CHƯƠNG 38 – GIAO NHÂN CÙNG VÔ ĐỒNG QUỶ [QUỶ KHÔNG MẮT]
Lúc
này, không chỉ có nhóm Triển Chiêu, Triệu Trinh cũng đang nhìn Bùi Viêm Thư.
Ở quần
thần xem ra, Hoàng thượng chú ý Bùi Viêm Thư rất hợp tình hợp lý, cảm thấy vị
này từ trước đến giờ làm việc khiêm tốn, cơ hội Ngự sử trung thừa thăng quan tiến
chức nhanh chóng đã đến.
Thế
nhưng trên thực tế, trong lòng Triệu Trinh là đang suy nghĩ cái khác …
Mưu
sát đương triều nhất phẩm, nhiễu loạn trật tự tỷ thí, thậm chí dính líu đến vụ
án ám sát Vương gia.
Triệu
Trinh không khỏi nghi ngờ, nếu như Bùi Viêm Thư là chủ mưu phía sau màn, vậy mục
đích của hắn là cái gì?
Vì
thay thế chức vụ của Thái úy? Hay là để cho con trai vào danh sách mười người
thi sau cùng?
Đây
không khỏi quá gượng ép rồi.
Chức
vị thái úy ứng viên mà Triệu Trinh suy tính không chỉ có một mình ông ấy, cũng
không phải nói giết Tào Khôi chết thì vị trí này sẽ là của ông ấy, như vậy
không sợ vì người khác làm giá y hay sao?
Ngay
cả thi võ trước mười, năm nay ba vị võ sinh xếp đầu năng lực cũng xa trên những
võ sinh khác, bạo phát đánh liều một người còn có thể, nhưng nói bạo phát đánh
thắng được cả ba người để nắm được vị trí Võ Trạng Nguyên khả năng cũng không
nhiều lắm a.
Làm một
hoàng đế thông minh, Triệu Trinh luôn cảm thấy, mặc dù hết thảy điểm khả nghi đều
đột nhiên chỉ hướng đến Bùi Viêm Thư, nhưng cũng có một vài chỗ nói không
thông.
Không
chỉ Triệu Trinh có nghi ngờ, nhóm Triển Chiêu cũng có nghi ngờ.
Đầu
tiên, luận công phu, Bùi Viêm Thư có nội lực phi thường thông thường, ông ấy khẳng
định không phải cao thủ có hữu hình nội lực để thao túng phía sau.
Thứ
nhì, Vương Húc cái này “Quỷ” có chút quá rõ ràng!
Thân
phận sát thủ của Tinh Nguyệt Lâu chắn chắn đã bại lộ, cho nên hiềm nghi Bùi Tuấn
ăn gian tương đối lớn… Đây không phải chính là đem mình tùy tiện bại lộ sao?
Vụ án
đến hôm nay, trên người Bùi Viêm Thư đến một chút hiềm nghi cũng không có, nếu
như ông ta là người phía sau màn, như vậy chứng tỏ ông ấy có thủ đoạn rất cao
minh để có thể đem mình giấu rất sâu. Một người thông minh như vậy, tại sao phải
đột nhiên tung chiêu đến mơ hồ như vậy còn đem mình hoàn toàn bại lộ?
Mang
đầy bụng suy đoán, mọi người tiếp tục nhìn tỷ thí.
Không
ngoài sở liệu, Vương Lân cùng Bùi Tuấn luận võ là hoàn toàn nghiêng về một
phía.
Bạch
Ngọc Đường trước còn dặn dò Vương Lân, hảo hảo thử công phu Bùi Tuấn một lần,
nhìn một chút cậu ta có bao nhiêu cân lượng. Nhưng mà Vương Lân đều không làm
sao ra chiêu được thì Bùi Tuấn rõ ràng là không ngăn được.
Tất cả
mọi người theo bản năng nhìn về phía Ngự sử trung thừa đang xem tỷ thí.
Bùi đại
nhân vừa uống trà vừa xem cuộc so tài, nhìn vào hình như cũng không quá để ý,
còn thật ung dung a.
Mấy vị
đại nhân cùng ngồi chung cũng hỏi ông, Bùi Tuấn có phải mất bình tĩnh hoặc là
phát huy không tốt hay không.
Bùi
Viêm Thư xua xua tay, nói Bùi Tuấn vốn dĩ võ công chỉ có vậy, có thể đi vào trước
hai mươi cũng là vận khí tốt, tỷ thi với Vương Lân căn bản không thể thắng.
Triệu
Phổ nhìn Hạ Nhất Hàng một chút.
Hạ Nhất
Hàng cũng cảm thấy Bùi Viêm Thư không giống như người có âm mưu gì, tâm tính thật
hòa nhã a.
Xem tỷ
thí trên lôi đài, mọi người còn chưa uống cạn một ly trà thì thi đấu cũng đã kết
thúc, Vương Lân tốc thắng Bùi Tuấn.
Quan
chấm thi tuyên bố tranh tài kết thúc, mời mười võ sinh trước mười đứng ra để tiến
vào vòng thi cuối cùng, quần thần đều vỗ tay đối với các võ sinh phát huy không
tầm thường để biểu thị chúc mừng.
Cuối
cùng, võ sinh chia nhóm xếp thành hai hàng, mười vị đứng đầu đứng bên tay trái,
mười vị xếp sau đứng bên tay phải, hai mươi vị võ sinh cùng nhau lên lôi đài, hành
lễ đối với Triệu Trinh.
Nhóm
Triển Chiêu thì trợn to hai mắt để nhìn, Triệu Trinh cũng ngồi thẳng, cặp mắt
cũng không nháy một lần mà chỉ nhìn chằm chằm.
Ngay
tại thời điếm nhóm võ sinh đồng loạt khom người hành lễ, Tiểu Tứ Tử bỗng
nhiên nói, “Tới a!”
Nhóm
Triển Chiêu vừa nhấc mắt, cơ hồ là đồng thời, chỉ thấy Vương Húc đứng ở sau
lưng Thẩm Mậu bỗng nhiên “Vỡ ra” .
Thẩm
Mậu cúi đầu, chỉ thấy muối ăn màu trắng rơi bên chân mình, nháy mắt mấy cái, vừa
quay đầu lại…
“Rào”
một tiếng, Vương Húc sau lưng biến thành muối ăn, rơi vãi đầy đất.
Thẩm
Mậu hít một hơi —— không phải chứ? Vẫn chưa xong sao!
Trên
khán đài cũng một trận xôn xao.
Đống
muối kia vẫn một mực rơi vãi đầy đất, thậm chí văng xa lên bên chân Vương Lân
đang đứng xếp hàng trước nhất.
Vương
Lân bỗng nhiên cảm giác trên đầu có một trận gió động, chợt ngẩng đầu một cái,
kêu một tiếng, “Nguy hiểm!”
Nói
thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Nam Cung Khâm sau lưng Vương Lân vừa nhảy ra,
mà trên khán đài chỗ của Triệu Trinh cũng liền bay ra ngoài.
Chúng
thần còn chưa từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, đảo mắt, Nam Cung Khâm đã đằng đằng
sát khí xông về phía Triệu Trinh, đây là muốn ám sát sao? Không đúng a… Cậu ta
không phải cháu của Nam Cung Kỷ hay sao? !
Cùng
lúc đó, xung quanh bỗng nhiên tản ra một cỗ hàn khí đánh tới. Trong nháy mắt, mặt
đất đóng đầy sương băng, miệng mũi mọi người đều thở ra từng làn khói trắng.
Một vị
quần thần đang lạnh run đột nhiên kêu lên, bởi vì có một băng nhân trong suốt
xuất hiện ở trước mắt Triệu Trinh.
Nguyên lai mới vừa rồi Nam Cung Khâm chính là đuổi theo cái bóng người vô hình
này tới, mặc dù động tác của cậu nhóc đã rất nhanh, nhưng vẫn cùng bóng người
kia có chút cách xa, mà bóng người kia đã đến trước mặt Triệu Trinh.
Thích
khách? !
Mắt
thấy ám sát thành công, thế nhưng kỳ quái là, các vị cao thủ đang ngồi, Triển
Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, mỗi một người đều không nhúc nhích, ngay cả
Nam Cung Kỷ đứng cạnh Triệu Trinh cũng không xuất thủ, chính là cứ như vậy mở
to mắt mà nhìn phía trước.
Trong
tiếng kinh hô của quần thần, băng nhân kia giơ tay lên, thủ bộ tạo thành một
cây băng trụ, đâm vào ngực Triệu Trinh.
Trên
khán đài, đã có một số thần tử sợ đến nỗi hôn mê, thế nhưng kỳ quái là… Triệu
Trinh không nhúc nhích, tựa hồ cũng không đau.
Trong
lúc mọi người ở đây nghi ngờ, Triệu Trinh bỗng nhiên cũng “Sập ” rồi .
Chỗ
ngồi nơi khán đài, chỗ còn có vị Hoàng Đế Đại Tống đang ngôi bỗng nhiên có một
lượng lớn muối ăn rơi vãi.
Nam
Cung Kỷ khẽ mỉm cười, đưa tay đón lấy Nam Cung Khâm bởi vì dùng sức quá mạnh mà
không dừng lại được.
“Ha
ha ha…”
Lúc
này, trên lôi đài truyền đến một trận tiếng cười quen thuộc.
Mọi
người theo tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy Triệu Trinh đã xuất hiện ở trên lôi
đài, đứng ở giữa rất nhiều võ sinh.
Triệu
Trinh ngẩng đầu một cái, trước mắt, bóng của băng nhân thích khách kia lại một
lần nữa xuất hiện, nhưng mà, lần này nó huy tới một chưởng cũng không đụng được
Triệu Trinh. Ở bên cạnh Triệu Trinh liền xuất hiện một băng nhân khác, bất đồng
với tên thích khách băng ngân kia, băng nhân này có một màu xanh nhạt, trên người
còn mang một cái áo choàng rộng
Triệu
Trinh như không có chuyện gì xảy ra đưa tay, từ trong tay áo long bào móc ra một
quyển trúc giản màu đen, cười đắc ý, “Muốn có võ công tuyệt thế, cũng không khó
khăn như vậy a.”
Nói
xong, Triệu Trinh nhấc tay, băng nhân màu xanh kia liền đuổi theo tên băng nhân
thích khách đang muốn bay ra ngoài.
Băng
nhân thích khách đánh ngã lăn mấy thị vệ, sau đó tung người nhảy một cái, vọt tới
chỗ khán đài cao nhất, chuẩn bị vừa nhảy ra. Thế nhưng nhìn bên ngoài khán đài,
bỗng nhiên có một băng nhân màu xanh khổng lồ xuất hiện, giơ tay lên một
chưởng, thích khách băng nhân kia bị một chưởng đánh ngã trở lại trên khán đài,
ngã một cái tan xương nát thịt.
Liên
tiếp chuỗi biến cố đột nhiên xuất hiện, võ sinh nhìn ngây người trên lôi đài,
văn võ cả triều cũng nhìn ngây người, ngay cả người giang hồ tại chỗ đều trợn
tròn mắt.
Lúc
này, không biết ai dẫn đầu kêu một tiếng, “Hoàng thượng võ công cái thế!”
Sau
đó, quần thần đồng hô, “Ngô hoàng thần công cái thế, vô địch thiên hạ…”
Nghe
được câu này, Triệu Phổ thiếu chút nữa phun một ngụm trà ra ngoài, “Đám quỷ nịnh
bợ này thật là cái gì cũng nói được.”
Triệu
Trinh đứng ở giữa lôi đài hướng về phía quần thần khoát tay, “Ai nha, Trẫm bất
quá chỉ là thử một chút tiểu xảo, để cho các vị ái khanh chê cười rồi, ha ha
ha…”
Trên
lôi đài một đám võ sinh cũng nhìn ngu người —— nguyên lai Hoàng thượng có võ
công tốt như vậy sao?
Vương
Lân cùng Thẩm Mậu nhìn nhau một cái —— không đúng a! Hoàng thượng rõ ràng không
có nội lực…
Trên
khán đài, mới vừa rồi Bát vương gia bị dọa sợ thiếu chút nữa đã bất tỉnh liền tỉnh
táo lại, hỏi Lý Việt mặt đầy im lặng bên cạnh, “Hoàng thượng lúc nào học công
phu a?”
Lý Việt
dở khóc dở cười, “Hắn mà có võ công đã sớm chạy đi làm minh chủ võ lâm rồi. Ta
vừa mới nhìn thấy Thiên Tôn, Ân Hậu cũng vào cung rồi, đoán chừng là muốn diễn
kịch cái gì đi a.”
Bát
Vương gia bất mãn, “Cũng không nói trước một tiếng, hù chết Bổn vương!”
Hai vị
Vương gia liền thổ tào rồi cúi đầu nhìn, lúc này, Triệu Trinh đang trên đài ra
oai, tiếp nhận ánh mắt quần thần sùng bái.
Công
Tôn hỏi Triệu Phổ, “Không hề gì sao? Sau này mọi người thật sự xem hoàng thượng
có võ công cái thế thì biết thế nào a?”
Triệu
Phổ cũng than thở —— Ta cũng chưa từng thấy qua vị hoàng đế nào lại có thể chơi
đùa như vậy.
Lâm Dạ
Hỏa hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Cái này phối hợp không có kẽ
hở như vậy, xem như là thành công rồi sao?”
Triển
Chiêu suy nghĩ một chút, “Không sai biệt lắm, mồi đã quăng xong! Bây giờ chỉ có
thể chờ cá mắc câu hay không a.”
Bạch
Ngọc Đường đem Giao Giao thu nhỏ lại bỏ vào trong tay Triển Chiêu.
Triển
Chiêu để Tiểu Giao Nhân nắn bả vai bóp chân cho mình, Giao Giao còn nắn
hai cái, chỉ cảm thấy Giao Giao có chút giống như Tiểu Tứ Tử đang gãi ngứa vậy.
Bất
tri bất giác, hàn ý trong không trung cũng lui đi, một vòng thi võ cuối cùng
cũng kết thúc, bởi vì Vương Húc mất tích, cho nên vị thứ mười một chính là Bùi
Tuấn tự động thay thế, tham gia một vòng thi võ cuối cùng chọn ta tam danh.
Triệu
Trinh cùng quần thần nói lời cáo biệt, tâm tình rất tốt mang theo Nam Cung cùng
nhau trở về cung, quần thần tản đi, vừa đi vừa thảo luận, cũng tỏ ra chưa thỏa
mãn.
Không
ít người cũng cùng nói lời chúc mừng với Bùi Viêm Thư.
Nhóm
Triển Chiêu cũng quan sát vẻ mặt Bùi Viêm Thư một chút…
Theo
lý mà nói, nếu như hết thảy các thứ này đều là Bùi Viêm Thư an bài, như vậy
chính là đúng với ý nguyện của ông ấy, hẳn vẻ mặt nên bình thường mới đúng.
Chẳng lẽ là nói hết thảy mọi việc xảy ra cùng ông ấy không liên quan, như
vậy xem như bánh từ trên trời rời xuống thì ông ấy phải rất vui vẻ mới đúng.
Nhưng
lúc này Bùi Viêm Thư, tựa hồ có chút kinh hoảng, mặc dù ông ấy cố gắng khống chế
biểu tình mình, nhưng bước chân cũng rất vội vàng, lúc đi xuống khán đài còn
xém tý nữa là té lộn mèo một cái, dáng vẻ cơ hồ có thể dùng “Thất hồn lạc
phách” để hình dung.
Triệu
Phổ an bài mấy ảnh vệ âm thầm đi theo ông ấy, nhìn một chút xem kết quả chuyện
gì xảy ra.
Nhóm
Triển Chiêu sau khi đi khỏi bãi săn cũng không trở về Khai Phong, mà là đi Ngự
Hoa Viên.
Trong
Ngự Hoa Viên, Yêu Vương, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang ngồi uống trà, cạnh bàn đá,
Qua Thanh đang trói một người.
Mọi
người đi vào sân nhìn một cái, người bị bắt chính là Vương Húc.
Động
thủ bắt hắn chính là Thiên Tôn cùng Ân Hậu, vậy hắn dĩ nhiên là không chạy
thoát được.
Vương
Húc lúc này cũng là mặt xám như tro tàn, Triệu Phổ để cho Âu Dương cùng Trâu
Lương dẫn người đi thẩm vấn.
Triệu
Trinh rất thân thiết phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị món ăn khuya cho mọi người.
Ngồi
xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
Yêu
Vương liền ngồi ở bên cạnh Triển Chiêu, cúi đầu nhìn Triển Chiêu trong tay đang
ôm Giao Nhân, hơi cười một tiếng, “Vậy mà sẽ khả ái như vậy a, quả nhiên là ai
nuôi thì giống người đó sao?”
Tiểu
Tứ Tử có chút hâm mộ, “Yêu Yêu có thể nhìn thấy Giao Giao sao?”
Yêu
Vương gật đầu, đưa tay sờ đầu bé, “Nhóc không phải cũng có thể nhìn thấy sao?”
“Không thấy rõ a.” Tiểu Tứ Tử bĩu môi, đưa tay chọt chọt bụng của Giao Giao.
“Chờ
nhóc lớn một chút sẽ thấy rõ.” Yêu Vương đem Giao Giao ôm tới thả vào trên chân
mình, cười, “Dáng dấp có chút giống Tiểu Du khi còn bé, sờ cũng giống, lạnh
băng như nước đá.”
“Khụ
khụ.” Một bên, Thiên Tôn liếc mắt nhìn Yêu Vương Nhất, ý kia —— ăn cơm! Nói ít
chút nha.
“Mới
vừa rồi băng nhân thích khách đó có cảm giác bất đồng với Giao Giao nga!” Tiểu
Lương Tử đột nhiên tò mò hỏi Yêu Vương, “Giao Giao là Giao Nhân, cái hữu hình nội
lực đó là cái gì chứ? Tên gì a?”
Tất cả
mọi người nhìn Yêu Vương.
Yêu
Vương đúng gật đầu một cái, trả lời nói, “Có a.”
Mọi
người cũng không đoái hoài tới ăn cơm, “Là cái gì a?”
“Cái
đó gọi Vô Đồng Quỷ.” Yêu Vương chỉ chỉ ánh mắt, “Có phát hiện hay không, băng
nhân đó không có mắt nha?”
Tất cả
mọi người gật đầu, đúng vậy a!
” Cảm
giác hai loại nội lực hoàn toàn khác nhau a!” Tiểu Lương Tử gần đây võ công đột
nhiên tăng mạnh, đối với nội lực cũng có chút cái nhìn của mình, “Cảm giác Giao
Giao hình như là sống vậy, nhưng là Vô Đồng Quỷ cái đó giống như không có linh
khí a.”
“Băng
nhân tộc là độc nhất vô nhị.” Yêu Vương chậm rãi vừa nói, “Tất cả nội lực thấy
được, đều có thể xưng là hữu hình nội lực, nhưng hữu hình lại có trí, chỉ có một
loại chính là Giao Nhân. Giống như U Liên có thể để cho hữu hình nội lực của hắn
giống như hoa sen nở rộ vậy. Tiểu Du có thể để cho nội lực tạo thành băng tuyết,
Tương Tương lại có thể để cho nội lực hiện ra màu đỏ. Sau khi thuần thục khống
chế hữu hình nội lực, để cho nội lực hiện ra hình thái ‘Người ‘, cũng không phải
quá khó khăn. Nhưng cũng giống như tượng người được làm bằng bùn vậy, tượng
đất chính là tượng đất, không phải là vật sống a.”
“Chẳng
lẽ nói…”
Triển
Chiêu nghe Yêu Vương nói xong, bỗng nhiên giống như suy nghĩ minh bạch cái gì,
có chút nghi ngờ nhìn Yêu Vương.
Yêu
Vương cười hỏi, “Làm sao? Có ý kiến gì?”
Triển
Chiêu do dự một chút, hỏi, “Hắn có phải hay không bị người lừa a?”
Yêu
Vương hơi sững sờ, sau đó ha ha cười to, đưa tay sờ đầu Triển Chiêu một cái,
“Quả nhiên là quỷ cơ trí.”
Những người khác còn có chút mộng, Triển Chiêu không biết làm sao lại có
chút tức giận nhìn Yêu Vương, “Lão gia tử ngươi tại sao như vậy a!”
Công
Tôn tò mò hỏi, “Thế nào?”
Triển
Chiêu hỏi mọi người, “Trước nói về câu chuyện của vị nông phu cùng thượng cổ võ
học còn nhớ rõ không?”
Tất cả
mọi người gật đầu, vừa nhìn Yêu Vương.
Triển
Chiêu có chút vô lực, chỉ chỉ Yêu Vương, “Lão gia tử gạt người a.”
…
Hiện
trường mọi người trầm mặc một hồi, sau đó tập thể há miệng, “Hả ?”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu tựa hồ có chuẩn bị tâm lý, bưng chén cơm bỉu môi, “Quả nhiên!”
Yêu
Vương ôm lấy Giao Giao mặt đầy vô tội nhìn mọi người, nháy mắt mấy cái.
Bạch
Ngọc Đường tựa hồ cũng đã minh bạch, “Nguyên lai là bị gạt, vậy kế hoạch của
chúng ta…”
“Ngược
lại là chó ngáp phải ruồi.” Triệu Phổ đột nhiên cười, hắn lớn như vậy, đều là hắn
lừa người ta cho đến giờ còn chưa có ai lừa được hắn nha, Yêu Vương lợi hại a…
Đùa bỡn hắn xoay quanh.
Lâm Dạ
Hỏa ôm cánh tay nhỏ giọng cùng Thiên Tôn và Ân Hậu than phiền, “Lão gia tử, khó
trách các ngươi nói lão nhân gia là gạt người a!”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu cũng hướng về phía Hỏa phượng gật đầu —— cũng không phải sao!
Toàn làm người ta bực mình !
Công
Tôn không biết võ công, nghe được nhưng mây mù vẫn lượn vòng, liền hỏi Triệu Phổ,
“Cụ thể là tình huống làm sao a?”
Triệu
Phổ cười một tiếng, “Vụ án này, chính là lừa gạt trong lừa gạt, bẫy trong bẫy
a!