Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 17 – DIỆN THÁNH


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 17 – DIỆN THÁNH

         Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến thư phòng Bao đại nhân, đem cảnh tượng Tiểu Tứ Tử thấy được nói cho Bao đại nhân nghe một chút.

          Bao đại nhân cũng đỡ trán, “Chuyện này nếu để cho Hoàng Thượng biết, lấy tính cách của Thánh thượng, tối nay sẽ gọi quần thần suốt đêm đứng diện thánh, Ngài ấy nhất định ngồi một chỗ chờ xem ai sẽ biến thành muối.”

          “Chúng ta có thể thử một chút.” Triển Chiêu ở trước bàn đọc sách của Bao đại nhân dời cái ghế ngồi xuống, nghiêm túc nói, “Đại nhân ngươi xem, cho tới nay bất cứ cảnh tượng nào mà  Tiểu Tứ Tử thấy cũng đều xảy ra có phải hay không a?”

          Bao đại nhân gật đầu, “Đúng vậy.”

          “Cho nên bất kể là Tiểu Tứ Tử thấy vị quan viên nào, thì ông ấy lúc đang vào triều liền biến thành muối chính là điều hiển nhiên đúng không?”

          Bao đại nhân cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

          “Vậy nếu như tối nay chúng ta nói cho Hoàng thượng để Ngài ấy triệu tập quần thần vào triều, mà chúng ta lại dẫn theo Tiểu Tứ Tử đi nhận diện người đó. Sau khi xác định được người nào thì chúng ta đem ông ấy vào trong một căn phòng rồi giám sát, lại không để cho ông ấy vào triều, như vậy có phải ông ấy cũng sẽ không đứng trước cả triều văn võ biến thành muối  đúng không?”

          Bạch Ngọc Đường cùng Bao đại nhân đều suy nghĩ một hồi hai người lập tức hiểu ý của Triển Chiêu.

          Bao đại nhân sờ râu một cái, gật đầu, “Vì Tiểu Tứ Tử thấy cảnh tượng nào cũng đều phát sinh, cho nên…”

          “Tối nay triệu tập quần thần thì sẽ có người biến thành muối!” Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu chúng ta không để cho người đó vào triều, vậy cảnh tượng Tiểu Tứ Tử thấy cũng không xảy ra rồi!”

          “Mà cảnh tượng Tiểu Tứ Tử thấy không xảy ra… Vậy người kia cũng không biến thành muối.” Triển Chiêu giơ lên ngón tay vẽ một vòng tròn, “Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, tối nay liền triệu tập quần thần là một biện pháp làm sao cũng sẽ không ‘Thua thiệt ‘.”

          Bao đại nhân gật đầu một cái, “Ừm! Triển hộ vệ nói có lý, vậy Bổn phủ liền vào cung diện Thánh!”

          Bao đại nhân cả đêm vào cung, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đi gặp Công Tôn để mượn Tiểu Tứ Tử, Công Tôn vừa nghe có thể tận mắt thấy người biến thành muối, liền muốn đi. Triệu Phổ mang theo Tiểu Lương Tử  và mọi người cùng nhau vào cung.

          …

          Trong hoàng cung.

          Triệu Trinh mới vừa ăn xong vãn thiện (bữa tối), đang trong ngự thư phòng cầm tấu chương vừa nhìn vừa đi bộ, thấy Bao Chửng chạy tới, nhìn thấy mà còn cảm thấy thật vui vẻ.

          Triệu Trinh buông tấu chương xuống liền hỏi, “Ai nha! Ái khanh đã dùng cơm tối chưa? Có muốn ăn bánh mật (bánh tổ) hay không? Hôm nay Ngự Thiện Phòng làm bánh mật cứng đến nỗi Trẫm có thể làm đồ chặn giấy a! Trẫm vốn là muốn đánh đầu bếp vài thiết bản, thế nhưng khi cầm búa gõ vào bánh mật thì phần bên trong lại vừa mềm vừa dẻo, phần bên ngoài thì giòn giòn giống như cơm cháy vậy, nghe nói đây là Thạch Đầu Bánh Mật! Gần đây bản lãnh đầu bếp thành thạo hơn rồi!”

          Vừa nói, Triệu Trinh còn xoa xoa bụng, “Trẫm dường như ăn nhiều một chút.”

          Bao đại nhân quan sát Triệu Trinh một chút, âm thầm gật đầu một cái —— Đây là thời điểm Hoàng thượng ăn no có tâm trạng tốt nhất.

          Quả nhiên, sau khi Triệu Trinh nghe Bao Chửng nói xong đề nghị của Triển Chiêu, cả người cũng dao động, tinh thần sung mãn đến cặp mắt cũng phát sáng a.

          Hoàng thượng quay đầu chắp tay sau lưng, đối với Nam Cung Kỷ chớp mắt, “Truyện ý chỉ Trẫm, lệnh văn võ bá quan vào triều, ai chưa ăn cơm cũng không cần ăn cơm nữa, Trẫm mời bọn họ ăn bánh mật.”

          Nói xong, Triệu Trinh tâm tình tốt kéo Bao Chửng đi ra ngoài, “Trẫm đêm nay muốn nhìn suốt đêm! A ha ha ha!”

          …

          Phủ Thái sư.

          Bàng Dục mới vừa cùng Bao Duyên và những người khác ở Thái Bạch Cư dùng cơm xong trở về, chỉ thấy mấy chiếc xe ngựa đứng ở cửa, Bàng Phúc đang sai người làm dọn mấy cái rương hồ sơ vào phủ.

          Bàng Phúc thấy Bàng Dục, liền vội vàng hỏi, “Thiếu gia, đã dùng cơm chưa?”

          An Nhạc Hầu gật đầu một cái, cùng đi theo Bàng Phúc vào sân, thấy trên những cái rương đều gián dấy niêm phong  liền hỏi, “Đây là hồ sơ từ Thái úy phủ đưa tới sao?”

          “Đúng vậy.” Bàng Phúc chỉ mấy cái rương trong sân, “Bên ngoài còn nguyên một xe nữa a.”

          ” Nhiều như vậy a?”

          “Dục nhi.”

          Đang nói chuyện, Thái sư từ trong thư phòng đi ra, cầm trong tay một bình sứ tinh xảo, đang uống trà, nhìn dáng vẻ hình như tâm tình rất tốt.

          “Cha.” Bàng Dục để sách xuống, giúp Thái sư tháo giấy niêm phong bên ngoài rương, “Trong hồ sơ từ Thái úy phủ không biết có đầu mối về việc ông ấy bị giết hay không.”

          Thái sư nhìn con trai đang lật tìm hồ sơ trong rương, đưa tay sờ đầu con trai một chút, “Ngươi là đau lòng thay cha ngươi nên giúp ta nhìn hồ sơ, hay là thay Bao Chửng tìm manh mối vụ án a?”

          “Ai, đều giống nhau mà!” Tiểu Hầu gia cười hì hì nói, “Nếu không ngày mai sau khi con tan lớp dẫn theo bọn Tiểu Man Đầu để bọn họ cùng nhau tìm.”

          “Vậy thì lưu Tiểu Man Đầu bọn họ ở chỗ này ăn cơm, để cho mẹ nhỏ ngươi làm thịt hầm ô mai.” Thái sư xoa xoa bụng, “Tốt nhất đem Tiểu Tứ Tử cũng mang đến, ha ha…”

          Thái sư đang mỹ mãn, ngoài viện Bàng Phúc ôm cái rương vội vã chạy vào, “Lão gia, trong cung truyền chỉ nói Hoàng thượng ra lệnh  tất cả văn võ bá quan phải vào triều!”

          Thái sư bất ngờ một chút, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời cùng một vầng trăng tròn, “Bây giờ vào triều ?”

          Bàng Dục cũng cảm thấy kỳ quái, “Trễ như vậy sao?”

          Thái sư buông hồ sơ xuống, đi vào nhà đổi triều phục, Bàng Phúc đã chuẩn bị xong kiệu, đưa Thái sư vào cung.

          …

          Chờ thời điểm bọn Triển Chiêu mang Tiểu Tứ Tử chạy tới hoàng cung, quần thần cơ bản đều đến.

          Công Tôn giật mình, thấy những vị đại quan này ai nấy cũng đều mặc triều phục đội nón nghiêm túc, hình thái ung dung, Công Tôn không nhịn được liền hỏi Triệu Phổ, “Lúc này không phải mới vừa dùng cơm xong thôi sao? Thế sao ta lại thấy dáng vẻ bọn họ giống như lúc vào triều sớm như vậy?”

          Triệu Phổ bị Công Tôn chọc cười, đưa tay để lên vai Công Tôn đẩy người đi vào trong, “Bọn họ cũng giống như ta vậy, trời sinh chính là dạng người đội mũ quan, cho nên khi đi ra ngoài bộ dạng cũng phải nghiêm chỉnh a?”

          Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút.

          “Hay là ngươi cảm thấy mọi người phải giống như ngươi a.” Triệu Phổ lấy đầu ngón tay chỉ chỉ quai hàm Công Tôn, “Làm một tài tử cũng chỉ có một mình ngươi làm được như vậy còn không có ai được như ngươi?”

          Công Tôn lấy cùi chỏ thụi vô eo Triệu Phổ một cái, “Ngươi nói bậy gì đó.”

          “Ngươi không thể chỉ nhìn mấy vị quan viên trong Khai Phong Phủ, bọn họ đều không phải quan viên nghiêm chỉnh a.”

          Triệu Phổ đang nói, phía trước Triển Chiêu đột nhiên ngửa mặt, “Hắt xì…”

          “Ngươi biết tất cả văn võ bá quan cả triều này a.” Triệu Phổ nhích lại gần, lấy bàn tay kề sát lên tai Công Tôn nói nhỏ, “Bọn họ vì bộ triều phục này lại bỏ ra không biết là bao nhiêu a ?”

          Công Tôn nhìn Triệu Phổ.

          Triệu Phổ lại chọt chọt má Công Tôn, “Nơi này có thể có nhiều người ngay cả buổi tối cũng mặc triều phục đi ngủ, mũ quan còn để sát bên cạnh gối so với nương tử còn gần hơn a.”

          Công Tôn nhịn cười.

          “Ngươi cho là tất cả quan viên đều giống như Triển Chiêu sao, mỗi ngày không phải tìm đai lưng chính là tìm mũ quan, trên tất cả vạt áo quan bào đều là dấu răng của Tiểu Ngũ…”

          “Hắt ~~~~~ xì!”

          Phía trước, Triển Chiêu nhảy mũi một tiếng lớn, Tiểu Tứ Tử kéo tay áo Triển Chiêu liền hỏi, “Miêu Miêu có phải bị cảm mạo rồi phải không?”

          Triển Chiêu xoa xoa lỗ mũi nhìn trái nhìn phải một chút.

          Bạch Ngọc Đường chính là cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Lương Tử đang kéo tay Tiểu Tứ Tử hỏi bé, “Cận Nhi, đệ có thấy người kia không?”

          Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, “Bây giờ còn chưa nhìn thấy nha~, những người ở đây đều lớn tuổi a, người đệ nhìn thấy hình như tuổi tác không lớn lắm đâu!”

          Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút.

          Triển Chiêu cũng sờ cằm, cả triều văn võ bá quan cơ bản đều đã ngoài bốn mươi tuổi a, như vậy thì còn người nào trẻ tuổi nữa chứ ?

          …

          Trong Thái sư phủ, Bàng Dục mở cái rương ra, liếc nhìn hồ sơ trong Thái úy phủ cầm tới.

          Bàng Dục vừa mở rương vừa cảm khái, Thái úy này cũng quá bận rộn a, nhiều công văn như vậy, mỗi ngày không biết phải nhìn bao nhiêu ….

          Bọn thị vệ cơ hồ đem cả thư phòng của Thái úy cũng dọn tới, Thái sư vẫn tương đối tỷ mỉ, rất sợ lạc mất một đầu mối nào, cho nên bút mực nghiên mực vân vân một cái cũng lấy đều không để thiếu.

          Có một cái rương bên trong chứa đều là văn phòng tứ bảo, Bàng Dục sau khi thay đổi lại cùng qua lại với một nhóm văn sinh công tử, lại thích bồi Thiên Tôn đi dạo phố, cho nên đối với những món đồ này còn nghiên cứu rất sâu.

          Tiểu Hầu Gia liếc mắt một cái liền nhìn trúng trong đó một cái chặn giấy.

          Cái chặn giấy này nhìn giống như được làm bằng kim loại, hình chữ nhật, lớn bằng cỡ bàn tay, bên trên có một chút hoa văn mạ vàng, thế nhưng màu sắc đã bị phai nhạt nhiều rồi, có một cảm giác cổ xưa, nhìn một cái chính là một món cổ vật.

          ” Uhm.” Bàng Dục cũng đã nhìn nhiều các loại chặn giấy khác nhau rồi, phần lớn đều là bằng gỗ hoặc bằng đồng, thậm chí có cái được làm bằng ngọc hoặc bằng vàng ròng, nhưng mà cái chặn giấy này chính là lần đầu nhìn thấy.

          Bàng Dục cầm ở trên tay cân nhắc, gật đầu một cái, cảm thấy Thái úy còn rất có phẩm giá a.

          Nhưng là cầm một hồi, Bàng Dục lại cảm thấy hình như có điểm gì không đúng lắm, món đồ bằng kim loại này sao lại lạnh như cục băng, đã cầm lâu như vậy nhưng một chút cũng không sinh ra nhiệt khí… Hơn nữa không biết là do đêm lạnh hay không nhưng Tiểu Hầu Gia cảm thấy sau gáy cũng lạnh lẽo, bốn phía xung quanh cũng yên tĩnh lạ thường.

          Trong sân Bàng phủ cũng nuôi chimm mà, ngày thường đều ríu rít kêu ồn ào, hôm nay tại sao lại không nghe thấy gì?

          Bàng Dục đột nhiên cảm giác loại không khí này có chút quen thuộc… Lúc trước ở trước cửa hang trên núi kia, hình như không khí cũng đột nhiên lạnh, Trước ở cá lòng núi cửa hang kia, thật giống như cũng là đột nhiên lạnh, yên tĩnh, sau đó trên đất nổi lên một tầng sương muối…

          Tiểu Hầu Gia cúi đầu xuống, đang muốn nhìn mặt đất một chút, bỗng nhiên liền nghe có người kêu một tiếng, “Thiếu gia!”

          “Ai nha mẹ ơi!”

          Bàng Dục bị giọng nói bất ngờ này làm giật mình một cái, cái chặn giấy trong tay cũng bị ném bay, thiếu chút nữa là tè ra quần rồi.

          Tiểu Hầu Gia vỗ ngực nhìn ra ngoài cửa.

          Bàng Phúc đang hào hứng chạy vào cũng bị Bàng Dục làm cho hoảng sợ giật mình một cái.

          Trong sân, chủ tớ hai người che ngực đối mặt, đến cả khuôn mặt Bàng Dục cũng bị dọa sợ tái mét.

          Cùng lúc đó, trên nóc nhà mấy người thị vệ cao thủ cũng nhảy xuống hết, đem Bàng Dục vây vào giữa, cảnh giác nhìn bốn phía.

          Bàng Dục nhìn trời, đưa tay vỗ ngực một cái, tỏ ý không có sao, tất cả mọi người giải tán a giải tán.

          Bọn thị vệ thấy Bàng Dục không sao, cũng giải tán.

          Bàng Dục hít thở sâu mấy cái, hỏi Bàng Phúc đang cười hì hì chạy tới nhặt cái chặn giấy kia, “Ngươi làm gì mà vội vàng như vậy ?”

          “Ha ha thiếu gia, Đại phu nhân tìm ngươi a.” Bàng Phúc cầm cái chặn giấy kia lên, liền nghe “Lạch cạch” một tiếng, thế nhưng cái chặn giấy kia lại là một cái hộp, sau khi bị ném nắp cũng bị mở ra, bên trong rơi ra một vật.

          Bàng Phúc nhặt lên, chỉ thấy là một khối hình trụ màu đen có đồ án ánh vàng chất liệu hình như là đá.

          “Thiếu gia, cái này là gì nha? Mực sao?”

          Bàng Phúc cầm đồ vật đặt lại trên bàn.

          Bàng Dục cũng cầm vật màu đen kia lên nhìn một chút, “Nhìn cũng giống như một khối mực… Có phải đồ cổ gì hay không a? Chẳng lẽ là khối mực mà cổ nhân đã dùng qua?”

          Bàng Dục cầm lên lắc lắc, bên trong ken két ken két có chút động tĩnh.

          “Bên trong còn có đồ vật gì sao?” Bàng Dục đang muốn nghiên cứu một chút, Bàng Phúc liền kéo, “Ai nha thiếu gia, Đại phu nhân gọi cậu đấy.”

          “Nga, đúng a !” Bàng Dục vội vàng đem vật trong tay buông xuống, đi theo Bàng Phúc ra ngoài.

          Lúc bước chân ra khỏi sân, Bàng Dục bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn.

          Bàng Phúc không hiểu, “Thiếu gia?”

          Bàng Dục lấy lại tinh thần, sờ cằm một cái, “Ừhm ?”

          Bàng Phúc cũng quay đầu nhìn vào trong sân, “Có chuyện gì sao?”

          “Không…” Bàng Dục gãi gãi đầu, mới vừa rồi dư quang liếc về bên tường hình như có cái bóng đen, thoáng một cái đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ nhìn lầm rồi sao?

          Bàng Dục gãi gãi đầu, cùng Bàng Phúc đi về tiền viện.

          Sau khi hai người rời đi, trong sân không có một bóng người, trên mặt đất liền nổi lên một tầng sương muối mong mỏng màu trắng…

          …

          Trong hoàng cung, trên kim điện, Triệu Trinh vì phối hợp để cho Tiểu Tứ Tử thấy cảnh tượng, còn đặc biệt mặc long bào.

          Văn võ phân thành hai hàng đứng thẳng đối với Triệu Trinh hành lễ.

          Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng là lần đầu thấy cảnh vào triều, cả hai bé đều tò mò trợn to hai mắt mà nhìn, ngay cả Công Tôn cũng là lần đầu thấy cảnh này.

          Triệu Trinh cho văn võ bá quan bình thân, chính mình ngồi thẳng, tâm tình rất tốt nhìn chằm chằm bá quan trong triều, ý kia —— ai là người sẽ biến thành muối? Nhanh nhanh biến đổi cho trẫm nhìn một chút!

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử.

          Công Tôn cũng vỗ vỗ bé, ý kia —— con nhìn thấy người nào a?

          Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt đứng ở một bên nhìn, gãi gãi đầu.

          Triệu Trinh vẫy vẫy tay, tỏ ý —— như vậy Tiểu Tứ Tử làm sao thấy được? Để bé đến chỗ Trẫm ngồi mà xem.

          Bất quá Tiểu Tứ Tử nắm vạt áo Công Tôn nhìn quanh, cũng không dám chạy tới, dẫu sao người ở đây nhiều như vậy, còn đều là người lạ nữa.

          Triệu Phổ đưa tay đem bé ôm lên, từ từ đi chung quanh kim điện.

          Tiểu Tứ Tử dựa vào vai Triểu Phổ, từng bước từng bước xem tướng cho triều thần.

          Triệu Trinh cũng ngồi không yên, chạy xuống, đi theo Tiểu Tứ Tử cùng nhau nhìn.

          Quần thần không hiểu là tình huống gì, bất quá vẫn là rất phối hợp đứng thẳng cho Tiểu Tứ Tử nhìn.

          Sau khi nhìn một vòng, Tiểu Tứ Tử sờ càm nghiêng đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc.

          Triệu Trinh hỏi, ” Tiểu Tứ Tử như thế nào rồi? Có tìm được không?”

          “Cũng không giống đâu…” Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, “Con thấy người đó không có râu…”

          Tiểu Tứ Tử lời vừa ra khỏi miệng, Bao đại nhân cùng Bàng Thái Sư chân mày cũng nhíu một cái —— không xong rồi !

          Quả nhiên, liền nghe Triệu Trinh “Nga ~ ” một tiếng, cười híp mắt quay đầu nhìn cả triều văn võ, “Các vị ái khanh, có muốn ăn bánh mật không?”

          Quần thần cũng bất ngờ một chút —— A?

          Chỉ có Triển Chiêu chờ một hồi có chút mệt rả rời nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cái gì bánh mật?”

          Ngũ gia đỡ trán, luôn cảm thấy hướng đi này có chỗ nào không đúng lắm.

          “Nhắc đến ăn bánh mật, các vị ái khanh có cảm giác râu của mình rất cản trở đúng không a? Không bằng cạo đi một chút thì sao…” (Chết cười =]])

          Triệu Trinh lời vừa ra, quần thần ngược lại hít một hơi khí lạnh. Cả triều văn võ bá quan ai ai cũng đều có râu, hơn nữa phần lớn người trong này còn đặc biệt coi trọng còn  chú tâm chăm sóc cho bộ râu của mình, vậy làm sao có thể cạo a?

          Có mấy người vô ý thức liền đưa tay bảo vệ cằm, Bát vương gia ôm cánh tay nghiêng đầu nhìn Triệu Phổ.

          Lý Việt cũng trừng Triệu Phổ —— ngươi lại khuyến khích Hoàng thượng nháo sự cái gì nữa chứ ?

          Bao đại nhân sờ chòm râu của mình một cái, sau khi cắt bỏ trở về có thể bị phu nhân chê cười hay không a…

          Triệu Phổ cảm thấy nếu mà làm làm như vậy quần thần hẳn là có tiết tấu muốn làm loạn,  liền Đem Tiểu Tứ Tử đưa cho Công Tôn, kéo Triệu Trinh đến một bên thương lượng.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều đi hỏi Tiểu Tứ Tử.

          Tiểu Tứ Tử chu môi bóp bóp đầu ngón tay, “Không có ở nơi này đâu.”

          Công Tôn có chút bận tâm, hỏi Triển Chiêu, “Nguy rồi, như vậy có tính là tội khi quân hay không?”

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Triệu Trinh thế nào cũng sẽ không để Tiểu Tứ Tử bị tội chết a.

          Triệu Phổ đem Triệu Trinh kéo đến một bên, hỏi, “Tất cả mọi người đều ở nơi này rồi sao?”

          Triệu Trinh gật đầu một cái, nhìn Nam Cung Kỷ đang đi tới một cái.

          Nam Cung cũng gật đầu, “Đều ở nơi này.”

          “Tiểu Tứ Tử nói thấy quan viên  rất trẻ tuổi.”

          Triệu Trinh buồn bực, “Bao nhiêu tuổi?”

          ” Dáng vẻ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn không tới ba mươi tuổi đâu.”

          Triệu Trinh cũng bối rối, hỏi Nam Cung, “Có ai trẻ tuổi như vậy không?”

          Nam Cung lắc đầu, “Khẳng định không có.”

          ” Ừm… Trẫm dưới tình huống nào có thể gặp quan viên trẻ tuổi như vậy chứ ? Lại còn mặc quan bào ở trên đại điện?” Tự nhủ xong, Triệu Trinh bỗng nhiên cười, “Gần đây thì sao, thi võ chẳng hạn?”

          Triệu Trinh vừa nhắc, đám người Triệu Phổ cũng hiểu được —— đúng ! Bất kể là thi văn hay thi võ, chỉ cần thi cử, sau khi tìm ra tam giáp đều phải vào kim điện diện thánh a.

          Triệu Trinh suy nghĩ một chút, đối với Công Tôn đưa hai tay ra vỗ một cái, tỏ ý —— Tiểu Tứ Tử lại đây.

          Công Tôn đi tới, đem Tiểu Tứ Tử đưa cho Triệu Trinh.

          Triệu Trinh ôm bé, thần thần bí bí đi tới trong góc, nhỏ giọng hỏi bé đôi câu.

          Tiểu Tứ Tử cũng che lỗ tai Triệu Trinh nói đôi câu.

          Mọi người bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ núp ở trong góc lặng lẽ nói chuyện.

          Trò chuyện một hồi, Triệu Trinh hài lòng đem Tiểu Tứ Tử trả lại cho Công Tôn, đối với cả triều văn võ bá quan mặt đầy mờ mịt liền hỏi, “Uhm! Điều Trẫm muốn tra đã tra được, khổ cực chư vị ái khanh đi một chuyến… Như vậy, mọi người muốn ăn bánh mật không?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp