Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 34 – CÂU CHUYỆN


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 34 – CÂU CHUYỆN

          Vụ án biến chuyển một vòng lớn, nhưng kết quả lại phát triển theo hướng kỳ quái – thi võ tiến hành chậm lại, tựa hồ đây chính là mục đích thật sự của vụ án “Diêm độn” lần này.

          Nhưng mà, thi võ tiến hành chậm lại thì có ý nghĩa gì a.

          Từ tiệc rượu hoàng cung trở về, mọi người lại bắt đầu thảo luận —— chậm lại mấy ngày thi võ thì kết quả thi sẽ có chỗ bất đồng gì sao?

          Mọi người trò chuyện một chút lại biến thành —— như thế nào để cho võ công đột nhiên tăng mạnh lên.

          Lâm Dạ Hỏa cảm thấy, nếu như công phu tương tự như Hắc Thủy Cung như vậy cũng có thể.

          Công Tôn xem như không biết võ công cũng cảm thấy thuyết pháp này thật gượng gạo, không phải là cướp đoạt nội lực người khác đề cao võ công sao, cần gì phải đợi đến cuối cùng, sớm tăng cao không phải tốt sao? Mạo hiểm lớn như vậy chỉ để thi võ tiến hành chậm lại mấy ngày là sao? Trong thời gian này lại còn gây nên vụ án lớn giết cả quan nhất phẩm đương triều gây chấn kinh triều đình và dân gian khiếp sợ là có ý gì?

          Nếu nói là tạm thời đưa kẻ giả mạo lên thay thế, như vậy sao không chờ sau khi thi võ kết thúc,  trực tiếp đối với Trạng nguyên hạ thủ? Cũng tốt hơn là làm ra một trận như vậy.

          Thấy đám nhóc rơi vào trạng thái xoắn xuýt, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng liếc mắt nhìn Ngân Yêu Vương đang ngồi uống trà ăn điểm tâm một chút.

          Yêu Vương vào lúc này cùng Tiểu Tứ Tử đang thưởng thức món điểm tâm mới mà Mãn Ký chuẩn bị mang ra bán, dáng vẻ còn rất thích ý.

          Thiên Tôn đứng bên cạnh bàn khẽ nhấc chân nhẹ nhàng đạp Vêu Vương một cái.

          Yêu Vương ngẩng đầu nhìn, Thiên Tôn bĩu môi hướng về phía bên cạnh bàn liền thấy nhóm Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mặt mày ủ dột , ý kia —— chuyện này cũng đều bắt đầu từ người mà ra a? Người nếu là biết cái gì liền chỉ điểm nhắc nhở cho tụi nhỏ đi a!

          Yêu Vương buông ly trà trong tay xuống, nhìn một đám con nít đối diện một chút, “Ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyên a ?”

          Nhóm Triển Chiêu cũng ngẩng đầu lên, nhìn về Ngân Yêu Vương —— kể chuyện?

          Yêu Vương khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ về phía Thiên Tôn cùng Ân Hậu, hỏi mọi người, “Hai người bọn họ võ công có cao hay không?”

          Tất cả mọi người gật đầu, ngay cả Công Tôn không biết võ công và Bao đại nhân cũng đều đi theo gật đầu —— đó là tự nhiên a! Cao không thể tưởng tượng nổi.

          “Đồng dạng là một loại võ công” Ngân Yêu Vương chậm rãi nói, ” Thời điểm hai người bọn họ ở cái tuổi này của các ngươi, so với các ngươi có thể mạnh hơn rất nhiều.”

          Yêu Vương lời nói xong, chúng nhỏ càng ỉu  xìu.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu bất mãn nhìn Yêu Vương —— để cho người hỗ trợ người làm gì lại còn kích thích bọn họ a?

