Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 36 – QUY ĐỊNH TỶ VÕ


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 36 – QUY ĐỊNH TỶ VÕ

           Trâu Lương cầm lấy danh sách, kết hợp với phần danh sách võ sinh năm xưa mà Tào Khôi tham gia, tất cả mọi người liên chủ ý vào hai cái tên.

          Đồng thời chân tướng vụ án lần này cũng đang từ từ sáng tỏ.

          Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người ở Khai Phong Phủ dậy thật sớm, chia nhau làm việc. Đầu tiên, Triệu Phổ mang theo Công Tôn cùng một nhóm Đại tướng quân đi đến võ trường xem tỷ thí. Hôm nay là một ngày trọng yếu nhất của cuộc thi, cả ngày sẽ tiến hành ba phiên đấu vòng loại, buổi tối sẽ quyết định ra mười người đứng đầu, cuối cùng sẽ tham gia thi đình.

          Lúc đầu, Triệu Trinh chỉ muốn nhìn lần thi đình sau cùng, nhưng bởi vì liên quan đến sự tình tỏa tâm quan [cái này Nhã tỷ ghi a], Hoàng Thượng liền hăng hái hơn và yêu cầu phải được quan sát vòng thi tranh giải cuối cùng.

          Âu Dương Thiếu Chinh chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, ở bãi săn tiếng hét ầm ĩ, xung quanh đều là người giang hồ, dân chúng vây xem cũng nhiều, mặc cho Triệu Trinh đi đến nơi nào ngồi xuống cũng y như một mục tiêu sống, an bài bao nhiêu binh lực cũng không đủ. Hơn nữa những võ sinh bị đào thải đều ở lại Khai Phong, trên đường cũng cần Hoàng Thành Quân duy trì trật tự. Hữu tướng quân liền muốn dứt khoát từ quan không làm, trở về Hắc Phong Thành luôn cho rồi.

          Cũng may Thái sư đề ra một phương pháp ổn thỏa, hôm nay không phải là ngày tỷ thí cuối cùng hay sao, vậy thì dứt khoát vào trong cung mà tỷ thí luôn đi,chính là xem “Điện Thánh” như võ đài tỷ thí đi, như vậy để võ sinh có thể thích nghi dần dần.

          Triệu Trinh cảm thấy chủ ý này khá tốt, cũng tiết kiệm thời gian chạy xa như vậy, liền đáp ứng.

          Âu Dương trong nháy mắt cảm giác được cứu, mang theo Hoàng Thành Quân chuẩn bị ở phía tây bãi săn hoàng cung.

          Bãi săn bởi vì phải chuẩn bị cho buổi thi đình, lúc đầu cũng đều bố trí xong, xung quanh còn có khán đài cho quan viên quan sát.

          Ngoại trừ một đám người Triệu gia quân bận rộn ra, Khai Phong Phủ cũng không nhàn rỗi.

          Sáng sớm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau vào cung, tựa hồ là tìm Triệu Trinh thương nghị chuyện gì.

          Rãnh rỗi nhất trong phủ vẫn là mấy vị lão nhân gia cùng mấy đứa con nít, Yêu Vương cùng Công Tôn Mỗ vẫn đi Thái học viện dạy học như cũ, Thiên Tôn cũng mấy vị lão nhân gia sáng sớm liền xuất môn, cũng không biết đã đi đâu chơi.

          Trong phủ chỉ còn lại Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử và Lâm Dạ Hỏa bị lưu lại để canh chừng bọn nhóc.

          Bất quá ba vị này cũng vội vàng, Tiểu Tứ Tử mượn thư phòng của Bao đại nhân, đem cửa phòng đóng lại, một lớn hai nhỏ đang bận rộn túi bụi ở bên trong, hình như là đang làm việc thủ công cái gì đó.

          Làm việc bận rộn, một ngày cũng chỉ chớp mắt liền qua, rất nhanh, hai đợt tỷ thí đều kết thúc, chạng vạng tối, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở Thái Bạch Cư gặp được nhóm người Triệu Phổ sau khi xem tỷ võ trở về.

          Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cũng từ thư phòng Bao đại nhân đi ra, đầu ngón tay Tiểu Tứ Tử còn bị thương, được bọc lại bởi một lớp vải, Công Tôn thật đau lòng.

          Triệu Phổ cùng mấy vị tướng quân đang trò chuyện về mấy võ sinh, Bạch Ngọc Đường mới vừa ngồi xuống, Long Kiều Quảng liền hỏi Ngũ gia, ở Hãm Không Đảo có phải có một tiểu hài tử họ Vương tham gia thi võ hay không ?

          Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vương Lân đúng không? Cậu nhóc đó thi thế nào?”

          Ngũ gia trước đó liền an bài mấy đứa nhóc ở Hãm Không Đảo ở tại Bạch Phủ, tuy nói Ngũ gia đối với vụ án lần này rất bận rộn, nhưng đối với người đến từ Hãm Không Đảo vẫn tương đối để ý. Mỗi ngày có kết quả thi Bạch Phúc cũng sẽ tới nói, Bạch Ngọc Đường cũng biết Vương Lân một đường thi rất tốt.

          “Ngươi đoán thử vòng loại hai mười người thì cậu ta xếp thứ mấy?” Long Kiều Quảng cười đầy ẩn ý mà hỏi.

          “Có thể xếp vào mười vị trí đầu a?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy Vương Lân vào vòng loại mười người hẳn không có vấn đề, chỉ sợ cậu nhóc khẩn trương nên phát huy thất thường.

          Triệu Phổ vui vẻ, “Trước mắt mới ngưng, là đệ nhất danh trong hai mươi người!”

          Bạch Ngọc Đường lấy làm kinh hãi, “Thật sao?”

          Mấy người cũng hướng về phía Ngũ gia gật đầu.

          Triển Chiêu cũng thật cao hứng, ” Lợi hại như vậy a?”

          Triệu Phổ khoanh tay cùng Bạch Ngọc Đường hỏi thăm tình huống về Vương Lân, nói tiểu hài tử này kiến thức cơ bản đặc biệt vững chắc, ai là người dạy trụ cột căn bản cho cậu ta a?

          Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, “Trên Hãm Không Đảo, đám con nít đều cùng nhau ở trên đảo đọc sách học võ công a, người lớn trong nhà thì đi thuyền, có lúc vừa đi chính là nửa năm hay một năm. Cao thủ ở Hãm Không Đảo không ít, lúc rảnh rỗi sẽ có người đi dạy tụi nhóc mấy ngày, tẩu tẩu của ta quản chuyện cũng nghiêm. Tất cả đám nhóc ở Hãm Không Đảo đều có đãi ngộ giống nhau, ăn ngủ cùng nhau, con trai của của thuyền công cùng con trai đại ca ta cũng giống nhau, không có phân ra cậu ấm với hạ nhân, đều là anh em cả.”

          Triệu Phổ cười gật đầu, “Đại đương gia quả thật là một nhân vật a.”

          “Thi tốt như vậy, ngược lại ta cũng không nghĩ tới a.” Ngũ gia hỏi, “Mấy người nhóm Trần Trung thì sao ?”

          “Cũng không tệ, chỉ là vào được vòng năm mươi người, bất quá lại không vào được vòng hai mươi.” Triệu Phổ vừa nói, không quên bổ sung một câu, “Nhưng là cũng có sở trường riêng, cũng thật lợi hại.”

          Trâu Lương cũng gật đầu, ” Ừ, tổng cộng năm tiểu tử mà, Vương Lân là nhỏ nhất, võ công cao hơn mấy người anh một đoạn lớn, nhìn vào mấy anh em cảm tình đặc biệt tốt, “

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng nghiêng đầu, “Nghe quen tai…”

          Bạch Ngọc Đường cũng gãi gãi đầu, tình huống hình như cũng giống như mình cùng mấy vị ca ca a.

          “Những người khác thì sao ?” Triển Chiêu hỏi, “Có người nào thuộc Mao Sơn phái vào được vòng hai mươi không?”

          “Có.” Trâu Lương cũng lấy danh sách ra.

          Quân danh cũng có một danh sách thuộc phần mình, do Hạ Nhất Hàng chú thích, càng cặn kẽ hơn so với phần danh sách trong cung.

          “Nam Cung Khâm xếp thứ hai a.” Triển Chiêu cầm danh sách nhìn, “Võ công Nam Cung không tệ a.”

          Triệu Phổ cũng cười, “Đứa cháu nhỏ này của Nam Cung thật có ý tứ, tính cách cũng giống Nam Cung. Còn Thẩm Mậu  cũng được hạng ba a.”

          “Chắc Thẩm Thiên Vũ cũng vui vẻ a.” Triển Chiêu sờ căm, mỗi một cái tên đều nhìn xuống, vừa lẩm bẩm, Thẩm Mậu nhìn có chút lỗ mãng, ngược lại là cũng có chút bản lãnh thật sự.”

          “Mao Sơn phái cũng có đệ tử vào được là cái tên xếp thứ mười tám.” Triển Chiêu đem danh sách võ sinh vào vòng loại hai mươi đều nhìn một lượt, khẽ mỉm cười, “Có chút ý tứ a.”

          Bạch Ngọc Đường cũng nhìn vào, gật đầu một cái, “** [ bản raw nó thế] không quá mười.”

          “Chuẩn bị thế nào?” Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, tựa hồ có chút bận tâm, “Có nắm chắc không?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, vẻ mặt cũng phức tạp.

          Triệu Phổ dở khóc dở cười, “Hoàng thượng rất cao hứng đúng không ?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc di, “Đâu chỉ là cao hứng không thôi a …”

          “Đồ vật đâu?” Triệu Phổ lại đi hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Làm xong chưa?”

          Lâm Dạ Hỏa lấy tay khều khều Tiểu Tứ Tử.

          Tiểu Tứ Tử lấy ra một kiểu đồ, đưa cho Triệu Phổ.

          Triệu Phổ mở ra nhìn một chút, chỉ thấy là một quyển trục bằng trúc, nhìn đặc biệt cổ xưa, miếng trúc đen thui, bên trên có chữ khắc màu vàng, cùng một dạng đồ vật giống với “Tỏa Tâm Quan”.

          Công Tôn kinh ngạc nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Là ai trong các ngươi làm a?”

          Lâm Dạ Hỏa đối với Tiểu Tứ Tử bĩu môi,

          Tiểu Tứ Tử ngước mặt lên hướng về phía cha mình mà cười, chuẩn bị tiếp nhận khen ngợi a.

          Công Tôn chưa kịp mở miệng, Triệu Phổ nhanh tay liền nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Tứ Tử mà khen, “Con trai ta lợi hại như vậy a? !”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cầm lấy quyển trục bằng trúc kia nhìn thử, nhìn thế nào cũng giống như là đồ vật thật mới từ trong lòng đất đào lên được.

          Thấy mọi người trợn mắt há mồm, Tiểu Lương Tử nói ra bí mật trong đó, “Đây là lúc trước từ Hắc Phong Thành mang tới, mọi người còn nhớ Yêu Vương dẫn chúng ta đi tìm “hỏa long kim” không, ở ngôi nhà có một vị cao nhân chuyên làm hàng nhái a?”

          “A…” Tất cả mọi người nhớ ra rồi.

          “Lúc ấy Cận Nhi có lượm được một quyển trục bằng trúc, nói phải mang về Khai Phong, ngày sau hữu dụng, chúng ta chỉ là hướng lên trên đó khắc thêm mấy ký tự thôi”. Tiểu Lương Tử vừa nói, vừa gắp một đũa thức ăn đưa đến trong miệng Tiểu Tứ Tử, vừa khen, “Cận Nhi là có khả năng nhất a!”

          Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhai thức ăn, ngọt giống như một viên kẹo mật a.

          Triển Chiêu đem quyển trục thu vào, Triệu Phổ tựa hồ còn có chút bận tâm, hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Chỉ có hai ngươi thôi sao? Mấy vị lão gia tử buổi tối có đi không a?”

          Triển Chiêu vỗ một cái để cho Triệu Phổ yên tâm thả lỏng một chút, “Tối nay Yêu Vương dẫn theo Thiên Tôn và ngoại công ta cùng đi nha, yên tâm đi.”

          Triệu Phổ lúc này mới yên tâm, gật đầu một cái.

          Ăn xong một bữa cơm, mọi người trở về Khai Phong nghỉ ngơi một hồi, buổi tối, cùng nhau đi hoàng cung.

          …

          Đêm đến, vừa mới lên đèn, ở phía tây bãi săn thuộc hoàng cung được nâng lên mấy ngọn đèn khổng lồ, chiếu sáng bãi săn hoàng cung như ban ngày.

          Ra vào hoàng cung có quản chế nghiêm khắc, cho nên mỗi một môn phái chỉ có thể vào được ba người để xem tỷ thí, những người khác chỉ có thể ở bên ngoài mà ngóng các loại tin tức.

          Bởi vì người không nhiều, cộng thêm Triệu Trinh cũng ở đây, cho nên rất nhiều quan viên cũng đều vào cung để xem tỷ võ.

          Ngồi ở trên khán đài nhìn xuống dưới, ở khu vực chuẩn bị cho võ sinh, Bạch Ngọc Đường đang theo Vương Lân trò chuyện.

          Triển Chiêu cười híp mắt nhìn, liền nghe phía dưới có mấy quan viên xem cuộc so tài đang nói chuyện trời đất.

          “Nhìn thấy không?”

          “Ta còn đang nghĩ lai lịch tiểu hài tử này ra sao mà lại lợi hại như vậy.”

          “Hóa ra là do Bạch Ngọc Đường mang ra ngoài a?”

          “Phái Thiên Sơn sao?”

          “Hình như là người ở Hãm Không Đảo.”

          ” Hãm Không Đảo cũng được xem là môn phái giang hồ sao?”

          “Không hoàn toàn như vậy.”

          “Ai, nhìn bên kia a!”

          Triển Chiêu nhìn theo hướng mấy vị quan viên đang tán gẫu chỉ sang, chỉ thấy một bên trước khán đài, Hạ Nhất Hàng cùng Long Kiều Quảng ngồi ở chỗ đó, đứng ở bên cạnh là Trâu Lương, trên tay đang cầm một danh sách hình như là đang ghi chép cái gì đó.

          “Nghe nói thời điểm buổi chiều tranh tài, Hữu tướng quân chỉ ở đây mà chú ý Vương Lân thôi a.”

          “Ai nha! Tiểu hài tử này há chẳng phải là tiền đồ sáng lạng hay sao a ?”

          “Chỉ cần phát huy như bình thường, lần này hẵn là không sai a!”

          Lúc này, lục tục lại tới một nhóm xem cuộc so tài, đại biểu các đại môn phái cũng đều vào chỗ ngồi, khán đài rất nhanh liền ngồi đầy, hò hét ầm ỉ.

          …

          Các võ sinh dựa theo số thứ tự xếp hàng thành một đội, chờ đợi rút thăm.

          Căn cứ thành tích cuộc thi, năm võ sinh thi đấu đầu tiên sẽ từ số thứ tự mười lăm đến thứ hai mươi mà rút ra một vị tiến hành tỷ thí, trong khi võ sinh từ thứ năm đến thứ mười lăm sẽ do giám khảo ngẫu nhiên chọn ra năm cặp thi đấu, chỉ cần thắng một trận, liền có thể đi vào cung để tiến hành cửa ải cuối cùng .

          Cuộc tranh tài thi đấu rất kích thích, các võ sinh một mặt có chút khẩn trương, một mặt lại nhao nhao muốn thử.

          Nam Cung Khâm bởi vì được Triệu Trinh đặc biệt chiếu cố, Thẩm Mậu thì chính là hai lần võ sinh biến thành muối cũng đều có sự hiện diện của cậu nhóc, vì vậy hai người này là nhân vật tiêu điểm, cơ hồ tất cả võ sinh đều biết bọn họ. Vương Lân một mực vô cùng khiêm tốn, cho nên mọi người cũng đối với cậu không có ấn tượng nhiều, cho đến khi vừa nãy Ngũ gia đặc biệt đến tìm cậu trò chuyện đôi câu, mọi người mới lập tức đem sự chú ý đặt vào trên người vị hạng nhất này.

          Triển Chiêu sau khi quan sát một vòng, đến chỗ ngồi hàng thứ nhất của mình liền ngồi xuống, bên cạnh là Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa.

          Hỏa Phượng gác chân ngồi xuống hỏi Bạch Ngọc Đường đang uống trà, “Ai, nha, tiểu tử kia nhà ngươi dáng vẻ thật thà đàng hoàng quá a, ngươi nên nói với cậu ta một hồi nên cơ trí một chút, đề phòng người đùa bỡn âm chiêu a!”

          Triển Chiêu cũng gật đầu, lần trước mình cùng Vương Lân có ăn cơm chung, tiểu hài nhi này cũng đặc biệt thành thật nhu thuận a.

          Ngũ gia hơi cười một tiếng, nhìn Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa một chút, cũng không nói gì khác.

          Triển Chiêu cùng Hỏa Phượng nhìn nhau một cái —— Ai nha? Cái nụ cười này a, có huyền cơ nha.

          Lúc này, mọi người lại xôn xao một trận, Triệu Trinh tới.

          Chúng quan viên đứng dậy hành lễ với vị cửu ngũ chí tôn này, Triệu Trinh vẫn hiền hòa như thường lệ, vẫy vẫy tay để cho võ sinh xếp hàng ngoài cửa từ từ đi vào.

          Tất cả võ sinh cũng đều khom người hành lễ với Triệu Trinh, Triệu Trinh cười híp mắt dặn dò bọn họ một hồi phát huy thật tốt, không cần khẩn trương. Thời điểm đi qua, Triệu Trình còn đưa tay sờ đầu Nam Cung Khâm một cái.

          Quần thần nháy mắt lẫn nhau—— dù sao cũng là cháu của Nam Cung Kỷ, nhìn Hoàng thượng thích ý bao nhiêu a!

          Lâm Dạ Hỏa nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, “Như vậy có thể quá rõ ràng hay không a?”

          Triển Chiêu cười khổ —— Triệu Trinh muốn chính là thứ hiệu quả này a ?

          Bạch Ngọc Đường cũng đỡ trán phiền lòng thay Nam Cung Kỷ, Triệu Trinh thật e sợ thiên hạ không loạn a.

          Hoàng thượng hứng thú bừng bừng đi lên khán đài, vẫy long bào một liền cái ngồi xuống nhìn trái nhìn phải, cặp mắt giảo hoạt tinh thần sung mãn.

          Bao đại nhân ngồi cách Hoàng Thượng rất gần liền theo bản năng nhìn Bàng Thái sư một chút —— Chẳng lẽ tối nay Hoàng Thượng có an bài đặc thù cái gì hay sao?

          Thái sư nhún vai —— Xem ra rất không đơn giản nha!

          Võ sinh bên này, bầu không khí cũng có chút vi diệu, liền nghe đám võ sinh xì xào bàn tán, giọng điệu có chút không phục.

          “Nhìn thấy không? Còn so cái gì nữa chứ?”

          “Đúng vậy a, trực tiếp tuyên bố ai đệ nhất luôn cho rồi.”

          “Hừ, võ công có giỏi đi chăng nữa cũng không bằng nhà người ta có một vị thúc thúc tốt.”

          …

          Tuy nói là nhỏ giọng nghị luận, nhưng đứng gần như vậy, Nam Cung Khâm tự nhiên có thể nghe được, ngay cả một ít quan viên ngồi hàng trước cũng có thể nghe.

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa vẫn luôn chú ý tình huống bên này đôi cặp mắt cũng rất có tinh thần mà nhìn qua.

          Nam Cung Khâm cau mày không lên tiếng, coi như không nghe thấy, Thẩm Mậu một bên nghe được cũng không thế nào nghe lọt tai nổi liền trợn mắt nhìn mấy tên kia một cái.

          Triển Chiêu quay đầu nhìn, một hàng ghế sau lừng mình có một người đang ngồi ngay ngắn thật ra chính là Thẩm Thiên Vũ.

          Đại khái là biết con không bằng cha cho nên Thẩm Thiên Vũ có chút bận tâm.

          Quả nhiên, Thẩm Mậu bất mãn nhìn mấy tên võ sinh khua môi múa mép, “Đại trượng phu quang minh lỗi lạc, lên lôi đài tỷ võ đều là bằng bản lãnh thật sự.”

          Mấy tên võ sinh kia cũng nhìn Thẩm Mậu một chút, ngay sau đó giọng mang giễu cợt nói.

          “Bản lãnh thật sự ? Là cái loại để cho đối thủ biến thành muối sao?”

          “Xem ra không chỉ biết yêu thuật, còn biết nịnh hót!”

          …

          Thẩm Mậu liền tức giận, cái đám này chỉ biết nói nhảm!

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng đưa tay đi lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, cảm thấy thật có ý tứ, một hồi không chừng có thể xảy ra cãi nhau nha.

          Thẩm Thiên Vũ vội vàng đối với con trai xua xua tay —— trước khi tranh tài ồn ào cái gì nha! Ngươi đó! Cái đồ tiểu tử nhiều chuyện!

          Nam Cung Khâm đưa tay, vỗ nhẹ nhẹ  vào Thẩm Mậu đang tức giận.

          Thẩm Mậu nhìn Nam Cung Khâm.

          Nam Cung Khâm hơi lắc đầu một cái, ý kia —— đừng để ý tới! Một hồi lên lôi đài liền thu thập bọn họ!

          Thẩm Mậu nuốt xuống khẩu khí này, không phản ứng với mấy tên kia nữa, thế nhưng đám võ sinh kia lại không chịu bỏ qua.

          Thấy Thẩm Mậu cùng Nam Cung Khâm tựa hồ quan hệ không tệ, bọn họ cũng cùng một mực im lặng không lên tiếng, thấy Vương Lân đứng ở phía trước không biết là ngẩn người hay là đang suy nghĩ cái gì liền nói.

          “Vương huynh, ngươi cẩn thận một chút a!”

          “Đúng vậy! Thứ hai và thứ ba nhìn như đã kết minh a!”

          “Người ta một người thì có hậu đài, còn một người hình như là có yêu thuật a.”

          “Ngươi nêu không để ý, cái danh đệ nhất này tới tay xem ra cũng có thể bay mất a !”

          Nam Cung Khâm cùng Thẩm Mậu cũng ngẩng đầu nhìn Vương Lân đang đứng chắp tay sau lưng phía trước.

          Hai người bọn họ đối với vị này cũng không quen, cũng cảm giác con người này cũng  rất ôn thuận…

          Mấy võ sinh nói xong, Vương Lân lại không động, đợi như vậy một hồi, chỉ thấy Vương Lân chậm rãi quay đầu lại.

          Lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đều đang nhìn vào cậu ta.

          Vương Lân nhìn mấy võ sinh đang nói lảm nhảm, cũng không có biểu tình gì, dáng vẻ vẫn rất ôn hòa.

          Mọi người ở đây nghi ngờ, vị hạng nhất này có phải hay không có chút thời điểm ngây ngô a, Vương Lân đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói ra hai chữ, “Ngu ngốc!”

          “Phốc” một tiếng, Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu liền phun ra ngoài một ngụm trà, không chỉ hai người bọn họ, hàng trước mấy vị triều thần đang xem cuộc so cũng phun gần hết.

          Nam Cung Khâm cùng Thẩm Mậu nhìn nhau một cái, cũng nhịn cười, những võ sinh khác đều cúi đầu tận lực không bật cười, mà đám võ sinh vốn là muốn khích bác ly gián lúc này trên khuôn mặt lúc thì đó lúc thì trắng.

          “Ngươi… Ngươi làm sao mắng chửi người khác…”

          Vương Lân liếc bọn họ một cái, “Tỷ võ trên lôi đài cũng không phải là diễn kịch, diễn cho ai nhìn a? Nhóc con, võ công không cao, chuyện hư hỏng thì một giỏ a.”

          Hàng trước, tập thể các đại thần đều há to miệng —— cái phong cách này a!

          Triệu Phổ ngồi ở chính giữa đang uống trà vẻ mặt cũng rất vui mừng mà gật đầu, “Nhân tài a! Nhân tài!”

          Hạ Nhất Hàng cùng Long Kiều Quảng cũng đi theo gật đầu.

          Công Tôn bất đắc dĩ ôm Tiểu Tứ Tử lắc đầu —— khó trách a, trúng ý Triệu Phổ…

          Trâu Lương cúi đầu tiếp tục ghi chép, ở phía sau tên Vương Lân vẽ một hàng dấu đỏ.

          Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu lau miệng, cũng nhìn Bạch Ngọc Đường —— tình huống gì a?

          Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói cho hai người, “Cha của Vương Lân là Vương Tứ Hải.”

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng trợn to hai mắt, quỷ đầu thuyền sư Vương Tứ Hải? !

          Ngũ gia gật đầu một cái.

          Hãm Không Đảo có mấy vị đóng thuyền sư rất truyền kỳ, Vương Tứ Hải chính là một người trong số đó, thuyền do ông làm ra dị thường vững chắc, hơn nữa thích ở đầu thuyền khắc ra mấy đầu quỷ. Vương Tứ Hải tay nghề tốt, võ công giỏi, tính khí bạo, mặt khác còn có chút tà môn. Rất nhiều hải tặc cũng không dám cướp thuyền có khắc đầu quỷ trên đầu thuyền, bởi vì rất quỷ dị, đoạt thuyền có quỷ đầu thuyền, thuyền của mình liền dễ dàng bị lật, vô cùng tà môn.

          “Mẹ của cậu nhóc đó là Mẫn Chân Chân.” Bạch Ngọc Đường tiếp tới một câu.

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa lại một lần nữa sửng sờ, “Mẫn Chân Chân? Đại tẩu ngươi hình như kêu là Mẫn Tú Tú a …”

          “Là muội muội của đại tẩu ta a, Dược Vương có ba khuê nữ.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục chậm rãi uống trà.

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa trợn to hai mắt, vậy Vương Lân há chẳng phải là cháu ngoại của Dược Vương hay sao?

          Hai người lại đi nhìn Vương Lân, vị này tính khí rất tốt, dáng vẻ rất ôn thuận, đích xác là rất giống Dược Vương. Nói tới  … Dược Vương là người Sơn Tây, Vương Lân mới vừa rồi nói một tiếng “Ngu ngốc”, còn nghe ra khẩu âm của Sơn Tây a, càng có ý tứ nha.

          Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ tiếp tục uống trà, “Trên Hãm Không Đảo làm gì có đứa trẻ nào thành thật a, đều là lớn lên trên thuyền làm gì lại dễ trêu chọc như vậy.”

          “Vậy nếu như cậu nhóc đó thừa hưởng được Dược Vương, y thuật cũng rất cao minh sao?” Triển Chiêu tò mò.

          “Y thuật như thế nào ngược lại ta không biết.” Bạch Ngọc Đường càng bất đắc dĩ, “Bất quá ba khuê nữ của Dược Vương, đại khuê nữ Mẫn Tú Tú là y sư, nhị khuê nữ Mẫn Viên Viên là dược sư, tam khuê nữ Mẫn Chân Chân…” Ngũ gia vừa nói thở dài, “Là trùng sư.”

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa hít một hơi khí lạnh, hai người tỉnh táo một chút, cũng nhìn Bạch Ngọc Đường, “Khó trách ngươi mấy ngày nay đều không trở về Bạch phủ nga!”

          Ngũ gia đỡ trán, tựa hồ lòng vẫn còn sợ hãi, “Tứ Hải ca cùng tiểu tẩu tử, một người nuôi cá một người lại nuôi trùng, được nhân xưng là Minh Vương Vợ Chồng Quỷ Kiến Sầu. Vương Lân đứa nhỏ này lớn lên cũng y chang cha mẹ nó, hai ngày trước Bạch Phúc còn nói nó ở trong sân Bạch Phủ nuôi một vại thằn lăn a, buổi tối còn có thể phát quang kia kìa.”

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đồng thời đều muốn đi đến Bạch phủ thăm viếng, đều có chút không nỡ với Bạch Ngọc Đường, Con Chuột  này đứng đắn như vậy, mà tại sao người thân đều có chút “kỳ lạ” đến như vậy a.

          Lúc này, vài tiếng trống vang, quan chấm thi tuyên bố bắt đầu tỷ thí, đầu tiên là khâu rút thăm.

          Có một vị quan chấm thi bưng ra một cái bình, đến trước năm vị thí sinh, để cho bọn họ rút ra đối thủ.

          Năm người đồng loạt rút ra quả cầu nhỏ được bít kín bằng sáp

          Rút thăm kết thúc, năm người cũng bẻ quả cầu ra nhìn tên đối thủ của mình.

          Vương Lân đem quả cẩu bẻ ra, rút ra một tờ giấy, lúc này, liền nghe Thẩm Mậu đứng bên cạnh nói, “Nhìn xem ký tự của ai may mắn như vậy lại được ngươi rút trúng.”

          Vương Lân có chút không hiểu, hỏi, “May mắn?”

          Mấy võ sinh khác cũng đều gật đầu.

          “Ngươi không biết sao?” Thẩm Mậu cùng Vương Lân nói, “Hàng năm một trong những người thuộc trong hai mươi vị trí đầu mà được người vị trí thứ nhất rút trúng cái đó đều gọi là thượng ký nha.”

          Vương Lân nháy mắt mấy cái, “Tại sao?”

          “Bởi vì sau khi tranh tài ra được mười người, mười người phía sau sẽ không cần tranh tài nữa, ngươi rút trúng cái ký tự này, chỉ cần hắn đánh không thắng ngươi, chính là cam chịu xếp hạng là thứ mười một a.” Nam Cung Kỷ nói cho Vương Lân.

          “Nếu như mười người kia trong đó có một người rút lui hoặc là phát sinh sự cố bất ngờ gì đó, thì người thứ mười một kia liền sẽ tự động bổ túc.” Thẩm Mậu bổ sung nói, “Nói cách khác, nếu ngư ngươi rút trúng người xếp thứ hạng cuối cùng trong hai mươi người chúng ta, dù là hắn không thắng được ngươi đi chăng nữa cũng rất có thể tiến vào vòng thi cuối cùng.”

          Vương Lân hơi nhíu mày, mở quả cầu lấy ra mảnh giấy bên trong, chỉ thấy trên đó viết —— Số hai mươi, Bùi Tuấn.

          “Oa, thật sự là người cuối cùng a.” Tất cả mọi người quay đầu, nhìn vào phía sau cùng của đội ngũ.

          Chỉ thấy một người tuổi trẻ không quá thu hút, đứng ở phía cuối đội ngũ.

          Đám võ sinh mới vừa khua môi múa mép kia cũng không nhàn rỗi, châu đầu ghé tai nói cái tên cuối cùng kia vận khí thật tốt, còn nói cái quy định tỷ thí rất không công bình.

          Vương Lân không động thanh sắc, đem tờ giấy giao quan chấm thi, ngẩng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường ngồi trên khán đài cách đó không xa.

          Ngũ gia đối với cậu nhóc hơi gật đầu.

Vương Lân quay đầu, hỏi Thẩm Mậu cùng Nam Cung Khâm, “Cái người tên Bùi Tuấn đó có lai lịch gì? Làm sao lại không viết tên môn phái nào a?”

          Thẩm Mậu đối với tình huống mấy vị thí sinh cũng tương đối biết, nói cho Vương Lân, “Hắn không phải xuất thân giang hồ, là con trai của ngự sử trung thừa Bùi Viêm Thư.”

          Vương Lân suy nghĩ một chút, hỏi, “Ngự sử trung thừa là quan rất lớn sao?”

          “Quan tam phẩm.” Thẩm Mậu gật đầu một cái, “Không nhỏ!”

          Nam Cung Khâm cũng có chút tò mò “Ngự sử trung thừa tính là võ quan hay sao?”

          Thẩm Mậu lắc đầu, “Không tính a.”

          Quan chấm thi tuyên bố cuộc thi bắt đầu, dựa theo thứ tự, cặp đôi thứ mười dẫn đầu xuất chiến, theo tiếng trống dồn dập vang lên, trên khán đài bộc phát ra tiếng vỗ tay, bầu không khí cũng lập tức khẩn trương lên.

          Nam Cung Khâm nhìn đối thủ mình rút trúng, đúng lúc, là một võ sinh nói nhảm lúc nãy.

          Nam Cung Khâm cảm thấy thật hài lòng, liền hỏi Thẩm Mậu rút trúng người nào.

          Lúc này, trên khán đài Thẩm Thiên Vũ cũng ở đây đối với con trai làm động tác tay, ý kia —— ngươi rút trúng người nào a? Đừng chỉ mải nói chuyện phiếm a!

          Thẩm Mậu mở giấy ra, xem ký tự trước, hai chữ “Mười tám”, cũng biết rút trúng số mười tám, cảm thấy cũng không tệ lắm, liền nhìn tên phía sau một cái, Thẩm Mậu há to miệng, “Không phải đâu… Lại tới? !”

          Vương Lân cùng Nam Cung Khâm đều tò mò tiến tới nhìn, chỉ thấy phía sau số mười tám viết, “Hứa Trường Ân… Mao Sơn phái!”

          Hai người nhìn nhau một cái, đều đồng tình nhìn về phía Thẩm Mậu đang ôm đầu—— ngươi cùng Mao Sơn Phái rốt cục là có thù oán gì a? Lúc này chẳng lẽ lại có người sẽ biến thành muối hay sao ?

          Bên này, bầu không khí trên khán đài đang nóng lên, Công Tôn đột nhiên cảm giác được Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên đùi mình cử động, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên từ trên đùi mình đi xuống, hướng về một phía trên khán đài chạy, ý kia, tựa hồ là phải đi tìm Triệu Trinh.

          Triệu Trinh nhìn thấy, liền đối với Tiểu Tứ Tử ngoắc ngoắc tay.

          Các quan viên cũng buồn cười, đem Tiểu Tứ Tử ôm lấy, từng người từng người truyền tay nhau, một mực truyền tới trong tay Nam Cung Kỷ, Nam Cung Kỷ ôm được Tiểu Tứ Tử liền đưa qua cho Triệu Trinh.

          Triệu Trinh vốn dĩ tâm tình rất tốt, ôm lấy Tiểu đoàn tử lại càng vui vẻ hơn.

          Tiểu Tứ Tử đối với Triệu Trinh ngoắc ngoắc tay.

          Triệu Trinh cúi đầu, Tiểu Tứ Tử tiến tới bên tai Triệu Trinh, nhỏ giọng nói mấy câu.

          Triệu Trinh nhỏ giọng hỏi Tiểu Tứ Tử, “Người nào a?”

          Tiểu Tứ Tử chỉ trúng một võ sinh đang xếp hàng cho Triệu Trinh nhìn.

          Triệu Trinh cười một tiếng, “Như vậy a…”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp