sương dần dần hòa tan, trong bóng đêm xuất
hiện một bóng người như ẩn như hiện, đang hướng về phía cửa sổ đã mở kia ở tẩm
cung.
Bóng
người kia căn bản là trong suốt, rất khó phân biệt, nhưng nhờ ánh trăng, từ một
góc độ nhìn, có thể phân biệt ra một đường nét loáng thoáng, là hình dạng của một
người.
Ánh
trăng xuyên qua cửa sổ hắt vào trên mặt đất trong tẩm cung, rất nhanh, cũng nổi
lên một tầng băng sương mỏng.
Triển
Chiêu nhìn lớp băng sương kia dần dần lan tràn đến mép giường khẽ mỉm cười, quyển
trục đang chuyển trong tay đột nhiên dừng lại, nắm quyển trục nhẹ nhàng gõ bả vai
một cái, ung dung thong thả mở miệng, “Cho nên mới nói giữa hàng thật và hàng
giả khác nhau rất lớn a … Nếu như là giao nhân, sẽ tự mình tìm được đồ mà mình
muốn.”
Vừa
nói, Triển Chiêu đem quyển trục hất lên một cái, quyển trục vọt bay lên…
Theo
bên trong tẩm cung càng ngày càng lạnh, mép giường xuất hiện một băng nhân màu
xanh, chính là Giao Giao đang cầm quyển trục trên tay, mà cùng lúc tại một đầu
khác của quyển trục thì có một băng nhân trong suốt đang nắm giật lại, bóng người
này cùng giao nhân rõ ràng là có ngũ quan bất đồng, băng nhân trong suốt đó chỉ
có đường nét mơ hồ, chính là Vô Đồng Quỷ lúc nãy muốn ám sát Triệu Trịnh.
Hai
băng nhân bây giờ chính là cùng lúc nắm giữ hai đầu của quyển trục.
Triển
Chiêu đối với Giao Giao nhẹ nhàng phất tay, Giao Giao liền học theo động tác của
Triển Chiêu, chuyển người một cái liền đem quyển trục đoạt đi.
Mà động
tác của Vô Đồng Quỷ rõ ràng không đủ linh hoạt, quyển trục xuyên qua tay của hắn,
tức thì ở ngay trong tay Giao Giao.
Triển
Chiêu khẽ mỉm cười, “Bởi vì hắn sẽ không tự mình tới lấy đồ, cho nên ngươi
không thể làm gì khác hơn là tự mình lộ diện, cái này kêu là bắt rùa trong lu.”
Lời vừa
nói Triển Chiêu liền giơ tay khẽ hất một cái, cánh cửa sổ đang rộng mở trong
nháy mắt đóng kín lại.
Cùng
lúc đó, trên mặt đất tẩm cung bỗng nhiên có ánh lửa chợt lóe…
Ngay
sau đó, từ lòng đất lại chui ra một bóng người toàn thân đều là ánh lửa… Hỏa
nhân kia vùng vẫy mấy cái, ngọn lửa tức thị bị phủi xuống, một hắc y nhân xuất
hiện.
Liền
thấy người này thân hình gầy nhom, nhìn qua cũng đủ bị dọa cho giật mình, người
này giống y như cái bóng người dưới mặt đất đang đứng lên.
Triển
Chiêu cũng từ trên giường ngồi dậy, nhìn bóng đen kia, “Tiền bối, ngươi khó bắt
quá nha.”
Sau
lưng hắc y nhân, cách đó không xa phía sau bình phong, Lâm Dạ Hỏa nhảy
ra, vung tay áo màu đỏ một cái, ngọn lửa còn đang cháy trên đất bị tiêu diệt,
“Công Tôn cái phương pháp rải dầu lửa trên đất này rất có tác dụng a, thuật
diêm độn của người kia bất quá là lợi dụng đặc tính Vũ Hiên muối, cũng không phải
là thuật ẩn độn chân chính a.”
Hắc y
nhân tựa hồ muốn chạy trốn.
Triển
Chiêu đứng lên, “Trên đất có dầu lửa cùng diêm tiêu, chỉ cần đốt đuốc lên,
ngươi kia muốn dùng thuật diêm độn cũng không có cách nào thi triển, trốn, là
không trốn thoát được.”
Hắc y
nhân kia đứng tại chỗ một hồi, đột nhiên vừa quay đầu, phi thân nhào qua cửa sổ,
rơi vào trong sân.
Thế
nhưng trong sân, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đã chờ ở nơi đó.
Triển
Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng đi ra, phạm vị bốn góc chung quanh sân đều bị bốn
người chặn lại đường đi.
Trên
nóc nhà truyền tới một thanh âm hơi lành lạnh, “Quả nhiên là ngươi.”
Tuy
chỉ là một câu nói không có chút nhiệt độ nào, nhưng vô hình, mọi người tựa hồ
có thể từ trong câu nói đó nghe ra mấy phần giễu cợt.
Nói
chuyện chính là Lục Thiên Hàn đang đứng thẳng người ở trên nóc nhà.
Mà tại
ba mặt khác trên nóc nhà, Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Yểu Trường Thiên cũng đều có mặt.
Việc
như vậy, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết… Vô luận hắc y nhân bị vây vào
giữa là ai, đều là chắp cánh khó bay.
Hắc y
nhân đưa tay, tháo mặt nạ xuống, giương mắt nhìn mọi người một vòng.
Người
tới là ai?
Một
lão đầu.
Đối với
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mà nói nhìn không quen mặt, Lâm Dạ Hỏa cùng
Triệu Phổ là hoàn toàn chưa từng thấy, Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Yểu Trường Thiên
cũng hơi nheo mắt lại.
Lục
Thiên Hàn là người đã từng gặp qua người này nhiều lần nhất, tuy rằng, cũng là
rất nhiều rất nhiều năm trước kia…
Hắc y
lão đầu đứng ở trước mắt mọi người, mặt mũi già nua, râu tóc bạc trắng, chính
là chưởng môn nhân Mao Sơn Phái, Đào Minh Chân Nhân.
“Đào
Minh.” Ân Hậu nhìn băng nhân xuất hiện ở sau lưng Đào Minh một cái, “Ngươi năm
đó đuổi Trích Nguyệt đi, hại chết Thi Vương, giả điên giả ngu trốn luyện công… Liền
luyện được thứ như vậy?”
Nếu
nói Lỗ Nguyệt là cùng một bối phận với Thiên Tôn [chỗ này mình cũng mơ hồ
quá], vậy Đào Minh chính xác là đồng lứa cùng Thiên Tôn, Ân Hậu.
Nhưng
mà sự thật chứng minh, cũng không phải càng già công phu lại càng tốt, cái gọi
là quyền sợ trẻ trung, trưởng thành theo tuổi tác, nội lực tiến bộ đồng thời thể
lực nhưng lại lui bước. Trên đời này không có bao nhiêu người, không phải tất cả
người luyện đến 100 tuổi đều có thể thành võ thánh nhân, đại thể cũng đều là
phàm tục.
Nhưng
trên đời này càng nhiều phàm tục, thì càng nhiều người ôm giấc mộng trở thành
thiên chi kiều tử. Càng sống, lại càng muốn trở thành một người tồn tại duy nhất
trên thế gian.
Lục
Thiên Hàn cười một tiếng, rõ ràng là khuôn mặt tuấn tú như vậy, rõ ràng là một
cử chỉ ưu nhã như vậy, nhưng trong nụ cười lại mang ra một phần giễu cợt, giống
như gió lạnh ban đêm vậy, vô cùng sắc bén.
Đào
Minh ngẩng đầu lên, nhìn một vòng mấy vị Võ Lâm Tôn Giả cao cao tại thượng trên
nóc nhà, cũng cười.
Hắn rốt
cục mở miệng, trong giọng nói khàn khàn, mang một ít thê lương cùng buồn bã,
“Các ngươi dựa vào cái gì cười ta? Các ngươi có thể đứng ở nơi đó, cũng là bởi
vì Ngân Yêu Vương truyền thụ cho các ngươi thượng cổ võ học.”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu trừng mắt nhìn, “Thượng cổ võ học…”
Lục
Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên cũng ghét bỏ —— ai cùng yêu nghiệt kia học công
phu hả?