          Yêu Vương thế nhưng là không thèm để ý mà từ từ nói tiếp, “Nếu nói là thiên phú, các ngươi đã coi là đỉnh cấp, nếu nói là khổ luyện, các ngươi cũng đã rất dụng công, nhưng vì cái gì chênh lệch lại lớn như vậy chứ ?”

          Yêu Vương tiếp tục kích thích mấy người tuổi trẻ.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nghiêm túc suy nghĩ lên —— đúng vậy! Chênh lệch tại sao lớn như vậy chứ ?

          Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi, “Là vấn đề do sư phụ chỉ dậy sao?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nghiến răng —— tiểu tử thúi!

          Yêu Vương vui tươi hớn hở lắc đầu một cái, “Ta làm sao dạy hai người bọn họ, hai người bọn họ cũng là làm sao dạy các ngươi, thời gian các ngươi luyện công khẳng định so với hai người bọn họ khi còn bé phải nhiều hơn.”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng nâng cằm suy nghĩ một chút, đúng vậy a —— hai người bọn họ khi còn bé trừ luyện công ra, đi theo Yêu Vương lên núi xuống núi thế nhưng cũng rất bận rộn a!

          Nghĩ tới đây, Nhị lão cũng ghét bỏ mà nhìn về phía đám nhóc nhà mình —— có phải các ngươi quá đần hay không nha?

          Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa, bốn vị thiên chi kiêu tử tiếp tục cúi đầu ——nhục quá a!

          Yêu Vơng mỉm cười nhìn mấy đứa trẻ, trong mắt mang điểm sủng ái, “Thật ra thì không phải là vấn đề của các ngươi mà là vấn đề của hai người bọn họ.”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng nhìn Yêu Vương —— ý gì nha?

          “Bốn tụi nhỏ” cũng ngẩng đầu nhìn Yêu Vương —— cầu an ủi a!

          Yêu Vương cười nói, “Cuối cùng thật ra là vấn đề về huyết thống.”

          Tất cả mọi người nghiêng đầu —— huyết thống?

          “Còn có vấn đề về võ học.” Yêu Vương nói tiếp, “Nhóm Tương Du nhà ta luyện công phu, cùng những môn phái khác luyện công phu là không giống.”

          Nhóm người Triển Chiêu đều gật đầu —— vậy cũng được, cảm giác thâm ảo rất nhiều, hoàn toàn không phải do nội tình gì đó.

          “Ta dạy cho bọn hắn, hoặc là nói ta từ sư phụ ta nơi đó học được, là thượng cổ võ học chân chính.” Yêu Vương chậm rãi nói, “Bây giờ rất nhiều người tuổi trẻ luyện võ  là thông qua sửa đổi, là võ học phổ thông.”

          Mấy người đang ngồi phần nhiều là ham mê võ học, vô luận cái đề tài này cùng vụ án có quan hệ hay không có, đều thành công đưa tới hứng thú cho mọi người.

          Tiểu Lương Tử tò mò hỏi Yêu Vương, “Thượng cổ võ học cùng phổ thông võ học có cái gì khác biệt a?”

          Yêu Vương suy nghĩ một chút, đem một nửa điểm tâm trên bàn mà Tiểu Lương Tử đang ăn cầm tới, để vào trước mắt mình, nói, “Nói đơn giản một chút, phần điểm tâm này, ta muốn ăn, ngươi cũng muốn ăn, ta từ nơi này đem cả phần điểm tâm này cũng đoạt đi, thuộc về thượng cổ võ học. Mà ta muốn ăn, ngươi cũng muốn ăn, hai ta phân một nửa ăn chung, thuộc về phổ thông võ học.”

          Mọi người nhìn chằm chằm phần điểm tâm kia ngẩn người —— thuyết pháp này… Có chút ý tứ.

          “Có ý gì đây” Yêu Vương giải thích cho mọi người nghi hoặc, ” Võ học ngày nay, có thiện ác chánh tà chi phân, tăng thêm rất nhiều những ràng buộc, thượng cổ võ học càng thuần túy, không có phân biệt thiện ác chính tà, chẳng qua là đơn thuần phải thay đổi phải cường đại hơn. Cũng giống như loài người vậy, thời man hoang thì chú trọng nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé). Loài người ngày nay, nhưng lại chú trọng trung hiếu lễ nghi. Thượng cổ võ học là một loại dùng phương thức tàn bạo hết mực để cướp lấy, mà võ học bây giờ càng tương tự với một loại chia sẻ.”

          Tất cả mọi người cau mày gật đầu, lĩnh hội lời Yêu Vương nói.

          “Như vậy tại sao phải từ cướp lấy biến thành một loại chia sẻ chứ ?” Yêu Vương giải thích, “Bởi vì môn phái võ lâm mở cửa thu đệ tử, tư chất gì cũng có thể dạy, nhưng thượng cổ võ học chân chính, chỉ có một bộ phận huyết thống đặc thù mới có thể luyện.”

          Tất cả mọi người gật đầu một cái.

          “Nhóm Tương Du nhà ta là phi thường hiếm thấy, mang trong người huyết thống đặc thù có thể chịu đựng thượng cổ võ học tàn phá.” Yêu Vương cười nhìn mọi người, “Các ngươi dù nhiều hay ít là thuộc về dị bẩm thiên phú.”

          Nhóm Triển Chiêu cũng vẻ mặt phức tạp, cái này… Là nên cao hứng hay là mất hứng đây?

          “Việc này có cao hứng hay không cũng không có quan hệ.” Ngân Yêu Vương tựa hồ có thể nhìn thấu ý nghĩ của mọi người, “Nói một ví dụ đơn giản đi, cũng giống như chúng ta ăn thức ăn vậy, có vài người trời sinh có thể ăn cay, có vài người trời sinh không thể, cũng không thể nói người có thể ăn cay liền so với người không thể ăn cay thì cao quý hơn, không chừng là người không thể ăn cay thì sao. Mà có thể người ăn chua lại chịu khổ lợi hại hơn thì sao chứ ?”

          Yêu Vương vừa nói, vừa đưa ra một ngón tay chỉ vào nhóm bốn người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa có kết luận, “Trời sinh thích hợp tập võ.” Nói xong, lại một tay chỉ vào Công Tôn và Bao đại nhân, tỏ ý, “Trời sinh học văn.”

          Tất cả mọi người gật đầu.

          “Người phân đủ loại, không phải nói ai cao ai thấp, chẳng qua là thiên phú đơn thuần của mọi người bất đồng.” Yêu Vương bưng ly lên uống trà, “Lão thiên, chính là không quá công bình, có người cả đời thành tựu văn hoa, có người nhưng hèn hạ vô vi, chỉ có thể cố gắng và cố gắng ra. Nhưng nhân tố khởi đầu quyết định chính là trời cho, căn bản có vài người tìm không được chuyện thích hợp để cho mình làm, đời này cũng đã kết thúc.”

          “Nói có lý.” Bao đại nhân gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu, “Nhưng chúng sinh chính là có chuyện như vậy, có vài người thích hợp học văn, thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại muốn học võ, thông qua tự thân cố gắng cải thiên hoán mệnh, hiển nhiên cũng sẽ thành tựu.”

          Yêu Vương một ngón tay chỉ Bao Chửng, “Đúng rồi! Đây chính là mấu chốt!”

          Mọi người, kể cả Bao đại nhân mình cũng buồn bực —— mấu chốt cái gì a?

          “Mấu chốt chính là ý nghĩ cải thiên hoán mệnh này.” Yêu Vương cười, “Ta muốn nói cho các ngươi chính là một câu chuyện liên quan đến việc cải thiên hoán mệnh.”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều có chút ghét bỏ mà nhìn sư phụ nhà mình —— người vòng vo nửa ngày mới bắt đầu nói a? Làm nền như vậy cũng quá dài đi.

          Hai người liền oán thầm, cũng không biết Yêu Vương làm sao lại cảm giác được, đưa tay lên liền nhéo lấy lỗ tai Ân Hậu.

          Ân Hậu vội vàng che lỗ tai né tránh, Thiên Tôn thì liều mạng che hai bên lỗ tai, cũng né sang một bên.

          Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thấy được tình cảnh này, cặp mắt cũng sáng lấp lánh —— lợi hại a! Trực tiếp nhéo lổ tai nha!

          “Trước đây thật lâu, ” Yêu Vương đem Tiểu Tứ Tử ôm thả vào trên đùi, dùng một câu nói rất bình thường để mở đầu kể cho mọi người nghe một câu chuyện.

          Có một vị nông phu, cuộc sống mỗi ngày đều là mặt nhìn xuống đất, lưng thì hướng lên, một năm bốn mùa bận bịu làm ruộng, cuộc sống quá giản dị khổ cực. Một ngày nào đó, bên trong thửa đất của vị nông phụ nọ đào ra được một khối đá. Khối đá này là hình vuông, màu đen, tương tự với một tấm bia đá, phía trên có điêu khắc một ít hình vẽ, nét vẽ màu kim sắc. Nông phu không nhận ra những hình vẽ kia, nhưng cảm giác được tấm đá thật đẹp mắt, vì vậy liền rửa sạch sẽ, đặt ở nhà, làm một vật trang sức.

          Cùng ngày vào ban đêm, nông phu trước khi ngủ nhìn chằm chằm vào khối đá kia, sau khi chìm vào giấc ngủ, liền mơ một giấc mơ kỳ quái.

          Trong mơ, có một vị lão giả đang luyện một bộ công phu, nông phu trong mơ đi theo lão giả kia học chiêu thức.

          Sáng sớm ngày thứ hai, nông phu thức dậy cũng không để ý, tiếp tục đi trồng trọt, nhưng phát hiện người mình nhẹ như yến, tốc độ làm ruộng so với ngày xưa nhanh rất nhiều.

          Kết thúc một ngày làm lụng, nông phu buổi tối tiếp tục mê mẩn nhìn chằm chằm khối đá kia, một lần nữa chìm vào giấc ngủ, trong mơ vị lão giả kia đúng kỳ hạn tới, tiếp tục luyện công, hắn cũng tiếp tục học… Cứ như vậy vòng đi vòng lại, một tháng sau, nông phu phát hiện mình có thể bay, cả người cũng phát sinh biến hóa.

          Nông phu có ngốc hơn nữa cũng biết nguyên nhân hết thảy các thứ này cũng là bởi vì khối đá kia.

          Nhưng mà sau một khoảng thời gian, nông phu không nằm mơ nữa, lão giả kia cũng không tới, sự thay đổi của nông phu cũng ngưng lại.

          Nông phu tiếp tục đào, lần này hắn đem mảnh đất đào được tấm đá kia đào lại một lần nữa, liên tục mấy ngày đào sâu, vừa tìm được một ít tấm đá tương tự, để vào nhà, lão giả một lần nữa xuất hiện ở trong mơ, hơn nữa bắt đầu luyện chiêu thức mới. Võ công của nông phu dựa theo tấm đá cũng tăng nhiều, đột nhiên tăng mạnh, số mạng hắn cũng từ đây thay đổi.

          Nhiều năm sau, nông phu không còn là nông phu, mà là thành một vị cao thủ võ lâm đột nhiên xuất thế, hắn sáng lập môn phái cho mình, thu nhận môn đồ khắp nơi, danh vang thiên hạ.

          Câu chuyện nói tới chỗ này, Yêu Vương ngừng lại, nhìn mọi người một chút, nói, “Cái này, là nữa đầu của câu chuyện.”

          Mọi người nghe đến xuất thần.

          Tiểu Lương Tử hỏi, “Những tấm đá màu đen kia, chẳng lẽ là thượng cổ võ học bí tịch?”

          Yêu Vương sờ đầu nhóc một cái, “Không sai.”

          “Nếu là đoạn đầu, chính là còn có đoạn sau nữa sao?” Ân Hậu hỏi.

          Yêu Vương gật đầu một cái, nói tiếp.

          Sau khi trở thành thế ngoại cao nhân trong mắt thế nhân, nông phu lại có bí mật nhỏ của mình, hắn si mê với việc tìm kiếm cái loại bia đá, bởi vì hắn muốn trở nên mạnh hơn.

          Nhưng mà, đồng thời khi hắn đi tìm những tấm đá đó thì chính bản thân hắn xảy ra biến hóa quái dị—— thân thể hắn bắt đầu càng ngày càng tệ, rõ ràng chỉ có bốn mươi tuổi, nhưng già yếu giống như là bảy tám chục tuổi, đầu đầy tóc trắng, bệnh tật quấn thân.

          Nghe đến chỗ này, liên tưởng đến lúc đầu Yêu Vương diễn dãi một tràng dài phía trước, Triển Chiêu liền hỏi, “Đây chính là vấn đề liên quan giữa thượng cổ võ học cùng huyết thống sao? Nông phu mặc dù bởi vì kỳ duyên học được thượng cổ võ học, nhưng là thân thể hắn không đủ để chống đỡ hắn đi học, nói cách khác, hắn không có thiên phú!”

          Yêu Vương bật cười, “Không sai nha.”

          “Vậy câu chuyện này kết thúc như thế nào?” Thiên Tôn tò mò.

          ” Câu chuyện về nông phu thì kết thúc, nhưng mà câu chuyện về một tên đồ đệ của nông phu đó lại bắt đầu.”

          Yêu Vương nói tiếp.

          Nông phu thành lập môn phái, sau đó thu rất nhiều đồ đệ, trong đó có một đồ đệ  đặc biệt thông minh, hắn đối với bí mật nhỏ của nông phu sinh ra tò mò.

          Cuối cùng, tên đồ đệ kia cũng phát hiện những tấm đá kia, sau đó hắn liền nhìn tấm đá, buổi tối cũng nằm mơ, trong mơ vị lão giả kia không chỉ dạy hắn võ công, còn cùng hắn đối thoại.

          Lão giả dạy cho kia tên đồ đệ một cái phương pháp, là một loại phương pháp hấp thu nội công của người khác.

          Từ trong mộng tỉnh lại, tên đồ đệ kia đi tới trước mặt sư phụ hắn, một chưởng vỗ hướng sư phụ hắn, đồng thời, bắt đầu hấp thu sư phụ hắn, cũng chính là nội lực của vị nông phu kia.

          Rất nhanh, nông phu chết già, đồ đệ kia không chỉ có nội lực sư phụ của hắn, ngay cả sư phụ hắn bởi vì hàng năm làm nông, năng lực phán đoán nhìn biến hóa khí trời cũng thừa kế tới.

          Yêu Vương nói đến chỗ này, tiếp tục dừng lại, nhìn mọi người.

          Công Tôn cũng lĩnh ngộ ra đạo lý trong đó, “So sánh với nông phu, đệ tử của hắn phương diện huyết thống thích hợp hơn với thượng cổ võ học, còn có thiên phú, là cái ý này sao?”

          Tiểu Lương Tử cũng ôm cánh tay gật đầu, “Mặc dù là có chuyện như vậy, thế nhưng tên học trò kia khi sư diệt tổ hơi quá đáng a!”

          Bạch Ngọc Đường nghe có chỗ lợi, hỏi Yêu Vương, ” Không nên khi sư diệt tổ, đây chính là bất đồng giữa võ học phổ thông cùng thượng cổ võ học phải không ? Võ học phổ thông những ràng buộc, liền giống như là người có ràng buộc giữa lễ nghĩa liêm sỉ và trung hiếu nhân nghĩa vậy, rất nhiều chuyện là không thể làm, nhưng mà thượng cổ võ học không có bất kỳ chế ước, cho dù là khi sư diệt tổ, chỉ cần là vì trở nên mạnh mẽ, có thể không chừa thủ đoạn nào. Cho nên võ học một đường cũng đang thay đổi, cũng không phải là ở tiến bộ mà là ở lui bước, bởi vì người dạy võ công, không muốn làm nông phu, thông qua một đời lại một đời sửa đổi, võ công trở nên càng ngày càng dễ học, ngưỡng cửa càng ngày càng thấp, những ràng buộc càng ngày càng nhiều, nhưng lại càng ngày càng hòa hợp. Cho nên liền có chánh tà chi phân, phải không?”

          Yêu Vương gật đầu một cái, “Ừm! Đây cũng là một biến hóa từ xưa cho đến nay, cũng tương tự như loài người, từ man hoang đến văn minh. Nhưng mà người trở nên mạnh hơn sao? Khó mà nói, nhưng người lại trở nên càng ngày càng nhiều, sinh tồn cũng biến thành dễ dàng hơn.”

          Tất cả mọi người sờ cằm gật đầu, là một chuyện thật thâm ảo a.

          “Vậy câu chuyện kia, cứ như vậy kết thúc sao?” Tiểu Lương Tử, hỏi.

          Yêu Vương lắc đầu một cái.

          Câu chuyện về tên đồ đệ kia mới vừa bắt đầu, hắn thừa kế hết thảy của vị nông phu, nhưng khai sáng một con đường khác, càng đi trên con đường theo đuổi một loại võ công mạnh hơn, hắn so với nông phu càng thuần túy. Bởi vì nắm giữ kỹ năng phương pháp cướp lấy võ nghệ người khác, hắn bắt đầu cổ động cướp đoạt, đại khai sát giới… Hắn không ngừng thông qua hấp thu võ công của cao thủ  khác để đề cao cho mình, dần dần, hắn bắt đầu trở nên vô cùng cường đại, trở thành một cơn ác mộng trong võ lâm.

          Nhưng mà.

          Nói tới chỗ này, đề tài câu chuyện của Yêu Vương đột nhiên biến chuyến, “Ở một ngày nào đó, hắn đột nhiên chết.”

          Tất cả mọi người bất ngờ một chút, “Đột nhiên chết?”

          “Ừm!” Yêu Vương gật đầu một cái, “Cũng biến hóa giống như vị nông phu kia là già yếu, chẳng qua là nông phu già yếu dùng mấy năm, còn hắn thì trong vòng mấy ngày trong nháy mắt già yếu, ở thời điểm võ công đạt tới cảnh giới cao, đột nhiên không có triệu chứng gì liền chết già.”

          Mọi người nghe như có điều suy nghĩ.

          Triển Chiêu có chút cảm khái, “Hắn đúng là thiên phú cao hơn nông phu, nhưng là không có cao đến chân chính có thể chịu tải được thượng cổ võ học, phải không?”

          Yêu Vương gật đầu, “Câu chuyện tới nơi này liền kết thúc, sau đó còn có người như vị nông phu kia hay không hay có đồ đề khác  hay không thì không dễ nói? Đương nhiên là có! Nhưng mà kết thúc câu chuyện, cũng không cách nào nhảy ra khỏi cái khuôn của vị nông phu cùng vị đồ đệ kia, nhưng là…”

          Yêu Vương nói đến chỗ này, cho mọi người một nụ cười ý vị thâm trường, “Vẫn là câu nói kia, người thiên phú có bất đồng, như Tiểu Du nhà ta là người ngu xuẩn nhất trên thết giới a …”

          Lời còn chưa dứt, Thiên Tôn giận, đưa tay muốn nắm lấy tóc Yêu Vương nhưng bị Ân Hậu bắt lại.

          Ngũ gia nhét một trái quýt cho sư phụ nhà mình, để cho người đừng làm rộn, Yêu Vương đang nói đến điểm chính a.

          “Nhưng hắn lại có thể chịu đựng được trọng tải thuần túy nhất của thượng cổ võ học, trong nháy mắt lĩnh hội tinh túy Tuyết Trung Kinh, dù có nội lực trăm năm cũng y chang như thằng nhóc khi ăn bánh.” Yêu Vương nói xong hơi đắc ý, “Rất nhiều người thông minh, cuối cùng cả đời, thành tựu ngay cả một người ngu ngốc cũng không mò tới được.”

          “Nhưng người thông minh là sẽ nghĩ biện pháp.” Yêu vương đưa tay, sờ Ân Hậu một cái đang cố gắng đè lại Thiên Tôn, không để cho Thiên Tôn khi sư diệt tổ, “Tiểu Bàn Tương [ Nhóc Tương mập =))] nhà ta…”

          Lúc này ngược lại đến phiên Thiên Tôn đè lại Ân Hậu.

          Ngân Yêu Vương thì tiếp tục nói, “Không đủ ngu xuẩn phải làm gì đây? Vậy thì nghĩ biện pháp đổi ngu xuẩn a! Không có nội lực vô hạn trời sinh, nhưng có thể thông qua năng lực trời sinh, để cho nội lực vô hạn tuần hoàn, khác biệt mà đồng quy sao! Chỉ cần con đường đi đúng, muốn ngu xuẩn thì phải càng có nhiều ngu xuẩn! Càng ngu xuẩn càng mạnh!”

          Yêu Vương nói xong, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đồng thời đưa tay muốn nắm tóc Yêu Vương.

          Yêu Vương ôm lấy Tiểu Tứ Tử ngăn trở hai tên đồ đệ nhà mình.

          Đối diện, nhóm người Triển Chiêu chính là nghe đến mê mẫn —— câu chuyện này, tựa hồ cùng vụ án lần này, có một loại phù hợp vi diệu.

          “Có chút người thông minh đi đường sai lệch, là bởi vì bọn họ không hiểu, thượng cổ võ học chính là võ học rất đơn thuần, không phải nói càng thông minh lại càng học tốt, có lúc ngược lại là càng ngu xuẩn càng học tốt. Các ngươi cảm thấy thông minh cùng ngu xuẩn có gì khác nhau?” Yêu Vương nghiêm túc hỏi, “Cái gì gọi là thông minh?”

          Tất cả mọi người ngẩn người —— đúng vậy, cái gì gọi là thông minh?

          Nói tới chỗ này, Bao đại nhân bỗng nhiên cười.

          Tất cả mọi người nhìn Bao đại nhân.

          Bao đại nhân đưa tay nhẹ nhàng vuốt râu một cái, đối với lời Yêu Vương nói, “Tương tự người ngu có ngu phúc sao?”

          Yêu Vương cười, hướng về phía Bao Chửng gật đầu một cái, “Tiểu tướng gia, thông minh!”

          Bao đại nhân hơi xua tay chặn lại, “Ai! Là ngu xuẩn! Rất ngu xuẩn ~ “

          “Ha ha ha…” Yêu Vương bị chọc cho ha ha cười to, gật đầu, “Không tệ! Là ngu xuẩn!”

          Trò chuyện tới nơi này, Yêu Vương nói trời đã tối, liền đi ngủ, Ân Hậu, Thiên Tôn và Yêu Vương cùng nhau trở về sân, hai người cũng thật bất mãn, nói Muốn Yêu Vương làm thức ăn đêm cho hai người bọn họ ăn, muốn ăn mì a!

          Mọi người lưu lại cũng đều tản đi, nhưng trong lòng thì lặp đi lặp lại suy nghĩ về câu chuyện Yêu Vương vừa kể kia.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp