CHƯƠNG 25 – SƯ THÚC
Lâm Dạ
Hỏa dẫn theo Tiểu Lương Tử liền hướng quan đạo đi tới, phân biệt âm thanh, Hỏa
Phượng cảm giác được xe ngựa càng ngày càng gần.
Lúc
này, Tiểu Lương Tử sau lưng đột nhiên kéo vạt áo Lâm Dạ Hỏa.
Hỏa
Phượng quay đầu, Tiểu Lương Tử nghiêm túc nói, “Hỏa kê! Có sát khí!”
Lâm Dạ
Hỏa nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Lương Tử một hồi, khóe miệng lơ
đãng nâng lên mấy phần.
Con
nít lớn lên thật nhanh, chỉ chớp mắt liền lớn một chút. Loại sát khí này, người
có nội lực càng cao mới có thể cảm nhận được, nhưng loại cảm giác này là dựa
vào trực giác mách bảo có nguy hiểm mới phân biệt được. Bây giờ, khoảng cách với
những sát thủ kia còn có một khoảng nhất định, Tiểu Lương Tử thông qua phân biệt
âm thanh, lại có thể cảm giác được đối phương ẩn giấu sát ý, đứa nhỏ này thật
là thiên phú dị bẩm a.
Vì để
tránh bứt giây động rừng, Lâm Dạ Hỏa không tiến lại quá gần, mà là lựa chọn
phương hướng khác, trước tiền đi khỏi khu rừng, đến phụ cận quan đạo quan sát một
chút.
Xa
xa, liền thấy một phu xe đang đánh một chiếc xe ngựa đi bên này.
Đây chẳng qua là chiếc xe ngựa thông thường, người phu xe tuổi
không lớn lắm, ăn mặc cũng thật sạch sẽ.
Hỏa
Phượng cau mày —— nhìn qua cũng chỉ là người bình thường cùng xe ngựa phổ thông
mà thôi, làm sao lại có nhiều cao thủ như vậy mai phục?
Đang
suy nghĩ, bỗng nhiên, phu xe kia kéo dây cương xe ngựa một cái, tựa hồ là nghe
được người trong xe ngựa nói chuyện, tốc độ xe ngựa chậm lại, cuối cùng dừng ở
giữa đường.
Phu
xe quay đầu lại hỏi người trong xe, “Lão gia?”
Lâm Dạ
Hỏa nghe rõ ràng nhất, mới vừa rồi người trong xe ngựa đích xác nói chuyện là để
cho phu xe kia dừng xe, trước tiên tìm một chỗ tránh một chút.
Ngay
tại lúc phu xe quay đầu, bỗng nhiên, trong rừng hai sát thủ hắc y nhân
lao ra, lao thẳng đến phu xe kia.
Nói
thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, người trong xe ngựa nhảy một cái đi ra, một
cái nắm lấy phu xe kéo xuống lưng ngựa, nhảy xuống đứng trên mặt đất bằng phẳng,
tránh thoát được chiêu đánh lén của hai hắc ý nhân.
Phu
xe kia bị dọa sợ liền ngồi bệt trên đất.
Trong
xe ngựa đi ra ngoài là một đại thúc trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng
vẻ rất uy vũ, bất quá cách ăn mặc lại lôi thôi lếch thếch, bên hông còn treo
cái hồ lô rượu, cầm bảo đao trong tay.
Đại
thúc kia đối với phu xe xua xua tay, tỏ ý hắn đi vào trong rừng trốn trước.
Phu
xe vội vàng chạy đi.
Đại
thúc kia rút đao, hỏi hai người hắc y nhân kia, ” Cái mạng của ta làm sao còn
có người nhớ? Tai sao lại mai phục vào lúc này, chẳng lẽ là cùng vụ án Thái úy
phủ diệt môn có quan hệ?”
Lâm Dạ
Hỏa nhìn nhìn đại thúc kia cũng cảm thấy có chút quen mặt, nhất thời không nhớ
nổi đã nhìn thấy ở đâu, hơn nữa như thế nào cùng vụ án Thái úy phủ có quan hệ
chứ?
Tiểu
Lương Tử cũng nghiêng đầu —— ai nha vị đại thúc này tại sao lại quen mặt như vậy
a, đã gặp ở đâu rồi ta ? !
Lúc
này, trong rừng lại đi ra mấy tên sát thủ, đem đại thúc kia bao vây xung quanh,
song phương bắt đầu đánh nhau.
Tiểu
Lương Tử đạp đạp Lâm Dạ Hỏa đang xem náo nhiệt, “Ngươi không đi hỗ trợ a!”
Hỏa
Phượng chỉ đại thúc kia, ” Có thể đánh như vậy thì có cần ta hỗ trợ hay không
a?”
Đại
thúc xác thực không phải người bình thường, múa đao rất mạnh mẽ, đám người hắc
y nhân kia căn bản không tới gần được mà trên người còn bị chém bị thương.
Tiểu
Lương Tư lại nghiêng đầu suy nghĩ —— ai nha? Võ công cũng thật quen!
Ngay
tại lúc này, mũi chân Lâm Dạ Hỏa đem Tiểu Lương Tử đá văng sang một bên, duỗi
tay cầm Phá Thiên Kiếm đi về phía trước mấy bước, nắm chặt chuôi kiếm rút kiếm
ra khỏi vỏ…
Cơ hồ
là đồng thời, trong rừng lại có mấy người hắc y nhân giết ra, chuẩn bị đánh lén
đại thúc kia.
Vừa mới
tới phía sau, cũng cảm giác sau gáy nóng lên, quay đầu nhìn lại, mấy người hắc
y nhân bị dọa sợ cũng nhanh chóng tránh né, nhưng làm sao né kịp.
Một đạo
ánh lửa đỏ tươi giống như mãnh thú xổng chuồng vậy liền hướng bọn họ nhào tới.
Đại
thúc kia cũng vừa quay đầu lại, chỉ thấy đối diện một đạo ánh lửa đột nhiên
chia làm hai, vòng qua hắn, đem một vòng người hắc y nhân xung quanh hắn
cũng đốt luôn rồi.
Đại
thúc quay đầu lại, dưới ánh sánh của ánh lửa, Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử mối
nhìn rõ tướng mạo của vị đại thúc kia, nhìn gương mặt này, hai người bọn
họ lập tức nhớ ra đây là người nào.
“A!”
Tiểu Lương Tử hô lên, “Đa đại gia!”
Lâm Dạ
Hỏa thu lại Phá Thiên Kiếm, cũng đi về phía trước, Hỏa Phượng “Ngẫu nhiên” cứu
vị này, không là người khác, chính là Đa Khải cha của Đa La vốn là thiếp thân
thị vệ của Bát vương gia.
“Tiểu
Lương Tử?”
Đa Khải
ngồi xuống, đem Tiểu Lương Tử đang chạy tới bế lên.
Tiểu
Lương Tử phủi phủi tro tàn trên y phục của lão gia tử, kiểm tra một chút, phát
hiện không bị thương, cũng yên tâm một chút.
Lâm Dạ
Hỏa giúp Đạ Khải nhặt lên vỏ đao.
Đa Khải
nhìn hắc y nhân nằm la liệt trên đất, cười nói, “Hỏa Phượng đường chủ, thật là
công phu bá đạo.”
Lâm Dạ
Hỏa cũng cười, một cước đạp vào một tên hắc ý nhân bên chân, hỏi Đa Khải, “Lão
gia tử muốn đến Khai Phong Phủ sao?”
Đa Khải
gật đầu, “Chỉ có thể như vậy a, con trai ta ngày hôm qua còn chuyển lời,
nói Thái úy Tào Khôi bị người diệt môn, để ta có rãnh rỗi đi một chuyến đến
Khai Phong Phủ.”
Tiểu
Lương Tử vỗ vỗ cánh tay Đa Khải, “Việc này chứng tỏ Đa đại gia chắc chắn biết
được chuyện gì rất trọng yếu, nếu không người ta cũng không giết ngươi diệt khẩu.”
Đa Khải
bị Tiểu Lương Tử chọc cười, gật đầu, “Có đạo lý.”
Đang
nói chuyện, tiếng vó ngựa cách đó không xa vang lên, Lâm Dạ Hỏa quay đầu, chỉ
thấy Trâu Lương mang một đội binh lính chạy đến.
Trâu
Lương cũng thấy phía trước hẳn là xảy ra chuyện, trên quan đạo còn thấy khói
xông lửa đốt, trên đất mấy tên hắc y nhân bị thiêu cháy cũng nằm la liệt, đoán
chừng Lâm Dạ Hỏa là phóng hỏa đốt người.
Đến
bên cạnh, Trâu Lương xuống ngựa thấy Đa Khải cũng là bất ngờ, “Cha nuôi?”
Đa Khải
đối với hắn ngoắc, “Các ngươi làm sao đều không tìm cha nuôi uống rượu a? Đúng
rồi, nương tử của Kiều Quảng có ở Khai Phong không a? Một hồi mang ta đi xem một
chút đi!”
Trâu
Lương thấy mặt đất đầy thích khách cũng biết chuyện gì xảy ra, suy nghĩ một
chút cũng bị dọa sợ, ai cũng không ngờ tới sẽ có người đánh lén lão gia tử, khá
tốt là có Lâm Dạ Hỏa, nếu không cũng xảy ra chuyện lớn rồi.
Hỏa
Phượng thấy Trâu Lương đối với mình gật đầu, trên mặt còn là vẻ mặt rất cảm
kích, ngược lại có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu —— không cần cám ơn đại
gia ta, phải cám ơn Yêu Vương a, lão gia tử quá trâu, đầu ngón tay bấm một phát
chỉ đi phía tây một cái, chính là một mạng người a.
Trâu
Lương đi tháo mặt nạ nhóm hắc y nhân xuống, phát hiện có chút quen mắt, suy
nghĩ một chút, Tả tướng quân ánh mắt liền lạnh mấy phần, “Các ngươi không phải
thị vệ Thái úy phủ sao? !”
Lâm Dạ
Hỏa nghi ngờ, ” Thị vệ Thái úy phủ tại sao phải ám sát cha nuôi ngươi?”
Trâu
Lương cau mày suy nghĩ một hồi, sáng tỏ, “Ta liền nói kỳ quái, trong Thái úy phủ
dù là có ít gia đinh hay hộ vệ, cũng không có khả năng bị giết lại không
một chút âm thanh phát ra, đừng nói là các ngươi trong ứng ngoài hợp liên thủ
làm ra nha ? !”
Trâu
Lương lệnh thủ hạ đem mấy tên sát thủ trói về, cũng giao cho Khai Phong Phủ.
Tiểu
Lương Tử cùng Đa Khải lên xe ngựa, Lâm Dạ Hỏa leo lên lưng Sơ Thất cùng Trâu
Lương cùng nhau trở về Khai Phong. Trên đường Hỏa Phượng còn hỏi, trong thành
thế nào. Trâu Lương nói sự tình Bạch Ngọc Đường bắt sống Lỗ Nguyệt một chút,
khiến Lâm Dạ Hỏa bị chọc giận nắm lấy đuôi của Sơ Thất, “Ai nha bị Bạch lão ngũ
giành trước, đại gia ta cũng muốn thu thập Lỗ Nguyệt a!”
Trâu
Lương, cười, “Các ngươi cũng đều xem Lỗ Nguyệt không vừa mắt a?”
Hỏa
Phượng bỉu môi một cái, “Lão ta hằng ngày khoác lác, nói tự mình so với hòa thượng
nhà ta còn mạnh hơn bao nhiêu a, thúi lắm! Lúc này bị bàn dân thiên hạ trứng
kiến cảnh bị Bạch Lão Ngũ thu thập! Thật là sảng khoái lòng người a!”
…
Trong
hoàng cung, Triệu Trinh dẫn Nam Cung Khâm đến Ngự Hoa Viên, Trần công công bưng
trà bánh mang ra.
Triệu
Trinh vỗ một cái bàn đá, tỏ ý Nam Cung Khâm ngồi xuống.
Nam
Cung Khâm nhìn thúc thúc nhà mình.
Nam
Cung Kỷ cũng bất đắc dĩ, thi võ còn chưa xong, mới vừa rồi ngay trước mặt nhiều
võ sinh như vậy, Triệu Trinh còn kéo Nam Cung Khâm đi, khó tránh khỏi giữa thí
sinh sẽ loạn truyền, đến lúc đó đừng nói là do Triệu Trinh thiên vị cái gì nha.
Triệu
Trinh nhìn Nam Cung Kỷ mặt đầy khó xử, mở miệng nói, “Trẫm đích xác là thiên vị
thì có sao, dù sao cũng là cháu của ngươi, đi xem một chút Hạ Nhất Hàng đã tới
chưa.”
Nam
Cung Kỷ cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài chờ Hạ Nhất
Hàng.
Triệu
Trinh chọn mấy khối điểm tâm cho Nam Cung Khâm.
Nam
Cung Khâm có chút kinh ngạc, Triệu Trinh thật giống như biết hắn thích ăn cái
gì.
Triệu
Trinh bưng ly trà cười híp mắt, ” Ừhm, khẩu vị cũng giống như Nam Cung Kỷ vậy.”
Nam
Cung Khâm bưng ly trà uống trà.
“Ngươi mới vừa rồi nhìn thấy võ sinh kia biến thành muối a?” Triệu Trinh đột
nhiên hỏi.
“Dạ
vâng!” Nam Cung Khâm buông ly xuống, gật đầu.
“Có cảm
thấy lạ ở chỗ nào không?” Triệu Trinh đã thấy xa xa trên Cầu Cửu Khúc(*), Nam Cung
Kỷ và Hạ Nhất Hàng cùng nhau đi về phía bên này.
”
Uhmmm…” Nam Cung Khâm suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, “Hắn hình như biết
mình sẽ biến thành muối vậy.”
“Nga?” Triệu Trinh hỏi, “Như thế nào lại nói như vậy ?”
“Chẳng
qua là cảm giác của hạ thần.” Nam Cung Khâm nói, “Trước lúc võ sinh kia biến mất
thì vó ngựa đã rối loạn rồi.”
“Vó
ngựa rối loạn?” Triệu Trinh tự lẩm bẩm.
Nam
Cung Khâm gật đầu, “Vốn dĩ chúng ta cơ hồ là có thể cùng nhau tiến lên, nhịp chạy
của ngựa cũng ngang nhau, nhưng là ngay trước lúc hắn biến thành muối hình như
là có động tác kéo dây cương.”
Triệu
Trinh nhìn Nam Cung Khâm.
Nam
Cung nói, “Trước đó Thẩm Mậu cũng có dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi, có
thể cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.”
“Thẩm
Mậu a…” Triệu Trinh hỏi, “Ngươi không hỏi cậu ta sao?”
Nam
Cung lắc đầu.
“Tại
sao không hỏi?”
Nam
Cung Khâm nhỏ giọng lầm bầm, “Hai lần có người biến thành muối cũng phát sinh
trước mặt cậu ta, cho nên trước tiên không cần hỏi, để thần quan sát một chút nữa.”
Triệu
Trinh nhìn chằm chằm dáng vẻ Nam Cung Khâm nhỏ giọng nói chuyện một hồi, đột
nhiên ha ha cười to.
Thời
điểm, Hạ Nhất Hàng cùng Nam Cung Kỷ đi tới Ngự Hoa Viên, vừa vặn nhìn thấy Triệu
Trinh cười thoải mái.
Nam
Cung Khâm bặm môi nhìn Nam Cung Kỷ.
Nam
Cung Kỷ cũng bất đắc dĩ, dáng vẻ Triệu Trinh chọc cháu mình cũng thật vui vẻ a.
Triệu
Trinh cười xong, để cho Nam Cung Kỷ dẫn Nam Cung Khâm đi Khai Phong Phủ, phỏng
đoán lúc nhóm Triển Chiêu tra án có một số việc muốn hỏi Nam Cung Khâm,
nhân tiện hai thúc cháu đi ăn một bữa cơm, cho Nam Cung Kỷ nghỉ nửa ngày.
Qua
Thanh sau khi đón Triệu Lan tan lớp đến thay ca cho Nam Cung, hai người cùng
nói mấy câu, sau đó Nam Cung liền dẫn theo cháu trai đi ra Ngự Hoa Viên.
Ra khỏi
hoàng cung, đi đến Khai Phong Phủ, Nam Cung Kỷ hỏi Nam Cung Khâm, “Hoàng thượng
có thể sẽ để ngươi làm ngự tiền thị vệ.”
Nam
Cung Khâm cũng không nói gì nhiều, liền gật đầu một cái.
Nam
Cung Kỷ có chút nghi ngờ nhìn cháu mình, “Trước kia để cho ngươi làm thị vệ
ngươi đều không cao hứng, còn nói muốn tòng quân, hôm nay tại sao không
tranh luận nữa?”
Nam
Cung Khâm suy nghĩ một chút, lầm bầm một câu, “Làm ngự tiền thị vệ cũng không
có gì không tốt.”
…
Trong
hoàng cung, Hạ Nhất Hàng ngồi xuống.
Triệu
Trinh hỏi, “Đứa trẻ kia rất giống Nam Cung a?”
Hạ Nhất
Hàng gật đầu, “Hai thúc cháu đều là người hiểu chuyện.”
Triệu
Trinh cùng Hạ Nhất Hàng uống trà nói chuyện phiếm, lúc này, Trần công công bưng
tới hai hộp gấm, một lớn một nhỏ.
Cái hộp
lớn được để lên bàn, Triệu Trinh đối với Hạ Nhất Hàng nói, “Bên trong có một ít
đồ vật tìm được trong cung, là đồ vật của Hạ Vãn Phong năm đó lưu lại.”
Hạ Nhất
Hàng kinh ngạc, mở hộp ra, phát hiện là văn phòng tứ bảo, còn có thước gỗ và
các loại con dấu loại.
Hạ Nhất
Hàng cám ơn Triệu Trinh, đây cũng là bảo vật gia truyền nhà mình a.
“Ngoài ra cái này, ngươi mang về cho Cửu thúc và Triển Chiêu bọn họ, phỏng
đoán lúc tra án sẽ dùng đến.”
Triệu
Trinh lại đưa qua cái hộp gấm nhỏ, tỏ ý Hạ Nhất Hàng trước tiên mở ra xem
một chút.
Trong
hộp, là một khúc gỗ, nhìn giống như là bị đốt cháy hoặc là đã từng bị chôn
trong bùn, nhìn đã rất cũ, trên bề mặt gỗ màu đen có những đường nét lồi lõm
màu vàng.
Hạ Nhất
Hàng không hiểu, hỏi Triệu Trinh, “Hoàng thượng, đây là vật gì?”
Triệu
Trinh khẽ mỉm cười một cái, “Vật đó là từ trong lòng đất đào lên lúc tu sửa Ngự
Hoa Viên.”
Nam
Cung càng không hiểu, ai lại đi chôn khúc gỗ mục trong hoàng cung chứ?
Triệu
Trinh đối với Trần công công bên cạnh gật đầu một cái, tỏ ý để ông nói.
Trần
công công nói, “Tướng quân, đồ vật này trong cung có một ít lời đồn đãi
liên quan, trong này, hẳn là thi thể động vật, đa phần là của loài cú hoặc là
cá sấu.”
Hạ Nhất
Hàng tò mò, “Vật này thì có công dụng gì?”
“Phần
nhiều là dùng để trừ tà, chôn ở trong sân gần nhà.”
Hạ Nhất
Hàng lần đầu được nghe loại chuyện này.
“Loài
cú có hài âm giống với tiểu nhân, giống như cá sấu đại biểu ác ý, mà khúc gỗ được
ấn mạ vàng là một loại phong ấn thuật, đem đồ không tốt đều phong ấn lại,
là một loại thuật trừ tà tệ hại thời xưa.” Trần công công cũng bất đắc dĩ, “Vài
năm trước trong hậu cung cũng truyền lưu loại chuyện này rất rộng.”
Hạ Nhất
Hàng hình dung một chút,”Cùng là một đạo lý giống như quan tài của diêm quan
công chúa đúng không?”
“Chắc
là vậy, trong này cũng có muối.” Trần công công nói, “Cụ thể lão nô cũng không
hiểu nhiều.”
Hạ Nhất
Hàng suy nghĩ —— trước đó trong hầm trú ẩn của Thái úy Tào Khôi
cũng xuất hiện một bộ quan tài, hơn nữa chung quanh được bày một vòng trận thuật
trừ tà, hẳn là gặp phải ma vật cái gì rồi cho nên mới cần tới trận
thế này để trừ tà.?
…
Bên
trong Khai Phong Phủ.
Triển
Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa hai nhóm người trước sau lần lượt trở lại, một bên thì bắt
đám người Tam Nguyệt Trai, bên kia thì bắt được một đám thị vệ Thái
úy phủ muốn ám sát Đa Khải.
Đa La
đã nhận được tin tức, bị dọa sợ cũng chạy tới, nghe nói trước khi ra cửa còn bị
Bát Vương Gia khiển trách một hồi, trách hắn không tự mình đi đón cha.
Phát
hiện Đa Khải không bị sao, Đa La mới yên tâm, kết quả bị cha hắn lại mắng một
trận, “Ngươi, cái đồ tiểu tử ngốc này tại sao không ở bên cạnh Bát vương gia mà
chạy tới nơi này làm gì, mau cút, nhanh trở về bảo vệ Bát Vương Gia!”
Đa La
còn rất ủy khuất, lúc này còn gặp phải tình cảnh hai đầu đều bị mắng a.
Đuổi
Đa La đi, Thiên Tôn, Ân Hậu cũng mang Công Tôn Mỗ cùng Trần Thông
cùng một đám tiểu tài tử trở lại.
Thiên
Tôn, Ân Hậu vào nhà liền tìm Yêu Vương, lòng nói không biết có gây họa gì
không.
Yêu
Vương nhìn thấy hai người bọn họ chính là ngồi xuống cùng Tiểu Tứ Tử tìm đồ vật.
Tiểu
Tứ Tử lấy từ trong chiếc túi vải nhỏ của mình ra hai chú heo vàng mới vừa rồi
Yêu Vương để cho bé giữ hộ.
Trên
chú heo vàng còn đeo hai sợi giây đỏ, bên trong không biết là có chuông hay
không, thanh âm vui tai, lắc tới liền kêu leng keng leng keng.
Yêu
Vương giơ hai chú heo vang lên, ngẩng mặt nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu. Nhị lão cảnh
giác lui về sau một bước —— ngươi muốn làm gì a?
“Tới
đây! Đeo lên!”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu kinh hãi —— Để làm gì? !
“Trừ
tà a!” Yêu Vương mặt nghiêm túc lại, “Năm nay là năm tuổi a!”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu giậm chân, “Ngươi bớt đi! Năm nay cũng không phải là năm con
heo, mà cũng không phải là năm tuổi của hai chúng ta!”
Ngân
Yêu Vương híp mắt, chỉ thị Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử lặng lẽ chạy đến bên cạnh
Thiên Tôn cùng Ân Hậu, “Bắt giữ hai người bọn họ lại!”
Hai đứa
trẻ lập tức một người ôm lấy một người , Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng
đi hỗ trợ.
Yêu
Vương cho hai người bọn đeo dây chuyền heo vàng, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ nhìn
thấy rất có ý tứ, cũng hỏi Công Tôn là heo vàng mua ở đâu, rất đẹp mắt a.
Công
Tôn nói là ở trong cửa hàng vàng Lưu Ký, mới rồi thiếu chút nữa cũng bị chôn
luôn a.
“Ha
ha ha.”
Công
Tôn Mỗ cùng Trần Thông cũng bị tình cảnh này chọc cho buồn cười, lớn như Thiên
Tôn và Ân Hậu, hóa ra rơi vào trong tay Yêu Vương chính là hai đứa con nít a.
Triển
Chiêu đang suy nghĩ tại sao Trần Thông cũng tới, mà trong phòng Tô Cửu Cô
mới vừa cho Mai Bất Thanh uống hết chén thuốc cũng vừa vặn đi ra.
Tô Cửu
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Thông đứng ở trong sân cũng ngẩn người một chút.
Ngay
sau đó, mọi người liền nghe được “Xoảng” một tiếng, chén thuốc trong tay Tô Cửu
Cô rơi xuống đất bể nát.
Tất cả
mọi người không hiểu ra sao đều quay đầu lại, Trần Thông cũng quay đầu lại.
Chỉ
thấy Tô Cửu Cô chạy lên nắm tay áo Trần Thông, “Sư thúc!”
Trần
Thông há miệng một cái, hiển nhiên cũng rất giật mình.
Tất cả
mọi người Khai Phong Phủ nghi ngờ nhìn Trần Thông —— ngươi a, không phải tự
xưng là Trần ba quẻ là một người coi bói gà mờ ở trong hẻm thôi sao ? Cái gì mà
là sư thúc nữa chứ? !
Một
bên, Công Tôn Mỗ bưng ly trà thổi phù phù uống một hớp trà, ngẩng đầu thưởng thức
nhóm Tương Du bị cưỡng ép đeo dây chuyền heo vàng, vừa nhìn vừa gật đầu —— ừhm!
Rất đẹp mắt nga~.
Bạch
Ngọc Đường nhìn thấy cũng thật hài lòng, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi có muốn làm một
sợi dây chuyền mèo vàng không?”
Triển
Chiêu chớp mắt, “Ai muốn đeo mèo vàng, ta muốn chính là chuột vàng kìa!”
Đối
diện, Thiên Tôn cùng Ân Hậu hầm hừ nhìn mấy đứa nhóc “Trợ Trụ vi nghiệt
” [Giúp kẻ xấu làm điều ác] một cái, đem heo vàng nhét vào trong cổ
áo, xem như không có chuyện gì ngẩng mặt hỏi Trần Thông, “Cái gì sư thúc? !”