Nhóm
Triển Chiêu cũng không nhịn được nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường nhìn về
phía cửa hoa viên trong bóng tối cũng hỏi, “Đến tột cùng là ai nghĩ ra cái thượng
cổ võ học này?”
Nhắc
tới cũng đúng dịp, vầng trăng sáng lưng chừng trời bị mây che kín bỗng nhiên những
đám mây tản ra một chút, ánh trăng cũng sáng hơn đem cửa hoa viên hình
tròn chiếu sáng.
Dựa
vào viện môn đứng, chính là Ngân Yêu Vương.
Yêu
Vương đưa tay, nhẹ nhàng sờ cằm một cái, ngẩng đầu lên suy tính.
Lúc
này, ánh trăng chiếu ở trên người Yêu Vương, nhóm Triển Chiêu thấy Ngân Yêu
Vương dưới ánh trăng cũng đều bất ngờ một chút.
Nói
thật, trước đó mọi người đều thấy pho tượng Yêu Vương bạch ngọc rất nhiều lần
trong Nam An Tự, cảm thấy tướng mạo của người rất tuấn mỹ, nhưng bàn về tiêu
sái không bằng Ân Hậu, bàn về anh tuấn không bằng Lục Thiên Hàn, bàn về tiên
khí cũng không bằng Thiên Tôn, bàn về yêu khí lại là kém hơn Yểu Trường Thiên.
Chờ
sau khi nhìn thấy chân nhân, mọi người lại càng không hiểu… Là một người lịch sự
hiền hòa, tính cách còn rất thích đùa giỡn, tại sao được gọi là Ngân Yêu Vương
chứ ? Bởi vì ngân đồng sao? Hay vì là ngân hồ tộc? Kết quả yêu ở nơi nào? Đa
trí như yêu sao?
Nhưng
mà, giờ khắc này. ánh trăng màu bạc chiếu ở trên người Yêu Vương, mọi người bỗng
chốc biết Ngân Yêu Vương kết quả là ý gì!
Trong
lúc vô tình cả người Ngân Yêu Vương phủ thêm ánh trăng, giống như khoác lên
trên người ánh sáng màu bạc.
Thời
điểm nhóm Triển Chiêu lần đầu tiên thấy Yêu Vương cảm thấy Yêu Vương đặc biệt
giống như người, thế nhưng kỳ quái là Yêu Vương dưới ánh trăng đặc biệt lại
không giống người. Vốn màu da hơi có vẻ tái nhợt, lúc này phơi bày ra một loại
ngân nhuận sáng bóng xuyên thấu qua bạch sắc. Những sợi tóc theo gió hơi bay
lên cũng nhuộm một màu bạc bởi ánh trăng. Đồng dạng là tóc đen, đồng dạng là ở
dưới ánh trăng, nhưng chỉ có Yêu Vương phát sắc giống như là đột nhiên biến
thành thuần ngân sắc.
Dĩ
nhiên, yêu dị nhất, chính là con ngươi của Yêu Vương.
Trong
con ngươi màu đen kia có một vòng hào quang màu bạc rõ ràng dị thường, giương mắt
nhìn tới, tròng mắt màu ngân sắc nằm trong con ngươi màu đen giống như là ánh
sao lóng lánh trong đêm tối. Nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia, trừ mỹ, lại vẫn có
thể nhìn ra một loại cảm giác thâm thúy mênh mông, nhìn lâu một lúc, không giống
như là nhìn bầu trời, ngược lại giống như ở trên trời, nhìn vực sâu màu đen
không đáy, để cho người cảm thấy sợ.
Đào
Minh theo bản năng lui về sau nửa bước, vẻ mặt cũng kích động, nhìn Yêu Vương,
“Ngươi! Chính là ngươi!”
Trong
sân, “mấy đứa nhỏ” đang nhìn Yêu Vương ngẩn người, vào lúc này hiểu được, cũng
không hiểu nhìn Đào Minh đột nhiên kích động ngay cả nội lực đều bắt đầu không
yên—— “Ngươi” cái gì nha?
Yêu
Vương cũng rất nhẹ nhàng, tựa hồ cũng không để ý thế nào, giơ tay lên nhẹ nhàng
phủi một con côn trùng bay đến trước mắt, chậm rãi mở miệng, “Thượng cổ võ học
! cái âm mưu này, sớm nhất chẳng qua là Diêm Quan Công Chúa nghĩ ra được một
trò lừa vặt để bẫy tình nhân của nàng mà thôi.”
Tất cả
mọi người bất ngờ một chút —— cảm giác chân tướng vụ án rõ ràng ở trước mắt,
Diêm Quan Công Chúa!
Nghe
lời Yêu Vương, thế nhưng trong mắt Đào Minh lại lóe lên vẻ nghi hoặc.
Yêu
Vương khẽ mỉm cười, “Các ngươi cũng bị gạt.”
Đào
Minh cau mày yên lặng, bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, tỏ ra rất tức giận.
Hắn
chỉ Yêu Vương một cái, “Ngân Yêu Vương, ngươi ỷ vào mình nắm giữ thiên địa huyền
cơ, độc chiếm thượng cổ võ học, truyền thụ cho hai tên đồ đệ. Bọn họ mới có thể
khống chế võ lâm, hiệu lệnh giang hồ, chiếm hết tiện nghi của người luyện võ
trong thiên hạ! Ngươi… Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? !”
Đào
Minh nói mấy câu này nói đến cắn răng nghiến lợi, giọng cũng không nhỏ.
Vì đảm
bảo an toàn, Triệu Phổ liền an bài cho Triệu Trinh cùng Công Tôn ở sân viện
cách vách cũng nghe rất rõ ràng, hai người đều trợn tròn mắt.
Tiểu
Lương Tử thức đêm góp vui đang uống một ngụm trà cũng phun ra ngoài, Tiểu Tứ Tử
trong ngực Công Tôn đang ngủ gà ngủ gật cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đầu
kia Công Tôn cùng Triệu Trinh nghe trợn tròn mắt, bên này nhóm người Triển
Chiêu nhìn được cũng càng ngu người hơn.
Trên
nóc nhà, cùng vào lúc này biểu tình trên mặt Thiên Tôn cùng Ân Hậu không sai biệt
lắm với Tiểu Tứ Tử, mặt đầy ngơ ngác.
Lục
Thiên Hàn nhìn Yểu Trường Thiên một chút, Bạch Quỷ Vương lầm bầm lầu bầu, “Hóa
ra là kẻ ngu…”
Đối mặt
với ngôn từ chính nghĩa của Đào Minh Chân Nhân đang mắng mình, dưới ánh trăng
Ngân Yêu Vương tiên khí bức người cũng trầm mặc.
Sau một
đoạn thời gian hơi có vẻ lúng túng, Yêu Vương đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Ân Hậu
cùng Thiên Tôn trên nóc nhà, “Vi sư không có ở đây khoảng thời gian này, hai
ngươi lại khống chế võ lâm hiệu lệnh giang hồ sao? Hai tiểu hài tử ngu ngốc các
ngươi có tiền đồ như vậy sao?”
Ân Hậu
cùng Thiên Tôn há miệng bất ngờ hồi lâu, Ân Hậu đột nhiên xua xua tay, tỏ ý
mình không có, lại chỉ Thiên Tôn, nói, “Minh chủ võ lâm!”
“Tiểu
Du? !” Ngân Yêu Vương hít sâu một hơi đầy kinh ngạc, “Con trai ngốc nhà
ta lại không chịu thua kém như vậy a, cha lúc ra cửa rõ ràng con ngay cả chữ đều
không biết, cha lúc trở về con lại thi đậu Trạng Nguyên! “. Quá kinh hỉ nha.
Thiên
Tôn liền sinh khí, “Người biểu tình có cần phong phú như vậy hay không a!” Vừa
nói, vừa kéo Ân Hậu giá họa cho mình một cái, nói, “Ma giáo giáo chủ!”
“A…”
Yêu Vương lùi lại hai bước, ôm ngực, “Bàn Tương!” [Tương mập =))]
“Không được kêu như vậy!”
Ân Hậu
đen mặt.
Yêu
Vương hoài nghi nhìn hai người, “Ta không có ở đây khoảng thời gian này hai
ngươi có phải hay không hằng ngày đều ăn đào!”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu bất ngờ một chút, cùng ăn đào có quan hệ thế nào nha?
Nhóm
Triển Chiêu cũng không hiểu.
Yêu
Vương nhưng lại híp mắt một cái, “Bổ não nha!”
Ân Hậu
cùng Thiên Tôn mỗi người đều bốc lên một nắm tuyết trên nóc nhà liền ném
Yêu Vương.
Trong
sân, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đỡ chán —— thật loạn a!
Trên
nóc nhà, Lục Thiên Àn cùng Yểu Trường Thiên cũng theo bản năng đi sang một bên
né tránh, cùng “nhóm Tương Du” giữ một khoảng cách.
Mà
lúc này mặt đen không chỉ có Thiên Tôn cùng Ân Hậu bị kêu tên đang nổi trận lôi
đình, còn có Đào Minh Chân Nhân bị Ngân Yêu Vương xem nhẹ.
“Ngân
Yêu Vương, ngươi một cái ngụy quân tử!” Đào Minh tiếp tục chỉ trích Yêu Vương,
“Ngươi vì cầu vinh hoa phú quý, đem hữu hình nội lực thượng cổ võ học bí kíp
đưa cho hoàng đế, ngươi triều đình này đi…”
Hắn lời
còn chưa nói hết đã bị Thiên Tôn cùng Ân Hậu chưởng tới một mặt đầy tuyết.
Hai vị
võ thánh ném cầu tuyết tới không phải chuyện đùa, đối diện Đào Minh bị đập, lão
đầu mặt đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ thẫm, hiển nhiên cũng vô cùng tức giận.
“Ngươi là từ đâu mà nghe được chuyện liên quan tới thượng cổ võ học?” Triển
Chiêu có chút hiếu kỳ với quá trình Đào Minh bị lừa gạt.
Đào
Minh dầu gì cũng là võ lâm tiền bối, chưởng môn nhân Mao Sơn Phái, một cao thủ
nhất đẳng… Tại sao cao thủ lớn như vậy sẽ bị lừa? Hơn nữa, hình như đối với cổ
võ học rất tin là đúng cũng không có nghi ngờ.
Đào
Minh đưa tay, chỉ một băng nhân màu xanh đang đứng sau lưng Bạch Ngọc Đường,
“Đây là dời hồn thuật, vốn chính là thuộc về bí thuật Mao Sơn Phái! Là một
trong tứ đại thượng cổ võ học của Mao Sơn Phái! Là Ngân Yêu Vương trộm đi tuyệt
thế võ học thuộc về Mao Sơn Phái!”
Mọi
người nhìn Đào Minh giống như nhìn kẻ ngu vậy… Tứ đại thượng cổ võ lại là cái
trò vui gì a? Dời hồn thuật lại là cái gì vậy trời?
Đào
Minh nhìn quyển trục trong tay băng nhân màu xanh kia, “Vật đó là thượng cổ võ
học thuộc về Mao Sơn Phái!”
Tiếng
nói vừa dứt, băng nhân sau lưng hắn xông thẳng về phía trước, giống như là muốn
cướp quyển trục trong tay Giao Giao.
Giao
Giao hơi nghiêng người, tránh thoát công kích của vô đồng quỷ, ở dưới ánh
trăng, hai băng nhân lại đánh nhau.
Triển
Chiêu nghiêng đầu nhìn một hồi, đột nhiên ngồi xuống, từ trên mặt đất trong sân
nhặt lên một khối đá cuội, hướng về phía gáy Đào Minh mà thảy qua.
Ngoài
dự đoán của mọi người, Đào Minh Chân Nhân võ công cao cường, lại không tránh
thoát một hòn đá, sau khi bị đập trúng, vô đồng quỷ do hắn khống chế đột nhiên
liền sụp xuống.
Chỉ
chốc lát sau, Đào Minh lấy lại tinh thần, vô đồng quỷ kia lại xuất hiện.
“Cho
nên ngươi cảm thấy hữu hình nội lực là dời hồn thuật? Khó trách ngươi mỗi lần
dùng hữu hình nội lực công kích người khác thì trước tiên chính bản thân mình
cũng phải ẩn trốn.” Triển Chiêu cảm thấy buồn cười.
“Lão
đầu này toàn đi sai đường a?” Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy không lời gì để nói, “Hắn
cái gọi là hữu hình nội lực chính là đem nội lực của mình đi ra ngoài sử dụng,
cái này không phải cái thế thần công a, là một loại thuật lừa gạt, hơn nữa chỉ
thích hợp với đánh lén, một khi bản thể bị phát hiện sẽ tương đối nguy hiểm! Vạn
nhất nội lực của hắn bị một cao thủ có nội lực cao hơn phong bế không cho
trở về, vậy thì võ công của hắn cũng tương tự như bị phế rồi.”
“Cảm
giác cùng một chiêu đánh lén kia của Lỗ Nguyệt, còn có ảo thuật của Trích Nguyệt,
hơn nữa còn có chiêu biến thành muối… Có điểm nào đó giống nhau.” Triệu Phổ tổng
kết một chút, “Chính là bị mắc lừa sau đó tự suy nghĩ bậy bạ ra sao?”
Bạch
Ngọc Đường nhận lấy quyển trục Giao Giao đưa cho mình, lắc đầu, “Cực kỳ buồn cười.”
…
Lúc
này, Nam Cung Kỷ đi vào sân, thấp giọng cùng Triển Chiêu nói, “Ngự sử trung thừa
mới vừa rồi vào cung tới gặp hoàng thượng rồi.”
Triển
Chiêu gật đầu một cái, chỉ Đào Minh một cái, “Để cho thị vệ bắt hắn đi, hắn
chính là hung thủ sát hại Thái úy.”
Nam
Cung Kỷ để cho hai thị vệ đem Đào Minh bắt lại.
Đào
Minh nhìn một cái biết tình thế không ổn, lui về phía sau hai bước, nhìn về vô
đồng quỷ.
Vô đồng
quỷ lắc người một cái, giống như là muốn đánh về phía Đào Minh, thế nhưng trên
đất lại hình thành bốn bức tường băng.
Mọi
người ngẩng đầu nhìn, Lục Thiên Hàn giơ tay lên, tường băng khép lại, đem vô đồng
quỷ phong ấn vào trong cột băng.
Đào
Minh lộ vẻ kinh hãi muốn xông tới, nhưng mấy thị vệ đã đem hắn bắt lại.
Đúng
như lời Triệu Phổ [Nhã tỷ ghi là Triệu Phổ, mà lúc đầu ghi là Lâm Dạ Hỏa [khụ]],
nội lực của Đào Minh một khi bị phong ấn lại thì không cách nào trở lại bản thể,
hắn giống như bị phế võ công vậy.
Đào
Minh Chân Nhân thân là cao thủ, lúc này như một lão đầu bình thường, không có
chút sức chống cự liền bị thị vệ trói gô. Giãy giụa không có kết quả, vừa lớn
tiếng la hét mấy câu, Đào Minh sau đó liền ho khan, dáng vẻ hết sức yếu ớt.
Sau
đó, Đào Minh, kể cả Bùi Viêm Thư cả đêm vào cung tự thú cùng nhau bị giải về
Khai Phong Phủ, hơn nữa lúc trước bắt được Lỗ Nguyệt, Thiên Sư Lương Tĩnh, mấy
thị vệ Thái úy phủ tập kích Đa Khải, tất cả người gây án toàn bộ bắt được.
Bao Đại
Nhân cả đêm thăng đường, thẩm tra xử lý án này.
Đến
đây, vụ án Thái úy phủ diệt môn gây náo động đã được phá.
Trải
qua một phen thẩm tra xử lý, tình tiết vụ án được công bố khắp thiên hạ, nhưng
mà chân tướng lại làm người ta kinh ngạc. Một cái kéo dài mấy đời, liên lụy mấy
trăm tính mạng lại là một trò lừa kinh thiên. Khởi nguyên, cũng chỉ là một
người phụ nữ điên nghĩ ra quỷ kế để trả thù tình nhân của mình.