Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 26 – NGƯỜI TRỪ MA


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 26 – NGƯỜI TRỪ MA

          Tô Cửu Cô một tiếng “Sư thúc”, khiến tất cả mọi người trong sân đều giật mình không nhỏ.

          Dựa theo bối phận của Tô Cửu Cô , lại còn gọi Trần Thông một tiếng sư thúc ? Như vậy Trần Thông lại có bối phận gì? So với thiên – địa – linh sư còn cao hơn, như vậy thân phận chính là ngang hàng với Đào Minh chân nhân rồi còn gì ?

          “Năm đó yêu phi Xuy Yên bị Lý Biện ban chết, thiên tướng Tào Mạt phụ trách đem quan tài cùng thi thể đưa ra hoàng thành xử lý.”

          Khi mọi người ở đây giật mình nhìn chằm chằm Trần Thông thì Công Tôn Mỗ chậm rãi mở miệng nói, “Xuy Yên tinh thông vu thuật, kết giao rất nhiều tà môn ma đạo, trên đường xử lý thi thể, rất có thể xảy ra sai lầm. Lý Biện cả đời đa nghi, làm việc cẩn thận, tại sao phải đem việc nguy hiểm như vậy giao cho Tào Mạt là một võ tướng có võ công bình thường lại không có chiến công gì chứ ?”

          Tất cả mọi người nghe theo lời Công Tôn Mỗ lão gia tử thử nghĩ một hồi —— đúng vậy a, Lý Biện tại sao phải lặng lẽ xử lý thi thể của một phi tử ? Tại sao nhiệm vụ nặng như vậy, lại vẫn cứ khăng khăng giao cho một tiểu nhân vật đi hoàn thành?

          “Bởi vì Tào Mạt có một người anh em kết nghĩa, hắn gọi là Khuê Thiện.” Công Tôn Mỗ nói ra câu trả lời.

          “Khuê Thiện…”

          Ân Hậu lập tức nhớ tới là người nào, “Độc Nhãn Tôn Giả?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bọn họ đều nghe qua danh tự này, Tô Cửu Cô thì quen thuộc hơn nhiều, người này là sư công của nàng , cũng chính là sư phụ của Đào Minh Chân Nhân, đươc gọi là Độc Nhãn Tôn Giả Khuê Thiện. Bên mắt trái của Khuê Thiện vẫn luôn đeo theo một cái chụp mắt, nghe nói mắt phải của ông thì thông dương mắt trái thông âm, là một trong những pháp sư nổi danh nhất ở Mao Sơn phái.

          Công Tôn Mỗ nhìn tình hình của hai cha con Thẩm Thiên Vũ bên cạnh, “Năm đó thay Thẩm Vân bài ưu giải nạn, chính là Khuê Thiện.”

          Thẩm Thiên Vũ cũng kinh ngạc, dĩ nhiên lại là ân công của Thẩm gia ?

          ” Năm đó ta ở hoàng thành có gặp qua Khuê Thiện một lần, bên cạnh ông ấy có dẫn theo một đứa trẻ không lớn hơn bao nhiêu so với Tiểu Lương Tử.” Công Tôn Mỗ vừa nói, nhìn Trần Thông một cái, đưa tay chỉ vị trí bên trái khóe mắt, “Đứa bé kia ở nơi này có một vết sẹo.”

          Tất cả mọi người theo bản năng nhìn Trần Thông, hoàn toàn chính xác, phía dưới khóe mắt trái của lão đầu có một cái vết sẹo.

          Trần Thông bất đắc dĩ đưa tay gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng đối với mọi người đàng nhìn mình chằm chằm mà cười một tiếng.

          Bàng Dục đưa tay chọt bả vai lão đầu , “A! Lão gia tử, người như vậy thì không đúng a! Còn nói với chúng ta người chỉ là một tay gà mờ là sao a ? !”

          Những người khác đồng thời gật đầu, cũng ở đây âm thầm suy nghĩ —— khó trách vị này chính xác như vậy, thời điểm trước khi xảy ra vụ Tam Đầu Kim Đà Án Kiện [Vụ án thứ 17 – Long Đồ Án], cũng là ông ấy  nhắc nhở Triệu Trinh “Quý nhân xuất môn gặp phong ba, phải cẩn thận xà ngang”, cho nên mọi người mới có chuẩn bị đề phòng thích khách. Hóa ra lai lịch lớn như vậy a… Khai Phong Hoàng Thành quả nhiên là đầm rồng hang hổ a.

          “Lão gia tử, ngươi trốn nợ sao?” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi, “Làm gì phải mai danh ẩn tính a?”

          Trần Thông bất đắc dĩ thở dài, nhìn chén thuốc trong tay Tô Cửu Cô một chút hỏi, “Mao Sơn phái xảy ra chuyện?”

          Tô Cửu Cô gật đầu một cái, “Đại sư huynh mất tích, Nhị sư huynh bị trọng thương, bây giờ chỉ còn lại ta, còn có hai người đệ tử trong lúc tham gia thi võ thì mất tích.”

          Trần Thông khẽ cau mày, hỏi, “Sư huynh của ta, Đào Minh đâu ?”

          Tô Cửu Cô do dự một chút, ngẩng đầu nhìn mọi người trong sân, tựa hồ có chút khó xử.

          “Sư huynh ta, có phải đã không thể nhớ rõ chuyện gì xảy ra đúng không?” Trần Thông hỏi.

          Tô Cửu Cô bất đắc dĩ thở dài, “Sư phụ có rất nhiều chuyện cũng dần dần không thể nhớ, bất quá mỗi ngày ngược lại thật vui vẻ, giống như lại trở về lúc còn trẻ, có lúc sẽ hỏi tới sư thúc ở nơi nào.”

          Trần Thông cười khổ, “Như vậy a…”

          Tô Cửu Cô cúi đầu không nói.

          Lúc này, trong phòng truyền tới tiếng ho khan của Mai Bất Thanh.

          Trần Thông tỏ ý Tô Cửu Cô đi vào phòng chiếu cố Mai Bất Thanh, còn ông chính là đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

          Những người khác ở Khai Phong Phủ cũng tới ngồi gần bên cạnh ông.

          Trần Thông trước tiên là nhìn Công Tôn Mỗ một chút, quan sát lão gia tử một hồi liền hỏi, “Đã nhiều năm như vậy, tướng gia lại còn nhớ ta a?”

          Công Tôn Mỗ cười gật đầu một cái, “Thái sư tìm ngươi trừ tà, tự nhiên là có đạo lý của ông ấy.”

          Mọi người ngẩn người, cũng ngẩng đầu lên nhìn Bàng Thái Sư đang bưng một chén canh giò heo hầm.

          Thái sư miệng nhấp nháp, “Là Liễu công công giới thiệu cho lão phu.”

          Mọi người cũng đều quay đầu nhìn Trần Thông —— người giao du ngược lại còn rất rộng nga~.

          Trần Thông không biết làm sao xua xua tay, “Có chút cơ duyên.”

          “Cho nên thi thể của Xuy Yên năm đó ở đâu ?” Ân hậu tò mò hỏi Trần Thông.

          Trần Thông bưng ly trà trầm mặc một hồi, mở miệng nói, “thiêu.”

          Thiên Tôn buồn bực, “Nếu muốn thiêu tại sao lại phải đưa đi xa như vậy làm gì? Ở hoàng thành thiêu cũng được còn gì?

          Trần Thông cũng không trả lời, chính là lắc đầu một cái.

          “Vậy quan tài đá tại hồ nước mặn phụ cận Thiên Vũ Hiên của ta đây…” Thẩm Thiên Vũ truy hỏi.

          Trần Thông nhìn Thẩm Thiên Vũ cùng Thẩm Mậu một chút bỗng nhiên cau mày, “Nga” một tiếng.

          Hai cha con Thẩm gia nhìn nhau một cái, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi—— ý gì a?

          Thấy một đám người giương mắt nhìn mình, Trần Thông cũng bất đắc dĩ, đưa tay gãi gãi đầu “Chuyện này, nói ra rất dài dòng.”

          Thái sư cùng Bao đại nhân đều gật đầu, chỉ chỉ một bên các phu nhân đang bày bàn ăn —— vậy thì vừa ăn vừa nói chuyện a ~.

          Tài nấu nướng của mấy vị phu nhân Thái sư phủ đích xác không phải chỉ để trưng cho đẹp, mọi người Khai Phong vây quanh một bàn lớn, giống như đang tham gia một bữa tiệc lớn, đầy bàn thức ăn. Bao đại nhân vốn là muốn phê bình Thái sư mấy câu “Phô trương lãng phí”, bất quá tất cả mọi người đều chờ Trần Thông “Kể chuyện”, cho nên Bao đại nhân cũng không tiện đánh trống lãng.

          “Ta cũng không phải là có chuyện gì không thể để người khác biết, cũng không bị người khác đuổi giết… Ta ẩn danh đi chỉ bởi vì không nghĩ sẽ giúp người trừ tà mà thôi.”

          Trần Thông nói xong, tất cả mọi người nhíu mày mà nhìn ông —— nhưng ông rõ ràng chính là giúp Thái sư trừ ta a!

          Trần Thông dở khóc dở cười, đó bất quá là Trần ba quẻ lừa bịp Thái sư một chút mà thôi.

          Thái sư nhíu nhíu lỗ mũi, nhìn Bao đại nhân —— hắc tử! dáng vẻ lão ta như vậy có tính là lừa gạt bạc của  lão phu hay không?

          Bao đại nhân ngẩng đầu làm ra vẻ không nhìn thấy thái sư, chờ Trần Thông nói tiếp.

          Trần Thông chỉ chỉ vết sẹo dưới khóe mắt mình, nói, “Lưu lại vết sẹo này, cũng không là người nào khác mà chính là mẹ ruột ta.”

          Mọi người cũng không nhịn được cau mày —— người mẹ này cũng quá sơ ý rồi, nguy hiểm như vậy , vạn nhất bị mù thì trách ai a ?

          “Khi ta còn là một đứa con nít, đặc biệt thích khóc, nghe nói là khóc một ngày một đêm.” Trần Thông hết sức bất đắc dĩ, “Nhà ta lúc ấy nghe nói tài sản cự phú, trong phủ có một vị quản gia không có hảo ý, lừa gạt mẹ ta, nói mắt trái ta có thể nhìn thấy  quỷ, là một đứa con không may mắn, sẽ mang đến tai họa.”

          Lâm Dạ Hỏa bỉu môi, “Mẹ ông tin là thật sao?”

          Trần Thông thở dài, “Mẹ ta chính là muốn moi mắt trái của ta ra, lúc đó một vị lão bà hầu hạ mẹ ta đang trong tháng ở cữ đem ta đoạt lại, ta mới không bị mù, nhưng vẫn để lại vết sẹo này.”

          Trần Thông nói đến chỗ này, tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi —— cái này là người mẹ như thế nào a, như vậy cũng có thể hạ thủ được.

          Công Tôn lặng lẽ nhìn Triệu Phổ bên cạnh một chút. Quả nhiên, Cửu vương gia sắc mặt cũng không tốt lắm, thời thơ ấu của Trần Thông cũng hết sức tương tự như Triệu Phổ, cũng bởi vì một câu nói của người mang lòng ác ý khiến cho người thân nhất muốn lấy tính mạng bọn họ.

          “Nhà ta từ ngày đó trở đi liền bắt đầu có ma quỷ lộng hành, có rất nhiều vấn đề xấu xảy ra, bệnh đa nghi của mẹ ta cũng càng ngày càng nặng.”

          Triển Chiêu hỏi, “Là  do tên quản gia kia quấy phá đúng không ?”

          Trần Thông gật đầu một cái, ” Đầu tiên cha ta cũng không tin, nói mẹ ta là phụ nữ kiến thức kém, nhưng dần dần cũng bởi vì bị kinh sợ mà tin… Liền để cho tên quản gia kia đem ta xử lý .”

          Bao đại nhân nghe được liền híp mắt lại, ý kia —— cha mẹ ngươi còn sống không? Còn sống thì bản phụ sẽ trị tội bọn họ !

          “Quản gia đem ta vứt vào bãi tha ma, cũng may chính là vị lão bà bà kia cứu ta.” Trần Thông nói tiếp, “Ta lúc ấy bất quá là trẻ con mới sinh, cái gì cũng không biết, vẫn luôn cho là người nuôi lớn ta chính là mẹ ruột ta, khi còn bé cũng không có việc gì xấu xảy ra, mẹ ta cũng thương ta… thời điểm ta hơi lớn hơn một chút, một lần cùng mẹ ta vào thành, đi ngang qua Trần phủ, ta đột nhiên liền đứng lại.”

          “Là đi qua nhà của ông lúc ban đầu sao?” Công Tôn hỏi.

          Trần Thông gật đầu một cái.

          “Lúc ấy ta đứng ở cửa, đột nhiên có một loại cảm giác.” Trần Thông nói, “Ta cũng không biết tại sao, liền kéo tay mẹ ta lại rồi cùng nàng nói, tất cả mọi người trong gia đình này, không sống qua tối nay.”

          “Vậy sau đó thì sao?”

          Bạch Ngọc Đường hiếu kì.

          “Ngay đêm đó, Trần phủ cháy, một cây đuốc đem phòng ở cùng mọi người thiêu cháy hết.”

          “Một người đều không chạy trốn? Một tòa nhà lớn như vậy nhà, làm sao có thể?” Triển Chiêu cảm thấy khả nghi, bình thường mà nói nhà càng lớn, lửa cháy thì người có thể trốn ra được cũng càng nhiều, nhưng mà một người đều không trốn ra được, như vậy nguyên nhân chỉ có một…

          Quả nhiên, Trần Thông nói tiếp, “Sau đó quan phủ điều tra, trước khi Trần phủ bị cháy, tất cả mọi người đều bị độc chết.”

          “Quản gia kia thì sao?” Triệu Phổ hỏi.

          “Tất cả tài sản Trần phủ đều bị dời đi hoàn toàn, cho nên quan phủ cảm thấy nhất định là do người trông coi đánh cắp.” Trần Thông nói, “Có một bộ khoái đến tìm mẹ ta, bởi vì mẹ ta mấy năm trước rời đi Trần phủ. Mẹ ta liền đem chuyện ta lúc còn bé nói cho bộ khoái, bộ khoái cũng cảm thấy, người ra tay chắc hẳn là quản gia. Nhưng quản gia chỉ có một người thì không thể làm được nhiều chuyện như vậy, hắn nhất định là có đồng bọn… Nhưng bị hỏa thiêu một đêm, đại đa số thi thể đều bị thiêu hết, cũng không biết người nào với người nào.”

          Tất cả mọi người gật đầu, khi mọi người để ý vị quản gia kia thì đồng thời cũng đều buồn bực —— cùng vụ án này có quan hệ thế nào chứ ?

          “Ngay tại lúc bộ khoái hỏi xong muốn đi, ta đột nhiên cùng hắn nói… Hung thủ đều không chạy, bọn họ vẫn còn ở bên trong Trần phủ.” Trần Thông vừa nói, chỉ chỉ mặt đất, “Tại sao lại chờ lâu như vậy mới xuống tay chứ ? Nhiều tài sản như vậy, làm sao trong một đêm dời đi được? Đây chỉ là một thành trấn nhỏ, trong đường phố láng giềng đều biết, tại sao không ai thấy qua quản gia bọn họ?”

          “Địa đạo?” Thái sư hỏi, “Quản gia kia ở dưới đất trong phủ đào một địa đạo rất sâu? Giấu đi sao?”

          Trần Thông gật đầu, “Bộ khoái liền mang theo nha dịch đi đào đất dưới Trần phủ, kết quả đem tên quản gia cùng bốn đồng bọn toàn bộ bắt lại, vụ án kia rất náo động, quản gia bọn họ toàn bộ bị xử tử… Mà chuyện của ta cũng bị truyền ra.”

          Trần Thông rất bất đắc dĩ, ” Láng giềng trong thành cũng xem ta là tiên đồng, nói ta tiên tri biết trước, ngay cả mẹ ta đều cảm thấy ta có thể là có thần thông gì đó.”

          Tất cả mọi người vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Thông —— ngươi thật sự rất thần a!

          “Thật ra thì quản gia có thể núp ở dưới lòng đất, cái này là ta căn cứ theo lời bộ khoái nói mà suy đoán.” Trần Thông chỉ chỉ đầu mình, “Chỉ có thể nói rõ ta thật cơ trí.”

          Lâm Dạ Hỏa nhắc nhở hắn, “Ta cảm thấy tương đối thần là ông làm sao trước thời hạn biết người Trần phủ không sống qua đêm đó?”

          Trần Thông buông tay, “Đó là một loại cảm giác nào đó, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc đó cũng là  khởi đầu của mọi phiền toái, thường xuyên có người đến tìm ta coi bói, mấy đứa con nít nhà hàng xóm thì dùng đá ném ta, nói ta là quái vật. Vừa lúc đó, có một độc nhãn đạo sĩ tìm được ta, nói muốn thu ta làm đồ đệ.” Trần Thông khẽ mỉm cười, “Đó chính là sư phụ ta, Khuê Thiện. Ta lúc ấy căn bản không thể sinh sống giống người bình thường, cho nên mẹ ta đáp ứng cho ta gia nhập vào Mao Sơn phái. Chúng ta đi theo Khuê Thiện dời đến khu vực Tương Tây, lúc này mẹ ta có kinh nghiệm, không hề đề cập tới ta có năng lực đặc thù gì… Cứ như vậy, chúng ta mới có cuộc sống yên tĩnh.”

          Tất cả mọi người sáng tỏ, nguyên lai là trải qua như vậy.

          “Ta tại sao nói đoạn chuyện cũ này chứ ?” Trần Thông giải thích, “Sư phụ ta thường nói, ta bản lãnh thật ra thì phân hai loại, loại thứ nhất, chính là dự thấy được loại chuyện xảy ra đối với Trần phủ, loại này chính là thiên phú. Loại thứ hai chính là suy đoán được quản gia trốn ở dưới đất, loại này chính là thông minh. Ta cùng với những đứa trẻ khác thật ra thì không có gì bất đồng, bất quá là thỉnh thoảng có thể dự cảm được điều gì đó, là một đứa bé lanh lợi mà thôi”.

          Tất cả mọi người cười —— Vị sư phụ  này còn rất có ý tứ.

          “Vào mao sơn phái, ta liền bắt đầu học công phu, cùng với các loại bí thuật.” Trần Thông vừa nói, thở dài, “Thế nhưng kết quả, ta phát hiện ta đời này cũng không chạy ra khỏi Trần phủ.”

          Công Tôn không hiểu, “Có ý gì?”

          “Ta đi theo sư phụ bắt quỷ hơn nửa đời người, quay đầu lại, đều là bắt những người như tên quản gia kia vậy, cứu được những người như mẹ ruột ta vậy.” Trần Thông lắc đầu thở dài “Trong quá trình này, còn thường thường có thể gặp được những người giống “Ta” khi còn bé, chẳng qua là những “Ta” này không may mắn được như ta khi còn bé,  có thể được người kịp thời cứu. Cho nên sau khi sư phụ qua đời, ta liền mai danh ẩn tính.”

          Trần Thông đem việc mình trải qua đại khái nói một lần, “Nhưng người dù sao cũng phải sống qua ngày, ta cũng như vậy, cho nên liền coi bói một chút, hoặc là giả mô phỏng theo một nghi thức trừ tà, kiếm chút đỉnh tiền.”

          Bao đại nhân nhìn Thái sư một cái —— ngươi a, là một người coi tiền như rác !

          Thái sư cảm thấy mình cũng không hẳn là bị thua thiệt gì, dẫu sao lai lịch người ta lớn như vậy, lừa tiền thì liền lừa tiên đi…

          Trần Thông kể xong liền bắt đầu khen thức ăn ăn ngon, Hỏa Phượng cầm đũa chọt chọt ông, “Ta nói này Trần lão đầu, vụ án lần này thì sao ?”

          Trần Thông nghiêng đầu một cái——vụ án gì?

          “Người biến thành muối, truyền thuyết diêm quan công chúa…” Triển Chiêu nhắc nhở ông.

          Trần Thông vui vẻ, “Chư vị, cảm thấy trên đời này là có kẻ gian trước hay là có quân nhân trước?”

          Tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhìn ông —— lão đầu a! Người còn thật có thể nói quanh co a!

          Trần Thông để đũa xuống, giải thích, “Cái gọi là Mao Sơn bí thuật, các ngươi đều cảm thấy là mánh khóe lừa gạt à ?”

          Tiểu Lương Tử trợn to hai mắt, “Cho nên thật sự có quỷ sao?”

          Trần Thông vỗ đầu bé một cái, “Vậy ngươi đã gặp qua hay chưa a?”

          Tiểu Lương Tử lắc đầu một cái, một bên Tiểu Tứ Tử đưa tay, “Con biết! Chưa thấy qua quỷ, nhưng là thấy qua tên quản gia kia!”

          Tất cả mọi người cười, Yêu Vương sờ đầu Tiểu Tứ Tử một cái—— thật thông minh!

          Trần Thông cười híp mắt gật đầu, “Yêu ma quỷ quái có đạo hạnh sâu cạn, quản gia cũng có đạo hạnh sâu cạn a, “

          Một bên Bàng Phúc giúp Bàng Dục gỡ cua không ngừng lắc đầu —— quản gia trêu ai ghẹo ai a? !

          Mọi người đều nghe rõ đạo lý trong đó, Triệu Phổ hỏi Trần Thông, “Cho nên nói cái gọi là bí thuật, là một bộ phương pháp ứng đối hại người?”

          Trần Thông gật đầu, “Chính là như vậy, liền lấy ví dụ khi ta còn bé trải quá. Nói thí dụ như lúc ấy cha mẹ ta mời Mao Sơn phái tới đuổi quỷ, vì là cứu tính mạng của ta, thế nhưng trên thực tế, ‘Quỷ’ chân chính muốn chính là tánh mạng bọn họ cùng gia sản. Đạo sĩ đến cửa, nói thẳng, cha mẹ ta khẳng định không tin? Không có bằng chứng làm sao thuyết phục đương sự ? Hơn nữa, chúng ta cũng muốn kiếm tiền a.”

          Mọi người đỡ trán —— như vậy a.

          “Cho nên nói, đừng xem chúng ta bày tế đàn làm lễ cúng, thi hoàn pháp thì ‘Quỷ’ sẽ không có, trên thực tế, cho người nhìn thấy chẳng qua là một quy trình, chân chính yêu ma muốn bắt là quản gia! Là bởi vì hại người cho nên dùng mánh lới “Yêu ma quỷ quái”, cho nên mới ứng đối với khu ma chi thuật. Các ngươi khi gạt người không có bí kiếp sao? Cái đó cũng giống như công thức nấu ăn vậy, mỗi một vị làm sao phải phối lại cho hoàn hảo. Đạo lý giống vậy, khu ma thuật cũng là một đạo một đạo phối hợp tốt, hốt thuốc đúng bệnh. Nhưng mà cũng giống như những cổ thuật đã bị thất truyền vậy, những bí thuật về ma đạo hại người cùng trừ tà cứu người cũng đều không hoàn chỉnh, rất nhiều bí thuật đều thất truyền, hậu nhân kiến thức nửa vời, ngược lại tỏ ra càng thần bí hơn.”

          “Ta biết các ngươi trận này tra chính là việc người biến thành muối, lại là diêm quan công chúa lại là yêu phi Xuy Yên …” Trần Thông nhắc nhở mọi người, “Trong cổ tà thuật đúng là có nói đến việc biến thành muối một chút, đồng dạng, trong bí thuật Mao Sơn phái  cũng có liên quan tới muối, các ngươi phải biết chân tướng trong đó, mới có thể phá giải vụ án lần này.”

          Tất cả mọi người ngồi thẳng chuyên tâm nghe, cảm thấy điểm chính tới! Rốt cuộc nói đến muối!

          “Như vậy chân tướng của muối là cái gì?” Bao đại nhân cũng không nhịn được, nghiêm túc hỏi Trần Thông.

          Trần Thông “ừng ực” một tiếng uống một hớp rượu, trầm mặc một hồi, đưa tay gãi gãi đầu, “Cái đó… Ta cũng không biết.”

          Trần Thông nói xong, đối diện bay tới một đống móng gà và cánh gà, mọi người sinh khí, lão đầu nói vòng vo nửa ngày đến chính mình cũng không biết là sao a.

          Triển Chiêu cùng Công Tôn đè lại Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ muốn làm thịt lão đầu, Lâm Dạ Hỏa nhảy lên nói muốn đánh lão đầu cũng bị Trâu Lương đè xuống.

          Trần thông còn rất ủy khuất, vừa lau mặt vừa nói, “Ta đây chính là một tên gà mờ a…”

          Thấy xuống lần nữa có thể bị đánh, Trần Thông quyết định tự cứu, “Chậm đã chậm đã, ta nơi này có đầu mối, có thể có thể giúp các ngươi.”

          Nghe Trần Thông nói như vậy, mọi người rốt cục đè ép lại hỏa khí, trở về ngồi xuống tiếp tục nghe.

          “Ta cùng sư phụ năm đó và Tào Mạt cùng nhau hộ tống thi thể yêu phi Xuy Yên rời hoàng thành, thi thể Xuy Yên cũng không phải là chúng ta chủ động muốn thiêu hủy, mà là lúc chúng ta ở khách sạn đi lấy nước thì xảy ra.”

          “Tào Mạt vì sao muốn đi cùng Khuê Thiện?” Thiên Tôn hỏi.

          “Không phải Tào Mạt muốn sư phụ ta cùng đi mà là Lý Biện yêu cầu.” Trần Thông cau mày, “Sư phụ ta cùng Tào Mạt là anh em kết nghĩa, nhưng ta nhớ sau khi khách sạn bị cháy, Tào Mạt liền cùng sư phụ ta cãi nhau ầm ĩ, sau đó sư phụ ta tức giận liền mang ta rời đi… Cuối cùng mới nghe nói Tào Mạt mất tích không trở về hoàng thành. Sư phụ ta nhắc tới Tào Mạt, đều nói hắn bị ma quỷ ám ảnh, hai người bọn họ từ đó về sau cũng không nữa gặp mặt nhau nữa.”

          “Ngươi cảm thấy Tào Mạt cố ý giấu đi thi thể Xuy Yên?” Triển Chiêu hỏi.

          “Cụ thể ta không biết, bất quá ta phải nói điểm chính cũng không phải là cái này.” Trần Thông nói đến chỗ này, nhìn một chút mọi người, “Ta còn nhớ tướng mạo Tào Mạt cùng Thái úy Tào Khôi có mười phần tương tự.”

          Bao đại nhân cau mày, hỏi Thái sư, “Có phải là thân thích hay không?”

          Thái sư sờ râu suy nghĩ —— không đúng…

          “Các ngươi lúc đó là ở nơi nào mỗi người một ngã?” Triển Chiêu giống như là nhớ ra cái gì đó, hỏi Trần Thông, “Có phải ở Tây Bắc hay không?”

          ” Ừhm.” Trần Thông gật đầu, “Ở phía Tây, phụ cận Hi Châu phủ!”

          Triển Chiêu thì nhìn Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ gia cũng suy nghĩ —— Tào Khôi mướn Quách Thiện cùng một vài người khác ở  khu vực Hi Châu mua đất đào đồ, hắn giấu mảnh gỗ có thể hợp lại ra bức họa yêu phi Xuy Yên… Trong này có quan hệ thế nào sao?

          “Ngoài ra nói đến muối…” Trần Thông nhìn cha con Thẩm Thiên Vũ một chút, “Ta biết đại khái tại sao có Vũ Hiên muối…”

          Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Lão gia tử, muối nhà hắn có vấn đề gì sao?”

          Trần Thông lắc đầu, “Vấn đề không phải ở trên muối nhà hắn, mà là ở trên hồ nước mặn nhà hắn!”

          “Hồ nước mặn?” Thẩm Thiên Vũ không hiểu, “Hồ nước mặn của Thiên Vũ Hiên ta thì có vấn đề gì?”

          Trần Thông lại “Nga ” một tiếng.

          Cha con Thẩm thị liền sốt ruột, “Nga ” hai tiếng như vậy là có ý gì sao!

          Trần Thông thở dài, “Hồ nước mặn nhà ngươi lai lịch cũng không nhỏ a, ông nội ngươi Thẩm Vân năm đó, cũng là bởi vì hồ nước mặn này thiếu chút nữa hủy tánh mạng toàn gia.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp