Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 37 – NGƯỜI ĐƯỢC LỢI


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 37 – NGƯỜI ĐƯỢC LỢI

          Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Trinh nói cái gì đây?

          Từ vị trí hai mươi võ sinh xếp thành hàng, Tiểu Tứ Tử chăm chú nhìn một người trong đó.

          Trước đó, không phải Tiểu Tứ Tử thấy được cảnh tượng có quan viên trẻ tuổi ngay trước mặt Triệu Trinh biến thành muối hay sao? Nhưng sau đó, khi Triệu Trinh triệu tập văn võ bá quan vào triều, Tiểu Tứ Tử đã tìm một vòng nhưng cũng không tìm được vị quan viên trẻ tuổi kia. Cân nhắc đến người nọ có số tuổi còn trẻ, mọi người liền suy đoán có phải vào lòng loại thi võ sau cùng, chính là phát sinh lúc Triệu Trinh tiếp kiến võ sinh.

          Hôm nay một vòng tỷ thí cuối cùng, hai mươi võ sinh đều mặc y phục giống nhau, Tiểu Tứ Tử nhìn một cái liền nhận ra đây chính là “Quan bào” mà bé nhìn thấy người kia mặc, cho nên bé liền chú ý tướng mạo của hai mươi vị võ sinh kia, quả nhiên phát hiện được người mà bé muốn tìm.

          Sau khi chỉ cho Triệu Trinh biết rõ là người nào, Triệu Trinh hài lòng gật đầu, để cho Tiểu Tứ Tử nói cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, một hồi nhớ chú ý vào người đó.

          Tiểu Tứ Tử muốn đi xuống, các quan đại thần lại bắt đầu ôm bé từng bậc từng bậc truyền đi xuống. Chắc là mỗi vị quan viên cũng muốn cảm giác ôm một tiểu đoàn tử một chút, kết quả là biến thành một hàng dài các đại thần thay phiên nhau truyền Tiểu Tứ Tử đi xuống.  Công Tôn ngồi ở hàng đầu, không biết nói gì mà chỉ nhìn trên khán đài các đại quan trong triều đang thay phiên nhau mà truyền con trai. Tiểu Tứ Tử chính là bị truyền đi xung quanh hai vòng lớn.

          Cuối cùng được truyền đến trong tay Triển Chiêu, Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay bĩu môi còn rất mất hứng.

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng vượn tay đi véo má bé, Tiểu Tứ Tử liền che mặt dấu vào trong ngực Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ gia để cho bé ngồi trên đùi, giúp bé đỡ Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa ra, hỏi bé, “Tìm được người kia rồi sao?”

          Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, chỉ một võ sinh trong đó.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cũng sờ cằm —— Vị này là ai a?

          Lâm Dạ Hỏa đưa cho Triển Chiêu phần danh sách để đối chiếu với võ sinh kia, “Xếp thứ mười a? Vương Húc… Tiểu tử này thuộc môn phái nào?”

          Triển Chiêu không nhịn được hỏi Tiểu Tứ Tử đang tựa vào ngực Bạch Ngọc Đường ăn điểm tâm, “Nhóc xác định là người kia sao ?”

          Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.

          “Cho nên lần này người biến thành muối không phải là người Mao Sơn Phái?” Lâm Dạ Hỏa cũng buồn bực.

          “Trong phần danh sách này không ghi chép thuộc môn phái nào, chính là không xuất thân từ một môn phái nào, đều là người tự đăng ký dự thi.” Trâu Lương thấy tay áo Lâm Dạ Hỏa để lên chỗ ngồi của mình, liền giơ tay lên túm một cái, “Đối với người dự thi có hai trường hợp, một loại là gia cảnh sung túc từ nhỏ liền mời không ít danh sư tới dạy, phần lớn là văn võ song toàn. Một loại khác chính là thần lực trời sanh thiên phú dị bẩm, võ công học được chính là đánh lộn mà ra … là loại người giống như Tiếu Thiên  vậy, nhưng cái loại này rất ít a.”

          “Chỉ trong hai trường hợp này thôi sao?” Lâm Dạ Hỏa thấy Trâu Lương túm lấy tay áo mình ra, liền đoạt lại, tiếp tục dùng tay áo chiếm lấy vị trí ghế ngồi của Trâu Lương, “Không có những tình huống khác sao?”

          “Miễn cưỡng thì cũng có loại thứ ba …” Trâu Lương nhíu mày một cái, “Là quỷ.”

          “Ý là sao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu mà nhìn Trâu Lương.

          Trâu Lương hạ thấp giọng nói, “Loại võ sinh ày, được gọi là “quỷ khảo sinh”, là một cao thủ cố ý báo sai tuổi tác, là trong nhà một vài võ sinh nào đó cố ý thuê tới để dọn đường thay cho con mình.”

          Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, “Cái này chính là ăn gian a?”

          Trâu Lương gật đầu, “Trước kia đã từng có loại chuyện này xảy ra, nói ví dụ như các võ sinh có thành tích xếp vào vòng loại hai mươi người, như vậy quỷ liền tận lực thi vào vị trí trước mười, như vậy vòng cuối cùng rút thăm, nếu một khi quỷ cùng người thuê được xếp chung một chỗ, như vậy quỷ liền cố ý thua, bảo đảm người thuê có thể đi vào điện để tỉ thí. Thế nhưng, nếu như cùng người thuê không rút ra tới một chỗ, như vậy người thuê liền nghĩ biện pháp ngồi được vào trị trí thứ mười một, mà quỷ phụ trách vào trước mười sau đó mới lui cuộc so tài, làm như vậy cũng có thể bảo đảm người thuê vào trước mười.”

          “Đây nếu là bị phát hiện hậu quả rất nghiêm trọng ?” Triển Chiêu cảm thấy việc làm này rất khó, hơn nữa một khi bị vạch trần, người thứ mười một khẳng định chính là người thuê a, chạy cũng chạy không thoát.

          Trâu Lương gật đầu, “Cho nên là đã đề ra sắc lệnh nghiêm cấm, một khi bị phát hiện thì suốt đời không được dự thi, hơn nữa sau khi thi hành sắc lệnh thì việc làm đó càng khó khăn hơn, cơ bản đều phải dựa vào thu mua vị quan rút thăm để thực hiện, nguy hiểm rất lớn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao thi võ đều có hai quan viên phụ trách, chính là phòng ngừa ăn gian. Hàng năm thi võ đều là Thái úy cùng Khánh Bình Hầu cùng nhau chủ trì, Khánh Bình Hầu chủ yếu phụ trách giám sát, bởi vì thu mua ông ấy khả năng căn bản là không có.”

          Nhóm Triển Chiêu cũng ngẩng đầu lên nhìn võ sinh xếp thứ mười kia, cho nên vị này là người hay là quỷ a?

          Các võ sinh hành lễ cho Triệu Trinh  xong, tỷ võ chính thức bắt đầu.

          Lôi đài đầu tiên, chính là hai vị võ sinh xếp hạng thứ mười và thứ tám.

          Kinh nghiệm của Triệu Phổ khi xem tỷ thí khá phong phú. Thông thường năm nhóm đầu tiên tốt hơn. Bởi vì bảng xếp hạng gần, tỷ thí hiển nhiên là đặc sắc. Năm nhóm sau về cơ bản không có gì đáng lo lắng vì thực lực cách xa.

          Cũng là xem tỷ thí võ công, người ngoài nghề thì xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, võ công loại vật này, chỉ cần người khác cao hơn ngươi, là có thể nhìn thấu ngươi bày trò gì.

          Mà hai người thứ mười và thứ tám này tỷ thí đến thật náo nhiệt, tựa như võ công ngang nhau, nhưng trên thực tế, nhóm Triển Chiêu liếc mắt liền nhìn ra bên trong có điểm không đúng.

          “Ta đi…” Hỏa Phượng nâng cằm hướng về trước chỉ chỉ, lông mày cũng động đậy luôn rồi, “Đây không phải là võ công thuộc Tinh Nguyệt Lâu hay sao? Còn là một cao thủ a.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

          Tinh Nguyệt Lâu coi như là tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ, làm ác vô số. Lúc trước vụ án “Đảo Ác Hồ” [Long Đồ Án 16], sau khi Liễu Tinh Nguyệt lầu chủ Tinh Nguyệt Lâu cùng với người sau màn là Bá Dương Vương sa lưới, đã có rất nhiều sát thủ bị quét sạch, Tinh Nguyệt Lâu từ đó về sau liền tuyệt tích với giang hồ. E rằng lúc  đó là có mấy con cá lọt lưới, thế nào lại chạy tới tham gia thi võ chứ?

          “Tiểu tử này mặc dù một mực đang ẩn núp nội lực cùng chiêu pháp, nhưng nhất định là người Tinh Nguyệt Lâu.” Triển Chiêu cau mày, “Ngươi đoán hắn có biết chúng ta ở chỗ này hay không?”

          Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Chúng ta ở chỗ này không biết hắn có biết hay không, thế nhưng Triệu Phổ ở chỗ này ai cũng biết, mà ngay cả cái công phu này của hắn thì một vài võ sinh có công phu tốt cũng có thể nhìn ra…”

          Quả nhiên, mọi người nhìn về mấy võ sinh đang xem cuộc chiến, chỉ thấy Vương Lân cùng Nam Cung Khâm đều cau mày nhìn chằm chằm Vương Húc trên lôi đài, Thẩm Mậu nhỏ giọng hỏi hai người, “Là ta nhìn lầm rồi sao? Đây không phải là công phu của Tinh Nguyệt Lâu hay sao?”

          Nam Cung gật đầu, “Tiểu tử này ở mấy vòng trước ta cũng có nhìn qua hắn thi đấu một trận, lúc ấy thì cảm thấy có chút giống công phu của Tinh Nguyệt Lâu.”

          “Hắn lúc ấy hẳn che giấu, nhưng nay gan trời có chút lớn a.” Vương Lân cảm thấy không tưởng tượng nổi, “Trên khán đài nhiều cao thủ như vậy, không sợ bị bắt sao?”

          …

          “Biết rõ sẽ bị phát hiện…” Triệu Phổ hỏi Hạ Nhất Hàng đang cau mày ở bên cạnh, “Ngươi cảm thấy hắn tại sao dám làm như vậy?”

          “Là chắc chắn chúng ta cho dù biết cũng không bắt được hắn đi.” Hạ Nhất Hàng trả lời.

          “Nói ví dụ như, diêm độn gì gì đó.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười, cúi đầu tiến tới khều khều cái cằm mũm mĩm của Tiểu Tứ Tử, “Cho nên tiểu Tứ Tử rất chính xác có đúng hay không a!”

          Bạch Ngọc Đường cũng cúi đầu, lắc lắc Tiểu Tứ Tử trên đùi mình, “Tiểu Tứ Tử dĩ nhiên là chính xác!”

          Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm đưa tay cho hai người bọn họ một phần điểm tâm, Lâm Dạ Hỏa cũng lại gần chọt chọt bụng của bé.

          Các thần tử xung quanh vây xem cuộc so tài đều không có tâm tư xem tỷ thí rồi, cảm thấy bầu không khí Khai Phong Phủ bên kia rất ung dung, chả lẽ có phát sinh chuyện gì sao.

          Rất nhanh, cuộc so tài thứ nhất kết thúc, Vương Húc chiếm được danh ngạch đầu tiên vào trước mười, tuy nói là thắng hiểm, nhưng những cao thủ ở đây nhìn một cái là có thể nhận ra trên thực tế võ công của Vương Húc cao hơn võ sinh thứ tám kia không ít.

          Triệu Trinh còn khen Vương Húc mấy câu, dĩ nhiên là vừa khen vừa suy nghĩ, tiểu tử ngươi lúc nào thì biến thành muối cho Trẫm nhìn a?

          Nhưng mà Vương Húc cũng không biến thành muối, cám ơn Triệu Trinh khen ngợi, sau  đó liền xuống lôi đài. Tiếp thu ánh mắt mấy võ sinh khác thường, hắn cũng tựa hồ cũng không thèm để ý.

          Triệu Trinh tỏ ý vòng kế tiếp tiếp tục bắt đầu.

          Tiểu Tứ Tử nói rất rõ ràng, bé thấy hình ảnh là “Quan viên” xếp thành hai hàng, cho nên có thể là sau khi tỷ thí xong, võ sinh tập hợp hành lễ  với Triệu Trinh thì đó chính là lúc Vương Húc biến thành muối.

          Tỷ võ tiếp tục tiến hành, mấy vòng tiếp theo đều đánh đến phấn khích, ở đây có rất nhiều người tập võ đều thấy đã ghiền.

          Tiểu Tứ Tử được Công Tôn ôm trở về, hai cha con cũng là lần đầu nhìn tỷ thí trên lồi đài một cách chân thật như vậy. Một lớn một nhỏ này hoàn toàn là thầy lang không biết võ công, luôn thấy kinh hồn bạt vía, cảm thấy một chưởng này vạn nhất đánh tới vậy không phải đoạn gãy hai cái xương sườn sao? Một cước như vậy đạp trên đùi, xương đùi sẽ không gãy sao?

          Triệu Phổ liền chú ý tới một lớn một nhỏ bên cạnh đột nhiên nhảy một cái, đột nhiên che miệng một cái, phản ứng dị thường khả ái a.

          Khi mặt trăng lên cao, bầu không khí cũng lên tới đỉnh điểm, rất nhanh, ba lần tranh tài cuối cùng cũng bắt đầu.

          Hạng ba Thẩm Mậu cùng mao sơn phái Hứa Trường Ân cùng đi lên khán đài, chào nhau một cái, Thẩm Mậu lên trước quan sát người đối diện, trong lòng suy nghĩ —— người anh em này mà một hồi luận võ công sẽ biến thành muối sao?

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu nhìn, chỉ thấy trên khán đài Thẩm Thiên Vũ mắt trợn trắng gấp gáp, lòng nói, cũng chào nhau rồi, tiểu tử ngươi không chuẩn bị thật tốt tranh giải đi mà còn nhìn người ta chằm chằm làm cái gì vậy a!

          Theo quan giám khảo một tiếng “Bắt đầu!”

          Hứa Trường Ân liền phi thân hướng về phía Thẩm Mậu nhào tới, song chưởng đánh tới, bay lên tung ra một cước.

          Trên khán đài mọi người theo bản năng ngửa về sau một cái —— Nga! Hảo hung a!

          Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đi xem nhóm người Mao Sơn phái bên kia đang xem tỷ võ,  Tô Cửu Cô cùng Mai Bất Thanh hiển nhiên là có chuẩn bị! Công phu Thiên Vũ Hiên lấy nhanh làm chủ, Thẩm Mậu thân pháp linh hoạt, người cũng thông minh, cho nên cùng cậu nhóc so nhanh lẹ là không có ích lợi gì, nếu so về ngoan độc.

          Hứa Trường Ân bay lên một cước đạp vào ngực Thẩm Mậu, đây nếu là đạp trúng, không chừng sẽ xảy ra án mạng.

          Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử ánh mắt trợn tròn, lòng nói không phải chỉ là so tài luận võ thôi sao, có thù oán gì a!

          Thẩm Thiên Vũ so với Thẩm Mậu còn khẩn trương hơn, lúc đầu con trai còn không tập trung, đối phương còn ra tay bất ngờ…

          Trong nhiều người như vậy, chỉ có khóe miệng Triển Chiêu hơi nhếch lên mấy phần, cảm thấy Thẩm Mậu tiểu hài nhi này đứng đắn thật có ý tứ.

          Hứa Trường Ân cũng đến bên cạnh rồi, Thẩm Mậu cũng không động, mắt thấy mình đắc thủ rồi, ai ngờ Thẩm Mậu bỗng nhiên không có.

          Trên khán đài “Rào rào” một tiếng.

          Thẩm Thiên Vũ cũng sững sốt một chút —— chiêu này…

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Lâm Dạ Hỏa cũng vỗ tay, “Thông minh!”

          Sau khi Hứa Trường Ân hiểu ra thì Thẩm Mậu đã ở sau lưng hắn rồi.

          “Đây là chiêu mà Lỗ Nguyệt đánh lén Mai Bất Thành và ngươi đúng không?” Triển Chiêu hỏi.

          Bạch Ngọc Đường Gật đầu, “Ngày đó, lúc ta đánh với Lỗ Nguyệt, cậu ta hẳn là nhìn thấy.”

          “Học rất nhanh.” Triệu Phổ cảm thấy thật có ý tứ, Thẩm Mậu cố ý ngay trước mặt Mai Bất Thanh dùng chiêu này là để thu thập đệ tử Mao Sơn Phái nha, cái bụng rất đen a.

          Nhóm Triển Chiêu cũng đều quay đầu nhìn Mai Bất Thanh cùng Tô Cửu Cô, Tô Cửu Cô ngược lại vẫn tốt, Mai Bất Thanh vỗn dĩ đang bị thương lúc này hiển nhiên là không tốt tẹo nào, khuôn  mặt cũng càng ngày càng  đen hơn.

          “Cậu ta là cố ý sao ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

          Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Mao Sơn Phái khi dễ cha cậu nhóc như vậy, xem ra cậu nhóc đó đều ghi tạc trong lòng a.”

          Hứa Trường Ân vốn là muốn hành động trước để kiềm chế đối phương, ai biết lại bị đoạt tiên cơ, vốn dĩ võ công so với Thẩm Mậu thấp một ít, lập tức rơi xuống hạ phong, phần tỷ thí liền lộ ra một cục diện ngược lại.

          Phải nói con người Thẩm Mậu ngược lại là cũng không tệ, cũng không làm khó Hứa Trường Ân, điểm đến thì ngưng, thà nói hắn dạy đệ tử Mao Sơn Phái, thay vì nói hắn nhằm vào Mai Bất Thanh nhiều hơn một chút.

          Triệu Phổ gật đầu, cảm thấy đứa trẻ này rất tốt.

          Triển Chiêu sau khi nhìn tỷ võ cũng rất thích Thẩm Mậu, quay đầu nhìn Thẩm Thiên Vũ một chút.

          Thẩm Thiên Vũ cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thấy Thẩm Mậu sau khi thắng nhìn mình, liền gật đầu một cái, ý kia —— ừ! Không tệ!

          Nhưng người ngồi gần nhất đích cũng có thể thấy, vị chưởng môn này khóe miệng  đã nhếch lên rất cao rồi còn có điểm không thu về được a.

          Triệu Trinh cũng khen Thẩm Mậu đôi câu, còn thuận tiện khen Thẩm Thiên Vũ có cách dạy con.

          Thẩm Thiên Vũ vốn rất thích cái danh này, lần này là hài lòng vô cùng.

          Thẩm Mậu từ trên lôi đài xuống, đưa mắt nhìn Hứa Trường Ân đến chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, có thể coi là thở phào nhẹ nhõm —— khá tốt không biến thành muối a !

          …

          Trận tỷ thí thứ hai cũng ra sân, là Nam Cung Khâm, cậu rút được chính là võ sinh mới vừa rồi còn nói ba hoa. Vị võ sinh kia cũng coi là xui xẻo, để cho Nam Cung Khâm đánh một trận, Triệu Trinh che miệng nhìn Nam Cung Kỷ, ý kia —— rất giống ngươi nổi giận khi còn bé vậy a!

          Nam Cung Kỷ bất đắc dĩ than thở, trên khán đài mấy anh em Triệu Phổ đều ở đây bát quái —— tiểu hài nhi này thật sự chỉ là cháu của Nam Cung thôi, chứ không phải là con riêng của hắn hay sao?

          Nam Cung Khâm tranh giải cũng thuận lợi kết thúc, cuối cùng áp trục ra sân chính là Vương Lân đứng hàng đệ nhất, cùng Bùi Tuấn con trai Ngự Sử Trung Thừa Bùi Viêm Thư

          Trên khán đài, quần thần bàn luận sôi nổi.

          Ngự sử trung thừa cũng không phải chức vị nhỏ, hơn nữa có lời đồn sau khi Thái úy xảy ra chuyện, hoàng thượng có ý để cho Bùi Viêm Thư tới thay thế chức vị Thái úy.

          Trò chuyện một chút, liền hàn huyên tới Bùi Viêm Thư  năm đó cũng từng tham gia thi võ, dường như là đã vào vòng thi cuối còn đạt danh hiệu tiền tam danh gì đó, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử.

          Trên đời này, phàm là có tỷ thí cái gì, bình thường người ta đều nhớ tới người hạng nhất, hạng nhì cũng thường xuyên bị quên, huống chi là một người hạng ba.

          Bùi Viêm Thư mấy năm này một mực tương đối khiêm tốn, hơn nữa Ngự sử trung thừa cũng không thuộc về võ quan, cho nên rất nhiều người cũng không biết ông ta từng đạt hạng ba trong cuộc tỷ võ năm xưa.

          Nhóm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn bất động thanh sắc, trước đó, Trâu Lương từ phần danh sách võ sinh trước kia mà Tào Khôi có tham gia có chỉ ra một cái tên, chính là Bùi Viêm Thư. Đồng dạng cũng là tỷ thí được tiến hành chậm lại,  đồng dạng cũng là một trong những người xếp hạng cuối, nhưng ống ấy cùng Tào Khôi  giống nhau, đều là người được lợi.

          Dựa theo võ công mà nói, Bùi Tuấn nhất định là không đánh lại Vương Lân, cho nên sau khi tranh tài kết thúc, cậu ta hẳn là xếp hạng thứ mười một.

          Mà căn cứ dự đoán của Tiểu Tứ Tử, Vương Húc là võ sinh đã tiến vào trước mười nhất định sẽ biến thành muối, hơn nữa Vương Húc xuất thân là sát thủ của Tinh Nguyệt Lâu, rất có thể là có người thuê “Quỷ”, như vậy chứng tỏ Vương Lân cùng Bùi Tuấn vô luận ai thắng ai thua, Bùi Tuấn cũng là người sau cùng sẽ tiến vào trước mười!

          Cho tới bây giờ, hoàn toàn không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy Bùi Viêm Thư cùng án tử có quan hệ trực tiếp. Nhưng Thái úy bị giết, ông ta chiếm được cơ hội tấn chức Thái úy. Võ sinh biến thành muối, con của ông ấy có thể may mắn tiến nhập trước mười. Bất luận nhìn thế nào, vụ án này người được lợi lớn nhất chính là ông ấy.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp