CHƯƠNG 32 – CỐ SỰ Ở THỤC TRUNG
Theo
lời của Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên thì vụ án cũng có tiến triển nhất định.
Vụ án
Thái úy phủ bị diệt môn ở Khai Phong Thành gây kinh hoàng cho mọi người gần đây
lại có liên quan đến vụ án “Thi Thú” gây rung động ở Thục Trung của rất nhiều
năm trước.
Hung
thủ Thi Vương đã từng tạo ra thi thú để gây án lại có gương mặt rất giống thái
úy Tào Khôi đang nằm trong phòng ngỗ tác.
Cùng
lúc đó, Đa Khải có quen biết Tào Khôi khi xưa, cũng cung cấp một đầu mối kỳ lạ
về vị phu nhân đã qua đời của Tào Khôi có thân phận thần bí, cùng với tuổi tác
hết sức khả nghi.
Đầu mối
tuy nhiều, nhưng vụ án cũng không có sáng tỏ. Trong lúc mọi người ở đây nghĩ
mãi không ra, trong hoàng cung truyền đến tin tức, Triệu Trinh muốn mời khách
dùng bữa, đồng thời, Triệu Trinh còn tra được một ít đầu mối liên quan tới Tào
Khôi.
Trên
đường, Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên nói một chút tình huống đơn giản về
vụ án thi thú năm đó.
Chuyện
phát sinh ở trăm năm trước, lúc ấy Thiên tôn mới vừa bị Ân Hậu và Vô Sa lừa gạt,
ở trên Đồ Vân Phong thắng được danh hiệu “Đệ Nhất Thiên Hạ”, ở thời kỳ đó,
giang hồ chánh tà đối lập hết sức gay gắt.
Thi
Vương Môn là một trong những môn phái rất nhỏ ở Thục Trung, thuộc về tà môn, võ
công tương đối âm ngoan, chưởng môn chính là Thi Vương, giỏi về dụng độc. Lúc ấy
Thục Trung xảy ra bệnh dịch, không biết thế nào lại có lời đồn đãi là Thi Vương
Môn làm, một đám giang hồ chính phái tề tụ tại Thục Trung, muốn tiêu diệt Thi
Vương Môn.
Lúc ấy
nhóm người Thiên Tôn đi đến Thục Trung, là bởi vì người giang hồ có lời đồn nói
Thi Vương Môn chính là một chi nhánh của Ma Cung, Thiên Tôn cùng Ân Hậu vừa vặn
ở phụ cận Thục Trung, nghe được lời đồn đãi cho nên muốn tới xem kết quả một
chút. Phát hiện Thi Vương Môn cùng mọi người ở Ma Cung không có quan hệ gì, sau
đó nhị lão cũng không xía vào, chạy vào trong thành ăn lẩu.
Lục
Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên cũng là đi ngang qua, bất quá hai người bọn họ
lúc vào thành lại vừa vặn thời điểm nhị lão đi ăn lẩu cho nên không gặp nhau. Đến
phụ cận rừng cây gần Thi Vương Môn, liền nhìn thấy một đoàn người giang hồ đang
chạy thoát thân, sau lưng tựa hồ là mãnh thú gì đó đang đuổi theo bọn họ.
Hồi
đó quan hệ giữa Yểu Trường Thiên cùng Lục Thiên Hàn nghiêm trọng hơn bây giờ rất
nhiều. Lục Thiên Hàn thì đi khắp nơi tránh, Yểu Trường Thiên thì một mực đi
theo, bình thường Lục Thiên Hàn thì chạy, còn Yểu Trường Thiên thì ôm ngực đi
tìm, có lúc ba bốn ngày không tìm được, Bạch Quỷ Vương sẽ đau tim rất nhiều, so
với bây giờ thì thê thảm hơn.
Lục
Thiên Hàn là người phát hiện thi thú sớm nhất, đã sớm nhìn thấy một đám cự thú
thối rữa, răng dài toét miệng, đuổi theo một đám người giang hồ để cắn.
Lục đảo
chủ ban đầu thật là có chút không hiểu bầy dã thú này là còn sống hay là chết,
làm sao chỉ có một bộ xương lại còn có thể chạy ?
Trong
lúc, Lục Thiên Hàn muốn ra tay cứu đám người giang hồ kia, thì các đạo sĩ Mao
Sơn Phái xuất hiện, chính là Tô Cửu Cô, Mai Bất Thanh, Lương Tĩnh, còn có Đào
Minh là sư phụ của bọn họ.
Đám đạo
sĩ này cũng thật tức cười, các loại chiêu thức lòe loẹt đối phó dã thú, còn làm
cái gì nghi thức đuổi quỷ.
Sau
đó, Lục Thiên Hàn thấy dã thú cũng sắp chạy vào trong thành muốn tập kích
bình dân, cho nên liền dùng nội lực đem dã thú đóng băng lại.
Thời
điểm lần đầu tiên phát sinh án tập kích thành, Lục Thiên Hàn đếm đếm, có chừng
mười con mãnh thú.
Những
người giang hồ đại nạn không chết giữ được mạng, đều nói hung thủ tập kích là
người trong Thi Vương Môn, lần này bọn họ càng hăng hái nói muốn tiêu diệt Thi
Vương Môn.
Lục
Thiên Hàn cảm thấy đám người giang hồ này vẫn như thường lệ, đều là tranh cãi
vô lý, các ngươi không tìm đến môn phái người ta còn đòi diệt môn phái người ta
thì người ta cũng không thả dã thú cắn các ngươi a.
Trùng
hợp như vậy, lúc này Yểu Trường Thiên lại tìm tới, Lục Thiên Hàn liền
cũng vào thành, đi tửu lầu tìm Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
Vốn
cho là chuyện đã lắng xuống, nhưng mà, vào ban đêm cùng ngày hôm đó, bên ngoài
thành tiếng dã thú gầm gừ nổi lên bốn phía, mấy trăm con dã thú mang độc thi,
mãnh thú với hình dáng đáng sợ vọt vào trong thành, gặp người liền cắn.
Ngay
đêm đó, khu vực Thục Trung giống như nhân gian luyện ngục, tình cảnh rất đáng sợ.
Sau đó, Vô Sa Đại sư thả ra thiên hỏa thì lũ dã thú mới bị đuổi tản ra, trốn ra
bên ngoài thành.
Ngày
thứ hai vừa rạng sáng kiểm điểm tổn thất, phát hiện chết rất nhiều người, phần
lớn là người tay trói gà không chặt, phụ nữ già yếu và con nít.
Lục
Thiên Hàn, lúc ấy có chút hối hận, nếu như thời điểm lần đầu tiên thấy thi thú,
cùng đám người giang hồ kia đuổi theo Thi Vương Môn, diệt Thi Vương cùng thi
thú, có lẽ cũng sẽ không chết nhiều người như vậy.
Những
người giang hồ chính phái lại tụ họp cùng một chỗ, chuẩn bị đi diệt Thi Vương
Môn.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu cũng cảm thấy Thi Vương Môn này là không thể lưu, nhưng khi đi
tìm, phát hiện Lục Thiên Hàn đã không thấy, Vô Sa Đại Sư nói Tiểu Lục sáng sớm
liền nổi giận đùng đùng chạy đi, Yểu Trường Thiên cũng không thấy.
Ân Hậu
cùng Thiên Tôn cũng biết đại khái Thi Vương Môn kia đã diệt. Quả nhiên, chờ mọi
người chạy tới nhìn một cái, trên cơ bản toàn bộ Thi Vương Môn đều thi trở
thành Băng Thi Môn, mấy ngàn đầu dã thú lớn nhỏ đều bị đông thành băng, thi
vương cũng chết ở trong tay Lục Thiên Hàn, tình cảnh kia hết sức rung động.
Trong
nhóm người giang hồ đầu tiên chạy đến, thì có người của Mao Sơn Phái, bọn họ
lúc ấy chính mắt thấy Lục Thiên Hàn chính tay đâm Thi Vương, đại khái chính là
từ một khắc đó trở đi, Tô Cửu Cô liền động lòng a.
Nghe
xong câu chuyện, Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu hỏi ngoại công mình, “Thi
vương tại sao phải phái ra nhiều thi thú như vậy đi gây hại cho mọi người?”
“Ta
lúc ấy cũng hỏi hắn.” Lục Thiên Hàn cau mày lắc đầu một cái, “Đáng tiếc, hắn
lúc ấy có thể đã điên rồi.”
“Điên
rồi?” Mọi người nghi ngờ.
” Ừm.”
Lục Thiên Hàn gật đầu một cái, “Hai mắt đỏ thẫm, nội lực thác loạn, nhìn giống
như là tẩu hỏa nhập ma vậy.”
Nói một
hồi thì buông tay, “Năm đó thà nói là ta giết hắn, không bằng nói là hắn điên rồi
gặp người liền giết, giết tới bên cạnh ta thì bị ta làm thịt.
“Vậy
có phát sinh chuyện gì cùng muối có quan hệ không?” Triển Chiêu hỏi,
Lục
Thiên Hàn lắc đầu một cái, “Nếu như tỉ mỉ nghĩ lại thì có một điểm xác thực rất
kỳ hoặc…”
“Điểm
nào?”
Lục
Thiên Hàn nhớ lại một chút, “Lúc ấy, trước khi Thi Vương nuốt xuống một hơi thở
cuối cùng, đối với ta nói một câu mà bây giờ ta cũng không giải thích được.
Một
đám người trợn to hai mắt nhìn Lục Thiên Hàn —— hắn nói gì?
Lục
Thiên Hàn có chút khó xử, “Ta nghe cũng không rõ cho lắm, nhưng nhìn khẩu
hình của hắn cũng có thể đoán được đôi chút … Hắn nói giống như là, ‘Đều là giả,
hắn lừa gạt ta’ .”
…
Dọc
theo đường đi, mọi người đối với chuyện năm đó suy đoán sôi nổi, Thi Vương nếu
đã chết, làm sao sẽ biến thành Tào Khôi lại chết một lần nữa? Chẳng lẽ là lớn
lên giống nhau hay sao?
Đi
vào hoàng cung, Triển Chiêu đưa tay nhẹ nhàng sờ lỗ mũi một cái, liền quay đầu
nhỏ giọng cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện, “Hôm nay món ăn là món cay Tứ Xuyên
a!”
Ngũ
gia như thường lệ bội phục cái bản lãnh này của Triển Chiêu, ngoài tám trăm dặm
đón gió cũng biết là món nào. Hôm nay, ăn món ăn Tứ Xuyên sao? Không biết là
trùng hợp, hay là Triệu Trinh cố ý.
Vào
vườn hoa, chỉ thấy Thái hậu cùng Bàng Phi cũng ở đấy.
Triệu
Trinh mặc thường phục, đi theo phía sau là hai thúc cháu Nam Cung.
Ưu điểm
của Triệu Trinh vẫn luôn là biết cách cư xử, tiếp đãi Yêu Vương cũng không bày
lễ vua tôi, hết thảy đều là an bài gia yến, mấy vị phi tử thì bày biện chén
đũa, nhìn hết sức thân thiết.
Mọi
người khi đi tới, tâm tư đều ở trên đầu mối về Tào Khôi, khi khai tiệc sự chú ý
đều bị món ăn Tứ Xuyên chính gốc câu đi.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu đều khen đầu bếp tay nghề tốt, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu
là tay nghề của vị đầu bếp nào, Triển Chiêu cũng không biết làm sao lại nếm ra,
nói là món ăn do Quách Thiên làm. Nghe nói, Quách Thiên còn cùng Triệu Trinh
đánh cuộc, nói Triển Chiêu lần này khẳng định không nếm ra được là ai làm món
ăn. Kết quả là Triệu Trinh thắng được hai trăm lượng bạc.
Rượu
qua ba tuần, Triệu Trinh đối với Trần công công vẫy tay.
Trần
công công đi ra sân, chỉ chốc lát sau quay lại trong tay cầm thêm mấy quyển trục
đi trở về.
Mấy
nha hoàn của Bàng Phi giúp mở ra một cái, đứng ở trong sân cho mọi người nhìn.
Mấy
cung nữ đốt đèn lên, mọi người nhìn chằm chằm vào mấy quyển trục kia một cái,
cũng không nhịn được cau mày —— kỳ lạ a!
Triệu
Trinh để cho mọi người thấy, tổng cộng có bốn bức họa, hai trai hai gái, chợt
nhìn một cái, tựa hồ là bức họa một nam một nữ, thế nhưng nhìn kỹ lại lạc khoản
và niên đại, lại phát hiện là bốn người bất đồng.
Bốn bức
họa đều rất cũ kỹ, nhìn thấy đã có chút niên đại.
“Ai
nha, đây không phải là yêu phi sao?” Thiên Tôn chỉ vào người phụ nữ trong bức họa,
hỏi Ân Hậu cùng Yêu Vương.
Yêu
Vương liếc một cái, khẽ mỉm cười, “Xuy Yên a.”
Trừ
Thiên Tôn bọn họ mấy vị ra, sự chú ý của những người khác đều ở trên hai người
đàn ông trong bức họa, bởi vì đó là bức họa Tào Khôi. Nhưng mà… lại có cảm giác
không phải là Tào Khôi, có một ít bất đồng vi diệu.
“Đây
là Thi Vương.” Lục Thiên Hàn đưa ngón tay chỉ một bức họa trong đó nói.
Yểu
Trường Thiên lại cầm một bức họa khác, “Người này chẳng lẽ là gia gia của Thi
Vương? Dáng dấp thật giống a.”
Những người khác cũng đều gật đầu.
“Hai
bức hình này vẽ cùng một niên đại.” Triệu Trinh chỉ về bức hình có vẽ người phụ
nữ khác, “Nữ nhân trong này, chính là Diêm Quan Công Chúa trong truyền thuyết.”
Triệu
Trinh tiếng nói vừa dứt, mọi người cả kinh trợn to hai mắt.
“Người
đàn ông này thì sao ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nhìn lối ăn mặc, là đạo sĩ sao?”
“Chắc
là vậy a.” Triệu Trinh gật đầu, “Căn cứ cung đình bí văn có ghi lại, năm đó vụ
án Diêm Quan Công Chúa, người nghĩ kế đem công chúa làm thành kim trụ, chính là
hắn.”
Triệu
Trinh lời vừa ra đưa tới một ít xôn xao, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường,
“Không phải nói lúc ấy người nghĩ kế là một cao tăng sao?”
Bạch
Ngọc Đường cũng nhìn Lục Thiên Hàn, dẫu sao câu chuyện này là Lục Thiên Hàn nói
cho mình nghe a.
Lục
Thiên Hàn ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, “Nói là hòa thượng a…”
“Ngoại
công, câu chuyện này người nghe ai nói?” Bạch Ngọc Đường không nhịn được tò mò.
Lục
Thiên Hàn khẽ mỉm cười, “Nghe Kính Chi nói, hắn khi còn bé lúc chạy thuyền thì
nghe được câu chuyện này.”
Ngũ
gia lập tức liền không nói, lặng lẽ nhìn ngoại công —— Cổ Kính Chi… Lại khơi lại
câu chuyện thương tâm của ngoại công mình nữa rồi.
“Có
thể hiểu.”
Lúc
này, Công Tôn Mỗ gật đầu một cái, “Tính toán thời gian, niên đại về Diêm Quan
Công Chúa, có thể là coi trong tăng sĩ, nếu như nói hoàng thất dựa vào đạo sĩ tới
để diệt tai họa, có thể sẽ đưa tới chỉ trích, cho nên theo như đồn đãi liền đổi
thành cao tăng…”
“Vị đạo
sĩ này, cùng Thi Vương, còn có Tào Khôi, tại sao dáng dấp giống nhau như vậy?
Là thân thích sao?” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy có chút quỷ dị, “Còn có vị Diêm Quan
Công Chúa này và Yêu phi Xuy Yên dáng dấp cũng giống nhau như đúc… Tình huống
gì đây a?”
Mọi
người cũng đều lắc đầu.
Cùng
với mọi người mặt lộ nghi ngờ bất đồng, Đa Khải một mực không nói một lời, lúc
này trên khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Triệu
Phổ chú ý tới vẻ mặt khác thường của Đa Khải, lấy trí thông minh của Cửu vương
gia đại khái liền đoán được, vì vậy không xác định đất hỏi, “Chẳng lẽ…”
Tất cả
mọi người nhìn Đa Khải, Tiểu Lương Tử ngước mặt hỏi, “Đa đại gia, chẳng lẽ
người đó lại là nương tử của Tào Khôi sao…”
Đa Khải
hít sâu một hơi, gật đầu một cái, “Không sai! Nương tử hắn chính là có hình
dáng như vậy!”
Mọi
người yên lặng hồi lâu, Yểu Trường Thiên hỏi Lục Thiên Hàn, “Thi Vương cùng Yêu
Phi có quan hệ thế nào a?”
Lục
Thiên Hàn nhún vai một cái, bày tỏ mình không biết, tất cả mọi người lại quay
qua nhìn Ngân Yêu Vương.
Yêu
Vương nâng cằm, trầm mặc một hồi, mở miệng, “Xuy Yên thật ra thì cũng không dễ
nhìn như vậy.”
Mọi
người không nắm chắc được là Yêu Vương có ý riêng hay là chỉ thuận miệng nói một
câu như vậy.
Duy
chỉ có Triệu Trinh là gật đầu theo —— Đúng vậy a, nhìn như vậy mà lại có danh
tiếng là Yêu Phi, lúc ấy còn làm cho hoàng tộc đại loạn, còn tưởng rằng là dáng
vẻ nghiêng nước nghiêng thành a, ai biết lại có dáng vẽ nhìn phổ thông như vậy.
Vừa
suy nghĩ, Triệu Trinh vừa nhìn Bàng Phi bên cạnh đang đút cơm cho Hương Hương một
chút, thấy thế nào cũng dễ nhìn a.
Hoàng
thượng ngẩng đầu lên hừ một tiếng —— so với ái phi nhà ta kém xa!
Lục đảo
chủ cũng bưng ly trà bỉu môi một cái —— khuê nữ ta cũng bỏ rơi nàng mười chín
con phố.
“Đích
xác là phổ thông.” Lâm Dạ Hỏa từ trước đến giờ thích xem mỹ nhân, Hỏa phượng cẩn
thận nhìn kỹ lại hai bức họa của hai người phụ nữ kia, “Cô gái này thấy thế nào
lại có một cỗ yêu khí, cảm giác là lạ a.”
“Tại
sao liên tục cách mấy đời, đều là tướng mạo giống nhau?” Thiên Tôn hỏi Công
Tôn, “Loại chuyện này có bình thường không?”
Công
Tôn lắc đầu một cái, “Khó nói a… Có thể là thuật dịch dung nào đó không “
“Có
thể hay không phu nhân của Tào Khôi suy kiệt, cùng cái tướng mạo này có quan hệ
hay không?” Triển Chiêu hỏi.
Mọi
người đều cau mày, cảm thấy đầu mối càng ngày càng rối loạn, thì ra Diêm Quan
Công Chúa, Yêu Phi Xuy Yên cùng nương tử của Tào Khôi, lại có cùng một gương mặt,
cảm giác này so với trong đầu của Hắc Thủy bà bà có một đoàn bà bà và Thánh
Linh Vương còn quỷ dị hơn.
“Mao
Sơn Phái thế nào?”
Triệu
Trinh đột nhiên mở miệng hỏi.
Triển
Chiêu đại khái kể rõ sự tình Tô Cửu Cô gặp tập kích cùng việc bắt được Lương
Tĩnh cho Triệu Trinh.
Triệu
Trinh gật đầu một cái, chậm rãi nhắc nhở mọi người một câu, “Ngày mai là Thi
Võ… Là cuộc thi chọn ra 10 người rồi.”
Tất cả
mọi người bất ngờ một chút, thiếu chút nữa đem việc tra án liên quan đến chuyện
thi võ quên mất.
Triệu
Trinh chính là đề tỉnh cho mọi người, sự tình thi võ mấy ngày nay xảy ra nhiều
chuyện, đặc biệt là chuyện cướp cửa hàng vàng lúc trước, làm dân kêu ca sôi
trào.
Triển
Chiêu cũng cảm thấy thật náo loạn, trị an ở Khai Phong Thành vẫn là do người
Khai Phong Phủ phụ trách, hơn nữa trong lúc bọn họ không trở lại rõ ràng tốt vô
cùng, lúc bọn họ trở lại liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện.
Trong
hoàng cung, mọi người ngừng suy nghĩ để ăn tiệc, dùng bữa xong mọi người trở về
Khai Phong nghỉ ngơi.
…
Trong
Miêu Miêu Lầu, Triển Chiêu tắm xong, mặc trên người bộ lý y sạch sẽ, xếp chân
ngồi ở trên giường, Tiểu Ngũ ngồi ở mép giường, đang nghiêng đầu nhìn Triển
Chiêu đang ngưng thần ngẩn người. Yêu Yêu nằm trên xà nhà ngủ, chiếc đuôi
phượng lớn xinh đẹp thì khẽ phẩy trong không trung, lắc một cái lắc một cái.
Ngoài
cửa, Bạch Ngọc Đường đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm theo hai vò rượu, ngẩng
đầu nhìn một cái, cảm thấy thật có ý tứ.
Người
ở bên ngoài nhìn vô thì thấy Triển Chiêu đang ngẩn người a, thật ra thì… trước
mắt Triển Chiêu có một người tí hon màu xanh lam đang ngồi, chính là Giao Giao
sau khi thu nhỏ lại.
Giao
Giao nhỏ lại đồng thời cũng trở nên mập mạp, tròn vo rất đáng yêu, tựa như một
tiểu đoàn tử màu xanh lam.
Triển
Chiêu từ lúc Giao Giao thu nhỏ lại vẫn mang vào mang ra, luôn cảm thấy rất giống
Bạch Ngọc Đường khi còn nhỏ.
“Miêu
nhi.” Bạch Ngọc Đường đem vò rượu để lên trên bàn, cùng Triển Chiêu nói, “Công
Tôn ở phòng ngỗ tác đang nghiệm thi, hỏi ngươi có đi nhìn hay không.”
Triển
Chiêu buồn bực, ” Thi thể Tào Khôi không phải đã nghiệm qua rồi sao? Công Tôn tại
sao còn phải nghiệm lại?”
“Nói
là muốn nhìn một chút xem thử ông ấy có dịch dung hay không.” Bạch Ngọc Đường vừa
nói, vừa khui nắp vò rượu.
Triển
Chiêu không ngửi được mùi rượu, bất quá hai vò rượu này giống như vò rượu hoa
quá lúc trước Thiên Tôn cho bọn họ uống, liền ôm theo Giao Giao, tiến tới nhìn.
Vò rượu
còn đầy, nhìn giống như nước.
“Cái
này là gì a?” Triển Chiêu tò mò.
“Muối
Vũ Hiên.” Bạch Ngọc Đường nói, “Đổng Thiên Dực phái người lấy được, là nước
trong hồ nước mặn ở Thiên Vũ Hiên, không có trộn một thứ gì.”
Triển
Chiêu đưa tay, dùng ngón tay trỏ chấm một cái, sau đó liếm liếm, cau mày le đầu
lưỡi, “Mặn quá a! Mặn quá a!”
Bạch
Ngọc Đường gật đầu, đem Giao Giao trong tay Triển Chiêu, bỏ lên trên bàn.
Giao
Giao khéo léo đứng lên, tò mò nhìn vào trong vò rượu.
Bạch
Ngọc Đường có chút dở khóc dở cười, hành động của Giao Giao tại sao lại giống
như Tiểu Tứ Tử như vậy, nhìn rất đáng yêu, một chút sức chiến đấu cũng không có
a.
Ngũ
gia đem một vò rượu đẩy tới bên cạnh Triển Chiêu.
Triển
Chiêu không hiểu.
“Làm
khô nó!” Ngũ gia tỏ ý mình chỉ có hàn băng nội lực, muốn phơi muối thì phải
phơi nóng a.
Triển
Chiêu nháy mắt mấy cái, chạy đi mở cửa, hướng về phía cửa đối diện, “Líu lo” mấy
tiếng.
Chỉ
chốc lát sau, Lâm Dạ Hỏa từ trong phòng mở cửa sổ ra, Hỏa Phượng bất mãn thò đầu
ra bên ngoài liếc một cái, chỉ thấy Triển Chiêu đối với mình ngoắc ngoắc tay.
Ngáp
một cái, Lâm Dạ Hỏa đi bộ tới cửa, nghe nói muốn “Phơi muối”, vậy còn không đơn
giản sao.
Hỏa
phượng cầm lấy vò rượu lung lay vài cái, lúc đầu nghe được tiếng nước lách
cách, rất nhanh biến thành tiếng kêu sột soạt.
Ba
người tiến tới nhìn vào trong bình một cái, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Ai
nha! Trong suốt a!” Lâm Dạ Hỏa đưa tay vào cái trong bình, cầm lên một nắm “Muối”,
mượn ánh nến nhìn, trong lòng bàn tay Hỏa Phượng có một nắm đồ muối trong suốt
long lanh, nhìn đặc biệt nhỏ, giống như hạt cát trong suốt vậy, chất thành một
đống cơ hồ là không nhìn ra khẽ hỡ.
“Xuyên thấu qua a!” Triển Chiêu cũng giật mình, “So với tưởng tượng còn trong
suốt hơn a!”
Triển
Chiêu đưa tay, Lâm Dạ Hỏa đem muối trong tay đổ lại vào tay Triển Chiêu.
Triển
Chiêu nắm muối quơ quơ, lúc mở tay ra, muối biến thành nước, lại lần nữa nắm
tay quơ quơ, mở ra… trong tay có một nắm muối trắng như tuyết.
“Quả
nhiên hong khô lần nữa sẽ biến thành màu trắng!” Lâm Dạ Hỏa ôm vò rượu kêu thần
kỳ.
Bên cạnh,
Bạch Ngọc Đường khẽ nhấc tay một cái… Theo động tác của Ngũ gia, Lâm Dạ Hỏa
cũng cảm giác cái bình trong tay nhẹ lên.
Chờ một
lát sau, Bạch Ngọc Đường thả tay xuống, Hỏa Phượng lại thoáng qua một cái, cái
bình đã trống không.
“Muối
đâu?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
Lâm Dạ
Hỏa cũng đem cái vò rượu giơ lên lắc lắc.
Triển
Chiêu đưa tay, lấy một bàn tay khác sờ Bạch Ngọc Đường, cảm giác trong tay mò tới
một hạt cát hay cái gì đó, liền ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ
gia gật đầu một cái, tỏ ý hai người —— nhìn kỹ a!
Sau
đó, chỉ thấy trên người Bạch Ngọc Đường trắng nhợt, một hình người muối xuất hiện.
Triển
Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa híp một cái mắt, nhìn kỹ lại lần nữa thì hình người muối
bắt đầu rơi vãi, Bạch Ngọc Đường biến mất.
Triển
Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều gật đầu —— Diêm độn! Chính là cái hiệu quả này.
Tiểu Ngũ vốn đang ngồi chồm hổm một bên lắc lắc đuôi nhìn mọi
người trong sân lại ngẩn người, tiến lại gần ngửi ngửi đống muối ăn kia một
cái, sau đó mở to một đôi mắt hổ nhìn Triển Chiêu.
Triển
Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đồng thời ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên nóc nhà, Bạch Ngọc
Đường đang ngồi bên cạnh Yêu Yêu.
“Cho
nên mấu chốt của diêm độn chính là muối Vũ Hiên a.” Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một
chút, bổ sung, “Còn có hữu hình nội lực!”
“Không có hữu hình nội lực rất khó thực hiện.” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Độ khó
lớn nhất là để cho muối bám lên trên người.”
”
Thiên sư Lương Tĩnh mất tích sớm nhất, hai đồ đệ Mao Sơn Phái, bao gồm thích
khách đi đến nhà Thái sư trộm đồ và mấy võ sinh đi cướp tiệm vàng … Mặc dù cũng
trốn, nhưng bọn họ không sử dụng hữu hình nội lực.” Hỏa phượng suy nghĩ một
chút, “Cái người đánh lén Tô Cửu Cô mới là mấu chốt !”
“Cho
nên mỗi lần có người dùng thuật diêm độn hắn đều ở đây ?” Bạch Ngọc Đường cũng
từ nóc nhà nhảy xuống, “Người nọ võ công rất cao, xa như vậy khống chế hữu hình
nội lực… Các ngươi đoán, Trai Nguyệt chết cùng hắn có có quan hệ không?”
Trong
sân đang trò chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy Công Tôn
cùng Triệu Phổ trở lại, hai người vừa đi vừa thảo luận cái gì.
Triển
Chiêu bọn họ liền hỏi nghiệm thi có phát hiện gì không.
Công
Tôn gật đầu một cái, nói là phát hiện một chuyện rất thú vị.