CHƯƠNG 24 : TRÒ LỪA VẶT
“Hắt
xì…”
Phụ cận
Thái Học Viện, Thiên Tôn và Ân Hậu dắt theo Tiểu Ngũ đang lắc lư đi về phía trước
tham gia náo nhiệt.
Hai
người sau khi nhảy mũi, đưa tay xoa xoa lỗ mũi, nhìn nhau một cái —— hình như
yêu nghiệt kia hôm nay không có lớp, không biết đã đi đâu rồi, lại có thể gây họa
gì hay không.
Lúc
này, Thái Học Viện vừa vặn tan học, từng nhóm học sinh tụ năm tụ ba mà đi ra,
thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng lễ phép chào hỏi.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu một đường đi đều gật đầu, còn nhận lấy điểm tâm do mấy đứa trẻ
đưa cho.
Cách
đó không xa, nhóm Bàng Dục và Bao Duyên cũng đi ra, còn có một nhóm thư sinh
đang vây quanh Công Tôn Mỗ.
Công
Tôn Mỗ cầm trên tay mấy quyển sách, đang cùng một nhóm tài tử thảo luận cái gì,
tâm tình tựa hồ không tệ.
Lão
gia tử ngẩng đầu cũng nhìn thấy Thiên Tôn và Ân Hậu, Bàng Dục cùng Bao Duyên
cũng cùng Nhị lão vẫy tay, hỏi có đi ăn cơm hay không.
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu nói một câu để cho bọn họ trở về Khai Phong Phủ ăn cơm, Bàng
Thái sư mang Hoa phu nhân tới, dường như là muốn xuống bếp.
Bàng
Dục kéo Bao Duyên chạy đi, vừa chạy vừa giới thiệu mẹ nhỏ mình là nấu ăn ngon
nhất, nhanh nhanh trở về Khai Phong Phủ có lộc ăn a. Vương Kỳ, Thuần Hoa cũng
nói muốn đi ăn cơm chùa.
Công
Tôn Mỗ đi ở phía sau, hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu, một người bên trái một người
bên phải giống như hai hộ pháp vậy, “Hai ngươi nói Thái sư tìm ta?”
Thiên
Tôn và Ân Hậu đều gật đầu, nói lại một lần tình cảnh Thái sư và Bao đại nhân
tìm được đồ vật.
“Xuy
Yên a…” Công Tôn Mỗ liền nhíu mày, “Quả nhiên a…”
Thiên
Tôn, Ân Hậu nhìn nhau một cái, liền hỏi Công Tôn Mỗ, có phải người đã sớm biết
diêm quan công chúa chính là yêu phi Xuy Yên hay không.
Công Tôn
Mỗ vui vẻ bật cười một tiếng , nhìn hai người bọn họ, “Ai nói với các người
diêm quan công chúa chính là yêu phi Xuy Yên chứ?”
“Không phải sao?”
Hai
người trợn to hai mắt nhìn Công Tôn Mỗ.
“Diêm
quan công chúa là diêm quan công chúa, Xuy Yên là Xuy Yên, nhưng mà…” Công Tôn
Mỗ sờ cằm một cái, “Đích thật là có chút liên quan.”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu đều tò mò, Công Tôn Mỗ chính là đột nhiên thay đổi chủ đề,
“Đúng rồi, chúng ta lại đi tìm một người ,sau đó cùng nhau về Khai Phong.”
“Ai
a?”
“Các
ngươi đi tìm lão đầu họ Trần trừ tà gì đó a, ta muốn cùng hắn hỏi thăm chút
chuyện về phương diện này.”
“Trần
Thông, Trần ba quẻ sao?” Thiên Tôn hỏi, “Lão đầu kia không phải là một tay gà mờ
sao?”
Ân Hậu
cũng gật đầu, “Người ta chủ yếu là xem bói a, đuổi tà chính là nghề tay trái
a. Không phải có Mao Sơn phái ở đây sao, muốn trừ tà nên tìm bọn họ hỏi một
chút?”
Công
Tôn Mỗ bất đắc dĩ nhìn hai người một hồi, lắc đầu một cái, “Hai ngươi cũng may
dáng dấp hảo, võ công không tệ, tại sao ngốc như vậy cũng có thể trở thành võ
lâm chí tôn a.”
Thiên
Tôn cùng Ân Hậu cũng bỉu môi —— ai ngốc chớ!
…
Trong
thành.
Trong
tửu lầu, Công Tôn chữa thương thế lại một chút cho Mai Bất Thành, lão gia tử bị
thương không nhẹ, nội thương là nghiêm trọng nhất.
Tô Cửu
Cô đứng ở một bên thở dài.
Triển
Chiêu quan sát tình huống bên ngoài, trong thành có nháo chuyện đánh nhau như vậy,
theo lý chỉ chốc lát sau hoàng thành quân đã đến, nhưng hôm nay hình như có
chút chậm.
Đang
suy nghĩ, Giả Ảnh đang cầm rương thuốc cho Công Tôn cũng nhắc nhở một câu,
“Hoàng thành quân đều ở bãi săn a.”
Triển
Chiêu hiểu được, cau mày, “Như vậy a…”
Công
Tôn hỏi Triển Chiêu, “Bạch Ngọc Đường không chừng muốn đánh nhau với Lỗ Nguyệt
a, trên đường nhiều người như vậy ngươi cũng mặc kệ sao ?”
“Không đánh hoàng thành quân cũng không tới, cũng chỉ có thể để đám người Tam
Nguyệt Trai đi.” Triển Chiêu cũng rất khó xử, “Mới vừa rồi người phi đao bên
phía Tam Nguyệt Trai kia rõ ràng cùng chuyện này có liên quan, tuyệt đối không
thể thả đi.”
Tô Cửu
Cô có chút bận tâm, “Lỗ Nguyệt võ công rất cao, người cũng rất âm hiểm, sư
huynh ta hơn một nửa là bị hắn tính toán, Ngọc Đường có thể ứng phó được sao?”
Công
Tôn nhìn Triển Chiêu một chút.
Triển
Chiêu xua xua tay, “Ai, Ngọc Đường nói lão ấy là tiểu nhân vật liền nhất
định là tiểu nhân vật, không cần lo lắng, so tâm nhãn lại càng không cần nói đến”.
“Ngươi chắc chắn?” Tô Cửu Cô nhỏ giọng hỏi, “Ngọc Đường thoạt nhìn hình như là
không hiểu tính toán gì a.”
Triển
Chiêu cùng Công Tôn xuýt chút nữa là bật cười thành tiếng, bình thường quả thật
là không có đầu óc gì, nhưng lúc đánh nhau đột nhiên sẽ có rất nhiều ý tưởng a.
Mai Bất
Thanh vào lúc này cũng tỉnh lại, động thân người liền muốn đứng dậy.
Tô Cửu
Cô vội vàng ngăn cản, Mai Bất Thanh cũng nóng nảy, nói hắn chết cũng không cần
người khác xuất đầu thay Mao Sơn phái.
Một
nhóm tiểu đồ đệ Mao Sơn phái cũng đè lại Mai Bất Thanh, nhưng tính khí Mai Bất
Thanh chính là có chết cũng rất cố chấp, đang ầm ĩ, liền nghe được “Ba” một tiếng.
Tất cả
mọi người bất ngờ một chút, Triển Chiêu cũng bị dọa cho giật mình, không ai
khác chính là Công Tôn ở trước mặt Miêu gia vỗ bàn một cái.
Công
Tôn trợn mắt nhìn Mai Bất Thanh một cái, “Nằm xuống, nội thương chưa khỏi mà muốn
vận công không chết cũng thành tàn phế, tuổi đã cao còn nháo cái gì mà nháo!”
Mai Bất
Thanh há miệng một cái còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt Công Tôn liền híp lại,
“Làm sao? Còn dám cãi lại?”
Tô Cửu
Cô cũng khuyên, “Sư huynh, nên nghe lời thần y.”
Mai Bất
Thanh cúi đầu, lẩm bẩm một câu, “Thần y tính khí sao lại kém như vậy… Ta dầu gì
cũng là tiền bối…”
Công
Tôn lấy ra một viên thuốc, bất thình lình liền hướng trong miệng Mai Bất Thanh
nhét vào, Mai Bất Thanh không phòng bị, che miệng một cái gục xuống bàn đấm mặt
bàn, miệng hô, “Đắng quá!”
Triển
Chiêu nhìn thôi cũng cảm thấy đắng, viên thuộc này lớn như bồ đào vậy, trước
kia lúc Công Tôn luyện viên thuốc này Triển Chiêu cũng nhìn thấy, một một viên
đều được làm từ hoàng liên, bán hạ, cỏ long đảm, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng cảm
thấy rất đắng a.
Công
Tôn liếc Mai Bất Thanh đang lăn lộn một cái, “Tiền bối sao lại sợ đắng như vậy
a? Thuốc này khá tốt, hạ nhiệt lại nhuận tràng, chuyên chữa các loại tính khí,
ông không uống cũng phải uống, tốt nhất là nuốt xuống chớ phun ra! Dám phun ra
ta cho ông ăn thêm ba viên!”
Tất cả
mọi người Mao Sơn phái đều bị dọa sợ bước lui lại một bước, Tô Cửu Cô liền rót
ly trà cho Mai Bất Thanh, Triển Chiêu đối với Công Tôn giơ ngón tay cái —— lợi
hại a! Có thể thu thập trở nên ngoan ngoãn như vậy a.
Công
Tôn cầm viên thuốc cho Triển Chiêu —— ngươi có muốn ăn một viên hay không, cái
này đối với thân thể rất có ích nha…
Chẳng
qua là thuốc còn chưa tới bên mép Triển Chiêu, Triển Chiêu đã chạy mất dạng.
Triển
Chiêu chạy ra tửu lầu, Bạch Ngọc Đường cùng Lỗ Nguyệt còn chưa động thủ, Lỗ
Nguyệt cũng không ra tay, tựa hồ cũng không muốn động thủ.
Triển
Chiêu buồn bực, Lỗ Nguyệt là cảm thấy mình không đánh lại Bạch Ngọc Đường hay
là sợ đắc tội Thiên tôn?
“Lỗ
Nguyệt như vậy cũng có thể nhịn a?”
Công
Tôn sau khi chữa trị cho Mai Bất Thanh xong cũng bước lên lầu tìm Triệu Phổ,
Công Tôn cảm thấy có chút kỳ quái, “Dáng vẻ lúc trước ta còn tưởng sẽ đánh
nhau.”
Triệu
Phổ cau mày quan sát Lỗ Nguyệt, luôn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Yêu
Vương nhẹ nhàng cười một tiếng, tự nhủ nói,
“Có chuyện như vậy a… Có chút ý tứ
.”
Dưới
lầu, Mai Bất Thanh thật vất vả nuốt xuống viên thuốc kia cũng ngồi dậy, có chút
rầu rỉ nhìn ngoài cửa, “Phải cẩn thận một chiêu kia của hắn…”
Chẳng
qua là, Mai Bất Thanh còn chưa kịp nói xong, Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đã đồng
thời hô lên, “Cẩn thận!”
Chỉ
thấy chuyện kỳ quái xảy ra, vốn là Lỗ Nguyệt đang đứng đối diện giằng co với Bạch
Ngọc Đường, bỗng nhiên biến thành một bóng ảo.
Mà
sau lưng Bạch Ngọc Đường, một bóng người xuất hiện.
“Biện
pháp che mắt!”
Triển
Chiêu cùng Triệu Phổ một người gần bên cạnh, một người ở trên lầu, cũng nhìn rõ
môn đạo, chiêu này của Lỗ Nguyệt là lợi dụng độn thuật đánh lén, Bạch Ngọc Đường
ngay tại phía trước lão, cái góc độ này là dễ dàng bị lừa nhất.
Chẳng
qua là lúc Lỗ Nguyệt đột nhiên xuất hiện đến sau lưng Bạch Ngọc Đường, một chưởng
đánh vào sau lưng Bạch Ngọc Đường, ngược lại Triển Chiêu cùng Triệu Phổ vẻ mặt
nhẹ nới lỏng…
Chỉ
thấy Bạch Ngọc Đường bị Lỗ Nguyệt đánh trúng một chưởng, bỗng nhiên theo gió
phiêu tán.
Triển
Chiêu ngẩng đầu liếc nhìn bông tuyết từ bầu trời lả ta rơi xuống, khẽ mỉm cười.
Vốn
dĩ tuyết đã ngừng rơi nhưng chẳng biết lúc nào lại bắt đầu rơi xuống.
Triệu Phổ và Triển Chiêu đều gặp qua chiêu này, trước đó bọn
họ vì phá giải một chiêu này của Thiên Tôn, thế nhưng đã hao phí hết sức lực.
Tiểu
Tứ Tử cũng vỗ vỗ tay, nói, “Tuyết trung kính nha.”
Yêu
Vương nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường hóa thành phong tuyết theo gió tản đi, hài
lòng gật đầu, “ừhm! Không tệ.”
Người
chưa thấy qua chiêu thức Tuyết trung kính cũng nhìn đến choáng váng, trong tửu
lầu Mai Bất Thanh ngồi yên ở trên bàn cũng không hiểu Bạch Ngọc Đường là làm
sao biến mất.
Mà
kinh hãi nhất không ai bằng Lỗ Nguyệt.
Triển
Chiêu ngược lại là trong lòng hiểu rõ, khó trách Bạch Ngọc Đường sẽ ở trong
thành gây chuyện với Lỗ Nguyệt, nguyên lai là Ngọc Đường đã nghĩ ra cách đối
phó đám người Tam Nguyệt Trai, lại không tổn thương người vô tội trên đường. Quả
nhiên con Chuột nhà mình dáng dấp đẹp trai lại rất thông minh ổn trọng a!
Thời
điểm Lỗ Nguyệt còn ngớ ra liền nghe được âm thanh Bạch Ngọc Đường từ sau lưng
truyền tới, “Ngươi chính là dùng thủ pháp này đánh lén Mai Bất Thanh sao ?”
Lỗ
Nguyệt cả kinh, quay đầu, hướng về phía sau lưng đánh một chưởng vào Bạch Ngọc
Đường… Nhưng mà Bạch Ngọc Đường lần nữa hóa thành phong tuyết tản đi.
Trong
thành, bách tính vây xem cũng than thở không dứt —— Ngũ gia lúc ẩn lúc hiện đây
là loại võ công gì a ? Thật thần kỳ!
Trong
nháy mắt, phong tuyết vây lại đám người Tam Nguyệt Trai.
Đám
người Lỗ Nguyệt căn bản không thoát ra được.
Triển
Chiêu cùng Triệu Phổ đều gật đầu —— cũng không phải là không ra được sao, mặc
dù nội lực Bạch Ngọc Đường không cao như Thiên Tôn, nhưng trong tuyết trung
kính không có lửa phượng xé trời căn bản không thấy được nguyên hình, người Tam
Nguyệt Trai chỉ có thể chờ bị thu thập.
Quả
nhiên, Bạch Ngọc Đường không dây dưa nhiều, vừa thu thế lại, đám người Tam Nguyệt
Trai ở trong tuyết trung kính bị băng cầu đập trúng huyệt vị, một người hai người
đều nằm dưới đất không thể động đậy. Lỗ Nguyệt bị trúng chiêu, dưới con mắt mọi
người bị một hậu bối thu thập, uổng công hắn tận lực thổi phồng mình lợi hại
không thua kém gì Thiên Tôn, thế nhưng kết quả chính lả ngay cả một chiêu nửa
thức của đồ đệ Thiên Tôn hắn cũng không tiếp nổi.
Lúc này,
xa xa binh mã cũng đến, Trâu Lương mang mấy trăm tinh binh tới trong thành thay
hoàng thành quân duy trì trật tự.
Triển
Chiêu đối với Trâu Lương chỉ chỉ đám người Tam Nguyệt Trai nằm trên đất, ý kia
—— cũng giải về Khai Phong Phủ đi, một người cũng đừng để chạy!
Trâu
Lương phân phó thủ hạ bắt người, thuận tiện duy trì trật tự, thành đông tụ tập
quá nhiều người giang hồ, phải giải tán đến một số nơi khác.
Đám
người tản đi, tuyết cũng chẳng biết đã ngừng rơi lúc nào.
Bạch
Ngọc Đường xuất hiện ở bên cạnh Triển Chiêu, đưa tay, vỗ nhè nhẹ phủi bông tuyết
trên vai Triển Chiêu một cái.
Triển
Chiêu đối với Ngũ gia gật đầu —— Chuột! Cừ lắm a!
Bạch
Ngọc Đường khẽ mỉm cười, hỏi Triển Chiêu, “Mới vừa rồi Lỗ Nguyệt dùng chiêu đó
ngươi nghĩ đến cái gì không?”
Triển
Chiêu khều khóe miệng một cái—— Cái đó a! Rõ ràng như vậy mà!
Lầu
hai, Triệu Phổ cũng yên lặng gật đầu, “Thì ra diêm độn là làm như vậy a …. Quả
nhiên là một cơ quan.”
Công
Tôn không hiểu, “Làm sao biến thành muối?”
“Dựa
trên nguyên lý chiêu thức Lỗ Nguyệt dùng để đánh lén, nói đơn giản một chút
chính là một biện pháp giương đông kích tây để che mắt mà thôi.” Triệu Phổ hỏi
Yêu Vương, “Có phải hay không a lão gia tử?”
Yêu
Vương gật đầu cười, “Trò lừa vặt, trò lừa vặt mà thôi.”
Công
Tôn vẫn không hiểu, Triệu Phổ kéo Công Tôn xuống lầu, “Về Khai Phong Phủ trước
rồi nói sau, mới vừa rồi Tô Cửu Cô còn nói Mao Sơn phái cùng Tam Nguyệt Trai là
kẻ thù truyền kiếp, phải hỏi cặn kẽ một chút .”
…
Dưới
lầu, Trâu Lương giao phó xong việc cũng xuống ngựa.
Triệu
Phổ cùng Công Tôn cũng đi ra cùng Triển Chiêu, Tả tướng quân nhìn xung quanh một
vòng, phát hiện Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử không ở đây, cũng cảm thấy có
chút kỳ quái, hai người này lại không tham gia náo nhiệt, Tiểu Lương Tử lài
không ở bên Tiểu Tứ Tử, đây là đang làm gì a?
Triển
Chiêu nhìn Trâu Lương tìm Lâm Dạ Hỏa, liền nói, Yêu Vương để cho Lâm Dạ Hỏa đi về
phía tây, đoán chừng là có thể gặp phải chuyện gì.
Trâu
Lương suy nghĩ một chút, có chút không yên lòng, mang theo một số tân binh,
cũng đi về thành tây.
…
Mà
cùng lúc đó, phụ cận quan đạo thành tây, trong một rừng cây nhỏ…
Lâm Dạ
Hỏa đang dẫn theo Tiểu Lương Tử chạy về phía Tây.
Tiểu
Lương Tử khoanh tay giống như một bao cát đang bị Hỏa Phượng xách theo, rất bất
mãn, “Hỏa kê! Còn chưa tới sao? Ta phải đi về bồi Cận Nhi mà!”
Lâm Dạ
Hỏa dừng lại, cũng thật bất đắc dĩ, mang theo Tiểu Lương Tử lúc ẩn lúc hiện,
“Ngươi cho là ta muốn a, Yêu Vương nói đi về phía Tây sẽ gặp chuyện a,
cái này cũng đã chạy một đường rồi a, làm gì có chuyện nào chứ!”
Tiểu
Lương Tử kháng nghị, “Nếu chạy nữa thật sự sẽ trở về Tây Vực rồi! Ta mặc kệ, ta
phải đi về cùng Cận Nhi ăn cơm tối cùng nhau a!”
Tiểu
Lương Tử nháo loạn, lúc thì nói Lâm Dạ Hỏa béo, lúc lại nói Lâm Dạ Hỏa là một
tên lùn.
Hỏa
phượng sinh khí, tìm một cái cây ngồi xuống, đem Tiểu Lương Tử đặt nằm úp ngang
đùi, ý kia là muốn đánh mông bé a.
Một lớn
một nhỏ bên này đang nháo, bỗng nhiên… Lâm Dạ Hỏa đè lại đầu Tiểu Lương Tử, “Xuỵt!”
Tiểu
Lương Tử cũng trợn to hai mắt, lóng tai nghe… Xa xa, tựa hồ có tiếng gió “Sưu
sưu ” .
Tiểu
Lương Tử gần đây mới vừa cùng Ân Hậu học nghe cách phân biệt âm thanh, biết loại
tiếng gió khác thường này là có cao thủ đang ẩn nấp mà đi.
Tiểu
Lương Tử ngẩng mặt lên, đối với Lâm Dạ Hỏa hơi nghiêng đầu nghe ngóng mà nháy
nháy con mắt —— Yêu Vương nói có thể là cái này không?
Nhĩ lực
Hỏa Phượng tự nhiên so với Tiểu Lương Tử tốt hơn, Hỏa Phượng nghe được trong rừng
đại khái chừng mười cao thủ đang hướng về một hướng mà lặng lẽ tiến về
trước . Ngoài ra, ở xa một chút trên quan đạo, có âm thanh của xe ngựa, tựa hồ
có một chiếc xe ngựa đang hướng về bên này lái tới.
Tiếng động của mấy vị cao thủ lúc này đã biến mất, liền lưu
lại tiếng xe ngựa càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Dạ
Hỏa cau mày —— sự tình này có thể là có cao thủ ở phụ cận quan đạo mai phục, chắc
là đang chờ chiếc xe ngựa này!