CHƯƠNG 30 : TỎA TÂM TRỤ
Lục
Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên đột nhiên xuất hiện cũng kịp thời cứu được Tô Cửu
Cô đồng thời bắt được Thiên sư Lương Tĩnh có ý đồ ám sát Tô Cửu Cô.
Thiên
Sư Lương Tĩnh chính là người đầu tiên biến thành muối rồi biến mất,
đối với toàn bộ vụ án này có thể nói là một nhân tố cực kỳ trọng yếu.
Thế
nhưng Lương Tĩnh này cũng chỉ là một nhân tố mà thôi, mà chủ sự sau màn chắc hẳn
là do người khác… Ít nhất hành động ám sát mới vừa rồi, Lương Tĩnh cũng chỉ là
phần dạo đầu mà năng lực hắn cũng không đủ để tạo thành uy hiếp, mà người chân
chính lợi hại chính là người sử dụng hữu hình nội lực kia.
Triển
Chiêu quan sát một vài cột băng hình người, đưa tay gõ một cái, lớp băng liền
“Rắc” một tiếng nứt ra.
“Hình
dạng sau khi bị đóng băng sao không rõ ràng như Giao Giao vậy!” Triển Chiêu
nghiên cứu một hồi, cũng đến gần nhìn Yểu Trường Thiên hỏi, “Tiền bối, người có
gặp qua loại công phu này bao giờ chưa?”
Yểu
Trường Thiên cau mày lắc đầu một cái, vươn ra một ngón tay nhẹ nhàng vòng vo một
vòng, “Phụ cận không có khí tức những thứ khác, nói rõ người khống chế nội lực
này, cách rất xa.”
“Ở xa
như vậy còn có thể khống chế nội lực, như vậy cần dùng cách không chưởng a?”
Triển Chiêu hỏi, “Khống chế nội lực từ xa, giống như khống chế một người vậy.”
Yểu
Trường Thiên gật đầu một cái, bất quá dáng vẻ lão gia tử cũng không cảm thấy hứng
thú.
Triển
Chiêu còn muốn cùng Bạch Ngọc Đường nghiên cứu một chút, thế nhưng chờ đến khi
Triển Chiêu quay đầu lại, phát hiện chỉ có một mình mình đang quan tâm vụ án,
sau lưng Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa cũng rất để ý mà nhìn chằm chằm cách
đó không xa.
Tô Cửu
Cô cùng Lục Thiên Hàn đứng chung một chỗ, hai người đang nói gì.
Triển
Chiêu hơi nheo lại mắt, rõ ràng cảm giác được Yểu Trường Thiên bên cạnh tâm
tình rất khó chịu.
Lâm Dạ
Hỏa lui về phía sau hai bước, cùng Triển Chiêu nói, “Rõ ràng là chúng ta cứu sư
thái a! Thế nhưng trong mắt sư thái chỉ có Lục lão gia tử a!”
Triển
Chiêu gật đầu một cái, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Ngũ
gia đưa tay nhẹ nhàng sờ cằm, cũng gật đầu một cái, thuận tiện đưa tay, thay Yểu
Trường Thiên xoa xoa ngực.
Yểu
Trường Thiên phát hiện lúc này Bạch Ngọc Đường có xoa cho mình cũng không tốt
lên là bao, nha đầu kia năm xưa chính là một bình giấm a, mà muội phu này quá
không ra gì rồi.
Lục
Thiên Hàn cùng Tô Cửu Cô hàn huyên đôi câu, ngẩng đầu, chỉ thấy mấy đứa trẻ mặt
đầy bát quái mà nhìn bọn họ, mà vẻ mặt của Yểu Trường Thiên còn tuyệt
hơn, trên gương mặt còn hiện ra dòng chữ —— ngươi là người đàn ông phụ lòng
nha!
Lục
Thiên Hàn cũng cấm ngữ, đám người này quá rảnh rỗi rồi…
…
Động
tĩnh bên này không nhỏ, một nửa Bách Tể Viên thêm phân nửa con sông cũng bị
đóng băng, tự nhiên liền đưa tới Hoàng Thành Quân.
Âu
Dương Thiếu Chinh mới vừa mang Hoàng Thành Quân rút về quân doanh, chuẩn bị nghỉ
một lát uống miếng trà, ai biết lại xảy ra chuyện. Tiên phong quan liền buồn bực,
tại sao tới Khai Phong Phủ còn phải bận bịu hơn so với ở Hắc Phong Thành a ? Ở
Hắc Phong Thành thời điểm không đánh giặc Âu Dương Thiếu Chinh chiều nào
cũng có thể ngủ cả buổi, vậy mà tới Khai Phong Phủ đến nửa đêm còn chưa được ngủ
a!
Rất
nhiều Hoàng Thành Quân đến Bách Tể Viên, Âu Dương vốn còn tưởng là Bạch Ngọc Đường
hoặc là Thiên Tôn đem con sông đóng băng lại, hóa ra lại tới hai vị.
Hỏa Kỳ
Lân đưa tay gãi đầu, ai, mấy vị lão gia tử này một người so với một người lực
sát thương còn lớn hơn.
Lục
Thiên Hàn dĩ nhiên là biết Thiên Sư Lương Tĩnh, có chút không biết tình huống,
hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Lâm Dạ Hỏa lại gần hỏi, “Lão gia
tử, người không phải là vì biết vụ án cho nên mới tới sao?”
“Vụ
án?” Lục Thiên Hàn khẽ cau mày, “Các ngươi không phải mới vừa trở về Khai Phong
sao? Tại sao lại có vụ án?”
Yểu
Trường Thiên ôm cánh tay hỏi Triển Chiêu, “Nếu không ta từ Tây Nam tìm cho
ngươi một vu sư tới trừ tà a?”
Triển
Chiêu liền sinh khí, đưa tay túm lấy Bạch Ngọc Đường.
Ngũ
gia nhìn tay Triển Chiêu đang lôi tay áo mình một chút, trầm mặc một hồi, ngẩng
đầu nghiêm túc hỏi Yểu Trường Thiên, “Có vị Vu sư nào đáng tin không?”
Lâm Dạ
Hỏa cũng đi lên góp chuyện, “Làm gì có vị vu sư nào ngưu như vậy? Đại hòa thượng
nhà ta đều nói đã không thể cứu được a!”
“Khụ
khụ!”
Triển
Chiêu căm tức nhìn mấy người coi thường mình, ánh mắt dần dần nguy hiểm.
Ngũ
gia cùng Hỏa Phượng cũng thối lui sang một bên, Bạch Ngọc Đường đối với Yểu Trường
Thiên gật đầu một cái, ý kia —— cửu công! Chuyện vu sư một hồi từ từ nói chuyện
tỷ mỉ một chút a!
Quay
đầu, Bạch Ngọc Đường liền nhìn thấy Triển Chiêu đang trợn mắt nhìn mình.
Ngũ
gia nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ một cái lên mu bàn tay Triển Chiêu —— đây không
phải là vì muốn tốt cho ngươi sao !
Triển
Chiêu nháy mắt mấy cái, rụt tay về xoa xoa mu bàn tay liếc Bạch Ngọc Đường ——
Chuột! ngón tay ngươi cũng dùng nội lực hay sao? Xẹt xẹt a!
Lâm Dạ
Hỏa ở một bên nhìn rõ ràng nhất, không nhịn được trong lỗ mũi ” Hừ ” một tiếng,
lắc đầu một một cái —— đại gia ta chạy tới nhìn hai ngươi tú ân ái sao! Ban
ngày ban mặt còn chọc ghẹo nhau!
Bạch
Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng nghe được tiếng”Hừ hừ ” kia của Lâm Dạ Hỏa,
xoay mặt nhìn Hỏa phụng một hồi, cùng nhau hỏi, “Ngươi chạy tới làm gì?”
“A…
Đúng rồi.” Hỏa phượng xem ra là nhớ tới chuyện đứng đắn, “Công Tôn để ta tìm các
ngươi tới, người phụ nhân kia tỉnh lại rồi, còn nói đêm đó Thái úy phủ đã xảy
ra chuyện gì, ai nha má ơi quá kinh dị rồi.”
Âu
Dương Thiếu Chinh để Hoàng Thành Quân bắt lấy Thiên Sư Lương Tĩnh bị Tô Cửu Cô
đánh cho sưng mặt sưng mũi trở về Khai Phong Phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
cũng một trái một phải cùng Lâm Dạ Hỏa cùng nhau đi trở về.
Hai
người nghe Hỏa Phượng kể lại chuyện vị phụ nhân kia nói đêm xảy ra án Thái úy
phủ bị diệt môn,
“Vị
phụ nhân điên kia nguyên lai chỉ là một kẻ lừa gạt, tên thật là Tô Bình, lúc
còn trẻ học qua một ít công phu, ở tại ngoại ô Khai Phong, người quen kêu nàng
Tô bà bà. Ngày thường thích giả trang thành đạo cô, vào trong thành làm thầy trừ
ta chọn mồ mả gì gì đó.” Vừa nói, Lâm Dạ Hỏa đối với Tô Cửu Cô đi theo phía sau
bọn họ cùng nhau trở về chỉ chỉ, “Tô bà bà một mực giả dạng mình là Mao
Sơn Phái linh sư Tô Cửu Cô!”
Tô Cửu
Cô nháy mắt mấy cái, mặt đầy nghi ngờ, “Giả dạng thành ta sao?”
Lâm Dạ
Hỏa gật đầu.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu quan sát Tô Cửu Cô một chút, bề ngoài về tuổi
tác nhìn qua cũng có nét giống nhau.
“Vậy
Tô bà bà cùng Thái úy quan hệ thế nào?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Nàng
nói mình là được Thái úy Tào Khôi dùng số tiền lớn mời đi, Tào Khôi cũng chưa
nói cụ thể muốn nàng làm gì, chỉ nói làm một lễ cúng.” Lâm Dạ Hỏa vừa nói không
ngừng lắc đầu, “Cái đó! Thái úy thật là một nhân tài, ông ấy đêm đó chính là muốn
thành thân thật sự, bất quá cô dâu còn chưa tới, cần một chút bước.”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó hiểu, cái gì mà cô dâu còn cần chút bước?
“Tô
bà bà nói, nàng đến Thái úy phủ, Thái úy cùng nàng nói, muốn mượn pháp lực
nàng, thực hiện mao sơn bí thuật đổi hồn thuật!”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu nhìn lại Tô Cửu Cô.
Tô Cửu
Cô chớp mắt mấy cái, hai bên Yểu Trường Thiên cùng Lục Thiên Hàn thiếu chút nữa
bật cười —— Lại có trò chơi gi đây?
Tô Cửu
Cô mặt đầy bất đắc dĩ, lắc đầu một cái, lầm bầm lầu bầu, “Thật buồn cười.”
“Hoàn
hồn thuật?” Triển Chiêu tò mò.
“Không phải hoàn hồn, là đổi hồn!” Lâm Dạ Hỏa cải chính lại, “Cửu Cô không phải
linh sư sao! Nghe nói ‘Linh’ ở trong mao sơn bí thuật, chính là nắm giữ hai giới
hồn phách âm dương hỗ trợ trao đổi năng lượng.”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu nhìn Tô Cửu Cô —— thiệt hay giả a?
Tô Cửu
Cô nhìn trời, “Đều là tin đồn.”
Hỏa
Phượng nói tiếp, “Tô bà bà mục đích ban đầu chính là lừa gạt tiền a, lại không
thể nói mình không biết, cho nên liền nhắm mắt lại. Nàng cũng là lão giang hồ,
liền lừa gạt Thái úy chuẩn bị cho nàng một bộ trang phục và đạo cụ, chính là bộ
đồ mà chúng ta nhìn thấy khi phát hiện ra.”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sáng tỏ —— như vậy a.
” Sau
khi nàng thay đồ xong, Thái úy mang nàng xuống hầm.” Lâm Dạ Hỏa nói rất hăng
hái, “Hầm trú ẩn lúc chúng ta nhìn thấy, bất quá a, trong cỗ quan tài đá có chứa
muối kia có một bộ hài cốt đã bị tàn phá! Sau đó bên cạnh quan tài đá, có một
cô nương mặc đồ tân nương đang nằm, cô gái đó hôn mê bất tỉnh, dáng vẻ rất đẹp
mắt, một thân vàng bạc đá quý a.”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được cũng cau mày —— chắc là vị Phùng thị thần
bí kia đúng không?
“Tô
bà bà nói Thái úy phủ canh phòng sâm nghiêm, bên trên đều là thị vệ, trong hầm
trú ẩn có hai người, Thái úy cùng quản gia.”
Lâm Dạ
Hỏa nói đến chỗ này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhìn Hỏa phượng,
“Quản gia cũng ở đây?”
Lâm Dạ
Hỏa gật đầu, “Nàng nói, ở đó.”
Triển
Chiêu cau mày, “Quản gia kia không phải nói mình không ở đây sao? Gạt người?”
“Tên
Câm kia dẫn người đi bắt quản gia rồi, nhìn một chút có phải hay không.” Hỏa
phượng vừa nói vừa khoát khoát tay, “Bất quá người chúng ta thấy là vị quản gia
mập mạp đúng không?”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
“Tô
bà bà miêu tả vị quản gia kia lại là gầy nha, xem ra là không cùng một người.”
“Sau
đó thì sao?” Một bên Yểu Trường Thiên nghe được cũng rất tò mò, thúc giục
Lâm Dạ Hỏa tiếp tục nói.
“Sau
đó Thái úy sẽ để cho Tô bà bà từ âm phủ đem hồn phách của cỗ hài cốt trong quan
tài kia tìm trở về, đổi lên trên người vị tân nương kia.” Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa
nhe răng, “Sau đó, chuyện kinh khủng liền tới!”
Hỏa
phượng hào hứng kể, “Tô bà bà nói nàng lúc ấy cảm thấy Tào Khôi có thể bị điên
rồi, nhưng người ta dẫu sao cũng là Thái úy, nàng liền nghĩ thế nào để lừa bịp
được, đồng thời nàng cảm thấy, quản gia kia có bộ dạng rất khó dâyvào, công phu
dường như cũng không tệ.”
“Nàng
làm sao để lừa gạt?” Triển Chiêu hỏi.
“Tô
bà bà nói nàng cũng dùng cách cũ như thường, khoa tay múa chân một hồi, suy
nghĩ làm sao để lừa gạt cho qua, nhưng ai biết nàng nhảy giằng co một trận, bộ
hài cốt trong quan tài kia đột nhiên bật dậy.”
Triển
Chiêu ánh mắt cũng mở to —— Bật dậy sao?
Ngũ
gia khẽ cau mày, liền nghĩ đến người dùng hữu hình nội lực để tập kích Tô Cửu
Cô… Có thể là cùng một người hay không ?
“Tô
bà bà nói nàng lúc ấy cũng bị dọa cho sợ rồi, cứ nghĩ là mình vô tình mà đem
vong hồn thật sự gọi trở lại.” Lâm Dạ Hỏa nói tiếp, “Ngay lúc đó, vị tân nương
kia cũng tỉnh lại. Tân nương vừa tỉnh lại, liền thấy một bộ hài cốt bay đến
phía trên mình, nàng kêu thảm một tiếng muốn đứng lên, kết quả không chạy được,
bị bộ hài cốt kia quấn lấy.”
Triển
Chiêu ánh mắt cũng trợn tròn, “Quấn lấy a?”
“Tô
bà bà nói bộ hài cốt kia giống như giây leo vậy, đem nữ nhân kia quấn lấy, sau
đó kéo vàng trong quan tài đá, cô nương kia giãy giụa kêu rất thảm thiết…”
Lão
gia tử Lục Thiên Hàn ở một bên nghe được, gương mặt cũng hiện lên vẻ ghét bỏ ——
cái này lại là chiều hướng gì đây …
Tô Cửu
Cô cũng là lần đầu tiên nghe nói loại chuyện này, mặt đầy không dám tin tưởng.
“Lợi
hại còn ở phía sau nha .” Lâm Dạ Hỏa ngoắc ngoắc tay tỏ ý mọi người tiếp tục
nghe, “Sau khi vị tân nương kia bị bộ hài cốt kéo vào quan tài đá , vùng vẫy một
hồi sau đó cũng không còn nhúc nhích nữa, nằm thẳng ở trên lớp muối trong quan
tài. Lúc ấy, Tào Khôi hỏi Tô bà bà, có phải đã hoàn thành nghi thức rồi hay
không. Tô bà bà cũng có chút tò mò, nàng liền tiến tới nhìn một cái, lúc này, vị
tân nương kia đột nhiên mở mắt ra. Tô bà bà nói cô nương kìa có một đôi mắt đỏ
như máu đỏ, sau đó bị bộ hài cốt kia quấn lấy một cái tay đột nhiên nâng lên, nắm
lấy khuôn mặt Tô bà bà… Sau đó Tô bà bà cảm thấy cặp mắt đau nhói như bị hỏa
thiêu vậy, sau đó đau đến bật thành tiếng, cái gì cũng không nhìn thấy…”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liên tưởng đến đôi mắt đen ngòm của Tô bà bà, cũng
không nhịn được cau mày —— thật là hung tàn.
“Tô
bà bà nói nàng đau đến ngất đi, mơ mơ màng màng liền nghe được tiếng kêu thảm
thiết còn có tiếng bước chân nhốn nháo… Sau đó chuyện gì phát sinh cái gì nàng
cũng không biết.” Hỏa phượng nói đến chỗ này, hắng giọng một cái, “Ta nghe xong
liền tìm tới các ngươi a.”
Đoạn
đường này được Hỏa phượng kể chuyện, chờ mọi người ngẩng đầu lên, đã đến cửa
chính Khai Phong Phủ.
Triển
Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nghe ra cũng giống chuyện ma quỷ lộng hành, nếu như
là dùng tới Giao Giao, có thể không chế như bộ hài cốt kia đem người ta quấn lấy
được không?”
Bạch
Ngọc Đường gật đầu một cái, “Nếu như là hữu hình nội lực, hẳn là có thể… Chẳng
lẽ chủ sự phía sau cũng là một Băng Nhân Tộc?”
Triển
Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều đi lại nhìn Lục Thiên Hàn.
Lão
gia tử chính là lắc đầu một cái, “Băng nhân tộc đều chết hết, chỉ còn một chi
duy nhất ở Băng Nguyên Đảo thôi.”
“Xác
định như vậy sao ?” Bạch Ngọc Đường cũng tò mò.
Lục
Thiên Hàn gật đầu, “Trên đời này, hữu hình nội lực hiếm thấy, nhưng băng nhân lại
càng hiếm thấy hơn.”
“Cho
nên là còn có người có thể sử dụng hữu hình nội lực tồn tại sao ?” Triển Chiêu
hỏi, “Hữu hình nội lực đúng là có, lại nói, Tiểu họa thúc cũng có hữu hình nội
lực, nhưng hữu hình không có nghĩa là có suy nghĩ, giống như Giao Giao biết suy
nghĩ có thể làm việc, trừ băng nhân tộc ra còn cái khác đều không có?”
Lục
Thiên Hàn lúc này xoay mặt nhìn về một bên trên đường phố, “Hỏi ông ấy một chút
a.”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn theo phương hướng Lục Thiên Hàn , chỉ thấy Yêu
Vương, Công Tôn Mỗ cùng Ân Hậu và Thiên Tôn đều ở đây, Thiên Tôn cùng Ân Hậu một
người mang theo Tiểu Tứ Tử một người mang theo Tiểu Lương Tử, mọi người nhìn thật
giống như mới vừa cơm nước xong, tâm tình cũng không tệ.
Triển
Chiêu cũng cảm thấy có chút đói, nhìn Bạch Ngọc Đường một chút —— hâm mộ!
Ngũ
gia đoán chừng mèo nhà mình cũng đói bụng rồi, vừa vặn ngoại công cùng Yểu Trường
Thiên đều tới, liền nghỉ lát nữa cùng đi ăn một bữa cơm đi.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu một cái liền nhìn thấy Lục Thiên Hàn, ngoài ra còn nhìn thấy Tô
Cửu Cô còn đi chung một chỗ nha, hai lão đầu ánh mắt cũng lòe lòe vui vẻ, hướng
về phía bên này vẫy tay a vẫy tay.
Lục
Thiên Hàn cũng bất đắc dĩ—— người rành rỗi!
Bạch
Ngọc Đường lúc này mới nhớ tới liền hỏi Lục Thiên Hàn, “Ngoại công, người không
biết vụ án, vậy làm sao đột nhiên trở lại Khai Phong?”
Lục
Thiên Hàn, nói, “Trước đó, Yêu Vương kêu ta lúc này đến đây.”
Đang
nói chuyện, Yêu Vương cùng Công Tôn Mỗ đi tới bên cạnh.
Yêu
Vương cười híp mắt cùng Yểu Trường Thiên chào hỏi, Yểu Trường Thiên theo bản
năng liền hướng về phía Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường né một chút, liếc Yêu
Vương.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lần đầu thấy dáng vẻ như vậy của vị quỷ kiến sầu
này.
“Sư
công!” Tiểu Lương Tử sớm nhìn thấy Yểu Trường Thiên liền nhào tới ôm.
Sắc mặt
Yểu Trường Thiên tốt hơn chút, đưa tay sờ đầu Tiểu Lương Tử, nhỏ lương chết đầu,
ánh mắt đầy yêu mến.
Nhóm
người Triển Chiêu đều gật đầu, quả nhiên chỉ có Tiểu Lương Tử là vừa mắt
vị này nhất.
Yêu
Vương cười gật đầu một cái, cùng Công Tôn Mỗ đi vào cửa Khai Phong.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhớ tới chuyện muốn hỏi Yêu Vương về hữu hình nội lực,
liền đuổi theo.
Tiểu
Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ cùng Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên chào hỏi, Thiên
Tôn cùng Ân Hậu ôm cánh tay tỷ mỉ nhìn Lục Thiên Hàn cùng Tô Cửu Cô.
Tô Cửu
Cô có chút lúng túng, đi theo Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường chạy vào Khai Phong
Phủ.
Lục
Thiên Hàn không nói gì mà nhìn nhị lão.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu che miệng nén cười.
Một
bên Yểu Trường Thiên vỗ vỗ Lục Thiên Hàn, chỉ chỉ ngực mình, “Ngươi có ý gì?
Ngàn dặm xa xôi chạy tới đây là để nhìn tình nhân cũ như thế nào sao?”
Tiểu
Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng quay đầu nhìn Lục Thiên Hàn —— tình nhân cũ a?
Lục
Thiên Hàn liếc Yểu Trường Thiên một cái, “Cái đầu già của ngươi a.”
“Vậy
ngươi cùng nàng nói một chút, ngũ tạng lục phủ của ta cũng ngâm giấm đây, có
chuyện gì thì nói đi ?” Yểu Trường Thiên cảm thấy cả người rất khó chịu,
để cho Lục Thiên Hàn nghĩ biện pháp trấn an muội muội mình a.
Lục
Thiên Hàn nhìn Yểu Trường Thiên một chút, chớp mắt, vào cửa, dáng vẻ còn rất
vui vẻ.
Tiểu
Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử đồng tình mà nhìn Yểu Trường Thiên.
Ân Hậu
cánh tay đỡ lấy vai trái của Yểu Trường Thiên, chọt chọt ngực hắn, “Nha đầu, đừng
có đoán mò, Tiểu Lục Tử trong lòng chỉ có ngươi!”
Thiên
Tôn đỡ lấy vai phải của Bạch Quỷ Vương, cũng chọt ngực hắn, “Đúng vậy! Bất quá
ghen là bình thường a, Tiểu Lục Tử cũng biết trêu hoa ghẹo nguyệt nha.”
Vừa
nói, hai người ngươi một lời ta một lời cho Yểu Trường Thiên tỉ mỉ biết Lục
Thiên Hàn năm đó là được hoan nghênh như thế nào.
Yểu
Trường Thiên bịt lỗ tai chạy như bay vào Khai Phong Phủ, hai lão gia tử cũng liền
đuổi theo.
Trong
sân Khai Phong.
Triệu
phổ cùng Công Tôn đang phụng bồi Đa Khải ngồi uống trà, nhìn bên ngoài Thiên
Tôn cùng Ân Hậu đuổi theo Yểu Trường Thiên cùng nhau đi vào.
Cửu
vương gia thấy sư phụ tới dĩ nhiên là vui vẻ.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kéo Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi, không để cho hai người
bọn họ khi dễ Bạch Quỷ Vương nữa.
Yểu
Trường Thiên hầm hừ đến cạnh bàn đá ngồi xuống, đưa tay xoa ngực.
Công
Tôn rót cho lão nhân gia ly trà, Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử cũng mang lên
cho Yểu Trường Thiên một chút điểm tâm hoa quả , không nỡ để người bị khi dễ.
Tiểu
Tứ Tử xoa xoa ngực cho Yểu Trường Thiên, nói, “Lục nãi nãi không nên gấp gáp
nga, Tiểu lục tử trong lòng chỉ có ngươi nha.”
Yểu
Trường Thiên cảm thấy ngược lại thật hưởng thụ, nâng chung trà lên uống một hớp,
liền nhìn thấy trong tay Triệu Phổ cầm một cái hộp đang mở ra.
Trong
hộp, chính là “thanh mực” tìm được trong Thái úy phủ cùng một ít mảnh gỗ nhỏ.
Yểu
Trường Thiên nhìn một cái, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, đưa tay đem thanh mực
kia lấy ra. Quan sát một hồi, lão gia tử liền nhíu mày lại, tiện tay ném trở về
trong hộp.
Triệu
Phổ cùng Công Tôn cũng chú ý tới trong ánh mắt Yểu Trường Thiên có vài phần
chán ghét, hai người nhìn nhau một cái…
Còn
không chờ hai người mở miệng, Tiểu Lương Tử cái quỷ linh tinh này đã hỏi,
“Sư công, ngươi biết cái đó là gì không?”
Yểu
Trường Thiên gật đầu một cái, thờ ơ trả lời một câu, “Tỏa Tâm Trụ sao, cũng có
thể kêu là Tỏa tâm quan (quan tài).”
“Cụ
thể là dùng để làm gì nha ?” Tiểu Lương Tử tò mò.
“Đã
lâu rồi không có người dùng tới, xem ra là đã thất truyền.” Bạch Quỷ Vương vừa
bóc quýt vừa nói, “Đồ chơi này bình thường cùng hắc vô thường hoặc bạch vô thường
dùng cùng một chỗ để hoàn chỉnh một nghi thức…”
Yểu
Trường Thiên chưa nói xong, đầu kia Triệu Phổ cùng Công Tôn đã ngẩng đầu lên
nhìn lão nhân gia chằm chằm rồi.
Yểu
Trường Thiên hơi ngẩn người, cau mày, “Không phải thật sự có hắc bạch vô thường
chứ ?”
Công
Tôn cùng Triệu Phổ cùng nhau gật đầu, Tiểu Tứ Tử nói, “Miêu Miêu nhặt được
nha!”
Trong
mắt Yểu Trường Thiên cuối cùng cũng lộ vẻ hứng thú, hỏi, “Hắc vô thường hay là
bạch vô thường?”
“Cái
này có khác biệt sao?” Triệu Phổ hỏi, “Chúng ta nhặt được hắc vô thường! Là một
cái bao vải chứa tiền đồng…”
Yểu
Trường Thiên liền bất động.
Triệu
Phổ cùng Công Tôn không hiểu gì mà nhìn lão nhân gia.
Vào
lúc này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng trở lại liễu, liền thấy Yểu Trường
Thiên giống như bị điểm huyệt ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người, một hồi sau, lão
gia tử bỗng nhiên “Ha ha ha” nở một nụ cười, tựa hồ là cảm thấy có chuyện gì rất
có ý tứ.
Những
người khác cũng nhìn Triệu Phổ —— sư phụ ngươi là tình huống gì ?
Cửu
vương gia nhún vai một cái—— lão nhân gia ông ta thần thần thao thao cũng không
phải một ngày hai ngày.
Trong
thư phòng, Lục Thiên Hàn ngồi xuống uống ly trà đích nghe đến đối thoại bên
ngoài, liền hỏi Yêu Vương, “Cũng bởi vì chuyện này mà tìm ta tới sao?”
Yêu
Vương khẽ mỉm cười một cái.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu cũng hỏi, “Có đầu mối không? Phải là trong một tháng phải phá
an nha.”
Lục
Thiên Hàn đặt ly trà xuống, “Ta biết hung thủ là ai.”