Long Đồ Án Phần 2

CHƯƠNG 16 : HUYỀN ÁN


1 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 16 : HUYỀN ÁN (ÁN CHƯA GIẢI QUYẾT)

        Triển Chiêu nghe cha con Thẩm Thiên Vũ nói về chuyện ma quỷ lộng hành, vừa nghe vừa sờ lỗ tai.

          Công Tôn ngồi bên cạnh Triển Chiêu cũng bị phân tán lực chú ý, nhìn Triển Chiêu mấy lần. Cuối cùng, thân là một lang trung, Công Tôn rốt cục không nhịn được, tiến tới nhìn lỗ tai Triển Chiêu, “Ngươi bị làm sao vậy? Lỗ tai ngứa sao? Để ta nhìn một chút cho ngươi?”

          Triển Chiêu chỉ chỉ lỗ tai, “Không biết, có hơi nóng!”

          Công Tôn nhìn một chút, “Không bị côn trùng cắn a, chỉ tai trái bị thôi sao? Tai phải như thế nào ?”

          Triển Chiêu sờ một cái, tai phải không nóng.

          Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái, cũng không lên tiếng.

          “Như thế nào?” Triển Chiêu nhìn hai người.

          Hai người bỉu môi một cái —— còn có thể thế nào? Nam trái nữ phải, con chuột nhà ngươi rất nhớ ngươi a.

          Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, quay đầu tiếp tục hỏi Thẩm Thiên Vũ, “Là vì ma quỷ lộng hành cho nên ngươi tìm đạo sĩ Mao Sơn tới nhà để giải quyết sao?”

          Thẩm Thiên Vũ cười khổ, “Ta nói Triển đại nhân a, ta tuy rằng không phải là cao thủ như các ngươi, nhưng ta dầu gì cũng là người giang hồ, chuyện như vậy nếu bị truyền đi vậy thì Thiên Vũ Hiên của ta cũng không cần lăn lộn trên giang hồ nữa rồi?”

          Công Tôn tò mò, “Người nào nói cho người đi mời Mao Sơn đạo sĩ a?”

          Thẩm Thiên Vũ bất đắc dĩ chỉ Thẩm Mậu một cái, “Nương của nó.”

          Tất cả mọi người nhìn  Thẩm Thiên Vũ —— đó không phải là nương tử của ngươi sao?

          “Khụ.” Thẩm Thiên Vũ ho khan một tiếng.

          Thẩm Mậu lầm bầm một câu, “Cha cũng chỉ dám nói ta.”

          Thẩm Thiên Vũ liếc con trai một cái, Thẩm Mậu nói cho mọi người cùng biết, “Là bằng hữu của nương ta giới thiệu, tên là Đông Phương Hiểu.”

          Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, Đông Phương Hiểu là em gái của nương Thẩm Mậu  a… Trùng hợp như vậy sao?

          “Mẫu thân của Hiểu a di cùng Tô Cửu Cô hình như là bà con xa, lúc trước nương của ta cùng các nàng ăn cơm có nói về chuyện này, tiểu a di liền cho mời Tô Cửu Cô hỗ trợ.” Thẩm Mậu nhỏ giọng nói, “Đây là đi cửa sau a, bình thường tìm phái  Mao Sơn hỗ trợ còn không nhìn thấy người của Tiên Động Phủ, đằng này lại là  Tam Cung đích thân ra tay càng khó liễu, loại chuyện này thông thường chỉ là mấy tiểu đạo sĩ có hưng thú thôi.”

          “Vậy kết quả thế nào?” Triển Chiêu tò mò, “Thật sự có quỷ sao?”

          Thẩm Thiên Vũ thở dài, “Ai, tóm lại cũng không biết có phải năm nay  phạm thái tuế  hay không, chuyện này càng ngày càng tà môn.”

          …

          “Chưa bắt được quỷ?” Bạch Ngọc Đường nghe Tô Cửu Cô nói, ngược lại cũng không bất ngờ, “Cho nên không phải do ma quỷ thật sự lộng hành, là có người giả thần giả quỷ?”

          Tô Cửu Cô thở dài một tiếng, “Không phải, là chúng ta đạo hạnh quá cạn.”

          Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Có ý gì?”

          “Đã xảy ra một số chuyện mà cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng gặp qua, loại chuyện này không giải quyết được.” Tô Cửu Cô do dự một chút, hạ thấp giọng nói, “Chúng ta ở trên ngọn núi phía sau Thiên Vũ Hiên…”

          Tô Cửu Cô mới vừa nói chưa hết câu, liền nghe cách vách có người kêu, “Lớn tiếng chút…”

          Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Nếu không các ngươi qua bên đây nghe luôn đi?”

          Trong chốc lát, liền nghe được tiếng gõ cửa.

          Chỉ chốc lát sau khi cửa mở ra, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ló đầu vào trước.

          Sau đó Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương mang Câm cũng đi vào, cuối cùng là Thiên Tôn và Ân Hậu, hai người thò đầu nhìn một cái, đối với Tô Cửu Cô vẫy vẫy tay, “Ha ha, nha đầu đã lâu không gặp.”

          Tô Cửu Cô vội vàng đứng dậy hành lễ đối với hai vị tiền bối, Thiên Tôn cùng Ân Hậu xua tay —— cảm thấy thật ngại quá.

          Bạch Ngọc Đường nhìn hai người bọn họ —— hai người cũng biết ngại a.

          Thiên Tôn nhìn quanh thấy khuôn mặt ghét bỏ của đồ đệ, liền đi vòng qua Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh ngồi xuống, thuận tay giật tóc đồ đệ một cái.

          Ngũ gia đưa tay xoa xoa đầu, châm trà cho Thiên Tôn cùng Ân Hậu.

          Tô Cửu Cô bóc quýt cho Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử , nói tiếp, “Bởi vì là bằng hửu của Hiểu Hiểu nên phải giúp một tay, cho nên ta liền kính nhờ sư huynh tự thân xuất mã.”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu có chút bát quái liền hỏi, “Mai Bất Thanh sao?”

          Tô Cửu Cô lắc đầu một cái, “Đại sư huynh của ta.”

          Mọi người sáng tỏ, “Nga… Thiên sư Lương Tĩnh a.”

          “Trừ sư phụ ngươi ra, Lương Tĩnh được xem là lợi hại nhất phái Mao Sơn đi?” Thiên Tôn tò mò, “Vậy hắn bắt được quỷ không?”

          Thiên Tôn hỏi xong, nhưng không nghe được Tô Cửu Cô trả lời, chỉ thấy nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt bàn trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu lên vẻ mặt phức tạp nói, “Sư huynh ta mất!”

          Mọi người sững sốt một chút.

          Ân Hậu cau mày, “Mất? Lương Tĩnh chết sao?”

          Tô Cửu Cô thở dài, “Đại sư huynh ta làm lễ cúng, thời điểm dưới con mắt mọi người biến thành muối… Đến bây giờ còn sống hay không cũng chưa biết nếu như đã chết nhưng đến cái xác cũng không thấy.”

          Tô Cửu Cô lời vừa nói ra, cả Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều ngẩn ra.

          …

          “Thiên sư ngay trước mặt của mọi người biến thành muối?”

          Bên trong Khai Phong Phủ, nghe được Thẩm Thiên Vũ miêu tả Triển Chiêu có chút không tiếp thu được.

          “Thiên sư Lương Tĩnh là đại sư huynh cũng là chưởng môn phái Mao Sơn, võ công rất cao đúng không ?” Triệu Phổ hỏi Thẩm Thiên Vũ, “Làm sao lại như thế…”

          Thẩm Thiên Vũ buông tay, “Lúc đó ta cũng ở đó, mấy người đệ tử thuộc Thiên Vũ Hiên cùng đệ tử của Lương Tĩnh phái Mao Sơn cũng ở đấy… Kết quả Lương Tĩnh cứ như vậy mất, chỉ còn lại một đống muối.”

          Công Tôn có chút bội phục nhìn Thẩm Thiên Vũ, nhìn hai cha con, một người thì nhìn chưởng môn của phái Mao Sơn biến thành muối, còn một người lại nhìn thấy đệ tử phái Mao Sơn biến thành muối, chuyện như vậy cũng bị hai người bọn họ đụng phải.

          “Sau khi Lương Tĩnh mất tích, đệ tử của hắn trở về gọi người, kết quả Mai Bất Thanh cùng Tô Cửu Cô ở trên Thiên Vũ Hiên tìm người cũng tìm không được, Mai Bất Thanh nói Lương Tĩnh biến thành muối chính là đặc sản muối Vũ Hiên của Thiên Vũ Hiên, còn nói ta ra tay hại chết sư huynh hắn.” Thẩm Thiên Vũ vò đầu, “Ta với phái Mao Sơn không oán không cừu, cùng Lương Tĩnh lại là lần đầu tiên gặp mặt, ta làm gì có mưu đồ gì nha!”

          Triển Chiêu nâng cằm nhìn hai cha con Thẩm gia mặt đầy ủ rủ một chút, chuyện này cũng quá khéo, khó trách Mai Bất Thanh lại hoài nghi là người Thẩm gia ra tay, chuyện trùng hợp như vậy lại bị hai cha con này nhìn thấy, lại cùng biến thành muối Vũ Hiên.

          “Vậy sau đó thì sao?” Công Tôn hỏi, “Sau khi Lương Tĩnh biến thành muối, ở Thiên Vũ Hiên còn nháo ra quỷ sao?”

          Thẩm Thiên Vũ lắc đầu một cái, “Không có, Thiên Vũ Hiên hết thảy khôi phục nguyên dạng, đúng lúc thi võ sắp được cử hành, ta muốn đưa Mậu nhi tới tham gia thi võ, muốn chờ sau khi thi xong lại nói tiếp … Ai biết dĩ nhiên đến Khai Phong còn xảy ra chuyện giống vậy.”

          Triển           Chiêu nhìn Công Tôn một chút, ý kia —— ngươi học rộng tài cao a, có nhận xét gì chưa ?

          Công Tôn cùng Triệu Phổ đều cảm thấy không tưởng tượng nổi, cuối cùng tất cả mọi người nhìn Công Tôn Mỗ.

          Lão gia tử một mực bưng ly trà yên lặng vừa ngồi vừa nghe, hơi cúi đầu, tựa hồ là đang suy nghĩ.

          “Ai…” Thẩm Thiên Vũ cũng bất đắc dĩ, “Đầu tiên ta hoài nghi có phải phái Mao Sơn giả thần giả quỷ hay không, nhưng bây giờ xem xét lại, hình như là có oan hồn gì đó không tiêu tan, một mực đi theo chúng ta…”

          Triển Chiêu hỏi, “Ngươi hoài nghi là quan tài đá từ trong hồ nước mặn được lấy ra ?”

          Thẩm Thiên Vũ gật đầu, “Có phải là bên trong quan tài đá kia có khóa cái gì hay không, ta tùy ý mở xích sắt ra chính là thả cái gì không tầm thường đi ra?”

          Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cầm bình trà lên châm trà cho Công Tôn Mỗ vừa hỏi, “Lão gia tử, có ý kiến gì không?”

          Công Tôn Mỗ trầm mặc một hồi, gật đầu một cái, “Quan tài đá kia, đích thật là không thể mở ra.”

          Công Tôn hỏi, “Thái gia, vậy quan tài đá kia  là quan tài gì a?”

          “Xác thực mà nói, đó cũng không phải là quan tài.” Công Tôn Mỗ nhàn nhạt nói, “Mà là một cái dụng cụ tra tấn.”

          Tất cả mọi người sững sốt một chút.

          “Dụng cụ tra tấn?” Triệu Phổ không hiểu, “Chính là loại dùng để hành hạ người sao?”

          Công Tôn Mỗ buông ly trà xuống, “Các ngươi nghe qua truyền thuyết Diên Quan Công Chúa chưa?”

          Tất cả mọi người gật đầu a gật đầu, nghe qua! Hai ngày nay đều là nghe cái này!

          “Mấy người đạo sĩ Mao Sơn kia… là học nghệ không tinh, hay là bí thuật  bị thất truyền hay sao ?” Công Tôn Mỗ có chút bất đắc dĩ “Diêm Quan là một trong các loại bí thuật thuộc Mao Sơn, là dùng để khóa lại oán linh hung ác. Có người nói oán khí quá nặng ác quỷ không còn cách nào tiêu diệt cũng vô pháp chuyển thế, chỉ có thể khóa lại trong quan tài đá có muối sau đó chôn sâu trong lòng đất, ngắn thì mấy năm lâu là mấy trăm năm, ác linh sẽ ở trong quan tài đá hóa thành muối, cuối cùng tiêu vong. Nhưng nếu như trước khi ác linh tiêu vong  mà mở  quan tài ra trước, ác linh sẽ chạy ra, tiếp tục làm hại nhân gian.”

          Tất cả mọi người nhìn Công Tôn Mỗ chằm chằm.

          Hồi lâu, Triệu Phổ hỏi, “Thật sao?”

          Công Tôn Mỗ khoanh tay, “Ta chỉ là một con mọt sách, trong sách có ghi lại như vậy, chuyện này có thật hay không… Các ngươi muốn  biết thì đi hỏi Yêu Vương một chút đi.”

          “Chuyện này cũng có thể xem là thật, thế nhưng muốn biến thành muối thì phải là ác linh biến thành muối mới đúng a, tại sao ngược lại là một người bình thường biến thành muối chứ?” Triển Chiêu hỏi, “Hơn nữa còn là phái Mao Sơn?”

          “Cũng bởi vì là phái Mao Sơn biến thành mới bình thường.” Công Tôn Mỗ nói “Ác linh được thả ra trong quan tài đá kia chính là bị người Mao Sơn nhốt lại, sau khi được thả ra đương nhiên là tìm đồ tử đồ tôn phái Mao Sơn báo thù a.”

          Thẩm Thiên Vũ cùng Thẩm Mậu trợn to hai mắt nhìn Công Tôn Mỗ, biểu tình giống nhau như đúc.

          “Trừ tìm phái Mao Sơn báo thù, còn có những cừu nhân năm sưa của ác linh đó.” Công Tôn Mỗ nhìn Thẩm gia phụ tử đang ngu ngơ nhìn mình, “Ta nhớ không lầm, năm đó Thẩm Vân cùng ta nói qua, tổ tiên Thẩm Gia các ngươi, đã từng có một cuồng đồ tội ác tày trời, hại chết rất nhiều người, đã chết rồi còn không buông tha cho người Thẩm gia các ngươi, sau đó gặp một đạo sĩ rất lợi hại thì mọi chuyện mới dừng lại không thôi thì các ngươi cũng đã bị diệt môn rồi …”

          Thẩm gia phụ tử hít một hơi khí lạnh.

          Triển Chiêu cũng đau đầu  —— không nên như vậy a! Mới vừa trở lại liền có kích thích lớn như vậy a, còn để cho người ta mừng năm mới nữa hay không a?

          “Đồng dạng như vậy, năm đó  người khóa lại Diêm Quan Công Chúa, cũng là một vị Mao Sơn đạo sĩ.” Công Tôn Mỗ vừa nói, khẽ mỉm cười, “Thế nhưng Diêm Quan Công Chúa cũng không thể coi như là một oán linh a ?”

          “Nàng là người sống sờ sờ, mặc dù tương đối tà ác.” Triển Chiêu cũng gật đầu.

          “Hơn nữa theo ta biết.” Công Tôn Mỗ hơi dừng lại một chút, “Trước kia cũng phát sinh qua loại chuyện này.”

          “Loại chuyện nào?” Triệu Phổ nghi ngờ.

          “Người biến thành muối… Cũng là thí sinh, cũng là tham gia thi cử.” Công Tôn Mỗ nâng cằm, “Chính là bởi vì liên quan đến thi cử, cho nên vẫn luôn không công khai.”

          Triệu Phổ cũng gật đầu, “Thời điểm trước đây ta ở trường thi cũng nghe được những người này nghị luận, nói là trước kia cũng xảy ra chuyện tương tự. Nhưng cụ thể lại không biết là năm nào, chẳng qua là tin đồn.”

          “Hễ là có liên quan đến thi cử, mục đích cuối cùng chỉ có một, đó chính là thành tích.” Công Tôn Mỗ nhắc nhở Triển Chiêu, “Ta sống nhiều năm như vậy, người chết biến thành quỷ đến một cái ta cũng chưa từng thấy qua, nhưng người ác so với quỷ thì thấy nhiều không ít, thay vì quấn quýt bên phái Mao Sơn hay ác linh quấy phá, không bằng tra một chút về việc thi võ lần này.”

          Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Năm nay thi võ có gì rất đặc biệt không?”

          “Thi võ cũng phân năm lớn hay nhỏ, năm nay coi như là năm được mùa, thí sinh tham gia đặc biệt nhiều.” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, “Hơn nữa năm nay mấy người chúng ta đều ở đây, thí sinh biểu hiện tốt có thể sẽ trực tiếp được chọn vào quân doanh.”

          “Đừng quên Thái úy cũng đã chết.” Triển Chiêu có chút lo âu, “Thái úy là võ quan đứng đầu, hắn vừa chết, các bộ có thể sẽ có thay đổi lớn.”

          …

          Trong quán trà, mọi người và Bạch Ngọc Đường nghe Tô Cửu Cô tự thuật xong, đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu trong lúc đang nghe chuyện xưa cũng nhìn nhau vài lần, hai người bọn họ trước đây có xem qua một vài quyển sách của Ngân Yêu Vương, đúng là trước kia có phát sinh qua những chuyện tương tự, hơn nữa cũng là thí sinh ở trước mắt bao người biến thành muối. Không cần hỏi, giữa hai chuyện khẳng định có liên hệ, nhưng Tô Cửu Cô dù sao cũng không phải là người Khai Phong Phủ, hai lão đầu cũng chịu đựng chưa nói điều này ra, để chờ một hồi trở về Khai Phong Phủ lại nói cho mấy đứa trẻ kia.

          Nhưng Thiên Tôn cùng Ân Hậu đại khái hiểu được công phu của Lương Tĩnh, hắn thân đại sư huynh là phái Mao Sơn, võ công không phải người bình thường có thể so sánh… Giữa ánh mắt nhiều người như vậy nếu muốn gian lận cũng cần hắn phối hợp mới được, chuyện này quá mức kỳ hoặc.

          Cho đến khi mặt trời sắp lặn, Triển Chiêu đưa cha con Thẩm Thiên Vũ ra cửa, dặn dò hai người chú ý an toàn.

          Triệu Phổ âm thầm cũng an bài ảnh vệ theo dõi người của Thiên Vũ Hiên và phái Mao Sơn.

          Hai cha con mới vừa đi, Triển Chiêu liền thấy cách đó không xa, Bạch Ngọc Đường một tay đang nắm tay Tiểu Lương Tử, một tay ôm Tiểu Tứ Tử đang đi về.

          Triển Chiêu đối với bọn họ vẫy vẫy tay, Ngũ gia khẽ gật đầu một cái.

          Tiểu Tứ Tử cũng đối với Triển Chiêu vẫy tay một cái, đồng thời bé giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, đưa tay che lỗ tai Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói mấy câu.

          Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, kinh ngạc, “Thật sao?”

          Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.

          “Biết là ngày nào không?” Ngũ gia hỏi,

          Tiểu Tứ Tử bĩu môi lắc đầu một cái, “Không biết nữa, đệ cũng chưa nói với cha.”

          Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cho nên, đệ chưa nói với cha mà ta nói cho ta biết trước sao?”

          Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, “uhm!”

          Ngũ gia cảm thấy tâm tình thoải mái.

          Triển Chiêu ôm cánh tay nhìn tình huống nơi này, hiếu kì không biết Tiểu Tứ Tử cho con chuột nhà mình ăn mê dược gì rồi? Nhìn khuôn mặt than như vậy cũng chữa được, gương mặt cũng đầy cao hứng.

          Sau khi trở lại Khai Phong Phủ, Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử trước tiên là  kéo Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi đến sân viện của Thiên Tôn và Ân Hậu.

          “Lúc nãy Ân Hậu nói, trong ngăn kéo có hai quyển trục.” Tiểu Lương Tủ mở tủ ra tìm.

          Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, “Tôn Tôn nói, để cho hai huynh nhìn a.”

          “Có phải là hai quyển này hay không?” Tiểu Lương Tử tìm ra hai quyển trục, “A? Đây không phải là Long Đồ Án sao?”

          “Hẳn là quyển trục ghi lại những vụ án xưa.” Triển Chiêu nhận lấy, ” Trước kia Long đồ các có làm thất lạc một số quyển.”

          Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử sau khi tìm xong quyển trục liền đi chơi, lưu lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi ở trong phòng nhìn án quyển.

          Sau khi đọc xong, Triển Chiêu gấp quyển trục lại, “Thì ra trước đây cũng có vụ án xảy ra như vậy! Cũng là thí sinh biến thành muối!”

          Ngũ gia cũng để án quyển xuống, “Hơn nữa còn là huyền án, vẫn chưa phá được.”

          “Ta hiện tại muốn biết nhất chính là ảo thuật này đến tột cùng làm như thế nào!” Triển Chiêu xoa xoa tay, “Làm sao có thể đem một con người bình thường biến thành một đống muối chứ ?”

          “Nói đến biến thành muối.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng cùng Triển Chiêu nói, “Mới vừa rồi Tiểu Tứ Tử nói, đệ ấy lại thấy hình ảnh kỳ quái.”

          “Thấy cái gì?” Triển Chiêu mới vừa rồi cũng nghe Công Tôn nói Tiểu Tứ Tử hẳn là nhìn thấy gì, nhưng là không chịu nói. Công Tôn một đường đều ở đây cùng Triệu Phổ than phiền nói con trai cánh cứng rồi, không nghe lời như trước kia, càng ngày càng bướng bỉnh…

          Triển Chiêu cũng nhìn Bạch Ngọc Đường, “Đệ ấy lại nói cho ngươi biết đầu tiền a?”

          “Đệ ấy nói để cho hai ta thương lượng trước một chút, rồi quyết định có nên nói cho Công Tôn biết hay không.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy ngươi chuẩn bị xong chưa? Ta nói!”

          Triển Chiêu gật đầu.

          “Tiểu Tứ Tử nói đệ ấy thấy một người mặc quan bào biến thành muối.”

          Triển Chiêu cau mày, “Quan viên?”

          Ngũ gia gật đầu.

          “Biết là ai không?”

          Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nói tiếp, “Nhưng Tiểu Tứ Tử nói, thời điểm quan viên kia biến thành muối, Triệu Trinh ở đó, Bao Đại Nhân cùng Thái Sư cũng đều ở đó, rất nhiều đại quan đứng thành hai hàng…”

          Triển Chiêu ngẩn người, há to miệng, ” Thời điểm vào triều? !”

          Ngũ gia cũng bất đắc dĩ, “Lúc nghe hình như là lúc vào triều, một vị quan viên ngay trước mặt Triệu Trinh cùng văn võ bá quan biến thành một đống muối.”

          Triển Chiêu dở khóc dở cười, “Đây không phải là vấn đề có nên nói cho Công Tôn hay không, mà là vấn đề có nên nói cho Triệu Trinh hay không chứ ?”

          Bạch Ngọc Đường cũng cười, “Lấy tính cách Triệu Trinh, đây nếu là nói cho hắn biết, hắn sợ rằng ngay cả vào ban đêm cũng đem cả văn võ triều đình triệu vào triều, không thấy người biến thành muối không cho phép tan triều a…”

          “Không chừng đây cũng là một cái biện pháp!” Triển Chiêu cảm thấy có thể được, “Có thể tập trung tất cả văn võ triều đình, sau đó để cho Tiểu Tứ Tử nhìn một chút, người kế tiếp biến thành muối là ai!”

          Ngũ gia cảm thấy có thể được.

          “Đi!” Triển Chiêu nắm Cự Khuyết kéo Bạch Ngọc Đường lên, “Tìm Bao Đại Nhân hỗ trợ đi! .”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp