Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 29 – ĐÁNH LÉN


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 29 – ĐÁNH LÉN

          Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

          Trước tiên nên nêu ra những trọng điểm:

          Thời điểm mọi người trở lại Khai Phong chính là lúc cử hành “Thi Võ”, hoàng thành tụ tập đông đảo cao thủ võ lâm, Triệu Phổ cũng dẫn theo mấy vị phó tướng đi xem, chuẩn bị tuyển chọn nhân tài.

          Mấy nhân công khai thác đá còn ở phía tây Khai Phong Thành tại lòng núi Ngư Sơn, tìm được một cổ mộ, bên trong còn hư hư thực thực ẩn chứa quan tài đá của “Diêm Quan Công Chúa” theo truyền thuyết.

          Mọi người ở Khai Phong chia ra ba đường:

          Công Tôn cùng nhóm thư sinh, ở trong cổ mộ phát hiện “Phân nửa cỗ thi thể” còn mới, người chết được mặc y phục tân nương, được vùi trong lớp muối bên trong cỗ quan tài đá. Cùng lúc phát hiện ra cỗ thi thể, còn có một con rùa đất ngàn năm tuổi.

          Triệu Phổ cùng phó tướng của mình trong lúc xem thi võ thì đụng phải chuyện lạ là một vị đệ tử Mao Sơn Phái đột nhiên biến thành muối.

          Mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, chính là đang đi trên quan đạo hướng về phía Ngư Sơn thì gặp một chiếc xe ngựa, trên xe rơi ra một rương gỗ phía trong chứa đầy muối cùng một cuộn vải “Hắc Vô Thường” làm giả thành thi thể bên trong chứa tiền đồng  rất cổ quái  .

          Cùng lúc đó, Khai Phong hoàng thành phát sinh đại án, Thái úy Tào Khôi bị diệt môn, khiếp sợ triều đình, Triệu Trinh hạ lệnh Khai Phong Phủ trong vòng một tháng phải phá án.

          Cổ mộ tại lòng núi Ngư Sơn phát hiện thi thể, có thể chính là vị “Tân Nương” thần bí của Tào Khôi, nhóm Triển Chiêu triển khai điều tra, phát hiện Thái úy Tào Khôi hết sức khả nghi.

          Hôn lễ của Thái úy Tào Khôi thần bí, thân phận tân nương không rõ, trong hầm trú ẩn Thái úy phủ lại cất giấu khu ma trận quỷ dị, người chứng kiến duy nhất diệt môn án là người phụ nữ mù lòa mặc y phục theo lối “Vu bà”. Nhưng người phụ nữ này bị kinh hãi quá độ, luôn kêu hai chữ “Có quỷ”, làm vụ án càng thêm mông lung.

          Bên kia, căn cứ theo long đồ quyểndo Yêu Vương cung cấp, cũng phát hiện có cổ án, đồng dạng là thi võ, cũng có thí sinh biến thành muối, trước kia cũng từng phát sinh qua.

          Nhóm người Triển Chiêu căn cứ đầu mối điều tra, phát hiện có ba môn phái giang hồ liên lụy trong đó —— Mao Sơn Phái, Thiên Vũ Hiên cùng Tam Nguyệt Trai.

          Khởi nguyên của cả sự kiện là:

          Trong hồ nước mặn phụ cận Thiên Vũ Hiên đào ra được một quan tài cổ, đó chính là mấu chốt dẫn đến sự việc phát sinh sau này,  Thiên Vũ Hiên bắt đầu có “Ma quỷ lộng hành”, phu nhân của Thẩm Thiên Vũ chưởng môn Thiên Vũ Hiên mời đạo sĩ Mao Sơn Phái đến để đuổi quỷ, kết quả chưởng môn đại sư huynh Mao Sơn Phái là Thiên Sư Lương Tĩnh, trong quá trình đuổi quỷ biến thành muối liền mất tích không thấy.

          Sau Mao Sơn Phái còn có hai đệ tử tham gia thi võ ngay trước mặt mọi người cũng biến thành muối, hơn nữa đều là phát sinh trước mặt của thiếu chủ Thiên Vũ Hiên – Thẩm Mậu.

          Lại có võ sinh lợi dụng thuật “Diêm độn” tới gây rắc rối, dẫn tới bên trong Khai Phong Thành dân oán, đồng thời người Tam Nguyệt Trai cầm đầu môn phái giang hồ lấy cớ chỉ trích chuyện này cùng Mao Sơn Phái  bí thuật có liên quan, Mao Sơn Phái thành đối tượng bị đả kích.

          Trích Nguyệt Lão Tổ người sáng lập Tam Nguyệt Trai lại ở trước mặt Triển Chiêu đột nhiên chết bắc đắc kỳ tử, trước khi sắp chết phó thác Triển Chiêu bảo vệ môn hạ đệ tử, cái chết của vị này,  tựa hồ cùng “Kẻ thù truyền kiếp”  là Mao Sơn Phái của Tam Nguyệt Trai có liên quan, mà cái gọi là kẻ thù truyền kiếp, là vì chưởng môn Mao Sơn Phái – Đào Minh Chân Nhân cùng Trích Nguyệt Lão Tổ năm đó có một cái “Ước định” .

          Trải qua điều tra, người phía sau màn “Hãm hại” Mao Sơn Phái, dung mạo cùng “Thiên Sư Lương Tĩnh” đã mất tích có mười phần tương tự.

          Hơn nữa nhóm người Triển Chiêu thông qua đặc tính của Vũ Hiên, phá giải được thuật diêm độn, mà muốn dùng thuật này là phải tự mình thực hiện, Thiên Sư Lương Tĩnh trở thành người hiềm nghi lớn nhất.

          Mặt khác, khi Thái sư cùng Bao đại nhân điều tra nguyên nhân cái chết của Thái úy Tào Khôi, phát hiện Tào Khôi đang âm thầm sai người để tìm một số vật phẩm có liên quan đến “Yêu Phi Xuy Yên”. Bản thân Tào Khôi cùng với vị  tướng quân tiền triều Tào Mạt hộ tống thi thể Xuy Yên sau khi rời đi đã biến mất năm đó lại có dáng dấp hết sức tương tự. Đa Khải cha của Đa La cùng Tào Khôi thời còn trẻ lui tới quá khắn khít, Đa Khải gặp ám sát nguy hiểm, ông liền biết có liên quan tới Tào Khôi, đây cũng là đầu mối trọng yếu.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục điều tra, theo dõi Tô Cửu Cô đột nhiên rời khỏi Khai Phong.

          Cùng lúc đó, người phụ nữ bị mù trong hầm trú ẩn của Thái úy phủ cũng thanh tỉnh lại, nhóm người Công Tôn chuẩn bị hỏi nàng đêm hôm xảy ra vụ án kết quả là có chuyện gì xảy ra.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường âm thầm đi theo Tô Cửu Cô đi ra Khai Phong Phủ.

          Giao Giao đi theo sau lưng Tô Cửu Cô, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cách đó thật xa.

          Người ngoài là không thấy được Giao Giao, nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xa xa liền thấy một giao nhân cao như một tòa tháp màu xanh da trời đang đi lại trên đường phố.

          “Cao như vậy ngược lại là có lợi …, ít nhất cũng không bị lạc a.” Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường “Không biến nhỏ được sao”.

          Ngũ gia cũng bị làm khó, hỏi Triển Chiêu, “Không biến nhỏ được?”

          Triển Chiêu dơ lên hai tay làm một tư  thế “Thử đè một chút xem sao a? Hoặc là vặn thử hai cái.”

          “Vô ích a.” Ngũ gia buông tay, “Lúc trước ta có hỏi qua Yêu Vương rồi, người nói ta nên hỏi ngoại công a.”

          “Lão gia tử không phải là không có giao nhân sao?” Triển Chiêu tò mò.

          “Nhưng ngoại công ta luyện là công phu Băng Nguyên Đảo, chắc là võ công gia truyền của Băng Ngư Tộc đi.” Ngũ gia cũng bất đắc dĩ, “Vô công thuộc về Băng Nguyên Đảo ta biết tương đối ít.”

          “Bình thường nội lực đều là khuếch đại ra, sẽ có người nghiên cứu làm sao thu nhỏ lại nội lực sao?” Triển Chiêu thấy Giao Giao quẹo cua, liền lôi Bạch Ngọc Đường chạy vào một ngõ hẻm, “Chúng ta đi đường tắt!”

          Ngũ gia có chút không tín nhiệm mà nhìn Triển Chiêu một chút, “Miêu nhi, đường lớn ngươi còn chưa biết đi a… xác định biết đi đường tắt sao?”

          Lời ra khỏi miệng, Triển Chiêu đã mang Ngũ gia lên nóc nhà.

          Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một chút—— mang ngươi đi đường tắt ý chính là đi nóc nhà a! Miêu gia ta có biết lối tắt hay không ngươi còn không biết a? !

          “Bất quá lớn trở thành nhỏ ngược lại là lời giải thích tốt nhất cho thuật diêm độn.” Ngũ gia vội vàng đổi một đề tài, thuận tiện nhìn một chút phụ cận có đồ ăn hay không, thuận lợi vuốt lông mèo.

          “Lương Tĩnh hơn phân nửa là có vấn đề, cái này Mao Sơn Phái cũng không biết đang giở trò quỷ gì.” Triển Chiêu thấy Giao Giao dừng lại ngồi xuống trước tửu lâu, liền cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau lên một nóc nhà cao hơn.

          Tô Cửu Cô vội vàng trở lại tửu lầu, thu thập một ít lễ vật, sau đó liền an bài mấy tiểu đồ đệ đem lễ vật này mang đi Khai Phong Phủ.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở trên nóc nhà đợi một hồi —— Tô Cửu Cô đích thật là đang thu đồ, không có dấu hiệu cần đi tìm Thiên Sư Lương Tĩnh.

          “Có phải bị phát hiện hay không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ gia liếc mắt nhìn ra xa một cái, lắc đầu một cái, “Cách xa chừng này ngay cả sư phụ ta cũng không phát hiện được.”

          “Không chừng có người có thể nhìn thấy Giao Giao?” Triển Chiêu chỉ về phía Giao Giao đứng ở trước tửu lầu mà nghiêng đầu nhìn Tô Cửu Cô “Ngươi nghĩ thử đi a, Ai nha! Mao Sơn Phái này không phải là có thuật Khai thiên nhãn hay sao a !”

          Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu chọc cười, “Giao Giao là nội lực cũng không phải là quỷ.”

          Triển Chiêu lại nhìn một hồi, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta có nên làm cho Giao Giao một chiếc quần hay không a?”

          Ngũ gia nghe xong, đối với Triển Chiêu gật đầu một cái, “Ý kiến hay a! Sau này Giao Giao vừa ra khỏi cửa, trên bầu trời Khai Phong Thành liền tung bay một chiếc quần lớn như cái phòng vậy.”

          Triển Chiêu tự nhiên biết Bạch Ngọc Đường là đang chế giễu mình liền đưa hai tay ra bóp lấy hai bên má của Ngũ gia.

          Bạch Ngọc Đường vội vàng nắm lấy tay Triển Chiêu, bất quá Triển Chiêu không chịu buông, Ngũ gia quay lại cũng đi nhéo lấy hai bên mặt của Triển Chiêu…

          Hai người đang trên nóc nhà mà nhéo má nhau, ngoài cửa tửu lầu các đệ tử Mao Sơn Phái đã mang theo lễ vật đi, nhưng Tô Cửu Cô không đi cùng bọn họ.

          Triển Chiêu đè lại Bạch Ngọc Đường, tỏ ý, Chuột! nhìn Tô Cửu Cô.

          Ngũ gia cũng chú ý tới… một mình Tô Cửu Cô chậm rãi đi về phía bờ sông.

          “Nàng đi chỗ nào a?” Triển Chiêu tò mò, thuận tiện xoa xoa mặt cho Bạch Ngọc Đường.

          Hai người không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi theo Tô Cửu Cô, nhưng mà… Vị sư thái này nhìn không giống như là tìm người cũng không giống như là làm việc, chính là dọc theo bờ sông đi tới đi lui giải sầu một chút.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo một lúc lâu, hai người cũng mơ hồ cảm giác được, Tô Cửu Cô tựa hồ là có tâm sự.

          “Ai, ta nói này.” Triển Chiêu khều khều Bạch Ngọc Đường, “Sư thái này có phải muốn mua đồ gì hay không?”

          Bạch Ngọc Đường cũng chú ý tới, Tô Cửu Cô dọc theo bờ sông chầm chậm đi bộ, đầu tiên là ở cửa Thiên Âm Các dừng lại nhìn một chút.

          Thiên Âm Các là cửa hàng nhạc cụ lớn nhất Khai Phong Thành, bên trong có thể mua được cơ hồ tất cả nhạc khí trên thiên hạ.

          Tô Cửu Cô đi vào trong Thiên Âm Các dạo một vòng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thông qua Giao Giao, phát hiện sư thái tựa hồ là đang nhìn đàn cổ, hơn nữa nhìn đều là đàn màu trắng.

          Nhìn một hồi, Tô Cửu Cô đi ra Thiên Âm Các, tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua cửa hàng may y phục, lại dừng lại, vào nhìn một vài bộ quần áo.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nhất là Bạch Ngọc Đường, khả năng đời này đều không như vậy bát quái qua.

          Tô Cửu Cô vào cửa hàng y phục, nhìn cũng không phải nữ y, mà là nhìn y phục dành cho nam nhân. Nhìn cũng không phải là đạo bào, mà là áo choàng màu trắng.

          Ngũ gia sờ cằm một cái, như có điều suy nghĩ.

          Lại cùng một hồi, chỉ thấy Tô Cửu Cô đại khái là mệt mỏi, đi ngang qua cửa hàng Mãn Ký, liền đi vào lầu hai tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống, kêu một bình trà hoa lài, cùng một đĩa nhỏ băng cúc. Băng cúc là một loại điểm tâm nhỏ làm bằng sữa cùng băng làm thành, dáng vẻ rất mộc mạc có màu trắng, mùi vị cũng rất nhạt.

          Triển Chiêu cảm khái, ” Khẩu vị Sư thái rất lạ.”

          Ngũ gia không lên tiếng, vẻ mặt ngược lại là hơi có vẻ không biết làm sao, tự nhủ, “Nàng sau đó sẽ không đi nhìn đồ sứ chứ ?”

          Không ra Bạch Ngọc Đường dự liệu, Tô Cửu Cô sau một hồi nghỉ ngơi, liền đứng dậy tiếp tục đi dạo, đi tới cửa hàng đồ sứ lớn nhất Khai Phong, liền đi vào mua một bình hoa.

          Triển Chiêu thấy Tô Cửu Cô chọn một bình hoa nhỏ màu trắng sữa, tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi làm sao biết Tô Cửu Cô sẽ đi mua đồ sứ?”

          Ngũ gia thở dài, “Ngươi đi qua Băng Nguyên Đảo chưa ?”

          Triển Chiêu gật đầu a gật đầu.

          “Ngươi có chú ý đến trên bàn mỗi gian phòng đều có vậy chưng bày hay không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

          Triển Chiêu hơi sững sờ, nhớ ra rồi, “A! Ngoại công ngươi tại mỗi một gian phòng trên bàn đều  có một bình sứ bạch ngọc, bên trong sẽ cắm một cành bạch mai…”

          Triển Chiêu lời nói xong, chỉ thấy Tô Cửu Cô cầm bình hoa lại đi dạo Bách Tế Viên. Hôm nay trong sân thư sinh đánh cờ, đánh đàn đích không nhiều, đại khái là bởi vì trời lạnh. Trong sân mảng lớn mảng lớn bạch mai nở rộ, Tô Cửu Cô đi tới bờ sông bên cạnh một tấm băng, đưa tay hái được cành bạch mai, cắm ở trong bình hoa. Đem bình hoa đặt trên bàn, Tô Cửu Cô ngồi bên cạnh, nhìn thuyền hoa trong sông chậm rãi lái qua mà xuất thần.

          “Ai nha…”

          Trên đỉnh một lương đình trong Bách Tề Viên, Triển Chiêu nắm tay áo Bạch Ngọc Đường lắc qua lắc lại, “Khó lường a!”

          Ngũ gia cũng gật đầu một cái.

          “Ngoại công ngươi thích nhất là đàn bạch ngọc, thích uống trà hoa lài thích ăn băng cúc, bình sứ trắng cắm bạch mai đều là đồ chưng bày ở Băng Nguyên Đảo a… đoạn đường này Tô Cửu Cô là đang suy nghĩ về ngoại công ngươi đúng không? Còn có y phục màu trắng a! Ngoại công ngươi cũng là cả người đều là màu trắng a… Không phải, họ Bạch cả người đều là trắng!”

          Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đột nhiên rất kích động, “Miêu nhi, bình tĩnh…”

          “Sư thái còn nói đã vong tình rồi, rõ ràng trong lòng vẫn là nghĩ đến ngoại công  ngươi!” Triển Chiêu khều bả vai Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ gia bất đắc dĩ, hỏi Triển Chiêu, “Còn phải tiếp tục đi cùng? Cảm giác có chút không phúc hậu.”

          ” Ừm… Cũng đúng nha.” Triển Chiêu gật đầu một cái, nếu không lưu lại Giao Giao trước đi theo, chúng ta đi Mãn Ký uống ly trà?

          Bạch Ngọc Đường nghi ngờ, “Uống trà tại sao đi Mãn Ký?”

          “Đi Mãn Ký uống trà mơ, ăn thêm chút điểm tâm.” Triển Chiêu muốn lôi Bạch Ngọc Đường đi, đừng quấy rầy sư thái tâm sự.

          Nhưng mà hai người vừa mới đứng người, bỗng nhiên… Triển Chiêu theo bản năng cúi người xuống, thuận tiện còn lôi Bạch Ngọc Đường một cái, cùng nhau tựa vào trên đỉnh đình viện.

          Đồng thời, hai người đều bất ngờ một chút.

          “Ngươi cũng cảm giác được…” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường gật đầu.

          Cơ hồ là đồng thời, sau lưng truyền tới một tiếng vang lớn.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau quay đầu, chỉ thấy Tô Cửu Cô bị một cổ nội lực lôi ra, chỗ nàng ngồi băng đá đã bay.

          Mà nội lực kéo Tô Cửu Cổ ra, chính là Giao Giao luôn canh giữ bên người nàng.

          Bị tập kích bất thình lình hiển nhiên khiến cho Tô Cửu Cô bối rối, nhưng mà… Bốn phía xung quanh người nào cũng không có, cũng không thấy được người tập kích.

          Nhưng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rõ ràng cảm giác được phụ cận có khí tức của người nào đó…

          “Độn thuật?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

          Triển Chiêu đang cúi đầu tìm đồ trong túi tiền, vừa tìm vừa gật đầu.

          Ngũ gia tò mò Triển Chiêu là đang tìm cái gì.

          Triển Chiêu lấy ra một bọc tinh tinh đường, là trước đó Tiểu Tứ Tử cho.

          Đem kẹo đường đậu đổ ra cầm trong tay, Triển Chiêu đối với Bạch Ngọc Đường khoa tay múa chân.

          Ngũ gia chỉ thấy hắn hưu hưu hưu trên trời dưới đất, chỉ trái chỉ trái phải, sau đó bĩu môi một cái, ý kia —— phía trên!

          Bạch Ngọc Đường bất ngờ một hồi, nghiêng đầu —— có ý gì a?

          Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, tiếp tục bĩu môi —— đi nha!

          Bạch Ngọc Đường đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu một cái—— kỳ quái a! Hôm nay lại không hiểu.

          Triển chiêu cũng bất ngờ, suy nghĩ một chút, há to mồm —— dĩ nhiên lại không hiểu? !

          Hai người đang nằm úp sấp trên nóc đình viện đối mặt, liền nghe một thanh âm truyền tới, “Hai ngươi nếu không di chuyển nữa thì vị sư thái kia thật sẽ khong6g chống nổi.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu, chỉ thấy trên một nóc nhà Lâm Dạ Hỏa đang ngôi, Hỏa Phượng không biết đến đây lúc nào và đã tới bao lâu, vào lúc này mặt đầy vẽ không biết làm sao đối với hai người bọn họ, ngón tay chỉ về phía sau lưng, “Sư thái kia là có tình huống gì?”

          Mà lúc này, đầu óc Tô Cửu Cô cũng mơ hồ đứng ở bờ sông, chung quanh không người, nhưng bên người lại có hai cổ nội lực quỷ dị đang va chạm lẫn nhau. Tô Cửu Cô dù sao cũng là cao thủ, có thể cảm giác được mới vừa rồi cổ nội lực đánh lén mình kia mang sát khí cùng âm ngoan, mà một cổ nội lực khác thì tựa hồ là bảo vệ mình.

          “Giao Giao đang cùng ai động thủ?” Nhìn một hồi, Triển Chiêu cũng bối rối, hỏi Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ gia cau mày, “Thật giống như… Là nội lực gì a?”

          Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một hồi, hai miệng đồng thanh, “Hữu hình nội lực? !”

          Ngũ gia gật đầu một cái —— rất giống…

          “Ngoài ra còn có băng ngư tộc sao?” Hỏa phượng dụi mắt một cái, nhìn chằm chằm bên dưới, “Ta làm sao cảm giác được có khí tức…”

          “Đích xác có người.” Triển Chiêu đem kẹo đường cầm trong tay chà xát, kẹo đường biến thành bột. Những viên kẹo đường màu đen biến thành một nắm bột phấn màu đen, Triển Chiêu giơ tay lên một cái… Bột phấn màu đen lưu loát tản ra, rơi xuống đất .

          Trên mặt đất có thể thấy rõ đường phấn màu đen… Bỗng nhiên, bột phấn màu đen xuất hiện một hình sóng biến hóa.

          “Có người!” Lâm Dạ Hỏa đưa tay chỉ một cái, Bạch Ngọc Đường đã khoát tay… Một cổ nội lực cách không từ trên mặt đất lôi ra một bóng người. Nhưng rất nhanh bóng người kia tránh thoát, lại biến mất trong mặt đất.

          “Độn thuật!” Lâm Dạ Hỏa đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chớp mắt, “Nội lực rất cao a.”

          “Là hắn đang khống chế hữu hình nội lực sao?” Triển Chiêu nhìn chung quanh một chút, ” Nội lực cao như vậy, đồng thời ẩn thuật cộng thêm sửdụng hữu hình nội lực? Lai lịch gì a?”

          “Ta chỉ cảm thấy khí tức một người.” Lâm Dạ Hỏa phân biệt một chút, “Nhưng…”

          “Có hai nội lực!” Ngũ gia vừa nói, đối với Triển Chiêu, nói “Miêu nhi, bảo vệ Tô Cửu Cô một chút.”

          Triển chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường đối với Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu một cái.

          Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Phải đem người bức ra?”

          “Ngươi chuẩn bị phóng hỏa.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, thân hình hơi nghiêng một cái… Sau đó, Ngũ gia bỗng nhiên hóa thành phong tuyết, theo gió tản đi.

          Cùng lúc đó, trên bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện phong tuyết, Triển Chiêu giám định một chút, Bạch Ngọc Đường dùng chiêu tuyết trong kính càng ngày càng có phong phạm Thiên Tôn, sau đó nhảy một cái đến bên cạnh Tô Cửu Cô, giơ tay lên rút ra Cự Khuyết vận công đỡ lực. Một cổ nội lực mạnh mẽ bị Triển Chiêu đẩy ra, đồng thời Triển Chiêu dùng kiếm đánh ra một kiếm về phía bên cạnh lập tức có một cỗ nội lự khác gặp phải mũi kiếm của Triển Chiêu sau đó cũng biến mất.

          Triển chiêu hơi bất ngờ… Người ra tay thứ hai mới hữu hình nội lực,người thứ nhất không phải, chỉ là chưởng phong mà thôi!

          Cơ hồ là đồng thời, giao nhân trên không trung cũng tiêu tán, phong tuyết càng lớn lên.

          Lâm Dạ Hỏa đứng ở đình thượng quan sát… Bỗng nhiên, trong gió có một nơi bông tuyết loạn lên.

          Hỏa phượng giơ tay lên Phá thiên kiếm a khỏi vỏ, một đạo hỏa quang trực xông ra, ánh lửa bắn ra, bông tuyết cũng bốc cháy. Sau khi phong tuyết cháy hết, không trung xuất hiện một tấm băng phiến mỏng như cánh tằm. Băng phiến trong suốt giống như tấm gương treo lơ lửng ở giữa không trung, đem mọi thứ cảnh vật bốn  phía chung quanh chiếu vào trong kính.

          Lúc này, một bóng người nhanh chóng di động xuất hiện ở trong gương, ngay sau đó phương hướng băng phiến chuyển một cái, giống như lưỡi dao sắc bén hướng về một phương hướng bay đi.

          Tô Cửu Cô vào lúc này đã ngẩn người, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng là lần đầu thấy.

          Từ khi bốn người bọn họ ở Hỏa Luyện Thành khiêu chiến Thiên Tôn, sư phụ nhà mình liền nhín thời giờ bổ túc thêm cho bọn họ, Ân Hậu nghiêm túc dạy Triển Chiêu dùng chiêu Ma Vương Thiểm cùng phương pháp sử dụng ảo thuật; Vô Sa dạy Lâm Dạ Hỏa như thế nào để ra chiêu Hỏa Phượng Liệt Thiên tốt hơn, Yểu Trường Thiên đem Tân Đình Hầu sau khi thức tỉnh mới dạy cho Triệu Phổ sử dụng Quỷ Vương Đao; mà Thiên Tôn chính là dạy Bạch Ngọc Đường nắm giữ thiên biến vạn hóa của Tuyết Trong Kính.

          Mắt thấy phương pháp chính xác sử dụng Tuyết Trong Kính, Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu âm thầm le lưỡi, quả nhiên trước đó Thiên Tôn là chơi đùa bọn họ a, chiêu này thật là khó lòng phòng bị, đừng nói một trăm chiêu, lần đó tỷ võ nếu như Thiên Tôn động thật, bọn họ có thể chết một trăm lần.

          Hoàn toàn sử dụng Tuyết Trong Kính cơ hồ là ám khí trận khó giải, có thể nói là “Tàn nhẫn” vô cùng, bông tuyết chính là băng phiến, băng phiến giống như đao phiến, nội lực cao bao nhiêu chính là băng đao trận bao lớn trong phong tuyết, mấy vạn băng đao cùng nhau rơi xuống tình cảnh cùng U Liên Lưu Tinh Tiễn không sai biệt lắm, mặt đất giống như đem muối để vào chảo dầu nóng, trực tiếp sôi trào.

          “Người” dựa vào độn thuật ẩn thân trên mặt đất kết quả thì không trốn được, vừa nhảy ra, mượn sức gió xông thẳng về phía Tô Cửu Cô.

          Triển Chiêu đưa tay kéo lấy Tô Cửu Cô, vừa tung người lên trên.

          Tô Cửu Cô bị mang theo, cảm thấy nên đi xuống, thế nhưng Triển Chiêu vẫn còn đi lên… Sư thái trợn to hai mắt xoay mặt nhìn Triển Chiêu.

          Nhưng mà Triển Chiêu như không có chuyện gì xảy ra, vừa đi lên còn vừa nhìn bên dưới có thấy bóng người nào đuổi theo mình không, thấy thân ảnh kia đã đến cực hạn bắt đầu hạ xuống, khóe miệng Triển Chiêu khẽ nhíu một cái, đột nhiên dừng lại, trên không trung xoay người liền đuổi tiếp, trong miệng còn nói, “Ngọc Đường! Nơi này đây!”

          Theo tiếng nói Triển Chiêu rơi xuống, một trận gió tuyết tới quấn lấy thân ảnh kia.

          Hỏa Phượng Liệt Thiên của Lâm Dạ Hỏa  cũng đến, một đạo hỏa quang theo màu trắng phong tuyết đánh lên tới, đem bóng người kia bao vây.

          Người nọ rốt cục thì tháo ngụy trang, bại lộ ở trước mắt mọi người, một đầu tóc bạc một bộ đạo bào.

          Mọi người rơi xuống đất, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đem một đạo sĩ tóc trắng bao vây vào giữa.

          Tô Cửu Cô cũng bị Triển Chiêu mang theo xuống, nàng đứng ở sau lưng Triển Chiêu, liếc nhìn người bị vây, liền ngẩn người.

          “Sư… Sư huynh? !” Tô Cửu Cô có chút không dám tin tưởng.

          Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa lúc này cũng thấy rõ vị cao thủ đánh lén Tô Cửu Cô kia—— tiên phong đạo cốt một lão đạo sĩ tóc trắng, cầm trong tay Tảo Hồn Vân Triển, chính là chưởng môn đại sư huynh Mao Sơn Phái, Thiên Sư Lương Tĩnh.

          Trên người Lương Tĩnh có nhiều vết thương bị Tuyết Trong Kính đánh lên người, trên đạo bào có vết máu loang lổ.

          Hắn nhìn một cái bốn phía tình thế, vừa mới nghiêng người, liền nghe Triển Chiêu nói, “Diêm độn cũng không sử dụng tốt  a.”

          Lương Tĩnh hơi sững sờ, lúc này, trên mặt đất đã dâng lên một tầng muối sương mong mỏng.

          Lâm Dạ Hỏa dùng mũi chân khều muối ăn trên mặt đất, gật đầu một cái, “Liền là dựa vào đặc tính của Vũ Hiên muối làm ra cái này, lừa gạt a. Ngươi giả thần giả quỷ kết quả là có mục đích gì?”

          Lương Tĩnh lúc này cúi đầu, cũng nhìn muối dưới mặt đất, hắn lúc đầu muốn nghiêng thân, kết quả lại ổn định cơ thể .

          Sau khi đứng thẳng, Lương Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng nhỏ nhẹ, động một chút.

          Triển Chiêu ngay tại đối diện Lương Tĩnh,  Triển Chiêu rõ ràng thấy biểu tình Lương Tĩnh—— theo lý mà nói hắn bị bắt tại trận, hẳn chột dạ mới đúng, làm sao vẻ mặt này, mang theo mấy phần gian kế đã đắc ý như ý?

          Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Triển Chiêu ý thức được có thể có gì không đúng, Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường cũng làm ra phản ứng.

          Hỏa phượng vừa quay đầu lại, mở miệng nói cá “Hỏng bét…”

          Bạch Ngọc Đường cũng hô lên, “Cẩn thận!”

          Triển chiêu quay đầu, thấy sau lưng Tô Cửu Cô không phòng bị chút nào, xuất hiện một bóng người. Nói xác thực, đó không phải là người, mà là một cổ nội lực —— hữu hình nội lực!

          “Hình người” nội lực một chưởng đánh về phía cổ Tô Cửu Cô, tàn bạo dị thường, mắt thấy Tô Cửu Cô chắn chắn phải là đầu người rơi xuống đất…

          Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng bất chấp Lương Tĩnh, phi thân phải đi cứu giúp, nhưng trong lòng bọn họ đều có cùng một cái ý nghĩ —— không  kịp rồi!

          Nhưng mà, ngay tại lúc Tô Cửu Cô cảm giác được một cổ kình phong trực đánh về phía cổ mình thì đã không thể tránh né, thời điểm chuẩn bị nhắm mắt chờ chết… “Hình người” kia bỗng nhiên liền cứng lại.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhảy tới gần nhất, chỉ thấy sau lưng Tô Cửu Cô xuất hiện một băng nhân to lớn, một cổ cường đại hàn ý từ mặt đất dâng lên, tất cả cây cối xung quanh cũng trong nháy mắt trùm lên một tầng băng thật dầy, hơn nửa Bách Tề Viên, kể cả hơn nửa con sông, trong nháy mắt đóng băng.

          Hỏa Phượng bị đông cứng liền nhảy lên cao một cái, há miệng liền thở ra bạch khí, chóp mũi đỏ bừng.

          Triển Chiêu bởi vì chạy quá mau tới cứu Tô Cửu Cô, không đề phòng mặt đất bị đóng băng, trợt chân một cái liền bay ra ngoài, khá tốt còn té vào trong ngực Bạch Ngọc Đường, nếu không xem ra thật sự là trực tiếp trượt vào trong sông.

          Ngũ gia đồng thời níu lại Triển Chiêu, Vân Trung Đao quét về phía sau lưng Tô Cửu Cô, băng nhân kia bị Vân Trung Đao chém trúng, bể thành băng tinh.

          Tô Cửu Cô lảo đảo một cái, Lâm Dạ Hỏa đỡ nàng, đồng thời, bên người sinh ra hai nội lực, đồng thời công kích Tô Cửu Cô.

          Nhưng hai cổ nội lực lại bị đông lại, ngay sau đó, mặt đất từng cột băng trụ dâng lên, hữu hình nội lực  một lần một lần bị phong ấn vào trong lớp bằng.

          Trong Bách Tề Viên mấy đạo băng xuyên đột ngột dâng lên, hết sức nguy nga.

          “Bành” một tiếng.

          Nhóm Triển Chiêu vừa cúi đầu, thấy Lương Tĩnh vốn muốn thừa loạn chạy trốn bị ném trở lại.

          Một người mặc y phục màu đen xuất hiện ở bên cạnh  Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa.

          Hỏa Phượng và Triển Chiêu vội vàng hành lễ, “Tiền bối.”

          Người mặc y phục màu đen bắt Lương Tĩnh trở về chính là Yểu Trường Thiên.

          Bạch Quỷ Vương cũng không biết nghe được Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa kêu hắn không, liếc Tô Cửu Cô một cái, đưa tay xoa xoa ngực, đối với sau lưng nói, “Còn có một tên chạy.”

          Bạch Ngọc Đường nhìn về sau lưng Yểu Trường Thiên, thấy được một bóng người quen thuộc, thật ra thì mới vừa rồi lúc băng xuyên dâng lên, Ngũ gia cũng biết ai tới, lòng nói thật là kịp thời a, vội vàng hành lễ, “Ngoại công.”

          Sau lưng Yểu Trường Thiên đi tới, chính là Lục Thiên Hàn.

          Tô Cửu Cô tránh được một kiếp lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, thấy Lục Thiên Hàn có chút ngạc nhiên mừng rỡ, “Lục Thiên Hàn?”

          Lục Thiên Hàn khẽ gật đầu.

          Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa ánh mắt liền phát sáng a, cảm giác trong cơ thể máu bát quái đều sôi trào —— ai nha! Hảo hảo ngoạn a!

          Tô Cửu Cô thật giống như muốn cùng Lục Thiên Hàn trò chuyện đôi câu, bất quá trước mắt đột nhiên bị Yểu Trường Thiên cản lại, Yểu Trường Thiên bất đắc dĩ xoa ngực, “Đừng làm rộn, không ngươi chờ coi! Ngươi ngừng một hồi có được hay không a.”

          Ngũ gia đồng tình nhìn vẻ mặt tim quặn đau của Yểu Trường Thiên —— hẳn là bà ngoại khả năng bị đổ bình dấm chua a…

          Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu làm gì còn quản Lương Tĩnh là ai a? Quá thú vị, tiến gần lại xem chút a!

          Lục Thiên Hàn đưa tay xoa nhè nhẹ lên ngực Yểu Trường Thiên.

          Yểu Trường Thiên có thể hít thở bình thường, không hiểu hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Mới vừa rồi là chuyện gì?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều đi xem Tô Cửu Cô —— đuổi giết ngươi là cái gì a?

          Tô Cửu Cô cau mày, mặt đầy nghi hoặc nhìn Lương Tĩnh trên đất, “Sư huynh ngươi… Ngươi làm gì a?”

          Lương Tĩnh cau mày, trợn mắt nhìn Tô Cửu Cô một cái, “Ngươi làm hư đại sự! Ngươi , đồ tiện nhân đến chết cũng chưa đền hết tội…”

          Tô Cửu Cô bị mắng cũng không giải thích được.

          Yểu Trường Thiên ôm cánh tay ở một bên ngoẹo đầu nhìn, hiển nhiên lòng đã hết khó chịu.

          Lâm Dạ Hỏa kích động Lục Thiên Hàn, “Lão gia tử, hắn mắng sư thái, đánh hắn!”

          Lục Thiên Hàn không nói mà chỉ nhìn Lâm Dạ Hỏa một chút, lòng nói Vô Sa cái miệng nói linh tinh a, cái gì cũng cùng đồ đệ nói.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày nhìn Lương Tĩnh —— vị này là có tật xấu gì? Điên rồi sao?

          Không đợi người khác động thủ, Tô Cửu Cô sững sốt một hồi đột nhiên đi lên, nắm lấy cổ áo Lương Tĩnh, giơ tay lên liền tát liên hồi, “Ngươi mắng ai tiện nhân chứ ? Làm nửa ngày là ngươi đang giở trò quỷ, lão nương đánh chết ngươi!”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cả kinh —— nguyên lai sư thái tức giận là  phong cách này.

          Yểu Trường Thiên vừa nhìn Lục Thiên Hàn một cái, lầm bầm một câu —— không đẹp mắt băng muội muội của ta

          Lục Thiên Hàn nhìn trời, Lâm Dạ Hỏa chay qua kéo Tô Cửu Cô, “Sư thái, phải thận trọng a!”

          Lục Thiên Hàn nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, sau đó ngẩng mặt lên nhìn sau lưng ngoại tôn.

          Bởi vì đột nhiên trời lạnh, Giao Giao được bọc bằng một lớp băng mỏng, xuất hiện ở sau lưng Bạch Ngọc Đường.

          Yểu Trường Thiên cũng ôm cánh tay ngẩng đầu nhìn, “Khá lắm! Một con lớn như vậy a.”

          Lục Thiên Hàn có chút ghét bỏ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm sao lớn như vậy, ngươi sao không làm nó nhỏ lại.”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng nhau hỏi, “Làm sao làm nhỏ a?”

          Lục Thiên Hàn nhìn hai đứa con nít như đứa ngốc vậy, “Lạnh không phải nhỏ sao.”

          Bạch Ngọc Đường hơi bất ngờ, Triển Chiêu cũng nghĩ —— lạnh sẽ nhỏ… Cũng đúng nga.

          Ngũ gia dù sao cũng là thông minh, hơn nữa nội lực cực hàn cũng là trời sinh, quả nhiên… Chỉ thấy giao nhân to lớn bắt đầu chậm chạp thu nhỏ lại, cuối cùng, khôi phục thành người bình thường. Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường có thể cho nhỏ thêm hay không, sau này xuất môn có thể để trong túi mang theo.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp