Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 27 – MINH HỎA


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 27 – MINH HỎA

            Thẩm Thiên Vũ mặc dù là gia chủ của Thiên Vũ Hiên, trong nhà mấy đời đều lấy muối làm sinh ý, nhưng hồ nước mặn nhà mình thì có vấn đề gì mà mình thì lại hoàn toàn không biết gì cả.

          “Ta chỉ biết một ít chuyện liên quan tới gia gia ta, cũng là trong nhà có ma quỷ lộng hành cái gì đó, nhưng chuyện đó thì cùng hồ nước mặn có quan hệ thế nào?”

          Thẩm Thiên Vũ hỏi Trần Thông.

          Trần Thông cười một tiếng, hỏi, “Người Thiên Vũ Hiên phơi muối, có phải có một đơn thuốc hay không?”

          Thẩm Thiên Vũ gật đầu, “Không sai, muối Vũ Hiên phơi nắng đúng là có một phương pháp nghiêm ngặt.”

          “Vậy ngươi đã từng thử qua chưa, trực tiếp lấy nước trong hồ nước mặn để phơi khô, mà không phải dựa theo phương thuốc đó ?”

          Thẩm Thiên Vũ ngẩn người, nghi ngờ, “Cái gì?”

          “Trong phương thuốc phơi nắng của muối Vũ Hiên, có một phần quan trọng nhất, chính là phải thông qua nước nước rồi mới phởi nắng đúng không ?” Trần Thông hỏi.

          Thẩm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Trần Thông, “Tiền bối… Làm sao người biết?”

          “Cái gì phải thông qua nước phơi nắng a?” Triển Chiêu hỏi.

          Thẩm Thiên Vũ suy nghĩ một chút, nói cho mọi người, “Là như vầy, muối Thiên Vũ Hiên nhà ta cùng với hồ nước mặn cũng không giống nhau, không phải trực tiếp dùng nước trong hồ nước mặn để phơi nắng, mà là trước tiên đi đến bên bãi cạn gần hồ nước mặn để đào muối khối. Bãi cạn hồ nước mặn chu vi xung quanh có một vòng thạch than màu trắng, muối đào lên cũng là từng khối lớn tinh thạch màu trắng sữa, đem những thứ tinh thạch này hòa tàn với nước lại đem phơi nắng trên bãi thạch than màu trắng, sau khi phơi khô chính là muối Vũ Hiên.”

          “Như vậy thì sao ? Trọng điểm là cái gì?” Triệu Phổ không quá hiểu tại sao lại nói tới phơi muối.

          “Ta có thể hiểu…” Thẩm Mậu đột nhiên giơ tay.

          Tất cả mọi người nhìn Thẩm Mậu, Thẩm Thiên Vũ cũng cảm thấy khó hiểu mà nhìn con trai.

          “Ta trước kia có thử qua việc đem nước trong hồ nước mặn đặt ở trên bệ cửa sổ để phơi nắng…” Thẩm Mậu gãi gãi đầu, “Sau khi lấy nước từ hồ nước mặn để phơi, muối lấy được là trong suốt.”

          “Muối có màu trong suốt sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi Tiểu Lương Tử, “Không phải là màu trắng sao?”

          Tiểu Lương Tử gãi gãi đầu, “Đúng là màu trắng a…”

          “Nhưng một lần nữa đem những thứ muối trong suốt đó hòa tan lại với nước rồi phơi khô…” Thẩm Mậu vỗ tay một cái, “Chính là màu trắng muối ăn.”

          Thẩm Thiên Vũ nhìn con trai chằm chằm một hồi, hỏi, ” thời điểm ngươi mấy tuổi thì nghiên cứu những thứ này hả?”

          Thẩm Mậu đưa tay chỉ Tiểu Lương Tử, ý kia —— thời điểm lớn bằng nó a.

          “Khó trách thuật diêm độn, chỉ có thể dùng muối Vũ Hiên …” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời mở miệng.

          Triệu Phổ cũng gật đầu, “Như vậy thì có thể hiểu được.”

          Thẩm Thiên Vũ vẫn không rõ, lại nhìn con trai.

          Thẩm Mậu càng khó hiểu, liền bưng ly trà, cảm khái trà Khai Phong Phủ uống thật ngon.

          “Thẩm công tử.”

          Lúc này, Bao đại nhân mở miệng, hỏi Thẩm Mậu, “Ngươi Thẩm phủ, còn có ai khác biết được chuyện này không?”

          Thẩm Mậu suy nghĩ một chút, “Có nga, lão quản gia, còn có bà bà chiếu cố ta khi còn bé… còn có nha hoàn và tiểu tư cùng chơi với ta a.”

          Thẩm Thiên Vũ bất đắc dĩ đỡ trán, con trai nuôi quá thoáng cũng chính là điểm này không tốt…

          “Nói như vậy, ma quỷ lộng hành ở Thiên Vũ Hiện cũng có thể giải thích thông chứ ?” Triển Chiêu hỏi.

          Những người khác đều gật đầu.

          Thẩm Thiên Vũ cau mày, hỏi, “Chư vị cảm thấy, là nội bộ Thiên Vũ Hiên ta có người giở trò quỷ?”

          Thái sư cầm ly trà gật đầu một cái, “Thẩm chưởng môn, Thiên Vũ Hiên nhà ngươi đúng là có quỷ, là nội gián.”

          “Có thể nghĩ được là người nào không?” Triệu Phổ hỏi Thẩm Thiên Vũ cùng Thẩm Mậu.

          Hai cha con nhìn nhau một cái, đều bắt đầu gãi đầu.

          “Lão quản gia mấy năm trước đã qua đời.”

          “Bà bà cũng trở về nhà để chăm ngoại tôn.”

          “Thúy nhi?”

          “Đã lập gia đình.”

          “Mấy tiểu tư kia thì sao ?”

          “Cũng đều rời đi, đã lâu không gặp.”

          Trải qua Thẩm thị phụ tử một phen nghiên cứu, mọi người phát hiện người bình thường biết chuyện này đều là người vô cùng “Bình thường”  , tựa hồ ai cũng  không có năng lực để làm những chuyện này.

          Mọi người thương lượng một chút, cảm thấy có thể thử hạ thủ một chút từ chỗ của Lỗ Nguyệt.

          Trần Thông đi vô phòng nhìn Mai Bất Thanh một chút, hai cha con Thẩm gia cũng được an bài đi hậu viện nghỉ ngơi.

          Bao Đại Nhân cùng Triển Chiêu thương lượng một chút, là thẩm vấn Lỗ Nguyệt, hay là để cho Triển Chiêu  và Bạch Ngọc Đường âm thầm đi hỏi.

          Còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài Vương Triều, Mã Hán liền chạy vào.

          “Đại nhân, bên ngoài Khai Phong Phủ có rất nhiều người giang hồ tụ tập.”

          Bao Đại Nhân không hiểu, “Tụ tập?”

          Triển Chiêu đứng dậy, “Ta đi xem một chút.”

          Bạch Ngọc Đường cũng muốn cùng đi ra ngoài nhìn, bất quá Triển Chiêu xua tay, tỏ ý chính mình đi thì tốt hơn, trước tiên phải xem tình huống một chút.

          Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn Thiên Tôn một chút, Thiên Tôn gật đầu một cái, Ngũ gia vẫn là theo chân Triển Chiêu đi ra ngoài.

          Triển Chiêu ra sân liền hỏi, “Ngươi cùng đi ra không có vấn đề sao? Một hồi đám người giang hồ kia lại nói người Thiên Sơn giúp quan phủ.”

          Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không a,  Thiên Sơn  giúp Ma cung.”

          Triển Chiêu bị Ngũ gia nói cho buồn cười, đang trò chuyện, sau lưng Lâm Dạ Hỏa cũng chạy lên.

          Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng nhìn Lâm Dạ Hỏa, ý kia —— ngươi cũng muốn thò một chân vào a?

          Lâm Dạ Hỏa vỗ ngực một cái, “Ta còn mua nhà ở Khai Phong a ! Từ nay về sau Hỏa Phượng Đường của ta ở Võ Lâm Trung Nguyên cũng có tên họ rồi!”

          Ba người đi tới cửa, sau lưng Triệu Phổ cũng chạy tới.

          Ba người im lặng nhìn  Triệu Phổ —— ngươi cũng tới?

          Triệu Phổ nhún vai —— cũng không có người nào ngăn ta a!

          Sau lưng Triệu Phổ, Công Tôn tò mò cũng kéo tay Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử chạy tới… Nói đúng hơn thì chính là  Công Tôn Tiên Sinh bị hai đứa con nít kéo ra ngoài.

          Tử Ảnh cùng Giả ảnh mới vừa rồi đã tới cửa xem qua tình huống, trở lại cùng mọi người nói, “Chủ yếu là người Tam Nguyệt Trai do Trích Nguyệt Lão Tổ mang tới.”

          “Trích Nguyệt?” Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc, “Lão đầu tới Trung Nguyên rồi? Đây là tới đòi Lỗ Nguyệt sao?”

          Triển Chiêu đối với Trích Nguyệt không quá quen thuộc, bất quá thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đồng loạt nhíu mày một cái, hơn nữa danh tiếng của Trích Nguyệt, trước đó bất kể tình huống Lỗ Nguyệt ra sao, nhưng lão đầu này nhất định là khó đối phó.

          ” Danh tiếng Trích nguyệt lão tổ vang như vậy, không biết là trung hay gian?” Triển Chiêu hỏi.

          “Mấu chốt không phải là lão trung hay gian.” Triệu Phổ thấp giọng nói, “Trích Nguyệt Lão Tổ thiên về ảo thuật, nội lực thâm hậu. Tại hoàng thành ngay cửa Khai Phong Phủ mà còn nháo loạn như vậy, bọn họ một bang phái tới cửa gây chuyện, nhất định sẽ có rất nhiều bách tính đến xem.”

          “Lão còn có thể tổn thương người vô tội sao?” Triển Chiêu bất mãn, “Không muốn sống a?”

          “Trích Nguyệt võ công không khống chế tốt, không cẩn thận thật có thể làm bị thương dân chúng vô tội.” Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy không ổn, “Biết lão ấy tại sao lại được kêu một tiếng Trích Nguyệt không?”

          Triển Chiêu lắc đầu một cái.

          “Trích Nguyệt có thể thông qua ảo thuật cùng nội lực làm ảnh hưởng một người, người nọ trúng chiêu cũng không cảm giác được, nhưng là chờ đến tối khi ngủ, thì sẽ vô tri vô giác đứng lên, leo đến địa phương cao, cảm thấy mình có thể lấy được trăng sáng xuống, kết quả bình thường là từ chỗ cao đó rơi xuống té chết.”

          Triển Chiêu cảm thấy mình có phải quá lâu không lăn lộn giang hồ hay không, “Ta lại một chút cũng chưa nghe nói qua…”

          “Không kỳ quái, Trích Nguyệt rất điệu thấp, hơn nữa rất ít xuất hiện ở Võ Lâm Trung Nguyên” Hỏa Phượng bổ sung một câu, “Hòa thượng cùng ta nói qua, lão ấy không dám tới Trung Nguyên là có nguyên nhân.”

          “Nguyên nhân gì?” Bạch Ngọc Đường cũng hỏi, “Sư phụ ta không cùng ta nói qua chi tiết.”

          Lâm Dạ Hỏa há miệng một cái, thở dài, “Hòa thượng cũng không nói chi tiết.”

          Công Tôn thấy mấy người thảo luận, liền hỏi, “Phân nửa người giang hồ vây quanh nha môn không phải đều là rất làm ầm ĩ sao? Làm sao đều không nghe thấy âm thanh gì?”

          Triển Chiêu cũng cảm thấy hình như  rất an tĩnh.

          “Quản hắn những thứ này làm gì, đi ra phía trước xem một chút.” Nói xong, Triển Chiêu liền ra cửa.

          Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dả Hỏa còn có Triệu Phổ cũng cùng đi ra ngoài.

          Công Tôn do dự có muốn mang theo Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài nhìn một chút hay không, Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên kêu, “Cha.”

          “Ân ?” Công Tôn ngồi xuống nhìn bé.

          Tiểu Lương Tử vốn dĩ cũng chạy tới cửa, nghe được Tiểu Tứ Tử nói chuyện, liền dừng lại quay đầu nhìn.

          Tiểu Tứ Tử kéo tay Công Tôn nói, “Cha con mới vừa thấy một hình ảnh.”

          Công Tôn xoa mặt con trai, hỏi, “Dọa con sao?”

          Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.

          “Nói cho cha? Hay là đi vào hỏi Yêu Vương một chút?”

          Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, “Cha, mới vừa rồi Bạch Bạch nói có người đi hái trăng thì ngã xuống cái gì đó…”

          Công Tôn gật đầu.

          Tiểu Lương Tử cũng chạy trở lại.

          “Ta thấy thật là nhiều người leo đến trên núi, sau đó đưa tay giống như là muốn lấy một thứ gì đó, kết quả tất cả đều rơi xuống vách núi.” Tiểu Tứ Tử nhớ lại một chút, “Thật là nhiều người a, những người đó giống như bị điên vậy.”

          “Những người đó cũng té chết sao?” Tiêu Lương hỏi.

          Tiểu Tứ tử lắc đầu một cái, “Không biết nữa, chỉ là thấy những hình ảnh…”

          Vừa nói Tiểu Tứ Tử  vừa nghiêng đầu tựa hồ muốn suy nghĩ.

          Công Tôn xoa xoa đầu bé, “Từ từ suy nghĩ, không nghĩ cũng không quan trọng, cha thay con nghĩ.”

          Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, đi theo Công Tôn ra cửa.

          Ngoài cửa lớn Khai Phong Phủ, tình huống xa xa không như Công Tôn nghĩ là hỏa tinh bắn ra bốn phía, ngược lại, song phương cảm giác rất hòa hợp.

          Triển Chiêu ở dưới bậc thang, một vị lão giả râu tóc bạc trắng, đang cùng Triển Chiêu trò chuyện. Sau lưng lão giả đúng là mang theo không ít người giang hồ, bất quá đều rất quy củ đứng chờ ở cách đó không xa, cũng không cầm binh khí.

          Công Tôn vỗ Triệu Phổ một cái —— thế nào?

          Triệu Phổ nhún vai.

          Nhỏ Lương Tử tò mò, hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Hỏa kê, người đó chính là Trích Nguyệt lão tổ sao?”

          Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái.

          Công Tôn cùng Tiểu Lương Tử đều nghe bên dưới trò chuyện, Trích Nguyệt là một lão đầu thật hòa khí, đang cùng Triển Chiêu hỏi thăm tình huống của Lỗ Nguyệt.

          Trong lúc nói chuyện, Trích Nguyệt đang cùng Triển Chiêu giải thích, nói Lỗ Nguyệt đích xác là không biết nặng nhẹ, nhưng Tam Nguyệt Trai đã lâu không hỏi tới chuyện giang hồ, lần này thật sự là chỉ đưa đồ đệ tới thi.

          “Nghe không giống như là người gian a.” Tiểu Lương Tử cùng Lâm Dạ Hỏa thảo luận, “Lão đầu so với người giang hồ bình thường thì hòa khí nhiều, một chút cũng không ngang ngược.”

          Lâm Dạ Hỏa ngồi chồm hổm một bên, nâng cằm suy nghĩ. Mình Cùng Trích Nguyệt trước đây chỉ có duyên gặp qua một lần, so với Lỗ Nguyệt cả ngày ở trước mắt lắc qua lắc lại thích nói bậy nói bạ thì Trích Nguyệt khiêm tốn hơn nhiều. Bất quá Hỏa Phượng lại nhớ tới sư phụ mình đã nói —— Tình huống của Trích Nguyệt tương đối đặc thù, gặp được thì không nên đắc tội nhưng cũng không nên tin phải giữ cảnh giác.

          Sự chú ý của mọi người đều bị Trích Nguyệt Lão Tổ hấp dẫn. Ngược lại,  Bạch Ngọc Đường lui về phía sau hai bước.

          Ngũ gia cúi đầu, chỉ thấy trước nha môn Khai Phong Phủ trên ngưỡng cửa thật cao, Tiểu Tứ Tử đứng, đang nhìn chằm chằm Trích Nguyệt dưới bậc thang mà ngây ngô.

          Ngũ gia lui đến bên cạnh bé, đưa tay, sờ đầu bé một cái.

          Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Ngọc Đường.

          …

          Trong sân Khai Phong Phủ, Bao đại nhân nghe ảnh vệ bẩm báo, có chút bận tâm tới tình huống bên ngoài.

          Ngay tại lúc này, Yêu Vương đột nhiên hỏi Công Tôn Mỗ, “Tiểu Tứ Tử năm nay bao nhiêu tuổi? Qua sáu tuổi rồi sao?”

          “Nhanh bảy tuổi rồi.” Ân Hậu trả lời.

          “Nga…” Ngân Yêu Vương gật đầu một cái, “Không sai biệt lắm.”

          “Không sai biệt lắm cái gì?” Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng hỏi.

          “Không sai biệt lắm phải đến giai đoạn khó chịu nhất.” Yêu Vương hơi bất đắc dĩ nói, “Tiểu Ngân hồ, muốn lớn lên cũng không dễ dàng.”

          …

          Ngoài cửa, Tiểu Tứ Tử nhìn Bạch Ngọc Đường một hồi, nháy mắt mấy cái.

          Ngũ gia dứt khoát đưa tay đem bé ôm trên tay, hỏi, “Có chuyện gì sao?”

          Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng đem hình ảnh mới vừa rồi mình thấy được cùng Bạch Ngọc Đường nói một chút.

          Ngũ gia gật đầu một cái, “Cùng lão đầu bên dưới kia có quan hệ?”

          Phía trước, Triệu Phổ nghe được một lớn một nhỏ trò chuyện, liền muốn quay đầu nhìn, nhưng bị Công Tôn lôi lại một chút.

          Triệu Phổ nhìn Công Tôn một chút, Công Tôn đối với Triệu Phổ lắc đầu một cái, tỏ ý trước chớ quay đầu, để cho hai người bọn họ trao đổi đi.

          Tiểu Lương Tử cũng muốn quay đầu, bất quá Lâm Dạ Hỏa đè đầu nhóc để cho nhóc nhìn phía trước.

          Tiểu Tứ Tử do dự một chút, nhỏ giọng cùng Bạch Ngọc Đường nói, “Ta thấy vị gia gia kia ở trên một ngọn núi xa xa, nhìn những người đó nhảy xuống nga.”

          Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đây cũng không kỳ quái, những người đó xác thực là trúng ảo thuật của Trích Nguyệt, có thể là do Trích Nguyệt khống chế những người đó nhảy xuống vách núi.

          “Thế nhung a.” Tiểu Tứ Tử cau mày một cái, nói tiếp, “Cái vị gia gia đó nhìn thật trẻ tuổi.”

          “Cho nên là chuyện xảy ra thật lâu trước đây?” Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc.

          “Không biết nữa.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái.

          Phía trước Triệu Phổ cùng Công Tôn vừa nghe cũng nhìn nhau một cái.

          Tiểu Tứ Tử có chút phiền não đưa tay vỗ đầu một cái, “Không phân rõ a, cảm giác không giống thật.”

          Bạch Ngọc Đường hơi bất ngờ, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cho nên… Ngươi bây giờ không phân rõ là thấy được quá khứ hay là nhìn thấy tương lai, là  sự thật hay là ảo giác, có phải chính là cái ý này hay không?”

          Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, bĩu môi bày tỏ buồn rầu.

          Ngũ gia ngẩng đầu nhìn phía trước, vào lúc này, Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng sờ cằm rơi vào  phiền não  —— có chuyện như vậy a.

          Tiểu Lương Tử muốn quay trở lại đi an ủi Cận Nhi nhà mình, bất quá Lâm Dạ Hỏa đè đầu lại để cho  Tiểu Lương Tử đừng làm rộn.

          Đồng thời  lúc Triển Chiêu bên này cùng Trích Nguyệt Lão Tổ trao đổi, đã biết bên trên chuyện gì xảy ra… Bởi vì Giao Giao đã nói cho Triển Chiêu biết.

          Triển Chiêu đột nhiên hỏi Trích Nguyệt, “Tiền bối…”

          “Ân ?” Trích Nguyệt mỉm cười chờ Triển Chiêu nói chuyện.

          Triển Chiêu nhìn chằm chằm lão một hồi, hỏi, “Năm đó đại khai sát giới lý do là cái gì chứ?”

          Trích Nguyệt đột nhiên giật mình, nhìn Triển Chiêu chằm chằm, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, vẻ bình tĩnh trong mắt không thấy.

          “Ngươi… Ngươi từ đâu biết được?”

          Triển Chiêu bản ý cũng chỉ thử lão một chút, không nghĩ tới vị lão tiền bối này còn thật thành thật.

          Triển Chiêu cũng có chút nghi ngờ, dứt khoát trực tiếp hỏi, “Tiền bối… Lần này ý định tới Khai Phong chính là muốn đưa đồ đệ tới tham gia thi đơn giản như vậy?”

          “Ách…” Trích Nguyệt có chút cứng họng, mặt lộ vẻ bối rối. Hơi suy tư một trận, lão tiến lại gần một ít, hạ thấp giọng ở bên tai Triển Chiêu nói, “Thật ra thì…”

          …

          “Tiểu Tứ Tử sẽ xuất hiện tình huống hỗn loạn?” Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe Yêu Vương nói sau, cũng cau mày.

          “Đây rất bình thường.” Yêu Vương giải thích, “Trước kia nó còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, thấy được cảnh tượng không phải thường xuyên, hơn nữa nó nghĩ chuyện cũng đơn giản. Nhưng là sau này khi nó lớn, khả năng phát động chứng kiến cảnh tượng tình huống càng nhiều lần. Thế nhưng nó lại không đủ thành thục, rất nhiều thứ nó lại không phân biện được cũng không biết được! Nói thí dụ như nó chứng kiến hình ảnh cha mình té lộn mèo một cái, sẽ cảm thấy là tương lai sắp phát sinh, nhưng có thể là việc đã phát sinh qua, hoặc là do chính bản thân nó nằm mơ thấy qua cảnh tượng đó, nhưng là chính bản thân nó cũng không nhớ rõ.”

          Ân Hậu suy nghĩ một chút, “Nga” một tiếng, “Giống như lần này, nó nói thấy Công Tôn ngã trong chuồng heo, mấy con heo nhỏ còn gọi Công Tôn là cha… Thế nhưng tình huống thực tế là cha té vào trong đống heo vàng. Heo vàng mặc dù sẽ không kêu cha, nhưng heo vàng là Công Tôn mua cho nó, bên trong đích xác là có liên quan!”

          “Ai nha…” Thiên Tôn có chút lo âu, “Đây chẳng phải là rất phiền phức hay sao? Đứa bé lá gan cỏn con cũng không lớn, chớ dọa sợ a.”

          “Đây là giai đoạn Tiểu Ngân hồ lớn lên phải đi qua.” Ngân Yêu Vương nói, “Cho nên nói, làm người lớn, lúc này không thể để cho nó cảm thấy mọi người rất dựa vào năng lực của nó, như vậy nó càng để ý, lại càng dễ dàng phát sinh sai lầm, các ngươi cũng không muốn Tiểu Tứ Tử khổ não đúng không ?”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn chưa kịp phản ứng, một bên Bao đại nhân cùng Thái sư đã lắc đầu ——  đương nhiên không nghĩ tới!

          “Ngoài ra, biết trước là một chuôi kiếm hai lưỡi, có lúc có thể là một loại nhắc nhở, có lúc cũng có thể là một loại lừa dối, không có năng lực phân biệt, rất có thể sẽ tạo thành nguy hiểm.” Nói xong, Yêu Vương nghiêm nghị lên, “Như vậy cũng sẽ cho Tiểu Tứ Tử tạo thành gánh nặng không cần thiết  thậm chí gây tổn thương!”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng gật đầu không ngừng —— cái vấn đề này phải chú ý a.

          …

          Ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường đem Tiểu Tứ Tử trả lại cho Công Tôn.

          Công Tôn ôm con trai có chút u oán nhìn Triệu Phổ một chút—— sau này không cho phép loạn dùng con trai! Vạn nhất hỗn loạn thì làm thế nào? !

          Cửu vương gia cũng càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm.

          Ngay tại lúc này, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên đứng lên, đi về phía trước một bước, “Thật giống như có điểm không đúng!”

          Bạch Ngọc Đường chờ dưới bậc thang nhìn lại, đám người cũng có một chút xôn xao.

          Chỉ thấy Trích Nguyệt Lão Tổ đang theo Triển Chiêu nói chuyện, bỗng nhiên ngửa về sau một cái.

          “Tiền bối?”

          Triển Chiêu cũng sợ hết hồn, chỉ thấy Trích Nguyệt bỗng nhiên ngửa mặt ngã quỵ, sắc mặt xám trắng hai mắt mở lớn.

          “Không tốt!”

          Công Tôn ở trên bậc thang nhìn rõ ràng, vội vàng đem Tiểu Tứ Tử nhét vào trong tay Triệu Phổ, vội vàng lao xuống bậc thang.

          Các đệ tử Tam Nguyệt Trai cũng đều vây lại.

          Triển Chiêu cau mày đứng tại chỗ nhìn Trích Nguyệt Lão Tổ đã cứng ngắc bất động

          Công Tôn đưa tay dò xét hơi thở Trích Nguyệt, ngẩng mặt lên đối với Triển Chiêu lắc đầu một cái.

          Trích Nguyệt đã tuyệt khí bỏ mạng, lão đầu nhi này cũng không biết là do nội kình tán đi hay là trúng độc, sắc mặt dị thường khó coi, cặp mắt trực mở lớn mà nhìn bầu trời, tướng mạo chết tỏ ra hết sức quỷ dị.

          “Triển Chiêu!”

          Lúc này, chúng đệ tử Tam Nguyệt Trai tập thể bùng nổ, “Ngươi hại chết sư tổ chúng ta!”

          Trên bậc thang, Tiểu Lương Tử đỡ trán, “Ai nha… Lại tới!”

          Tiểu Tứ Tử cũng lo lắng hỏi Triệu Phổ, “Miêu Miêu lại bị oan uổng sao?”

          Cửu vương gia cảm thấy có chút đau đầu, “Nga… Lão đầu kia nhìn rất linh hoạt, cùng Triển Chiêu trò chuyện mấy câu đột nhiên liền chết… Không tốt lắm a.”

          Quả nhiên, đệ tử Tam Nguyệt Trai quần tình xúc động, cái gì cũng nói, có chỉ trích Khai Phong Phủ thiên vị Mao Sơn Phái, cũng có nói Triển Chiêu thủ đoạn hại chết Trích Nguyệt.

          Lâm Dạ Hỏa chạy xuống, đi lên trước đem Công Tôn còn đứng bên cạnh thi thể kéo lên, đở cho trong tình cảnh hỗn loạn bị ngộ thương.

          Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh Triển Chiêu, nhìn sắc mặt Triển Chiêu một chút.

          Triển Chiêu vào lúc này không tức giận cũng không biểu tình gì, đứng nơi đó nhìn thi thể Trích Nguyệt trên đất mà xuất thần.

          Bên ngoài Khai Phong Phủ đám người càng tụ càng nhiều, lúc này, mới từ bãi săn tới, Âu Dương Thiểu Chinh mang Hoàng Thành Quân đến.

          Hỏa Kỳ Lân ngày này bận bịu đến bây giờ cơm cũng không ăn, khó khăn lắm chạy trở lại nhìn một cái tại sao lại nhiều người như vậy, liền có chút phát hỏa.

          Hoàng thành quân bắt đầu giải tán đám người duy trì trật tự.

          Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu rốt cục cũng ngẩng đầu lê, “Trích Nguyệt trước khi chết là nói cái gì?”

          Triển Chiêu gật đầu một cái, nói, “Lão nói chính mình chết thì chưa hết tội, nhưng chúng đệ tử Tam Nguyệt Trai là vô tội, để ta cứu tánh mạng bọn họ.”

          “Trích Nguyệt biết mình sẽ chết sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

          “Đầu tiên hình như cũng không biết, sau khi ta nói câu kia xong, lão tựa như đột nhiên biết.”

          “Ngươi cùng lão ấy tới hình ảnh mà Tiểu Tứ Tử thấy được?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

          Triển Chiêu gật đầu, vừa hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, có thể biết được nguyên nhân cái chết không?”

          “Không quá chắc chắn.” Công Tôn lắc đầu, “Muốn kiểm tra một chút, bất quá… khả năng trúng độc rất lớn.”

          “Trích Nguyệt là cao thủ như vậy, ai có thể độc chết lão ta?” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy không tưởng tượng nổi.”Nội lực của lão không phải đùa giỡn.”

          “Oa!”

          Đột nhiên, trong đám người bộc phát ra tiếng kinh hô.

          Đám người Triển Chiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thi thể Trích Nguyệt trên đất, bỗng nhiên liền bắt đầu cháy.

          Âu Dương Thiếu Chinh cưỡi ngựa đứng ở bên cạnh thi thể, thi thể đột nhiên bốc cháy như cây đuốc làm cho Phong Nha Đầu sợ hết hồn, hí dài một tiếng, vó trước đứng lên cách mặt đất, Âu Dương thiếu chút nữa thì té xuống, vội vàng níu lại giây cương kéo Phong Nha Đầu đi lui ra hai bước tránh sang một bên.

          Lâm Dạ Hỏa dùng Vô Phong Chưởng muốn đem lửa dập tắt, thế nhưng chuyện hết sức kỳ lạ, thi thể Trích Nguyệt giống như là  từ bên trong cháy ra vậy, căn bản diệt không hết.

          Hoàng Thành Quân cầm thùng nước tạt nước, nhưng lửa vẫn cháy, đảo mắt mấy lượt, thi thể Trích Nguyệt Lão Tổ bị đốt thành tro bụi.

          Đệ tử Tam Nguyệt Trai có thể bị kích thích lớn, tập thể quỳ xuống khóc lóc, dân chúng vây xem cũng kinh hoảng thất thố, tình cảnh một lần nữa rối loạn lên.

          Triển Chiêu gãi gãi đầu —— muốn điên a!

          Công Tôn cũng giậm chân —— không có cách nào nghiệm thi a!

          Bạch Ngọc Đường nhìn Lâm Dạ Hỏamột chút—— ngươi giỏi dùng lửa, vậy làm sao làm ra được điều này?

          Lâm Dạ Hỏa cũng cau mày không nghĩ ra —— tà môn.

          Ngay tại thời điểm đang loạn, không biết người nao hô một tiếng nói, “Đây là bí thuật Mao Sơn!”

          “Không sai! Mao sơn bí thuật Minh Hỏa Phần Ma chi thuật!”

          …

          “Oa! Nghe thật lợi hại!” Tiểu Lương Tử hỏi Trần Thông sau khi nghe được tình huống Trích Nguyệt chết thì đi ra nhìn tình huống, “Lão gia tử, ngươi biết chiêu đó sao?”

          Trần Thông nhìn dưới bậc thang, Trích Nguyệt bị đốt thành một bãi tro, sững sốt hồi lâu, gãi đầu, “Minh… Minh cái ý gì nhỉ? Nghe cũng chưa từng nghe qua!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp