Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 18 – DẠ TẬP (TẬP KÍCH BAN ĐÊM)


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 18 – DẠ TẬP (TẬP KÍCH BAN ĐÊM)

          Chỉ trong một buổi tối, Triệu Trinh cho triệu tập văn võ bá quan vào triều, giằng co gần nửa buổi, cuối cùng chỉ nói mọi người ở lại ăn bánh mật. Hoàng thượng còn tỏ ra rất quan tâm bá quan, vì buổi diện thánh tối nay cho nên sáng ngày mai lâm triều liền miễn, mọi người được nghỉ một ngày.

          Quần thần cố gắng ăn no, tốp năm tốp ba đi bộ trở về phủ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

          Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử cùng Bàng Thái Sư trò chuyện rất tốt, mở miệng một tiếng là Tiểu Bàn Bàn, còn đi xung quanh một hồi, Bàng Thái sư hiển nhiên là vui vẻ a, vừa đi vừa cười.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phụng bồi Bao Đại Nhân cùng nhau đi tản bộ một chút, phía sau là Bát Vương Già cùng Khánh Bình Hầu vừa đi vừa cãi nhau, Công Tôn thì nhìn Triệu Phổ và Đa La bị mắng vì khuyên can hai người kia, cảm thấy thật có ý tứ.

          Đi tới phụ cận Thái sư phủ, Bàng Phúc mang người ra nghênh tiếp.

          Vốn là Thái Sư chỉ muốn xoa xoa mặt Tiểu Tứ Tử rồi nói tạm biệt bé một cái,  ai biết tiểu tứ tử đột nhiên hỏi, “Tiểu Bàn Bàn, chúng ta có thể lên nhà ngươi chơi một lúc không?”

          Thái Sư vừa nghe, ánh mắt cũng sáng, vội vàng kéo, “Cái gì! Ngươi nói thật chứ !”

          Công Tôn nghe được còn tỏ ra xin lỗi, kéo Tiểu Tứ Tử lại, “Tiểu Tứ Tử, hôm nay đã tối rồi, để  sáng mai …”

          “Ai.” Thái Sư vội vàng kéo hai đứa trẻ, “Chỉ là một đêm thôi a! Đừng nói ở một đêm, ngay bây giờ chuẩn bị gian phòng cho hai đứa nhóc đều được a! Hay là dứt khoát ở phòng Dục nhi đi, để cho nó đi Khai Phong Phủ nằm dưới đất mà ngủ cũng được !”

          Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử tay trong tay chạy vào Thái sư phủ, mới vừa vào cửa liền gặp Cửu di Thái Hoa phu nhân nhà Thái sư.

          “Di di!”

          Tiểu Tứ Tử một tiếng kêu, Hoa phu nhân vừa mừng vừa sợ, “A! Tiểu bảo bối!”

          Lập tức, trong Thái sư phủ các vị phu nhân cũng vọt ra, đem hai đứa con nít ôm đi.

          Ngoài cổng phủ, Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút—— làm gì đây?

          Triệu Phổ vỗ vỗ Công Tôn —— để cho hai đứa chúng nó ở Thái sư phủ chơi một đêm đi.

          Công Tôn gật đầu một cái, dù sao Tiểu Tứ Tử tùy thời đều có hai ảnh vệ đi theo, trong Thái sư phủ cao thủ cũng nhiều như mây, cũng không sợ xảy ra chuyện.

          …

          Lưu lại Tiểu Tứ Tử và  Tiểu Lương Tử, đám người Triển Chiêu trở lại Khai Phong Phủ, chỉ thấy trong sân Yêu Vương và mọi người đã trở lại.

          Trên bàn đá để con rùa đen kia, Công Tôn Mỗ cùng Yêu Vương ngồi uống trà nói chuyện phiếm, Thiên Tôn cầm trong tay một chiếc lá đang đút rùa đen ăn, Ân Hậu ôm mèo mập Hoa Ly Ly, đang vuốt lông.

          Mọi người vào sân, trước tiên  ngoan ngoãn hành lễ với các vị trưởng bối.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn nhìn quanh “Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đâu?”

          Công Tôn nói hai đứa nhóc ở lại Thái sư phủ qua đêm, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng không khỏi cảm khái —— Thái sư người này là có duyên cớ gì a! Tiểu Tứ Tử thông thường đều không chịu qua đêm ở nhà người khác, để bé qua đêm ở Bạch phủ vừa đến nửa đêm tỉnh lại liền tìm cha, như thế nào hôm nay lại như vậy với Thái sư a?

          Yêu Vương vừa nghe, hơi cười một tiếng, gật đầu một cái, “Tối nay, Thái sư phủ hẳn rất náo nhiệt.”

          …

          Mà lúc này, trong Thái sư phủ có náo nhiệt hay không ? Dĩ nhiên là náo nhiệt.

          Thái sư có chín vị phu nhân, ngày thường cả ngày ở trong phủ đánh mạt chược, hát xướng một chút , tình cảm lẫn nhau đều rất tốt.

          Mà chín vị phu nhân này thân phận lại khác nhau, cuộc đời trải qua cũng không giống nhau, có nhi nữ của tướng gia, cũng có thiên kim vọng tộc, có tài nữ cũng có hiệp nữ, còn có yêu nữ, cũng không biết Thái sư từ nơi nào tìm trở về.

          Trong chín vị phu nhân, có hai vị công phu đặc biệt tốt, một vị là Tam phu nhân, một vị là Cửu phu nhân.

          Tam phu nhân Viên Thị là động chủ U Hồn Động, một trong những vị yêu nữ nổi tiếng giang hồ, nay đã thoái ẩn giang hồ rất nhiều năm, vị phu nhân này đặc biệt thích người Khai Phong Phủ, lý do rất đơn giản —— bà ngoại nàng chính là người trong Ma Cung.

          Cửu phu nhân Hoa Thị công phu đặc biệt tốt, trước đây đã từng bị trọng thương mất trí nhớ, được Thái sư cứu về, thuộc về người “Không rõ lai lịch” . Đến bây giờ trí nhớ nàng cũng không khôi phục, cũng không người nào biết được, dù sao ở Thái sư phủ rất tốt.

          Ngoài ra Nhị phu nhân là cầm cơ nổi tiếng nhất Khai Phong năm đó, Bàng Phi được một tay tài năng đánh đàn đều là nàng dạy. Tứ phu nhân là người làm kinh doanh, tài sản cự phú. Ngũ phu nhân là đại tài nữ, là một người giám bảo rất lợi hại. Lục phu nhân tinh thông trù nghệ, cùng trù thần Quách Thiên nghe nói là đồng môn. Thất phu nhân là ban chủ gánh hát, ở Khai Phong có mấy Hí Viên Tử đều là một tay nàng tạo dựng lên. Bát phu nhân là người thuộc võ học thế gia, nàng ở phái Thiên Sơn còn học qua công phu, thời điểm lần đầu thấy Bạch Ngọc Đường còn kêu tiểu sư tổ, làm Ngũ gia cũng cảm thấy ngại quá.

          Mấy vị phu nhân thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Tứ Tử ở nhà mình làm khách, lập tức lên tinh thần, vây quanh một vòng mà chơi đùa cùng hai đứa nhóc.

          Bàng Dục mới vừa bị mẹ kêu uống chén ngân nhĩ (nấm tuyết), sau đó liền trở về phòng.

          Phải nói Bàng Dục đích xác là có tiến bộ không ít, mỗi ngày ngoại trừ đi Thái học viện, tinh lực chủ yếu đều dùng tới việc giúp Khai Phong Phủ phá án.

          Vào lúc này, Tiểu Hầu gia đang xem những hồ sơ đưa tới từ Thái úy phủ, Bàng Dục ngồi ở trong thư phòng Thái sư, một bên vừa nhìn vừa sửa sang lại, đang lúc mỏi lưng đau chân, liền nghe bên ngoài một trận ồn ào náo động.

          Bàng Dục còn thật buồn bực, mấy vị nương của hắn là đánh mạt chược rồi cải nhay hay là bát nương cùng cửu nương lại tỷ võ rồi?

          Ra thư phòng, Bàng Dục còn rất cẩn thận, xoay tay đem cửa thư phòng Thái sư đóng lại, đem cửa khóa kỹ. Thu chìa khóa chạy ra sân, xuyên qua hành lang dài, bỗng nhiên chỉ thấy một bên phía trên hồ sen có thứ gì chợt lóe.

          Bàng Dục sững sốt một chút, dừng bước lại xoay mặt nhìn, trên mặt hồ sen yên tĩnh, bây giờ đang là mùa đông trên hồ cũng không có cảnh sắc gì, chỉ là mặt hồ trơ trụi ngược ánh trăng.

          Gãi gãi đầu, Bàng Dục tiếp tục đi về tiền viện—— ảo giác sao?

          Lại đi mấy bước, bỗng nhiên liền nghe được một hồi tiếng khóc truyền tới.

          Bàng Dục sững sốt một chút, cẩn thận nghe, tựa hồ là tiếng phụ nữ khóc, chắc không phải là người mẹ nào của mình khóc chứ ?

          Gia tăng cước bộ đi về tiền viện, nhìn một cái thật là náo nhiệt a, một nhóm “Mỹ nhân” đang theo Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử  chơi đùa, trong viện tràn ngập tiếng cười nói.

          Bàng Dục cũng thật bất ngờ, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử  làm sao lại tơi đây? Tiểu hầu gia cũng đem chuyện hồi nãy ngồi tra hồ sơ quên luôn, chạy vô tham gia náo nhiệt.

          Náo nhiệt đến nửa đêm, hai đứa nhóc mí mắt cũng không mở ra được, mọi người mới coi là giải tán đi ngủ.

          Cửu phu nhân cùng Bát phu nhân một người ôm một bé trở về, Bàng Dục cùng đi theo hai nàng, trên đường liền hỏi Viên phu nhân liên quan tới chuyện khu ma thuật.

          Viên phu nhân là u hồn động phủ, tinh thông minh thuật. Cái gọi là minh thuật, phần nhiều là có liên quan tới cúng tế cầu phúc, thập phần thần bí.

          Tam phu nhân đưa tay liền nhéo lấy lỗ tai Bàng Dục, “Con đo nha! Nhớ ăn không nhớ đánh a! Còn dám hỏi những thứ thần thần quỷ quỷ này, buổi tối không sợ lại thấy ác mộng a?”

          “Không sợ, Con…”

          Bàng Dục lời còn chưa dứt, đột nhiên bất động.

          Hoa phu nhân cùng Viên phu nhân chỉ thấy cặp mắt Bàng Dục thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, liền cũng nhìn theo phương hướng Bàng Dục đang nhìn.

          Phía trước là chặn một bức tường viện môn, ngoài ra không có gì cả.

          Hai người không hiểu quay đầu nhìn Bàng Dục, “Làm sao vậy?”

          “Ách…” Bàng Dục đi sau lưng Hoa phu nhân né tránh, thuận tiện níu lại áo Tiểu Tứ Tứ, “Con vừa mới nhìn thấy một bóng người màu đen…”

          Hoa phu nhân nhìn Viên phu nhân một chút.

          Viên phu nhân cau mày lắc đầu một cái, hai nàng cũng là cao thủ, hơn nữa Thái sư phủ cao thủ nhiều như mây lại phòng bị sâm nghiêm, trừ phi là lợi hại như Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nếu không căn bản không thể có người nào lặng yên không gây một tiếng động nào mà chạy vô được.

          “Con có phải nhìn lầm rồi hay không?” Viên phu nhân vỗ đầu Bàng Dục một cái.

          “Ách… Có thể là vậy.” Bàng Dục sờ sờ đầu, cảm thấy mình có phải gần đây đọc sách quá dụng công hay không cho nên sinh ra ảo giác?

          Đi qua viện môn, hai vị phu nhân đem Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đưa đến phòng khách, Bàng Dục đi về phòng mình cầm gối mang tới, muốn bồi hai đứa nhóc qua đêm, nếu là nửa đêm tỉnh dậy Bàng Dục có thể chăm sóc một hồi.

          Hoa phu nhân cùng Viên phu nhân cũng vui vẻ yên tâm, cảm thấy Bàng Dục hiểu chuyện, thật ra thì hai vị phu nhân không biết, Tiểu hầu gia từ lúc vừa mới nhìn thấy cái bóng đen kia liền cảm thấy ớn lạnh, nghĩ nghĩ hay là cùng Tiểu Tứ Tử ở chung một phòng cũng tương đối an toàn.

          …

          Rất nhanh, đêm đã khuya, toàn bộ Khai Phong Hoàng Thành yên tĩnh lại.

          Bàng Dục nằm ở trên giường vừa đọc sách, mơ mơ màng màng liền ngủ.

          Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, liền nghe được tiếng khóc nức nở từ đằng xa truyền tới, đứt quảng, tựa hồ là có cô gái đang khóc thút thít.

          Tiểu Hầu gia trở mình, mở mắt ra nhìn chung quanh một chút, trong giường, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đầu đụng đầu, đang ngủ say.

          Hơn nữa tiếng khóc cũng ngừng, bên ngoài truyền tới âm thanh tiếng gió thổi.

          Bàng Dục ngồi dậy lóng tai cẩn thận nghe, hoàn toàn không nghe được tiếng khóc.

          Tiểu Hầu gia thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhất định là mình suy nghĩ nhiều. Bò dậy, đến bên cạnh bàn rót ly trà uống.

          Bưng ly trà mới vừa uống một hớp, bỗng nhiên, xuyên thấu qua trên lớp giấy trên cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài xuất hiện một bóng người.

          Tối nay ánh trăng rất sáng, xuyên thấu qua lớp giấy trên cửa sổ, rõ ràng thấy bên ngoài một bóng người đang chậm rãi đi qua. Bàng Dục ánh mắt liền mở to một vòng…

          Dù sao cũng bị dọa sợ nhiều lần, cái gọi là trước lạ sau quen, ba bốn lần bị dọa sợ bây giờ cũng không còn lo âu nữa. Bàng Dục ba ngày hai phía không phải đụng quỷ chính là bị đuổi giết, lá gan đã sớm luyện lớn. Bây giờ cũng can đảm lên không ít, tự nói với mình, đừng hoảng hốt, có thể là có người vừa lúc đi ngang qua cửa …

          Nhưng mà, nhìn kỹ bóng người kia, đầu người này cũng quá lớn rồi, hơn nữa trên đầu có thứ gì lúc ẩn lúc hiện?

          Bàng Dục nhìn kỹ, thật giống như bóng người đi qua kia là phụ nữ, trên đầu hình như mang một thứ có dáng vẻ giống như phượng quan…

          Tiểu Hầu gia ừng ực một tiếng đem nước trà trong miệng nuốt xuống, trong tâm liền nghĩ —— Giờ này cũng hơn nửa đêm, làm sao lại có tân nương tử đi ngang qua cửa phòng mình chứ ?

          Trong Thái sư phủ gần đây không phải là có nha đầu nào mới thành thân chứ?  Hay là vị nương nào của mình đêm hôm khuya khoắt bị mộng du a?

          Bàng Dục bưng ly trà thở mạnh cũng không dám, chỉ thấy vị “tân nương tử” kia chậm rãi từ trước cửa đi qua, đi qua… Ngay tại lúc nàng sắp đi khuất phạm vi cửa sổ giấy, bỗng nhiên dừng lại. Chỉ thấy nàng chậm rãi quay đầu, bộ dáng kia, tựa hồ là chú ý tới Bàng Dục bên trong phòng.

          Cứ như vậy ngừng sau một hồi, bóng người kia bỗng nhiên vẫy tay, ngay sau đó là một tiếng kêu thảm  thiết bén nhọn vang lên.”

          “Nương a!”

Ly trà trong tay Tiểu Hầu Gia cũng bị ném bay, lui về sau một bước, đụng ngã lăn cái ghế rồi đụng vào bàn, bình trà ly trà trên bàn đều đổ.

          Động tĩnh này khiến cho Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng bị dọa tỉnh lại.

          Nhất là Tiểu Lương Tử tương đối cảnh giác, mặt mày ảm đạm, “Người nào? !”

          Bàng Dục vào lúc này đang ngồi bệt dưới đất, liền nhìn thấy bóng người ngoài cửa “Hưu” một cái, biến mất.

          Bàng Dục đang ngẩn người, Tiểu Lương Tử chạy qua trước mặt Bàng Dục, trong tay cầm chùy thủ tùy thân, đối với Bàng Dục nói một tiếng, “Nhìn Cận nhi!”

          Tiểu Lương Tử nói xong cũng mở cửa xông ra ngoài.

          Bàng Dục vội vàng bò dậy, trở về ôm lấy Tiểu Tứ Tử còn mơ mơ màng màng, đi theo ra ngoài.

          Lúc này, trong sân đèn đuốc sáng choang, thị vệ tuần tra trong Thái sư phủ cũng chạy tới, trên nóc nhà  mấy ảnh vệ chiếu cố Tiểu Tứ Tử cũng đều nhảy xuống.

          “Xảy ra chuyện gì rồi?”

          Hoa phu nhân khoác quần áo cũng chạy vào sân.

          Tiểu Lương Tử hỏi bọn thị vệ, “Có nghe tiếng kêu hay không? Vừa nãy có phải có người đang gọi hay không?”

          Bọn thị vệ đều gật đầu.

          Bàng Dục nhìn trước nhìn sau một chút, xem chừng có thấy vị “Tân nương tử” kia hay không, không thấy ai liền gãi gãi đầu, hoài nghi mình có phải chưa tỉnh ngủ hay không.

          Tiểu Lương Tử ngước mặt hỏi Bàng Dục mới vừa rồi có nghe tiếng kêu hay không.

          Bàng Dục chỉ chỉ mình, ý là —— ta kêu.

          Tiểu Lương Tử nghiêng đầu nhìn Bàng Dục một chút, đột nhiên đưa tay, hướng về phía eo Bàng Dục nhéo một cái.

          “Ai nha!” Bàng Dục bị đau nhảy một cái, Tiểu Tứ Tử trong ngực lung lay hai cái, ngẩng mặt lên ngáp một cái, đưa tay xoa xoa con mắt.

          Tiểu Lương Tử híp mắt một cái, “Đệ nghe được rõ ràng là tiếng kêu của phụ nữ!”

          “Chúng ta cũng nghe được là tiếng phụ nữ! Hình như còn rất thê thảm.”

          Bọn thị vệ tụ năm tụ ba thảo luận.

          Trên nóc nhà hai ảnh vệ cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ, nhưng là hai người bọn họ không phát hiện có người đi qua.

          Bàng Dục sững sốt một hồi, hít một hơi, “Ý là ta không nhìn lầm? !”

          Hoa phu nhân hỏi, “Con thấy cái gì?”

          “Con thấy một vị tân nương tử từ cửa chúng ta đi qua…”

          Bàng Dục nói xong, bọn thị vệ cộng thêm mẹ nhỏ của Bàng Dục cũng nhìn, Bàng Phúc liền hỏi, “Thiếu gia người muốn tân nương tử phải không?”

          Tất cả mọi người bật cười, bầu không khí khẩn trương ngược lại là hóa giải chút, Bàng Dục trực giậm chân, đem cảnh tượng mình mới vừa nhìn thấy nói một lần, nói xong bọn thị vệ cũng nổi da gà.

          Tiểu Lương Tử ôm cánh tay hồi tưởng, bé mới vừa rồi hình như là nhìn thấy ngoài cửa có bóng người chợt lóe đã không thấy tăm hơi, về phần cái phượng quan có hay không ngược lại là không thấy rõ.

          “Nhắc tới…” Tiểu Lương Tử sâu kín tới một câu, “Vị nương tử nhà thái úy hình như còn chưa tìm thấy a?”

          Bàng Dục cảm thấy gió lạnh thổi ngang qua, “Không phải đâu…”

          Vào lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh, nháy nháy mắt to nhìn Bàng Dục một chút, “Tiểu Tiểu Bàn huynh cũng nhìn thấy sao?”

          Bàng Dục cả kinh, nhìn Tiểu Tứ Tử chằm chằm, “Cũng sao? Vậy là đệ cũng thấy a?”

          Tiểu Tứ tử gật đầu một cái, “Uhm! Có một tân nương tử ở nhà huynh nga…”

          “A…”

          Lúc này không chỉ Bàng Dục, mọi người tại đây bao gồm Hoa phu nhân cũng hít một hơi khí lạnh.

          “Hơn nửa đêm chuyện gì ồn ào náo động như vậy?”

          Lúc này, Thái sư cũng tỉnh, Hô Duyên đại phu nhân phụng bồi Thái sư cùng nhau đi tới, sau lưng còn đi theo mấy vị phu nhân khác.

          Nghe Bàng Dục nói một chút, mấy vị phu nhân lập tức bùng nổ —— Trong nhà nháo ra quỷ sao? !

          Bàng Dục ôm Tiểu Tứ Tử hoảng sợ, “Xong rồi! Ta ở trong lòng núi còn từ trong quan tài lôi ra ngoài một cánh tây tân nương tử a, tiểu quỷ kia không phải là theo chân ta trở lại chứ? Cho nên ta nhiều lần nhìn thấy bóng người đều không phải là nhìn lầm a? !” Bàng Dục lầm bầm lầu bầu.

          Thái Sư hỏi, “Dục nhi, lần đầu tiên là khi nào thấy bóng người?”

          ” Thời điểm chạng vạng tối… lúc tháo mấy cái rương đó…”

          Không đợi Bàng Dục nói xong, Thái sư lập tức khoát tay chặn lại, “Đây là chiêu giương đông kích tây, nhanh đi thư phòng nhìn một chút.”

          Thị vệ lĩnh ban lập tức mang người đi thư phòng Thái sư, quả nhiên chỉ thấy cửa phòng mở, bọn thị vệ vừa mới tới, chỉ thấy một cái bóng đen từ trong thư phòng đi ra, hướng một bên nóc nhà nhảy đi.

          “Giả thần giả quỷ!”

          Hoa phu nhân vừa tung người hướng về phía bóng đen kia đánh ra một chưởng… Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, tường viện sụp một nửa.

          Nhưng bóng đen kia trượt xuống bám lấy tường đi ra ngoài.

          Hoa phu nhân bắt hụt, không khỏi nhìn bàn tay một chút lại nhìn tường viện một chút, cau mày tiếp tục đuổi theo bóng đen kia.

          Trong lúc nhất thời, Tường viện Thái sư phủ gặp nạn.

          Hoa phu nhân làm một loạt động tác rành mạch, tường viện liền sập gần hết, nhưng bóng đen kia vẫn luôn ở trên mặt tường, chính là không bắt được.

          Bọn thị vệ cũng nhìn—— Cái này xác định là người sao? !

          “Đây là công phu gì a?” Tiểu Lương Tử nhìn bóng người kia thật giống như chính là một cái bóng, cảm giác chính là được in trên mặt tường.

          Trong thái sư phủ một nhóm cao thủ đuổi theo bóng đen kia chạy khắp tường viện, mấy vị phu nhân khác cũng tới giúp Hoa phu nhân cùng nhau bắt bóng đen. Hóa ra mấy vị phu nhân nhà Thái sư tính khí còn thật bạo, điều này nếu như không bắt được, tất cả tường viện cũng bị phá hủy!

          Thái sư đối với Bàng Dục đang đứng ngẩn ngơ một bên mà vẫy tay, “Ai, Dục nhi, tên lệnh dùng để liên lạc với mấy người kia ở đâu rồi ?”

          Còn chưa chờ Bàng Dục mò ra tên lệnh, Tiểu Lương Tử đã móc ra một cái hướng lên trên trời ném một cái.

          Trong bầu trời đêm, tên lệnh liên lạc nổ tung, một con mèo lớn màu đỏ xuất hiện ở trong bầu trời đêm.

          Nhìn ánh sáng trong đêm chợt lóe, hiện ra gương mặt một con mèo cười híp mắt, bầu không khí khẩn trương lại hóa giải mấy phần —— Mà tên lệnh này cũng không biết được ai sửa đổi qua, con mèo này rất giống Triển Chiêu a…

          Còn không chờ trên bầu trời “Mèo giả” hoàn toàn tiêu tán, mèo thật liền tới … Chỉ thấy một bóng người màu đỏ tung mình nhảy tường  liền tiến vào.

          “Triển đại nhân!”

          Hoa phu nhân nhìn thấy Triển Chiêu, đưa tay chỉ một cái về phía bóng đen trên vách tường.

          Triển Chiêu híp mắt một cái, “Nga, là độn thuật hiếm thấy!”

          Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu dấu ra sau lưng, cũng không xuất thủ, hướng về phía trên tường kêu một tiếng, “Hướng chỗ ngươi đi!”

          Mọi người nhìn lên trên tường, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng vừa vặn rơi xuống, Ngũ gia cũng đến.

          Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn trên mặt tường một tầng bóng đen mong mỏng trong mắt cũng có vẻ kinh ngạc —— công phu này hiếm thấy.

          Tất cả mọi người trong Bàng phủ đuổi tới, Triển Chiêu ngăn lại mấy vị phu nhân muốn lên trước giúp, “Cái này bắt phải dựa vào xảo kình, Ngọc Đường tương đối giỏi.”

          Triển Chiêu vừa dứt lời, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường khoát tay, nội lực tựa hồ là đã bắt được thứ gì,  mà bóng đen trên tường kia cũng không nhúc nhích, mới vừa rồi một  hư ảnh lúc ẩn lúc hiện tức thì biến thành một hình người màu đen hoàn chỉnh.

          Theo động tác Bạch Ngọc Đường giơ tay lên, cái bóng đen kia càng ngày càng rõ ràng, dần dần thành một người mặc quần áo đen che mặt. Người nọ vùng vẫy mấy cái, bị một cổ nội lực từ trong vách tường lôi đi ra, vứt xuống trong sân.

          Bạch Ngọc Đường cũng từ trên tường viện nhảy xuống.

          Hắc y nhân kia bị ném mạnh vào trong sân, vật trong tay cũng rơi xuống đất, âm vang một tiếng.

          Bàng Dục lanh mắt, một cái nhìn ra vật kia quen mắt, chính là cái “chặn giấy” lúc trước lấy ra từ trong rương hồ sơ của Thái úy.

          Cái chặn giấy lại bị quẳng ra, cái “Thanh mực’ màu đen nạm vàng cũng lăn ra.

          Hắc y nhân vừa thấy liền đánh về phía “thanh mực” kia, nhưng vật kia đã bay đến trong tay Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ gia đưa tay một cái tiếp lấy, nhìn một cái, khẽ cau mày —— có chút quen mắt.

          ” Này.”

          Triển Chiêu kêu hắc y nhân kia một tiếng, “Ngươi mới vừa dùng chiêu độn thuật rất ít thấy, là của môn phái nào?”

          Hắc y nhân kia ngồi chồm hổm dưới đất, quay đầu nhìn Triển Chiêu, cũng không nhúc nhích.

          Ngay tại lúc Triển Chiêu muốn bước lên trước lấy khăn che mặt của hắc y nhân xuống nhìn một chút hình dạng thế nào, bỗng nhiên… Mặt đất bốc lên một hơi thấy lạnh cả người, một tầng sương mong mỏng xuất hiện.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng khẽ cau mày, cứ như vậy chớp mắt một cái, chỉ thấy hắc y nhân kia bắt đầu từ bàn chân, trong nháy mắt từ màu đen biến thành màu trắng, sau đó “Rào rào” một tiếng… Hắn giống như một đống tuyết cứ như vậy sụp xuống đất,  tản đầy mặt đất một đống muối ăn.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp