Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 33 – THỜI ĐIỂM


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 33 – THỜI ĐIỂM

          Công Tôn sau khi cặn kẽ nghiệm thi cho Tào Khôi, sau đó nói cho mọi người biết là mình phát hiện một số điểm rất thú vị.

          Triển Chiêu  và mọi người liền tụ tập trong phòng để thảo luận về vấn đề này.

          “Ta phát hiện mấy điểm khả nghi.” Công Tôn nhìn mấy vị cao thủ đang ngồi chung quanh một chút , “Tào Khôi là Võ Trạng Nguyên đúng không?”

          Nhóm người Triển Chiêu đều gật đầu.

          “Thế nhưng ta từ  thi thể của ông ấy mà suy đoán, ông ấy có thể không biết võ công.”

          “Có phải là đã lâu rồi không luyện võ hay không, cho nên suy thoái?” Triệu Phổ hỏi.

          Công Tôn lắc đầu một cái, “Lúc đầu ta không quá để ý, cũng cảm thấy có thể là hàng năm Tào Khôi không luyện công cho nên võ công suy thoái, thân thể ông ấy cũng không tệ, không yếu đuối như một văn nhân. Nhưng sau khi cẩn thận nghiệm thi, ta phát hiện cơ thể của ông ấy rất cường tráng, nhưng đôi chân lại không khỏe.

          “Điều này nói rõ cái gì a?”Hỏa Phượng buồn bực, “Bình thường hay nâng đồ nặng sao ?”

          “Loại người có vóc dáng này phải là người quanh năm làm ruộng mới có.” Công Tôn làm một động tác vung xẻng cuốc đất.

          “Làm ruộng a? !”Triển Chiêu cảm thấy không thể tin nổi, ” Tào Thái Úy cũng xem như văn võ toàn tài, thế nhưng xuất thân là một người làm ruộng sao?”

          “Xuất thân như vậy rất không phù hợp với hình tượng của ông ấy a.”

          Triệu Phổ chính là lắc đầu liên tục, “Tào Thái Úy là người  Ứng Thiên Phủ, nhà ông ấy cũng xem như là thư hương môn đệ, tuy không phải đại phú đại quý, nhưng tuyệt đối có năng lực đưa sách luyện võ cho ống ấy, làm sao có thể để cho ông ấy đi làm ruộng.”

          “Thái Úy có phải là người tài giỏi không ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

          Triển Chiêu gật đầu một cái, “Ta cùng ông ấy có qua lại mấy lần, đặc biệt là một người đáng tin, hơn nữa cho người khác cảm giác đặc biệt chính phái.”

          Triệu Phổ cũng gật đầu liên tục, “Lão Tào là một nhân tài a, nếu không Hoàng thượng cũng sẽ không đau lòng như vậy.”

          “Như vậy quá kỳ quái a, kết quả thì có chuyện gì xảy ra?” Lâm Dạ Hỏa không ngừng lắc đầu.

          “Ta còn chưa nói hết nha.” Công Tôn tỏ ý mọi người tiếp nghe mình nói, “Điểm khả nghi không chỉ một điểm như vậy!”

          ” Gân mạch Tào Khôi đặc biệt kỳ quái.” Công Tôn nói tiếp, “Ta đã quan sát qua gân mạch người luyện võ cùng người bình thường, chính là có điểm không giống nhau. Người luyện võ bình thường công phu càng tốt, gân mạch cũng càng thông suốt, người bình thường thường thì có tình huống gân mạch bị tắc nghẽn. “

          “Như vậy, Tào Khôi là có tình huống gì?” Hỏa Phượng tò mò.

          “Từ gân mạch của Thái Úy Tào Khôi xem ra, là một người có võ công cực cao nha!”

          Một câu nói của Công Tôn, ngược lại là nói cho mọi người rất bất ngờ.

          “Vậy ông ấy đến tột cùng là biết võ công hay là  không có võ công?”

          “Còn có vấn đề càng khả nghi hơn.”

          “Còn có? !” Mọi người mặt đầy nghi ngờ nhìn Công Tôn.

          “Trên tay ông ấy có vết chai.” Công Tôn nói cái này, duỗi tay mình ra, “Người lớn tuổi như ông ấy thì vết chai này tương đối sần sùi hơn, những vết chai đó cùng vị trí giống như trên tay ta vậy. Bao gồm cùng Bao Đại Nhân, Bao Duyên, còn có thái gia ta Công Tôn Mỗ đều có vết chai giống nhau, bên cạnh ngón giữa, phía ngoài ngón tay út, ngón tay cái cùng lòng bàn tay. Đây là tình trạng thường gặp cửa người hàng năm dùng bút.”

          Lần này, mọi người càng hồ đồ hơn mà nhìn Công Tôn.

          Triển Chiêu gãi gãi đầu, ” cho nên Thái Úy đích xác là văn võ toàn tài, là cái ý này sao?”

          “Có phải thế không …” Công Tôn lắc đầu, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cũng văn võ toàn tài, trên tay ngươi có những vết chai như vậy hay không a?”

          Triển Chiêu đem tay của Bạch Ngọc Đường nắm lại mà nhìn, những người khác cũng lại gần, còn vừa nhìn tay của mình.

          Triển Chiêu sờ tới những nơi có vết chai như lời của Công Tôn nói, thế nhưng tay Chuột nhà mình dĩ nhiên là thon dài rất đẹp mắt a, chính xác là không có vết chai nha.

          Mấy người luyện võ cũng đưa tay mình ra xòe lòng bàn tay nhìn lại.

          Công Tôn chỉ chỉ lòng bàn tay bọn họ cùng  vị trí vết chai trên ngón tay, “Thấy không? Đây mới là bàn tay người luyện võ nên có a.”

          “Cái gọi là văn võ toàn tài, có rất nhiều người là dựa vào thiên phú.” Vừa nói vừa chỉ ngón tay Bạch Ngọc Đường, “Bàn tay cậu ấy xem như là phân bố rất đồng đều a? Nhưng đối với cậu ấy mà nói, văn bất quá là một loại yêu thích mà thôi, võ mới là chuyện đứng đắn.”

          Nhóm người Triển Chiêu đều gật đầu, Ngũ gia cũng đi theo gật đầu, muốn Ngũ gia viết văn làm thơ, cái gì Ngũ gia cũng không có hứng thú gì, cái gọi là văn chương tài hoa hơn phân nửa cũng bởi vì trí nhớ tốt mà thôi.

          “Coi như là nho tướng trong quân doanh, cũng sẽ không có những đặc điểm về văn nhân rõ ràng như vậy!” Công Tôn nói tiếp, ” Vấn đề của Thái Úy chính là ở chỗ, ông ấy đích xác là văn võ toàn tài, nhưng không phải là loại người văn võ toàn tài bình thường, mà càng giống như là một người chuyên về văn học, một người chuyên về võ học cùng một người làm ruộng hết sức bình thường, mà tất cả những điểm đó lại hợp lại với nhau.”

          “Thế nhưng có phải là năm xưa chuyên luyện võ mà mấy năm gần đây lại chuyên về văn hay không?” Lâm Dạ Hỏa cho ra một giả thiết.

          Công Tôn chỉ đầu ngón tay giữa của chính mình, “Đây chính là đồng tử công a.” [Chắc là công phu mà Công Tôn luyện từ nhỏ a =)) ]

          Tất cả mọi người cười.

          “Hơn nữa hình dạng gân mạch trên người ông ấy là thời kỳ võ công cường thịnh, một chút cũng không có điểm suy thoái.” Công Tôn cảm thấy cũng không phải là tình huống đơn giản như vậy.

          Mọi người cũng không nắm chắc được đây có được tính là một đầu mối hay không.

          “Tào Khôi đích xác là có chút quỷ dị… Có muốn mở cái Tỏa Tâm Trụ nhìn một chút hay không a ?” Triển Chiêu đề nghị, “Không phải nói bên trong có mảnh gỗ hương hay sao? Xem ai muốn giết ông ấy… Hoặc là ông ấy muốn giết ai?”

          Tất cả mọi người gật đầu, cảm thấy có thể được.

          Đóng cửa phòng lại, ngọn nến cầm xa, Triển Chiêu đem “thanh mực” cầm ở trong tay, nghiên cứu một chút, lại kín đáo đưa cho Bạch Ngọc Đường —— phải mở như thế nào?

          Ngũ gia cũng cẩn thận nghiên cứu một chút, “Dường như chỉ có hủy đi mới có thể mở.”

          Triệu Phổ bỉu môi một cái, đưa tay lấy tới rắc rắc một tiếng, bẻ gãy.

          Từ bên trong một trong hai nửa của mảnh Tỏa Tâm Trụ, rơi ra ngoài một miếng gỗ nhỏ, Triển Chiêu đưa tay tiếp lấy, mọi người tiến tới nhìn một cái, chỉ thấy trên mảnh gỗ viết ba chữ.

          Trong phút chốc chứng kiến ba chữ này. Mọi người đều thở một hơi lãnh khí.

          Nhưng mà ngay tại thời điểm mọi người kinh ngạc, những chữ kia lại biến mất.

          “Không phải nói còn ghi cả tên người muốn giết cùng thời gian sao?” Triển Chiêu vội vàng đem mảnh gỗ lật lại, nhưng phía sau thật có một hàng chữ, có thể cũng đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại hai chữ cuối cùng “Giờ Thân” .

          Mọi người trố mắt nhìn nhau, “Ngày nào giờ Thân a?”

          Sau đó mọi người đều lắc đầu —— không ai nhìn thấy!

          “Nguy rồi!” Triệu Phổ vừa lắc đầu liền chạy ra bên ngoài, “Ta đi tìm Nam Cung.”

          Nhóm người Triển Chiêu cũng cảm thấy đại sự không ổn.

          Trên mảnh hương gỗ kia viết ba chữ chính là —— giết Triệu Trinh.

          Lại liên tưởng đến truyền thuyết hắc vô thường… Là có người muốn mạng của Triệu Trinh sao!

          Chuyện phát triển ra ngoài dự liệu của mọi người.

          “Cái Tỏa Tâm Trụ này là ở trong tay của Tào Khôi.” Lâm Dạ Hỏa, hỏi, “Vậy Thái Úy là người tham dự muốn giết hoàng thượng, hay là phát hiện được người muốn giết Hoàng thượng?”

          “Tỏa Tâm Trụ này là vật được thiết kế chết, không phá hủy căn bản không lấy ra được đồ vật bên trong.” Ngũ gia vừa nói, vừa nghiên cứu khối mảnh hương gỗ, kia “Vật này cũng không biết là dùng nước thuốc gì viết lên, sau khi thấy liền biến mất.”

          Triển Chiêu nhắc nhở, “Chúng ta trước đây vẫn xem đây là một cổ vật, thế nhưng có thể viết tên hoàng thượng, liền chứng tỏ không phải cổ vật rồi!”

          “Hơn nữa cái đó hắc vô thường cũng không phải phát hiện ở nhà Tào Khôi, mà là hai ngươi ở ven đường nhặt được.” Công Tôn hỏi, “Vậy thì là có người vô tình làm rớt, hay là có người là có ý ném trước mặt hai ngươi a?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày suy nghĩ.

          “Xe ngựa kia nhìn cảm giác giống như là vô tình gặp được.” Triển Chiêu sờ cằm, “Nhưng là… sau khi gặp được liền vô căn cứ biến mất, điểm này cũng thật quỷ dị.”

          “Bạch Quỷ Vương có nói rằng nếu như mảnh gỗ hương bị lấy ra, nguyền rủa kia liền lập tức có hiệu lực.” Công Tôn nhắc nhở mọi người, “Chúng ta có tính là đã dẫn dến sự tình giết vua hay không a ?”

          Tất cả mọi người dở khóc dở cười.

          “Chúng ta vẫn không thể quá trung thực.” Triển Chiêu cầm đồ trên bàn lên, lại cầm cái hắc vô thường, cùng nhóm Bạch Ngọc Đường cùng nhau chạy sang sân cách vách đi tìm Ngân Yêu Vương.

          Trong sân cách vách còn thật náo nhiệt, chính giữa trên bàn đá, Thiên Tôn, Ân Hậu, Yểu Trường Thiên cùng Lục Thiên Hàn đang đánh mạt chược, bên kia, Công Tôn Mỗ cùng Ngân Yêu Vương đang ngồi ở dưới tàng cây uống trà, một người dạy Tiểu Tứ Tử học bài, một người nhìn Tiểu Lương Tử luyện công, cùng hòa thuận vui vẻ.

          Nhóm người Triển Chiêu đi vào sân, cảm thấy bên này thật vui vẻ thật hạnh phúc a, cùng tình cảnh cách vách bể đầu sứt trán hoàn toàn khác nhau, hâm mộ nha!

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu và mọi người đang nháo loạn cái gì đó, Lục Thiên Hàn thì dơ tay chặn ngang một cái, Thiên Tôn cùng Ân Hậu nói Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên chơi ăn gian.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn qua, cảm giác nếu lúc này đi qua có thể sẽ bị đánh a, có cảm giác rất nguy hiểm. Vì vậy liền chạy đi tìm Ngân Yêu Vương.

          Yêu Vương vào lúc này đang cầm ly trà để cho Tiểu Lương Tử nghỉ một lát uống nước, còn cầm khăn tay lau mồ hôi cho nhóc.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền theo bản năng híp mắt nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hầu —— sư phụ của lão nhân gia hai người rất chu đáo nha, thế nhưng tại sao hai người lúc dạy võ công cho người ta làm sao quá đáng như vậy a? !

          Đang bất mãn, chỉ thấy Yêu Vương vỗ đầu Tiểu Lương Tử một cái, “Mới vừa rồi tư thế luyện bộ đao pháp kia quá khó coi, lại đi luyện một trăm lần nha.”

          Tiểu Lương Tử hít một hơi khí lạnh, “Một trăm lần á ?”

          Yêu Vương khẽ mỉm cười, “Bất mãn sao? Hai trăm lần nha!”

          Tiểu Lương Tử bị dọa sợ vội vàng chạy đi tiếp tục luyện công.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường than thở —— quả nhiên là học trò ruột a…

          Quay mặt sang, Ngân Yêu Vương thấy được vật trong tay mọi người, hơi ngẩn người, sau đó tò mò hỏi, “Viết cái gì nha?”

          Một đầu khác, bồn lão nhân gia đang nháo loạn đột nhiên cũng không có tiếng động, tò mò nhìn bên này, ngay cả Công Tôn Mỗ cùng Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng đầu lên.

          “Khụ.” Triển Chiêu hơi lúng túng trả lời, “Giết Triệu Trinh…”

          Mấy lão nhân gia cũng là lộ vẻ mặt kinh ngạc, Yêu Vương hỏi tiếp, “Người muốn giết  cùng thời gian đâu?”

          “Ách…” Triển Chiêu không biết làm sao, chỉ thấy ghi hai chữ Giờ Thân.

          Công Tôn Mỗ lắc đầu một cái, “Có ngốc hay không a, nhìn mảnh gỗ hương sẽ cùng lúc mà nhìn a, một người nhìn phía trước một người nhìn phía sau nha!”

          Nhóm Triển Chiêu cũng bĩu môi nhìn Công Tôn Mỗ —— ngài làm sao không nói sớm a!

          Yêu Vương sờ cằm một cái, “Trùng hợp như vậy a.”

          “Trùng hợp như vậy?” Lâm Dạ Hỏa nghi ngờ, “Cái gì trùng hợp a?”

          “Các ngươi xem qua quyển Long Đồ Án Cổ kia chưa?” Yêu Vương hỏi.

          “Trước kia chính là thời điểm thi võ, cũng có vụ án thí sinh biến thành muối phải không a?” Triển Chiêu gật đầu, “Cũng nhìn rồi, bất quá vụ án vẫn chưa được phá a.”

          ” Ừhm.” Yêu Vương cũng gật đầu, “Khi đó chuyện huyên náo rất lớn, sau đó thi võ buộc phải tiến hành chậm lại.”

          ” Nghiêm trọng như vậy?” Tất cả mọi người kinh ngạc.

          “Bởi vì lúc ấy cũng có người phát hiện vật này.”Yêu Vương chỉ chỉ vật trong tay Triển Chiêu, “Hơn nữa lúc ấy trên mảnh gỗ kia viết chính là tên của hoàng đế lúc đó.”

          Nhóm Triển Chiêu đều mở cặp mắt to mà nhìn Yêu Vương —— lão gia tử, đầu mối trọng yếu như vậy người làm sao không nói sớm a?

          Yêu Vương đem Tiểu Tứ Tử sau khi viết bài xong đứng lên vươn vai ôm lên trên chân mình, “Trùng hợp là, lúc ấy phía sau cũng chỉ còn lại hai chữ.”

          Tất cả mọi người bất ngờ một chút.

          Triển Chiêu cau mày suy nghĩ một chút, hỏi, “Chẳng lẽ…”

          “Thật ra thì phía sau vốn là chỉ viết hai chữ Giờ Thân ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Chẳng qua là chữ viết tương đối nhỏ, hơn nữa dựa vào phía trên liền cho người khác một loại ảo giác là chữ phía trước đã biến mất?”

          “Thế nhưng nếu lúc mảnh gỗ rơi ra, chúng ta thấy trước tiên là thời gian thì làm thế nào?” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy cái mưu kế này có chút tính tình cờ.

          Triển Chiêu suy nghĩ một chút, từ trên bàn, cầm lên bút lông mà Tiểu Tứ Tử viết bài, nhẹ nhàng ở một bên mảnh gỗ hương điểm một chút, sau đó đem mảnh gỗ vứt ra, rồi lại nhặt lại… tiếp tục lấy bút điểm một điểm ở phía trên. Triển Chiêu lập lại nhiều lần, mảnh gỗ luôn luôn được vẽ ở một mặt hướng lên trên.

          Những người khác cũng đều thử một chút, kết quả đều giống nhau.

          Bạch Ngọc Đường cầm khối mảnh gỗ kia cẩn thận nghiên cứu một chút, “Phần viền xung quanh không phải hoàn toàn bằng phẳng, đây là một cơ quan.”

          Một bên Thiên Tôn cùng Ân Hậu đột nhiên trở về cầm xúc xắc trên bàn.

          “Không công bằng!” Thiên Tôn trừng Yểu Trường Thiên cùng Lục Thiên Hàn.

          Ân Hậu bất mãn, “Quả nhiên là hai ngươi ăn gian!”

          Bạch Quỷ Vương cùng Lục Thiên Hàn cũng ngước mặt nhìn trời —— không thể nào!

          “Làm như vậy mục đích là cái gì chứ ?” Triển Chiêu hỏi.

          Yêu Vương cười một tiếng, “Phàm là vụ án chưa phá, như vậy thì nhìn kết quả, kết quả chính là mục đích của hung thủ.”

          Mọi người suy nghĩ một chút, cau mày, “Thi võ tiến hành chậm lại?”

          Yêu Vương nâng mặt, khẽ mỉm cười một cái, “Bây giờ trong cung hẳn thật náo nhiệt…”

          …

          Mà lúc này trong hoàng cung, đích xác là náo nhiệt.

          Triệu Trinh vốn là cũng chuẩn bị đi ngủ, ai biết Triệu Phổ chạy đến tìm Nam Cung.

          Cửu vương gia đơn độc tìm Nam Cung trò chuyện, Triệu Trinh làm gì chịu để yên a, biết chắc đã xảy ra chuyện gì, liền lôi Triệu Phổ ra cửa nói.

          Triệu Phổ đem chuyện nói một chút, không nghĩ tới để cho Thái hậu nghe được… Nhắc tới cũng đúng dịp, Thái hậu vừa vặn ở tẩm cung Triệu Trinh Bồi Hương Hương, Bàng Phi cùng Hương Hương ngủ rồi, Thái Hậu liền đi ra, muốn cùng Triệu Trinh trò chuyện đôi câu.

          Nói ra là Triệu Trinh không phát hiện Thái Hậu vừa vặn đi tới sau cửa, thế nhưng Triệu Phổ cùng Nam Cung chính là phát hiện được. Nam Cung không tiện nói gì, Triệu Phổ chính là lòng dạ “phúc hắc” một chút, có chút cố ý đem chuyện nói cho Thái hậu nghe được… Dẫu sao quan hệ đến an toàn của Triệu Trinh, mà đối với tính khí của Triệu Trinh, trừ Thái hậu thật đúng là không ai có thể quản được.

          Quả nhiên, Thái Hậu vừa nghe được liền tức giận, lôi kéo Triệu Trinh ngày mai muốn đi xem thi võ thì không cho phép đi, còn nói tốt nhất là để cho thi võ tiến hành chậm lại, chờ Khai Phong Phủ đem vụ án phá rồi nói sau.

          Triệu Trinh làm gì chịu a, Thái Hậu tính khí vừa lên tới, liền để cho người đi mời Bát Vương Gia tới.

          …

          Vào lúc này, Triệu Trinh bĩu môi ôm cánh tay đứng ở cửa phòng sinh khí, Bát Vương Gia, Lý Việt, Thái hậu, đang thay nhau ở phía sau cằn nhằn lẩm bẩm.

          Triệu Phổ cùng Nam Cung đứng ở một bên nhìn tình hình, trên mặt một chút biểu tình đồng tình cũng không có.

          Triệu Trinh cuối cùng bị phiền không được, đứng lên phản kháng, “Trẫm không sai! Để cho những tà môn ngoại đạo này hù dọa một cái liền đổi ngày tháng thi võ, như vậy sao được? Trẫm không phải là người ham sống sợ chết? Trẫm càng muốn đi! Ngược lại muốn nhìn một chút cái gì hắc bạch vô thường tới lấy tính mạng trẫm… Ai nha!”

          Lời còn chưa dứt, liền bị Thái hậu ném tới một quả quýt đập trúng đầu.

          Triệu Trinh ủy ủy khuất khuất che đầu nhìn mẹ ruột nhà mình.

          Thái hậu liền bực bội.

          Chờ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào cung, chỉ thấy Thái Hậu đang cầm Đồng Giản(*) [một loại binh khí cổ bằng đồng] mà Tiên Hoàng lưu lại nói muốn đánh mông Hoàng thượng, Bát Vương bọn họ đang khuyên, tình cảnh có chút hỗn loạn.


          Triệu Trinh một mặt sợ Thái Hậu động khí tổn hại thân thể, một mặt lại thật không phục, đang lúc nhìn thấy nhóm Triển Chiêu tới, Hoàng thượng mắt liền híp lại —— chính là người của Khai Phong Phủ gây họa a!

          Triển Chiêu đem vụ án trước kia phát sinh giống như vậy nói một lần, Thái hậu nghe xong cũng tĩnh táo lại…

          Triệu Trinh cau mày, “Ý là… mục đích của hung thủ, chính là muốn để cho Trẫm cử hành thi võ chậm lại?”

          “Khả năng là như vậy…” Triển Chiêu cũng không dám chắc.

          “Vậy năm đó sự tình ám sát có xảy ra không?” Nam Cung chỉ quan tâm an toàn của Triệu Trinh, Thái Hậu  ngồi đợi cũng khẩn trương nhìn sang.

          Triển Chiêu còn chưa mở miệng, chỉ thấy Triệu Trinh đang hướng mình nháy mắt a.

          “Trước Công Tôn tiên sinh tra xét một chút hồ sơ, cũng không có phương diện này ghi lại.”

          Nghe được lời Triển Chiêu, Thái hậu mới thoáng yên tâm chút, Bàng Phi đúng lúc dẫn theo nha hoàn, bồi Thái hậu đi về nghỉ ngơi, giải vây cho Triệu Trinh.

          Triệu Trinh có thể xem như là được cứu rồi, tức giận chống nạnh một cái, ở trong sân đi tới đi lui hai bước, không hiểu, “Thi võ tiến hành chậm lại thì có ý nghĩa gì chứ ? Cũng không phải là nói chậm lại mười ngày nửa tháng, không thi đậu liền có thể thi đậu, võ công cũng không phải tạm thời ôm chân Phật [ nước tới chân mới nhảy] là có thể luyện ra được!”

          Tại chỗ vòng vo hai vòng, Triệu Trinh ” Hừ ” một tiếng, “Trẫm ngày mai muốn đi xem thi võ chính thức, ai cũng không cho phép ngăn Trẫm!”

          Nói xong, vừa nghiêng đầu trở về phòng đi ngủ.

          Nam Cung không thể làm gì khác hơn là kính nhờ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ngày mai vô luận như thế nào cũng phải dẫn theo Thiên Tôn, Ân Hậu cũng đi nhìn thi võ.

          Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vào cung có phải muốn tra cái gì hay không, Triển Chiêu cầm ra phần long đồ án cổ kia, nói muốn tìm ghi chép lại của cuộc thi võ năm xưa xem lại.

          Triệu Phổ gật đầu, cùng đi Xuân Đường Các tìm hồ sơ.

          Lý Việt cùng Bát Vương cảm thấy thật hứng thú, liền cũng đi theo.

          …

          “Nói đến cuộc thi tiến hạnh chậm lại.”

          Thời điểm mọi người đang ở  Xuân Đường Các chờ mấy vị lão học hỗ trợ tìm hồ sơ, Khánh Bình Hầu Lý Việt đột nhiên nói, “Ta nhớ năm đó Tào Khôi trúng Võ trạng nguyên lần đó, cũng chậm trễ…”

          Mọi người “Bá” một tiếng ngẩng đầu lên nhìn Khánh Bình Hầu.

          Lý Việt hỏi Bát Vương, “Ngươi không nhớ  sao? Hồi đó là tránh thời gian tế thiên đại điển cái gì đó nên tiến hành thi võ chậm trễ mười ngày.”

          Bát Vương Gia suy nghĩ một chút, “Hình như là… Là sau khi quyết định ra mười người cuối cùng mới tiến hành chậm lại chứ ? Thi Đình muộn mười ngày, ta nhớ Tào Khôi hình như là một tên sau cùng được vào danh sách mười người cuối cùng a.”

          Lý Việt gật đầu, “Cho nên hắn sau đó lại thắng, còn có người nói hắn là “thiên tuyển chi tử” nữa, Tiên Hoàng cũng cảm thấy hắn lấy yếu thắng mạnh là một nhân tài.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày lên, mơ hồ cảm thấy, sự việc chậm lại mấy ngày, tựa hồ chính là mấu chốt của vụ án!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp