CHƯƠNG 14 – HUYẾT MẠCH
Bạch Ngọc Đường quan sát
trên dưới Mai Bất Thanh một chút.
Trên
nóc nhà, Thiên Tôn kích động, xoa xoa Tiểu Tứ Tử, “Thật thú vị a!”
Tiểu
Tứ Tử từ trong ví nhỏ lấy ra hai quả hạch đào đưa cho Tiểu Lương Tử.
Tiểu
Lương Tử nhận lấy rắc rắc vặn một cái, bóp nát vỏ bên ngoài, lựa ra nhân hạch
đào, cùng xếp hàng ngồi bên cạnh Tiểu Tứ Tử, hai bé cũng vừa ăn vừa nhìn tình
huống bên dưới.
Đồng
dạng nhìn chuyện thú vị còn có Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương, Trâu Lương ngại ôm
Câm vì nặng, Câm cũng không thoải mái, hai người liền dứt khoát chạy vào một
trà lâu muốn một cái nhã gian liền tựa vào cửa sổ xem náo nhiệt, trùng hợp như
vậy, vừa vặn ở bên dưới nóc nhà Tiểu Tứ Tử bọn họ đang ngồi.
Mấy
người đệ tử phái Mao Sơn chỉ Thẩm Mậu một cái, “Triển Chiêu, người Khai Phong
Phủ không phải trông coi trị an trong Khai Phong Thành sao, hung thủ giết người
ở chỗ này, làm sao lại không bắt hắn vào nha môn? !”
Triển
Chiêu nhìn mấy người kia một chút, cười hỏi, “Người nào bị giết?”
“Chúng ta đã nói hết rồi, là sư huynh Phùng Thắng của chúng ta!”
Triển
Chiêu gật đầu một cái, “Ý các vị là muốn báo quan phải không?”
” Thi
thể sư huynh ta các ngươi cũng mang đi! Còn báo quan cái gì a? !”
Triển
Chiêu lắc đầu một cái, ” Chẳng qua mang về Khai Phong Phủ là một đống muối trên
lôi đài mà thôi, cũng không phải là sư huynh ngươi, vậy thi thể của sư huynh
ngươi ở đâu ?”
“Chúng ta làm sao biết? !”
“Ngươi vừa không biết thi thể ở nơi nào, làm sao một mực chắc chắn sư huynh
ngươi đã chết? Chẳng lẽ không phải là mất tích sao? Hay là nói…”
Triển
Chiêu nhìn Mai Bất Thanh, “Các ngươi chắc chắn Phùng Thắng biến thành muối?”
Mấy
tên đồ đệ phái Mao Sơn nhìn nhau một chút. [Trong bản Raw ghi là
phái Thiên Sơn ta thấy không hợp lý lên đổi lại Mao Sơn]
“Đúng
vậy a!” Có mấy người rêu rao, “Cho nên người Khai Phong Phủ phải tra án a!”
Triển
Chiêu trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, “Vậy các người cùng Thẩm Mậu nói tình huống
đều có sự nhất trí rồi, vậy các ngươi làm sao xác định là hắn đem sư huynh
ngươi biến thành muối?”
“Lúc ấy
hắn cách sư huynh ta gần nhất! Không phải hắn còn có thể là ai? !”
Triển
Chiêu chỉ chỉ người đang nói chuyện, “Ngươi bây giờ cách hắn cũng rất gần a,
tai sao ta không thấy ngươi biến thành muối ?”
Vừa
nói Triển Chiêu vừa quay đầu lại hỏi Thẩm Mậu, “Ngươi có muốn biến hắn thành muối
một chút hay không a?”
Thẩm
Mậu bội phục nhìn Triển Chiêu —— Oa! Không chỉ dáng dấp đẹp trai tài ăn nói
cũng giỏi luôn a!
Một
đám tiểu đạo sĩ phái Mao sơn để cho Triển Chiêu nói vòng vo một hồi cũng trở
nên hồ đồ, tất cả liền quay đầu nhìn Mai Bất Thanh.
Bạch
Ngọc Đường ngược lại là nhìn thấu được cách thức, Triển Chiêu nhìn giống như là
đang trêu chọc đám tiểu đạo sĩ kia, thế nhưng trên thực tế là đang thám thính.
Tạm thời không tính đến chuyện người phái Mao Sơn có biết chuyện người
làm sao biến thành muối hay không, nhưng bọn họ chắc hẳn không phải là lần đầu
tiên gặp phải loại chuyện này, nếu không làm sao khẳng định Phùng Thắng đã chết
như vậy? Bình thường nghe được cái loại tin đồn này, trước tiên phỏng đoán hẳn
là nên đi tìm đồng môn, sống phải thấy người chết phải thấy xác, mà không phải ở
chỗ này chặn người của Thiên Vũ Hiên. Trước đó Thẩm Mậu cũng đã nói, Thiên Vũ
Hiên cùng phái Mao Sơn có chút mâu thuẫn, đây chính là nguyên nhân sao?
Trên
nóc nhà, Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử ăn hạch đào cũng lấy tay khều
khều Ân Hậu, “Nhóc mèo nhà ngươi thiệt là sáng dạ nha.”
Ân Hậu
gật đầu một cái, nói, “Nhìn tiếp đi, càng náo nhiệt hơn rồi.”
Thiên
Tôn không hiểu, “Cái gì?”
Ân Hậu
tỏ ý nhìn phía xa xa kìa.
Thiên
Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau ngẩng đầu lên, chỉ thấy xa xa, mấy đạo cô đang chạy
tới.
“Ai
nha!” Thiên Tôn vỗ Ân Hậu, “Người đang chạy đầu tiên không phải là nha đầu Tô Cửu
Cô kia sao?”
Tiểu
Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử đột nhiên liền lên tinh thần, cẩn thận nhìn chằm chằm.
“Nga!” Tiểu Lương Từ sờ cằm gật đầu, “Dáng dấp A Di kia cũng được a, hồi trẻ tuổi
hẳn là đẹp hơn a.”
Tiểu
Tứ Tử một bên vừa răng rắc nhai hạch đào vừa gật đầu.
Trong
nhã gian dưới nóc nhà, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi Trâu Lương, “Ngươi có nghe
thanh âm của Tiểu Lương Tử hay không a?”
Trâu
Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa một hồi, “Ngươi cũng nghe được sao? Ta còn tưởng rằng ta
mình lãng tai a…”
Nói
xong, hai người cũng ngẩng đầu nhìn phương hướng nóc nhà.
…
“Tốt!
Một dạng khéo ăn khéo nói.” Mai Bất Thanh cười lạnh một tiếng gật đầu một cái,
” Bản lãnh người Ma cung làm xáo trộn thị phi thật sự là đời đời tương truyền.”
Mai Bất
Thanh nói đơn giản dễ dàng, thế nhưng một bên lông mày Triển Chiêu cũng nhếch
lên rồi —— Gì? Ngươi là nói ai?
Trong
nhã gian, Lâm Dạ Hỏa nắm lấy Trâu Lương lắc lắc, “Xong rồi! Mai Bất Thanh
nổi danh độc miệng a, muốn đứng trên đống lửa rồi.”
[“完! 梅不声出了名的嘴毒, 要踩火
& 药桶了 : Nguyên văn câu trên là như vậy, ta chịu
luôn không hiểu được]
“Hừ.”
Mai Bất Thanh chắp tay sau lưng ngẩng đầu một cái, ” Phái Mao Sơn ta đời đời kiếp
kiếp đều không cùng người giao thiệp với nhau là đúng! Một mình ngươi cũng chỉ
là oai môn tà đạo, dựa vào cái gì chủ trì chính nghĩa?”
Mai Bất
Thanh lời vừa ra khỏi miệng, Ân Hậu trên nóc nhà sắc mặt cũng trầm xuống rồi, cặp
mắt lão gia tử bắt đầu hiện hồng quang rồi, một bên Thiên Tôn cùng Tiểu Lương Tử
vội vàng giữ lấy Ân Hậu.
Trong
nhã gian, Trâu Lương hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Lão đầu này chẳng lẽ cũng bị Ân Hậu cướp
đi ý trung nhân?”
“Ách…” Lâm Dạ Hỏa gãi đầu, “Đúng a, cái tình huống này phát triển cũng thật
kỳ quái, làm sao hỏa khí không hướng về phía Bạch Ngọc Đường, mà lại hướng về
phía Triển Chiêu a…”
Triển
Chiêu có sinh khí không? Sinh khí a! Hên là trước mặt Triển Chiêu không có cái
bàn nào a, nếu mà có khẳng định đã lật bàn rồi.
Triển
Chiêu dĩ nhiên không chịu thiệt rồi , “Ma cung ta nếu là oai môn tà đạo, phái
Mao Sơn của ngươi đời đời chẳng phải là lừa gạt hay sao, kiếm tiền của người chết,
ngay cả quỷ cũng không buông tha chính là đồ vô sỉ đúng không?”
Triển
Chiêu lời nói xong, mọi người phái Mao Sơn hít một hơi khí lạnh, đây là thay mặt
thăm hỏi sức khỏe mười tám đời tổ tông phái Mao Sơn a… Lợi hại!
Mai Bất
Thanh mặt lộ tức giận, “Triển Chiêu, ngươi còn nhỏ tuổi lại dám nói phái Mao
Sơn ngàn năm của ta sao. …”
“Nói
ngươi thế nào? Một ngàn năm trước cũng không phải là chưa có tên lừa gạt.” Triển
Chiêu không đợi hắn nói xong cũng tiếp lời, “Ngươi có thể nói người người khác
không cho phép người khác nói ngươi sao? Ta là thiểu cung chủ Ma cung cũng
không phải là người phái Mao Sơn , không cần nuông chiều tính khí của ngươi! Ta
còn chưa nói hết đâu! Ngươi có thể nghe cho kỹ! Ngoại công của Ngọc đường so với
ngươi còn mạnh hơn nhiều! Chọn hắn không chọn ngươi là đúng!”
Ngũ
gia yên lặng đưa tay vuốt lưng cho Triển Chiêu một cái—— Miêu nhi, bớt giận a…
Mặc dù là nói thật…
Nói
xong, đồ đệ phái Mao Sơn mặt mày tái xanh, cũng không dám nhìn Mai Bất Thanh.
Trong
trà lâu, Lâm Dạ Hỏa thiếu chút nữa là phun một ngụm trà ra ngoài, vỗ ngực, “Ai
nha, quả nhiên Triển Chiêu tạc mao lực sát thương gấp bội a.”
Trâu
Lương hỏi, “Hắn nghe Ân Hậu nói qua chuyện này?”
Lâm Dạ
Hỏa xua tay, “Hắn nếu biết Bạch Ngọc Đường không có lý do cũng không biết,
đoán được thôi, lợi hại a, lão đầu kia mặt cũng xanh biếc.”
Trên
nóc nhà, Thiên Tôn hỏi Ân Hậu, “Ngươi còn nói ngươi không nói cho nó biết!”
Ân Hậu
bỉu môi một cái, “Ta là chưa nói qua a.”
Nói
xong, trừng Thiên tôn còn lôi mình, “Buông tay!”
Thiên
Tôn rụt tay về liền lại gần ôm lấy Tiểu Tứ Tử.
Tiểu
Tứ Tử đưa tay sờ sờ đầu Ân Hậu để cho lão nhân gia thuận khí.
…
“Ngươi!” Mai Bất Thanh bị Triển Chiêu chọc giận đến mặt mày xanh mét, vừa định
nói hai câu, liền nghe sau lưng có thanh âm truyền tới, “Sư huynh?”
Mai Bất
Thanh cúi đầu ho khan một tiếng, che giấu lúng túng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một
vị đạo cô vội vả chạy tới, chính là sư muội hắn, Tô Cửu Cô.
“Sư
huynh, ta nghe nói ngươi cùng người khác phát sinh mâu thuẫn.” Tô Cửu Cô nhìn
chung quanh, chú ý tới Thẩm Thiên Vũ đứng đối diện, trên mặt thoáng qua một tia
sáng tỏ.
Sau
đó nàng lại thấy được Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Khi
thấy Bạch Ngọc Đường, Tô Cửu Cô rõ ràng bất ngờ một chút, tiến lên hai bước, hỏi,
“… Ngươi có phải là Bạch Ngọc Đường hay không a?”
Tô Cửu
Cô gương mặt hiền hòa, nghe ngữ khí cũng không giống như là ghi hận Lục Thiên
Hàn, Ngũ gia gật đầu một cái, nhìn Triển Chiêu bên cạnh một cái.
Triển
Chiêu không biểu tình gì, nhưng Ngũ gia vẫn tương đối rõ ràng, mèo kia rất khó
chịu.
“Ngươi thật sự là Ngọc Đường? !” Tô Cửu Cô vui vẻ cũng không giống như giả bộ,
cười nói, “Dáng vẻ rất giống ngoại công ngươi khi còn trẻ…”
Tô Cửu
Cô lời còn chưa dứt, Mai Bất Thanh phất ống tay áo một cái, hướng về phía môn hạ
ngoắc tay, “Đi.”
Trước
khi đi, hắn cũng không quên trừng Triển Chiêu một cái.
Triển
Chiêu liền trừng lại hắn, lòng nói —— so xem mắt ai to hơn sao? Sợ ngươi a!
Mai Bất
Thanh giận dữ mang người đi, Tô Cửu Cô vừa rồi không nghe được bên này nói chuyện,
cũng không biết hắn thế nào, liền muốn mang người đi.
Bạch
Ngọc Đường đột nhiên nói, “Tương thỉnh không bằng vô tình gặp được, tiền bối
cùng uống ly trà chứ ?”
Tô Cửu
Cô có chút bất ngờ, nhưng vẫn là gật đầu, tỏ ra thật cao hứng, hỏi ngoại công
và cô cô của Bạch Ngọc Đường gần đây có khỏe không, còn cha mẹ của Bạch Ngọc Đường
có tốt không?
Bạch
Ngọc Đường nhất nhất gật đầu, vừa mời nàng đi lên trà lâu đối diện ngồi, vừa
nhìn Triển Chiêu một chút.
Triển
chiêu cũng nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, tỏ ý mình trước tiên dẫn người trở về
Khai Phong Phủ, chia nhau hành động.
Bạch
Ngọc Đường nhìn thấy có lẻ Tô Cửu Cô hình như là biết chuyện gì đó, cho nên mượn
cớ uống trà hỏi thăm một chút . Ngoài ra, mọi người đều bát quát, Ngũ gia đối với
sự tình ông ngoại hắn lúc còn trẻ tuổi với phái Mao Sơn cảm thấy rất hứng thú.
Chờ Bạch
Ngọc Đường cùng Tô Cửu Cô vào trà lâu, Triển Chiêu đưa tay một cái, níu lại cần
cổ Thẩm Mậu chuẩn bị chạy.
Triển
Chiêu bắt lấy Thẩm Mậu, nhìn Thẩm Thiên Vũ một cái, “Thẩm chưởng môn còn có
cái gì biết mà chưa nói không ? Cùng ta trở về Khai Phong nói rõ ràng.”
“Ta…”
Thẩm Thiên Vũ muốn mượn cớ qua loa đôi câu, nhưng tâm tình Triển Chiêu rõ ràng
không tốt, nhìn hắn một cái, ý kia —— nhanh bớt nói nhảm!
Trầm
ngày mưa không thể làm gì khác hơn là để cho môn hạ về khách sạn trước, sau đó
mang con trai ngoan ngoãn cùng triển chiêu trở về khai phong phủ.
Thẩm
Mậu nhìn cha, “Cha! Ngươi một chút khí thế cũng không có … Ai nha.”
Lời
còn chưa dứt, để cho cha hắn đánh nổi đom đóm.
Trên
nóc nhà, Thiên Tôn khều khều Ân Hậu, tiếp tục nghe bát quái không?
Ân Hậu
nhìn bóng lưng Triển Chiêu đi xa, lại nhìn Thiên Tôn xua tay, đi theo ngoai tôn
ta !.
Tiểu
Lương Tử cũng không thoải mái, “Những người giang hồ này thật đáng ghét!”
Thiên
Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau gật đầu a gật đầu.
…
Trên
đường trở về Khai Phong Phủ, Thẩm Thiên Vũ cảm thấy thiếu Triển Chiêu nhân
tình, tiến lên hai bước , nói, “Hôm nay làm phiên Triển đại nhân, vì khuyển tử
lại cùng phái Mao Sơn kết thù oán…”
Triển
Chiêu hời hợt trả lời một câu, “Mai Bất Thanh cùng Ma Cung ta kết oán với ai
ngươi không quan hệ. Nhưng vụ án này ngươi tốt nhất nói rõ ràng, biết không báo
cũng có tội.”
Ba
người cùng nhau đi về, triển chiêu trên đường không nói một lời.
Thẩm
Thiên Vũ ngược lại có chút bất ngờ, Triển Chiêu từ trước đến giờ tính khí tốt,
con người cũng rất khoát hoạt, không nghĩ tới chỉ nói xấu Ma Cung và ngoại
công hắn một câu thế nhưng hắn lại có thể không vui lâu như vậy.
Trên
nóc nhà, Ân Hậu vẫn đi theo trong lòng cũng không được tự nhiên, ngoại tôn là một
người đoan chính, nhưng cái uất ức “Oan môn tà đạo ” này tại sao lại bị chụp
lên đầu Triển Chiêu.
Đi tới
trước cửa Khai Phong Phủ nguy nga, Thẩm Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn trống minh oan
trước cửa, đột nhiên hỏi Triển Chiêu đi ở phía trước, “Ngươi là thân phận Thiếu
chủ Ma cung, thật có thể chủ trì chính nghĩa sao? Người nói những lời này nhất
định không phải chỉ một mình Mai Bất Thanh, ta e là toàn bộ võ lâm sau lưng
ngươi đều sẽ nói như vậy.”
Ân Hậu
vừa vặn đáp xuống trên nóc nhà Khai Phong Phủ, sau khi nghe được câu này liền đứng
ở đó bất động.
Triển
Chiêu cũng không biết nghe được không, một mực đi lên, đi tới trên bậc thang,
quay đầu lại, nhìn Thẩm Thiên Vũ đứng dưới bậc thang, “Ta là do ngoại công nuôi
lớn, chúng ta có huyết mạch giống nhau, tính cách cũng rất giống nhau.” Vừa
nói, Triển Chiêu gõ một cái trên trông minh oan bên cạnh, “Như thế nào là chính
nghĩa? Có lúc làm chuyện sai lầm nhưng được người ủng hộ, làm chuyện đúng
đắn ngược lại bị người chửi rủa. Nếu như có một ngày, ngươi tới nơi này gõ trống
minh oan tìm người chủ trì chính nghĩa, ngươi là muốn ta làm chuyện gì đó
sai trái để mọi người ủng hộ, hay là vì làm chuyện đúng đắn không tiếc cùng người
trong thiên hạ là địch? Đây mới là đạo lý chân chính ta vào Khai Phong Phủ, mà
đạo lý này, là Ma cung dạy ta. Có vài người sinh ra ngay tại âm tào địa phủ,
nhưng họ dựa vào đôi tay đôi chân leo lên nhân gian, nhưng thành ra ác quỷ
trong miệng mọi người. Ác quỷ âm phủ có cái gì đáng sợ? Chân chính đáng sợ, chỉ
có lòng người. Trước mặt người khác hay sau lưng người khác ai nói cái gì ta
cũng không thèm để ý, chính nghĩa quân tử sau khi lột da lộ thịt cùng lòng lang
dạ sói cũng không phải số ít. Ta không vui, chỉ bởi vì có người làm ngoại công
ta không vui, chỉ như vậy mà thôi.”
Nói
xong, xoay người vào Khai Phong Phủ, thuận tiện đối với hai người ngoắc tay, tỏ
ý —— Đi theo!
Vượt
qua ngưỡng cửa, Triển Chiêu liếc nóc nhà một cái, giơ tay hệt như một con mèo,
“Ma cung bây giờ là do ta quản, lần này coi như là hắn chạy nhanh, lần sau nói
bậy nói bạ nữa ta liền cạo sạch râu hắn! Ngoại công người làm chuyện gì vui đi?
Tìm Thiên Tôn chơi đi.”
Ân Hậu
gãi gãi đầu, sờ sờ ngực cảm thấy hết bườn phiền, liền đi bộ trở về tìm
Thiên Tôn tiếp tục bát quát chuyện về Lục Thiên Hàn.
Thẩm
Thiên Vũ đứng tại chỗ một hồi, nhìn mặt trống minh oan kia, Triển Chiêu nhìn
bên ngoài là một người ôn hòa, nguyên lai bên trong lại ác liệt như vậy, thậm
chí có thể từ trên người hắn, tưởng tượng Ân Hậu là phong thái như thế nào, loại
huyết mạch, thật là thần kỳ.
Khe
khẽ thở dài, xoay mặt, chỉ thấy huyết mạch nhà mình vào lúc này đang hai tay
che ngực cảm xúc dâng trào.
Thẩm
Thiên Vũ đưa tay khều con trai một cái, Thẩm Mậu tỉnh hồn, kích động liền nhảy
lên, “Thật là đẹp trai a! Cha! lăn lộn trên giang hồ giống vậy, tại sao Triển
Chiêu đẹp trai như vậy còn người lại dễ sợ như vậy… Ai nha…”
Thẩm
Thiên Vũ sinh khí a, nhéo lỗ tai con trai, vào Khai Phong Phủ.