Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 31 – SỰ KIỆN THI THÚ


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 31 – SỰ KIỆN THI THÚ

[[shī] : Thi, thi thể]

[ [shòu]: Thú, thú vật, súc vật]

          Đảo chủ Băng Nguyên Đảo lời vừa nói ra đã là kinh người, đoạn đường này người Khai Phong Phủ tra án đến nay đã không có đầu mối nào, thế nhưng lão nhân gia lại là người đâu tiên nói biết hung thủ là ai.

          Một bên, Ngân Yêu Vương đang uống trà cũng đưa tay vỗ nhè nhẹ lên đầu Lục Thiên Hàn một cái, ý kia —— chỉ ngươi mới có khả năng nhất a.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu híp mắt, cũng liếc Lục Thiên Hàn —— Năng lực của ngươi có đủ không a, cái đồ lão già không đáng tin cậy khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt không nghỉ nha!

          Lục Thiên Hàn nhìn dáng vẻ Ân Hậu cùng Thiên Tôn lúc này cũng y chang lúc nhỏ, bộ dạng thật tức cười, cũng không nói tiếp, tiếp tục uống trà.

          “Như vậy! hung thủ là ai a?” Lão gia tử Công Tôn Mỗ cũng tò mò hỏi, “Ngươi nhận biết hắn, như vậy thì người đó niên kỷ cũng thật lớn a?”

          Lục Thiên Hàn bưng ly trà, hời hợt tới một câu, “Đã sớm chết rồi a.”

          Ngân Yêu Vương bưng ly trà tiếp tục uống trà, Thiên Tôn cùng Ân Hậu chính là nháy mắt mấy cái —— chết?

          Công Tôn Mỗ nhìn chằm chằm Lục Thiên Hàn một hồi, bỗng nhiên đưa tay, nhéo lấy lỗ tai Lục Thiên Hàn.

          “Ngươi nha! Cái tiểu hài tử nói chuyện một bốn hai sáu không, người đã sớm chết rồi như vậy  bây giờ làm sao lại chạy đến giết người a?”

          “Ai!” Lục Thiên Hàn vội vàng đưa tay nắm lấy tay lão gia tử, nhưng đừng nói đến dùng nội lực ngay cả sức lực cũng không dám sử dụng, may mắn mấy đứa nhỏ đều không ở trong phòng cho nên không thể làm gì khác hơn là xin tha.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng mím môi nhịn cười, vừa gật đầu —— đáng đời ngươi a!

          Công Tôn Mỗ nhéo vài cái cũng bỏ tay ra, Lục Thiên Hàn vừa đưa tay sờ lỗ tai vừa nhìn ra bên ngoài,  khá tốt nhóm Bạch Ngọc Đường còn chưa vào.

          “Hung thủ là người nào?” Thiên Tôn tò mò hỏi một câu.

          Lục Thiên Hàn nhìn Thiên Tôn một chút, “Ngươi quên rồi sao? Chúng ta năm đó đến Thục Trung, vừa vặn đụng phải chuyện thi thú nha.”

          “Thi thú không phải là mãnh thú được nuôi bằng các loại độc thi sao?” Ân Hậu cũng không hiểu, “Cùng người dùng hữu hình nội lực lúc nãy có quan hệ thế nào?”

          Lục Thiên Hàn suy nghĩ một chút, “Nga” một tiếng, “Cái đó có thể chỉ có ta nhìn thấy, các ngươi không nhìn thấy.”

          “Nhìn thấy cái gì?”

          ” Nhìn Thi thú không phải đến nội tạng cũng không còn sót lại bao nhiêu a.” Lục Thiên Hàn chậm rãi nói, “Trừ một số ít nhìn giống như là thi thể, sớm nhất xuất hiện mấy con cũng chỉ có nửa thân thể thôi sao.”

          “Nửa thân thể?” Công Tôn Mỗ không hiểu, “Không phải nói thi thú đều là thú vật còn sống sao?”

          “Trước kia xuất hiện một phần đều là đã chết, còn một phần thì liền nửa thi thể nửa hài cốt. “Lục Thiên Hàn suy nghĩ một chút, “Về sau liền đều là thú vật còn sống giả dạng rồi.”

          Thiên Tôn gật đầu một cái, “Ta đã nói năm đó đám đồ ngốc người giang hồ kia như thế nào lại tin như vậy, thì ra thật sự là chứng kiến trá thi.”

          “Nội lực khống chế thi hài, cảm giác tình huống cỗ thi hài trong hàm trú ẩn của Tào Khôi cùng không sai biệt lắm.”

          “Năm đó cái gì Thi Vương khống chế những thứ thi thú kia không phải là bị ngươi làm thịt sao?” Thiên Tôn hỏi.

          Lục Thiên Hàn gật đầu, “Đúng vậy, cho nên nói hung thủ đã chết a.”

          “Chẳng lẽ là truyền nhân của Thi Vương?” Ân Hậu cảm thấy không giải thích được, “Kia theo lý mà nói hung thủ cùng Mao Sơn Phái có cừu oán mới đúng, thế nhưng tại sao lại cùng Lương Tĩnh bàn tính gây ra chuyện này ?”

          “Đúng vậy.” Thiên Tôn cũng gật đầu, chỉ chỉ Lục Thiên Hàn, “Muốn báo thù chắc chắn cũng phải tìm ngươi hoặc là tìm Ngọc Đường a!”

          …

          Bên ngoài sân, nhóm Triển Chiêu cũng truy hỏi Yểu Trường Thiên cái thanh mực kia rốt cuộc là cái gì, Yểu Trường Thiên đưa ra câu trả lời nghe vào còn thật mơ hồ, kêu là “Tỏa Tâm Trụ”, còn nói phải dùng cùng Hắc Bạch Vô Thường, từ lời nói nghe ra cùng đầu mối trong tay bọn họ có điểm tương quan.

          Triệu Phổ có chút không tin, “Thiệt hay giả? Những thứ này thần thần quỷ quỷ nếu là thật có thể dùng, vậy đại gia ta còn đánh cái quỷ gì a?” Vừa nói, còn vừa hỏi Yểu Trường Thiên, “Sư phụ, người Tây Nam các người đều có vu chú tà thuật rất nhiều a, người cũng không thống nhất thiên hạ được sao ?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều cầm ly trà gật đầu, hai người bọn họ cũng không tin tà thuật.

          “Cho nên mói nói đều là lừa người.” Bạch Quỷ Vương ngược lại cũng thật thoải mái, “Cũng giống như người đến miếu cầu phúc cầu chuyển vận, kết quả không ngoài dự đoán chính là đổi vận cùng không chuyển vận. Người không chuyển vận tự nhiên sẽ không đi nói bên ngoài, người đổi vận ngược lại thích nói ra bên ngoài, lâu ngày thì trở thành nghi thức cầu phúc này rất nhạy rồi.”

          Tiểu Tứ Tử cũng đi theo gật đầu, “Uhm, loại chuyện này chính là truyền ra như vậy a.”

          “Cầu phúc cũng là đạo lý như vậy, hại người cũng là đạo lý như vậy.” Yểu Trường Thiên vừa nói, vừa chỉ “thanh mực” kia, “Trên đời này không phải tất cả mọi người đều là cao thủ võ lâm, đại đa số người gặp phải người so với mình còn cao hơn, hoặc là người có ác ý , thì có thể bị thương thậm chí là mất mạng.”

          Mấy vị cao thủ đang ngồi cũng nâng cằm ngẩn người, Công Tôn ở một bên vừa uống trà vừa gật đầu, “Giống như các ngươi a, một người có thể đánh một trăm người, khi ngủ cũng không cần khóa cửa, căn bản không thể hiểu người bình thường ngày thường sinh hoạt phải cẩn thận như thế nào nha.”

          “Loại Tỏa Tâm Trụ này công dụng chủ yếu chính là hại người.” Yểu Trường Thiên xoa xoa tay, “Các ngươi có biết quốc sư Bách Quỷ Tộc trước kia của ta hay không.”

          Nhóm người Triển Chiêu cũng dở khóc dở cười nhìn lão gia tử —— dĩ nhiên không nhận biết rồi ?

          ” Quốc sư nhà ta nhưng là một yêu nhân, cho dù có hại vô số người thì hắn cũng có thể làm!” Bạch Quỷ Vương toét miệng cười, rồi lấy tay khều khều Bạch Ngọc Đường , “Sau đó bị sư phụ ngươi bắt được, đánh cho bầm dập nha.”

          Bạch Ngọc Đường nhìn cửu công mình một cái, lòng nói —— đáng đời a.

          Bạch Quỷ Vương còn thật ủy khuất, “Sư phụ ngươi chuyên chọn người thú vị làm thịt a. Một chút ý tứ cũng không có.”

          “Vậy cái Tỏa Tâm Trụ này cùng quốc sư của Bạch Quỷ Tộc có quan hệ thế nào?”

          “Quốc sư nhà ta trước kia rất giỏi dùng loại này trong tà đạo.” Yểu Trường Thiên vui tươi hớn hở nói, “Rất nhiều thứ đều là hắn nói cho ta nghe.”

          “Cụ thể làm thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

          “Cái này.” Yêu Trường Thiên chỉ chỉ vào thanh mực kia, nếu để nó vào nhà mà ngươi muốn hại, tốt nhất là tại địa phương dễ thấy nhất. Sau đó còn cần đến hắc bạch vô thường nữa?”

          Tiểu Lương Tử chạy vào trong nhà, đi mang cái cuộn hắc vô thường kia ra.

          “Bình thường có hai loại là hắc bạch vô thường, nếu như mang lên màu trắng, điều đó bày tỏ nhà của ngươi có đồ vật mà người ta mong muốn, ngươi tự bỏ đồ vật ra để bảo mệnh bình an như thế còn có con đường sống.” Yểu Trường Thiên vừa nói, vừa chỉ về cái hắc vô thường, “Nếu như là màu đen, kia bày tỏ có người muốn tính mạng ngươi, trốn, là khẳng định không trốn thoát được, chỉ có thể chuẩn bị hậu sự là tốt.”

          ” Lợi hại như vậy?” Triệu Phổ cảm thấy không tin, “Đây là uy hiếp sau đó mới có hành động ám sát chứ ? Thủ pháp mặc dù có điểm ác liệt, nhưng làm gì có tà môn như vậy?”

          “Đồ chơi này buổi tối sẽ sống lại.” Yêu Trường Thiên vừa nói vừa sâu kín chỉ chỉ vô hắc vô thường.

          Tiểu Lương Tử đang tháo lớp vải bố quấn bên ngoài hắc vô thường ra cũng vội vàng buông tay.

          Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt lên nhìn Yểu Trường Thiên, “Thật sao? Là quỷ quỷ sao?”

          Yểu Trường Thiên cúi đầu, nheo mắt lại nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Tứ Tử một hồi, đưa tay bóp lấy mặt bé.

          Tay Công Tôn đang bưng ly trà cũng run run một cái, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng kinh hãi nhìn vẻ mặt “Hiền hòa ” của Yểu Trường Thiên.

          Tiểu Lương Tử còn lại gần hỏi, “Sư công, Cận Nhi có phải rất khả ái hay không a?”

          Yểu Trường Thiên gật đầu a gật đầu, lại còn xoa ngực, vừa lầm bầm lầu bầu, “Không phải chỉ là một nhóc con mập mạp thôi sao, có cái gì tốt mà bóp a…”

          Tiểu Tứ Tử lấy tay che mặt, đối với ba chữ  “nhóc mập mạp” rất bất mãn.

          Công Tôn nơm nớp lo sợ khều Triệu Phổ —— sư phụ ngươi là có chuyện gì vậy?

          Triệu Phổ không biết làm sao —— đoán chừng là bà ngoại Bạch Ngọc Đường bị Tô Cửu Cô kích thích không nhẹ.

          “Khụ khụ.” Triệu Phổ ho khan một tiếng.

          Yểu Trường Thiên thu hồi bàn tay đang bóp mặt Tiểu Tứ Tử, cũng ho khan một tiếng, nghiêm trang nói, “Bên trong cái thanh mực này không phải luôn vang lên tiếng cùm cụp sao?”

          Nhóm Triển Chiêu gật đầu, “Hình như là xương của động vật phải không a?”

          Yểu Trường Thiên ha ha hai tiếng, “Những thứ này đều là đồ thấp kém, cũng chỉ là lừa gạt những hậu cung phi tử để tranh đoạt tình nhân, mà đồ vật này, dựa theo phương thức sử dụng chính xác là một mảnh hương mộc.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

          Công Tôn cũng nghi ngờ, “Vậy thì có cái gì đáng sợ a?”

          “Trên mảnh hương mộc này có viết tên của người mà ngươi muốn giết, nhưng muốn làm điều đó cần phải có một thời kì.”

          “Thời kì gì ?”

          “Cái ngày đòi mạng ngươi a.” Yểu Trường Thiên sâu kín nói, “Chỉ có mở thanh mực này ra, ngươi mới có thể biết người muốn hại ngươi là ai, còn có ngươi lúc nào thì chết.”

          “Thế nhưng…” Thấy Triển Chiêu muốn đi mở thanh mực kia ra nhìn một chút, Yểu Trường Thiên ngăn cản nói, “Một khi mở ra, nguyền rủa sẽ tức thì có hiệu lực.”

          Nhóm Triển Chiêu liền dừng lại như vậy một chút, sau đó lập tức cùng nhau đưa tay, ý kia, bây giờ liền mở ra nhìn một chút a!

          Yểu Trường Thiên không nói, “Cẩn thận một chút, mảnh hương mộc này một khi nhìn thấy, nét chữ phía trên rất nhanh sẽ biến mất. Hơn nữa tất cả là quỷ kế, coi như các ngươi bây giờ mở ra, cái hắc vô thường này cũng sẽ không sống lại.”

          Triển Chiêu liền chuẩn bị tìm căn phòng có ánh sáng tốt một chút để mở ra nhìn, suy nghĩ, “Là Thái úy bị người uy hiếp, hay là hắn muốn bắt người hại người này ?”

          Bạch Ngọc Đường đừng chờ cũng nhìn chằm chằm vào thanh mực kia, thật giống như chỉ có mở ra mới biết được…

          Công Tôn không hiểu, “Nếu có một bộ nghi thức hoàn chỉnh như vậy, như vậy chắc có một tổ chức thực hiện ám sát chứ ?”

          “Nói đến điểm chính rồi”, Yểu Trường Thiên gật đầu một cái, “Giả thần giả quỷ cũng là một loại bản lãnh đặc thù.”

          “Tương tự với các nghề nghiệp biến mất trên ác điển sao?”

          “Nói đúng ra là một loại võ công biến mất.” Yểu Trường Thiên, nói “Cái gì vàng bạc tài bảo đều là giả, người giang hồ làm gì sẽ quan tâm những thứ đó, đương nhiên võ công là trọng yếu nhất rồi! Có võ công tuyệt thế thì cái gì không có a?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triệu Phổ —— sư phụ ngươi nói như thế chẳng khác nào là có võ công giỏi là có thể đi ăn cướp nha.

          Yểu Trường Thiên bọn họ đang thảo luận loại công phu trong truyền thuyết này có phải cùng với loại hữu hình nội lực mới vừa rồi gặp phải có quan hệ hay không.

          Mọi người cũng không có chú ý đến một người cùng bọn họ cùng ngồi chung một chỗ… Đa Khải.

          Đa Khải vốn là muốn cùng Triệu Phổ bọn họ trò chuyện một chút  về chuyện của Tào Khôi, dẫu sao hắn có thể biết chút gì đó, nếu không cũng sẽ không có người muốn giết hắn.

          Nghe Yểu Trường Thiên nói đến võ công gì, giữa chân mày Đa Khải khẽ nhíu một cái, nhớ tới một ít chuyện cũ.

          Đang ngẩn người, trước mắt truyền đến thanh âm rót trà.

          Đa Khải ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Lương Tử đứng ở trên cái ghế, đang châm trà cho mình. Vừa châm trà, Tiểu Lương Tử vừa hỏi Yểu Trường Thiên, “Sư công, vậy chuyện này cùng Thái úy quan hệ gì a? Thái úy đi khắp nơi đào hố cũng là tìm bí tịch võ lâm sao?”

          “Cho nên hắn chạy đến khu vực Hi Châu để đào quan tài, không phải Tìm Yêu Phi cũng không phải tìm Diêm Quan Công Chúa, mà là đi tìm bí tịch võ công sao?”

          “Nói không thông a, nếu như hắn tìm được bí tịch, tại sao phải dùng tà thuật để làm sống lại một cỗ hài cốt?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

          “Có một việc…”

          Lúc này, Đa Khải một mực không nói một lời đột nhiên cắt đứt mọi người trò chuyện, “Tào Khôi có một cái bí mật.”

          Tất cả mọi người nhìn Đa Khải.

          “Các ngươi có biết vị kết tóc thê tử của Tào Khôi là chết như thế nào hay không?” Đa Khải hỏi.

          “Không phải nói là bị bệnh chết sao?” Triệu Phổ hỏi, “Tam ca nói trước khi ông ấy đến Khai Phong thì vợ của ông ấy đã qua đời.”

          “Hầu gia là chưa thấy qua vợ hắn, người duy nhất thấy được có thể chỉ có ta đi.” Đa Khải hơi cười một tiếng, “Thê tử của ông ấy đúng thật là bị bệnh chết, bệnh phổi.”

          Công Tôn gật đầu một cái, bệnh phổi đích xác là thường gặp một loại bệnh chứng, liền hỏi, “Cùng vụ án có quan hệ thế nào?”

          “Tuổi tác của thê tử ông ấy lớn hơn.” Giọng nói chuyện của Đa Khải có một chút ý tứ hàm xúc.

          Tiểu Lương Tử vẫn là một tiểu tinh quái như thường lệ, “Ai nha, nữ nhân lớn tuổi hơn thì có làm sao nha!”

          Lâm Dạ Hỏa đưa tay nhéo mũi nhóc.

          “Lớn hơn ba bốn tuổi thì là chuyện bình thường… Nếu như lớn hơn năm sáu chục tuổi thì sao?”

          Câu nói Đa Khải vừa ra khỏi miệng, mọi người hít một hơi thật sâu.

          “Nga?”

          “Hoặc là nói… Bảy tám chục?”

          Đa Khải bưng ly trà nhìn quanh mình một vòng mọi người đang trơn mắt há mồm, cũng có chút dở khóc dở cười, “Ta lần đầu tiên nhìn thấy thê tử của ông ấy, cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi, nhìn vợ ông ấy mà còn thấy nhỏ hơn nữa kìa, đúng là trai tài gái sắc đích. Thê tử ông ấy chính là người tương đối xấu hổ, không nói lời nào. Trải qua không lâu lắm, nghe nói là bị bệnh, Tào Khôi cùng ta hỏi thăm có thầy lang nào đáng tin hay không, ta liền giới thiệu cho ông ấy một vị thầy lang, là một người bạn của ta. Bằng hữu kia của ta sau đó cùng ta nhắc tới chuyện này, còn khen Tào Khôi hiếu thuận, đối với mẹ già bị bệnh nặng như vậy cũng quan tâm chu toàn hết thẩy. Chỉ tiếc lão phu nhân bệnh phổi nghiêm trọng, trời đất xoay chuyển cũng hết cách.”

          “Bệnh đến tột cùng là vợ ông ấy hay là mẹ ông ấy a?” Triệu Phổ có chút nghe không rõ.

          “Cũng không phải sao, ta khi đó cũng bối rối.” Đa Khải cười khổ, “Sau đó ta đi đến nhà Tào Khôi để nhìn, ông ấy vừa vặn ra cửa, ta liền ở trong sân ngồi một hồi để chờ. Liền nghe được hậu viện có người ho khan, âm thanh tiếng ho khan kia nghe đặc biệt già nua.”

          “Ta cũng là lòng hiếu kỳ nặng, liền men theo tiếng ho khan đi hậu viện nhìn một chút… Kết quả thấy trong sân trên một giường bệnh nằm một lão phụ nhân, đại khái là thời tiết tốt cho nên đi ra phơi nắng… Cái người đó rất già nua a, nhìn cũng sắp hơn một trăm tuổi.” Đa Khải lắc đầu một cái, “Thế nhưng mặc dù nhìn già nua, nhưng thấy nét mặt thế nào cũng quen thuộc, ngay cả trang phục cùng cử chi kia nữa, chính là thê tử của Tào Khôi và làm em dâu của ta.”

          “Đây là nội lực tản đi a ?” Yểu Trường Thiên hỏi, “Vị cô nương đó hẳn đã rất lớn tuổi, chẳng qua là ban đầu nội lực thâm hậu cho nên không nhìn ra tuổi. Nhưng sau đó nội lực tán đi, bệnh phổi cũng là bởi vì quá già rồi cho nên tạng khí suy kiệt, dẫn đến chết già. Nàng có thể so với Tào Khôi không chỉ lớn hơn năm sáu chục tuổi, không chừng còn có thể lớn hơn trên trăm tuổi.”

          Nhóm Triển Chiêu cũng đều gật đầu.

          “Ta dầu gì cũng là người luyện võ, tuy nói lúc ấy trẻ tuổi, nhưng đại khái cũng đoán được là chuyện như vậy.” Đa Khải nói, “Tào Khôi sau khi trở lại, cùng ta giải thích nói hai người bọn họ là yêu nhau thật lòng, hy vọng ta có thể bảo thủ bí mật, thế gian thành kiến quá nhiều, vợ hắn ngày giờ không nhiều, chỉ cầu bình an vượt qua, ta dĩ nhiên là thay Tào Khôi giữ bí mật. Không bao lâu thê tử ông ấy liền đã qua đời, lúc ấy Tào Khôi còn trẻ, tuấn tú lịch sự, không ít người đến cửa muốn kết thông gia, nhưng ông ấy cũng đều khước từ, hồi đó ta còn thật bội phục hắn, cảm thấy hắn tình cảm sâu nặng, chẳng qua là…”

          “Chỉ là cái gì?”

          Mọi người vào lúc này cảm thấy vụ án này cũng quá bát quái, một hồi xuất hiện tình nhân cũ của Lục Thiên Hàn, lục trời giá rét tình nhân cũ, một hồi lại là tình cảm sâu nặng, so với cái gì bí tịch diêm quan còn có ý tứ hơn nhiều.

          “Ta cảm thấy Tào Khôi có chút quỷ dị.” Đa Khải nhíu mày một cái, tự nhủ nói, “Có lúc, ta sẽ đột nhiên cảm thấy, thật ra thì hắn cũng đã rất già, nhưng có lúc, lại cảm thấy chính là người tuổi trẻ… Sau khi đến Khai Phong, Tào Khôi trúng võ trạng nguyên, dần dần giữa ta và ông ấy cũng không cón thân nhau, Tào Khôi thăng quan  đặc biệt mau, chúng ta lui tới cũng ít.”

          Triển Chiêu nghe được điều này, liền hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, ngươi nghiệm thi cho Tào Khôi  sao?”

          Công Tôn gật đầu, “Nghiệm rồi, ông ấy chính là bình thường, nhìn qua đúng là cái tuổi đó a.”

          “Đa La khi trước có nói võ công của ông ấy thoái hóa rất nhiều.” Ngũ gia vẫn tương đối tỉ mỉ, “Tào Khôi năm đó nếu như trúng Võ trạng nguyên, như vậy thì võ công của ông ấy phải rất cao mới đúng.”

          “Đây cũng là một chỗ ta cảm thấy không đúng lắm.” Đa Khải than thở, “Căn cứ vào sự hiểu biết cảu ta đối với Tào Khôi, võ công của ông ấy và ta rất giống nhau, tham gia vũ thử, ta lúc ấy cảm thấy Tào Khôi vào trong mười người cũng khó khăn, không nghĩ tới thật đúng là trúng Trạng nguyên.”

          Nghe đến chỗ này, não tất cả mọi người cũng có chút khai thông, các loại ý tưởng cũng dâng lên.

          Triệu Phổ hỏi Đa Khải, “Nói đến … Tào Khôi xuất thân từ môn phái nào a?”

          Đa Khải lắc đầu, “Không biết, ông ấy chỉ nói cùng một vị ẩn sĩ học mấy năm, rất thần bí.”

          “Có thể hay không có hai người?”

          Rốt cuộc, Công Tôn đối với võ học một chữ cũng không biết liền hỏi ra một cái ý niệm trong lòng mọi người.

          “Có thể hay không là một lớn một nhỏ ?” Lâm Dạ Hỏa cũng hăng hái, “Người già cùng cái vị thê tử già nua kia mới là một đôi, người trẻ tuổi chính là một thế thân, sau đó người chết là cái người trẻ tuổi!”

          “Tựa hồ là có thể lý giải được một số chỗ…”

          “Nhưng hao phí tinh thần lớn như vậy mục đích là cái gì chứ ?” Bạch Ngọc Đường có chút nghĩ không thông, “Cũng làm đến Thái úy rồi, cũng làm quan hai ba chục năm, cũng coi như rất cẩn thận… Thế nhưng đem mình bổng nhiên chết, Như vậy mưu đồ gì a?”

          Triển Chiêu cũng gãi đầu, “Không nghĩ ra! Bụng thật là đói a!”

          Ngũ gia nhìn Triển Chiêu có điểm ủ rũ một chút, cũng đúng… Mèo này mấy ngày nay đều có cảm giác ăn cơm không được nhiều a.

          Yểu Trường Thiên bưng ly trà gật đầu, ” Ừh, nhà bọn họ gia truyền, Ân Hậu cũng là ăn không no thì đầu cũng ủ rũ.”

          Triển Chiêu ngẩng đầu lên, “Ngoại công ta?”

          ” Ừhm.” Bạch Quỷ Vương suy nghĩ một chút, “Nhắc tới, năm đó chúng ta chẳng qua là đi ngang qua Thục Trung, nếu không phải ngoại công ngươi nói đói bụng chạy đi trong thành ăn cơm, cũng sẽ không đụng phải chuyện thi thú tập kích, Ngoại công Ngọc Đường cũng sẽ không gặp được Tô Cửu Cô…”

          Nói tới chỗ này, Yểu Trường Thiên híp mắt một cái, tự sờ ngực mình lầm bầm lầu bầu, “Cho nên nói, đều do cái nhóm Tương Du kia, ngươi còn cả ngày lẫn đêm bênh vực bọn họ!”

          Triển Chiêu vừa định thay ngoại công mình biện bạch đôi câu, Yểu Trường Thiên đột nhiên xoay đầu lại, suy nghĩ một hồi, hỏi, “Thi thể Thái úy Tào Khôi ở nơi nào?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Công Tôn chỉ phòng ngỗ tác.

          “Ta xem một chút a.” Yểu Trường Thiên đứng lên liền hướng phòng ngỗ tác chạy đi.

          Nhóm Triển Chiêu cũng đuổi sát theo.

          Cơ hồ là đồng thời, từ trong phòng nhóm người Lục Thiên Hàn cũng đi ra, Lục Thiên Hàn hẳn là nghe được trong sân mọi người đối thoại, cũng nhớ tới muốn đi xem thi thể Tào Khôi.

          “Ngươi có phải nghĩ đến cái gì hay không?” Lục Thiên Hàn hỏi Yểu Trường Thiên.

          Bạch Quỷ Vương gật đầu a gật đầu, “Không đúng! Không phải là trái thi của Thi Vương kia chứ ?”

          Hai lão đầu cùng nhau chạy vào phòng ngỗ tác.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn —— tình huống gì?

          Thiên Tôn nhún vai, Ân Hậu buông tay.

          Triển Chiêu buồn bực, “Nói về lúc ấy các người không phải cùng đi Thục Trung sao? Tại sao cảm giác hai người cùng hai người bọn họ đi không phải một Thục Trung a?”

          Thiên Tôn chỉ Ân Hậu, “Đều do lão quỷ này cả ngày lẫn đêm nói đói bụng, ta cũng cố gắng bồi hắn xuống quán a! Ngoại công ngươi cũng giống ngươi vậy, thấy món cay Tứ Xuyên thì không dừng chân được!”

          Ân Hậu liếc Thiên Tôn, “Nói như ngươi không ăn không uống rượu vậy! Ngươi còn nói phải đem phái Thiên Sơn giải để thành lập một cái Lẩu Phái a !”

          Ngũ gia nghe được có chút nghĩ mà sợ —— nguy hiểm thật liền thành truyền nhân của Lấu Phái .

          Nhị lão đang ồn ào, Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên chân trước vừa bước vào phòng ngỗ tác cùng đã cùng nhau chạy ra ngoài.

          “Gặp quỷ!” Yểu Trường Thiên lẩm bẩm đi ra, “Thật là thi vương.”

          Lục Thiên Hàn cũng gật đầu, “Ta năm đó rõ ràng đem hắn làm thịt a.”

          …

          Hai người, ngươi một lời ta một lời trò chuyện cũng khiến cho những người khác mặt đầy ngơ ngác.

          Ngũ gia cắt đứt hai người bọn họ, hỏi, “Tào Khôi là thi vương?”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn đi lên hỏi chuyện —— thi vương là người nào?

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút ghét bỏ mà nhìn hai người bọn họ —— hai ngươi năm đó đi Thục Trung chính là toàn ăn lẩu thôi phải không?

          Triệu Phổ để cho Giả ảnh đi tìm Tô Cửu Cô tới.

          Tô Cửu Cô nhìn thi thể Tào Khôi chằm chằm hồi lâu, không quá chắc chắn, “Hắn là thi vương sao? Có chút giống…”

          “Lại nói tiếp, thi vương là ngươi Mao Sơn Phái a ?”

          Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên lời nói ra lại kinh người.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng tò mò —— hóa ra năm đó thi thú vây thành là người Mao Sơn Phái nội chiến à!

          Nhóm người Triển Chiêu cũng cấm ngữ —— Hồi nhị lão còn trẻ tuổi so với bây giờ còn không đáng tin cậy a!

          “Thi vương cùng sư phụ ta hẳn là đồng môn.” Tô Cửu Cô nói.

          “Cho nên là sư thúc ngươi?”

          Tô Cửu Cô lắc đầu một cái, ” môn phái Mao Sơn Phái rất phức tạp, nhất là một đời của sư phụ ta có rất nhiều người ta cũng không nhận ra.”

          Triển Chiêu nhìn mọi người một cái —— Trích Nguyệt năm đó cùng Đào Minh tách ra liền không minh bạch, Mao Sơn Phái có phải có bí mật gì hay không?

          “Bằng không…” Lâm Dạ Hỏa đề nghị, “Năm đó án thi thú là chuyện gì xảy ra, cặn kẽ trò chuyện một chút a?”

          Thời điểm tất cả mọi người gật đầu, Triển Chiêu cùng Ân Hậu đột nhiên giơ tay, hai miệng đồng thanh tới câu, “Vừa ăn vừa nói chuyện đi…”

          Nói xong, hai ông cháu đối mặt, Ân Hậu cười híp mắt đưa tay sờ đầu ngoại tôn một cái, “Uhm, biết ngươi đói rồi.”

          Triển Chiêu nhìn trời.

          Nhắc tới cũng đúng dịp, mọi người chuẩn bị ra cửa ăn cơm, Qua Thanh chạy tới truyền lời, Triệu Trinh nghe nói mấy vị lão gia tử đều đến đông đủ, cho nên mời mọi người vào cung ăn cơm . Ngoài ra, Triệu Trinh phái người tra một chút chuyện về Tào Khôi, nghe nói là tra ra chút đầu mối ngoài dự đoán của mọi người.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp