CHƯƠNG 28 – TẢO HỒN VÂN TRIỂN
Trước cửa Khai Phong Phủ một trận đại loạn, Trích Nguyệt cứ như vậy mà chết rõ
như ban ngày, vấn đề biến thành muối còn chưa giải quyết, mà vị này lại bị lửa
thiêu chết.
Lửa
này cháy lên đặc biệt rất tà môn, Lâm Dạ Hỏa dùng Vô Phong Chưởng cũng không
cách nào dập tắt được, Bạch Ngọc Đường sau đó đánh ra một chưởng mới đem thi thể
Trích Nguyệt đóng băng lại, thế nhưng ngọn lửa kia vẫn cháy, bên trong lớp băng
ánh lửa cũng biến thành màu hoàng sắc hết sức yêu dị.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ánh mắt đều nhìn vào ngọn lửa kia, cũng tràn đầy
nghi ngờ.
Công
Tôn đưa tay sờ sờ cằm, trong miệng “uhm” một tiếng.
Triệu
Phổ vốn muốn hỏi Công Tôn có phải phát hiện cái gì hay không, nhưng còn chưa kịp
mở miệng, chúng đệ tử Tam Nguyệt Trai đã nổi điên rồi, đám người cực độ hỗn loạn,
đặc biệt là mới vừa rồi không biết người nào kêu một tiếng “Mao sơn bí thuật”,
trong nháy mắt người Mao Sơn trở thành đối tượng đả kích.
Đệ tử
Tam Nguyệt Trai bởi vì chưởng môn Lỗ Nguyệt bị bắt thì rất bất mãn, nhìn lại sư
tổ hóa thành tro bụi, lập tức buồn cũ hận mới chồng chất cùng bùng nổ.
Vây
xem còn có người của những môn phái giang hồ khác, hơn nữa cũng không biết là
có người tâm hoài bất quỷ mang ý đồ xấu hay không mà mùi dùi đều chỉ về hướng
Mao Sơn Phái đồng thời cũng đang oán trách Khai Phong Phủ bao che Mao Sơn Phái.
Cũng
may Âu Dương Thiếu Chinh cùng Hoàng Thành Quân đem đám người chặn lại mới không
phát sinh mâu thuẫn.
Có
Hoàng Thành Quân ngăn chặn, hơn nữa bách tính Khai Phong Phủ cũng biết chút việc
đời, biết Hoàng Thành Quân một khi xuất động vẫn là sớm giải tán đi, cho nên
người đi đường vây xem dần dần giảm bớt.
Triệu
Phổ đối với Âu Dương Thiếu Chinh nháy mắt.
Âu
Dương đối với loại chuyện này tương đối có kinh nghiệm, biết trong đám người nhất
định là có người đang nháo chuyện, bắt người, thì chẳng khác nào là có đầu mối.
Âu
Dương ngồi ở trên ngựa quan sát trong đoàn người xem có nhận vật nào khả nghi,
mà trên nóc nhà bốn phía xung quanh nhóm ảnh vệ cũng hành động.
Bạch
Ngọc Đường lui lại mấy bước, hỏi Trần Thông đứng ở trên bậc thang đang ngây người,
“Tiền bối, đây có phải là Mao Sơn bí thuật của người hay không?”
Trần
Thông không ngừng lắc đầu, “Ai nha Ngũ gia, Mao Sơn bí thuật tối đa chỉ có thể
đốt người giấy, làm sao có thể đốt người thật a? !”
“Như
vậy thì người Tam Nguyệt Trai cùng người Mao Sơn phái như thế nào lại trở thành
kẻ thù truyền kiếp?” Lâm Dạ Hỏa cũng tới hỏi.
“Tam
Nguyệt Trai cũng không phải là môn phái Tây Vực, mà là đồng môn bị Mao Sơn phái
đuổi ra Trung Nguyên.” Trần Thông không thể làm gì khác hơn là tận lực giải
thích đơn giản cho mọi người nghe, “Nói đơn giản một chút, năm đó hai phái vì
tranh quyền đoạt lợi mà chém giết lẫn nhau, bên phe Trích Nguyệt không đấu lại
bên phe sư huynh Đào Minh của ta, kết quả lão bị ma quỷ ám ảnh, giết rất nhiều
người đi đường vô tội, mưu toan hãm hại sư huynh ta… Kết quả chuyện làm đó bị
sư huynh ta phát hiện.”
Nghe
đến chỗ này, Bạch Ngọc Đường liền nghĩ đến hình ảnh trước đó Tiểu Tứ Tử đã thấy,
chắc là sự tình đó …
“Sư
huynh ta cùng Trích Nguyệt làm một giao dịch, chỉ cần Trích Nguyệt từ đây rời
khỏi Trung Nguyên võ lâm, cũng không đem chuyện hắn sở tác sở vi truyền rao.”
Trần Thông cuối cùng làm một tổng kết, “Kết quả chính là Trích Nguyệt từ đây biến
mất, đi đến Tây Vực sáng lập Tam Nguyệt Trai, mà Mao Sơn phái cũng mai danh ẩn
tính, bắt đầu không cùng Trung Nguyên Võ Lâm tiếp xúc.”
Bạch
Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa nghe xong, hai người đều nhíu mày lên.
Tiểu
Lương Tử một mực ở bên cạnh nghe chuyện, ngước mặt hỏi, “Giết người là Trích
Nguyệt a! Tại sao không công khai tội để cho lão ta đền mạng nha! Dựa vào cái
gì lại để cho lão rời đi?”
Lâm Dạ
Hỏa gật đầu một cái, “Ta cũng cảm thấy giao dịch này Mao Sơn phái tựa hồ thua
thiệt một chút a!”
“Có
phải còn có những điều kiện khác hay không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Thông.
Trần
Thông do dự một chút, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Ta cơ bản cũng không hỏi
tới chuyện của Mao Sơn phái, tất cả đều do sư huynh ta định đoạt, năm đó đưa ra
quyết định cũng là sư huynh ta…”
Đang
khi nói chuyện, một nhóm hoàng thành quân khác cũng chạy tới, người giang hồ
nhìn một cái thấy quân lính quá nhiều, nhìn nhau nháy mắt sau đó liền tạm thời
tản đi, chỉ để lại mấy tiểu đồ đệ Tam Nguyệt Trai quỳ ở nơi đó khóc thương cho
sư tổ bọn họ.
Triển
Chiêu đứng ở cách đó không xa, Công Tôn cau mày nghiên cứu trên đất một cỗ tro
bụi hình người được đóng băng.
Giả Ảnh
từ trên nóc nhà xuống, hồi bẩm Triệu Phổ nói, “Vương gia, bắt được mấy người.”
Triệu
Phổ gật đầu, tỏ ý để cho Giả Ảnh dẫn Triển Chiêu tới nhìn đám người vội
kia một chút.
Triển
Chiêu đi theo Giả Ảnh đến chỗ của hoàng thành quân, khi đi ngang qua mấy tiểu đồ
đệ Tam Nguyệt Trai, Triển Chiêu bỗng nhiên dừng bước.
Mấy
tiểu đồ đệ Tam Nguyệt Trai thấy Triển Chiêu đứng ở trước mặt liền ngẩng đầu
nhìn Triển Chiêu, trong mắt thấp thoáng một ít thù hận.
Triển
Chiêu tự nhiên có thể hiểu được, ở Tam Nguyệt Trai xem ra, là Mao Sơn
phái hại chết sư tổ bọn họ mà Khai Phong Phủ là bao che người Mao Sơn
Phái.
Lúc
này, xa xa có mấy người giang hồ đang đối với mấy tiểu đồ đệ này ngoắc tay, tựa
hồ là tỏ ý bọn họ đi theo.
Mấy
tiểu đồ đệ mới vừa muốn đứng lên, Triển Chiêu nhưng mở miệng, “Ở lại Khai Phong
Phủ an toàn nhất.”
Mấy
người bất ngờ một chút, Triển Chiêu nói tiếp, ” Trước lúc sư tổ các ngươi hấp hối
có nói để cho ta bảo vệ các ngươi an toàn.”
Các đệ
tử Tam Nguyệt Trai nhìn nhau một chút, không xác định mà nhìn Triển Chiêu,
trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tín nhiệm.
Triển
Chiêu chỉ chỉ cửa Khai Phong Phủ, “Các ngươi vào cánh cửa kia, ta sẽ bảo đảm
các ngươi an toàn, cho đến lúc bắt được hung thủ mới thôi.”
“Chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi !”
“Đúng
vậy, ngươi nói không chừng cùng Mao Sơn phái là một phe…”
“Chính là ngươi bắt chưởng môn chúng ta…”
Mấy
tiểu đồ đệ ỷ vào lòng can đảm cùng Triển Chiêu già mồm.
Triển
Chiêu cũng không nói chuyện, chờ bọn họ nói xong, đưa tay chỉ đám người giang hồ
xa xa kia.
Mấy
người giang hồ thấy Triển Chiêu đưa ngón tay chỉ bọn họ, vội vàng xoay
người rời đi.
“Dù
là có một chút khả năng có thể gây nguy hiểm cho mình, bọn họ cũng sẽ quay đầu
rời đi, thứ người như vậy không dựa vào được.” Triển Chiêu không nhanh không chậm
nói, “Chỉ có thân nhân chân chính mới có thể trước khi chết còn quan tâm các
ngươi.”
Chúng
đệ tử Tam Nguyệt Trai cũng đều im lặng.
“Các
ngươi không tin ta, ít nhất hẳn là phải tin tưởng sư tổ các ngươi đi.” Triển
Chiêu đối với bọn họ nhẹ nhàng phất tay một cái, ý kia —— nhanh đi vào Khai
Phong Phủ đi.
Mấy
người lại hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là chạy lên bậc thang.
Trước
cửa Khai Phong Phủ, Vương Triều, Mã Hán mang mấy người đệ tử đi vào trước, Công
Tôn chỉ huy người cẩn thận đem thi thể Trích Nguyệt thu lại.
Giả Ảnh
ở một bên chờ Triển Chiêu, lúc này trong lòng không khỏi liền sinh ra mấy phần
kính ý. Thật ra thì Triển Chiêu hoàn toàn không cần phải quản đệ tử Tam Nguyệt
Trai, nhưng Triển Chiêu vẫn quản, rốt cuộc là do Trích Nguyệt trước khi chết
giao phó, hay là mấy tên tiểu đệ tử lệ thương tâm quá mức. Nhưng trợ giúp người
trong tuyệt cảnh, bảo vệ người yếu thế, tựa hồ đã là một loại thói quen Triển
Chiêu.
Bạch
Ngọc Đường nhìn đệ tử Tam Nguyệt Trai chạy vào Khai Phong Phủ, nhìn một cái về
phía mặt trống kêu oan trên bậc thang, hơi cười một tiếng —— thế nhân nhìn một
mặt Triển Chiêu trừ gian diệt ác, cảm thấy đây chính là hiệp nghĩa. Thế nhưng
trên thực tế, Triển Chiêu ở lại Khai Phong Phủ nguyên nhân thực sự thật ra thì
cũng giống như mặt trống minh oan kia vậy, trợ giúp người rơi vào tuyệt cảnh, bảo
vệ người nhỏ yếu, đây mới là hiệp nghĩa trong lòng Triển Chiêu.
Ngũ
gia đang nhìn chằm chằm Triển Chiêu cùng Giả Ảnh đi vào trong đội ngũ hoàng
thành quân, thình lình có người véo má mình một cái.
Ngũ
gia bất ngờ một chút, xoay mặt, quai hàm liền bị bóp.
Người
nào lá gan lớn như vậy lại dám can đảm bóp mặt Bạch Ngọc Đường? Trừ Triển
Chiêu, dĩ nhiên chính là Thiên Tôn rồi.
Thiên
Tôn không biết từ lúc nào đã đi ra, một bên tay thì che miệng một bên tay thì
bóp lấy khuôn mặt đang cười của Bạch Ngọc Đường, “Ai nha, gương mặt than của
ngươi lúc nào thì trở nên tốt như vậy a? Nếp nhăn khi cười cũng có thể lộ ra! Bệnh
này Công Tôn cũng không trị hết, Triển Chiêu lại có thể chữa nga? Miêu
yêu lợi hại nha!”
Ngũ
gia không nói mà vỗ vỗ tay Thiên Tôn.
Thiên
Tôn chắp tay sau lưng lấm lét nhìn trái nhìn phải, vừa hỏi Ngũ gia, “Ta nghe
nói Trích Nguyệt chết, ở nơi nào chứ? Ai giết hắn chứ?”
Bạch
Ngọc Đường đưa tay chỉ một cái về bên cạnh.
Đúng
lúc hai ảnh vệ mang thi thể Trích Nguyệt bị đóng băng đi ngang qua… Cũng may là
Bạch Ngọc Đường đã đem tro tàn kia đóng băng lại, nếu không gió thổi một
cái xem ra cái gì cũng không còn rồi.
Thiên
Tôn cúi đầu nhìn một cái bị dọa cho giật mình, “Nga, cái gì nha?”
“Trích Nguyệt a.”
Bạch
Ngọc Đường còn chưa mở miệng, Công Tôn không biết từ nơi nào đã tiến lại gần,
đem Tiểu Tứ Tử trong ngực giao cho Bạch Ngọc Đường, kéo cánh tay Thiên Tôn đến
một bên nhỏ giọng hỏi, “Lão gia tử trước kia có thấy qua loại chuyện này hay
chưa…”
Bạch
Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái, cũng tiến tới nghe.
Công
Tôn cặn kẽ miêu tả một lần quá trình Trích Nguyệt bị lửa thiêu cháy cho Thiên
Tôn nghe.
Thiên
Tôn nghe xong, nhìn Công Tôn một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Công
Tôn cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Thiên Tôn —— như thế nào? Có biết hay không
a?
Thiên
Tôn đưa ra một ngón tay quơ quơ, ” Ừhm…”
Bạch
Ngọc Đường cùng Công Tôn cũng sốt ruột —— Ừhm ?
” Ừhm…
Thật giống như…” Thiên Tôn ôm cánh tay một hồi, sau đó vỗ tay một cái, sau đó lại
xoay người chạy vào bên trong Khai Phong Phủ.
Công
Tôn nháy mắt mấy cái, đưa tay nhận lấy con trai từ trong tay Bạch Ngọc Đường,
hai cha con cùng nhau nghiêng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường —— sư phụ ngươi lại có
chuyện gì a?
Ngũ
gia cũng cấm ngữ, hóa ra Yêu Vương trở lại, trí nhớ của sư phụ cũng không tốt
lên chút nào… Cho nên cũng không đáng tin cậy chút nào a.
“Bất
quá, có thể sư phụ ta có thể là nhớ được chút gì đó.”
Ngũ
gia để Công Tôn cùng vào xem một chút, sư phụ không chừng là không nhớ nổi cho
nên mới đi vào hỏi Ân Hậu.
Công
Tôn vừa đi, Bạch Ngọc Đường đi xuống ngay về phía hoàng thành quân bên kia tìm
Triển Chiêu .
Mà
vào lúc này Triển Chiêu mới vừa hỏi mấy người bị bắt, Triệu Phổ cùng ảnh vệ rất
có kinh nghiệm, mấy người dẫn đầu gây chuyện cũng bị bắt. Chẳng qua là mấy tên
côn đồ, đều không phải là người bản xứ, thu tiền thì chạy tới làm việc, đến nỗi
là ai cho bọn hắn tiền, lấy được câu trả lời cũng có chút vi diệu.
Bạch
Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cúi đầu không nói đang suy nghĩ thì nhìn nhìn Giả Ảnh.
Giả Ảnh
nhỏ giọng nói cho Ngũ gia, “Bọn họ nói, là một người đạo sĩ ra tiền để
cho bọn họ nói là Mao Sơn bí thuật,.”
“Đạo
sĩ sao? Có tướng mạo như thế nào?”
“Nói
là một lão đầu tóc trắng, dáng dấp tiên phong đạo cốt, mặc một áo choàng màu
xám tro, trên tay cầm một cái phất trần có hình dạng rất cổ quái.”
“Hình
dạng rất cổ quái?” Bạch Ngọc Đường hỏi một câu, “Hình dạng gì?”
“Phất
trần của lão đầu tóc trắng trên phần đầu của cây phất trần có gắn hai cái đầu
lâu trông rất xấu.” Giả Ảnh căn cứ theo lời khai của mấy người bị bắt mà miêu tả
một chút.
Lúc
này biểu tình Bạch Ngọc Đường cũng giống như Triển Chiêu đang đứng bên kia vậy.
Triển
Chiêu cũng ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau một cái.
“Phất
trần đó có vấn đề gì sao?” Giả Ảnh không hiểu.
“Đó
không phải là Tảo Hồn Vân Triển trong truyền thuyết sao?” Lâm Dạ Hỏa cũng tới,
mặt đầy khiếp sợ.
“Tảo
Hồn Vân Triển lại là chuyện vui gì a?” Âu Dương Thiếu Chinh cuối cùng đem hoàng
thành toàn quân đều an bài thỏa đáng, đại khái là đói bụng đến bên đường mua một
cái bánh bao vừa gặm vừa hỏi.
“Tảo
Hồn Vân Triển là truyền gia chi bảo của Mao Sơn Phái.” Bạch Ngọc Đường nói,
“Chính là vật trong tay của chưởng môn Mao Sơn phái.”
” Chưởng
môn Mao Sơn phái? Đào Minh Chân Nhân?” Âu Dương liền lắc đầu, “Tự mình còn có
thể hại mình hay sao? Có phải là do người gài tang vật hãm hại hay không ?”
“Đào
Minh cũng không phải là tướng mạo tiên phong đạo cốt.” Triển Chiêu lắc đầu một
cái, “Ta nghe ngoại công nói qua, Đào Minh Chân Nhân là người có tướng mạo
không có gì đặc biệt, người cũng có chút hơi mập. Nếu nói đến tiên phong đạo cốt,
đạo sĩ Mao Sơn phái phù hợp tướng mạo này ngược lại là có một người…”
“Thiên Sư Lương Tĩnh.” Lâm Dạ Hỏa nói, “Chính là vị làm pháp sự thì biến thành
muối a.”
“Trong này có chút kỳ lạ.” Triển Chiêu nói, “Lương Tĩnh là người thứ nhất biến
thành muối đúng không ? Hơn nữa trùng hợp như vậy là ở trên Thiên Vũ Hiên.”
“Diêm
độn là một loại độn thuật.” Bạch Ngọc Đường bổ sung một câu, “Chỉ có muối Vũ
Hiên mới có thể thi triển được thuật diêm độn.”
Triển
Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều gật đầu.
“Nhưng tất cả độn thuật, cũng chỉ tự mình mới có thể thực hiện, ngươi không thể
nào để cho người khác dùng thuật diêm độn, huống chi nội lực Thiên Sư Lương
Tĩnh cao như vậy.” Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn phương hướng Khai Phong Phủ một
cái, “Chuyện này nguyên nhân gây ra có thể là quan tài đá lấy ra từ Thiên Vũ
Hiên cùng sự kiện ma quỷ lộng hành có liên quan.”
“Cho
nên các ngươi cảm thấy thiên sư có vấn đề?”
“Lỗ Nguyệt
có thể cũng có vấn đề hay không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.
“Hắn
hạ sát thủ muốn giết Mai Bất Thanh chuyện này thật có chút quá.” Lâm Dạ Hỏa nhắc
nhở Triển Chiêu, “Còn có ngươi ở trên quan đạo nhặt được cái quan tài kia, hai
ngươi ngày đó là đột nhiên đi tây giao cổ mộ sao?”
Triển
Chiêu suy nghĩ một chút, “Chưa chắc, nếu như tại Ngư Tâm Sơn phát hiện
thi thể, ta nhất định sẽ đi, hơn nữa chỉ có thể đi đường này.”
“Cho
nên thi thể ở cổ mộ tại Ngư Tâm Sơn, cùng với ném xuống hắc vô thường và một
rương muối là cùng một người sao? Còn có con rùa đen kia?” Lâm Dạ Hỏa tò mò,
“Làm như vậy mục đích là cái gì?”
Mọi
người đang trò chuyện, liền nghe có người sau lưng nói chuyện, “Mấy đứa nhỏ ngốc
các ngươi tụ ở góc tường làm gì vậy?”
Nhóm
người Triển Chiêu vừa quay đầu lại, chỉ thấy Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử, đang đứng ở
phía sau bọn họ.
“Ngoại
công?”
Ân Hậu
hướng về phía Khai Phong Phủ bĩu môi, “Bao đại nhân kêu các ngươi, nói là người
đán bà mắt mù nào đó đã tỉnh lại.”
Tất cả
mọi người bất ngờ như vậy một hồi, mới nhớ —— đúng vậy! trong hầm trú ẩn Thái
úy phủ có vị phu nhân bị mù ăn mặc kiểu vu bà.
Vội
vàng chạy về, Triển Chiêu thấy Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử đi về phía đường Nam Thiên
thì tò mò, “Ngoại công, các ngươi đi chỗ nào a?”
“Uống
trà.” Bên kia, Thiên Tôn cũng kéo theo Tiểu Lương Tử vui tươi hớn hở chạy ra
ngoài, chậm rãi tản bộ đi theo phía sau còn có Yêu Vương cùng Công Tôn Mỗ.
Người
già trẻ nhỏ đều chạy đi chơi, Triển Chiêu vừa chạy về Khai Phong Phủ vừa nhìn.
Lúc
này, chỉ thấy Yêu Vương đột nhiên cũng quay đầu nhìn Triển Chiêu một cái, cũng
đối với Triển Chiêu chỉ chỉ phương hướng con phố phía bắc kia.
Bạch
Ngọc Đường mới vừa đi tới cửa, chỉ thấy Tô Cửu Cô mang hai người đệ tử đi ra.
“Tiền
bối, đi chỗ nào a?” Triển Chiêu hỏi.
“Ách…
Ta đi nhà trọ lấy một chút lễ vật.” Tô Cửu Cô trả lời.
Triển
Chiêu cũng không ngăn cản, Tô Cửu Cô có chút nôn nóng mà dẫn theo mấy tên đồ đệ
đi về phía bắc.
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vai sóng vai nhìn bóng lưng tô Tô Cửu Cô phía xa.
“Nàng
hẳn là nói dối.” Bạch Ngọc Đường mở miệng.
Triển
Chiêu gật đầu một cái, ” Ừhm, chúng ta đều biết người hư hư thực thực mới vừa
hãm hại Mao Sơn Phái rất có thể là Lương Tĩnh, có thể nàng cũng biết hay
không?”
“Nếu
như người nọ thật là Lương Tĩnh, lại kiêu căng xuất hiện, còn đem phất trần để
cho người khác nhìn thấy…”
“Chính là muốn dụ Tô Cửu Cô đi ra?” Triển Chiêu lắc đầu một cái, “Ai nha, sư
thái có thể bị nguy hiểm hay không?”
Ngũ
gia cau mày, nhẹ nhàng ngoắc tay, tỏ ý Giao Giao đi bên cạnh Tô Cửu Cô, còn
mình và Triển Chiêu để tránh bị người phát hiện sẽ ở phía xa đi theo.