CHƯƠNG 15 : NGUYÊN NHÂN
Bạch Ngọc Đường mời Tô Cửu
Cô uống trà, vào trà lâu, được tiểu nhị mời vào nhã gian sát vách nhã gian mà
Lâm Dạ Hỏa đang ngồi.
Không
giống như trong tưởng tưởng của Bạch Ngọc Đường, Tô Cửu Cô tựa hồ đối với chuyện
năm đó một chút khúc mắc cũng không có, con người lại rất nhiệt tình thoải mái,
đối với trà cũng rất có nghiên cứu.
Tô Cửu
Cô hỏi thăm tình hình ngoại công của Bạch Ngọc Đường, hỏi rất nhiều chuyện
nhưng không có vẻ gì là đang lảng tránh.
Tại
nhã gian bên cạnh, Lâm Dạ Hỏa bưng ghế đến bên cạnh vách tường nghe lén, vừa
nghe vừa lắc đầu, “Ai ya, khó trách bộ dạng Mai Bất Thanh cả mười năm nay lúc
nào cũng giống như mang một bình dấm chua, vị a di này hình như đối với Lục lão
gia tử chính là tình cảm khó dứt a …”
“Tình
cảm khó dứt sao ? !”
Trâu
Lương cũng không kịp phát biểu, ngoài cửa sổ liền vang lên ba giọng nói quen
thuộc. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, được chứ! Thiên Tôn dẫn theo Tiểu Tứ Tử
cùng Tiểu Lương Tử nhẹ nhàng đi vào.
Hỏa
phượng gật đầu một cái, tai lại dán vách tường tiếp tục nghe.
“Tiểu
Lục Tử chẳng lẽ lại có vận đào hoa nữa rồi? !” Thiên Tôn đem hai đứa con nít để
xuống trên ghế cạnh bàn rồi đứng bên cạnh, thuận tay cầm lấy một lỳ trà, cũng
chạy đến vách tường nghe lén.
Lâm Dạ
Hỏa còn rất hiểu chuyện, vội vàng đem băng ghế mình đang ngồi nhường cho Thiên
Tôn.
Thiên
Tôn bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế, vừa nghe vừa lẩm bẩm, “Ai nha, khi ngoại
công Ngọc Đường còn trẻ tuổi cùng lão quỷ kia, hai người chính là
hai cây hoa đào a, đều trêu ghẹo vào mấy nha đầu, nghiệp chướng a !”
Lâm Dạ
Hỏa nghe nói như vậy, đột nhiên xoay mặt lại, dường như rất tò mò mà quan sát
Thiên Tôn một chút.
Hỏa
phượng đường chủ thích nhất là nhìn mỹ nhân, nhìn gần vị lão thần tiên này rất
đẹp mắt a, cũng không giống chân nhân, mặc dù có những lúc rất nhị a, thế
nhưng bẩm sinh lại mang tiên khí trong người, thật là cản cũng không ngăn được.
真人[zhēnrén]:
chân nhân (đạo giáo nói đến những người tu hành đắc đạo, thường dùng làm danh
hiệu)
Lâm Dạ
Hỏa cũng có chút hưởng thụ, buông ly xuống ôm cánh tay nghiêng đầu hỏi Thiên
Tôn, “Lão gia tử, hồi người con trẻ tuổi không có hoa đào sao?”
Thiên
Tôn lắc đầu, “Ta làm sao lại giống hai người bọn họ, ta là người đứng đắn a!”
“Đứng
đắn cái đầu ngươi.”
Thiên
Tôn đang được nước, ngoài cửa sổ liền có giọng nói Ân Hậu truyền vào,
“Ngươi trêu nghẹo vào đều là ong bướm độc hoa độc thảo.”
Thiên
Tôn híp một cái mắt.
Tiểu
Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt lên nhìn Ân Hậu đi tới bên cạnh bàn,
“Ong bướm độc hoa độc thảo ?”
Ân Hậu
nhỏ giọng cùng hai đứa con nít nói, “Lão quỷ kia lúc còn trẻ đều bị mấy yêu
nhân để mắt tới, không phân biệt trai gái nha~.”
Lâm Dạ
Hỏa sờ cằm gật đầu, cảm giác những hình ảnh kia thật có ý tứ, vì vậy liền tiến
tới hỏi tiếp, “Mấy vị yêu nhân luôn sao? Có đẹp mắt không a?”
Thiên
Tôn đưa tay nhéo lỗ tai Hỏa phượng, “Cũng đã gọi là yêu nhân rồi, nhìn có được
hay không có ích lợi gì a!”
Hỏa
Phượng liền cầu xin tha thứ, vừa hỏi, “Vậy mấy người kia kết quả ra sao rồi a
?”
Thiên
Tôn bĩu môi một cái, “Dĩ nhiên là đào hố chôn a!”
Tiểu
Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ngẩng mặt nhìn sắc mặt Ân Hậu một chút, dường như đã hết
sinh khí rồi a.
Tiểu
Tứ Tử vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh một cái, “Ân Ân, ngồi nha~.”
Tiểu
Lương Tử bưng lên một ly trà cho Ân Hậu, “Lão gia tử uống trà!”
Tiểu
Tứ Tử lại đưa lên một quả mứt táo, “Ân Ân, quả mứt táo này rất ngọt nha.”
Ân Hậu
mặt mày hớn hở ngồi xuống, một tay cầm ly trà một tay cầm mứt táo bắt đầu ăn.
Lúc
này bóng trắng thoáng một cái, Thiên Tôn cũng đến bên cạnh bàn, ngồi xuống bĩu
môi nhìn hai đứa con nít, “Hai ngươi có phải thiên vị hay không? Không thấy hai
ngươi đối tốt với ta như vậy!”
Tiểu
Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vội vàng một bé cầm mứt táo, một bé châm trà.
Bạch
Ngọc Đường liền nghe được nhã gian bên cạnh vang lên một âm thanh “Tình cảm
chưa dứt”, liền hiểu được đám người này thật là rãnh rỗi, một chút cũng không
có ý tứ a.
Tô Cửu
Cô cũng cười, “Là sư phụ ngươi cùng với mấy người bọn họ phải không ?”
Ngũ
gia ngoài ý muốn nhìn nàng.
“Mấy
người bọn họ vẫn một mực chiếu cố ngoại công ngươi, chỉ sợ hắn bị người khác bắt
cóc đi.” Tô Cửu Cô chọn mấy khối điểm tâm cho Bạch Ngọc Đường, “Sư huynh ta thật
ra là người không xấu, hắn nói cái gì, các ngươi đừng chấp nhặt với hắn, những
năm này hắn cũng không dễ dàng.”
Bạch
Ngọc Đường cảm thấy Tô Cửu Cô là người rất đoan trang, đáng tiếc mình lại không
có tài ăn nói, cũng không biết làm sao để an ủi nàng mấy câu, nếu có Triển
Chiêu ở đây thì tốt rồi.
Tô Cửu
Cô thấy Bạch Ngọc Đường gãi gãi đầu, liền cười, “Ngoại công ngươi cũng là kiểu
người một khi ngồi xuống liền nửa ngày không nói lời nào, chọc ông ấy cười ông ấy
cũng sẽ không cười.”
Bạch
Ngọc Đường cũng thật xin lỗi, này là mặt than gia truyền a …
“Ngươi có phải có cái gì muốn hỏi ta hay không nha?” Tô Cửu Cô thấy Bạch Ngọc
Đường không biết mở miệng thế nào, liền dứt khoát hỏi thay.
Ngũ
gia ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái, ” Phái Mao Sơn cùng Thiên
Vũ Hiên có mâu thuẫn gì sao?”
Tô Cửu
Cô hơi nhíu mày một cái, “Cũng không thể nói là mâu thuẫn… chính là do hiểu lầm
tạo thành.”
“Không bằng nói nghe một chút?” Ngũ gia hỏi, “Cùng lần này đệ tử phái Mao Sơn đột
nhiên mất tích có quan hệ sao?”
Tô Cửu
Cô thở dài, “Chuyện về Phùng Thắng… Tuyệt đối cũng không nghĩ tới, chẳng qua chỉ
bày một trận pháp phổ thông thế nhưng đó là là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện
sau này.”
…
“Ma
quỷ lộng hành ở Thiên Vũ Hiên?”
Trong
Khai Phong Phủ, Triển Chiêu mời cha con Thẩm gia vào trong sân nói chuyện, Công
Tôn cùng Triệu Phổ sau khi nghiệm thi xong cũng tới phụng bồi cùng nhau trò
chuyện.
“Bên
trong địa giới Thiên Vũ Hiên có một hồ nước mặn.” Thẩm Thiên Vũ nói rõ mọi căn
nguyên cho mọi người, “Thiên Vũ Hiên đời đời đều dựa vào việc buôn bán muối,
chúng ta làm cũng là việc mua bán đúng đắn, muối đều là bán cho quan gia.”
Tất cả
mọi người gật đầu.
“Năm
ngoái, mưa ít, ngày thì nắng nóng, vì vậy nước trong hồ giảm xuống, lộ ra phần
bùn lầy, trên bãi bùn ấy phát hiện một một cái quan tài đá.”
“Quan
tài đá?”
Thẩm
Thiên Vũ gật đầu, “Ngày đó công nhân đi thu muối như thường ngày, kết quả phát
hiện trên đất có một vật màu đen giống như cái sừng rồng nổi lên, nó nằm trên
ruộng muối, lộ ra mặt đá màu đen. Mấy người công nhân đào một cái, liền lôi ra
một quan tài đá hoàn chỉnh. Quan tài đá kia cũng không lớn hơn quan tài bình
thường bao nhiêu, chẳng qua là hình dạng quan tài đá có chút kỳ lạ.”
Thời
điểm Thẩm Thiên Vũ nói chuyện, Thẩm Mậu cũng đại khái vẽ lại hình dạng của quan
tài đá kia trên giấy đưa cho mọi người nhìn.
Nắp
quan tài đá kia được gắn liền với thân quan tài, nắp quan tài chia làm hai, thiết
kế tương tự như một cái cửa, trên cửa có một vòng xích sắt còn có một cái khóa
sắt.
Đám
người Triển Chiêu đang truyền tay nhau nhìn hình vẽ quan tài đá kia.
Đang
trò chuyện, tại sân bên cạnh Công Tôn Mỗ đang tản bộ đi qua. Lão gia tử đoạn thời
gian trước bởi vì ngồi xe vất vả nên tương đối mệt mỏi, mọi người cũng không
dám ồn ào, sắp xếp cho lão gia tử một sân viện để tĩnh dưỡng một mình, hôm nay
xem ra đã khỏe lại, tinh thần không tệ, cho nên đang đi dạo lui tới trên sân.
Triển
Chiêu bọn họ dành cho lão gia tử một chỗ ngồi, để cho người cùng nghe.
Thẩm
Thiên Vũ và Thẩm Mậu cũng không biết rõ vị công tử trẻ tuổi này có thân phận
gì, tuổi còn trẻ nhìn cũng không giống như người biết võ công, làm sao Công Tôn
lại gọi là thái gia chứ ?
Công
Tôn Mỗ nhìn một cái vào hình vẽ quan tài đá kia, khẽ nhíu mày một cái, cũng
không lên tiếng, ngồi uống trà.
“Ta
sai người đem quan tài lôi ra, đặt ở trong từ đường.”
Đám
người Triển Chiêu mặt đầy bội phục nhìn hắn —— cái gì cũng dám đặt trong nhà a,
thật là không biết kiêng kỵ là gì.
Thẩm
Thiên Vũ cũng bất đắc dĩ, “Thẩm gia chúng ta đã sinh sống bên hồ nước mặn này mấy
đời rồi, cho nên ta đầu tiên là cảm thấy có phải đây chính là một đời tổ
tiên Thẩm gia hay không …”
“Trầm
gia…” Lúc này, Công Tôn Mỗ mở miệng hỏi, ” Gia gia ngươi chẳng lẽ lại là Thẩm
Vân?”
Thẩm
Thiên Vũ cả kinh, gật đầu, “Đúng vậy a.”
Thẩm
Mậu cũng tò mò nhìn Công Tôn Mỗ.
Lão
gia tử nhẹ nhàng xua tay chặn lại, tỏ ý —— Không có gì, nói tiếp đi.
Triển
Chiêu đối với Thẩm Thiên Vũ gật đầu một cái.
Thẩm
Thiên Vũ thì tiếp tục nói, “Xiềng xích trên quan tài đá kia sớm đã bị gỉ sét ăn
mòn, nhẹ nhàng kéo một cái liền đứt.”
“Cho
nên các ngươi liền khai quan?” Triệu Phổ hỏi.
Thẩm
Thiên Vũ gật đầu một cái, “Ta sai người mở nắp quan ra rồi nhìn vào.”
Triển
Chiêu vẫn luôn lưu ý biểu tình biến hóa của Công Tôn Mỗ, quả nhiên, sau khi
nghe được Thẩm Thiên Vũ nói “Khai quan”, chân mày lão gia tử hơi nhíu một chút.
“Trong quan tài có cái gì?” Triệu Phổ tương đối hiếu kỳ.
“Trong quan tài có rất nhiều muối, cái này cũng bình thường, dù sao cũng là
chôn trong hồ nước mặn.” Thẩm Thiên Vũ nói cái này, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng,
“Sau khi lấy hết muối ra, trong quan tài có một cuốn vải. Cuốn vải được giữ gìn
hoàn hảo, nhìn giống như một hình người, hơn nữa còn là hình người của một người
phụ nữ.”
Công
Tôn cùng Triệu Phổ yên lặng nhìn nhau một cái, nhớ lại mới vừa rồi bọn họ mở ra
chính là Hắc Vô Thường, cảm giác có chút liên quan.
“Ta cảm
thấy đồ vật này không phải cát tường, nhưng cũng không dám lộ ra.”
Mọi
người ngược lại cũng có thể hiểu được lý do Thẩm Thiên Vũ không nói ra,
dù sao cũng là người làm ăn, trong hồ nước mặn có thi thể, có thể sẽ ảnh
hưởng danh tiếng muối Vũ Hiên, việc kinh doanh này mà sụp đổ coi như thành bại
gia tử rồi.
“Vốn
là ta cảm thấy cũng không có gì, đem nắp quan tài đóng lại, tìm khối đất ở phía
sau núi chôn xuống, xem như xong chuyện.” Thẩm Thiên Vũ lắc đầu một cái, “Nhưng
ai biết từ đó về sau, Thiên Vũ Hiên liền nháo ra quỷ.”
“Mấy
người đào quan tài đá kia đột nhiên nhiễm bệnh, bệnh nặng chỉ có thể nằm trên
giường.” Thẩm Thiên Vũ không biết làm sao, “Nha hoàn buổi tối nhìn thấy bạch sắc
quỷ ảnh, không có người trong khố phòng lại đột nhiên thắp sáng đèn đuốc, ban
đêm có tiếng khóc cổ quái, nấu cơm thì trong nồi xuất hiện rắn độc… Tóm lại là
quái sự xảy ra liên tiếp, nhà cửa không yên.”
Thẩm
Mậu cũng gật đầu, “Ta đêm hôm đó mới vừa nằm xuống, bỗng nhiên cửa sổ mở ra, nến
trong phòng lại thắp sáng! Rất tà môn!”
Triển
Chiêu cùng Triệu Phổ nhìn nhau một cái, nghe giống như là có cao thủ gì đó đang
đùa dai? Thẩm Thiên Vũ cũng không phải người võ lâm bình thường, Thiên Vũ Hiên
lại là một môn phái lớn trên giang hồ, chỉ nhìn một chút những dấu mộc đỏ trên
cánh tay Thẩm Mậu cũng biết tiểu hài nhi này công phu cũng không yếu, lại có
nhiều cao thủ lợi hại ở Thiên Vũ Hiên như vậy lại không phát hiện ra?
…
“Ma
quỷ lộng hành ở Thiên Vũ Hiên, cho nên xin phái Mao Sơn giúp làm lễ cúng đuổi
quỷ?”
Trong
quán trà, Bạch Ngọc Đường nghe Tô Cửu Cô nói rõ nguyên nhân, cảm thấy không tưởng
tượng nổi —— Thẩm Thiên Vũ dù gì cũng là cao thủ, lại thật sự tin loại chuyện
có ma quỷ lộng hành?
Sát
vách, Thiên Tôn bọn họ nghe chuyện cũng thật là tò mò, Lâm Dạ Hỏa cũng muốn dứt
khoát nhảy ra cửa sổ chạy đến nhã gian bên cạnh để nghe, cách một bức tường
nghe không rõ thật sự tò mò muốn chết!
Tô Cửu
Cô khẽ mỉm cười một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi biết hàng năm lại có bao
nhiêu người đến phái Mao Sơn cầu làm lễ xua đuổi ma quỷ không ?”
Bạch
Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi, “Chắc không ít đâu ?”
“Hồi
Xuân Đường ở Khai Phong Phủ hàng năm bao nhiêu bệnh nhân?” Tô Cửu Cô không đáp
mà hỏi ngược lại.
Hồi
Xuân Đường là y quán lớn nhất Khai Phong Phủ, cũng là y quán nổi danh nhất Triều
Đại Tống, người tới xem bệnh là nối liền không dứt, không chỉ tại các nơi ở
Trung Nguyên, ngay cả Tây Vực, thậm chí Thiên Trúc, Ba Tư to như vậy đều sẽ có
một ít người bệnh nghe danh mà tìm đến.
Quán
trưởng Hồi Xuân Đường cùng Công Tôn là bạn tốt, có chứng bệnh gì đặc biệt khó
trị cũng sẽ mời Công Tôn đi hổ trợ.
”
Hàng năm người đi tới phái Mao Sơn nhờ giúp đỡ thật không ít hơn so với người
đi Hồi Xuân Đường là bao.” Tô Cửu Cô khẽ mỉm cười, “Thế nhưng đi Hồi Xuân Đường
phần lớn là thật sự có bệnh, hơn nữa cũng là bệnh nan y. Dù sao tới Khai Phong
một chuyến cũng không dễ dàng, chẳng qua là bệnh đau đầu nhức óc tiện tìm
một lang y tha phương cũng có thể chữa trị.”
Ngũ
gia gật đầu một cái.
“Có
thể tới phái Mao Sơn nhờ giúp đỡ, thì có đến tám chín phần thật ra thì không phải
gặp quỷ thật sự, mà là nghi thần nghi quỷ.” Tô Cửu Cô cũng bất đắc dĩ, “Có chuyện
càng hoang đường hơn chính là nghĩ đến phái Mao Sơn để mua quỷ trở về hại người.”
Ngũ
gia cũng dở khóc dở cười, đầu năm nay loại người gì cũng có.
“Cho
nên chúng ta ngày thường đều là tận lực khiêm tốn, tiếp lễ cúng lại phải thật sự
thận trọng, như vậy phái Mao Sơn còn bị người đời nói lừa gạt giả thần giả quỷ
a.” Tô Cửu Cô có chút ranh mãnh nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ
gia lại gãi đầu.
“Ta
biết ngươi không tin.” Tô Cửu Cô đối với Bạch Ngọc Đường cười, “Ngoại công
ngươi cũng không tin, cho nên sư huynh ta đặc biệt ghét ngoại công ngươi.”
Ngũ
gia yên lặng gật đầu, cũng không hẳn là vậy a, dù gì nhìn thấy tình địch tự
nhiên phải đỏ con mắt rồi.
“Không phải bởi vì ta.” Thế nhưng Tô Cửu Cô lắc đầu một cái, “Những tin đồn
trên giang hồ cái gì mà ta ngoài ngoại công ngươi ra thì không lấy chồng, đều
là tin vịt mà thôi.”
Bạch
Ngọc Đường ngược lại có chút ngoài ý muốn nhìn Tô Cửu Cô, “Thật sao?”
“Ngươi không biết sao ? Ta đã sớm kết hôn rồi, sau cùng lại chia cách. Ta còn
cùng tướng công sinh sống với nhau hơn hai mươi năm, ta thích hắn có thể còn
nhiều hơn so với người thích ngoại công ngươi a. Ta còn có hai khuê nữ, bất quá
đều không phải người phái Mao Sơn, ta cũng đã gả đi rồi, người giang hồ cũng
không biết, ta cũng không thông báo ra ngoài. Ta cùng sư huynh không tiến tới với
nhau, hoàn toàn là bởi vì không thích hợp.”
Bạch
Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Cho nên ngài làm đạo cô không phải là vì ngoại
công ta ?”
“Dĩ
nhiên không phải rồi!” Tô Cửu Cô lắc đầu, “Hàng yêu trừ ma là ta tự chọn, ta
thích làm mới làm, vô luận là người hay chuyện, đều phải chọn việc mình chân
chính thích nhất, không cần phải chiều theo ý người khác.”
Bạch
Ngọc Đường lại nhìn Tô Cửu Cô một chút, giơ lên ly trà kính nàng một ly, “Tiền
bối sống tiêu sái.”
Sát
vách, Lâm Dạ Hỏa cũng ôm cánh tay gật đầu, “Ai nha, vị sư thái này quả thật
rất đoan trang a, nếu không thì để ta tác hợp nàng cùng hòa thượng nhà ta một
chút a?”
Ân Hậu
cùng Thiên Tôn giơ tay lên gõ đầu Lâm Đêm Lửa .
“Sư
huynh ta ghét ngoại công ngươi, là bởi vì chuyện hắn quan tâm nhất, ngoại công
ngươi lại không quan tâm.” Tô Cửu Cô vừa nói cũng có chút xuất thần, “Nguyên
nhân chúng ta quen biết là khi xảy ra một vụ án do thi thú đả thương người tại
Thục Trung, ta cùng sư huynh ta đi theo sư phụ lần đầu tiên xuống núi, thấy một
con thi thú to lớn xuất hiện ngay trước mắt, cũng sợ choáng váng. Sau đó ngoại
công ngươi hồi đó cũng không lớn tuổi hơn chúng ta bao nhiêu, khi đi qua chỉ phất
phất tay, đem thi thú kia đóng băng lại rồi chỉ lưu lại một câu ‘Giả thần giả
quỷ’, liền đi.”
Sát
vách, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng ngẩng đầu lên nghĩ lại chuyện xưa, “Nga… thì
ra là lần thi thú gây án tại Thục Trung a…”
Lâm Dạ
Hỏa tò mò hỏi, “Thi thú là trò vui gì a?”
“Nghe
nói là mãnh thú tuẫn táng theo mộ của chủ nhân, nếu có người động vào mộ huyệt
của hủa nhân nó, nó sẽ tập kích con người, hung hãn vô cùng còn mang độc thi.”
“Thi
thú thật sự tồn tại sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Tô Cửu
Cô trầm mặc một hồi, lắc đầu một cái, “Sự thật chứng minh, cuối cùng những thi
thú kia chẳng qua là có người dụng độc nuôi mãnh thú mà thôi.”
Ngũ
gia gật đầu một cái.
“Ngoại
công ngươi đúng, nhưng sư huynh ta lại bất mãn khi ngoại công ngươi lại khinh
thị truyền lưu ngàn năm của bí thuật Mao Sơn, cố gắng nhiều lần muốn chứng minh
cho ngoại công ngươi nhìn bí thuật Mao Sơn là thực sự tồn tại… Nhưng mà…”
Ngũ
gia lắc đầu một cái, “Đây là sư huynh ngươi tự tìm phiền não, ngoại công ta
không quan tâm.”
“Cũng
không phải sao.” Tô Cửu Cô cười một tiếng, “Thiên Hàn rất thờ ơ hỏi sư huynh
ta, ‘Ngươi chứng minh được có quỷ thì thế nào chứ ? Ta không quan tâm.’ “
“Ngươi biết ta vì sao chỉ nhìn một cái liền nhận ra ngươi là ngoại tôn của Lục
Thiên Hàn không?” Tô Cửu Cô vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, “Ngược lại không phải
là nói hai ngươi lớn lên giống, mà là cái loại cảm giác đó không hiểu vì sao giống
nhau như đúc.”
Bạch
Ngọc Đường nhìn Tô Cửu Cô, có đôi lời cũng không thể nói rõ, hắn cùng ngoại
công hắn xử sự lãnh đạm chính là cùng huyết thống Băng Ngư Tộc có chút quan hệ,
đích xác là cái gì cũng không quan tâm a.
“Thế
nhưng ngoại công ngươi đối với người mình chân chính quan tâm, lại rất quan
tâm, rất sủng ái.” Tô Cửu Cô nâng càm nhíu mày, “Cho nên đã nhiều năm như vậy,
ta một mực đặc biệt hâm mộ bà ngoại ngươi.”
“Đúng
rồi, ngươi có người trong lòng chưa?” Tô Cửu Cô tò mò hỏi.
Ngũ
gia gật đầu một cái.
Tô Cửu
Cô nâng cằm than thở, ” Người trong lòng ngươi số mệnh thật tốt.” [mệnh nhặt
thi thể a ]
Bạch
Ngọc Đường trừng mắt nhìn,
Tô Cửu
Cô híp mắt hỏi, “Ngươi cũng giống ngoại công ngươi như vậy sao, đem người trong
lòng sủng lên trời cao sao?”
Ngũ
gia bưng ly trà gật đầu “uhm” một tiếng, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một
câu, “Không sủng thì trời cũng cao a, lão lợi hại.”
老✚[lǎo] LÃO (còn có nghĩa
là lời khéo léo để chỉ người chết)